"Đừng suy nghĩ nhiều, một khi làm lớn chuyện, Ô gia sẽ tránh không thoát khỏi chuyện xét nhà diệt tộc đâu..."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong quán trà, Ô Khải Long ngồi đó không biết
nói gì cho phải. Vốn hắn đã rèn luyện ở trong thương trường nhiều năm,
cũng không phải loại người bất tài, rất hiếm sợ hãi khi bị người khác đe dọa. Thế nhưng lần này lại khác, từ lúc vải phai màu tới hiện giờ, hắn
đã biết Ninh Nghị là một kẻ mưu sâu khó lường, bây giờ đột nhiên bị đối
phương dẫn vào một cái bẫy, nguy hiểm tăng dần, ung dung ném ra cái tội
khi quân, xét nhà diệt tộc.
Sợ rằng chẳng mấy ai có thể bình thản khi bị dính líu tới chuyện này, hơn nữa gia tộc là nhân vật chính, bị
tịch thu tài sản và giết cả nhà. Trước đây, Ô Khải Long chưa nghĩ tới sự nghiêm trọng của việc vải phai màu, nhiều lắm cũng chỉ nhận án phạt mà
thôi, dù có dính líu một chút tới cái tội khi quân, nhưng thánh chỉ sẽ
không vô duyên hạ xuống, đó cũng là một loại nguyên nhân mà hắn nghĩ
Ninh Nghị già mồm đòi một phần ba gia sản. Nhưng mấy câu sau của Ninh
Nghị đã mang hắn tới một khung cảnh chết chóc vô cùng đáng sợ.
Sắp chiến tranh rồi...
Liêu chưởng quỹ lên kinh là muốn giáng tội khi quân xuống đầu Ô gia...
Mấy thứ này kết hợp lại...
Ninh Nghị im lặng ngồi uống trà, đợi đối phương tiêu hóa được sự thực sau đó mới mở miệng bàn tiếp.
"Tô gia có thể làm Hoàng thương thì ở Giang Ninh rất nhiều nhà cũng có thể
làm, trước kia, khi Ô gia đoạt Hoàng thương thì tử cục này đã định rồi.
Kỳ hạn đầu tiên có thể hoãn nhưng tin vải phai màu nhất định sẽ xuất
hiện."
Lúc này, hắn như nói toạc hết mưu kế do mình sắp đặt, đồng thời tỏ thái độ chẳng liên quan gì đến mình mở miệng đòi tiền, thậm chí vẻ mặt còn tỏ thái độ tiếc nuối vô cùng, hi vọng rằng không xảy ra
chuyện giết cả nhà, tịch thu gia sản.
Hắn nói tiếp:
"Nhưng như thế sẽ không tốt, mọi người đều biết tình hình sẽ không còn nằm trong
sự khống chế của Ô gia, dù Tô gia không chống đỡ được, dù chúng ta không thể ở kinh thành làm lớn chuyện thì các gia tộc khác cũng sẽ liên kết
kéo Ô gia xuống bùn… Đương nhiên, Tô gia sẽ nhất định làm tới cùng. Tiếp đó là Ô gia bị trị tội khi quân, thị trường hỗn loạn, chúng ta lại tỏ
thái độ có thể gánh vác một phần vải Tuế, muốn ra sức cho triều đình….
công việc của Tô gia lúc đó không cầu cũng tới."
"Cho nên, ta hi vọng trước kỳ giao hàng đầu tiên giải quyết xong mọi chuyện."
Ninh Nghị rót thêm nước trà cho mình, lắc đầu:
"Thời gian tuy gấp, nhưng cũng muốn bảo đảm Ô gia giao đúng thứ chúng ta cần, không cần quá tươm tất nhưng những thứ cần phải có, đương nhiên, Đàn
nhi cũng sẽ không quá đáng..."
"Điểm quan trọng nhất vẫn là thành ý. Nếu có thể ta sẽ lập một kế hoạch chu toàn, Đàn nhi có thể nói quá
một chút nhưng có mấy điểm Ô gia cần nhớ. Một là không được kéo dài,
chúng ta không có thời gian đàm phán, mặc kệ tình hình bên Ô gia thế
nào, chỉ cần một chút không ổn là Tô gia sẽ hành động, tin tức lan ra,
phát triển thế nào không còn do Tô gia kiểm soát nữa, chúng ta chỉ còn
cách nghe mệnh trời thôi. Vấn đề thứ hai thực ra cũng chỉ là bổ sung cho vấn đề thứ nhất, cơ hội chỉ có một lần, Tô gia sẽ không nói “Chúng ta
còn cần thêm cái này, các ngươi chuẩn bi đi”, cho nên chúng ta chỉ giải
quyết trong một lần, dừng lại đúng lúc, đúng chỗ. Việc này tại sao phải
như vậy, chắc huynh cũng hiểu."
Nói xong những điều này, Ninh Nghị uống một ngụm trà. Ô Khải Long đặt hai tay lên bàn, tựa lưng vào ghế.
"Ý ngươi là... Ô gia... sẽ để mặc cho các ngươi xâu xé?"
"Cách nói khác nhau nhưng ý là như vậy."
Ninh Nghị gật đầu nhìn Ô Khải Long nhấn mạnh thêm:
"Ta nghĩ đây là cách ôn hòa nhất rồi, đương nhiên, trong lòng huynh không
dễ chịu gì, nhưng mà đến lúc này... thì huynh cũng nên quan sát cục diện xem thế nào, nó giống như đánh cờ, nếu đã tới lúc chiếu tướng, huynh
không nên hi vọng đối thủ không giết mình, mà đã giết tức là ăn sạch,
chuyện này... huynh hiểu không?"
Ô Khải Long nghiễm nhiên nhìn
Ninh Nghị như nhìn một kẻ điên, mấp máy môi vài lần nhưng không nói được thành lời. Ninh Nghị cũng thản nhiên nhìn sang, qua một lúc lại gật
đầu, thì thào nói nhỏ:
"Huynh hiểu, ta thật cao hứng..."
Ô Khải Long gằn giọng, nói từng chữ:
"Cho các ngươi… một phần ba, nhưng còn phương pháp nhuộm vải hoàng kim..."
"Không có đâu."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Từ đầu đã không có cách nhuộm hoàn chỉnh rồi, cũng vì chuyện vải phai màu
nên Đàn nhi mới đổ bệnh, áp lực tâm lý này thế nào, mấy hôm nay bên
huynh đã biết rồi. Nàng nghiên cứu nó 3 năm, dồn hết sức lực, tâm huyết, cộng thêm việc Tô Bá Dung bị đâm nên mới đổ bệnh."
"Vậy tại sao Ô gia phải cho các ngươi một phần ba?"
"A, cũng chưa chắc đã là một phần ba, điều này phải nói cho rõ, Ô gia cũng
nên chuẩn bị tâm lý trước. Khi Tô gia nhận được cái mình muốn… chúng ta
sẽ hỗ trợ Ô gia làm tốt công tác chuẩn bị Hoàng thương ở kinh thành và
Giang Ninh, bởi vì tin tức sẽ tạm thời được phong tỏa, cho nên bên ngoài sẽ không biết Ô gia xảy ra chuyện, đến lúc đó, Ô gia chủ động nhận
phạt, việc đầu tiên là nộp tiền, Tô gia sẽ phối hợp một chút, thứ hai là chủ động chu cấp một phần quân phí, chuyện thứ ba là chuyện quan trọng
nhất..."
Ninh Nghị dừng một chút:
"Ô gia phải chủ động tăng
định mức vải Tuế lên gấp mấy lần so với hiện nay, điều này mới đảm bảo
cho đám quan viên trong triều không dám đụng tới Ô gia, bởi vì nếu chiến tranh xảy ra, vải Tuế sẽ rất cần, có lẽ là cho Kim quốc... số lượng sẽ
hơi nhiều, Ô gia có thể nhân lúc đó đem số vải phổ thông giao cho triều
đình. Huynh chắc cũng biết, gần đây Đàn nhi có cải tiến máy dệt, cho nên vải Tuế khá dư thừa, chúng ta sẽ cung cấp cho Ô gia, Ô gia tiêu thụ
giúp."
"Cho nên, một phần ba cho Tô gia, một phần kinh
phí cho
triều đình, ta không biết đến lúc đó một phần ba gia sản của Ô gia có đủ không. Nói chung là bên huynh có thể ứng phó được, mấy năm sau, tuy
rằng thị trường của Ô gia sẽ thu hẹp lại, nhưng có Hoàng thương trong
tay, Ô gia có thể phát triển tới quy mô như Lữ gia bây giờ."
Ô Khải Long đập tay lên bàn.
"Ta hiểu chuyện này rất khó chấp nhận."
Ninh Nghị vẫn ngồi im:
"Nhưng mà tình hình trong triều bây giờ thế nào, ta với huynh đều không biết
rõ, có một con đường sống còn tốt hơn là chết, đúng không? Nếu như… có
một con đường khác, chẳng hạn như có thể giải quyết chuyện vải phai màu, thế nhưng Tô gia nghiên cứu bao năm trời, họ đã chịu thua, Đàn nhi sinh bệnh vì chuyện này, Ô gia có thể may mắn, một hai tháng sau có thể giải quyết vấn đề. Cho nên, 10 ngày sau Ô gia có thể đem cơ hội này ra đánh
cuộc, Tô gia sẽ tranh thủ phao tin, Liêu chưởng quỹ ở kinh thành hoạt
động, nói chung là sự việc sẽ tuần tự như vậy. À, mà Ô gia có quen hoàng thân quốc thích nào không? Nếu quen, ta nghĩ có thể nhờ người ta giúp
một chút..."
"Ngươi..."
Ô Khải Long hít sâu một hơi, chỉ vào Ninh Nghị nói:
"Các ngươi... các ngươi muốn đẩy Ô gia ta vào chỗ chết, vậy mà còn tỏ ra đang giúp chúng ta nghĩ cách, a..."
"Huynh vẫn không hiểu à?"
Lúc này, Ninh Nghị đã nhíu mày:
"Chuyện này… đâu phải là chuyện của mình Ô gia. Thời gian thì có nhiều, cũng có nhiều sự lựa chọn, huynh cũng có thể chọn một cái mà thử làm theo. Đưa Ô gia vào chỗ chết? Sao huynh nói nhẹ nhàng thế? Giống như trước đây có
người đâm chọc Tô gia chúng ta vậy? Huynh nói ta nên làm thế nào mới
đúng?"
"Chuyện này là do Ô gia mở màn, giờ lại không chấp nhận
kết quả ư? Ô gia không thể như vậy, ta nhắc nhở huynh một câu, huynh
phải chấp nhận điều này? Vẫn là “Đầu bạc biết nhau còn giữ miếng, Cửa
son tới trước đã khinh người”? Bài thơ ta viết, Ô thế bá đã cầm về, Ô
gia lúc đó còn nói là thương trường vốn dĩ như vậy... Huynh còn không
chấp nhận ư? Không chấp nhận cũng phải nhận. Ta cũng chẳng muốn nói tới
chuyện này, ta chỉ muốn nhắc huynh tình hình hiện giờ thế nào, vì sao nó biến thành như vậy, điều này sẽ giúp Ô gia tỉnh táo trở lại. Vậy mà
huynh còn nói Tô gia chúng ta bên ngoài thơn thớt nói cười mà trong nham hiểm giết người không dao?"
"Chẳng ai muốn đối phó Ô gia cả,
nhưng lại có người đâm bị thương Tô Bá Dung, à, đừng nói chuyện này có
liên quan tới bên huynh, sau đó Ô gia có ý đồ với Hoàng thương, vải phai màu, Tô Đàn Nhi đổ bệnh. Tô gia liên tiếp gặp nạn, nhưng vẫn phải cáng
đáng công việc. Không ai muốn người khác chết, không ai muốn bị giết cả
nhà, cách giải quyết tốt mọi chuyện cũng chỉ có như vậy mà thôi."
"Trước hội nghị thường niên ngành vải Giang Ninh, chẳng ai biết Ô gia là hung
thủ phía sau, chúng ta chỉ chờ đợi người nhảy vào lộ mặt, Tiết gia cũng
được mà Ô gia cũng thế, kết quả vẫn là thế này. Hiện giờ ta nói cho
huynh biết, thứ nhất, Ô gia sống, thứ hai, Ô gia chết, có cần ta nói cho huynh biết phải chọn con đường nào không? Đương nhiên kết quả vẫn phải
xem Ô gia chọn con đường nào."
Nói đến đây, ánh mắt Ninh Nghị trở nên vô cùng nghiêm túc, sau đó lắc đầu thở dài.
"Nói đi cũng phải nói lại, ta biết chuyện này rất khó làm, cũng khó tiếp
nhận, ai cũng vậy mà thôi. Mọi việc diễn ra quá nhanh, thời gian cho
huynh tiêu hóa cũng không nhiều, trong lòng huynh nhất định có tức giận, có lẽ đang nghĩ dù Ô gia chết hết cũng không cho các ngươi chiếm tiện
nghi... Đại đa số mọi người lúc đầu đều nghĩ như vậy, điều đó có thể
hiểu, nhưng mà chuyện này rất lớn, cần phải quyết định một cách chính
xác."
Ninh Nghị dừng lại nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó mới thành khẩn quay đầu lại nhìn Ô Khải Long:
"Thời gian không còn sớm, ta cũng không muốn nói thêm với huynh nữa, nên trở
về đi, thời gian tới chắc chắn rất bận, nào là phải thông báo, phải nghĩ đối sách. Giờ vẫn còn sớm, có thể tập trung mọi người lại ngẫm nghĩ,
không nên lãng phí, nên giành giật từng giây."
Hắn nói xong, cười nhìn Ô Khải Long, sau đó cầm cuốn sách hóa học ở bên cạnh nhìn xem. Ở
đối diện, Ô Khải Long đẩy ghế đứng dậy, đột nhiên Ninh Nghị nhớ tới một
chuyện, ngẩng đầu nói:
"À, ấm trà này ta mời."
Ô Khải Long
đứng ngẩn ra mấy giây, nhưng cũng không nói được gì, sắc mặt hắn lúc này không biết nên tả màu gì cho hợp. Lúc sắp đi xuống lầu, hắn quay lại
nhìn, thấy Ninh Nghị vẫn ngồi đó, cúi đầu cầm bút lông liên tục chú
thích vào mấy cái hình vẽ, thỉnh thoảng nhíu mày trâm tư, suy nghĩ, nhấp một ngụm trà. Khi ngửa bài, cách nói chuyện của đối phương ẩn hàm sát
khí, nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc, vậy mà thái độ lại ung
dung, giống như đang đề cập tới một chuyện bình thường.
Thực ra trời vẫn còn sớm, mặt trời mới ở lưng chừng, ánh nắng như muốn cắt đôi tòa lầu bên cạnh...