Tô Đàn Nhi gần đây có chút phiền não.
Đây là vấn đề riêng tư, đối với nàng mà nói, phiền não lần này là một loại tình cảm khá xa lạ. Sau
khi đại sự trong nhà đã ổn định, mấy hôm nay nàng cứ nhớ tới chuyện này
lại đỏ mặt, cái gì cần hỏi đã hỏi biểu tỷ Đan Hồng rồi, nhưng ở trong
lòng mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm tình xấu hổ, cố gắng suy nghĩ vấn
đề này.
Trước kia, nếu như mình không bỏ đi có phải là tốt rồi không...
Hiện giờ nàng rất hối hận về chuyện này. Trong cuộc đời con người có rất
nhiều việc không cách nào tính toán, dự liệu được kết quả và hướng phát
triển, bởi vậy sự hối hận thực sự là một loại tâm tình tương đối vô
dụng, với lại nó không giống như kinh doanh, có đau khổ suy nghĩ thì
nhiều lắm cũng chỉ tự nhếch miệng cười, cười mình kỳ quái và ấu trĩ.
Dù sao thì tiến cũng chết mà lùi cũng chết, chỉ còn cách tự trách mình
trước kia sao lại như thế. Khi đó nếu như cứ nhắm mắt đưa thân, nhẫn
nhục chịu đựng một phen thì bây giờ làm gì phải khổ não, phiền muộn tới
thế này.
Động phòng... dù sao cũng cần phải tự nhiên. Thế nhưng
dạo này do bận công việc trong nhà, khi có kết quả thì vẫn có rất nhiều
việc phải làm, chắc là tướng công cho rằng mấy hôm nay mình bận việc,
trong khi người lại là chính nhân quân tử, sẽ không nhân cơ hội đẩy mình xuống giường, mà thực ra nàng cũng không quan tâm chuyện lễ nghĩa trong việc đẩy mình xuống giường nhiều lắm...
Hiện giờ, nàng không thể không suy nghĩ và lên kế hoạch về chuyện này, chuyện vợ chồng… không
nên kéo dài quá mùa đông năm nay. Nhưng nghĩ tới “chuyện vợ chồng”, nàng lại phải thừa nhận, tình thế phát triển tới ngày hôm nay chính là do
nàng tạo ra. Trước kia, nàng đã từng nghĩ, có một gia đình, có một tướng công, nàng sẽ làm tròn bổn phận một cách dễ dàng… tới bây giờ nghĩ lại, nàng mới thấy mình chưa làm tròn được trách nhiệm của một người vợ.
Nhưng mà nàng không phải cô gái cứ cả ngày chìm trong hối hận, rèn luyện
trong thương trường mấy năm, khí phách đã có. Sau khi đau đầu suy nghĩ
mấy ngày, đầu tiên là lo lắng, sau đó coi là chuyện tự bản thân phải
giải quyết. Đương nhiên, chuyện này không thể nói với tướng công được,
kiểu gì cũng phải giữ lại chút sĩ diện, nhưng do quá quan tâm tới Ninh
Nghị nên việc này trở thành một tảng đá trong lòng.
Để giải quyết vấn đề... đúng là có chút phiền phức, thế nhưng nó cũng chưa phải việc
có thể làm khó cô gái mạnh mẽ này. Sáng hôm nay nàng bỗng nhiên nghĩ ra
một cách, cách nghĩ này nếu là người bình thường sẽ cảm thấy không đúng, không ổn, nhưng đối với Tô Đàn Nhi mà nói, nó chẳng khác gì một chuyện
cần phải áp dụng tính quyết đoán thương trường. Buổi trưa, khi trở về
nhà, nàng bố trí Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đi ra ngoài lo liệu công việc, đồng thời điều động mấy gia đinh hộ viện ở xung quanh, đảm bảo
trong một thời gian nhất định họ không thể kéo tới. Khi tất cả chuẩn bị
xong, nàng khẽ cắn môi bắt đầu hành động.
Sau khi xem xét kỹ
lưỡng căn nhà bên kia, nàng tới phòng chứa củi ôm đống củi đi tới.
Chuyện cần làm tình tương đối nhiều, lửa phải cháy thật mạnh, địa điểm
đốt phải chọn thật tốt, có nên làm thành chuyện ngoài ý muốn không.
Nhưng mà nàng lại nghĩ, cháy nhà là chuyện thường hay xảy ra nên lắc
đầu: mặc kệ nó, nhà của mình, mình thích thì đốt, chỉ cần mình không
điều tra thì ai dám nói gì?
Buổi chiều yên tĩnh, thiếu nữ cầm
quyền phòng lớn Tô gia khẩn trương, cẩn thận, lén lút làm việc, sau đó
nàng lại nhớ ra một chuyện nên chạy vào phòng tướng công, không biết dự
định làm cái gì.
Ngoài cửa phòng, Ninh Nghị nghi ngờ đục thủng
một lỗ, chỉ thấy ở trong phòng, cô gái kia mở tủ ôm những thứ đồ mà hắn
hay dùng ra ngoài phân định.
"Bút, mực, giấy, nghiên mực, y phục, cái này là... những bài thơ tướng công viết à?"
"Cây quạt... chắc là huynh ấy vẫn cần..."
"Bộ y phục này... thôi, đốt..."
"Viết cái gì thế này..."
"Tranh...hay bản vẽ..."
"Là một cuốn tiểu thuyết... Ách, cái này có đốt hay không?"
Nàng vừa kiểm duyệt vừa phân định xem thứ nào cần dùng, xác định được rồi
thì cầm ném ra ngoài cửa sổ phía sau nhà. Nói chung là quần áo cũ, giá,
bút thì quyết định đốt hết. Nàng tìm được cái nghiên mực mà Ninh Nghị
vẫn thường dùng nhưng lại không biết nó có tác dụng gì bèn đổ nước trà
vào rồi cầm bút chấm chấm vài cái. Đống tiểu thuyết nàng đã di chuyển nó sang phía cửa sổ, nhưng sau khi xem qua một lượt bèn đem hết trở lại,
đặt lên bàn. Ninh Nghị thấy mà có chút tiếc hận, có mấy cuốn trong đó
hắn còn chưa xem xong.
Đại khái là nhìn kỹ hết mọi thứ, lại cẩn
thận kiểm tra lại một lần nữa, nàng lau mồ hôi trên trán, gật đầu. Lúc
nàng rời khỏi phòng, Ninh Nghị đã nhanh chân chạy mất, hứng thú đi tới
một góc tường, kiễng chân lên mấy hòn gạch nhìn vào trong.
Một
lát sau, Tô Đàn Nhi ho khù khụ, hai tay cầm một bó đuốc đi tới, bó đuốc
kia khá lớn nên khói tương đối nhiều, Tô Đàn Nhi cầm đuốc giơ phía trước nên bị khói bay thẳng vào mặt, vừa đi vừa phe phẩy, híp mắt, ho cũng là điều đương nhiên.
Ninh Nghị ốp tay lên trán cười.
Tô Đàn
Nhi hành sự quả quyết, không suy nghĩ nhiều liền châm lửa, cau mày, rất
chăm chú nhìn ngọn lửa cháy bùng lên. Căn nhà Ninh Nghị ở đa phần được
xây dựng từ gỗ, giờ bị đốt nên việc cháy là điều đương nhiên. Tô Đàn Nhi ném bó đuốc vào đống lửa, vỗ vỗ tay. Ninh Nghị thích thần thái khi nàng phủi tay như vậy, trông rất sảng khoái tự nhiên, do mượn lực vào tường
quá nhiều nên có một viên ngói rơi xuống, Ninh Nghị vội vàng đưa tay ra
đỡ, sau một khắc, hắn giật mình ngẩn người.
Lúc nhìn sang phía Tô Đàn Nhi, hắn phát hiện nàng cũng đang nhìn sang bên này, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt ngạc nhiên, mân mê môi, một cô gái ung dung trong mọi
việc giờ lại tỏ ra lo lắng.
Ninh Nghị thò đầu nhìn nàng trong nửa giây, động tác đầu tiên mà hắn kịp phản ứng là rụt đầu lại, cười khùng
khục trong miệng, điều quan trọng nhất lúc này là rời đi, nhưng đột
nhiên viên gạch dưới chân bị nghiêng khiến cho chân hắn bị trượt, thiếu
chút nữa thì ngã trẹo chân, đành phải bấm bụng vừa cười vừa di chuyển.
***
Ninh Nghị ở con đường dẫn tới khu nhà mình canh giữ một chút, thỉnh thoảng
thò đầu ra nhìn cảnh tượng lửa cháy nhà, đồng thời xác định tạm thời
không có ai tới đây nên cứ để nó cháy thêm một chút nữa. Tô Đàn Nhi cũng không đuổi theo ra ngoài, lúc này rất khó để đoán được tâm tình của
nàng, đương nhiên, nếu giờ mà gặp nàng hắn nhất định sẽ ôm bụng cười to, không phải hắn biết trước thì kiểu gì cũng có tới 80% là sẽ xảy ra thảm kịch "mưu sát thân phu".
Đàn ông thông minh là phải biết thời
điểm nào nên hài ước, thời điểm nào nghiêm túc, lúc nào phải tỏ ra ngỡ
ngàng, lúc nào phải đau khổ… nhưng mà tóm lại rất buồn cười... Ha ha ha
ha...
Tuy trong lòng buồn cười vô cùng nhưng trên mặt hắn lại
không tỏ quá nhiều thái độ, khi nhìn thấy hai gã gia đinh đang di chuyển tới bên này, hắn nghiêm túc ngăn cản:
"Này, các ngươi đi đâu?"
"A, cô gia, chúng tôi vừa đi tặng đồ về xong, giờ về phục mệnh với Chu quản sự."
"Đã xong rồi à?"
"Dạ."
"Ông ta ra ngoài một lúc rồi, hai người tạm thời không cần phải đi báo với
Chu quản sự, mau đến cửa hông chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, sau đó
cùng ta đi làm chút việc... Nhưng mà, nếu như nửa canh giờ sau ta không
đến thì chứng tỏ đã có việc, lúc đó các ngươi có thể đi báo với Chu quản sự."
Hiện giờ trong Tô gia không ai dám tỏ thái độ với những gì
Ninh Nghị, hắn nói xong là hai gã gia đinh đã gật đầu, vội vã xoay người rời đi. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, trong lòng còn đang đoán là lửa đã cháy lớn thì đúng vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng kêu của vợ mình.
"Người đâu, mau lấy nước, mau lấy nước! Người đâu..."
Nhưng tiếng kêu của nàng khá trấn định.
***
Lửa cháy, hai gã gia đinh vội vã chạy vào trong, lửa lúc này còn chưa bao
phủ toàn bộ căn nhà nhưng khói đã mù mịt. Ở giữa sân, Tô Đàn Nhi cau
mày:
"Đi lấy nước, mau nghĩ cách cứu hỏa!"
"Dạ, thùng, vại nước... Vại nước ở đâu, nhị tiểu thư..."
"Ngươi kêu gì đó, mau đi lấy nước!"
Hai gã gia đinh trong lúc nhất thời có chút bối rối, nhưng biết nhị tiểu
thư của phòng lớn là người làm đại sự nên không dám nói nhiều. Hai người thấy nàng bình tĩnh dặn tiếp:
"Chờ một chút, chờ một chút, ở phòng
bếp không có nước...
Các ngươi mau đi gọi người, đồng thời di chuyển đồ
đạc trong phòng, đừng để bị lửa cháy lan vào người! Nhanh lên một chút."
Vừa dứt lời thì lại có một gã gia đinh chạy tới, Tô Đàn Nhi nói:
"Nhanh lên một chút, ngươi cũng đi..."
Còn chưa nói xong thì Ninh Nghị đã xuất hiện ở cổng. Lúc này nàng không có
cách nào chú ý tới thái độ của tướng công mình, khuôn mặt lập tức đỏ
bừng, trừng mắt ngẩn người, sau đó nhìn tên kia gia đinh nói:
"Ngươi cũng đi hỗ trợ!"
Xoay người nhìn căn nhà của Ninh Nghị đang mịt mù khói, bộ ngực sữa phập phồng, trái tim trong lòng đập thình thịch.
Ninh Nghị chạy tới:
"Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra! Tại sao lại cháy!"
Trên mặt hắn rất kinh ngạc, vô cùng gấp gáp. Nghe thấy hắn kêu như vậy, Tô
Đàn Nhi cũng hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy Ninh
Nghị thở hổn hển, cau mày:
"Sao vậy, sao lại cháy rồi..."
Ninh Nghị nói xong thì liếc nhìn nàng một cái, khuôn mặt Tô Đàn Nhi lại đỏ, nghiêng đầu đi, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh:
"Thiếp, thiếp cũng không biết, đột nhiên nó bốc cháy, có thể là... lúc nãy
không có ai ở nhà, thiếp đi đun nước nóng, sau đó... không dập lửa kỹ... thiếp vừa đi nghỉ..."
"À."
Ninh Nghị gật đầu, trầm mặc:
"... Mùa đông, khí trời khô ráo, cháy... cháy nhà cũng là chuyện hay xảy ra."
Đang tìm lời để nói tiếp thì một gã gia đinh đã mang theo thùng nước vọt ra, đồng thời nói với một gã gia đinh khác:
"A Sơn, ở đây chỉ có hai thùng nước! Phải tới các khu khác lấy..."
Hắn vừa nói chuyện vừa định lao vào trong phòng, Ninh Nghị chạy tới:
"Ngươi làm gì vậy?"
"Cứu, cứu hoả mà..."
"Hai thùng nước không dập được lửa, trước tiên khuân đồ, khuân đồ! Tìm một
cái chăn, sau đó nhúng nước, phủ lên trên đầu, như vậy sẽ không bị lửa
đốt..."
"A..."
Gia đinh kia gật đầu một cái, ào một tiếng dội thẳng thùng nước lên đầu rồi trực tiếp vọt vào trong.
Lửa cháy bừng bừng, khói tỏa mịt mù, gia đinh, nha hoàn chạy tới mỗi lúc
một nhiều, tranh thủ thời gian khuân đồ từ bên trong ra. Tô Đàn Nhi và
Ninh Nghị đứng ở giữa sân, thái độ của thiếu nữ rất nghiêm túc, cau mày, chỉ là không dám nhìn Ninh Nghị. Giọng nói của hai người thỉnh thoảng
vang lên trong sự hỗn loạn.
"Mau đem cái bàn này ra trước... Khụ khụ..."
"Đầu giường, đầu giường có một cái hộp..."
"Không cần vác bàn Bát Tiên ra làm gì!"
"Sách kìa, sách kìa, mấy cái thẻ tre kia nữa, đúng rồi..."
"Mấy thứ này cứ để sang mái hiên bên kia..."
"Mà phòng của Tiểu Thiền cũng được! Đúng... Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, cẩn thận bị lửa cháy lan vào người..."
"Vết bỏng này sẽ được chi 10 lượng bạc tiền thuốc..."
"Tất cả đều được thưởng..."
Trong bận rộn, Ninh Nghị vừa nói chuyện, vừa chi đạo gia đinh, nha hoàn làm
việc, Tô Đàn Nhi chỉ trỏ bảo họ khuân mấy thứ vác ra được sang bên kia
xong thì lại chỉ đạo cứu hoả, một số người đi múc nước cũng lục tục chạy tới, chỉ chốc lát sau, Tiểu Thiền và mọi người cũng chạy về hỏi "Làm
sao vậy, sao lại bốc cháy", một gã quản sự đại khái không nhìn thấy Tô
Đàn Nhi đứng ngoài và Ninh Nghị đang tham cứu hỏa nên quát:
"Tại sao lại cháy, tại sao lại cháy! Có phải có người đốt hay không..."
Những thứ này khiến cho buổi chiều càng thêm náo nhiệt.
"Chuyện này... Hiện giờ đang là mùa đông, khí trời khô ráo, có cháy cũng bình thường mà thôi..."
Ninh Nghị hắt một thùng nước vào lửa, đi qua vỗ vỗ vai vị quản sự kia nói:
"Hiện giờ tất cả mọi người đang rất bận, đừng luôn hỏi vì sao, nói ít, làm
việc nhiều hơn, mà không cần hỏi cũng được, đây thùng đây, mau đi cứu
hỏa đi."
Ở ngoài cổng, Thiền nhi cầm theo một cái chậu rửa mặt dẫn theo mấy nha hoàn chạy vào, Tô Đàn Nhi hô:
"Tiểu Thiền, muội đừng tới, cẩn thận bị lửa bén vào người đấy."
Tiểu Thiền quay đầu nói:
"Không sao đâu."
Rào một tiếng, nước bay ra ngoài, chậu rửa mặt lăn lông lốc, có tiếng kêu, mọi việc tiếp tục hỗn loạn...
***
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, nạn ngập úng lại tràn về, hơi nước mù mịt,
khi tia sáng mặt trời chuyển sang màu vàng, phần lớn căn nhà đã bị cháy
sụp, xác định không ai có thể ở được.
Trong khu nhà bây giờ trông khá linh tinh, bàn ghế, tủ đồ và đủ thứ thượng vàng hạ cám. Đám cháy đã được mọi người giải quyết, một số người cũng chạy tới hỏi thăm, trong
đó có cả Tô Dũ và Tô Bá Dung, những người có địa vị thi nhau bàn tán,
người không có địa vị không dám bàn loạn, một số gia đinh đang khuân,
chuyển những thứ của Ninh Nghị vào phòng. Tiểu Thiền, Quyên nhi và Hạnh
nhi kiểm kê số tài sản khuân ra ngoài được.
Có một số thứ vốn dĩ thuộc về nơi này, nhưng có một thứ của Ninh Nghị thì không biết giải quyết cách nào.
Lúc nãy, khi có quản sự tới xin chỉ thị của Tô Đàn Nhi, nàng đang nói chuyện với một người chú trong họ, tiện tay chỉ:
"Cứ đặt lên bàn trong phòng đi."
Quản sự liền theo đó mà làm.
Những thứ này vốn thuộc về Ninh Nghị, mà hướng nàng chỉ chính là phòng ngủ
của mình, lúc này chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời cho nên không có
bao nhiêu người để ý.
Nàng rất bận rộn, hơn nữa, chẳng ai đi suy nghĩ ý nghĩa câu nói trong lúc này.
Trời chiếu tối dần, đèn đuốc sáng trưng, sắp tới giờ cơm, gia đinh được lệnh ngừng dọn dẹp. Trong khu nhà, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Ninh Nghị hiện giờ chẳng còn thứ gì của riêng mình, ngay cả chiếc ghế cuối
cùng cũng bị kéo xuống nhà ăn, có một số người nhạy cảm nhận ra, đại đa
số đồ Ninh Nghị thường dùng đều đã được đưa vào trong phòng Tô Đàn Nhi,
khiến cho gian phòng trở nên chật chội và hơi bừa bộn.
Chẳng ai
hiểu vì sao lại như vậy, lúc nãy Tô Đàn Nhi phải lo tiếp đón họ hàng,
cũng không chỉ huy đưa đồ vật tới chỗ này chỗ kia, Ninh Nghị thì còn
đang bận giải quyết hậu quả đám cháy, chẳng ai biết người nào ra lệnh,
mà lúc này muốn tìm người ra lệnh cũng không được.
Tô Đàn Nhi
nhìn phòng mình, dường như có chút đau đầu nhưng không nói gì, Ninh Nghị cũng đi xem, đại khái cũng rất đau đầu, tối nay không biết ngủ ở đâu,
Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng đi xem nhưng không biết giải quyết
thế nào cả.
Bầu không khí chẳng hiểu vì sao trở nên cổ quái.
Có lẽ tối nay là một buổi tối có nhiều sự xấu hổ, đương nhiên cũng là một buổi tối thú vị...