Khi thanh âm gõ mõ cầm canh của phu canh truyền đến, trời còn tối, trong thành Hàng Châu chỉ còn vài ánh đèn rất thưa thớt.
Trong viện tử nhỏ sau thư viện Văn liệt, trong phòng sáng lên ánh đèn vàng, Ninh Nghị đang ngâm nga hát ở trong phòng bếp, cầm chiếc đũa quấy bột mỳ trong bát, trên thớt gỗ bên cạnh là thức ăn ở Bách quan yến tối hôm qua được đóng gói mang về, đang bị hắn cắt phân nửa làm bánh nhân thịt.
Tuy rằng trong khoảng thời gian gần đây, Ninh Nghị xem như đắc tội rất nhiều người, nhưng trên Bách quan yến tối hôm qua, chung quanh hắn cũng không phát sinh ra chuyện gì quá mức đặc biệt.
Ngoại từ lại lần nữa chạm mặt những người Long Bá Uyên, Lâu Thư Uyển ra, đương nhiên sau đó cũng gặp một vài người trước đó cũng biết hoặc có
chút ấn tượng, sau đó là một buổi yến hội đơn giản nhưng náo nhiệt, tuy rằng cũng gặp đám người Phương Lạp, đối với Ninh Nghị mà nói cũng không có ý nghĩa gì quá lớn cả. Yến hội xong Ninh Nghị gói một phần thức ăn mang về, chỉ là như vậy mà thôi.
Lúc này đã là sáng sớm của ngày hôm sau rồi, Ninh Nghị thức dậy sớm, y quán bên sườn đại khái là trước đó không lâu vừa có bệnh nhân tới, lúc này dường như cũng đang bù lu công việc, Ninh Nghị để Tiểu Thiền qua đó giúp một chút, còn
mình thì quay lại phòng bếp chuẩn bị nấu bữa sáng, thịt bò tối qua đóng gói mang về đã được bằm nhỏ, hắn đang đập hai quả trứng vào trong bát
bột mỳ.
Thành Hàng Châu Lúc này trên cơ bản chênh lệch giai
cấp nghiêm trọng, người có địa vị có bối cảnh chết đói không ai ngạc
nhiên, một vài tư bản có chỗ dựa vững chắc, lại trở thành nhà giàu mới
nổi. Ninh Nghị hiện nay bị nằm trong hai số đó, không chết đói, đa số
thời gian cũng có thể ăn ngon, dù là số vật tư không nhiều so với người khác, nhưng bên phía Lưu Đại Bưu cũng không bạc đãi hắn, mà với hắn
lại chẳng ham hố tham ô hay quyền mưu tư lợi, ngày thường lương thực
không dư dả nhưng cuộc sống trôi qua cũng không tệ, không phải sống hôm nay lo tới ngày mai.
Lúc đi qua bên ngoài cửa viện,
thiếu nữ đội mũ rộng giống như u ảnh đang nghe thấy tiếng ca cổ quái
“Ánh nến soi bữa cơm, không soi được đáp án, tình yêu không phải là cơm nóng mời khách ăn...”, sau đó là mùi bánh rán thơm phức lan tỏa tới.
Đây là nơi Ninh Lập Hằng ở, nàng ở trên đường bên ngoài từng nhìn vài
lần, nhưng chưa lần nào vào cả. Điều này đương nhiên là bởi vì không
cần thiết, toàn bộ đường phố này đều thuộc sở hữu của nàng, làm cấp
trên có thể có quan tâm tới cấp dưới, cũng có thể coi là láng giềng hòa thuận, đặc biệt...nàng lại là Lưu Đại Bưu, một người lãnh đạo nhanh
nhẹn dũng mãnh, nhiều khi cần phải duy trì khoảng cách với mọi người.
Người tập võ thức dậy sớm, tối hôm qua tại Bách quan yến nàng cũng
không có quá nhiều việc phải làm, cũng không mất sức nhiều, nhưng sáng
nay rời giường, chuẩn bị luyện đao thì nghe nói con trai của Trần quản
sự trong trại bị bệnh cấp tính đã được nhanh chóng đưa tới đại phu, thấy trời còn chưa sáng, nàng liền đi chung quanh một chút, sang đây xem
xem.
Từng viện tử bên đường vốn là đều tách ra, nhưng từ lúc bị động đất đến lúc bị Bá Đao Doanh chiếm đóng, rất nhiều bức tường đã bị đập cho thông nhau, hiện nay các viện tử đều liên kết, viện tử lớn
nhỏ, ba hộ năm hộ ở vô cùng náo nhiệt, thật ra cũng là bởi vì lúc vào
thành Bá Đao Doanh không vội cướp đoạt dẫn đến phòng ở không thế nào ở
được.
Thiếu nữ không mang đao, sáng sớm mặc một bộ trang phục màu chàm, đội nón lá có mạng che mặt, như một u linh trên đường
vắng lặng, trên cơ bản không làm kinh động người bên ngoài. Đương nhiên, cho dù vài tên võ nghệ cao cường trong trại nhìn thấy nàng, đại để
cũng không thể nói được gì. Nàng ở trong y quán lén lút nhìn phía sau
mấy lần, bên trong có vẻ có chút khẩn trương, người nhà sốt ruột, đứa
nhỏ đau nên gào khóc rất to, nàng gọi lão đại phu đang xử lý việc ở đó
là gia gia, lúc vừa châm cứu vừa rịt thuốc, tựa hồ người hỗ trợ là nha
hoàn đi theo Ninh Lập Hằng, nhưng mà nàng cũng biết, nha hoàn trước mắt này đã là tiểu thiếp của Ninh Lập Hằng rồi, ở trong y quán hỗ trợ,
nhân duyên thật cũng không kém.
Việc trị liệu trong y quán
hẳn là chưa thể kết thúc ngay, nàng có qua đó an ủi cũng chỉ làm phiền
thêm, trên đường quay trở lại thì đi ngang qua lối thông với tiểu viện
bên kia. Trong phòng bếp ánh lửa lập lòe, tiếng ca cổ quái của Ninh Lập Hằng truyền ra, nay Tiểu Thiền ở y quán hỗ trợ, bên trong hiển nhiên
chỉ có một mình hắn. Bá Đao trang không phải là nhân gia thư hương gì,
trước đây lăn lộn giang hồ, nay giết quan tạo phản, bất cứ đến đâu đàn
ông cũng có thể nấu nướng đồ ăn được, nhưng có thư sinh làm việc này
cho phụ nữ, nàng lại không thấy nhiều lắm…
Mà ca từ kia tuy
rằng cổ quái, nhưng cũng khá thú vị. Lúc này hắn đang hết đoạn “Mặt
trời chiếu lên lên người, bao nghiệp chướng đều được tha thứ…”. Ca từ
này dường như dường như cũng có thể dễ dàng nghe hiểu.
Cứ
như vậy nghe xong vài câu, tiếng ca bên trong ngừng lại, sau đó bóng
dáng thư sinh kia xuất hiện ở mái hiên bên kia, tay cầm thứ gì đó màu
vàng cắn cắn, đang nhìn sang bên này. Nàng vốn định đi, nhưng nếu bị
thấy rồi thì không đi nữa.
Thư sinh thấy nàng, dường như hơi hơi ngẩn người, sau đó lại bật cười tự nhiên, có chút trêu chọc:
- Chủ công, sớm nha.
Nhiều ngày tới nay, hai người khi làm việc chung, Ninh Nghị cũng gọi
“Chủ công" tựa hồ cũng có chút cảm giác tự đắc, tuy rằng không chứa ác
ý, nhưng thật ra chưa chắc xuất phát từ tôn kính. Nhưng mà nàng cũng
không để ý đối phương, lúc này hơi hơi ngẩng cằm, gật gật đầu, thái độ
ôn hòa:
- Ngươi cũng sớm.
- Ăn gì chưa?
Ninh Nghị giơ bánh cuốn trên tay lên.
- Ngày tốt cảnh đẹp, sao không đến nếm thử tay nghề của tại hạ?
Sau một lát, hai người ngồi ở dưới mái hiên ăn bánh cuốn kia, bánh mỳ rán vàng óng ánh cuốn lấy thịt bò, dưa chuột…gần giống với thịt cuốn
trong KFC hậu thế. Lưu Tây Qua khẽ vén khăn che mặt ra cắn một ngụm,
nhìn Ninh Nghị:
- Ta nghe nói, quân tử tránh xa nhà bếp.
- Khổng phu tử có cách nói như vậy.
Ninh Nghị gật gật đầu, sau đó nhìn y quán bên kia.
- Chủ công... Chẳng lẽ là sang đây thăm đứa bé bị ốm kia?
Lưu Tây Qua ăn bánh, ừ hữ:
- Thấy đứa bé kia đau đớn quá, là bị viêm ruột thừa, nếu không may mắn, chỉ sợ không sống nổi nữa.
- Chủ công trái tim nhân hậu, làm người ta bội phục, nhưng mà bệnh
viêm ruột thừa…là viêm ruột thừa thì phải cắt đoạn đó đi là tốt.
Lưu Tây Qua ở phía sau khăn che mặt nhìn hắn, thật lâu, đáp như có lệ:
- Cắt như thế nào?
- Một dao, tìm đến đúng đoạn ruột thừa bị viêm, đại khái là cắt đoạn
ruột đó, cắt sạch, khâu lại….ặc…gần như là vậy đấy. Cụ thể như nào thì
ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng để nghiên cứu cái này, cần phải giải
phẫu mấy thi thể người bình thường, so sánh với ruột của người bị viêm
ruột thừa một chút.
- Lập Hằng nói khiến người khác thức tỉnh.
Thiếu nữ quay đầu chuyên tâm ăn bánh.
- Vẫn có thể xem là một biện pháp để nghiên cứu, cắt, mở, so sánh,
khâu, nhưng phải tiêu độc tốt, sau đó thì…Dù sao ta cũng không phải đại phu, đây là chuyện mà bọn họ phải nghiên cứu.
Không có sao, không có trăng, trời cũng chưa sáng hẳn, hai người ngồi ở dưới mái hiên nói chuyện với nhau rõ ràng cũng chưa từng nghiêm túc như thế, nếu là bình thường, Ninh Nghị nói vài thứ thiếu nữ hơn phân nửa sẽ suy nghĩ
một hồi, lúc này lại rõ ràng không thế. Đại khái Ninh Nghị cũng mặc kệ
đối phương tin hay không, có lẽ bởi tin chắc rằng đối phương sẽ không
tin ——mà hắn cũng không có trách nhiệm phải nói, ngược lại nở nụ cười:
- Bọn họ báo cáo đánh giá ta như thế nào.
- Nói ngươi có chút oai môn tà đạo, cầm khâu miệng vết thương thiếu chút nữa chết.
Nói đến đây, Lưu Tây Qua cũng cười rộ lên, nhưng rồi rất tắt ngay.
Ninh Nghị nhún vai, giải thích:
- Nghiên cứu khoa học nha, luôn luôn có sai, thất bại là mẹ thành công.
Trời còn chưa sáng, không phải là lúc thảo luận chính sự. Lưu Tây Qua đã xác nhận Ninh Lập Hằng căn bản là người không thú vị, còn lại tất cả đại để cũng có thể lấy điểm xuất phát này để lý giải rồi, quân tử
tránh xa nhà bếp cái gì, hắn căn bản không cần, về phần ý tưởng cùng
cách làm khác người này đại để cũng là xuất từ việc không quan tâm tới
nhiều sự việc. Mà Lưu Tây Qua hiện tại cũng chỉ muốn hắn làm việc cho
mình mà thôi, còn những mặt khác cũng không quan tâm tới, đây cũng là
phương thức chung mà hai người lập nên, chỉ cần song phương đều tỉnh
táo, mọi việc không loạn là được.
Trên mức độ nào đó, trong
lý giải của Lưu Tây Qua, là cấp trên, cơ bản cũng chính là một loại
người làm việc không nguyên tắc không từ thủ đoạn. Nhưng mặc dù là vậy, nàng vẫn sẽ thưởng thức người và việc có nguyên tắc và kiên trì, lúc
đầu muốn thu phục Ninh Lập Hằng, ở trong lòng của nàng là muốn có một
sự khiêu chiến lớn để làm, cũng từng làm đủ loại phán đoán đối với đối
phương, cho nên khi nàng đi theo Phương Thất Phật tấn công Gia Hưng thì đã chuẩn bị tất cả, thí dụ như cho người đi Hồ Châu hỏi thăm về Tô Đàn Nhi, làm tốt bố cục, cuối cùng làm thầy làm bạn làm kẻ thù đều không
tồi, ai biết sau này đối phương lại dễ uốn như vậy.
Đại khái là sau khi hiểu được phong cách hành sự của đối phương tất cả dần dần trở nên vô vị rồi, nàng bội phục năng lực làm việc của đối
phương, nhưng lại khó mà thưởng thức nữa. Ta không thể giết ngươi, ngươi giúp ta làm việc, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt, tiếp theo đại để chính là cách thức máy móc ở chỗ này, có lẽ cũng là bởi vì điều này, nàng
cũng không ngại ở trong viện tử của đối phương ăn bánh nhân thịt, thuận miệng nói vài câu, bởi vì hai người đều có năng lực rõ ràng, cả hai
cũng đều không để ở trong lòng.
Câu được câu chăng khi nói
chuyện, trong bầu trời đêm dường như vang lên tiếng kêu giết quy mô nhỏ, Lưu Đại Bưu thoáng dừng lại, chăm chú nghe. Ninh Nghị cũng nghe một
lúc:
- Phố phía đông lại đánh nhau, gần đây hình như rất thường xuyên.
Khi hắn đang nói, Lưu Tây Qua đã đứng lên, nghĩ nghĩ, vươn tay ra:
- Cho ta thêm một cái.
Ninh Nghị đưa bánh cho nàng, nàng đi tới cửa thông tới ngã tư đường, quay lại hỏi:
- Ngươi muốn tới xem không?
Ninh Nghị ngẩn người:
- Tốt, ta thích nhất là nhìn người ta đánh nhau.
Chân trời đã hơi lộ ra mặt trời, gà kêu, ánh nắng mờ mờ, hai người vừa ăn bánh cuốn thịt bò, vừa đi tới
ngã tư đường nơi đang có ẩu đả. Hàng Châu lúc này cũng không yên ổn, đi đến ngã tư đường thì cũng thấy có
ánh đuốc cũng có bóng người trong vũng máu, có người hét to:
- Giết chết hắn...
Vọt vào một bên ngõ nhỏ.
Mấy con đường phố phía đông thuộc Bá Đao Doanh là gần ngoại ô rồi, đều tương đối cũ nát. Sau khi thành bị phá, rất nhiều bần dân tụ tập ở nơi này, địa bàn Bá Đao Doanh xâm chiếm cũng không phát triển gì lớn, đại khái là Lưu Tây Qua thấy bê này nhiều người nhiều phòng ở cũ, thả bọn
họ một con đường sống. Lúc thành bị phá là lúc hỗn loạn nhất, nghe nói
Lưu Tây Qua còn phát bánh phát gạo ở những nơi gần đó, sau đó bên này
ngư long hỗn tạp, chứa nhiều chuyện loạn thất bát tao, bệnh chết đói
chết cũng có, nhưng loại việc như này nay là bình thường xảy ra ở Hàng
Châu, Ninh Nghị đôi lúc có nói với Tiểu Thiền, cũng chỉ là bảo nàng
tránh xa nơi này một chút. Trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị đã
thấy bên này nhiều lần ẩu đả với nhau, tựa hồ như vốn ban đầu Hàng Châu cũng đã có nhiều bang hội hỗn loạn rồi, lúc quân đội Phương Lạp đánh
tới đã tỏ thái độ không can thiệp, tại địa phương này các thế lực bắt
đầu một lần nữa đấu sức, tự thiết lập nên.
Ninh Nghị
không ngại xem chút náo nhiệt, bất ngờ là Lưu Đại Bưu cũng có hứng thú
với điều này. Nắng dần dần sáng lên thì ở đường phố bên kia vang lên
những tiếng rên rỉ, thiếu nữ ăn xong bánh cuốn thịt, thấp giọng lẩm
bẩm:
- Đợi lát cho người tới đưa chút thuốc đây.
- Ngươi thật là có lòng tốt...
Ninh Nghị chỉ là nói vui miệng, thiện tâm của thiếu nữ thường thường
tới rất cổ quái, khi phá thành thì phát bánh bao, lúc này đưa thuốc, lần nào cũng rất hứng khởi, nhưng mà lần này nói vậy, ngược lại có chút
ngoài dự liệu của hắn.
- Ta khiến bọn họ đánh nhau đấy.
Gió sớm làm khăn che mặt khẽ lay động, dưới khăn che mặt, đôi môi tinh xảo của thiếu nữ như được vẽ nên, giống như là một kiệt tác hết sức tự hào.
- Ừ?
- Ta làm cho bọn họ đánh nhau đó.
Lưu Đại Bưu đắc ý phá lên cười.
- Lúc phá thành, bọn họ đến bên này, ta tới phát bánh bao, phát cũng
không nhiều, nhưng mà có người đánh nhau, ta cũng không quản.
- Nghe nói có bánh bao của đứa bé bị đoạt trước mặt ngươi, ngươi cũng không quản.
- Ừ, ta làm việc thiện là làm đến nơi, ta là người tốt, dù sao sẽ có
người ăn bánh bao của ta, còn là ai ăn, thì có quan hệ gì đâu. Quan tâm thành tâm đấy.
Nàng nói xong.
- Bọn họ cũng không
biết ta, cho rằng ta là tiểu thư nhà giàu có, có một lần ta đến, còn
cướp đồ của ta. Cho nên sau này ta liền lập tức xuống xe ngựa, không ở
trên xe ngựa phát nữa.
Đối với những việc mà thiếu nữ nói,
Ninh Nghị ở trong Bá Đao Doanh cũng đã nghe vài lần rồi, trên đường bên này có nhiều người, thiếu nữ phát bánh bao hoặc linh tinh gì đó, làm
sao quản được mọi người, nàng phát cũng không nhiều, phát xong thì sảng khoái rời đi, cho nên mọi người cơ bản cũng nghĩ nàng chỉ là cầu mình
tâm an mà thôi.
- Đồ được phát không nhiều lắm, ta chia cho
vài người, cứ như vậy tới nay, người càng nhiều lên. Có một số ít người bỗng lấy được mười cái bánh bao, ăn không hết, muốn giấu đi, lại bị
người khác phát hiện, lập tức có người tới cướp. Sau này ta phát chút
thịt khô, dù sao thứ đó cũng tốt hơn, bên này có một Kim Lão đại, có
một Điền Lão đại, còn có...dù sao là có mấy đầu lĩnh, cũng có vài thủ
hạ, khi không chống lại được chúng ta, thì liền đi ức hiếp những người
trên phố này, lần nào mọi người cũng bị bon họ đến cướp đi, sau đó ta
lại đi phát này nọ, không một người nào dám muốn nữa.
Lưu Tây Qua dùng mu bàn tay đặt lên môi nở nụ cười.
- Nhưng mà ta cũng không phải là người xấu, ta vẫn còn muốn phát, có
một số người đói không chịu được, luôn sẽ bí quá hóa liều, ta nghe nói, có đứa bé vì đoạt vài thứ cho mẹ nó ăn, bị đánh đến tàn phế, ha ha...
Ánh nắng dần dần lên cao, thiếu nữ mặc váy hoa màu chàm sặc sỡ, lưng
không đeo cự đao, khí phách trở nên tinh thuần ôn nhu hơn, nhưng lúc này trong tiếng cười kia lại toát lên một cảm giác tà mị. Ninh Nghị nhíu
mày, đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng:
- Không lẽ ngươi muốn...
Thiếu nữ thả tay xuống, tiếng cười kia ngừng lại, người sau tấm khăn che mặt hơi có chút sững ra, thật lâu mới nói:
- Mỗi lần ta đều phát một chút đồ, nhưng nhất định là không đủ, ta lại không phát cho người cường tráng, mỗi lần đương nhiên là thấy ai cần
ta liền đưa cho người đó. Mười cái bánh bao, hai mươi bánh bao, một cân thịt khô... Những người này, ở trong thành quá quen, việc gì cũng
không dám làm, cho bọn hắn một cái bánh bao, lập tức liền ăn luôn, mười cái bánh bao ăn không hết, một cân thịt khô không dám ăn, lần nào cũng bị cướp đi, bị ức hiếp bị sỉ nhục, có người đói chết, có người bệnh
chết, có người bị đánh đến trọng thương, bị đau đến chết, thật đáng
thương. Cuối cùng vào mấy ngày hôm trước, có một cậu bé mười lăm tuổi,
bị đoạt bánh bao, lại bị đánh cho một trận, cậu ta giật lấy một cây
đao, đâm chết ba người giật đồ của mình, sau đó liền bị bắt, ta cho
người đi bảo vệ cậu ta, để cậu ta gia nhập đội thân vệ Bá Đao
Doanh...Sau đó mấy ngày này, rất nhiều người bọn họ đều đã đánh nhau.
Xa xa, dường như có một đội chấp pháp Hắc Linh Vệ đi đến bên này, thiếu nữ lại nở nụ cười:
- Thị pháp bình đẳng, không phân cao thấp. Nhưng thế đạo như này, nếu là liên thủ cũng không dám hành động, cho dù ta cho bọn họ nhiều thứ,
bọn họ cũng không dám làm gì. Ta đây cũng chỉ đành phải dạy bọn họ dùng hai tay của chính mình để đi lấy. Cho đồ ăn bọn họ cầm còn không ổn,
còn muốn ta phải nhìn bọn họ ăn xong, ta không phải là mẫu thân bọn họ, dựa vào cái gì chứ? Đây là địa phương mà ta đã dùng máu để đoạt được,
bọn họ là bởi vì vậy mà mất đi nơi này, nếu như còn không hiểu điều ấy, vậy thì cũng chỉ có thể chết thôi.
Nàng hơi hơi ngẩng cằm dưới:
- Ta cũng vậy hy vọng có một ngày, có thể có một mảnh đất, có thể làm cho bọn họ đến để đoạt về, để bọn họ trở thành chính họ, nhưng trước
tiên, phải để mọi người đoạt được những thứ mà bọn họ phải đánh bại mới có được. Trên thế giới này, có nhiều người đoạt được những thứ không
thuộc về bọn họ...
- Đây chính là chuyện tương lai mà ta muốn làm. Ta rất lợi hại đấy.
Nàng xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn.
- Cho nên, Lập Hằng, có thể lần sau không cần gọi ta là Chủ công, hay là công chúa gì đó. Ngươi có thể gọi ta là Đại Bưu, mọi người cùng làm việc, chính là huynh đệ....Đương nhiên, ngươi không muốn, cũng không
sao, ngươi có thể tiếp tục gọi ta là Chủ công, hoặc là gọi ta là Lưu
Thiến Thiến, ta cũng có nhũ danh tên là Lưu Tây Qua, nếu ngươi muốn gọi, ta cũng không để ý, chỉ cần ngươi không trở thành kẻ địch của ta, ta
có thể dễ dàng bỏ qua hết, bởi vì ngươi thật sự là người có năng lực.
Nàng nói xong, xoay người sang chỗ khác, phất phất tay:
- Ta đi về trước.
Ninh Nghị sửng sốt khá lâu:
- Ha ha, tốt, Đại Bưu.
Đi ra vài bước Lưu Đại Bưu lại quay đầu lại, vươn tay ra chỉ chỉ hắn:
- Đừng có ở trên đường nói lớn như vậy, rất tùy tiện, dù sao ta cũng là cấp trên của ngươi, phải có chút mặt mũi...
Trong lúc xoay người, làn váy bay lên, giọng nói thanh thúy, nhưng
cũng mang theo chút cảm giác giống như một đứa trẻ, sau đó, một căn nhà cách đó không xa gần như là đang chuẩn bị mở cửa, nàng nhún người nhảy bật lên tường vây, liếc nhìn Ninh Nghị một cái, nhảy xuống biến mất
không thấy bóng dáng.
Ninh Nghị nhìn mà cảm thấy vô cùng thú vị, Lưu Đại Bưu này có lúc cổ quái, có lúc bá đạo, có lúc hài hước, có lúc ít nói, có lúc lại rất thanh thuần, nếu thật sự muốn nói tiếp, nếu như nói thái độ của nàng đối với những tầng lớp cao trong Bá Đao Doanh như vậy, cũng chứng minh nàng là một nữ lãnh tụ rất quyến rũ.
Đang nghĩ tới chuyện này, cánh cửa tiểu viện chỗ hăn ở tại đầu đường,
có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, có người từ trên xe ngựa bước xuống, gõ cửa, xa xa nhìn lại, chính là Lâu Thư Uyển...