Tháng tám âm lịch, tiết trời đúng vào lúc thu hoạch vụ thu. Bên ngoài
thành Hàng Châu, những ruộng lúa chưa bị chiến tranh lan đến đã rộ lên
một màu vàng rực, nông phu, binh lính, lưu dân đều bận rộn cả ngày, cho
đến tận đêm khuya, cảnh tượng sôi động bên ngoài thành trì vẫn không hề
ngừng. Từng nhóm binh lính một hạ trại trên những thửa ruộng hoang, tuần tra canh giữ.
Những ruộng lúa này sau khi thu hoạch đã sớm
bị phân chia cho quân lính sau khi công thành, lại nói tiếp, lương thực, gạo nói chung đều đã trở thành tài sản cùng sở hữu của nghĩa quân,
nhưng trên thực tế, đương nhiên là phải phân chia dựa vào lực lượng, chỉ cần là người làm quan lớn trong triều đình nhỏ của Phương Lạp sẽ được
chia phần nhiều, những người còn lại dựa vào nắm đấm mà phân phối. Phần
còn lại vẫn nên thuộc về ruộng đồng của lương dân bản địa Hàng Châu,
nhưng đến lúc này, thực ra đều đã thuộc sở hữu của bên khác cả rồi.
Nếu chỉ vì thu hoạch, thì sắp xếp càng nhiều người càng tốt, nhưng đã
mỗi bên đều tự phân lợi ích rồi, người tham dự nhiều chưa chắc đã là
tốt. Những người này khó tránh khỏi tranh đấu va chạm, đêm xuống, cũng
thường có quân lính bên khác hoặc bình dân đến gặt trộm, mỗi lúc như
thế, trong ruộng nước, trên bờ ruộng tràn ngập ánh đuốc, tiếng kêu giết
rung trời, rực rỡ tô điểm cho vành ngoài phạm vi của thành Hàng Châu,
trắng đêm không ngủ.
Ngoài thành có trật tự và ích lợi ngoài
thành chi phối, trong thành mọi người cũng đều có việc riêng. Thánh công tôn ti trật tự xã hội sắp tới, các ngõ lớn nhỏ trong thành cũng náo
nhiệt hẳn lên, lúc này tình huống hỗn loạn đẫm máu kia cũng dã chấm dứt, trật tự mới đang dần dần được hình thành, chỉ cần có quan hệ, cũng đều
vì lợi ích của bản thân mà chạy vạy rất bận rộn.
Có cửa hàng
mở cửa, bọn nhân sĩ giang hồ từng đi khắp các hang cùng ngõ hẻm hoặc
chặn đường cướp của đã mở đại hội anh hùng, trong tửu lâu trà quán
thường có thể nhìn thấy tình cảnh những kẻ bất đồng thân phận bất đồng
khí chất tự tập lại nói khoác với nhau. Những kẻ có quan hệ, có bản lĩnh đều tìm cách kiếm được một chức quan dưới trướng mấy tên tướng quân,
nho sĩ thư sinh biết đôi chữ nghĩa, có tài văn chương nhưng không gặp
thời đều tự giới thiệu, xin được che chở hoặc là giành mấy chuyện lớn
nhỏ gì đó.
Người nhiều lắm, có nhiều người không vừa mắt với
tiền đồ bên Phương Lạp này, tất nhiên cũng có người ôm chí phong hầu,
bằng lòng mạo hiểm một lần. Xã hội này chính là như vậy, chỉ cần có giao lưu, có xu thế nhất định, một hệ cơ cấu sẽ tự nhiên sinh ra. Cái xã hội nho nhỏ này của Phương Lạp cũng đã miễn cưỡng có được một cơ cấu và một mô hình nguyên mẫu của nó. Nhất thời, trong thành ngoài thành dường như lại có một luồng khí thế cao ngất trời.
Trong mấy ngày này,
thư viện Văn Liệt vẫn có vẻ khá là yên tĩnh. Lúc này đã là buổi trưa,
ánh mặt trời cuối thu chiếu qua kẽ lá, xen lẫn từng tiếng ve kêu, đang
là giờ giảng bài trong thư viện. Ninh Nghị gập quyển « Sử Ký » trong tay lại, đặt lên trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Lúc này thư viện vẫn ở trong tình huống thầy nhiều trò ít, tuy rằng phân làm bốn ban Giáp Ất Bính Đinh, nhưng cộng lại cũng không đến một trăm học trò, mà những lão sư trên danh nghĩa lại có đến ba bốn mươi vị. Mặc dù trong đó có một bộ phận được hưởng đặc quyền không cần đến đây, nhưng số lượng thầy giáo,
vẫn rất nhiều. Ninh Nghị mỗi ngày dạy nửa canh giờ Sử Ký cho ban Bính,
sau đó đến lĩnh một phần lương thực nơi sơn trưởng, mang về với Tiểu
Thiền.
Sơn trưởng của thư viện Văn Liệt này họ Phong, tên là
Phong Vĩnh Lợi. Tên tương đối thô tục, nhưng người là người tốt, nghe
nói khi còn bé y cũng đã từng được đi học, có điều vì gia cảnh bần hàn,
nên vẫn chưa tham dự khoa cử. Học vấn của y hiển nhiên không uyên bác
lắm, nhưng thời Phương Lạp vừa mới khởi binh, y đã ở trong quân đội, cho nên có lai lịch lắm.
Bên trong quân đội cũng có một vài tên
quan văn rất lợi hại, một vị là Tổ Sĩ Viễn, một vị khác là Lâu Mẫn
Trung, Phong Vĩnh Lợi lúc ấy là thủ hạ sao chép mấy bố cáo hàm văn của
Lâu Mẫn Trung, đến khi đánh hạ Hàng Châu, được làm sơn trưởng thư viện
này. Ở bên ngoài Phong gia quả thật cũng có cướp đoạt trục lợi, nhưng ít ra ở trong thư viện nà quả thật có chút ưu đãi đối với văn sĩ. Bởi do y duy trì, khoảng thời gian gần đây, không khí trong thư viện vẫn có vẻ
tương đối hòa hợp.
Lúc này tụ tập trong phòng nghỉ ngơi giáo
dụ tổng cộng có bảy người, cơ bản đều là những tiên sinh đã hết giờ dạy, có mấy người uống trà xem sách, có mấy người đang nhỏ giọng bàn chuyện. Mấy người này sau khi Hàng Châu rơi vào tay giặc đều đến nhờ thư viện
che chở, giữa họ có một loại tình cảm cùng chung cảnh ngộ với nhau, bấy
giờ mọi người đang nói đến chiến sự ở Gia Hưng.
- Nghe nói,
chiến sự ở phương Bắc đang giằng co rất ác liệt, triều đình đã phái Đồng Quán Đồng tướng quân xuất binh về phía Nam, Phương Thất Phật bao vây
Gia Hưng, nhưng đã lâu mà không công được, thắng thua bây giờ rất khó
nói…
- Nghe nói vị tướng quân này dụng binh như thần, vốn cho là y sẽ xuất binh lên phía Bắc chống quân Liêu, lần này… khụ, lần này
Thánh Công thanh thế lớn, lại lệnh y sang đó, cuộc chiến này chỉ sợ
không dễ đánh.
- Khó nói lắm, phía nam hay phía bắc đều không ngừng có chiến sự, Thủy Bạc Lương Sơn Tống Giang, Hoài Tây Vương Khánh, Hà Bắc Điền Hổ cũng đã có chút khó giải quyết, đặc biệt… Lần này Thánh
Công hạ Hàng Châu, hơn một tháng gần đây, nơi phụ cận không ngừng khởi
sự, tuy Đồng Quán đã đi về phía nam, nhưng… thanh thế bên này cũng đang
lớn lắm đấy.
- Tích trữ lương thực, tường cao, chậm xưng vương… lần này xưng đế không phải có chút nóng nảy sao, dẫn phải Đồng Quán tới…
- Điền huynh nói lời ấy sai rồi, đưa Đồng Quán tới là vì Hàng Châu, chỉ cần hạ được Hàng Châu, xưng đế hay không xưng đế thì triều đình cũng
ngắm đến nơi này, cũng vì vậy, với Thánh Công bên này mà nói, xưng đế là việc ắt phải làm, y… Thánh Công bên này của chúng ta, chỉ khi có danh
phận, mới có thể có nhiều trợ thủ đến giúp sức, như thế chống lại Đồng
Quán, mới có khả năng thắng.
Thanh âm của mấy người trong đó
tuy là hơi nhỏ, nhưng cũng không kiêng dè quá mức, bởi vì ở đây, không
khí vẫn tương đối thoải mái. Ninh Nghị mặc dù chưa được tiếp xúc nhiều
với những người ở đây, nhưng mọi người đều biết hắn sau khi rơi vào tay
giặc cũng mới lưu lạc đến nơi này. Chuyện mọi người nói, một mặt là
những chuyện có liên quan đến lợi ích của chính mình, một mặt khác, đã
là người thư sinh luôn khó tránh khỏi việc bàn luận về đất nước, lúc này ngồi ở một góc lén nghị luận, ít nhiều lại có cảm giác mình là kẻ nhìn
rõ phương hướng trong thời loạn thế. Ninh Nghị đã thu dọn xong chuẩn bị
về, một người trong đó hỏi hắn.
- Lập Hằng định đi sao?
- Vâng, Lưu tiên sinh.
- Không cần đa lễ, hôm nay mọi người đã ở nơi đây, thì đều là đồng
nghiệp, nếu Lập Hằng có điều gì đó, có thể ở lại, cùng mọi người tâm sự. Thế sự duy gian, bất luận như thế nào, ở đây cũng có trà.
- Ở nhà còn có người đợi…, không tiện ở lại lâu. Nếu có thời gian rảnh, tất nhiên sẽ xin các vị tiền bối thỉnh giáo, xin cáo lỗi.
- Không sao, không sao…
Muốn giữ Ninh Nghị ở lại là một người trung niên tên là Lưu Hi Dương,
nguyên gốc là đại nho trên đất Hàng Châu, nay ở trong thư viện này, cùng có danh học vấn cao nhất với một vị đại nho khác tên là Vương Trí
Trinh, chỉ có điều Vương Trí Trinh tương đối rập khuôn máy móc, còn Lưu
Hi Dương thì lại biết biến hóa. Vốn những nho sinh bản địa Hàng Châu này không được xem trọng, nếu là những văn nhân nho sĩ lúc trước theo quân
Phương Lạp đến đây nhìn thấy, tùy ý châm chọc cũng không ai dám nói lời
nào, chỉ có Lưu Hi Dương là có chút lợi hại.
Trong đám đệ tử
của y, có một người chính là con của Lưu Toản, một người trong Bát Phiêu Kị dưới trướng Phương Lạp, người đệ tử này đương nhiên không thích học
thầy cho lắm, nhưng Lưu Toản lại hy vọng con mình có thể trở thành một
văn nhân. Trong một lần gặp Lưu Toản trước đây, Lưu Hi Dương liền thuận
miệng nói đứa bé có thiên phú trong việc lý giải tứ thư ngũ kinh, Lưu
Toản đi dò hỏi một chút về Lưu Hi Dương, mới biết đó là một bậc đại nho
chân chính, lại là người cùng tộc, vì thế mà cho con nhận làm thúc, hôm
nay ở trong phòng nghỉ nà chính là người đầu tiên bàn luận về tình hình ở phương Bắc, nếu không những người khác chỉ sợ cũng không dám nói.
Nói xong, Ninh Nghị cáo từ định ra về, đúng lúc này, một gã nho sĩ sang trọng sạch sẽ, ngoài ba mươi tuổi lại từ ngoài cửa bước vào. Thấy gã
đến, mọi thanh âm bàn luận về chiếc cuộc đều dừng lại, ánh mắt của đối
phương dừng trên thân Ninh Nghị một chốc, sau đó hỏi:
- Ai là Ninh Lập Hằng?
Ninh Nghị nhìn gã, chắp tay nói:
- Chính là tại hạ.
- Tại hạ Khuất Duy Thanh.
Người tới chắp tay, ngẩng đầu nói. Lúc trước Ninh Nghị đã nghe nói qua
tên người này, gã là một trong những văn nhân theo Phương Lạp vào thành, ban đầu làm phụ tá dưới trướng Ôn Khắc Nhượng, sau khi vào thành thì
danh nghĩa nằm trong thư viện, nhưng không cần phải giảng bài. Gã đại
khái là vài ngày tới một lần, bởi vì tài văn của bản thân không đủ, cho
nên có phần không vừa mắt với những văn nhân Hàng Châu nhờ nơi này che
chở, thỉnh thoảng sẽ tìm người nào đó nói chuyện, châm chọc một phen.
Mấy ngày trước Lưu Hi Dương nhận con trai của Lưu Toản làm cháu, khi
Khuất Duy Thanh này đến thì hai người phát sinh va chạm, vì vậy Lưu Hi
Dương đã trở thành nhân vật đầu lĩnh của phái Hàng Châu trong thư viện.
Mọi người vốn cho là gã đến tìm Lưu Hi Dương gây phiền toái, lại không
thể tưởng tượng được người được tìm lại là Ninh Nghị, trong lúc nhất
thời vẫn chưa biết rõ được tình hình như thế nào. Chỉ nghe Khuất Duy
Thanh kia nói:
- Ngươi dạy sử ký? Vì sao không cầu thuộc lòng,
ngược lại mỗi lời nói đều là những lời nói quê mùa nói hươu nói vượn?
khúc đầu sử ký nói về Ngũ Đế, trang nghiêm như vậy, ngươi lại nói rất
bình thường, không hề có ý tôn kính, trong lòng ngươi không thấy thẹn
sao?
Ninh Nghị chớp mắt, mày hơi nhíu lại.
- Ngôn
Ngữ của Thánh nhân thâm ảo biết bao nhiêu, đọc sách ngàn lần, chưa thể
hiểu nghĩa hết được. Lớp chúng ta là người dẫn đường giúp học sinh
nghiên cứu lý giải, không thể chỉ lấy ngôn ngữ nông cạn mà giải thích.
Ngươi tuổi còn trẻ, sợ là tứ thư ngũ kinh còn chưa đọc hết, lại lấy cái
tâm tính thích chơi đùa của trẻ con ra mà dạy học, đem phòng học biến
thành quán trà. Người khác dung túng cho ngươi, nhưng ta được sự ủy thác của Ôn Tướng quân, cũng không thể một mắt nhắm một mắt mở được, ta hỏi
lại ngươi: Canh giả cửu nhất, sĩ giả thế lộc, quan thị kin hi bất chinh, trạch lương vô cấn, tội nhân bất nô… Câu này lấy từ đâu ra, có ý là gì?
Ninh Nghị xoa xoa trán:
- Tại hạ không biết.
Nghe
Ninh Nghị trả lời rõ ràng như vậy, Khuất Duy Thanh hơi ngẩn người ra,
gã cho rằng ít nhất đối phương cũng phải trả lời được đề này, nhưng bất luận trả lời đúng hay sai, gã đều đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác. Hơi chần chừ một lát sau đó lại hỏi các vấn đề khác như dạy học như
thế nào, chuyện làm gương nên như thế nào. Nói thao thao bất tuyệt như
thế một tràng xong, mới nói:
- Nay ở chỗ Vĩnh Lạc ta đang phát
triển, đang cần nhân tài, ngươi tuổi còn trẻ, nếu như chăm chỉ học
hành, không khó để có được công danh. Ta cũng không phải là sơn trưởng, không muốn phạt ngươi, nhưng nếu như ngươi còn dám dạy học như vậy, ta cũng không chấp nhận được ngươi, nhất định đuổi ngươi ra khỏi thư viện, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Gã nói nửa ngày, biểu cảm của Ninh Nghị vẫn bình thản, cũng không phản bác lại, đợi gã nói xong, khiêm tốn chắp tay cáo từ, sau đó cứ như vậy mà rời đi. Khuất Duy Thanh lại sửng sốt một lúc lâu, nhìn những người khác ở trong phòng, rồi mới xoay người rời
đi. Đợi gã đi rồi, mấy người còn lại mới lại bắt đầu xì xào bàn tán, lần này tất nhiên là nhằm vào Ninh Nghị.
Lúc
trước, Khuất Duy Thanh có chế nhạo người khác, cũng không đến mức quá
đáng như vậy, nhưng mấy văn sĩ này vừa nghe xong, tuy rằng không phản
bác, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình không đồng ý. Người tranh giành một hơi, cho dù là cố nén, cũng phải nói vài lời, nhưng hôm nay Ninh
Nghị cái gì cũng không biết, mà lại còn trực tiếp nói ra, mọi người liền cảm thấy bực mình vì làm văn nhân mà như thế này thực mất mặt quá.
Trên thực tế, về phương thức giảng bài của Ninh Nghị, trong mấy ngày
này, có người cũng đã cảm nhận được.
- Nghe nói ở trong phòng học kể chút chuyện xưa, đám trẻ con rất thích…
- Có ý lấy lòng những học sinh này, uy nghiêm của sư trưởng ở đâu…
- Lời nói của Mạnh Tử cũng không biết…
- Vậy mà Lưu huynh còn mời hắn nói chuyện phiếm, cho dù có qua đây, chỉ sợ hắn cũng không biết nói gì đúng đắn cả…
- Ai, đều là người Hàng Châu, nay lâm vào hoàn cảnh như thế này, phải biết đoàn kết lại.
Lưu Hi Dương nói như thế, không lâu sau, đợi cho mấy vị thầy khác hết giờ, đã có nhiều người biết chuyện này rồi, nói đến Ninh Nghị, có nhiều người khinh thường. Kỳ thật đối với con người trẻ tuổi kia, mọi người đều không biết chút chi tiết nào cả, Ninh Nghị mấy ngày nay ở trong thư viện vẫn giống như không khí, mọi người không ai chú ý đến hắn. Huống
hồ trên miệng không có râu ria, học vấn đương nhiên cũng sẽ không tốt,
lúc này chỉ là được chứng thực mà thôi. Cũng vào lúc này, cũng có một
người nghi ngờ nói:
- Nghe các vị nói như vậy, rõ ràng là Ninh Lập Hằng đang trêu chọc y, sao các vị lại cảm thấy hắn không hiểu tứ thư…
Người này cũng là người duy nhất mấy hôm trước chào hỏi Ninh Nghị, tên là Nghiêm Đức Minh, ở trên đất Hàng Châu cũng là người có học thức,
thấy gã nói như vậy, Lưu Hi Dương mới hỏi:
- Đức Minh vì cớ gì lại nói ra những lời ấy?
Nghiêm Đức Minh nói:
- Trước vụ động đất nơi Hàng Châu, trong hội thơ lập thu, Ninh Lập
Hằng từng làm một bài thơ khiến mọi người chấn kinh, sau này lại xảy ra nhiều chuyện, cho nên việc này mới không được truyền ra ngoài. Khúc
đầu của bài thơ là: Đông nam hình thắng, tam ngô đô hội, tiễn đường tự
cổ phồn hoa...
Nghiêm Đức Minh cầm giấy bút, viết từng câu
từng câu trong bài “Vọng Hải Triều” kia ra, bọn người Lưu Hi Dương nhìn vào, lúc này mới há hốc miệng, Nghiêm Đức Minh nói:
- Có thể
viết ra bài thơ như vậy, Ninh Nghị cơ bản là đệ nhất tài tử Giang Nam,
sao lại không hiểu tứ thư ngũ kinh, chắc do không muốn gây chuyện, lại
khinh thường tên Khuất Duy Thanh kia đến cùng cực, nên mới cố ý làm như thế mà thôi.
Gã nói như vậy rồi, mọi người mới nửa tin nửa
ngờ, sau đó chợt hiểu ra. Đương nhiên, lúc này đã có vài phần hiểu biết mới về Ninh Nghị, nhưng cũng chẳng cảm thấy khoa trương cho lắm. Hàng
Châu đã rơi vào tay giặc, học vấn ở chỗ này cũng chẳng phải là thứ gì
khiến người ta kinh hãi, cho dù là đệ nhất tài tử Giang Ninh hay là đệ
nhất tài tử Hàng Châu cũng thế, tóm lại giờ đã như người thường bị nhốt ở nơi này, sống nhờ vào thư viện mà thôi. Nghĩ tới việc điệu thấp
những ngày nay của Ninh Nghị, chắc cũng là do gặp phải nhiều việc phải
kìm nén, không khác gì mọi người. Trong nhất thời, đây chính là những
hiểu biết của mọi người trong thư viện đối với Ninh Nghị.
Mãi cho đến ba ngày sau, phát sinh ra một loạt sự việc, mới làm cho mọi người hiểu tình huống của Ninh Nghị có rất nhiều bất đồng với trong
tưởng tượng của họ… Lại nói tới Khuất Duy Thanh, sở dĩ tới bỗng nhiên
tới tìm Ninh Nghị gây phiền toái, cũng không phải là vì một lý do đường hoàng.
Là văn nhân theo Phương Lạp vào thành, có kẻ giống
như y, không coi trọng việc trong thư viện, lại có kẻ thích đến thân
cận với những gia quyến nho nhỏ này của bọn tướng lãnh. Ví như một
người mà gã biết tên là Quách Bồi Anh, ban đầu vốn cũng là phụ tá, sau
khi có danh nghĩa nơi thư viện thì chuyên tâm giảng dạy, thứ Quách Bồi
Anh coi trọng là lợi ích lâu dài, một khi Vĩnh Lạc thật sự ổn định, vậy những đứa trẻ này chỉ sợ sẽ đều là hoàng thân quốc thích cả, nay có
thể làm thầy của họ, thật là một chuyện tốt đẹp.
Khuất Duy
Thanh cũng biết, nhưng so với việc trở thành thầy của hoàng thân quốc
thích, gã càng hy vọng trở thành hoàng thân quốc thích hơn. Nay thế lực trong triều đình vẫn chưa định hình, gã làm dưới trướng của Ôn Khắc,
lại rất có tiền đồ, tương lai chưa chắc sẽ không có một lần nên nghiệp.
Nhưng đương nhiên, trứng gà không cần thiết phải đặt trong một cái
giỏ, bởi vậy gã thỉnh thoảng vẫn ghé qua thư viện, lấy việc châm chọc
các vị đại nho làm thú vui. Đối với những vị đại nho này, gã cũng không có nhiều hứng thú. Có học vấn không có nghĩa là có thể phục tùng được
đám trẻ vốn xuất thân từ nông thôn, thậm chí đã từng thấy máu này, mà
phương pháp dạy bảo học trò như vậy là không hữu dụng ở đây, bởi vì
trong đám học trò ấy thậm chí còn có những đứa đã mười bốn mười lăm
tuổi, bộ dạng khôi ngô cao lớn, thậm chí đã từng tự tay giết người rồi, những đứa chưa trưởng thành thì là đám ăn chơi trác táng, người nhà
bắt chúng đi học, nói là có tiền đồ thì chúng không dám không đi, nhưng đối với thầy giáo, chúng không có chút lòng tôn kính nào cả.
Càng là đại nho có học vấn sâu, càng không thể thích ứng với những
điều này.Đã dạy đạo thiên địa quân thân sư lâu ngày, bản thân họ cũng
tin, tuyệt đối sẽ không hạ mình đi xu nịnh đám học trò này. Nói tương
đối, giống như Quách Bồi Anh, cho dù học vấn không cao, ít nhất khi dạy học trò cũng không tự cao tự đại, rất dễ lấy được thiện cảm của đám
học trò. Mà sở dĩ hôm nay bỗng nhiên tìm tới Ninh Nghị, là vì Quách Bồi Anh nghe mấy học trò nói, sau đó nói với Khuất Duy Thanh.
Những lời nói này, cơ bản đều ý rằng vị “Ninh tiên sinh” kia, mới chỉ
mấy ngày, đã có người khen là giảng bài thú vị, lôi cuốn, so với các vị tiên sinh trong thư viện thì thú vị hơn nhiều. Hai người liền gọi học
trò đến hỏi cẩn thận, mới biết vị Ninh tiên sinh trẻ tuổi kia thật là
không có tiết tháo, nghe có vẻ căn bản là thái độ của một tiên sinh kể
chuyện, nên được bọn học trò hoan nghênh.
Đương nhiên, nếu
gã tự mình đi nghe một chút, có lẽ sẽ biết Ninh Nghị giảng bài thực sự
không phải như vậy, ở Giang Ninh làm thầy lâu như vậy, hắn giảng bài,
tuy như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng thực ra vẫn rất sát với đề
tài. Đương nhiên, lúc này đối với bọn người Khuất Duy Thanh mà nói, chỉ là một người trẻ tuổi, tất nhiên không cần coi trọng quá mức, đã có ấn tượng, vậy cứ nhận định là như thế thôi.
Mọi người nói đến
thì không thù không oán, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một người như
vậy, mọi người đều thua kém rất nhiều trong việc “Lấy lòng”, nên cứ có
cảm giác người ta vươn tay vào trong giỏ của họ mà lấy trứng gà. Quách
Bồi Anh còn biết ý, còn Khuất Duy Thanh thì tức khắc đến mắng ngay. Tới ngày hôm sau, lại có hứng tới chỗ sơn trưởng hỏi thăm một chút, kết
quả thật thú vị, thân phận của Ninh Lập Hằng kia lại là một tên tù
nhân.
Đối với việc này, sơn trưởng cũng không biết nhiều, có một số chuyện Phong Vĩnh Lợi không thể hỏi thăm ngay mặt được, có điều khi biết Ninh Nghị ở phía sau của thư viện, thậm chí có một đứa nha
hoàn đi theo, hai người đều có thân phận là tù nhân, không biết phải xử lý như thế nào. Nhưng vì là như thế, trong lòng Khuất Duy Thanh lại
càng nhẹ nhàng hơn, đến trưa kéo Quách Bồi Anh đi nghe Ninh Nghị giảng
bài. Bởi vì gã cảm thấy, nếu có thân phận là người bị bắt, thì thái độ
hôm qua của Ninh Nghị đối với mình chính là vô lễ rồi, hôm nay nếu hắn
không thay đổi thái độ, mình sẽ cho hắn một trận biết mặt.
Hai người kia đi đến bên cạnh phòng học, nghe xong vài câu, trong phòng học, Ninh Lập Hằng quả nhiên đang kể chuyện xưa, chuyện này đã kể
xong, đương lúc tạm dừng một chốc, Khuất Duy Thanh định xông vào. Lúc
này, đại khái lại có học trò nào đó trong phòng đứng lên hỏi, thanh âm
ồm ồm.
- Này, Ninh tiên sinh, hôm nay ta trở về hỏi cha ta,
ông ấy nói ông ở Hồ Châu giúp quan binh đánh bại mấy ngàn người của
chúng ta. Có chuyện này sao?
Hai người Khuất Duy Thanh và Quách Bồi Anh đều ngơ ngác, trong lớp học cũng hơi yên tĩnh, sau đó có người quát lên:
- Ngươi là người xấu!?
Theo sau lại có đứa nhỏ nói:
- Ta cũng đã hỏi, nói đến tên của Ninh tiên sinh, đại bá nói Ninh tiên sinh ở Hồ Châu dẫn một đội tàn binh đánh tan năm nhánh quân do An Tích Phúc thống lĩnh, chỉ dựa vào sức một mình tiên sinh mà đánh bại ba đội quân của Lục Tướng quân, Diêu Tướng quân cùng với Tiết Tướng quân,
Diêu Tướng quân và Tiết Tướng quân đều bị tiên sinh giết chết, Diêu
Tướng quân từng đối nghịch với đại bá, đại bá nói chết là tốt. Đại bá
còn nói tiên sinh biết võ công, rất lợi hại, người giang hồ gọi ngài là Huyết Thủ Nhân Đồ. Tiên sinh, ngài có dám đánh một trận với Tề Đại
Tráng không… Hắn nói mình là thiên hạ đệ nhất, coi thường bọn ta…
Khuất Duy Thanh lúc này ở trước phòng, có lẽ đã muốn đẩy cửa xông vào rồi, nhưng lại nghe được ngoại hiệu “Huyết thủ nhân đồ” hung tàn như
vậy, trong lúc nhất thời, lại hơi rụt người về phía sau…