Tại cửa khách sạn Hồng Kim.
Vương Đông Quân đi xe điện tới, dựng xe điện sats bên cạnh ô tô Mazda của Hạ Niệm Chân.
Anh bước nhanh vào khách sạn.
“Đứng lại.
Anh định làm gì?”
Vương Đông Quân mới đi tới cửa thì một nam lễ tân gọi anh lại.
“Tôi có chút chuyện muốn đi vào tìm người.” Vương Đông Quân trả lời.
Nam lễ tân giơ tay cản lối của Vương Đông Quân, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Có biết đây là nơi nào không? Mà tùy tiện đi vào.
Khách sạn của chúng tôi có quy định, không có đặt trước thì không được phép vào, nếu như anh muốn thử vận may mà gặp được ông chủ lớn thì còn không bằng về nhà mua vài tờ vé số ngồi chờ trúng thưởng đi.”
“Tại sao anh lại nói thế?”
Nam lễ tân không kìm được mà liếc Vương Đông Quân một cái: “Còn phải nói.
Khách sạn Hồng Kim của chúng tôi là nơi những người trong giới thượng lưu ở Hoa Hình tiêu phí xa hoa, tôi đã làm ở đây lâu như vậy cũng đã gặp quá nhiều người ôm mộng muốn phát tài đi vào đây để đục nước béo cò, xét đến cùng là muốn có may mắn tìm một ông chủ lớn.
Thấy anh một thân quần áo rác rưởi, chắc là lại muốn dùng đến con đường này.
Nói cho anh biết, không dễ xài đâu.
Đến từ đâu thì cút về nơi đó đi.”
Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài, anh vẫn không rõ cái xã hội này thế nào.
Tuy rằng quần áo của anh không bao nhiêu tiền, nhưng sạch sẽ không lôi thôi, sao lại trở thành rác rưởi rồi?
So với việc trong tay không có tiền, trong lòng đen tối, lại cố ý mua những đồ có vẻ xa hoa, ra vẻ ngụy quân tử thì hơn sao?
Vương Đông Quân chịu đựng sự khó chịu trong lòng, nói với nam lễ tân: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không phải là tìm ông chủ gì cả, vợ tôi ở trong đó có chút việc gấp tôi phải gặp cô ấy, làm phiền anh một chút.”
Chỉ là nam lễ tân này cho rằng thái độ của Vương Đông Quân như vậy là đang chột dạ, vì vậy hếch mũi lên, hừ lạnh nói: “Vợ anh ở bên trong? Tôi chưa từng nghe nói trong khách sạn có nhân viên phục vụ trẻ nào có chồng cả?
Chẳng lẽ vợ cậu là người dì nào vẫn còn trong sạch trong khách sạn của chúng tôi chứ? Vừa nhìn thấy dáng vẻ ăn bám này của anh, thảo nào lại dấu kĩ như vậy.
Ha ha ha ha.”
Những lời này của anh ta lập tức khiến cho mấy người nhân viên khác châm biếm: “Chậc chậc.
Mấy người dì trong sạch trong khách sạn chúng ta đều như cái lu, cây tăm nhỏ như cậu ta liệu có hành động được không?”
“Anh đây vẫn không hiểu sao? Cây tăm không được thì còn thủ đoạn khác chứ? Đừng coi thường những tên mặt trắng này, mấy tên này có kĩ năng rất tốt đó”
“Nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, trong tập đoàn Văn Đình cái người con rể tên Lê Tiến, không phải là có kĩ năng tốt có thể thỏa mãn Văn Anh Thư thì mới có cơm ăn đấy chứ ?”
“...”
Vương Đông Quân cũng không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác đối với mình, dù sao từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua sự trào phúng rất nhiều.
Nên có năng lực chống lại rất mạnh.
Chỉ là sự trào phúng này lại chạm tới vợ anh Hạ Niệm Chân, đã chạm đến sự giới hạn cuối cùng của anh.
Giọng nói của Vương Đông Quân trầm xuống, nói với người lễ tân: “Khách sạn Hồng Kim là khách sạn sang trọng nhất ở Hoa Hình, thấy mấy người các anh đã biết rõ lãnh đạo có vấn đề.”
Mấy người lễ tân sắc mặt lạnh lẽo: “Thằng nhóc thối, mày kêu chíp chíp cái gì? Cảnh cáo mày nói chuyện cẩn thận một chút đi.”
“Vậy thì tôi cũng cảnh cáo các anh, đừng có ngăn cản tôi ở đây, với lại đừng nói với tôi mấy lời lúc nãy, các anh đã mắc sai lầm lớn rồi, nếu như cố ý làm lỡ chuyện của tôi thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp.” Sắc mặt của Vương Đông Quân xấu xí đáp lại.
“Ha ha ha.”
Mấy người lễ tân nhìn nhau, sau đó ôm bụng cười to:
“Ai da.
Buồn cười đau cả bụng, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người có thể giả bộ như thế đấy.”
“Chậc chậc.
Mày có biết là có cái loại thái độ này với bọn tao ở trước cửa Hồng Kim sẽ có hậu quả gì không?”
“Đến đây, đến đây.
Tao muốn thấy mày sẽ làm tao hối hận như thế nào, tao rất sợ đó nha.”
“..”
Vương Đông Quân muốn đáp lại.
Đúng lúc này có một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Đám người các cậu không lo chuyên tâm làm việc mà còn đứng đây ồn ào chuyện gì nữa?”
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc đồng phục của khách sạn, tóc ngắn đến mang tai đi tới.
Chỉ là vẻ mặt có hơi không tốt, để cho người khác biết cô ta không