Buổi trưa chính là lúc đường phố bên bờ sông Tần Hoài nhộn nhịp nhất, vô số thanh âm lớn nhỏ đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh ồn ã.
Đây là một khu phố cạnh bến tàu, cửa hàng san sát, hàng hóa lên xuống rộn ràng.
Phía sau cửa hàng vải treo biển Tô thị là một kho hàng lớn, cửa hông đã được mở ra để cho hàng hóa dễ vận chuyển ra vào. Hiện giờ đang có một thuyền hàng đang đậu, hàng hóa, công nhân, người làm thuê ra vào liên tục,
trông có phần chen chúc, chật chội.
Phía thượng du Trường giang
hiện giờ đang gặp lũ lụt nghiêm trọng, nạn dân vẫn còn đang trong quá
trình di chuyển tới đây, một khi cửa thành Giang Ninh đóng lại, không
mất 1, 2 tháng chưa chắc đã mở ra. Cửa thành vừa đóng là công việc làm
ăn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, cho nên hàng hóa phải chuẩn bị cho đầy đủ, trước kia đã xảy ra chuyện này rồi, bây giờ coi như chuẩn bị trước mà
thôi.
Từ ngoài nhìn vào, kho hàng như một hiệu thuốc lớn, có
nhiều giá lớn chất đầy những hộp vải, hộp thuốc nhuộm, các loại mẫu hàng mới không ngừng được đưa vào, sắp xếp cẩn thận, chưởng quỹ và một số
người phụ trách không ngừng kiểm tra, đếm tính tỉ mỉ. Trong kho hàng lúc này ngoại trừ người phụ trách cửa hàng bên ngoài và Liêu chưởng quỹ, bà chủ Tô Đàn Nhi cũng đang ở đây quan sát.
Trời đầu thu mới thoát
khỏi cái nóng, thời tiết chưa được mát cho lắm, hôm nay Tô Đàn Nhi mặc
một bộ quần áo phụ nhân màu trắng, khoác thêm bên ngoài một cái áo màu
xanh da trời, vạt áo, tay áo không cầu kỳ nhưng gọn gàng, thanh thoát,
vẫn thể hiện được sự trang trọng. Trong khi mọi người trong ngoài bận
rộn, nàng cũng ở trong quầy đi lại, thỉnh thoảng mở một cái hộp mới đưa
tới nhìn nhìn ngửi ngửi, hoặc là kéo một ngăn nhỏ xem bên trong đựng cái gì, thỉnh thoảng đưa ra một hai chỉ thị.
"Chu Sa, cỏ Xuyến, phèn chua, hoa Mã Lan, đây là cây sồi xanh... Số Thử Vĩ Diệp này có chuyện
rồi, Liêu chưởng quỹ, ông đến xem qua một chút... Mà hình như số Ngũ Bội Tử cũng đã mốc, mặc dù chỉ dùng làm nguyên liệu nhưng vẫn phải lọc số
mốc ra, xem có phải dính nước hay không, chiều nay cho gọi người tới
kiểm tra là được... A, Hạnh nhi, muội tới đây..."
"Chắc còn
khoảng một canh giờ nữa mới chuyển xong, thuyền không đợi người, bảo họ
tiếp tục chuyển đi. Đồng thời dặn Long Khánh lâu chuẩn bị cơm nước tốt
một chút, phải có thịt, buổi chiều còn có một thuyền nữa đến, hôm nay sẽ rất mệt, tính toán xem trước giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) hôm
nay có thể hoàn thành hay không. Nước trà nhất định phải đủ, ngoài ra
còn tới đầu phố bên kia mua một gánh thạch tới, uống giải khát cũng
được."
Lần này nhập kho rất nhiều thứ, có nguyên liệu dùng để chế thuốc nhuộm, cũng có thuốc nhuộm đã chế thành, tơ lụa, vải vóc đã thành phẩm, thậm chí còn có cả máy dệt. Tất cả mọi thứ hiện đang được vận
chuyển tới bên này, đồng thời còn phải luân chuyển từ các kho hàng khác
tới. Tuy rằng Tô Đàn Nhi và Hạnh nhi cũng đứng lẫn trong đám công nhân
vận chuyển, nhưng chẳng có gì lố bịch, nguyên nhân chủ yếu vì Tô Đàn Nhi đã quá quen với việc này.
Nếu nàng không tới, Liêu chưởng quỹ
cũng có thể làm tốt, nhưng mà đã tới đây thì phúc lợi của số công nhân
này sẽ tốt hơn, nếu hoàn thành khối lượng công việc trước thời hạn, đôi
khi còn được thưởng. Có thể nói, khi cần người khác vì mình, nàng chưa
bao giờ keo kiệt.
Sau khi căn dặn Hạnh nhi chuyện ăn uống, đồng
thời căn dặn chuyện trong quầy hàng, nàng đi ra ngoài bến tàu. Liêu
chưởng quỹ và một người hầu vội vàng đi theo. Con đường này rồng rắn hỗn tạp, mặc dù không loạn như trước kia, nhưng dù gì vẫn là nơi tập trung
của đủ loại người. Hơn nữa công việc làm ăn thường dính dáng tới lợi
ích, các thế lực bang phái tranh tới tranh lui, mỗi ngày đánh nhau tới
vài trận.
Tô Đàn Nhi dù sao cũng đã khá quen với nơi này, trên
đường nàng còn giúp hai công nhân đỡ hai cái rương đồ lên vai, khi họ
nói cám ơn, nàng cũng chỉ cười cười:
"Không có chuyện gì, mau đi đi."
Trên đường phố lúc này khá nhộn nhịp, một người đàn ông định lướt nhanh qua người nàng, Tô Đàn Nhi đột nhiên dừng lại.
Nam tử kia cũng quay đầu nhìn lại, một tay của hắn hóa ra đang cầm túi
hương màu phần hồng được đeo bên hông của Tô Đàn Nhi. Cô gái trông yếu
đuối này hiện đang nắm chặt túi hương không chịu buông, sau một khắc,
người đàn ông định dùng sức giật mạnh túi bỏ chạy nhưng lại bị Liêu
chưởng quỹ và người hầu đẩy ngã.
Xung quanh nhất thời trở nên hỗn loạn, tay phải của Tô Đàn Nhi đang kìm túi hương lại, hai mày nhíu lại
quan sát tình hình. Người đàn ông trẻ tuổi kia bò dậy định tiếp tục
chạy, nhưng mới chạy được hai bước đã bị một đại hán đấm cho một quyền
ngã xuống đất.
Máu tươi xuất hiện, Tô Đàn Nhi quay đầu nhìn ra
chỗ khác, sau đó cất túi hương, đồng thời nâng người hầu dậy, nàng thở
dài, tiếp tục bước đi, sau lưng vẫn còn đánh nhau:
"Mẹ nó! Mắt chó của mày mù à!"
Cách nơi này không xa có một sạp trà nhỏ có mái che, trong sạp trà hiện đang có một nhóm người ngồi nghỉ ngơi, cầm đầu là một trung niên vóc người
hơi gầy nhưng ánh mắt có thần, thấy nàng tới đây thì cười đứng dậy ôm
quyền:
"Tô tiểu thư."
"Kinh Ngũ thúc."
Tô Đàn Nhi cười chào hỏi, sau đó quay đầu nhìn lại một cái:
"Cảm ơn Kinh Ngũ thúc, đã lâu rồi không gặp chuyện như vậy."
"Ha ha, không biết tiểu tử ở đâu mới tới, thủ đoạn không tốt mà dám lăn lộn ngoài đời, nếu không phải Tô tiểu thư có lòng trắc ẩn thì kiểu gì cũng
phải phế một tay của hắn."
"Không phải chuyện lớn, nếu mất một tay, sau này hắn làm chuyện gì cũng khó..."
Trung niên nam tử này tên là Kinh Ngũ, là một trong những lão đại hắc bang
khu vực bến tàu, từng có giao tình với Cảnh hộ vệ. Lúc này Kinh Ngũ phất phất tay, bên kia dừng đánh đấm. Tô Đàn Nhi nói lời cám ơn xong liền đi đến một thuyền hàng đang đậu trên bến, Quyên nhi hiện đang trên thuyền
cầm một cuốn sổ nhỏ kiểm kê một vài thứ. Trong ba nha hoàn, Quyên nhi là người bình tĩnh kín đáo, bởi vậy những chuyện như thế này Tô Đàn Nhi
thường giao cho nàng
ta làm.
Giữa trưa, mây trắng bồng bềnh, sau
khi chuyển hàng xong, Hạnh nhi cũng mang cơm tới. Những công nhân kia
cũng tập trung trong những lán được dựng tạm ở bờ sông ăn cơm, Hạnh nhi
cầm một bình trà đi tới đi lui. Là một đại nhan hoàn, địa vị của nàng ở
Tô phủ không kém Liêu chưởng quỹ, nó cũng được coi là tượng trưng cho
thân phận. Quyên nhi và Tô Đàn Nhi ngồi trước một cái bàn cách đó không
xa, các nàng cũng chuẩn bị ăn cơm. Cơm trưa tuy không quá quan trọng,
nhưng đối với người lao động chân tay mà nói, ăn cơm trưa chính là sức
lực.
Mà chuyện có người trộm túi hương của Tô Đàn Nhi bị đánh cũng truyền ra, Quyên nhi nhân cơ hội này hỏi thăm:
"Tiểu thư, vừa nãy có người trộm đồ của người à?"
"Ừ, bị người của Kinh Ngũ đánh."
Tô Đàn Nhi trả lời một cách đơn giản, Quyên nhi cũng chỉ “dạ” rồi gật đầu.
Nhưng mà trong đám công nhân, câu chuyện không đơn giản như vậy.
Một số công nhân đương nhiên không biết thân phận của Tô Đàn Nhi, mà trong
hãng vải cũng có một số người mới, họ đang bàn luận xôn xao, hiển nhiên
không hiểu tại sao một cô gái yếu đuối lại ra bến tàu quản chuyện nặng
nhọc này. Buôn bán đối với nữ nhân mà nói không phải là lý tưởng, đáng
nhẽ nên an phận ở nhà mới đúng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đồ
ăn, nước uống rất phong phú.
Đã có nghi vấn, đương nhiên phải có người giải thích.
"Tiểu thư nhà chúng ta rất giỏi, ngươi biết cái gì..."
"Tương lai người sẽ quản lý toàn bộ Tô gia."
"Không ngờ hả? Người như ngươi đương nhiên nhìn không ra..."
"Đừng thấy bề ngoài tiểu thư yếu ớt, mảnh mai, nhưng sức làm việc rất kinh khủng..."
"Sự lợi hại của người ta được ẩn trong lòng, khi nàng giận, những thiếu gia Tô gia bình thường vẫn huênh hoang còn không dám thở mạnh trước mặt
nàng..."
"Thế nào, không ngờ à? Làm lâu ngươi sẽ biết, một tiểu
thư khuê các, động lòng người còn làm nhiều chuyện lớn hơn ngươi
nhiều..."
Không lâu sau, lúc thuyền hàng thứ hai cập bến, mọi
người lại tiếp tục hoạt động, Hạnh nhi vẫn phụ trách chung, chưa để xảy
ra vấn đề, dù gì nàng cũng thường làm việc này.
Quyên nhi cũng
lên thuyền kiểm tra một số thứ quan trọng, xem có vấn đề gì xảy ra
không. Tô Đàn Nhi thì ngồi trong một cái lán nhìn thuyền lớn, quan sát
tình hình của bến tàu. Cách đó không xa, đám thủ hạ của Kinh Ngũ đang tụ tập nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có người liếc sang bên này.
"Cô gái kia chạy tới đây làm gì vậy..."
"Cô gái này thân phận không tầm thường..."
"Mẹ nó, xinh thế, cô bé xinh như vậy mà phải ra mặt lo việc buôn bán, quá đáng tiếc..."
"Đừng có nói nhảm, người ta buôn bán còn tốt hơn ngươi nhiều."
"Đúng là không ngờ."
"Nếu có thể gả cho ta làm vợ, con mẹ nó... ư... Ai bảo với ngươi nàng sẽ
không lập ra gia đình, nữ nhân kiểu gì cũng sẽ lập gia đình, giúp chồng
dạy con..."
"Mày ngốc quá, không nhìn ra người ta mặc đồ của
thiếu phụ rồi hay sao? Trước đây nàng toàn giả trang thành nam nhân,
nhưng mà bây giờ..."
"Lấy chồng rồi à?"
"Đúng vậy, nghe nói tuyển một người ở rể, là một thư sinh."
"Nam nhân không có cốt khí."
"Tô gia người ta có tiền, chẳng phải ngươi vừa nói gả cho ngươi làm vợ hay
sao? Không đến ở rể có thể lấy được người con gái như vậy ư?"
"Nhưng đó là thư sinh, ở rể bị bắt nạt... ta, ta thì khác..."
"Sặc, nữ nhân này rất lợi hại, sự lợi hại đó được ẩn trong lòng. Nàng ta
không nổi nóng, không nói nặng lời một câu nhưng ngươi vẫn phải nghe lời nàng, ngươi chỉ được cái to xác, mà lại còn muốn... muốn..."
Bến tàu trong ngoài vô cùng bận rộn, chưởng quỹ, quản sự của các cửa hàng
khác cũng tập trung ở đây, trong số này, một cô gái 19 tuổi như Tô Đàn
Nhi đúng là rất nổi bật. Tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp, điềm đạm với
người, khiến người ta vừa thích vừa nghi hoặc. Xem ra bên trong con
người khiêm tốn kia chính là sự khôn ngoan, bình tĩnh, chuẩn mực, cộng
với gia thế của nàng, trong lòng nhiều người còn cảm thấy tự ti.
Vốn nàng cũng không đứng ngoài này lâu, sau khi ngồi trong lán một lúc,
nàng đứng dậy đi về phía cửa hàng Tô thị. Sau đó hình như nàng phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày cười cười, chậm rãi đi về phía đường phố. Vừa
nãy, nàng tuy rằng điềm đạm, xinh đẹp nhưng vẫn có vẻ trầm ổn, bây giờ
cười trông mới có vẻ của thiếu nữ. Tới con đường bên kia, nàng đứng đối
mặt với một nam tử. Nam tử kia cũng hơi kinh ngạc, sau đó cười rộ lên.
Mọi người thấy Tô Đàn Nhi cười rất tươi, hai người đứng đó trò chuyện
với nhau.
Từ thái độ và biểu tình, cô gái kia chắc đang nói
chuyện với chồng hoặc tình lang, bởi vì cảm giác giữa hai người là rất
thân mật và thoải mái.