- Tỷ ấy nói như thế đó, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Tia nắng ban mai vừa hé lộ, sương mù dần tan đi, ngồi trước bậc thang Cẩm Nhi nghiêm túc nói ra những lời này, trong lòng cũng có chút đau đớn, cũng có chút khắc nghiệt. Từ trước tới nay, việc mà Ninh Nghị làm có thể tự nhận định, lúc này đây hắn không có nhiều điều để nói. Trong chuyện này hoàn toàn không có áy náy hay cảm động gì, có quan hệ với Vân Trúc có quan hệ với Đàn Nhi, thật ra hắn cũng từng suy nghĩ lo lắng, chỉ là dù cho có lo lắng thế nào cũng không có lời biện giải thích hợp.
Im lặng một lúc lâu sau, hắn nhìn sang Cẩm Nhi cười nói:
- Cho nên thích Vân Trúc rồi?
Vốn Gấm Nhi chờ hắn tỉnh lại hoặc là ngồi đó mà áy náy một hồi, ai biết được hắn lại mang vấn đề quay trở về, làm cô hơi sửng sốt:
- Ừ. Một lúc sau lại nói:
- Dù có thế nào, ta cũng không hi vọng tương lai Vân Trúc tỷ sẽ phải cô đơn cả đời tỷ ấy tốt như vậy, nếu ai có lỗi với tỷ ấy thì sẽ gặp báo ứng! Dù sao cũng không trông cậy gì vào ngươi được, tốt nhất là ngươi nên cút đi sớm một chút.
- Không trông cậy được vào cô mới đúng ý
- Ta
Thần sắc Cẩm Nhi trầm ngâm:
- Dù sao ta sẽ ở cùng Vân Trúc tỷ. Ta thích tỷ ấy
Chuyện này dù sao cũng là tối kỵ, với tính cách của Cẩm Nhi, vừa rồi lấy hết dũng khí ngã bài với Ninh Nghị, nhưng lúc này cũng không hùng hồn phát biểu nữa.
Ninh Nghị gật đầu:
- Ừ.
- Ngươi không phản đối sao?
- Cô thật lòng quan tâm đến cô ấy đó là chuyện tốt.
Ninh Nghị cười :
- Hơn nữa dù sao thì Vân Trúc cũng không thích phụ nữ...
- Ngươi Cẩm Nhi tức giận lườm hắn rồi hừlạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi, Ninh Nghị kéo tay áo cô nói:
- Có lẽ ta đã làm sai những chuyện này.
Dù mặt hắn tươi cười nhưng thái độ lúc này không giống với như đang khiêu khích, Cẩm Nhi bất đắc dĩ ngồi xuống, một lát sau nghe hắn nói:
- Trước kia ta có nghĩ đến chuyện của Vân Trúc, suy nghĩ xong rồi quyết định, nhưng bây giờ xem ra thấy không đúng nữa.
Đó là lúc Vân Trúc thổ lộ tiếng lòng với hắn, về việc này hắn cũng từng lo lắng. Lúc đó vấn đề vải vóc của Tô gia phát sinh trắc trở, hắn ra tay giúp đỡ, trong lúc đó trải qua hơn một năm ở chung với Tô Đàn Nhi mà tình cảm cũng tốt đẹp hơn. Lúc đó hắn từng nói với Tần lão, Khang lão về chuyện khó xử này nên giải quyết thế nào.
Hắn là người có tính cách quyết đoán, nếu thực sự không có có một chút cảm giác nào với người khác, thì dù là một cô gái xinh đẹp như thế nào hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Kiếp trước là người chức vị cao, bên cạnh đàn bà không thiếu, nếu bàn về sắc đẹp thì con gái hiện đại từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt thì còn hơn cả Vân Trúc, Đàn Nhi. Đương nhiên, những cái đó cũng không thể khẳng định được. Ninh Nghị thích chủ yếu là tới từ trái tim họ, còn về phần thích ở hình thức thì lại không nhiều lắm.
Vị trí của hai người đã bày ra trước mắt, lúc không thể quyết tuyệt, với tính cách của hắn có buồn rầu đến mấy cũng không ảnh hưởng đến việc xử lý vấn đề thực tế. Cái gọi là vấn đề thực tế, cũng chính là không tìm kiếm lý do, không thèm để ý đến khổ đau, tóm lại là chuyện đã như vậy rồi, cũng không cần phải hối hận, tóm lại là nghĩ một chút thì sẽ có cách giải quyết. Cũng như thái độ lúc trước hắn với người nhà, cũng chính là như thế, dù bất kì lý do gì, tóm lại trước mắt chính là như vậy rồi. Ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi. Ngươi ti tiện, ta giết cả nhà ngươi cũng không đủ như rắn nuốt voi, cũng không hiền lành gì, nhưng nói những thứ này thì có lợi gì chứ? Hiện thực hicnhs là, lúc này, ta đã chiếu tướng đã giết ngươi, ngươi cũng không thể bảo ta thủ hạ lưu tình, đã đến bước này tiếp theo cũng chỉ tính nên đi như thế nào thôi.
Người sống tình cảm rất khó chọn lựa. Ninh Nghị đương nhiên cũng có loại khuynh hướng này, nếu chuyện không thể làm, hắn sẽ quả quyết hơn người bình thường, nhưng lúc chuyện không nghiêm trọng, cũng có thể hòa hoãn.
Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng sẽ cảm thấy đàn ông không công bằng với phụ nữ, thực ra hắn cũng từng nghĩ, nếu quan hệ của hắn và Vân Trúc có tiến triển nhanh một chút, lúc hắn và Tô gia không còn nhiều tình cảm, hắn sẽ cùng Vân Trúc dời khỏi Tô gia, rời khỏi Giang Ninh, đến một nơi khác bắt đầu lại. Nếu như quan hệ của hắn và Đàn Nhi phát triển nhanh hơn, có lẽ giữa hắn và Vân Trúc sẽ không có bước tiến gì thêm. Nhưng hiện tại như vậy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bất luận là rời xa Vân Trúc hay Đàn Nhi thì cũng là điều rất khó, cứ như vậy đi ở phương diện này tìm cách giải quyết khác. Thực ra Đàn Nhi là một người phụ nữ rất có thủ đoạn, còn với tính cách của Vân Trúc cũng không cần phải vào Tô gia. Hắn sẽ có trách nhiệm ở phương diện bạn trai, người chồng, vì thế hắn cũng từng nói với Vân Trúc. Hắn không thể rời khỏi Tô gia, nói nếu hai người ở cũng sẽ gặp phải tình huống xấu hổ, lúc đó nếu cô thực sự muốn một danh phận chính thức thì hắn cũng không có cách nào. Nếu quả thực hai bên bắt buộc hắn đến thời điểm đưa ra quyết định thì hắn vẫn có thể làm được.
Lúc Cẩm Nhi nói với hắn những điều này, trong lòng hắn cũng cảm động và hối hận, bất luận thế nào, mình thực sự làm sai một chuyện rồi. Vân Trúc quá thiệt thòi, nhưng lại không có cách nào nói với Cẩm Nhi được nhiều hơn, hắn chỉ nghiêm chỉnh bổ sung một câu:
- Nhưng mà ta sẽ không để Vân Trúc buồn, hứa thì sẽ làm, trách nhiệm này phải làm. Tình cảm của Cẩm Nhi với Vân Trúc khiến ta rất cảm kích
- Ngươi Vốn dĩ là ngươi không hề hối lỗi!
Ninh Nghị thu lại sự nhiêm túc, còn giễu cợt nói với Gấm Nhi:
- Nhưng cô cũng không có cách khiến cho Vân Trúc vui vẻ.
- Ai nói là
ta không thể
- Vân Trúc không thích phụ nữ
- Nhưng theo ngươi, Vân Trúc tỷ cũng không vui, chỉ là tỷ ấy không nói mà thôi, tỷ ấy lại không vào được nhà ngươi, không có bất kì một danh phận nào, con gái ai mà không coi trọng thứ này cơ chứ.
Cẩm Nhi hừ nhẹ một tiếng:
- Ta thừa nhận ở những phương diện khác ngươi là người tốt, nhưng ngươi lại không giải quyết được những thứ này mà chỉ là nói suông!
- Không phải là không có cách mà là rất khó, có lẽ lấy được danh phận rồi thì cuối cùng lại càng không vui Đương nhiên lúc này không gì là toàn mỹ. Nhưng ta đã nói với Vân Trúc, ta thân phận ở rể cũng không vào được Từ đường gì đó, thực ra vào được Tô gia cũng chẳng có hứng thú gì, nghe ra cũng rất khó, Vân Trúc của cô cũng không lạ gì với danh phận này Nhưng ta cam đoan sau khi ta chết, chúng ta sẽ chung một ngôi mộ, không ai ngăn cản được. Cô thấy danh phận rất quan trọng, nhưng ta càng thấy như thế này tốt hơn.
- Hả
Cẩm Nhi trừng mắt lên một lúc:
- Ngươi nói bậy, sao có thể
- Không phải là ta chết bây giờ.
Ninh Nghị bật cười:
- Còn nhiều năm nữa, mọi người sẽ rõ việc ta phải làm, Tô gia sẽ không ngăn cản được. Duy chỉ có một rắc rối, chỉ sợ vị trí kia trong nhà của ta, nhưng cho đến lúc đó, bảy tám chục tuổi rồi, việc này hẳn là cũng có thể được cảm thông.
Hắn dừng lại một chút rồi lắc đầu nói:
- Bây giờ nói những thứ này còn quá sớm, cô thích thì thích, cải trang là nam cũng tùy cô, ta không ngăn cản cô có thể làm cho Vân Trúc vui vẻ, ta cũng thấy vui. Nhưng trước tiên ta nói cho cô biết, Nguyên huynh đệ, cô không có cơ hội, cả đời chỉ đau lòng thôi
Ninh Nhị tỏ thái độ không để tâm, làm Cẩm Nhi chỉ cảm thấy hắn thật ghê tởm, cô tức giận cắn răng nói:
- Đợi đấy!
Vốn cô biết việc mình thích Vân Trúc là không được nhưng nếu Ninh Nghị đáng ghét như vậy thì cô cũng không vì thế mà ngại ngần nữa, liền ngừng đối thoại xoay người trở về phòng.
Ninh Nghị quay đầu nhìn bóng lưng của cô bất giác bật cười. Nghe nói phụ nữ có khuynh hướng đồng tính nhiều hơn, chuyện này Ninh Nghị cũng không phải là người hiểu nhất, nhưng tình cảm của Cẩm Nhi với Vân Trúc có phải thật là tình yêu không thì cũng rất khó nói. Có một chút khẳng định được, cô thực sự để ý đến tỷ tỷ này, thật sự lo lắng thực sự vì cô ấy, bênh vực cô ấy, nếu như đối phương là đàn ông thì đương nhiên là trong lòng hắn sẽ có khúc mắc nhưng chuyện này lại xảy ra ở Cẩm Nhi, làm Ninh Nghị cảm thấy có lẽ tình cảm của Cẩm Nhi đối với Vân Trúc là thân thiết như ruột thịt mà thôi.
Cha mẹ của Vân Trúc đều đã chết, lại không có người thân, lúc rời khỏi Kim Phong lầu, cùng Hồ Đào sống dựa vào nhau. Cũng bởi vì cô xác định tình cảm với Ninh Nghị, trong lòng mới có điểm tựa, mới gả Hồ Đào đi. Từ đó về sau Ninh Nghị nói cô bái Tần lão làm nghĩa phụ rốt cuộc cũng chỉ là sự trao đổi, dù cho Tần lão thật sự yêu mến Vân Trúc, nhưng đương nhiên là rất khó để trở thành thân thích. Cẩm Nhi lại không giống, hai người có thể sớm chiều dựa vào nhau, Vân Trúc có chỗ dựa, Ninh Nghị cũng thấy vui mừng.
Danh phận, thứ này có lẽ là rất khó cho, nhưng ở nhiều phương diện khác, hắn đã quyết định sẽ đối xử thật tốt với Vân Trúc, đương nhiên là sẽ làm được. Với tính cách của Vân Trúc thì dù Cẩm Nhi có là nam nhân, cũng khó mà khiến Vân Trúc thay lòng đổi dạ, về mặt này cô không đến mức bị Cẩm Nhi lôi kéo, nếu không chỉ có thể chứng minh hắn thất bại Cẩm Nhi ở cạnh Vân Trúc, tóm lại cũng là vì toàn tâm toàn ý muốn tốt cho cô ấy, mình cũng nên thoáng ra một chút, cũng để nhắc nhở mình một chút, bất cứ lúc nào cũng có một người đang sẵn sàng giành lấy Vân Trúc.
Hắn ở đây cười một trận rồi đi vào phòng khách nói với Cẩm Nhi chuyện hội Đạp Thanh:
- Đến lúc đó Nguyên huynh đệ cũng cùng đi nhé
Bình thường Ninh Nghị đấu võ mồm với Cẩm Nhi, các loại xưng hô cổ quái đều dùng, lúc này hắn gọi cô là Nguyên huynh đệ, Vân Trúc cũng không thèm để ý, chỉ nắm tay muội muội bên cạnh:
- Đương nhiên là Cẩm Nhi sẽ đi cùng muội.
Sáng hôm nay trở về lúc ăn sáng lại cảm thấy thú vị, hắn cười, Đàn Nhi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn cười nói:
- Ta có một bằng hữu Là nữ
- Ồ?
Tô Đàn Nhi tươi cười cảm thấy hứng thú nhưng cũng hơi cảnh giác, Quyên Nhi, Hạnh Nhi cũng vây quanh, hắn kịp phản ứng nhìn các cô một lát:
- Cô ấy thích con gái.
- Hả?
Trong mắt Đàn Nhi và ba cô nha hoàn toát lên tia cổ quái,Thiền Nhi hỏi nhỏ Hạnh Nhi:
- Thích, không phải là cái thích kia đấy chứ
- Đương nhiên phải
Tô Đàn Nhi tỏ vẻ thông thái:
- Thật ra chuyện như này cũng có
Thực ra cô cũng không biết chuyện này.
- Dạ, tiểu thư, em cảm thấy Quyên nhi thích Thiền nhi
- Thực ra người ta thích là Hạnh Nhi tỷ
Trong phòng mấy người ríu rít, cười đùa một trận tai mặt đỏ hết lên.
Gần đến tiết Thanh Minh, hai ngày sau đó Nhị thiếu gia Tần gia Tần Thiệu Khiêm cũng đã trở về.