Mấy hôm nay, tâm tình Tô Sùng Hoa có gì đó bất an, nhưng vì sao như vậy thì ngay cả hắn cũng không rõ.
Do được lão thái công coi trọng nên địa vị của Tô Sùng Hoa trong nhà không thấp, cộng thêm người quản lý thư viện Dự Sơn là Tô Trọng Kham nên
nghiễm nhiên hắn trở thành một nhân vật trọng yếu của phòng hai. Thời
gian gần đây, phòng hai, phòng ba liên thủ ra tay với phòng lớn, chuẩn
bị đẩy bay phòng có ít người nhất, hắn cũng là một trong những người
tham dự hoạt động này. Thỉnh thoảng hắn có tham gia một số cuộc họp của
phòng hai, có thể nhận định rằng, tuy họa ngoại xâm chưa trừ, nhưng nội
bộ phòng hai tương đối ổn định, đã tiến một bước dài trong cuộc chiến
giành quyền quản lý Tô gia. Đối với việc này, mọi người đều tương đối
hài lòng.
Hôm nay có thể coi là một ngày trọng đại. Từ sáng sớm,
hắn đã hiểu như vậy, mọi người cũng vậy, khi gặp Tô Trọng Kham và một số chưởng quỹ, quản lý thân cận với phòng hai, ai cũng tươi cười hớn hở.
Họ đều hiểu chuyện tối nay đã được quyết định, Tô Đàn Nhi vì chuẩn bị
Hoàng thương mà đã tiêu rất nhiều tiền, thế nhưng lợi ích lại chẳng có,
thậm chí còn đánh mất luôn sự tín nhiệm của người ngoài với Tô gia. Đây
là một trong những chủ đề trọng điểm của cuộc họp tối nay. Rất nhiều
người trong Tô gia sẽ đứng lên, một số người vốn đã không đồng ý chuyện
một cô gái quản lý gia tộc, một số trưởng bối đã dao động đứng về phía
phòng hai, phòng hai. Tình hình khiến cho Tam đường thúc (chú ba, bằng
vai với lão thái công) dù nổi tiếng mạnh mẽ cũng bất lực.
Thế
nhưng, trong tâm lý hi vọng, chờ đợi đó, sự bất an thỉnh thoảng xuất
hiện, đặc biệt là mấy ngày gần đây khi thấy Ninh Nghị cứ nhàn nhã chơi
bời, trong lòng hắn xuất hiện một số suy nghĩ phức tạp.
Định Phong Ba...
Hắn thỉnh thoảng nhớ tới bài từ mấy hôm trước. Đây là một bài từ tuyệt vời.
Tô Sùng Hoa là người có thực tài, cũng có danh tiếng văn nhân ở Giang
Ninh, tham gia viết thơ làm văn nhiều năm nhưng số bài thơ từ có thể
khiến hắn chấn động không nhiều. Trong số đó, có hai bài trước đây của
Ninh Nghị, bài Rót rượu mời Bùi Địch đương nhiên không tính, giờ tới
lượt bài Định Phong Ba này. Nếu sự việc chỉ đặt trong bối cảnh đơn lẻ,
hắn sẽ coi đây là một bài từ viết ra để an ủi mình, đứng trên vị thế của người bại trận tưởng tượng như mình đang thắng.
Nhưng... mỗi lần nhìn thấy Ninh Nghị, lại kết hợp với bài từ này, hoặc là nhìn thấy
người khác viết từ, cảm giác bất an lại hiện lên. Sáng nay, Tô Sùng Hoa
đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng học, dưỡng như suy nghĩ điều gì đó.
"... Ở đây nói tới số học, chiều nay mọi người mới được học cái này, thế
nhưng ta chưa dậy các em cách tính toán ngay, các em phải biết, số học
là một hệ thống lô gic, coi trọng nguyên tắc và phương pháp, rất thú
vị... Ở phương Tây có một quốc gia tên là Hi Lạp, nơi đó có một câu
chuyện kể về “nghịch lý Zeno” (1) thế này. Có một ngày, một anh hùng
chạy cực nhanh gặp một con rùa, rùa nói: Nếu như anh thi chạy với tôi,
anh vĩnh viễn không đuổi kịp tôi..."
(1) Nghịch lý Zeno bao gồm
nhiều vấn đề thuộc lĩnh vực triết học được cho là do triết gia Hy Lạp
Zeno xứ Elea đặt ra nhằm củng cố học thuyết "vạn vật quy nhất" của
Parmenides, phủ định tính hiển nhiên của các giác quan, phủ nhận niềm
tin vào có sự khác biệt hay có sự biến đổi, đặc biệt ông cho rằng mọi sự chuyển động không tồn tại vì đó chỉ là ảo giác mà thôi. Ba nghịch lý
vững nhất và nổi tiếng nhất là của nghịch lý Zeno là nghịch lý Achilles
và con rùa, lý lẽ của sự phân đôi và mũi tên bay.
Trên bục giảng, Ninh Nghị đang cười giảng bài, vẽ một đường thẳng trên bảng:
"Đại anh hùng kia nói, dù tôi có chạy chậm thì tốc độ cũng nhanh hơn anh gấp 10 lần, sao lại đuổi không kịp anh. Rùa nói, vậy chúng ta đánh cuộc,
anh chấp tôi 100 mét, tốc độ của anh nhanh hơn tôi 10 lần, vậy sau khi
anh chạy được 100 mét, đến vị trí hiện giờ của tôi, tôi đã chạy thêm về
phía trước được 10 mét, cho nên anh phải đuổi theo tôi thêm 10 mét,
nhưng lúc này tôi lại chạy về phía trước được 1 mét, anh lại phải đuổi
tôi, đuổi mãi tôi vẫn ở phía trước anh... Anh có thể tới gần tôi nhưng
vĩnh viễn không thể đuổi kịp tôi. Đại anh hùng cảm thấy rùa nói không
đúng lắm nhưng lại không nghĩ ra không đúng ở chỗ nào..." (2)
(2) Nghịch lý Achilles và con rùa:
“Trong một cuộc chạy đua, người chạy nhanh nhất không bao giờ có thể bắt kịp
được kẻ chậm nhất. Kể từ khi xuất phát, người đuổi theo trước hết phải
đến được điểm mà kẻ bị đuổi bắt đầu chạy. Do đó, kẻ chạy chậm hơn luôn
dẫn đầu.”
Theo lời ghi lại của Aristotle, Vật lý VI:9, 239b15
Cách hắn dạy học vốn là như vậy, rõ ràng là học các loại sách như Trung
Dung, Đại Học nhưng lại toàn đi nói linh tinh, chủ yếu là những chuyện
thú vị, phía dưới có một học trò tên là Chu Quân Võ giơ tay nói:
"Tiên sinh, Hy Lạp ở đâu?"
Ninh Nghị vừa cười bắt đầu giảng giải về Hy Lạp.
Nhìn bóng người ung dung, nhàn nhã như không, lại liên hệ với những biến cố
hơn tháng qua của Tô gia, lại kết hợp với bài từ “Định Phong Ba”, cảm
giác cổ quái lại xuất hiện, hắn nhíu mày, thật lâu sau mới xoay người
rời đi.
Tên Lập Hằng này năng lực viết từ rất mạnh, chỉ bằng một bài từ đã ảnh hưởng hắn tới mức này.
Tô Sùng Hoa nghĩ vậy rồi lắc đầu...
****
Buổi sáng dần trôi, giờ đã là buổi chiều, Tô gia hiện đã tập trung rất nhiều người, náo nhiệt chẳng khác nào tết nguyên đán. Tới lúc này, phe phái
cũng đã hiện lên rõ ràng, chẳng cần quan tâm nhiều thứ, chỉ cần nghĩ tới chuyện đêm nay là được rồi. Người của phòng lớn, phòng hai, phòng ba
vẫn đang lục tục kéo nhau về nhà.
Trong khu nhà của Tô Dũ, hôm nay người nối đuôi nhau bái phỏng không ngừng.
"... Đệ cũng vậy nghĩ, Nhị nha đầu đã quản lý nhiều chuyện quá rồi, áp lực
rất lớn. Năng lực của nó thế nào, mọi người đã biết, nếu phòng lớn còn
một người con trai thì dù sau chuyện này, chúng ta vẫn có thể để nó quản lý. Nhưng dù sao..."
"Với tình hình của ba phòng lúc này, không nên cố chấp duy trì như vậy, Tam ca..."
"Ai, nếu như Bá Dung không xảy ra việc gì..."
Phòng khách không tính hoa lệ nhưng lại có sự thanh nhã, Tô Dũ ngồi ở vị trí
chủ tọa, chống quải trượng, nhắm mắt dưỡng thần, người bên dưới cứ thi
nhau nói chuyện. Đây đều là những anh em trong nhà, họp họ đêm nay chính là muốn làm việc này. Tối nay có thương lượng chuyện gì cũng nên được
thông báo trước trong buổi chiều hôm nay.
Bỏ qua vấn đề lập
trường, bọn họ làm sao không biết năng lực của Tô Đàn Nhi, nhưng họ cũng biết tình hình Tô gia lúc này thế nào, tranh đoạt giữa ba phòng ra sao. Tô Bá Dung gặp chuyện không may, đúng là không có cách nào, nếu Tô Đàn
Nhi lại cố sống cố chết chống đỡ cục diện, vậy chẳng khác nào kéo dài sự suy yếu như một căn bệnh ác tính. Tô Dũ hiển nhiên cũng hiểu điều này
nhưng không hiểu tại sao tới giờ lão vẫn chưa tỏ thái độ.
Uy tín
của lão gia tử tới giờ vẫn là rất lớn, nếu lão không đồng ý thì chuyện
này chẳng đi tới đâu cả, có khi tối nay phải tranh cãi gay gắt cũng
không chừng. Đều là anh em trong nhà, cũng đã lớn tuổi, họ không muốn
chuyện như vậy xảy ra, hiện giờ có mâu thuẫn nội bộ nhưng lão gia tử vẫn cương quyết lập trường của mình, vẫn muốn bảo vệ cháu gái, lúc đó ba
phòng nổ ra xung đột, hậu quả thế nào rất khó nói.
Tuy rằng những năm gần đây Tô Dũ vẫn vô cùng tỉnh táo, nhưng dù sao cũng đã già, chẳng ai biết khi nào lão xảy ra chuyện.
"Tam ca, việc này huynh phải đưa ra quyết định mới được."
Lão Thất ở bên dưới có chút lo lắng phải đứng dậy nói chuyện, nói xong lão
ngoảnh đầu nhìn mấy người phía sau, có một số người đứng lên phụ họa. Tô Dũ mở mắt ra rồi híp mắt nhìn bọn họ:
"Quyết định chuyện gì?"
"Chuyện Nhị nha đầu, rốt cục ý huynh thế nào, dù sao cũng phải thể hiện một chút chứ, huynh có nói bọn đệ mới có căn cứ..."
"Tròng lòng ta chưa từng để tâm tới chuyện đó, sao các đệ lại cho rằng lời nói của ta sẽ là căn cứ?"
"Tam ca, chuyện lần này... huynh không thể bỏ qua được, mọi người đã nghe huynh bao nhiêu năm rồi đấy."
"Để tối hãy nói, dù sao cũng phải nghe lão đại, lão nhị nói thế nào, còn
người khác nữa chứ, ngoài ra còn phải nghe Nhị nha đầu phân trần, có thế mọi người mới hiểu rõ tình hình."
"Tam ca, huynh nói như vậy là
không đúng, bọn họ biết nói cái gì, lúc đó chúng ta nói cái gì họ phải
nghe đó thôi, trước tiên huynh cứ biểu thị thái độ đã, bọn đệ sẽ..."
"Lão Thất."
Quải trượng nện mạnh xuống sàn nhà, Tô Dũ nhìn người em thứ bảy chừng 50 tuổi trước mặt, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, thở dài:
"Chưa đến mức cuối cùng sẽ không biết được chính xác sự tình ra sao, nói
chung, lúc đó mà có đạo lý thì các đệ phải nghe, nếu không có đạo lý mọi người có thể lấy đó làm căn cứ, tình hình hiện giờ thế nào ta cũng
không rõ lắm."
Ông cụ nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần:
"Nói chung, tới buổi tối rồi tính."
Ánh trời chiều chiếu xuyên qua khe cửa, soi sáng một vùng trong nhà, tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên sau đó một lúc...
***
Sột xoạt, sột xoạt, trong một trà lâu có ba nha hoàn đang bận rộn kiểm kê
rất nhiều sổ sách, có người đang sao chép, cũng có thành viên hạch tâm
của Ô gia, ánh mặt trời chiếu qua mái hiên, thỉnh thoảng có gió thổi
tới, đôi lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Tô Đàn Nhi
ngồi một bên uống trà, từ khi Ô gia nhận thua tới nay, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, lúc này đôi bên đang hợp tác ngầm, nói là hợp tác
nhưng chỉ một bên hài lòng.
Ô Khải Long cũng ngồi uống trà cách đó không xa, Ô Thừa Hậu không tới, việc này do Ô Khải Long làm chủ.
"Tối hôm nay, nghe nói Tiết Duyên hẹn mọi người ăn cơm ở Nguyệt Hương lâu
bên đường Thị Tử, khả năng lớn là cũng có người của Lữ gia, Trần gia."
Ô Khải Long thổi một hơi trà, phảng phất như đang nói chuyện chẳng liên quan gì tới mình:
"Bọn họ rất quan tâm việc này, thái độ lúc đó chắc sẽ rất thú vị."
Hắn nói thú vị nhưng sắc mặt chẳng có gì chứng tỏ điều đó cả.
Tô Đàn Nhi cũng chẳng muốn dùng việc này châm chích đối phương, ngày đầu
tiên cần phải ra oai phủ đầu chứ sau này không cần làm vậy nữa:
"Theo như những gì chúng ta đã thỏa thuận, hôm nay huynh nên nói cho ta biết hết mọi chuyện."
Ô Khải Long thong thả đi vài bước nói:
"Những chuyện ta đã hứa tối nay sẽ cho cô biết thì tối nay sẽ nói."
"Vệ kệ huynh."
Tô Đàn Nhi đưa mắt nhìn sang một bên:
"Nhưng mà nếu như huynh dây dưa kéo dài để người đó chạy mất, ta sẽ nuốt không trôi việc này, phụ thân ta cũng vậy."
"Hừ."
Ô Khải Long hừ lạnh một tiếng, một lát sau:
"Tướng công của cô hiện đang làm gì?"
"Đi dạo, tìm bằng hữu chơi cờ hoặc đến nghe cô nương nào đó đàn hát."
Tô Đàn Nhi ngửa đầu cười cười:
"Ta là thê tử, không tiện quản chuyện của tướng công ở bên ngoài... Quản gia đình tốt là được rồi."
***
Ninh Nghị đúng là đang xem con gái diễn trò.
Trên tầng hai của Trúc ký, Ninh Nghị ngồi một bàn, uống trà, ăn điểm tâm,
hôm nay cũng có một vài cô nương đến hát, nhưng cái Ninh Nghị nhìn không phải là việc này.
Nguyên Cẩm Nhi lúc này đang ngồi bên cạnh hắn, mà ở đối diện cách đó không xa, đại tài tử tên là Liễu Thanh Địch cũng
có mặt, rất chú ý quan sát tới tình hình bên này.
Mấy hôm trước
Liễu Thanh Địch đã tìm ra Trúc ký, không biết hắn thông qua ai mà tìm
được Nguyên Cẩm Nhi, gần đây ngày nào cũng tới. Hôm nay Nguyên Cẩm Nhi
cũng tới làm việc, Ninh Nghị cũng tới đây, hai người ngồi với nhau, thái độ khá là thân mật.
Giang hồ đồn đãi là Nguyên Cẩm Nhi trước đây cũng có tình cảm với Tào Quan, Liễu Thanh Địch, tình cảm tài tử giai
nhân sâu đậm thế nào thì rất khó nói, có thể Liễu Thanh Địch không có
tâm lý giống Cố Yến Trinh, nhưng mà kiểu gì khúc mắc cũng có. Khúc mắc
đã có từ khi ở Yến Thúy lâu, thời gian càng lâu càng sâu đậm, trong lúc
nhất thời có muốn giải cũng không hết.
"Cô cảm thấy có ý nghĩa không?"
Ninh Nghị cười dựa vào người Nguyên Cẩm Nhi.
"Có... ý nghĩa."
Nguyên Cẩm Nhi cũng dựa sát vào người Ninh Nghị, như một con chim nhỏ nép vào
người đối phương nhưng thực ra Ninh Nghị chẳng chiếm được chút tiện nghi nào. Hoa khôi dù sao vẫn là hoa khôi, kiểu gì cũng duy trì với người
khác một khoảng cách, hắn nhích tới là kiểu gì cũng bị đẩy ra.
"Vân Trúc đâu?"
"Vân Trúc tỷ nói, tỷ ấy không thích xem náo nhiệt kiểu này nên ở trong tính
toán sổ sách. Chỉ có tiểu nữ ngồi cùng với đại anh hùng mà thôi."
Thời tiết cũng bắt đầu vào đông, quần áo hai người đã khá dày, Nguyên Cẩm
Nhi mặc rất đẹp, do hai người cố tình ngồi sát nhau nên trông rất thân
mật, hai mắt Liễu Thanh Địch ở bên kia như bốc lửa.
"Với tình hình mập mờ thế này, cô nói xem, nếu ta khinh bạc cô một chút, vậy có phải hợp lý hay không?"
"Được thôi, bản cô nương bất chấp mọi thứ, dù phải hi sinh sắc đẹp này cũng
phải để cho Vân Trúc tỷ nhìn thấy huynh là con người như thế nào."
"Ta sợ à?"
"Vậy tới đây."
"Có tiện nghi mà không chiếm... cô làm như vậy thì ta khó ăn lắm..."
Nguyên Cẩm Nhi há miệng cười, thanh thuần vô cùng, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung sinh ra tia lửa điện, sau một khắc, Ninh Nghị đang
định làm một động tác có hệ số nguy hiểm cao thì Nguyên Cẩm Nhi “a” lên
một tiếng, một cái tát tai vang dội vang lên. Vốn Liễu Thanh Địch không
muốn nhìn hành vi của đôi cẩu nam nữ này nữa, nhưng do tiếng động này có mức hấp dẫn mà phải nhìn sang, đám công nhân, tiểu nhị, phục vụ cũng vì vậy mà nhìn sang bên này.
Trong tầm mắt, thiếu nữ thanh thuần mỹ lệ đứng lên nhanh chóng lùi lại hai bước, tiếng loảng xoảng thi nhau
vang lên, nàng một tay ôm gò má, hai mắt nhìn thẳng vào Ninh Nghị, nước
mắt đã rơi, giống như mưa hoa lê, khiến người khác đau xót vô cùng.
"Lưu manh!"
Không xong, bị nàng ta đi trước một bước...
Cái bạt tai kia
vốn không có thực, Nguyên Cẩm Nhi đột nhiên đứng dậy vung
tay tát một cái nhưng thực chất chỉ có ống tay áo phất qua mặt Ninh
Nghị. Nàng ta xuất thân từ vũ đạo, ống tay áo lúc nào chẳng dài, tiện
tay che lại vỗ một cái, người ngoài đương nhiên không nhận ra âm mưu bên trong.
"... Cầm thú, đồ háo sắc..."
Nguyên Cẩm Nhi lau nước mắt, nháy mắt với Ninh Nghị một cái, Ninh Nghị bĩu môi:
"Cô độc ác vừa thôi."
Liễu Thanh Địch ở bên kia đã đứng dậy, Nguyên Cẩm Nhi nói:
"Người ta còn chưa cho phép huynh, huynh... tại sao huynh lại như vậy..."
Sau đó chạy mất.
Trong tửu lâu lúc này đương nhiên không chỉ có một mình Liễu Thanh Địch tức
giận, nhưng khi nghe những lời hờn dỗi của Nguyên Cẩm Nhi vừa rồi, trong lúc nhất thời họ cảm thấy không hiểu được mối quan hệ của hai người
này. Ninh Nghị thở dài, đặt chén trà sang một bên.
Có một số
người làm thuê cho Nhiếp Vân Trúc là hiểu mối quan hệ giữa Ninh Nghị và
Nguyên Cẩm Nhi, thấy chuyện này họ giật mình sửng sốt, không biết bà chủ nhỏ lại bày ra trò gì.
Trà này không uống được nữa rồi...
Nguyên Cẩm Nhi ly gián thành công bỏ chạy vào trong nhà, tâm trạng vô cùng đắc ý, lau nước mắt đẩy cửa phòng bên trong, bụm mặt khóc rất thật:
"Vân Trúc tỷ, Ninh Nghị hắn càng ngày càng quá đáng, muội nói đùa một chút
mà hắn khinh bạc muội, có rất nhiều người thấy, không tin tỷ đi hỏi tiểu Đinh mà xem..."
Vân Trúc sửng sốt một lát:
"Trước mặt mọi người... huynh ấy khinh bạc muội thế nào được."
"Hắn hôn lên mặt muội một cái."
Nguyên Cẩm Nhi ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, hít mũi một cái, ánh mắt quật cường:
"Vốn muội chỉ nói đùa nhưng hắn lại cố ý!"
Vân Trúc nâng cằm nàng một lúc rồi hôn lên đó một cái:
"Được rồi, tỷ giúp huynh ấy khinh bạc muội vậy."
"Thật mà!"
Nguyên Cẩm Nhi kháng nghị:
"Vân Trúc tỷ tin hắn mà không tin muội ư?"
"Trước mặt mọi người, huynh ấy làm vậy thì mới lạ, muốn ta tin muội ư... mau giúp ta cộng sổ đi nào."
"Mấy thứ này khó tính lắm... À, không đúng, đàn ông ai chẳng như vậy, rõ
ràng đã tính toán trước chiêu dù là ở trước mặt mọi người tỷ cũng không
tin, quá âm hiểm, nếu như lần sau hắn ở trước mặt mọi người đem muội..."
Nguyên Cẩm Nhi giãy dụa một lát rồi nói tiếp:
"…làm gì đó thì Vân Trúc tỷ cũng không tin ư?"
Tuy rằng mọi người đều trong sạch, nhưng thủ đoạn mưa dầm thấm lâu của thanh lâu rất lợi hại, Vân Trúc bật cười:
"Nếu huynh ấy thực sự ở trước mặt mọi người làm... gì đó… à, mà chắc chắn ta không tin đâu..."
Nguyên Cẩm Nhi nhăn nhó, nhịn không được bật cười:
"Tỷ rất bất công."
Rồi quay đầu hỗ trợ tính toán sổ sách.
"Người ta tối nay có việc, muội đừng làm phiền huynh ấy nữa."
"Thích hắn mới làm phiền hắn chứ, nếu không thích muội đã..."
***
Tiếng chén trà đặt xuống bàn kêu cạch một tiếng, ánh hoàng hôn đã buông,
chiếu thẳng vào trong quán trà, Tô Sùng Hoa bị tiếng động này làm giật
mình, ngẩng đầu nhìn trung niên nam tử ở phía trước.
"Mấy hôm nay dường như Sùng Hoa huynh có tâm sự, chẳng lẽ đang lo lắng chuyện gia sự tối nay?"
Trung niên nam tử này vóc người cao gầy, mang hơi hướng của người Hồ (chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc), là một trong những bạn thơ
của Tô Sùng Hoa, tên là Trần Lộc, hiệu Không Sơn cư sĩ, cũng có chút
danh tiếng ở Giang Ninh, chiều hôm nay hai người ngẫu nhiên gặp mặt nên
đi uống trà.
"À, buổi tối... đại khái sẽ không có chuyện gì cả..."
"Sùng Hoa huynh chớ để giấu diếm ta, nhiều ngày nay ta nghe nói tối nay Tô
gia sẽ họp họ, biến động là không thể tránh khỏi, hai hôm trước huynh
tham gia hội thơ trông có vẻ cũng không yên lòng, hứng thú không nhiều,
nếu không lo lắng việc này thì còn chuyện gì nữa? Nếu như đêm nay vô sự, ta với huynh đâu phải ngồi đây, cứ cùng ta đến Xương Vân các tụ hội
chẳng phải tốt hơn sao."
"Kết quả họp họ thế nào không liên quan quá nhiều tới ta, đúng là nên đi cùng huynh thì hơn."
Tô Sùng Hoa cười, sau đó suy nghĩ một chút:
"Nhắc đến hội thơ mấy hôm nay mới nhớ... Kỳ thực tại hạ chỉ là cảm khái về
một bài từ mà thôi. Mấy hôm trước ta gặp một bài từ, đọc xong trong lòng rất phức tạp, ngày nào cũng phải nghĩ tới nó, hứng thú làm thơ cũng mất luôn."
"Từ?"
Trần Lộc cũng cảm hứng thú:
"Tốt lắm à?"
"Vô cùng tốt."
Tô Sùng Hoa lắc đầu:
"Chỉ là nếu liên hệ người sáng tác bài này với nội dung bài từ thì đúng là khiến cho người khác cảm khái trong lòng."
"Sùng Hoa huynh nói kiểu này đến ta cũng phải hiếu kỳ, huynh đừng có vòng vo nữa, nói mau, nói mau."
"A, đây là bài từ do một người cháu trong nhà, tên là Ninh Nghị - Ninh Lập
Hằng làm, chuyện về người này Không Sơn huynh chắc cũng đã nghe nói. Tô
gia ta tới mức này, một phần nguyên nhân cũng là do hắn... Mấy ngày
trước đây hắn có làm một bài từ cho một đứa bé 9 tuổi xem, ta vô tình
đọc được mà thôi. Bài này tên là Định Phong Ba... ý cảnh bình sinh ít
thấy, không thua kém gì hai bài thơ trước, bởi vậy cứ mỗi khi thấy người khác làm thơ, viết từ là lại nhớ tới hắn, hứng thú viết thơ chẳng biết
biến đâu mất. Thế nhưng người này, đúng là không làm được việc..."
Tô Sùng Hoa lắc đầu, vươn tay chấm nước trong chén trà, trong ánh trời
chiều, vừa cảm thán vừa viết lại bài từ, dường như muốn dùng cách này
cảm nhận tác phẩm, trung niên nam tử đối diện tai nghe, mắt nhìn, sắc
mặt dần trở nên nghiêm túc...
***
Ở trước một quán trà
khác trong thành, thấy xe ngựa đã tới, Tô Đàn Nhi và Ô Khải Long đều
đang đứng dưới mái hiên, chuẩn bị rời đi. Ô Khải Long ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời cuối cùng.
"Người cô muốn biết, theo thứ tự là..."
Ánh mắt Tô Đàn Nhi vốn đang trong trẻo lạnh lùng, khi nghe thấy Ô Khải Long nói câu này thì lập tức run rẩy, hơi nhíu mày, nhưng không nói lời nào. Cho tới khi nghe xong, Tô Đàn Nhi tự ngẫm một lúc rồi mới hỏi:
"Chính xác là bọn họ?"
"Có tin hay không là tùy cô."
"Không, tôi tin huynh."
"Thật à?"
"Có người chúng tôi đã biết từ trước rồi, nếu như huynh cố tình che giấu thì hai chúng ta lại có chuyện để bàn thêm."
Nàng cười cười, nói:
"Huynh có biết hôm ngửa bài với huynh, tướng công ta về đến nhà, chuyện đầu tiên đề cập đến là gì không?"
"Là gì?"
"Tề Quang Tổ là nội gian."
"..."
Ô Khải Long cau mày nhìn sang.
"Bởi vì câu nói đầu tiên của huynh khi tướng công ngửa bài là: Quả nhiên là ngươi."
"Vậy thì sao?"
"Tên này tìm Chu chưởng quỹ hỏi thăm tin tức, Chu chưởng quỹ chỉ giả bộ uống say mà thôi. Một khi bên huynh xảy ra vấn đề, kiểu gì trong bữa tiệc
hắn cũng phải mở miệng hỏi thăm tin tức. Tướng công trước đó đã bày cho
Chu chưởng quỹ một vài câu chuyện, khi Tề Quang Tổ dò hỏi, Chu chưởng
quỹ lập tức nói người hắn bội phục nhất là ông nội và tướng công...
Tướng công nói, hôm đó huynh không nên thốt ra như vậy, tướng công chỉ
nghe cũng biết vấn đề nằm ở đâu, tuy nhiên để cho chắc chúng ta vẫn phải hỏi huynh... Ta chỉ không ngờ là vẫn còn đồng bọn..."
Trong im lặng, cái cảm giác lạnh lẽo thấu xương như muốn hút hết tinh thần của Ô Khải Long. Tô Đàn Nhi nhìn hắn một cái.
"Về thôi, thời gian tới chúng ta hợp tác cho tốt, ta không muốn đuổi tận
giết tuyệt Ô gia, như vậy có ảnh hưởng không tốt với danh tiếng của Tô
gia."
Xoay người, ánh mắt Tô Đàn Nhi trở nên lạnh lùng. Ô Khải
Long đứng tại chỗ nhìn xe ngựa của Tô Đàn Nhi đi khuất, ánh mặt trời vẫn chiếu lên người nhưng hắn không cảm thấy ấm áp, trước mắt như có bóng
hình Ninh Nghị đang nhìn hắn, phủ bóng lên toàn bộ Ô gia...
***
Trong Tô phủ, mọi người đang nói, cười, di chuyển, trong những thanh âm ồn ĩ
đó, có người nói một cách thoải mái, có người cười, có người mừng rỡ, có người hàn huyên, chào hỏi chẳng khác nào dịp tết cuối năm.
Tiệc
tối đã chuẩn bị xong, sau phần tiệc rượu mới tới phần bàn bạc quyết định công việc trong gia tộc. Trong thành, đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến
cũng đã khởi hành đi tới nơi tập trung.
"Nhanh lên một chút,
nhanh lên một chút, cuộc gặp đêm nay kiểu gì cũng phải bỏ tiền mời một
hoa khôi tới, nếu muốn may mắn thì phải biểu hiện cho tốt vào..."
"Hoa khôi? Chẳng lẽ là Khởi Lan cô nương?"
Cùng là thương nhân, Tiết gia và Bộc Dương thế gia xưa nay có quan hệ tương
đối tốt, hoa khôi năm nay là Khởi Lan, cũng là người được Bộc Dương gia
tài trợ, hiện giờ không phải là mùa ca hát, có thể nàng sẽ tới, nhưng mà Tiết Duyên đã lắc đầu.
"Vốn muốn mời Khởi Lan tới đây, nhưng mà
Bộc Dương Dật hôm nay cũng mở tiệc đãi khách, cũng là một đám văn nhân,
nào là Tào Quan, Liễu Thanh Địch đều đến, đấy là thể diện của Bộc Dương
gia nên phải có Khởi Lan tọa trấn mới xong. Ta mời Lạc Miễu Miễu..."
Cùng lúc đó, sau khi do dự, Tô Sùng Hoa quyết định ngồi xe ngựa về nhà. Ninh Nghị và Vân Trúc cũng chia tay, ai trở về nhà người đấy. Hầu như toàn
bộ người ở bên ngoài đều đang tập trung về Tô gia.
***
Xe
ngựa đi qua ngõ phố, Tô Đàn Nhi ngồi ở trong xe, đang nhắm mắt suy nghĩ
rất nhiều sự tình, sau đó nàng lấy một tờ giấy viết lên trên đó ba cái
tên. Khi rèm xe được vén lên, Cảnh hộ vệ đang ngồi trên càng xe quay đầu lại.
Tô Đàn Nhi giao tờ giấy cho hắn, ánh mắt lạnh lùng:
"Cứ theo dự định mà làm, cẩn thận chút, đừng có bị Ô gia chơi xỏ."
Cảnh hộ vệ gật đầu, cất tờ giấy rồi nhảy xuống xe ngựa chạy theo một hướng khác.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm nhưng nàng không cảm thấy ấm áp.
Không lâu sau, trong một căn phòng, Cảnh hộ vệ đưa ánh mắt nhìn ba người còn lại, gật đầu rồi đốt tờ giấy.
Trong một cửa hàng khác của Tô gia, Tịch Quân Dục đang ngồi ngoài trời phơi
nắng, nhắm mắt trầm tư nghĩ tới những công việc do mình sắp đặt từ trước tới nay, không lâu sau, hắn thở dài, cười cười, đứng dậy đi về phía Tô
phủ.
"Cũng đã tới thời gian ăn cơm rồi, mọi người chuẩn bị đi."
Trong phòng khách, Tô Dũ mở mắt, miệng cười cười, bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tô Bá Dung sắc mặt nhợt nhạt ngồi trên một chiếc xe lăn được thê tử và
tiểu thiếp đẩy ra ngoài. Bên ngoài phòng, đã có rất nhiều người đang
đứng đợi, trong đó có cả Tô Vân Tùng, Tô Đan Hồng, hắn cười phất phất
tay, nói với giọng yếu ớt:
"Đi thôi, đi thôi, đêm nay sẽ bận đấy..."
Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương, Tập An Chi, Vu Đại Hiến, Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Quý... hơn trăm người đã bắt đầu vì lợi ích mà liên kết
chặt chẽ với nhau.
Cổng Tô phủ trông có vẻ náo nhiệt, Tô Đàn Nhi
xuống xe ngựa, thấy phu quân đang chào hỏi, hàn huyên với mọi người ở
phía trước nên cười đi tới.
"Tướng công, chúng ta vào đi."