Ánh sáng nhạt nhòa không biết chiếu từ nơi nào tới, lặng lẽ len lỏi
trong phòng, soi sáng một số đồ đạc, thỉnh thoảng từ bên ngoài còn vọng
tới tiếng chó sủa, không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa.
Cái màn đang yên lặng bỗng nhiên động đậy, một cánh tay trắng trẻo của con gái
thò ra, vươn tới cái gối trên đầu giường khiến nó rơi xuống đất, nằm lẫn lộn trong đống quần áo và những vật dụng trong phòng. Bây giờ trong
phòng vẫn còn tối, cô gái vươn tay tóm lấy cái gối và quần áo lên trên.
Có lẽ là sợ người khác tỉnh giấc nên động tác này rất nhẹ nhàng, qua một
lát, cô gái lại vươn tay lấy nốt mấy thứ còn lại, động tác có vẻ khá mệt mỏi, uể oải. Trong ánh sáng lờ mờ, chúng ta có thể thấy rõ đó là một
cái yếm, một cái quần nhỏ màu xanh da trời, một cái quần có thêu sen
trắng, nó mang theo phong cách của những thiếu nữ, vừa cổ xưa vừa trong
trắng.
Có một cái đai lưng bị giật tung, ở giữa vẫn còn hai mối
thắt, không còn mặc được nữa. Cũng có thể bởi vì chuyện này mà cánh tay
kia lại chán nản ném nó ra ngoài, sau một lát lại động đậy đưa tay kéo
nó vào trong màn.
Sau một lúc yên tĩnh, tiếng lịch kịch bắt đầu
vang lên, màn được vén, một đôi chân trần trắng như ngọc được đưa ra,
đặt chân xuống chiếc đệm gỗ, cô gái lúc này đã ngồi dậy.
Nàng
khoác một cái áo choàng, một tay giữ một tay vuốt lại mái tóc đang rối
tung, sau đó cúi người tìm kiếm đôi giày thêu của mình, tới lúc chuẩn bị đứng lên, nàng nhíu mày, ôm bụng dưới ngồi xuống.
Trong yên
lặng, cô gái há miệng sau đó hơi phùng phùng thở ra một hơi, cố gắng
đứng dậy. Nàng hít sâu một hơi, xoay người ngồi xổm xuống thu dọn những
thứ vương vãi còn lại sau trận chiến, hiện giờ nàng mới chỉ mặc một
chiếc áo choàng và đi giày, thỉnh thoảng cơ thể bị lộ ra ngoài. Ngay cả
chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi thu dọn quần áo, sau khi
xong việc bèn đứng dậy, xoay người mở ngăn tủ, tìm quần áo và cái yếm
mới mặc vào.
Ánh sáng trong phòng khá yếu, mọi vật chưa rõ ràng,
nhưng với thói quen, việc tìm kiếm quần áo không mấy khó khăn, vậy mà
khi tìm ra, nàng cũng chỉ ôm trước ngực, quay đầu lại nhìn cái giường,
giống như đang suy nghĩ có nên mặc vào hay không. Cuối cùng nàng bỏ quần áo lên đầu giường, xoay người tìm hộp đánh lửa, đốt đèn.
Cố gắng dùng cơ thể che ánh sáng từ ngọn đèn, nàng tới trước cái tủ cẩn thận
tìm mấy bộ quần áo, sau đó thổi tắt ngọn đèn, đem quần áo của con trai
đặt lên quần áo của mình. Làm xong điều này, nàng mới cởi giày, co mình
lên giường.
Cái giường này vốn là của mình nàng, nàng rất quen
với nó, chỉ là tối qua có một nam nhân lần đầu tiên xâm nhập vào trong
thế giới riêng của nàng. Thế nhưng nàng không khó chịu, có chút thích
thú, nàng nhìn người đang ngủ kia, chuẩn bị xốc chăn chui vào trong
nhưng lại suy nghĩ gì đó, cởi trường bào trên người rồi mới chui vào.
Cái áo choàng được cầm đặt ở bên mép giường.
Cảm giác ấm áp
truyền tới, đôi chân nhỏ chạm vào người phu quân. Từ nhỏ tới lớn, nàng
hiểu thế nào là trinh tiết, là nam nữ thụ thụ bất tương thân, hành động
này là một khái niệm mới mẻ với nàng, lần đầu tiên nàng trần truồng nằm
cùng một người đàn ông, cố gắng đem khái niệm mới trở thành một điều
đương nhiên.
Nàng cảm thấy mình như thuộc về người kia, trước mặt người này, những quy tắc, hiểu biết xưa cũ không còn thích hợp...
Thực ra nàng cũng chẳng hiểu vì sao lúc nãy lại ra ngoài làm những việc vừa
rồi, chẳng hiểu tại sao khi nàng muốn đi ngủ tiếp lại cởi quần áo. Có lẽ mặc quần áo sẽ khiến tướng công biết nàng vừa tỉnh dậy.
Nàng
nghiêng người chuyển mình sang phía phu quân, trong bóng tối, nàng chỉ
có thể hành động dựa trên cảm giác, nhưng trong chăn lại cảm giác rõ hơi nóng từ người đối phương tỏa ra. Vì vậy, nàng cúi đầu, lặng lẽ dựa sát
vào bên kia, cho tới khi thân hình hai bên chạm nhau. Nhưng có lẽ phu
quân nàng cũng cảm nhận thấy điều gì đó, hơi xoay người ôm lấy nàng.
Da thịt tiếp xúc.
Nàng cuộn mình lại, không dám nhúc nhích. Dù thế nào thì nàng vẫn còn đang
trần truồng, khi tỉnh táo nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, trong lòng nghĩ mình sẽ được phu quân ôm tới khi trời hửng sáng... quần áo vẫn còn ở bên
cạnh, có nên mặc thêm chiếc yếm hay không, trong đầu thì nghĩ vậy nhưng
cơ thể không dám cử động... thỉnh thoảng nàng còn nghĩ… hay là mình
thích được ôm khi ngủ…
Rốt cục... đã là vợ của tướng công, sau này đều có thể như vậy...
Trong suy nghĩ, ý thức nàng dần trở nên mơ hồ, rúc vào lòng đối phương tiến vào mộng đẹp...
Lúc tỉnh lại, trời đã hơi sáng, bên ngoài mưa nhỏ, tí tách rì rào.
Nhìn vợ mình cuộn tròn ngủ trong lòng, lúc bình thường sẽ nghĩ giống như ôm
một đứa bé, nhưng đây là một cơ thể tràn ngập sức sống, mềm mại mà ấm
áp, cảm giác rất thoải mái. Rất ít khi Ninh Nghị có cảm giác này, mà có
lẽ hắn cũng chưa từng ôm ai có thể khiến trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trước kia... có lẽ nên gọi đó là một kiếp sống đã cực lâu, thời đó hắn chưa
bao giờ thiếu đàn bà, cũng đã điên cuồng tìm kiếm niềm vui và sự kích
thích trong phương diện này, nhưng khoảng thời gian đó rất nhạt nhòa và
chưa bao giờ có cảm giác như lúc này. Giống như khi đó hắn chỉ tìm kiếm
phụ nữ là để giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi.
Cũng có thời hắn
rất hoang dâm, đồng thời ngủ cùng với 3, 4, 5
nữ nhân cũng có nhưng cảm
giấc rất phiền phức và buồn chán. Việc ôm nhiều đàn bà cùng một lúc hắn
cảm thấy mấy người này rất nặng, nhiều khi không cần thiết bởi giải
quyết vấn đề sinh lý một người là đủ. Tuy rằng đàn ông thường hay mạnh
mồm quảng cáo năng lực của mình, nhưng mệt vẫn rất mệt.
Tình yêu
đối hắn lúc đó là không có, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ lại thời còn trẻ. Thời đại ngày xưa, chỉ cần có tiền, có vật chất là con gái sẽ sẵn sàng
tình một đêm, việc theo đuổi một cô gái cần phải dành một thời gian dài
và mất nhiều tâm tư, công việc làm ăn sẽ bị phân tâm, thậm chí đối lúc
còn đau khổ, nhiều khi không thể mang lại thành công trong kinh doanh.
Trong thế giới giản dị cổ xưa này, hắn có thể quên đi nhiều chuyện trước đây, trong thế giới hiện đại ngàn năm sau, dù có ôm lấy đối phương, hắn cũng chỉ cảm nhận được nhiệt độ của chính cơ thể mình, với cảm nhận bây giờ, có lẽ… đây là một sự khởi đầu tốt?
Cứ suy nghĩ linh tinh như
vậy, hắn ôm vợ mình ngủ thêm một lát rồi mới quyết định dậy. Tối qua hắn còn nhớ hắn nằm bên ngoài, nhưng không biết vì sao giờ lại nằm bên
trong, cho nên khá nhẹ nhàng ngồi dậy, khi nhìn thấy quần áo trên đầu
giường thì không khỏi bật cười.
Tốt nhất là qua bên kia tắm rửa,
còn về phần Đàn nhi, Thiền nhi và mọi người sẽ hỗ trợ xử lý tất cả, tình hình hôm nay khá đặc thù, cũng là lần đầu tiên hắn ngủ cùng vợ, nên
tránh để thê tử xấu hổ, vấn đề vải trắng và chăn dính máu, có lẽ nên để
các nàng xử lý xong cái đã rồi gặp nhau cũng được.
Kỳ thực nhớ
tới tối hôm qua, hắn cảm thấy khá mệt mỏi, dù sao đó cũng là lần đầu
tiên của vợ, khi chuẩn bị nàng khá căng thẳng, rụt cổ thè lưỡi. Dù hắn
đã cố gắng làm cho nàng thoải mái nhưng khi đi vào nàng khá đau, do chú ý tới cảm nhận của vợ nên hành sự không được nhiều. Xử nữ thật phiền
phức, nàng đau đớn, mình mệt mỏi, coi như vợ chồng hòa nhau. Hắn đã tốn
khá nhiều công phu, có lẽ sẽ không tạo thành bóng ma ám ảnh với vợ sau
này.
Vốn tưởng rằng vợ mình xấu hổ, khi hắn ra ngoài nàng sẽ cố
gắng giả bộ ngủ thêm một lúc. Nhưng mà khi chuẩn bị rời đi, có một giọng nói khá nhỏ vang lên:
"Tướng công."
Quay đầu nhìn, Tô Đàn Nhi đã tỉnh dậy, một tay vén màn, mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng nói một câu:
"Buổi sáng tốt lành."
Đây là cách hắn thường chào nàng, thấy nàng nói câu này, Ninh Nghị ngẩn người, bật cười gật đầu:
"Buổi sáng tốt lành..."
Hôm nay là ngày mồng 6 tháng 11 năm Cảnh Hàn thứ 8, cách lễ thành hôn của
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi một năm rưỡi, cảm giác vợ chồng giờ mới có. Giờ
đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, vài ngày sau, tuyết bắt đầu rơi, thành Giang Ninh thực sự bước vào một mùa đông dài.
Trong
khu nhà ... căn nhà của Ninh Nghị bị đốt trụi vẫn còn đó, tạm thời không ai động tới, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi hiện đang ở cùng nhau, tuy rằng có vẻ chật chội nhưng do mùa đông nên không ai nghĩ tới chuyện đổi phòng.
Đầu xuân sang năm, họ tiến hành xây dựng một căn nhà mới, đồng thời bố cục
lại khu nhà. Gần đây Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thường bàn bạc chuyện này,
cũng gọi Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi sang xin ý kiến. Buổi tối, chủ
tớ năm người thường đốt lò sưởi trong phòng khách, bầu không khí vẫn ấm
áp như ngày xưa, đương nhiên, Tiểu Thiền cũng đã hiểu quan hệ giữa tiểu
thư và cô gia có tiến triển, ở với nhau thỉnh thoảng thân mật vui đùa là chuyện đương nhiên.
Tiểu Thiền thỉnh thoảng cũng cô đơn ước ao,
nhưng phần lớn là vui vẻ vì đây là hai người thân nhất của mình, Ninh
Nghị và Tô Đàn Nhi đối với nàng vẫn như trước kia, nàng cũng hiểu, tiểu
thư và cô gia mới có tiến triển, không có khả năng Ninh Nghị thu nàng
lúc này, thế nhưng khi trang điểm trước gương đồng, nàng vẫn tự nhủ:
"Tiểu Thiền không vội, chuyện còn cả đời mà..." Sau đó tự cười với mình, tỏ ý cổ vũ.
Nàng biết cô gia là người như thế nào, sẽ không có chuyện bỏ rơi nàng đâu.