Tại Tiểu Doanh Châu phát sinh một trận quần ẩu, thời gian ẩu đả cũng không phải là dài.
Lúc tin tức này rơi vào chủ thuyền, Lục tri phủ vẫn còn đang cùng chúng học trò cùng bằng hữu đàm luận chuyện có liên quan đến thế cục gần đây của Hàng Châu. Ông năm nay bốn mươi bảy tuổi, đang độ tuổi trẻ trung mạnh khỏe nhất, là thời kỳ hoàng kim trên quan trường, nay lại là Tri phủ địa phương giàu có nhất tại Hàng Châu, chỉ cần mọi việc thuận buồm xuôi gió thì từ này về sau tiền đồ vô lượng.
Nay Phương Tịch vùng Tây Nam Hàng Châu gây họa, đối với Lục Thôi Chi mà nói, vấn đề cũng không lớn. Hàng Châu là trọng địa thương mậu, đường thủy vận tải phát triển, có Võ Đức Quân chuyên môn trấn thủ, dù là nạn phỉ tặc đang phát triển mạnh mẽ nhưng cũng bị ngăn chặn ở ngoài môn hộ.
Nhưng đương nhiên, đối với những người đã lâu chưa ra khỏi phủ Hàng Châu, chưa từng gặp nguy hiểm mà nói, họa Phương Tịch, cũng không đơn giản như mọi người tưởng tượng. Nay nhiều huyện vùng Tây Nam Hàng Châu cũng đã bị Phương Tịch tiến vào, quân phú phân đất, giết quan tạo phản, gây nên một loạt hệ liệt trật tự trị an bị phá hỏng, nạn đói khắp nơi, người chết đói đầy đường. Việc này, mọi người an phận ở Hàng Châu khó có thể tưởng tượng được. Lục Thôi Chi cùng với mấy người ngồi ở đây cố nhiên là cũng có chút tin tức nhưng đương nhiên là không cần phải nói với mọi người nhiều lắm.
Lúc này bởi có Phương Tịch khởi nghĩa, vùng Giang Nam, nam có Trần Sĩ Thắng thống lĩnh Võ Uy Quân, bắc có Khang Đình Võ thống lĩnh Võ Sậu Quân, mà Võ Đức Quân ở Hàng Châu ngăn đông lộ, ít nhất tuyệt đại bộ phận mọi người đều thấy, nạn tặc phỉ mở rộng đều đã được khống chế. Mà nay điều được cho là quan trọng nhất vẫn hai nước Kim – Liêu khai chiến, trong nước theo tình hình chiến tranh, nhiều thế lực rục rịch ngóc đầu dậy, chỉ cần sau bảy tháng, Lục Thôi Chi bảo đảm vận tải đường thủy lương đạo, đảm bảo quốc nội không lo, đánh một trận mà Định Yến Vân, công lao sự nghiệp thiên cổ này, không thể thiếu một phần của Lục Thôi Chi ông ta.
- Vì vậy, Khang Phương Đình đầu năm dụng binh, Phương Tịch đụng phải, quá ư sợ hãi. Hoạn này tuy không phải là nhỏ nhưng mọi người cũng không cần phải quá lo lắng. Mà thật ra trước sau thu hoạch vụ thu, những chuyện lớn kia, còn cần phải nhờ chư vị giúp một tay...
Lục Thôi Chi nói tới đây thì liền có binh lính tiến vào, bẩm báo vụ việc ẩu đả phát sinh. Loại tin tức này đương nhiên rất đơn giản, chỉ là vị hôn phu ở rể cùng với nha hoàn câu kết làm bậy, va chạm với người ta, vậy mà còn hành hung đả thương người, nay đã đánh bị thương hơn mười nho sinh, mà tin tức quan trọng nhất vẫn là, con trai thứ Lâu Thư Hằng của Lâu gia cũng bị đánh, ngã ở trong hồ nước.
- Lại có cuồng đồ như thế?
Lục Thôi Chi là người có tính tình trầm ổn, nhưng cũng không nhẫn nhịn được vỗ bàn thật mạnh, chau mày:
- Là người nhà ai?
- Không biết, dường như...không phải người Hàng Châu, mà là thương hộ từ Giang Ninh tới.
Kẻ báo tin kia báo xong, tất cả những người trong phòng đều giận giữ:
- Lại có việc này sao?
- Dám ức hiếp người Hàng Châu chúng ta!
- Người ở rể mà cũng dám giương oai, Lục đại nhân, chúng ta đi ra xem.
Những người này lòng đầy căm phẫn, Lục Thôi Chi cũng đã cau mày, đứng lên:
- Người này đang ở đâu? Làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ lại không an bài quân sĩ đi ngăn cản sao?
Với địa vị như này của ông ta, rất ít khi phẫn nộ đối với loại tin tức như này. Quân sĩ báo tin kia thấy chuyện xảy ra, tình huống không ổn liền chạy đến báo, chứ không hề biết rõ tình hình phát triển tiếp theo như nào, đành phải nói:
- Đã có người đến ngăn rồi.
Lúc này trong phòng đã có người giận giữ đi ra ngoài, xem xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lục Thôi Chi cũng đi ra muốn xem là chuyện gì, thì lại có một nam tử trung niên khác tiến vào, hành lễ với ông. Người này chính là phụ tá bên cạnh ông, tên là Trác Khánh Nhiên, đại để là gã cũng đã đứng xem chuyện xảy ra bên ngoài, Lục Thôi Chi hỏi một câu:
- Khánh Nhiên, cuồng đồ kia là ai? Có bắt hắn chưa?
Trác Khánh Nhiên kể lại chuyện vừa rồi có người rút đao bị khống chế, sau đó giảm âm thanh xuống:
- Sau đó Viên phó tướng đuổi tới, cùng giao thủ, song phương đánh nhau một trận, sau khi giằng co giây lát, người nọ mới vừa rồi...
- Người nọ lại dám chém giết giằng co với Viên Định Kỳ?
Thôi Chi cau mày cắt ngang lời đối phương. Viên Định Kỳ kia chính là một phó tướng trong Võ Đức Quân, nghe nói võ nghệ cao cường, Lục Thôi Chi cũng biết gã. Trác Khánh Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.
- Chỉ là một đao, chưa phân thắng bại. Giằng co một lát, cũng bởi vì thê tử người đó đuổi tới nên thư sinh kia mới vứt bỏ đao, hơn nữa Lâu Thư Uyển cũng đi ra ngăn cản song phương động thủ, dường như có biết đôi phu thê này. Đệ tử thấy vậy cảm thấy kỳ quái, bởi vậy bẩm báo đại nhân, không thể khinh thường, hơn nữa thiệp mời của người nọ là do Tiền công phát mời đó.
- Tiền công vẫn còn ở Tiền phủ?
- Tiền công.
- Biết rồi, cùng đi xem nào.
Lục Thôi Chi gật gật đầu, trong mấy nhà Hàng Châu hiện nay, Tiền gia là có danh tiếng nhất. Nhưng Tiền Hi Văn có danh vọng lại chỉ thích dạy học, bình dị gần gũi, những loại chuyện vụn vặt liên quan đến lợi ích lại không nhúng tay vào. Mấy năm trước Hàng Châu gặp đại hạn, sân tụ hội lập thu là Tiền Hi Văn chủ đạo khởi xướng, đó là bởi vì đại cục. Cũng là bởi vì con người ông như vậy nên danh vọng luôn hơn những người khác, khi Hùng Nhữ Minh còn đảm nhiệm chức Tri phủ mới có thể làm được như thế, đã trở thành chiến tích lớn nhất từ sau khi Hùng Như Minh qua đời.
Mà năm đó sau khi đại sự làm xong, Tiền Hi Văn đã không còn quan tâm tới những loại chuyện vụn vặt nữa, lợi ích của Tiền phủ, đương nhiên là dựa vào tông tộc Tiền thị duy trì. Dưới tình huống như thế, Tiền Hi Văn đích thân phát thiệp và Tiền phủ phát thiệp đương nhiên là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Còn chưa đi qua bên này, giữa đại sảnh đã vang lên những tiếng la hét ầm ĩ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền chính. Nếu bọn họ vẫn ở dưới thuyền, Lục Thôi Chi ngược lại có thể đi xuống, nhưng lúc này cũng không vội vàng xuất hiện, ông ở trong sảnh đường chờ một lát, nghe thế cục bên đó phát triển ra sao.
Lúc này mọi người phẫn nộ tựa hồ như là việc người Giang Ninh giương oai với người Hàng Châu, nhưng nghĩ kẻ hành hung người bị thương cũng đã lên thuyền rồi, lúc này ngược lại không còn người nào tiếp tục xung động nữa. Mà trong đám đông, dường như cũng không phải là chỉ nghiêng về phía “nhà mình”, vẫn có vài người trẻ tuổi vẫn khắc khẩu với mọi người, dường như là biện giải cho người hành hung kia. Lục Thôi Chi biết mấy người kia đều là hậu bối của Tiền gia, nghĩ đến người kia sau khi xuất ra thiệp mời, mấy người Tiền gia tuy rằng không biết nội tình, nhưng cũng đã bắt đầu chủ động đứng về phía kẻ hành hung kia.
Tiền Hi Văn Tiền gia ở ở Hàng Châu có danh vọng cực cao, nhưng Lục Thôi Chi thấy, lúc này đây vài người trẻ tuổi Tiền gia đứng ra nói giúp chỉ sợ không có tác dụng gì. Khác khu vực, người nọ dù sao cũng đã làm cho nhiều người tức giận, mình chỉ có thể bênh vực Hàng Châu mà thôi, mà dù cho hắn ta được Tiền Hi Văn phát thiệp mời, nhưng cũng không thấy được song phương có quan hệ sâu đậm, với tính cách danh sĩ của Tiền Hi Văn, ông dạy học ở nông thôn, gặp những người có ngộ tính cao, nhất thời hứng trí phát danh thiếp mà thôi, được thiếp mời cũng không phải là khó tưởng tượng, muốn nói quan hệ sâu sắc nhiều hơn, khả năng là không lớn.
Hiện tại, thứ nhất là ông đang nghi hoặc thái độ của Tiền Hi Văn, thứ hai là ông cũng có chút ngạc nhiên đối với việc này. Đánh hơn mười người, có thể đấu với Viên Định Kỳ, nghĩ hẳn là nam tử cao lớn thô lỗ, nhưng nghe nói chỉ là một tên thư sinh, còn là người đi ở rể, mà sau đó tin tức là truyền tới nói hắn có thể là tài tử nổi danh tại Giang Ninh, trong lúc nhất thời ông cũng có chút tò mò, muốn xem người đó rốt cuộc là như thế nào.Có náo nhiệt để mà xem, tốc độ mọi người tụ tập trên thuyền cũng cực nhanh, chẳng bao lâu, Trác Khách Nhiên đi vào nói cục diện đã không còn gay gắt nữa rồi. Lục Thôi Chi đứng dậy đi ra ngoài, ở mạn thuyền thì lại nhìn thấy đại quản gia Tiền gia đang được người chỉ dẫn đi về bên này, đối với vị lão nhân này, Lục Thôi Chi cũng không dám chậm trễ:
- Lão tiên sinh hẳn là cũng nghe chuyện xảy ra vừa rồi? Không biết ý của Tiền công thế nào?
- Chủ nhân đang tới, lão hủ sợ
Phủ tôn đại nhân có lòng nghi ngờ, bởi vậy mới đi trước một bước, Ninh Lập Hằng kia, đó là...
Lão nói nhỏ với Lục Thôi Chi vài câu, lúc này Lục Thôi Chi mới nhíu mày thật sâu:
- Việc này... hơi khó làm...
- Phủ tôn đại nhân cứ làm theo lẽ công bằng là được. Lão hủ đã gặp Ninh Lập Hằng một lần rồi, người này có khí độ, không phải là người dễ xúc động lỗ mãng, có lẽ trong đó còn có nội tình. Đương nhiên, nếu hắn thật sự là hành hung, xúc phạm nhiều người, bên phía chủ nhân cũng sẽ không bênh vực hắn...
Lục Thôi Chi gật gật đầu, trong lòng thoáng đã hiểu thái độ của Tiền gia, nhưng tình huống này, ngược lại ông cũng thấy hơi khó xử một chút. Ông đi ra ngoài, tới đại sảnh, mọi người thoáng an tĩnh lại, mà cũng có mấy người đột nhiên xông lên, yêu cầu ông làm phủ tôn thì cần phải nghiêm trị hung thủ, trong đó có cả những người đã bị đánh đến bị thương.
Ánh mắt đảo qua một lần, Lục Thôi Chi thu hết cục diện trong đại sảnh vào mắt.
Lúc này, bên trong phòng khách bầy đặt sáu bảy dãy bàn trong, đại để cũng đã ngồi chật người. Vốn bên này còn có an bài một số ghế, nhưng nhìn trước mắt rõ ràng là tùy tiện ngồi rồi, mấy bàn tròn gần đó có thư sinh bị thương, một vài thư sinh đứng về phe Lâu gia có tham dự ước chừng đã ngồi hơn bốn bàn, các đại phu đang ngồi bôi thuốc trị liệu cho bọn họ, những tiếng rên rỉ ồn ào, nhưng thấy Tri phủ đến thì cố gắng nén xuống.
Người nhà của người hành hung chắc là ngồi ở bàn tròn hàng thứ ba, chỉ có bốn người, thư sinh trẻ tuổi có khí thế trầm ổn, rất khó tưởng tượng người còn trẻ lại có loại khí chất như này. Trên mặt hắn hẳn là bị trúng mấy quyền, khóe miệng hơi bầm tím, rách da, nên có vài vết máu rỉ ra, nhưng đã được lau sạch, quần áo thanh sam đã có chút sộc sệch, nhưng so với những người bị đánh kia thì vết thương vẫn nhẹ hơn nhiều. Ghế trên bên hắn, một nữ tử nét mặt trầm tĩnh ngồi đó, nắm tay hắn, một tay cầm khăn tay, lau vết thương bị xước da khi hắn bị người ta đánh trúng.
Nhìn cảnh bên kia là gã đại phu cầm hòm thuốc băng vải, còn bên này chỉ là chậu nước sạch đặt ở bên cạnh là hiểu ngay. Sau khi sự việc phát sinh, khả năng không có đại phu dám trị liệu cho hắn ta, thê tử hắn không lấy được dược liệu và băng vải, chỉ dùng khăn tay nhúng nước để lau cho hắn.
Một thiếu nữ bên cạnh hẳn là nha hoàn, đang khóc, hẳn là nha hoàn trong câu chuyện đó. Mà một gã nam tử khác cũng chừng hai mươi tuổi, hẳn là không tham gia ẩu đả, có lẽ là người thân theo người nhà đến, dường như nghe nói người vợ của thư sinh hành hung kia có hai đường đệ đi theo, hẳn đây là một trong hai người. Bàn tròn có sáu hàng, bọn họ chỉ có bốn người, lại ngồi ở hàng thứ ba phía trước, cũng không phải là quá thấp, bực khí thế này ngược lại thật sự là có thú vị.
Trước đại sảnh, Thang Tu Hiền của Thang gia cũng đã đến, Lôi Thục Chi đi đến chào hỏi ông ta, vị lão nhân này nói:
- Phủ tôn đại nhân cần theo lẽ công bằng thẩm tra xử lí việc này, nếu người này thật sự là hành hung không đúng, tin rằng Tiền công tuyệt đối cũng sẽ không bao che cho cuồng đồ đâu.
- Hẳn là như thế.
Lâu Cận Lâm cũng đã đến, đối với thương thế của con trai thứ mặt sưng như heo, vị gia chủ Lâu gia này rõ ràng cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt cũng có vẻ âm trầm. Lúc này ở trước đại sảnh, ông ta lại đang giằng có với người ở rể kia, tình huống...cực kỳ quỷ dị.
Khí thế song phương thoạt nhìn lại có chút tương xứng.
Lâu Cận Lâm nổi danh là người tàn nhẫn ở Hàng Châu, nhưng không phải là tên côn đồ tàn nhẫn, nhưng Lâu gia lại không có căn cơ sâu như mấy nhà Tiền – Mục – Thang – Thường, gia tộc ông ta đạt được như hiện nay, là nhờ khí phách và thủ đoạn của Lâu Cận Lâm này đối với bên ngoài, nếu đánh giá ông ta là một vị kiêu hùng tuyệt đối cũng không quá. Ông ta hỉ nộ không lộ, nhưng nếu phải động thủ, thì lại rất ít cho người khác có đường lui. Người đàn ông này năm nay chừng năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, một khi tức giận, người bình thường khó mà chịu được loại áp chế này. Mà vào lúc này, gần như toàn bộ mọi người ở đại sảnh đều đứng sau lưng ông ta, khi sắc mặt ông ta âm trầm tới, ngay cả vài tên đệ tử trẻ tuổi Tiền gia cũng kinh hãi ngậm miệng.
Thanh niên tên là Ninh Lập Hằng đứng ở đó mỉm cười nhìn ông. Thê tử của hắn thì đứng lên, vẫn lặng yên như trước cúi đầu thi lễ trước mọi người để chào hỏi, sau đó thì vẫn không mở miệng, nàng đứng gần phu quân, người hơi lui về sau một chút, vẫn cầm mu bàn tay bị xước da của phu quân, khí chất của đôi phu thê này, xem ra không hề có ý lui bước.
Cái gọi là giằng co, ai chiếm thượng phong ai chiếm hạ phong trước nay đều khó nói, thanh niên bình thường sẽ nói mình dù là đối mặt với ai cũng sẽ không lui bước, nhưng đấy chẳng qua chỉ là cắn răng gượng chống, còn trên khí thế thật sự, từ trước tới giờ là sau không lui bước thấp không cúi đầu quyết định thắng bại. Với lực lượng mà Lâu Cận Lâm trước nay nắm giữ, dưới tình huống nghìn người trong đại sảnh này, cho dù là người có tên tuổi danh vọng tương tự cũng không tránh được cảm thấy yếu thế hơn, còn người tuổi trẻ thì lại càng chột dạ, cho dù là dám mắng thô tục trước mặt Lâu Cận Lâm, thì trong mắt người khác, chẳng qua cũng chỉ là thằng hề mà thôi. Nhưng trước mắt chuyện như vậy lại không hề có, thư sinh kia thái độ tự nhiên, trong nụ cười kia không hề nhìn thấy có nửa phần gượng chống.
Nói thực ra, trước khi Lâu Cận Lâm mở miệng, rơi ở trong mắt mọi người, bên kia vẫn có chút yếu thế hơn, chẳng qua là một tiểu phu thê đấu với mười người, dù là loại tình huống nào cũng đều rất khó làm. Lục Thôi Chi còn chưa bước tới, bên kia Lâu Cận Lâm lại mơ hồ nói một câu:
- ...Ta với Bá Dung là tương giao, cháu với Thư Hằng vốn cũng là tình huynh muội, mà Lập Hằng, giữa các cháu cũng hẳn xưng huynh đệ, ta không biết Thư Hằng đã làm cái gì, nhưng cháu lại ra tay nặng với nó thế này...
Lời của ông chỉ trích nghiêm khắc, đầu tiên là nói với nữ tử tên là Tô Đàn Nhi kia, sau đó là nói với người ở rể, ngữ khí cũng có vài phần tức giận và khinh thường. Tô Đàn Nhi ngước mắt lên định nói, thư sinh bên cạnh đã vỗ vỗ vào vai nàng, hành động này nhẹ nhàng bâng quơ, không chút nào cố ý, nhưng cũng giống như là sau hành động này, thư sinh kia gần như là tự nhiên mà tiếp nhận gần như là toàn bộ áp lực cho nàng, đồng thời chính hành động này dường như là khiến cho khí tức âm trầm mà Lâu Cận Lâm mang đến hóa thành hư không.
Hắn ta đáp lại hết sức chân thành đơn giản:
- Có liên quan đến việc này, hay là hỏi thế huynh Lâu gia một chút nhé, không riêng gì thế bá, cháu cũng thấy kỳ lạ.
Lâu Thư Hằng biến thành thế kia, hắn còn cảm thấy kỳ lạ, mà rõ ràng thái độ hắn hết sức tự nhiên, Lâu Cận Lâm nhìn hắn chằm chằm, Ninh Nghị nhìn thẳng, ánh mắt không thay đổi, nửa ngày, Lâu Cận Lâm mới giận giữ cười rộ lên, lộ ra hai hàng răng:
- Ngươi, giỏi lắm.
Ninh Nghị vẫn nhìn ông ta, Lâu Cận Lâm vừa rồi dùng ánh mắt tàn nhẫn đối với tiểu bối, Ninh Nghị cũng dùng ánh mắt tiểu bối nhìn lại, hơi khẽ cau mày, trong trầm ổn có vài phần nhàm chán. Lâu Cận Lâm chưa bao giờ đối mặt với ánh nhìn như vậy của một người thanh niên hai mươi tuổi đầu, trong lòng tràn ngập sự giận giữ.
Cũng đúng lúc này, Lục Thôi Chi đã tới bên này.