Ninh Nghị cũng không biết lúc trước Lục Hồng Đề đã từng ở trên nóc
nhà nghe hắn nói chuyện với thê tử, bởi vậy tự nhiên cũng không hề nảy
sinh liên tưởng gì đối với phản ứng của nàng. Từ đó về sau, hắn cũng
chỉ là nghĩ sao nói vậy, không hề có dụng ý gì. Người nói thì vô tâm,
nhưng người nghe lại hữu ý.
Đương nhiên, có thể là trong một vài trường hợp một nữ hiệp như Hồng Đề cũng có lúc xử sự chút ít theo
cảm tính, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng sẽ bị xúc động quá
mức. Thậm chí có thể nói, cho dù đối với Ninh Nghị cũng không ghét,
thậm chí còn có lòng khâm phục tán thưởng, nhưng trong lòng của nàng,
trên thực tế trong đầu đã từng có một vài lần dự định và suy tính không xuống núi nữa. Người đàn ông trước mặt này, cũng không phải sẽ cùng
sống chết với nàng, chấp nhận điều này, mọi việc sau này cũng trở nên
đơn giản.
Đã quyết định sớm ngày quay về Giang Ninh, sáng
ngày thứ hai, Ninh Nghị đã dựa vào mối quan hệ với Thang gia tìm được
một chiếc quan thuyền. Trên đất Giang Nam đủ loại phú hào quan thương
quan hệ chằng chịt, trên đường đào vong đã xây dựng được mối quan hệ
tốt đẹp dù cho ở Trấn Giang cũng có sức ảnh hưởng, một lão đại như
Thang Tu Huyền tuy rằng không ở Trấn Giang, nhưng biết được hắn phải
đi, một số con cháu Thang gia hoặc là phú hào, thân tộc đã từng chịu ân huệ cũng vội vàng tới, đều tỏ vẻ sau này nếu có gặp việc gì phiền
toái, có thể tìm bọn họ, nhất định giúp đỡ tới cùng không hề chối từ,
Tô gia là thương gia, nếu muốn làm ăn gì, mọi người có quan hệ, cũng
đều nói lời khách sáo.
Lúc đầu trên đường đào vong, sau khi
Ninh Nghị hôn mê, toàn bộ đoàn người cũng lâm vào quẫn cảnh, sau này
khi biết được truy binh muốn bắt Ninh Nghị, trong đoàn người có người
đã dùng một vài thủ đoạn, cố sức làm cho truy binh chú ý tới trên người hắn. Ví dụ như lúc đám người An Tích Phúc đánh lén tập kích trong
doanh, đã đặc biệt phái một đội nhân mã bảo hộ Ninh Nghị, trên thực tế
căn bản là làm chuyện để người chú ý. Sau khi Ninh Nghị bị bắt từng mơ
hồ nhận ra dụng ý của việc này, nhưng dưới tình huống này chuyện đã xảy ra, hắn cũng không có ý định truy cứu, đối phương cũng chỉ là thức
thời mà làm ra động tác nhỏ, không phải chân chính có ác ý muốn hại
người. Dù sao Ninh Nghị ở lúc ấy cũng chưa bao giờ từng mong đợi người
chung quanh có phẩm đức cao cả, cũng chưa đem đối phương trở thành đồng bạn, xảy ra chuyện như vậy cũng không hoàn toàn nằm ngoài dự tính.
Nay nếu mình trở về, bọn họ nguyện ý xây dựng mối quan hệ tốt đẹp,
cũng không cần phải khách sáo làm gì. Lúc trước khi rời Hàng Châu bởi
vì nguyên nhân Lâu gia chuẩn bị từ bỏ việc làm ăn, bây giờ có thể lợi
dụng những mối quan hệ này trực tiếp hướng tới kinh hàng Đại Vận Hà
trải ra một phen.
Tô Đàn Nhi mang thai đã gần chín tháng.
Mỗi một ngày trôi qua là càng cận kề ngày sinh nở. Bởi vậy, giữa trưa
hôm nay, cả nhà liền lên thuyền, chiếc lâu thuyền thuộc loại quan phủ
này là con thuyền lớn nhất có thể tìm được trong đường thủy hiện nay,
cho dù có ngược dòng Trường Giang, suốt đường đi cũng có thể vững vàng. Thuyền có hai tầng. bọn người Ninh Nghị được sắp xếp trong gian phòng ở một tầng không hề cảm thấy chòng chành, dựa theo kế hoạch, ban đêm sẽ
nghỉ ngơi mấy canh giờ, đến chạng vạng ngày hôm sau, có thể đến Giang
Ninh.
Ngày 28 tháng hai năm Cảnh Hàn thứ mười, trong nắng
xuân, chiếc lâu thuyền cực lớn ngược dòng từ từ đi qua Trường Giang,
hai bên cây rừng xanh ngắt. Thỉnh thoảng ở trong tầm mắt hiện lên bờ
ruộng dọc ngang cùng nông trại, thôn trang. Lục Hồng Đề đứng ở đầu
thuyền thu hết vào tầm mắt, báo cho Ninh Nghị biết ý định muốn rời đi.
- Tối mai sau khi rời thuyền, ta sẽ đi về hướng bắc. Sẽ không vào thành.
Ninh Nghị ở bên cạnh trầm mặc một hồi:
- Biết cô muốn mau chóng quay về, nhưng còn có mấy ngày nữa đâu, huống chi muốn đưa cho cô những cách nghĩ kia, vẫn còn chưa sửa sang cho tốt hết, ở thêm vài ngày nhé, ta dẫn cô đi xem Giang Ninh.
Lục Hồng Đề cười cười:
- Ta biết ngươi chỉnh sửa chưa nhiều lắm, đây là thói quen của ngươi, mọi việc đều chậm chạp.
- Là thói quen xấu...
- Hơn nữa các ngươi sau này trở về, trong nhà hẳn là còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, lại còn phân tâm để chiêu đãi ta. Không cần phải
thế. Huống hồ ta lần này thật sự đi quá lâu, có thể trở về sớm một ngày thì sẽ tốt hơn một ngày, dù sao việc ta cần phải làm cũng rất nhiều.
Lục Hồng Đề nói rất thành khẩn, cũng không phải chỉ là nói khách sáo mà thôi. Ninh Nghị suy nghĩ một chút:
- Nếu như là chuyện trong nhà, cũng không có gì gấp gáp, đều rất đơn giản, nhưng mà nếu ngươi...
- Ta quả thật là lo lắng trong trại, đi đã lâu lắm, trong lòng rất nhớ.
Lục Hồng Đề cười nói.
- Ừ.
Ninh Nghị gật đầu:
- Vậy tối nay ta sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
- Đa tạ.
Lục Hồng Đề chắp tay.
- Nữ nhân giang hồ, chúng ta không cần phải nói những thứ này.
- Ha ha...
Nghe hắn nói như vậy, Lục Hồng Đề cười đến cả người đều run rẩy:
- Ta cũng viết một quyển sách nhỏ cho ngươi, không phải là cái bí kíp trong truyện võ hiệp mà ngươi nói, nhưng hẳn là có ích đối với ngươi,
sau này có lẽ ngươi không thành được cao thủ nhất lưu, nhưng chăm chỉ
tập luyện, dăm ba năm sau, dư sức phòng thân.
- Ta nói... Cô nói cao thủ nhất lưu rốt cuộc là cái khái niệm gì vậy...
- Bá Đao doanh cùng ngươi có liên quan với trang chủ Tây Qua, Lưu
Thiên Nam tổng quản, Trần Phàm, sư phụ của hắn Phương Thất Phật, còn có bọn người Lệ Thiên Nhuận, Vương Dần, thậm chí cả Bao Đạo Ất đã bị
ngươi giết rồi, đều có thể xem như nhất lưu, ngươi lòng có tạp niệm,
căn cơ lại không vững, cả đời này chỉ sợ đều không đạt được trình độ
kia.
Trong lời nói của Lục Hồng Đề mang theo ý cười.
Ninh Nghị tự nhiên sẽ không bị loại chuyện này đả kích, nếu Lục Hồng Đề nói hắn có thể cùng những người này một mình đấu hắn mới cảm thấy thế
giới thực huyễn hoặc, suy nghĩ một chút hỏi:
- Bọn Phương Thư Thường có tính không?
- Bảy người kia, xem như không khác lắm. Đứng hàng thứ nhất Đỗ Sát
tiên sinh đã đến cửa nhất lưu, người lợi hại nhất hiện nay là 'Tẫn ác
đao' La Bỉnh Nhân, chỉ là hắn xưa nay khiêm tốn mà thôi, nhưng tư chất
tốt nhất là người đứng sau cùng Tiền Lạc Ninh, sau này thành tựu của
hắn, hẳn là trên bọn người kia, ngươi không bì được. Sau này nếu cố
gắng một chút... Ừ, mới có thể không kém bọn Phương Thư Thường lắm.
Võ nghệ của nàng ở trước mắt phỏng chừng đã gần như ở trình độ tông
sư, đánh giá như vậy có lẽ sẽ không sai, nói đến đây, nàng nhìn Ninh
Nghị một lát, sau đó, có chút cảm thán nhẹ giọng lẩm bẩm một câu:
- Nhưng mà, chiến lực cao thấp như thế nào, thật cũng không phải để dùng bình phán những thứ này...
Đại khái là nghĩ tới Ninh Nghị tâm tính biến thái, thủ đoạn quả quyết và luôn có thể nắm nhân tâm nhân tính trên lòng bàn tay, người thường
không thể so được.
Đương nhiên, những thứ này nàng không thể trực tiếp nói với Ninh Nghị. Vừa rỗi rãnh nói chuyện phiếm vài câu, nàng thở dài:
- Kỳ thật trên đường đi, có chuyện ta vẫn muốn hỏi...
- Cái gì?
- Ngươi ở Bá Đao trang làm những chuyện này, nói cho Lưu cô nương những sự tình kia, thật sự có khả năng thực hiện sao?
Ninh Nghị nhìn nàng một cái:
- Có thể hỏi ra điều này, đa phần là người nhiệt tâm ...
- Sao?
- Ta không biết.
Ninh Nghị nói một câu:
- Ta không biết nếu tiếp tục làm sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, còn
thật sự đi làm, có thể sẽ hữu dụng, có lẽ một trăm năm, hai trăm năm
sau sẽ có vài người làm được vài chuyện, nhưng chỉ là có thể. Mấy thứ
này sẽ bị chôn trên bốn năm trăm năm mới có người phát hiện chúng.
Nhưng mà bất kể như thế nào, chỉ cần trong vòng tám trăm năm, chúng ta
đều xem như đi trước một bước...
Câu cuối cùng trong tám
trăm năm này, Lục Hồng Đề nghe không hiểu là có ý gì. Nhưng bình thường Ninh Nghị nói vài câu kì lạ, nàng cũng đã quen, chỉ thấy Ninh Nghị
cười lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Cô tạm thời không cần nghĩ đến chúng... Dĩ nhiên suy nghĩ một chút cũng có thể, nhưng không thể làm
được gì. Phía các người, hay là trước đi làm một vài chuyện thiết thực
đi nhé, nói thực ra, nguy khốn ở Hàng Châu đã không còn, ta hiện tại
cũng không biết mình có cần thiết phải lên kinh hay không, hơn nữa...
Tương lai nếu như thật sự không chống đỡ nổi, có lẽ phải nương tựa cô.
- Ừ?
Lục Hồng Đề chớp chớp tròng mắt, cảm thấy có chút hứng thú.
- Người làm việc luôn cái dạng này, ngay từ đầu chỉ là định phải làm
chút chuyện mà thôi, trung gian ngươi sẽ gặp phải đủ loại người và
chuyện, đắc tội với người không nên đắc tội. Dùng thủ đoạn không nên
dùng, kết quả là... Chỉ sợ việc này sẽ áp đảo ước nguyện ban đầu. Ngươi biết không? Trong triều đình những quan viên kia, hơn phân nửa bọn họ
đều cũng có năng lực. Ngay từ đầu, bọn họ cũng có một thời có lòng ái
quốc đền nợ nước, nhưng từ từ, sau lưng bọn họ tập hợp lợi ích không như nhau, phương hướng không giống nhau, trước mắt cần giữ gìn lợi ích
ngược lại so với ý nghĩ ban đầu càng thêm trọng yếu. Ta theo chân bọn họ đại khái cũng không có gì khác biệt, hơn nữa... Chỉ sợ ta so với bọn
hắn sẽ càng thêm không có điều cố kỵ, vậy tương lai có một ngày, phải
vào rừng làm giặc cướp.
- Ta hoan nghênh.
Không hề chần chờ, Lục Hồng Đề cười nói ra.
- Lời nói có chỗ quá đáng, nếu như thật sự có một ngày này thì tốt rồi, ta chờ ngươi.
- Ta sẽ hết sức kiềm chế.
Hai người đều
nở nụ cười, thời gian trôi qua, Lục Hồng Đề quay đầu nhìn về phía sau,
thấy không có bọn người Tô Đàn Nhi mới nhẹ giọng nói:
- Thật ra nương tử của ngươi đối với ngươi tốt lắm. Biết không? Lúc ta ở Hồ Châu trông chừng cô ấy, người hầu chung quanh đều nói, nếu ngươi
thật sự đã chết rồi, nương tử nhà ngươi chỉ sợ ngay cả thai nhi trong
bụng cũng không quan tâm, theo ngươi đi xuống. Một nữ
nhân có thể làm
được loại trình độ này, cô ấy thật sự thực thích ngươi, ta... Ta có chút bội phục cô ấy.
Ninh Nghị vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu:
-... Biết.
- Còn vị Nhiếp cô nương ở Giang Ninh kia thì làm thế nào? Cô ấy cũng là
một cô gái tốt, ta biết cô ấy mấy năm nay số phận long đong, lưu lạc
phong trần, nhưng cho tới bây giờ vẫn giữ mình trong sạch, nay cũng là
toàn tâm toàn ý thích ngươi, nếu ngươi không đoái hoài đến cô ấy, vậy
thì cô ấy cũng sẽ không còn gì nữa. Ngươi làm thế nào bây giờ?
Đối với vấn đề này, Ninh Nghị lại đặc biệt không có do dự nhiều:
- Cô nói thử xem?
- Ta không biết... Chẳng qua đàn ông các ngươi luôn tam thê tứ thiếp, a, nhưng thật ra các cô gái tốt luôn để ngươi gặp được, lại còn có vị Lưu
cô nương nữa...
- Này.
Ninh Nghị nghiêng đầu qua nhìn nàng cười:
- Cái này là quá nhiều đi, không cần phải mọi thứ đều rơi vào trên người của ta...
- Vừa rồi ngươi trả lời nhanh như vậy, chứng tỏ ngươi cũng luôn muốn như vậy, lại còn không chịu thừa nhận là kẻ vô tình.
Lục Hồng Đề cười nói.
- Rốt cuộc thì ngươi như thế nào, ngươi đã nghĩ phải làm gì chưa?
Ninh Nghị nhìn nhìn nàng:
- Nếu ta là Đàn Nhi, cứ rời xa Vân Trúc, từ nay về sau không lui tới, cô cảm thấy như thế nào?
Lục Hồng Đề nhìn hắn không nói gì, hơi hơi nhíu mày.
- Còn nếu ta là Vân Trúc, thôi thì rời đi Tô gia, cô cảm thấy thế nào...
Lục Hồng Đề nhíu nhíu mày, vẫn không trả lời, niên đại này mặc dù là tam thê tứ thiếp, nhưng chỉ là đúng đối với nam nhân yêu không sâu đậm, sở
dĩ Lục Hồng Đề hỏi như vậy, có lẽ vẫn còn hy vọng bản thân Ninh Nghị là
một người hoàn mỹ.
Ninh Nghị cúi đầu xem tay, mu bàn tay, bàn tay của mình:
- Kỳ thật có lúc, ta nghĩ để Vân Trúc rời khỏi Tô gia, sau đó vẫn không
thực hiện. Những lúc gần đây, thật ra ta đang suy nghĩ tách Đàn Nhi với
Vân Trúc ra, nhưng mà...
Ninh Nghị lắc đầu, cười cười, cuối cùng không nói gì nữa. Lục Hồng Đề
mấp máy miệng, sau đó cũng cười rộ lên, tựa hồ là cảm thấy Ninh Nghị
cũng sẽ có lúc rối rắm như vậy. Hai người hàn huyên như vậy một trận,
đêm xuống ăn cơm tối xong, trên đường thuyền dừng lại ở một thôn trang,
buổi tối nghỉ ngơi ở chỗ này, thuê một cái sân nhỏ của một nhà nông ở
lại. Sau khi đốt đèn lên, sắp xếp tốt rồi, Lục Hồng Đề nghe thấy từ
trong sân vang lên tiếng của Ninh Nghị:
- Lại nói hồi trước có một người thư sinh, tên là Ninh Thái Thần, hắn...
Tiểu Thiền đang nói chuyện:
- Cô gia... À, tướng công tướng công, chuyện này trước kia thiếp đã từng nghe...
Tiểu Thiền cùng Ninh Nghị thành thân mặc dù đã được một thời gian rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi Ninh Nghị là cô gia.
- Nghe rồi cũng nghe thêm lần nữa.
Lục Hồng Đề biết quan hệ của cả nhà này khá hòa thuận, buổi tối nói
chuyện phiếm, kể chuyện một chút hoặc là chơi cờ đánh bài linh tinh, cho dù những nha hoàn như Quyên nhi, Hạnh nhi thêu hoa may giày, Ninh Nghị
cũng luôn tìm một việc gì đó để cùng làm với bọn họ. Nàng đi ra ngoài
cửa, quả nhiên, Tô Đàn Nhi cũng ngồi ở đó cạnh dưới mái hiên, rốt cuộc
thời tiết cũng đã ấm dần lên. Những lúc này có thể ở trong sân ngắm sao
thưởng trăng, đương nhiên, lúc này cuối tháng, bầu trời cũng chỉ có sao
mà thôi.
Ninh Nghị nói, là đã hơn một năm trước kia nàng chưa nghe xong chuyện «
Thiến Nữ U Hồn » kia. Nàng đi ra thì đám người Tô Đàn Nhi liền vẫy vẫy
tay với nàng. Nàng dời ghế, ngồi xuống ở bên cạnh Tô Đàn Nhi, nơi cách
xa Ninh Nghị nhất.
- ... Lại nói sau khi Ninh Thái Thần ở Lan Nhược Tự gặp được Nhiếp Tiểu
Thiến... Yến Xích Hà hét lớn một tiếng 'Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tá
pháp', tám thanh bảo kiếm đồng thời bay về phía Hắc Sơn Lão Yêu... Rốt
cục, Nhiếp Tiểu Thiến đã nói xong câu đó với Ninh Thái Thần...
Ánh sao mờ ảo, Ninh Nghị ngồi ở đàng kia, chuyện này cũng không quá dài, muốn kể cho xong. Lại kể đến chuyện thần tiên ma quái lúc Tiểu Thiền
đang kêu gào cái tên là « Mai nữ » , từ đầu đến cuối, cũng không cùng
Lục Hồng Đề nói chuyện với nhau.
Sau khi kể xong, đêm cũng đã khuya. Sáng ngày thứ hai, chiếc quan thuyền khởi hành từ sáng sớm, tới buổi chiều, đã gần tới Giang Ninh, Lục Hồng
Đề thu xếp xong một bọc nhỏ đồ của mình, chuẩn bị ở phụ cận Giang Ninh
rời thuyền.
- Lần trước có hứa kể chuyện cho cô nghe, cuối cùng cũng đã kể xong.
- Vốn còn tưởng rằng câu chuyện thứ hai ngươi còn phải thêm cái nút thắt truyện nữa.
- Chẳng phải sẽ thành Nghìn lẻ một đêm ...
Lúc cầm một vài quyển sách nhỏ mình viết ra giao cho nàng thì Ninh Nghị
nói như thế, sau đó cười rộ lên, giao cho nàng một xấp ngân phiếu:
- Tổng cộng hai mươi bốn ngàn lượng bạc. Là con số nhiều nhất có thể lấy ra lúc này, coi như ta đầu tư hoặc Tô gia đầu tư cũng được.
Lục Hồng Đề nhíu nhíu mày:
- Phía chúng ta... cũng không thiếu những thứ này...
- Tiền là có thể đẻ ra tiền, không phải để cho các cô dùng, mà là để mua đồ của những thương nhân kia, trước đem chúng đầu tư vận chuyển. Những
ngân phiếu này, quan nội đều có thể đổi lấy, không đến mức bọn họ không
thu. Binh khí tốt, khôi giáp là quan trọng nhất, cũng cần phải dùng cho
luyện binh, dùng để ăn, nhưng mà cũng đừng nuôi người lười, làm cho bọn
họ cùng ăn cùng ở cùng chịu khổ, luyện ở chỗ chết, a, những điều cuối
cùng này là ngươi hiểu nhất. Vũ lực là trụ cột, dựa vào hoạt động kinh
tế có thể mở rộng, mọi thứ đều ở bên trong, Lương gia gia của ngươi rất
lợi hại, cho ông ấy xem. Ta vẫn chờ tương lai có một ngày đến chỗ của cô tị nạn đấy.
- Vậy ta sẽ đợi ngày nào đó đến sớm một chút.
Lục Hồng Đề nhận lấy ngân phiếu, cười nhìn hắn, có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cười nói:
- Tô cô nương hay Nhiếp cô nương cũng vậy, đều phải đối đãi tốt, các
nàng đáng được như vậy, ngươi cũng ... đáng được như các nàng vậy. Đừng
phụ lòng, đừng phá hỏng.
Ninh Nghị gật đầu:
- Biết, lần sau sẽ kể thêm chuyện cho cô, cũng nghe cô kể về Lữ Lương,
nếu có chút chuyện phiền toái có thể đến kinh thành tìm ta, ta đứng về
phía các ngươi.
Lục Hồng Đề nhìn hắn, thần tình trên mặt biến ảo, trầm mặc một lát, hào phóng cười gật đầu nói:
- Tốt.
Lục Hồng Đề rời thuyền ở bờ bắc Trường Giang, sau khi nói hẹn gặp lại,
Ninh Nghị trở lại trên thuyền, bọn họ nhìn cô gái cưỡi ngựa võ nghệ cao
cường mà cô độc, khuất dần giữa núi.
Nửa canh giờ sau, con thuyền tiến vào Giang Ninh, cập bờ ở bến tàu.
Cảnh tượng Giang Ninh vẫn náo nhiệt giống như xưa, trên bến tàu người
đến người đi, bọn họ đi đến kế kho hàng gần Tô gia lấy xe ngựa, chưởng
quầy ở chỗ này đến gặp Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị, sau đó cũng nói những
thay đổi trong nhà gần đây. Trên thực tế, Tô Đàn Nhi lúc trước nói là đi Hàng Châu giải sầu, nếu là tất cả không có vấn đề gì, Tô gia có lẽ cũng im lặng rồi, nhưng từ khi chiến sự Hàng Châu bùng nổ, sau đó bọn người
Ninh Nghị ở tại bên kia mất tin tức, chi thứ hai tam phòng Tô gia nhất
định là sẽ có động tĩnh, thời gian lâu như vậy tới nay sẽ thay đổi chắc
hẳn không ít.
Nghe chưởng quầy mang đến tin tức, Tô Đàn Nhi tựa vào bên người Ninh
Nghị, chỉ thản nhiên cười, Ninh Nghị theo sau giúp đỡ nàng lên xe ngựa.
Mặt trời chiều đã xuống dần, ở phía xa ngập tràn ánh nắng chiều:
- Đi thôi.
Bọn họ nhìn cảnh chợ Giang Ninh phía xa:
- Nhìn xem trong nhà biến thành bộ dáng gì nữa.
Xe ngựa chạy qua ngã tư đường, ánh nắng rơi xuống, gió lay động cây liễu ven đường, giống như là đang vẫy tay với bọn họ. Ninh Nghị nhìn qua cửa sổ xe cảnh tượng phía xa, nhánh sông Tần Hoài thỉnh thoảng hiện ra
trong tầm mắt, ánh nắng chiều dập dờn trên mặt nước. Ninh Nghị biết, nơi này ở một khúc sông, sẽ có một cái tiểu lâu, có một người ở nơi ấy đang đợi hắn trở về...