Mùa xuân năm Cảnh Hàn thứ mười, Trấn Giang.
Ánh mặt trời
chiều dần lặn xuống, giống như một đường quét ngang từ phía chân trời
đến, thời tiết chưa hoàn toàn chuyển ấm áp nhưng đã làm cho người ta cảm giác hết đông, cây nẩy trồi, hoa dần múa, trên cây đào cũng đã nhú phấn hồng, mùa xuân này, đã dần dàn tiến nhập vào thời gian đẹp nhất.
Thành thị này dựa gần sông, vào đêm, gần bến tàu đội thuyền ra khơi đã
tụ tập nhiều, vô cùng náo nhiệt, đứng trên bè gỗ nhìn tất cả, tiếng
người đánh cá, tiếng các người khuân vác ồn ào, người chèo thuyền qua
lại, có lúc buồng nhỏ trên tàu chạm vào lưới, dẫn tới một trận chửi rủa
hỗn loạn. Tiếng chuông của Kim Sơn Tự xa xa truyền đến, thành thị cổ xưa phía sau trong lúc đó cũng đã loang lổ một chút ánh đèn dầu.
Mặt trời chiều trên đỉnh núi xa, nhuộm một màu đỏ tàn.
- Lúc đi là mùa hè, lúc về đã là mùa xuân của năm thứ hai rồi.
Thắp đèn lồng treo lên cửa nhà, nhìn cảnh tượng mùa xuân bên ngoài, Ninh Nghị cảm thán với Lục Hồng Đề như vậy.
Nữ hiệp áo vải cài trâm tóc vỗ vỗ tay, một lát sau, rất không hình
tượng đi đến ngồi xuống bậc cửa, nghiêng đầu, nhìn tốp năm tốp ba người
đi đường qua lại. Ninh Nghị quay lại, cũng ngồi xuống bên cạnh cánh cửa, lát sau Tiểu Thiền ở bên trong gọi:
- Cô gia, tiểu thư tìm ngài.
Mới đứng lên đi vào.
Đến Trấn Giang này đã được hai tháng hai mươi bảy ngày.
Trái ngược với lúc trước một đường xuôi nam nhàn nhã đi chơi, lúc thật
sự phải trở về, trên đường cũng không còn bao nhiêu thời gian. Lúc thành bị phá, Tô Đàn Nhi đã mang thai hơn tám tháng, tuy rằng có Văn Nhân Bất Nhị chiếu cố, nhưng thành trì vừa bị phá bất cứ chuyện gì cũng đều có
thể xảy ra, bởi vậy dưới sự bảo vệ của người mà Văn Nhân Bất Nhị phái
đi, đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền trước tiên đến Trấn Giang phía bắc
trước, đợi sự việc ổn định. Mà sau khi chuyện của Bá Đao Doanh rốt cuộc
cũng xử lý hoàn tất, Ninh Nghị mới cùng Lục Hồng Đề tới bên này.
Bắt đầu từ tháng bảy năm ngoái, hành nghiệp tại Hàng Châu nổi lên sóng
gió liên tục, nhưng hầu như chưa bao giờ ngừng kinh doanh. Trong khoảng
thời gian gian nan nhất, mặc dù là Ninh Nghị cũng có chút thất vọng đối
với việc trở về, nhưng tới lúc này, toàn bộ sự việc rốt cuộc cũng đã
tuyên cáo kết thúc, đặc biệt là sau khi xử lý xong vấn đề của Bá Đao
Doanh, cuối cùng tảng đá trong lòng hắn cũng đã buông xuống, có thể thở
phào một hơi nhẹ nhõm. Có thể cảm thụ được khí thức bình thản đường phố
Trấn Giang, thật sự là có cảm giác xúc động lớn lao.
Đối với Lục Hồng Đề mà nói, thì lại có một loại tâm tình khác.
Cuộc sống của cô vốn là ở Lư Lương Sơn, so với việc lúc ở Hàng Châu bị
rơi vào tay giặc thì không chưa từng đi nơi nào cả, bắc có Liêu quốc nam có Điền Hổ, lúc tới Hàng Châu, đơn giản cũng thấy được một nhóm đồng
đạo khởi sự. Bất luận là ý nghĩa thế nào, Trấn Giang đối với cô mà nói
không phải là xúc động lớn lao, mà là khá giống với Giang Ninh, một thế
giới khác khó có thể với tới.
Đối với Ninh Nghị mà nói, bất
luận Trấn Giang, Giang Ninh hay là Hàng Châu lúc trước, mức độ phồn hoa
phạm vi đạt tiêu chuẩn cũng không quá là không chấp nhận được. Nơi xa
xôi này, rất nhiều người đều là ăn trấu uống loãng thậm chí ngay cả y
phục mặc cũng không hơn vùng đất hoang nghèo nàn, hắn cố nhiên có thể lý giải và tưởng tượng, nhưng muốn nói cảm động lây, đương nhiên là không
có khả năng.
Tình trạng Lữ Lương Sơn, đại để cũng thê lương
như vậy, nông gia mùa thu hoạch của một năm trước tiên không nói có thể
bảo đảm hay không, người Liêu thì xâm phạm biên giới, thỉnh thoảng có
người của thôn làng tránh né không kịp, thường thường sẽ biến thành đất
trống. Người Liêu đi rồi lại sẽ không biết người quan phủ từ đâu xuất
hiện tới thu thuế thu tô, người có thể mang theo đao, người chết dưới
đao giống như cỏ cây bị kết thành bầy lột da treo trên cột cờ. Lúc Điề
Hổ khởi sự, tham gia một tốp thế lực đi cướp đoạt, nhưng mọi người tựa
hồ cũng không cảm thấy khổ sở thêm, đơn giản là thói quen mà thôi.
Nhưng đi tới bên này, thấy cuộc sống những người này yên ổn, thật sự
cảm giác được giống thế giới kia, cho dù là Hàng Châu lúc trước khi bị
chiếm lĩnh, cũng có thể từ trong phòng xá này nhìn thấy được sự phồn hoa không lâu trước đây. Cũng chỉ có thể nghĩ được một câu đơn giản:
- Thật đáng tiếc...
Lữ Lương Sơn hôm nay thật ra cũng khá hơn rồi, chí ít trong trại cũng
tốt hơn nhiều lắm, nhưng so với nơi này có lẽ vẫn không thể bằng. Cô
ngồi ở cửa nhìn ra ngoài một lúc, đợi khi Quyên nhi gọi vào ăn cơm
chiều, mới đứng dậy đi vào.
Lúc ở Hàng Châu, ngày nào cô cũng hóa trang. Tuy nói đó là sở trường của mình, nhưng lại rất phiền phức,
ngoại trừ một vài lần cần phải ra ngoài, còn lại thì ở mãi trong viện,
trong thời gian này, cũng tương đối có chút ít nói. Ninh Nghị thỉnh
thoảng trò chuyện với cô về chuyện Lữ Lương Sơn, cũng sẽ đơn giản nói
một chút ý tưởng của mình, nhưng cũng không đưa ra bất cứ quyết định
nào. Thời gian này cô đã nhìn thấy hết thảy những việc Ninh Nghị làm, nỗ lực ghi nhớ chúng, lý giải chúng.
Nhưng thật ra lần này theo tới đây, cô đã không còn mặc trang phục của phụ nhân hơn ba mươi tuổi
như trước nữa, mà là để lộ ra khuôn mặt thanh lệ, khiến cho Tiểu Thiền
và Quyên Nhi cũng phải sợ hãi kinh ngạc thú vị. Lúc này Tô Đàn Nhi đang
mang thai lại tỏ vẻ hết sức bình thường, nhưng vẫn không khỏi quan sát
Ninh Nghị một chút, lại quan sát Lục Hồng Đề.
Những người này, sẽ không cho là mình và Ninh Nghị có chuyện gì đó chứ.
Nghĩ như vậy, dù trong lòng có tâm sự cũng khiến cô bật cười lên. Năm
ngoái một đường xuôi nam, tâm tư của cô có chút phức tạp từng tự suy
ngẫm về một vài chuyện, trong đó bao hàm cả chuyện khuyên bảo Ninh Nghị
đi lên Lữ Lương, thậm chí là cả chuyện sẽ phát triển tình cảm với hắn
vân vân...Dù sao tuổi của cô không còn nhỏ nữa, có rất nhiều chuyện, tự
bản thân cô phải để tâm.
Nhân tình, phong cách diện mạo
phương bắc, cô đã thấy rõ đã quen rồi, một đường đi phía nam nhìn thấy
bầu không khí lại quá phận quá nhu nhược, lại có chút kiên cường, lại có khuynh hướng lạnh lẽo u ám mà cô không thích. Chỉ có nam tử tên là Ninh Lập Hằng này, rất kỳ lạ, thư sinh phong thái thong dong, nhưng lại có
đại khí khi bày mưu tính kế, thậm chí lúc đánh giáp lá cà, thì hắn lại
hết sức tàn nhẫn với người ta, sợ rằng phụ cận Lữ Lương rất nhiều kẻ
hung hãn tự xưng là Vong Mệnh Đồ đều bị dọa sợ chạy mất. Nếu như nói có
một người như vậy, cô sẽ cùng người đàn ông đó sống bên nhau, cô nghĩ
mình cũng sẽ không ngại.
Đương nhiên, tâm tình như vậy chỉ là nảy sinh lúc ban đầu, sau đó đã bị rất nhiều thứ gì đó tách ra, cũng
không phải là phủ quyết, mà là...đã không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong Bá Đao Doanh, tất cả những chuyện mà
Ninh Nghị làm, công khai hay âm thầm cô đều thấy được, thấy người khác
bị mất phương hướng như thế nào, bị lừa gạt làm sao, bị hắn kích động bị cảm hóa thế nào, thậm chí bao gồm cả thiếu nữ Lưu Tây Qua kia thích hắn ra sao....Khiến cô nghĩ, người đàn ông này làm được những việc mà cô
không làm được, thậm chí cô còn khó có thể đo được trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Lúc trước khi
quen biết tại Giang Ninh đến lúc chia tay, Ninh Nghị muốn thỉnh giáo võ công với cô, trong đó
không có nhiều tính toán lắm, khi đó biểu hiện của hắn ra ngoài chỉ có
sự thành khẩn, thỉnh thoảng kể chút chuyện xưa, làm một vài việc "thực
nghiệm" bát nháo trong "phòng thí nghiệm" nho nhỏ kia. Có đôi khi lại
cảm thấy sợ hãi kinh ngạc. Nhưng khi đó cô có thể thưởng thức hắn, đây
là căn cứ vào loại nhận thức "mọi người nhìn có lẽ đều không sai biệt
lắm."
Hôm nay đã không giống nữa rồi, cô không hề phản cảm
đối với những việc mà Ninh Nghị làm, nhưng càng lâu, lại càng cảm thấy
sợ hãi, kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy "cao sơn ngưỡng chỉ". Đặc biệt
toàn bộ quy hoạch đã làm của hắn đối với Lưu Tây Qua, về ý tưởng khiến
cho mọi người tốt lên, cô không biết rốt cuộc trong đó có bao nhiêu là
lừa gạt, có bao nhiêu cân nhắc, nhưng mà khi triển khai toàn bộ những
thứ đó, suy nghĩ của người đàn ông trước mắt này quá sâu quá rộng, vượt
lên phạm vi khả năng với tới của cô, có nhiều thứ, cô không muốn suy
nghĩ về nó.
Chỉ là, đột nhiên có chút thất vọng.
Cô đã từng nghe được một câu chuyện cũng giống vậy từ Lương gia gia.
Một người giang hồ gặp một Đại Nho chân chính, loại người này giống như Thánh Nhân vì nước vì dân, bị hắn ta thuyết phục, thậm chí còn bị đối
phương cảm hóa, làm một số việc, đến cuối cùng, người giang hồ chung quy vẫn chỉ là lùm cỏ, giữa hai người, còn có rất nhiều khoảng cách.
Cô thật sự không nghĩ Ninh Nghị là một Thánh Nhân, nhưng tâm tình lại giống vậy.
Buổi tối hôm nay ăn cơm xong, cô ngồi trong đình viện, trong lòng cảm
thấy buồn chán, lên nóc nhà ngồi một lúc nhìn ánh đèn trong vạn nhà. Nội lực của cô thâm hậu, không có ý định nghe, nhưng lại nghe được rất rõ
tiếng nói chuyện giữa Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi từ bên kia truyền tới. Tô
Đàn Nhi còn hơn một tháng nữa mới sinh nở, khoảng cách từ Trấn Giang tới Giang Ninh không quá xa, bởi vậy cô ấy muốn nhanh chóng quay về Giang
Ninh, dù sao trong nhà có đại phu quen thuộc, có bà đỡ, hoàn cảnh cũng
rất tốt.
Xưa nay Tô Đàn Nhi hay đi đây đi đó, sức khỏe cũng
rất tốt, khi mang thai lại trải qua nhiều chuyện, gần đây cậu bé trong
bụng thỉnh thoảng hoạt bát hay đạp, nhưng ngược lại cũng không làm cô
quá mệt. nếu như lộ trình một ngày đêm, có lẽ cũng có thể chịu đựng
được, Ninh Nghị hẳn là gật đầu đáp ứng rồi.
Nghe người ta nói chuyện riêng dù sao cũng không hay, Lục Hồng Đề nghe xong vài câu, muốn rời đi, nhưng sau đó hai người lại bắt đầu nhắc tới cô, Tô Đàn Nhi nói:
- Vị Lục nữ hiệp này có vẻ rất khác với những người giang hồ từng gặp tại Hàng Châu.
Cô ở trên nóc nhà ngừng một chút, lại nghe được Ninh Nghị nói:
- Cô ấy không hẳn là người giang hồ.
Lời nói này khiến cho Lục Hồng Đề có chút hiếu kỳ, lại ngồi xuống.
- Sao vậy? Võ nghệ cô ấy rất cao cơ mà?
- Những người giang hồ từng thấy ở Hàng Châu, có chút võ nghệ, nhưng
quan hệ thật ra lại không lớn. Giang hồ của bọn họ giống như bán dạo,
đều là vì kiếm sống mà thôi, thấy người loại đó, nói dạng đó, nói cái gì cấp bậc lễ nghĩa, nói quy củ gì đó....những thứ đó đều là bọn họ từng
thấy, mò được từ cuộc sống, võ nghệ của bọn họ phần nhiều là dựa vào
cách như vậy để sống. Còn Lục cô nương, võ nghệ chính là mạng sống, dùng để chặt cây, dùng để thái rau, võ nghệ học xong, là vì vượt qua cuộc
sống, vượt qua thế nào, là chuyện sau này.
- Tướng công nói như vậy, có vẻ...
- Ừ?
- Có vẻ Lục cô nương có chút đáng thương...
Lục Hồng Đề ở trên nóc nhà nhíu nhíu mày, lại nghe Ninh Nghị ở phía dưới nói:
- Không phải là đáng thương, ta nghĩ hẳn là...đáng yêu.
Hắn nghĩ nghĩ, lại khẽ định nghĩ câu này, Lục Hồng Đề ở trên nóc nhà mở to mắt, Tô Đàn Nhi cũng có chút ngạc nhiên:
- Tướng công, chàng...
Nhưng lời nói của Ninh Nghị lại toát lên sự nghiêm trang:
- Trong hoàn cảnh nơi nơi khắc nghiệt, dựa vào lực lượng bản thân mình
từ trong biển máu giết ra ngoài, có thể sống kiên cường như vậy, người
như vậy, ta nghĩ...rất lợi hại. Về phương diện khác, ta nghĩ cũng gần
giống như loại người Tiền Hi Văn vậy.
Tô Đàn Nhi có lẽ không ngờ Ninh Nghị sẽ có đánh giá như vậy. Lục Hồng
Đề trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần, mình và Tiền Hi Văn giống nhau sao. Ở Hàng Châu cô cũng từng nghe Ninh Nghị nói đến câu chuyện về lão nhân đó, cũng từng nghe hắn đánh giá về ông, nhưng không ngờ hắn
lại nghĩ mình và đối phương giống nhau. Chỉ nghe Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nói:
- Nói như vậy, tướng công nghĩ Lục cô nương...khiến người khâm phục rồi?
- Không có.
Lúc này Ninh Nghị lại trả lời rất thẳng thắn.
- Hả?
- Cô ấy là một nữ nhân.
Ninh Nghị nói.
Tô Đàn Nhi do dự một chút:
- Vậy thì sao?
- Cô ấy là một nữ nhân.
Ninh Nghị nhấn mạnh lại, một lát sau, đại khái là giải thích cho thê tử.
- Cô ấy là một nữ nhân, ta sao có thể kinh phục một nữ nhân, nữ nhân
đương nhiên là phải khiến cho người ta thấy đáng yêu, đúng hay không...
Tô Đàn Nhi hẳn là tức giận bật cười, thanh âm của Ninh Nghị thoáng hạ thấp xuống:
- Lúc đó chẳng phải nàng cũng vậy sao, một nữ nhân, dám làm những
chuyện của nam nhân, vừa quản lý việc kinh doanh vừa quản lý gia đình,
cứ như vậy như vậy, ngay từ lúc ban đầu thành thân, nghĩ Hoàn lão nhân
nhượng ta, ta cũng thấy có chút mệt mỏi, tội gì...không tính là kính
phục nàng, cho nên nghĩ có thể là đáng yêu rồi.
- Hôm nay sắp sinh rồi, nếu sớm biết...A...
Còn tưởng rằng là nói bản thân mình, thì ra là liếc mắt đưa tình...Màn
đối thoại của đôi phu thê trong phòng vẫn tiếp tục, Lục Hồng Đề nghĩ như vậy, nhớ lại đoạn vừa rồi, bất giác mặt nóng lên, nhưng sau đó lại thở
dài, từ trên nóc nhà rời đi.