Xe ngựa đến rồi, ngọn đèn dầu đung đưa, tiếng ồn ào từ ngoài đường vọng
vào, chợt có ánh lửa thoảng qua, có người đánh “ù ù” làm cho tốc độ của
xe ngựa chậm lại.
Lúc tỉnh lại, Lâu Thư Uyển còn ở trên xe,
ngồi bên cạnh là huynh trưởng Lâu Thư Vọng. Thấy cô tỉnh lại, Lâu Thư
Vọng muốn nắm lấy tay cô nhưng theo bản năng cô né đi, cái nắm hụt vào
khoảng không:
- Không sao chứ?
Đột nhiên tỉnh lại, trí nhớ chỉ còn lại một khắc lúc ngất xỉu, cô ngồi xuống, nhưng sau đó cũng kịp phản ứng cố vén cửa nhìn ra ngoài, một đội lính chạy đến, chỗ này
cách Tứ quý trai rất xa, không biết ở đó bây giờ thế nào rồi nữa.
- Ca, sao huynh có thể như vậy được...
- Ta biết muội đang nghĩ gì, nhưng Ninh Lập Hằng đã kết oán sống chết
với nhà ta, ân oán này không hóa giải được, thứ hai hắn đã rơi vào đại
họa... Hãy quên hắn đi, muội không nên kết bạn với hắn nữa.
- Hắn...
Lâu Thư Uyển buông rèm cửa xe xuống, suy nghĩ một lát cô lại nói:
- Hắn... Nhưng chỉ là chút chuyện nhỏ, là hiểu lầm giữa Nhị ca và hắn! Có gì mà không hóa giải được.
Lâu Thư Vọng nhìn muội muội ở bên cạnh, mặc dù thản nhiên nhưng vẫn nặng giọng:
- Nhị ca muội muốn giết hắn đấy.
- Cái, cái gì...
Lâu Thư Vọng nghiêng đầu:
- Muội cho rằng người trong nhà không biết Ninh Lập Hằng còn ở Hàng
Châu sao? Nhị ca muội đã nhìn thấy hắn một lần, gần đây đệ ấy đột nhiên
hăng hái, kết giao khắp nơi, chính là muốn thông qua các mối quan hệ tìm Ninh Lập Hằng và giết hắn. Hôm trước, Lâu Tĩnh Chi cũng là một trong số những người mà đệ ấy kết giao, chính là ta giới thiệu cho bọn họ biết
nhau... Nhưng chuyện đêm nay, Nhị ca của muội không thể tự động thủ
được.
- Nhị ca sao có thể như
vậy được, huynh ấy và Ninh Lập Hằng chẳng qua là chỉ có chút hiềm khích, nói cho cùng... Nhiều lắm cũng chỉ là huynh ấy thấy Đàn Nhi muội tử rất xinh đẹp, có chút thiện cảm, cứ có thiện cảm thì phải giết chồng người
ra sao? Đại ca... huynh đừng ủng hộ huynh ấy...
Lâu Thư Uyển nói xong, có hơi không thể tin được, nhưng Lâu Thư Vọng lại thản nhiên nói:
- Nhị ca muội muốn giết ai, ta không nhúng tay vào. Nhưng đệ ấy là con
trai của Lâu gia, phải phấn chấn, ta rất vui. Ta sớm đã biết chỗ Ninh
Nghị ở, nhưng Nhị ca muội muốn tìm hắn, còn có tìm được hay không ta
không quan tâm, Ninh Nghị trốn được lâu, thủ đoạn lợi hại, Nhị ca của
muội càng gặp phải khó khăn hơn, cũng có thể càng sớm trưởng thành hơn
một chút. Ta sớm cũng đã biết chuyện của muội qua lại với hắn...
Ánh mắt của anh ta nhìn Lâu Thư Uyển một hồi lâu:
- Ninh Lập Hằng... có chút bất đồng với những người đàn ông trước kia
mà muội qua lại, muội không chơi nổi đâu, khống chế không nổi đâu, có
chuyện hôm nay, muội hãy quên hắn đi.
- Ca.. đại ca... ý huynh là muội có tính lẳng lơ...
Về phương diện này Lâu Thư Uyển rất mẫn cảm, nói xong câu này cô cắn răng một cái, giơ tay lên:
Đàn ông các huynh, Nhị ca, nói cái gì mà nam tử hán đại trượng phu, nói cái gì mà “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền” (Bụng Tể tướng có thể chống đỡ được thuyền - ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng,
phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ), đâu
có thể vì chuyện này muốn giết người là giết người! Giết người! Giết
người cướp vợ, đây là việc xấu! Nhưng một chuyện nhỏ cũng có thể mất
nước, Nhị ca sao có thể nhớ lâu như vậy... Nam tử hán đại trượng phu...
Cô còn chưa dứt lời, Lâu Thư Vọng đã giơ tay vỗ mạnh xuống ghế:
- Muội đúng là dâm loàn!
Mấy hôm nay anh ta đã mệt lắm rồi lại bị muội chọc giận, tuy nhiên cơn
phẫn nộ đến đây là chấm dứt, ánh mắt vị đại công tử Lâu gia này lập tức
trở lại bình thường, thở dài một hơi.
- Nhưng muội là muội
muội của ta, ta biết tính khí của muội không giống như loại phụ nữ dâm
loàn. Lúc trước gả muội cho Tống Tri Khiêm, trong nhà đã có chút bức
bách muội rồi. Huynh biết trong lòng muội không muốn, Tống Tri Khiêm
không quản được muội, đó là chuyện của y, huynh chỉ mong muội sống tốt,
nhưng sao muội lại như vậy được? Thật sự có tốt hay không? Thư sinh
trước đó qua lại với muội, lúc ấy muội thành tâm thành ý với hắn, nhưng
sau đó lại chán ghét...
- Con người ta phải biết thế nào là
đủ, muội muốn người đàn ông như thế nào, trong lòng ta hiểu, mà khi đó
toàn bộ Tô Châu Hàng Châu nếu có người đàn ông như thế, chẳng lẽ ra lại
không tìm giúp muội sao? Nhưng tìm không được loại đàn ông trong lòng
muội muốn. Một số con cháu danh môn có chút tài hoa văn chương hơn
người, phong lưu nho nhã muốn tương hợp với muội đấy, tính tình lại nho
nhã... Thư Uyển, nhưng muội cũng không phải là tài nữ gì, Lâu gia chúng
ta có xứng với hạng người như vậy sao?
Làm huynh trưởng trong nhà, Lâu Thư Uyển đúng là luôn coi trọng Lâu Thư Vọng, nhưng quan hệ
bình thường của hai người cũng không quá thân mật. Lúc này, nghe huynh
trưởng nói như vậy, cô vội vàng đứng lên, mắt đỏ mọng:
- Vậy
muội... vậy muội lúc ấy cũng từng nói, muội không lập gia đình nữa,
không có người muội thích, muội sẽ không cần lấy chồng!
- Con gái lớn, sao lại không lấy chồng?
Lâu Thư Vọng nói:
- Huống hồ... Muội vừa mới thành thân với Tống Tri Thành, tình cảm
không phải là rất tốt sao? Xuất thân của anh ta không tốt lắm nhưng cũng có tài văn chương, không kiêu ngạo, siểm nịnh nhưng cũng không quá khúm núm. Lúc đó, anh ta là thí sinh tốt nhất, muội lại không cần đến cái
gọi là nhà cao cửa rộng, Lâu gia có thể tạo điều kiện cho hai người cả
đời không phải lo cơm áo, vậy là được rồi. Muội muốn loại người đàn ông
hoàn toàn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại phải quan tâm, lại đối
xử nam nữ bình đẳng, tìm được ở đâu ra chứ?
Lâu Thư Uyển cắn chặt răng:
- Ninh Lập Hằng... chính là...
Cô nói xong câu này lại bổ sung thêm:
- Như vậy đối với Đàn Nhi, muội ấy...
- Cô ta?
Lâu Thư Vọng nhìn cô:
- Chuyện vợ chồng nhà người ta sao muội biết. Hắn không kiêu ngạo,
không siểm nịnh, cứng cỏi, nhưng muội... sao có thể khống chế được hắn?
Lâu Thư Uyển im lặng một lúc lâu sau đó nói xa xôi.
- Đại ca cũng nói tốt cho hắn.
- Huynh nói tốt cho hắn? Là huynh nói muội không khống chế được hắn,
bây giờ có lẽ muội thấy hắn sau vẻ tao nhã là sự mạnh mẽ, cứng rắn, làm
cho một nữ tử là muội không ngại làm con chim nhỏ nép vào hắn rồi, có
thể từ nhỏ muội không tuân theo lối sống nào. Không lâu sau muội sẽ thấy phiền hà, chuyện này cũng không sao cả, tuy nhiên cũng như những người
đàn ông trước đây, muội xua đuổi bọn họ cũng được...Nhưng còn người
này... muội khâm phục tài học của hắn, muội thích hắn, đến lúc đó chỉ là hắn sẽ chán muội, muội ngay cả khóc cũng không có chỗ mà khóc, muội
là...
Lâu Thư Vọng nói xong dừng lại một chút:
- Thôi, huynh không nên nói cho muội biết chuyện này, hãy sống tốt với Tri
Khiêm di, không có gì là không thể được. Thư Uyển, thật ra chung quy lại cũng chỉ là muội được nuông chiều quá, muội chưa chín chắn, đứng núi
này trông núi nọ mà thôi.
Thật ra những việc này, Lâu Thư
uyển chưa chắc đã là chưa từng suy nghĩ, chỉ có điều dù nghĩ đến cũng
không có cách nào giải quyết được, cô đã được nuông chiều lâu như vậy
rồi, nghĩ đơn thuần tưởng cũng có thể thay đổi được.
Không khí trong xe trầm xuống, qua một hồi, Lâu Thư Uyển hạ giọng nói:
- Vậy... Lập Hằng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Lệ tướng quân kia
là thế nào? Có phải không buông tha cứ phải giết hắn không...
- Hắn và đám người Thạch Bảo đã đánh nhau, hắn đã ghiết Cẩu Chính, Lục
Sao, Diêu Nghĩa, Tiết Đấu Nam, giống như Lệ Thiên Hữu nói, trên tay của
hắn có máu của mấy ngàn tướng sĩ, Thư Uyển mấy thứ này không phải muội
đã nghe rõ rồi sao?
- Sao lại thế? Hắn là một thư sinh, bây giờ chỉ là quản lý chút sổ sách mà thôi...
- Hả, một thư sinh...
Lâu Thư Vọng mỉm cười, rồi vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nói những chuyện
có liên quan đến Ninh Nghị, từ chuyện ngõ Thái Bình đến chạy trốn ở Hồ
Châu, vì xui xẻo nên bị bắt về...
- Hắn như vậy, sao muội có thể khống chế được?
Lâu Thư Uyển nghe tất cả những điều này, đầu tiên là có hơi kinh ngạc
sao đó trợn tròn mắt, toàn thân run lẩy bẩy. Lúc này cô mới biết, ẩn sau lưng vẻ ngày thường của hắn là cái gì. Chống lại Thạch Bảo, có lẽ còn
có Phương Lạp bên này nghe nói Phật Soái là lợi hại nhất. Sau khi chạy
trốn còn nắm sinh mạng của mấy nghìn người trong tay, ngửa tay thành
mây, úp tay thành mưa. Trước kia cô chỉ nghe trong chuyện cổ, không thể
tưởng tượng được gần đây người mình qua lại, sẽ là một nhân vật như vậy.
- Vậy...
Cô nhớ đến tình hình ở Tứ quý trai:
- Cho dù là hắn chống lại Lệ Thiên Hữu, có lẽ cũng không... cũng không...
Nói được một nửa, lại thực sự không biết phải nói thế nào, rốt cuộc cô lại nói:
- Đại ca, vậy sao huynh còn để Nhị ca đi tìm hắn gây phiền toái làm gì? Lập Hằng hắn lợi hại như vậy, sao huynh còn để nhị ca...
Vừa rồi lúc nói chuyện, Lâu Thư Vọng vẫn còn chưa dám khẳng định đối với
những việc mà Ninh Nghị làm. Tuy nhiên lúc này, anh ta lại nhìn muội
muội của mình cười lắc đầu, bộ dạng lại làm ra vẻ không phải như vậy.
- Thư Uyển, trên đời này có việc chỉ dựa vào người khác mà làm nên,
chuyện nào cũng có nguyên nhân của nó, nhưng xét cho cùng, đều là tác
động từ hai phía. Không có đại thế, dù có bản lĩnh mạnh mẽ cũng không
làm nên chuyện gneencho dù tư chất bình thường, nhưng nếu gặp phải chiều hướng phát triển, có khôi khi cũng làm nên chuyện... Trên đời này nào
có người nào thực sự úp tay thành mây, ngửa tay thành mưa! Muội chỉ nghe được trong chuyện xưa mà thôi, Ninh Lập Hằng và Tiền Hi Văn tình bạn cố tri, được quan phủ ủng hộ. Chính hắn ít nhiều cũng có chút bản lĩnh,
còn trên đường chạy trốn, cũng có đám người Thang Tu Huyền
đi cùng, muội tin là chuyện do một mình Ninh Lập Hằng làm sao?
Anh ta hít một hơi:
- Cho dù là hắn có khả năng của thần quỷ, lúc này tới Hàng Châu rồi hắn có thể thế nào được? Hôm nay Lệ Thiên Hữu hạ quyết tâm muốn giết hắn, không ngại ngần đắc tội với Bá Đao Doanh, huynh trưởng của y là Lệ Thiên Nhuận lập tức quay về, dù Bá Đao Doanh kia có sức mạnh, cũng nào có năng lực đi giúp hắn chứ. Người ta nếu không hạ quyết tâm, có thể đến Tứ quý trai không? Dù là Phật soái, đến hơn này và dưới tình hình như vậy có thể đánh thắng một lũ lính sao?
- Sắp đến nhà rồi.
Lâu Thư Vọng nói xong vỗ vỗ bả vai muội muội:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng đã như vậy, hắn không có đường sống đâu.
- Nhưng... nếu hắn có thể làm được những điều này...Có lẽ xoay chuyển được...
- Cho dù là có thì cũng sao chứ?
Lâu Thư Vọng trả lời:
- Nhị ca của muội muốn giết hắn, muội không ngăn được, hay là nói muội thậ sự muốn vì Ninh Lập Hằng mà trở mặt thành thù với người nhà đây?
Lâu Thư Uyển im lặng, cô không là được chuyện như vậy, chỉ vén rèm cửa xe lên nhìn về phía Tứ quý trai, đương nhiên là không nhìn tới, cô cũng không biết có khả năng xoay chuyển hay không, nhưng nếu không có tin tức xác thực, cô cũng muốn ảo tưởng một chút. Có lẽ còn sống, còn sống... Nhưng cô càng suy nghĩ thì càng nhìn thấy Lập Hằng đã chết, Tuyên Uy Doanh nghêng ngang rời đi. Tuy cố gắng để mình không chú ý đến những thứ này nhưng chỉ thoáng qua, cô đã ôm lấy thân mình, đêm lạnh như nước, thời gian quay về lúc Ninh Nghị còn sống ở hoàng hôn vừa rồi, cô cũng cảm nhận được sự rét buốt, suy nghĩ và ảo tưởng xa vời lần lượt hiện lên trong đầu dần dần trở nên chết lặng....
Trước kia cô không thể lường trước được lại quen biết với một nhân vật khó lường như vậy, nhưng khả năng trước đó chưa đến một nén nhang, nơi cô không nhìn đến được, hắn đã chết...
****
Một bên khác, Tứ quý trai
Khi người kia cầm cái đầu người trong tay, không khí cũng lạnh lẽo đông cứng lại, ngay sau đó, Lưu Tiến nhìn thấy tất cả cũng sững người, muốn đi lên phía trước nhìn cho rõ một chút.
Từ phía sau truyền đến tiếng hít thở sâu.
- Sao lại...
- Thang Khấu...
- Nói cái gì...
Chỉ là một tiếng vang lên, theo sau, mọi người nhìn vào căn phòng tối tăm. Vì người kia cầm cái đầu trên tay, rõ ràng là đầu của Khang Thấu. Không ai biết chuyện gì xảy ra, người phía sau thậm chí còn không nhìn ra cái đầu người. Sau đó, cũng là Lệ Thiên Hữu phản ứng đầu tiên.
- Hắn có mai phục!
Y cầm đao trong tay, dùng sống đao móc một cái đèn lồng, hướng ánh sáng vào trong bóng đêm, có người trong đó nổ ầm ầm, phá tan cả cửa phòng.
Người phía sau còn chưa rõ xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng của mọi người đều nói rõ tất cả. Bên này Lệ Thiên Hữu điên cuồng hướng về phía cửa phòng:
- Bắt lấy người! Hắn có mai phục giúp đỡ!
- Nhưng gã đàn ông kia lại chết rồi...
- Ninh công tử giết người rồi?
Trong những tiếng xì xào bàn tán, hầu như đều là sự kinh ngạc. Lưu Tiến nhìn phía sau, lại nhìn cái đầu người kia, cũng vào lúc này trong phòng “oành” một tiếng, ánh sáng lóe lên hù dọa tất cả mọi người. Sau khi thắp đèn, có người từ từ quơ hỏa chiết tử trong tay đốt đèn, từng cây đèn sáng lên, lúc này giọng điệu lúc này không lạnh lùng mà nhẹ nhõm hơn rồi.
- Ta thắng rồi.
Mọi người vừa mới sửng sốt, lúc này không để ý đến hắn, nhưng có người lại đánh xuyên qua từ vách tường bên kia, vọt vào căn phòng nhỏ. Ninh Nghị một tay cầm đao, một tay cầm đèn chạy từ trong phòng ra xoa vết máu trên mặt. Lệ Thiên Hữu nắm hai tay, y đã nhìn thấy xác chết không đầu của Thang Khấu ngã xuống đất, không nói gì, sau đó lại hung hăng ra lệnh:
- Lục soát! Tìm đồng bọn của hắn!
Ninh Nghị không phản bác những tranh luận này, xem ra hôm nay hắn bị thương không nặng nhưng cũng hơi chật vật, chỉ có phong độ vẫn được duy trì, nhìn nhìn Lưu Tiến, rồi ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh. Trên tầng hai trong lúc nhất thời đều một cảnh hỗn loạn, mọi người chắc chắn hắn không giết được Thang Khấu đấy, lúc trước hắn làm cho xung quanh tối om, nhất định là trong đó có người mai phục giúp đỡ, lúc này không tranh cãi, chính là muốn để cho Lệ Thiên Hữu ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Lúc này có mấy phần phong thái văn sĩ hiện lên trên người hắn, nếu không có chứng cớ, người ngoài cũng không tranh được với hắn. Trong lúc mọi người đang tranh luận, cũng đều nói là hắn có sự giúp đỡ nhưng đối với việc Lệ Thiên Hữu dẫn cả đội quân hùng hổ đến, mà Ninh Nghị chỉ có ba người, mà vừa rồi lại làm cho người ta không tìm ra sơ hở gì, chiêu thức ấy ở trong mắt mọi người đúng là quá đẹp.
Trong lúc hỗn loạn nho nhỏ này, mọi người không chú ý đến một chú khúc nhạc đệm nho nhỏ đang phát sinh ở dưới lầu. Chu Viêm Lâm vừa mới đi xử lý rồi, mọi người thấy tình hình chiến đấu kịch liệt cũng không để ý gì, ngay lúc mọi người còn đang điều tra, Lệ Thiên Hữu quay đầu, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Ninh Nghị, y còn chưa nói câu nào âm thanh ở tầng dưới đã truyền lên.
- Thiên hạ phong cân... ta ra đời, vừa vào những năm tháng giang hồ thúc giục...
Tiếng đó là của Chu Viêm Lâm, đại khía là ông ta đọc một bài thơ, tiếng cũng không lớn nhưng lúc này đã là đêm Tứ quý trai trống trải, trên lều mọi người đều nghe thấy hết.
Lệ Thiên Hữu ngây người ra sửng sốt.
Sau đó, mọi người thấy một gã phụ tá của y vội vàng đi lên lầu, ghé vào tai y nói mấy câu gì đó.
Nếu như vừa rồi là xảy ra ở dưới lầu, có thể sẽ gây được chú ý, vừa rồi tại cửa, có một người ôm một cái rương dài, một cô gái xinh đẹp đã xảy ra xung đột với một tên lính đang canh giữ ở đây, sau đó Chu Viên Lập xuống, mọi người nói chuyện, cô gái kia nói:
:
- Chỗ này không phải hội văn sao? Sao lại không thể vào? Bắt nạt ta không biết làm thơ sao? Ta cũng biết đấy, viết cho các ngươi xem...
Sau đó cô ta viết một bài thơ lên cánh cửa gỗ xiêu vẹo. Chu Viêm Lâm liền đọc lên. Bài thơ này đầy nhịp điệu tuy không phải thượng đẳng nhưng cũng có khí thế. Chu Viêm Lâm cũng bị lây nhiễm khí thế đó, càng đọc càng lưu loát cho người trên lầu nghe.
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung
Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy.
Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ
Bạch cốt như sơn điểu kinh phi!"
Bài thơ kia, có thể nói là miêu tả không khí lạnh lùng trong giang hồ. Mọi người vừa mới đánh nhau, bây giờ bọn Lệ Thiên Hữu còn đứng ở đây, Ninh Nghị cả người đầy máu còn đang ngồi trong bóng tối, một cảnh hỗn độn càng tăng thêm khí thế của bài thơ này. Có người ở dưới lầu đi lên, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt nghi hoặc, tất cả mọi người đều thấy, cô gái này đang ôm cái hộp gỗ dài trước ngực.
Lúc Chu Viêm Lâm đọc câu cuối:
“Trần thế như triều nhân như thủy
Không thán giang hồ kỷ nhân hồi", mọi người đã nhìn thấy gương mặt của cô gái kia, cô rất xinh đẹp, ngũ quan cực đẹp, nhưng không ai biết cô. Cô nhìn bốn phía, dường như có chút tò mò, nhưng trong ánh mắt cũng không toát ra quá nhiều tin tức.
Thoạt nhìn như là nha hoàn của Bá Đao Doanh...
Lệ Thiên Hữu đứng ở đằng kia, nhìn cô một lúc lâu.
Sau đó sắc mặt của y không chút thay đổi, nói:
- Đi.