Ở Rể (Chuế Tế)

Tiểu Ninh với Ninh Lập Hằng


trước sau

- Các hạ là Ninh Lập Hằng?

- Là Ninh Lập Hằng sáng tác bài Thủy Điều Ca Đầu? Núi xanh cỏ xanh phủ một màu xuân về, ánh mặt trời nghiêng đọng trên bầu trời, đang là buổi sáng nhưng hãy còn sớm. Giữa tiểu đình, một nhóm văn sĩ kinh thành vốn quyết định để Ninh Nghị là quân xanh khó đi ứng phó, miệng nói thơ lấy thủ đoạn, ai biết nói nửa ngày quay lại nhìn, quân xanh đã đánh vào bên mình từ lúc nào rồi, trong lúc nhất thời tình huống trở nên ngượng ngập, cũng may hai bên nhìn nhau chốc lát, đám người Chu Bang Ngạn hồi phục tinh thần đầu tiên, thần tình khó khăn hỏi mấy vấn đề.

Ninh Nghị cũng chỉ nhún vai biểu thị thừa nhận.

Nếu như mọi người thật sự đối chọi gay gắt, thì Ninh Nghị đã liên tiếp đạt được tỷ số rồi, chẳng qua Lý Sư Sư ngồi bên cạnh kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn hắn nửa ngày, câu nói đầu tiên, đã làm xoa dịu tình huống:

- Tiểu Ninh ca chính là Ninh Lập Hằng được mời đến để làm khó tiểu muội sao?

Biểu hiện của nàng lúc này hồn nhiên, còn hơi có chút ấm ức, trong lúc nhất thời làm Ninh Nghị cũng khó mà ứng phó được:

- A, đều là tin vịt, ta chỉ đến để xem mọi người biểu diễn tài nghệ thôi.

- Biểu diễn tài nghệ?

- Ừ, cùng với mấy bằng hữu du sơn ngoạn thủy, xem mỹ nữ ca hát khiêu vũ.

Ninh Nghị nhón một hạt đậu phộng vào miệng, bật cười:

- Chuyện mà làm khó dễ, Bộc Dương Dật có tìm ta một lần, nhưng ta thích thi từ không phải là muốn mưu cầu danh lợi, sao có thể đồng ý với hắn ta, cho nên Sư Sư nên chú ý những người khác mà Bộc Dương Dật mới tới, còn ta là người tốt.

Hắn nói mình đến là chỉ vì xem ca hát khiêu vũ, mấy người tất nhiên là không tin, chỉ là mới vừa rồi bọn họ còn đang thương lượng nên có đề mục nào để làm khó văn sĩ Giang Ninh, cũng không biết đã bị đối phương nghe được bao nhiêu, ngoài sự xấu hổ, thì nhiều hơn là không dám nhắc tới việc làm khó dễ nữa. Huống chi từ chuyện ba bài thơ được truyền bá tới kinh thành mà nói, tài học của Ninh Nghị nhất định là cực cao, bất luận là Thủy Điều Ca Đầu hay là Thanh Ngọc Án, ngay cả Chu Bang Ngạn tài học nhất trong mọi người ở đây đều tự nhận không thể làm được, nếu làm một chút loạn nhỏ trước mặt hắn, đương nhiên là sẽ tự rước lấy nhục.

Mới vừa rồi mấy người còn thề thốt quyết tâm nếu thật sự phải chạm mặt, bọn họ sẽ đảm nhiệm trọng trách, nhưng lúc này ở giữa tiểu đình, khí thế của bốn người đã bị áp chế, những lời tiếp theo toàn những câu khách sáo.

- Thật ra, năm xưa Sư Sư học cầm tại Giang Ninh, sống ở đầu phía đông của ngõ Tam Liên, nhà Tiểu Ninh ca thì ở ngay giữa ngõ, khi đó còn nhỏ, mỗi ngày nhìn huynh ấy cầm quyển sách đọc ê a, tất cả mọi người đều gọi huynh ấy là con mọt sách. . .

Sư Sư ngồi đó kể chuyện làm bầu không khí sinh động hẳn lên, cũng đã giải thích mối quan hệ với Ninh Nghị trước mọi người, Phương Văn Dương cười phụ họa:

- Thật ra tại hạ cũng là một gã mọt sách, giống Ninh huynh đây.

Sau đó mở miệng nói về Thủy Điều Ca Đầu và Thanh Ngọc Án đã được lưu truyền tới kinh thành, chuyển thành trọng tâm câu chuyện, mọi người cũng cười nói góp lời mỗi người một câu.

Trò chuyện được một lúc, bên kia cổng, Vu Hòa Trung cũng đã tới, chào hỏi với mọi người xong, lại nói với Ninh Nghị:

- Gặp Sư Sư, rất là bất ngờ đúng không.

Quan hệ giữa y và đám người Chu Bang Ngạn không tốt cho lắm, lúc này Chu Bang Ngạn đang ăn hoa quả, vừa nhai nuốt vừa dùng ánh mắt cổ quái nhìn y, thầm nghĩ hóa ra là y đưa người ta tới đây, mà nhìn họ Ninh này có vui vẻ nhưng chẳng bất ngờ gì cả, mà mấy người chúng ta mới là bất ngờ và chẳng có vui vẻ đấy.

Vu Hòa Trung vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, ngồi xuống còn đùa đùa nói nói, còn mọi người thì đáp lời có lệ.

Ninh Nghị chợt nhớ mình đã ngồi đây khá lâu, chắc chắn Vân Trúc và Cẩm Ninh đã vào rồi, lập tức tức đứng dậy cáo từ chuẩn đi đến tiền viện, Sư Sư đứng dậy tiễn hắn, hắn cười nói vài câu, nàng tiễn hắn đến cửa sân, sau đó bảo Xuân Mai đưa hắn đi.

- Tiểu Ninh ca thật sự không đáp ứng vị Bộc Dương Dật công tử kia không tới làm khó dễ tiểu muội sao?

Đứng ở cổng viện, Lý Sư Sử hỏi, thanh âm không lớn, mí mắt khẽ cụp xuống.

Ninh Nghị nhìn nàng:

- Nếu đáp ứng thì sao?

- Vậy...Tiểu muội cũng đành nhận thua.

- Ha ha.

Ninh Nghị cười, sau đó bước tới gần hơn, khẽ nói:

- Vương gia tiểu muội, cô không giống là người sẽ đơn giản nhận thua người khác.

Lý Sư Sư ngẩng đầu lên, nhìn hắn, ánh mắt sáng trong suốt, sau đó nhỏ giọng nói:

- Ta sẽ dùng hết sức để đấu.

- A, vậy lúc đó gặp.

- ...Lúc đó gặp.

Nữ tử tên là Lý Sư Sư phất phất tay.

Đi theo nha hoàn Xuân Mai, đối với lần gặp mặt này, Ninh Nghị cảm thấy khá thú vị, nhng ở phương diện nào đó cũng thấy mọi người không giản đơn, đặc biệt Lý Sư Sư, hắn cảm giác khá phức tạp. Lúc trước gặp mặt tại ngõ Tam Liên, nàng cải nam trang, đã mang tới một cảm giác, lúc đó là nàng bởi vì quay lại thăm nơi cũ, làm cho người khác cảm thụ khá ôn hòa.

Mà mới vừa rồi, nàng lại mang đến cảm giác thân thiết như cô nương nhà bên, sau đó lại cùng mọi người ngồi một chỗ, trong thân thiết lại có chút ưu nhã thoát tục, còn lúc tiễn hắn đi thì trong lời nói tiễn hắn đương nhiên là không thật. Ninh Nghị nhìn thấu tư thái của nàng, nàng nói mình sẽ hết sức để thi đấu, toát lên lập trường kiên trì, nhưng dường như thái độ như vậy, chưa hẳn là thật.

Xét toàn bộ, đây thực sự là nội uẩn khiến kẻ khác tán thưởng, có thể trở thành đệ nhất danh kỹ kinh thành, đương nhiên không chỉ có dung mạo xuất sắc, nhìn cách cười nói của nàng, giống như là đang xem một buổi biểu diễn vui tai vui mắt.

Ninh Nghị không khỏi lắc đầu, người như cô ấy, có mấy nam nhân theo đuổi được, thật sự là có chút thương cảm. Cũng không phải nói vị Sư Sư cô nương này tính cách lạnh lùng, có thể làm được ở trình độ này, mạnh vì gạo, bạo vì tiền thường thường thị thiên phú, có thể liếc mắt là có thể nhìn ra được ham muốn, dục vọng của người khác. Nàng lại đi làm việc này, tự cũng không có gì có thể nói, chẳng qua nếu nàng thực sự thích ai
đó, chắc chắn sẽ không để nam nhân mình thích ở vào trong loại tình huống như này.

Ninh Nghị vừa cất bước, Sư Sư quay người lại, nhéo nhéo tay:

- Tức chết rồi.

Sau đó mới quay về.

Lúc trở lại lương đình, Vu Hòa Trung còn đang kể chuyện sáng sớm chạm mặt với "Tiểu Ninh", còn nói có lẽ hắn biết Thanh Địch, hoặc giả chưa hẳn là Thanh Địch đang đợi gặp hắn, còn kể với mọi người quan hệ giữa y, Tiểu Ninh và Sư Sư trước đây từng sống ở trong ngõ nhỏ, vân vân.

Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn y như một kẻ ngốc, Sư Sư trở về thấy vậy thì bật cười.

- A, đúng rồi, mới vừa rồi ta ở bờ sông, thấy học trò Giang Ninh tới cũng không chỉ có một hai người tới thôi đâu, Chu huynh, Đường huynh thương nghị làm sao đối phó, kết quả thế nào rồi? Ta còn nghe nói, Đệ nhất tài tử Giang Ninh Ninh Lập Hằng cũng tới, Chu huynh nghĩ tài văn chương của hắn như nào?

- Lần trước Sư Sư ca "Thủy Điều ca đầu" của hắn, ta nghe xong, kỹ kinh tứ tọa, thi từ cũng thật sự là hay nha...

Vu Hòa Trung nói có vẻ rất thành thật, tuy rằng y không có tài hoa bằng đám người Chu Bang Ngạn, Đường Duy Duyên, Phương Văn Dương, nhưng cũng không phải là tệ, thi từ hay dở, đương nhiên y có thể nhìn ra, bởi vậy thời gian vừa rồi y cũng chuyên tâm tìm hiểu về tình hình tài tử Giang Ninh, mà về Ninh Lập Hằng, y cũng chỉ biết kỳ danh mà thôi, lúc này nhắc đến Thủy Điều Ca Đầu, mượn nói một câu, chủ yếu là để tạo áp lực cho đám người Chu Bang Ngạn: Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao, đừng quên ở đây còn có một người lợi hại hơn ngươi đang chờ ngươi đấy.

Chẳng qua y vừa hỏi xong, sắc mặt mấy người lại càng trở nên cổ quái hơn. Chu Bang Ngạn liếc y, sau đó cầm ấm trà rót một tách trà:

- Có thể bị đoạt mất ba quân, nhưng thất phu không thể làm mất chí hướng, nhuệ khí hôm nay đã mất, sao có thể khiêu chiến cùng hắn?

- Hả?

Vu Hòa Trung không hiểu. Sư Sư ngồi bên cạnh hé miệng cười, Từ Đông Mặc liếc y:

- Chẳng lẽ Hòa Trung không biết thân phận của Tiểu Ninh?

- Biết chứ, là hàng xóm ở ngõ Tam Liên với ta và Sư Sư mà, sau này mới gặp lại, các ngươi có thể chứng thực từ Sư Sư mà.

- Vậy là Hòa Trung không biết rồi, con mọt sách mà ngươi và Sư Sư nhắc tới ấy, thật ra họ Ninh tên Nghị, tên chữ Lập Hằng.

- Hả? Hắn cũng tên chữ là Lập Hằng? Sao trùng hợp thế nhỉ?

Vu Hòa Trung nói xong câu đó mới kịp phản ứng, ngẩn người ra, nghếch cổ lên, nhìn Sư Sư:

- Không, không thể nào? Tiểu Ninh chính là Ninh Lập Hằng kia?

Sư Sư gật đầu.

- Vậy...vừa rồi các ngươi tỷ thí rồi? Thua rồi?

Vu Hòa Trung nhìn bốn người Chu Bang Ngạn, bọn họ lúc nãy nói muốn tỷ thí với Ninh Lập Hằng, giờ nhìn bộ dạng kiểu này, thì y thấy, rõ ràng là đối phương vừa tới, mấy người đã mở miệng khiêu khích, sau đó thì chỉ giây lát, bốn người được coi là tài tử đứng đầu kinh thành này dĩ nhiên là thua rồi. Rốt cuộc Tiểu Ninh này lợi hại bao nhiêu....Trong lòng y vô cùng chấn động.

Đường Duy Duyên lắc đầu:

- Nào có tỷ thí, nào có người nào chiếm nước trên, tất cả đều sóng yên biển lặng. Mới vừa rồi chúng ta thảo luận làm thế nào để gây khó dễ cho tài tử Giang Ninh, chúng ta không biết xấu hổ còn nói muốn tìm hắn tỷ thí, chẳng qua, người ta đã đáp ứng lần này sẽ không tham gia gây khó dễ chúng ta....

Gã nói đến đây, cảm thấy chút khó chịu, lại lắc đầu nói:

- Nói đến, hắn mở miệng nói là không gây khó dễ cho chúng ta, vậy chẳng phải là tự nói hắn đã thắng rồi, bởi vậy, trong lòng ta thật sự khó chịu.

Nghe vậy, mấy người trong lúc nhất thời đều có chút bất đắc dĩ, lại có chút nực cười, Phương Văn Dương nói:

- Lúc trước ta từng hỏi được chút tin đồn về Ninh Lập Hằng, hắn ở Giang Ninh không tham gia bất cứ buổi văn đàn nào, nhưng nghe nói có một lần...hình như là buổi thi đấu hoa hôi tại Giang Ninh vào năm ngoái, mấy tài tử nổi danh viết thơ, vừa lúc hắn đi ngang qua liền tham gia, mọi người dĩ nhiên không ai dám hạ bút. Hài, Thủy Điều Ca Đầu, Thanh Ngọc Án, Định Phong ba, ba bài từ này...

Gã ngẫm lại:

- Xác thực là khiến người ta bất ngờ. Nhưng nếu có cơ hội, ta vẫn muốn lĩnh giáo với hắn một lần, Sư Sư không trách ta chứ?

Sư Sư cười nói:

- Chuyện văn nhân các ngươi, hỏi nữ tử ta làm gì?

Vừa nói xong, nàng lại nhớ đến tình huống gặp Ninh Nghị, thật ra lúc đó gặp mặt, trong tay hắn cầm một quyển sách cũ kỹ rách nát, y phục dính bụi bẩn, xem ra cuộc sống khá khó khăn. Nàng từng nghe nói người đi ở rể cuộc sống không tốt, thân phận ở rể giống như cu li, phải làm đủ thứ việc để giúp nhà vợ, nhưng lại nghe có người nói gia cảnh nhà vợ mà hắn ở rể cũng không tệ, còn có nha hoàn rất xinh đẹp đi theo hầu hạ, không giống như người khác nói là hắn đi làm cu li, với danh tiếng hiện nay của hắn, nghĩ cũng không có lý do gì làm khó dễ được hắn.

Hơn nữa, với tài học bậc này của hắn, năm xưa vì sao lại chọn đi ở rể, việc này thật sự là kỳ quái, làm cho người ta khó hiểu.

Lúc hắn giới thiệu thân phận thật của "Tiểu Ninh", thật khó để nàng liên hệ với hình ảnh một "Tiểu Ninh" lúc còn nhỏ, một cậu bé ngây ngô năm xưa tay cầm quyển sách, với hình ảnh một Ninh Lập Hằng đã sáng tác nên bài thi từ Thủy Điều Ca Đầu. Những hình ảnh này xẹt qua trong đầu, hai hình ảnh, dần dần dung hợp làm một.

Còn lúc này, Ninh Nghị cũng đã tới trạch tử phía trước, để hội hợp với Vân Trúc và Cẩm Nhi, hỏi lý do vừa rồi vì sao các nàng lại tranh chấp với Liễu Thanh Địch.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện