Biện Lương đầu tháng mười.
Trận tuyết nhỏ qua đi, thời
tiết nhanh chóng lạnh hẳn. Ngay cả sự phồn hoa của Biện Lương cũng chẳng thể nào che hết được cái lạnh tràn ngập không khí này. Đi ra từ phủ Tả
tướng, Tần Cối xoa xoa đôi bàn tay, hà ra một hơi khí lạnh, trên vầng
trán đoan chính kia đều là vẻ uy nghiêm đáng sợ.
- Đám chuột nhắt vô năng, gian thần lầm quốc...
Ông ta nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng một câu. Tùy tùng lái xe ngựa
tới mời ông ta lên xe thì ông ta phất ống tay áo một cái thật mạnh:
- Không lên, ta muốn đi một lát.
Rời khỏi ngõ vào Tướng phủ, ngoài ngã rẽ đó chính là phố xá sầm uất,
các loại trà bánh ăn vặt hai bên đường, hơi khói bốc lên, đúng là cảnh
tượng hân hoan náo nhiệt. Tần Cối đi trước, xe ngựa cùng đám tùy tùng
theo sau, ông hồi tưởng lại tin vừa nghe được khi ở quý phủ của Lý Cương mà vẫn cảm thấy phẫn uất.
Hạ tuần tháng chín, Vương Bẩm và
Dương Khả Thế cuối cùng đã khai chiến với Liêu ở phía Bắc, mười vạn quân đội triển khai tấn công một vạn quân Liêu ở vùng sông Cự Mã... đại bại.
Đây thật đúng là vô nghĩa.
Nay thế cục phía Bắc thay đổi chỉ trong chớp mắt, từ hơn nửa năm trước
Kim tuyên chiến với Liêu, chỉ trong nửa năm liên chiến liên thắng, đã
đánh hạ được gần nửa số quận huyện của Liêu. Cơ hội trăm năm khó gặp như thế này, chỉ cần Võ triều bày ra thực lực của mình là có thể nhấc U Yến về. Vương Bẩm, Dương Khả Thế suất lĩnh quân đội trì hoãn mấy tháng,
thấy chỉ còn chừng vạn người mới ra tay, ai ngờ cuối cùng lại mang về
chiến quả như vậy, nếu ở trong mắt người Kim thì họ sẽ nghĩ như thế nào
đây. Trong triều có vô số thần tử chủ chiến, đã nổ lực từng đó năm, đây
có thể nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bọn chuột nhắt vô năng, gian thần lầm quốc!
Khi nghe chiến báo đó ở quý phủ của Lý Cương, ông ta gần như có cảm
giác như mọi thứ trước mắt tối sầm lại, cuối cùng tâm tình này cũng chỉ
có thể hóa thành tám chữ kia.
Đương nhiên rất nhiều sự tình
trong này, ông ta kỳ thật là biết rất rõ. Lúc này đây chuyện phạt Liêu,
phe chủ chiến trong triều vẫn luôn đứng ở thế mạnh. Trong số đó, có sự
chuẩn bị từ mấy năm trước của Tần Tự Nguyên, có sự quyết tâm của thánh
thượng, có Lý Cương chủ đạo, có sự ủng hộ của Đồng Quán nữa. Tần Cối ông cũng cố hết sức mình mà thúc đẩy chuyện này. Nhưng tuy nhất trí về mục
đích, mọi người lại có mưu đồ khác nhau.
Khu mật sứ Đồng Quán muốn bắt được công lao bình Liêu, phục U Yến, muốn vang danh ngàn đời,
ông biết. Lúc Vương Bẩm, Dương Khả Thế xuất binh, ông đã từng cảnh báo
rồi, dĩ nhiên lý do mà phía Đồng Quán đưa ra chính là mười lăm vạn cấm
quân tinh nhuệ đang xuôi nam để bình họa Phương Lạp, phía Bắc tuy có hơn mười vạn đại quân, nhưng sợ rằng thế là chưa đủ, bởi vậy âm thầm lệnh
Vương Bẩm, Dương Khả Thế là hãy tận lực chuẩn bị xuất chinh cho tốt, đợi y bình định xong là sẽ lên phía Bắc, hợp ba mươi vạn đại quân thì có
thể một trận định ra kết thúc, tuyệt không sơ hở gì.
Tư tâm
của Đồng Quán ai mà chẳng biết. Tả tướng Lý Cương lại chẳng đợi được lâu như vậy, từ đầu tới cuối Lý Cương vẫn luôn là kẻ nóng vội. Thánh thượng cho ông ta làm Tể tướng rồi, ông ta chuyên tâm trù bị quân sự, đổ tất
cả tài nguyên tới phía này. Những phương diện khác ở trong ngoài triều
đình đã sớm oán thán vang trời dậy đất, tài lộ của đám xấu xa chính là
kết thúc ở đây. Theo ý nào đó, nếu Tần Tự Nguyên phục chức sớm hơn thì
ông già khôn khéo chu đáo đó có lẽ sẽ cân bằng mọi phương diện tốt hơn
rồi. Nhưng cho tới bây giờ, nếu chuyện bình Liêu vẫn không thể sớm ngày
đạt hiệu quả, thì Lý Cương càng giữ chức Tể tướng lâu, áp lực cũng sẽ
càng lớn.
Bởi vậy, đối với Vương Bẩm và Vương Khả Thế, bên
phía Lý Cương vẫn áp dụng chính sách độc đoán, ép bọn họ phải sớm xuất
binh đánh thắng một trận. Nhưng dù ép buộc như vậy thì vẫn chẳng có bao
nhiêu hiệu quả. Phạt Liêu là chuyện lớn, nếu xuất binh thì không thể dễ
dàng đổi tướng được, huống chi Vương Bẩm và Vương Khả Thế đúng là do Khu mật sứ Đồng Quán phụ trách, chuyện đắc tội Đồng Quán mà nể mặt Lý Cương thì chẳng ai chịu làm.
Trong lúc này, cuối cùng Tần Tự
Nguyên phải ngấm ngầm ra tay thì mới có hiệu quả. Tần Cối chưởng quản
Ngự Sử đài, trong mấy tin tức ngầm lưu truyền đã tỏ rõ, từ khi Vương
Bẩm, Dương Khả Thế lãnh binh, những vị Ngự sử nghiêng về phía Tần Tự
Nguyên đã đang chuẩn bị rồi, thu thập thêu dệt các loại chứng cứ để khi
bọn họ không hành động là sẽ hạch tội một phen. Đối với sự tàn nhẫn kiên quyết của lão nhân bản gia này, dạo gần đây Tần Cối mới rõ, một khi lão thật sự ra tay thì mục đích không chỉ là chém mỗi đầu của đối phương,
thậm chí còn khả năng khiến Vương Bẩm, Dương Khả Thế bị xét nhà diệt
tộc. Đúng là loại tàn nhẫn "ngươi không xông lên là ta giết cả nhà
ngươi" đã có tác dụng, thế mới khiến quân Bắc phạt suy xét chuyện xuất
binh.
Đương nhiên trong quân đội Bắc phạt, ngoại trừ Vương
Bẩm, Dương Khả Thế thì còn các quân cờ mà Đồng Quán đã xếp vào, nếu thực sự đánh nhau thì chắc chắn là phải có chế ước lẫn nhau rồi. Nhưng cho
dù có bao nhiêu lý do cho chuyện này, mười vạn người đánh một vạn mà đại bại, đây mới là chuyện hoang đường đến không thể nào hoang đường hơn.
Dong nhân lầm quốc! Gian thần lầm quốc!
Bắt đầu từ ngày mai, Ngự Sử đài sẽ bắt đầu vạch tội. Từ Vương Bẩm,
Dương Khả Thế, cho tới bất kỳ vị phó tướng nào trong quân đội Bắc thượng nghe theo Đồng Quán, thậm chí là cả bản thân Đồng Quán nữa, tính cả vị
Tả tướng vô năng quản lý toàn bộ nhưng không biết cách khống chế này,
một đám đại thân tham dự vào chuyện này, suốt ngày hục hặc nhau, không
một ai có thể chạy thoát được.
Kế hoạch trăm năm, mưu hoa vô số, tất cả đều bị hủy hoại ở trong tay bọn chuột nhắt đó.
Đi trên con đường cái với những làn gió lạnh lẽo thấu xương tủy phả vào người, Tần Cối đã quyết định như vậy.
Đương nhiên là không lâu sau, khi lý trí trở lại, Tần Cối cũng kịp định thần lại rằng muốn một lần mà hạch tội nhiều người như vậy chung quy là không thể làm được, trọng điểm vẫn chỉ có thể đặt lên đám Vương Bẩm,
Dương Khả Thế và những tướng lĩnh quân đội liên can mà thôi...
Cùng lúc đó ở phủ đệ của Hữu tướng.
- Chuyện này... không tính là chuyện vô nghĩa nhất mà ta đã gặp...
Bàn tay cầm tài liệu khẽ run lên, quơ quơ trong không trung, cuối cùng
ném rầm một cái xuống bàn. Tần Tự Nguyên cau mày, kìm nén cơn tức, hít
một hơi thật sâu.
- Hoàn Nhan chỉ với hai vạn quân đã phá tan tám mươi vạn quân địch ở Hộ Bộ Đạt Cương, trước cuộc chiến Hoàng Phủ
nửa ngày đã phá thành... So với đó, mười vạn người thua một vạn người
quả thật không phải chuyện lạ nhất!
Lúc này trong phòng,
người đang ở cùng Tần Tự Nguyên chính là trưởng tử Tần gia Tần Thiệu Hòa vừa mới hồi kinh, gã cũng bị tin tức này khiến cho chấn động, nhíu mày
đi tới định nói gì đó:
- Cha...
Ông cụ đã vỗ bốp một cái xuống mặt bàn.
- Người Kim có thể dùng hai vạn người đánh bại tám mươi vạn người của
Liêu, mà người Liêu có thể dùng một vạn người mười vạn đại quân của Võ
triều ta, so ra thì quân đội Võ triều ta tính là cái gì chứ. Đám người
này... giỏi lắm...
Tức thì tức, nhưng chuyện đã xảy ra thì có tức đến mấy cũng chẳng thể làm được gì, loại chuyện như thế này Tần Tự
Nguyên cũng chẳng phải là thấy lần đầu tiên. Sau một lát, ông từ trong
cơn phẫn nộ bình phục trở lại, thở dài:
- Cuối cùng đã vẫn đánh
giá thấp lục đục nội bộ trong quân đội Bắc thượng kia. Đồng Quán ơi là
Đồng Quán, hắn chưa chắc có thể làm thành chuyện gì, nhưng nếu muốn kẻ
khác không làm nên chuyện, vậy ngươi thật sự làm không được rồi. Ôi,
mười vạn đấu một vạn... Thiệu Hòa, lúc Bắc thượng, ta nhớ Lập Hằng từng
nói một câu thế này, không có thực lực thì cho dù có bày mưu lập kế cũng chỉ là lý luận suông. Nhưng, mười vạn với một vạn, con cảm thấy đây
thực sự là không có thực lực sao?
Kẻ muốn đánh, kẻ lại muốn chạy, người làm việc, kẻ cản trở thì cho dù trăm vạn người cũng đánh không lại.
Tần Thiệu Hòa nói xong những lời này, Tần Tự Nguyên im lặng hồi lâu, cuối cùng ngồi xuống phía sau thư trác:
- Hai mươi chín Vương Bẩm, Dương Khả Thế thua ở sông Cự Mã, ba mươi
Đồng Quán vây Hàng Châu, sợ là tới lúc này vẫn đang giằng co chứ chưa
kết thúc được. Phương Thất Phật đúng là nhân tài a, quấn lấy Đồng Quán ở vùng Gia Hưng tới tận lập Đông, theo như tin tình báo của Văn Nhân Bất Nhị thì có lẽ thời gian ngắn khó mà hạ được Hàng Châu. Mấy tháng qua, tin tức tạm được duy nhất chính là những gì Lập Hằng làm trong thành
Hàng Châu. Thật đáng tiếc... Đồng Quán vây Hàng Châu hơi sớm... Nếu quân đội của Đồng
khu mật chậm một lúc nữa hẵng vây Hàng Châu, có lẽ sự
tình đã tốt hơn một chút rồi.
Phủ Phò mã Thành Quốc công chúa ở Giang Ninh.
Trong thư phòng, Khang Hiền cầm một tờ tình báo, thở dài.
- Trong vòng ba tháng, từ tù nhân trở thành khách quý, gây xích mích
khiến tình hình trong thành Hàng Châu biến đổi, bực thủ đoạn này thật là khiến người ta phải bội phục. Đáng tiếc, xung đột giữa Bá Đao doanh và Bao Đạo Ất kia vừa bắt đầu không lâu, thành Hàng Châu lại sắp bị vây
rồi. Chỉ cần có lý trí, song phương sẽ không có khả năng đánh nhau nữa. Nếu thật có thể dựa theo kế hoạch ban đầu, tru sát Bao Đạo Ất, khiến
thuộc hạ của y không ra những vị trí quan trọng, chuyện quân đội phá
thành hoàn toàn dễ dàng như trở bàn tay thôi. Nhưng dù không thể như
vậy, với năng lực của một người khiến tiêu hao nội bộ, cũng đã phát huy tác dụng rất lớn trong chiến cuộc này rồi...
Khang Hiền nói tới đây, lúc này người nghe ông ta nói là hai nữ tử, là Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đến đây hôm nay. Lúc trước khi hay tin Ninh Nghị bị
nhốt, Nhiếp Vân Trúc từng cầu xin Khang Hiền hỗ trợ, Khang Hiền tuy có
gật đầu hứa hẹn là sẽ giúp, nhưng khó có thể khiến người ta tin phục
được. Vân Trúc lo cho sự an nguy của Ninh Nghị, nghĩ rằng dù có thể nào thì cũng phải xuôi nam hỏi thăm một phen. Nàng và Cẩm Nhi đã ra khỏi
thành rồi, nhưng sau lại bị đám nhân thủ mà Khang Hiền an bài chặn lại. Vì trấn an hai người, Khang Hiền đã hứa hẹn với các nàng răng cứ thu
được tình báo có liên quan tới Ninh Nghị là sẽ nói lại cho hai nàng
ngay. Từ đó về sau cứ cách một khoảng thời gian, Vân Trúc và Cẩm Nhi lại tới đây hỏi thăm một chuyến.
Thành Quốc công chúa Chu Huyên phú khả địch quốc, lúc trước khi Tần Tự Nguyên sáng lập tổ tình tình
báo riêng việt với Lục Phiến Môn, thực tế vẫn do bên này ủng hộ hoạt
động. Dù sao nếu không có quan hệ với hoàng gia, triều đình sẽ chẳng
thể nào để cho một tổ chức như vậy tồn tại được. Trên thực tế, Văn Nhân Bất Nhị chính là môn hạ của Khang Hiền, cho nên ông ta tất nhiên là có thể lấy được tin tức về Hàng Châu rồi. Mãi cho đến lúc này đây khi
Hàng Châu sắp bị đại quân bao vây một lần nữa, Khang Hiền mới nói thẳng những chuyện mà Ninh Nghị đã trải qua khi ở Hàng Châu cho hai người.
Về Ninh Nghị, lúc này Văn Nhân Bất Nhị đã khá khâm phục. Hành động đối phó Bao Đạo Ất của hắn dù không khiến đại quân công thành dễ dàng như
trở bàn tay, nhưng cũng đã tạo nên những ảnh hưởng rất lớn, nên trong
tình báo kia gã cũng không nhịn được mà biểu dương một phen. Những gì
Khang Hiền nói cho Vân Trúc và Cẩm Nhi đã được lược bỏ đi rất nhiều chi tiết, ngoài ra ở một vài phương diện lại thêm mắm thêm muối, kể như là đang kể về một cuốn tiểu thuyết vậy, thể hiện khí thế lật tay làm mây
úp tay làm mưa của Ninh Nghị khi ở giữa trận doanh địch vô cùng nhuần
nhuyễn, thực tế cũng là bởi vì sau khi đọc xong tình báo, ông ta cảm
thấy vui sướng nên đã làm thế.
Vân Trúc và Cẩm Nhi - đặc
biệt là Cẩm Nhi - lại trợn mắt há hốc mồm ra nghe. Ninh Nghị rất lợi
hại, điều này các nàng đều biết, nhưng được tâng sự lợi hại lên đến mức này, thành một kẻ mà ở trong đám quân tạo phản là hung thần ác sát có
thể khiến trẻ con khóc oa oa trong đêm, hoàn toàn chẳng hề rơi vào thế
yếu bao giờ, đây liệu có phải là Ninh Nghị mà các nàng quen biết không?
- ... Nay Hàng Châu đã bị bao vây, khi nào phá được thành thì còn rất
khó xác định, nhưng tin tức đã chẳng thể đưa ra hay đưa vào được nữa.
Bởi vậy chuyện này ta có thể nói hết cho các ngươi nghe. Nhưng dù ở
Giang Ninh thế này, nếu muốn hắn bình an thì hai người nhớ phải giữ bí
mật. Lúc này tất cả đám phản loạn đều trở lại Hàng Châu, trong đám
Phương phỉ đó cũng không hề thiếu kẻ xuất sắc, mà Phương Thất Phật kia
thì dù có dùng từ kỳ tài ngút trời cũng chẳng đủ để hình dung, Lập Hằng sẽ chu toàn với bọn họ như nào thì rất khó nói, nhưng hẳn là có thể tự bảo vệ bản thân...
Khang Hiền cười:
- Tóm lại là tên tiểu tử mà các ngươi ưu ái đó, hắn cũng chẳng phải kẻ đầu đường xó
chợ, dù có chống lại Phương Thất Phật thì ta thấy chưa chắc đã thua,
các ngươi cứ yên tâm đi...
Hơi chần chừ một lúc, Vân Trúc, lúc này đang mặc một thân quần áo trắng, hơi ửng hồng khuôn mặt, cúi đầu:
- Ta... ta chỉ mong chàng bình an là được...
Nguyên Cẩm Nhi vốn còn ngây người khi nghe kể như thế, lúc này mới kịp phản ứng, đôi mắt tròn hẳn lên:
- Muội... muội... muội... còn lâu mới ưu ái hắn, là Vân Trúc tỷ, là
Vân Trúc tỷ... Ôi phò mã gia gia, sao người lại lôi ta vào như vậy...
Khang Hiền chỉ cười ha ha. Một lát sau, Vân Trúc và Cẩm Nhi đi về,
Khang Hiền cũng ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại. Trong một gian phòng
ngay sát thư phòng, một đôi tỷ đệ hơi há rộng miệng, thôi không úp lỗ
tai vào chiếc máy nghe trộm trông hệt như một chiếc bát đang úp vào
tường nữa, khuôn mặt vẫn còn vẻ rung động.
- Sư phụ...
Chu Quân Võ chép chép miệng:
- Sư phụ thật lợi hại...
Chu Bội chớp chớp đôi mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới trừng đệ đệ mình một cái:
- Biết sư phụ lợi hại, sao đệ còn không chịu học hắn, cả ngày cứ...
- Đệ đang học truy nguyên mà sư phụ dạy đó thôi!
Dạo gần đây cứ bị tỷ tỷ nói mãi, Chu Quân Võ kêu lên, giơ tay lấy máy nghe trộm:
- Nếu không thì sao tỷ có thể nghe được mấy lời này chứ. Truy nguyên chính là lợi hại nhất, lời này sư phụ từng nói rồi...
- Nam nhi đại trượng phu, tự nhiên...
- A a a a a......
Chu Quân Võ lấy tay bịt đôi tai lại, ra sức lắc đầu:
- Tỷ à, tỷ không thể vì bị phụ thân bắt lập gia đình mà cứ tới dạy dỗ đệ như thế, đệ thích truy nguyên thì cứ thích truy nguyên thích truy
nguyên đó, tỷ hãy thanh thản mà lập gia đình đi...
Chu Bội
đứng đằng kia, sắc mặt lúc đỏ lúc tái nhợt. Khi Chu Quân Võ kêu xong,
nàng giật đôi tay đang che tai của Chu Quân Võ ra, rồi hét lớn một
tiếng:
- Ta còn lâu mới lấy chồng!
Tiếng kêu này khiến Chu Quân Võ sợ tới mức nhô vai lên, nhe răng khó chịu. Hét xong câu
này, thiếu nữ đến tuổi lập gia đình lúc này đã trở lại vẻ duyên dáng yêu kiều, chạy vụt ra ngoài. Qua thật lâu, Chu Quân Võ mới hồi khí, hai
tay chống nạnh rồi hét to với người cửa:
- NỮ - NHÂN! Hừ!
Hét xong, trong giây lát tỷ tỷ của cậu ta lại xuất hiện ở cửa, có lẽ
là nhớ tới chuyện quan trọng nào đó nên mới chạy trở về, nàng trừng mắt nhìn đệ đệ:
- Tỷ biết đệ cảm thấy sư phụ của đệ rất lợi hại,
nhưng những lời vừa nghe được ban nãy, trăm ngàn lần không được nói cho người khác nghe, biết chưa?
Chu Quân Võ ngẩn ra, rồi gật đầu:
- À, đệ biết rồi.
Cậu cung kính trả lời xong thì mới kịp phản ứng:
- Tỷ à, đệ cũng không phải tên đần!
Lúc này, Ninh Nghị đang trong đám loạn quân sẽ như thế nào đây?
Hãy để tầm mắt của chúng ta một lần nữa trở về Hàng Châu...