Lúc nhàn rỗi chính là lúc Tô Đàn Nhi bắt đầu nghĩ về tương lai của con
mình, hiện tại nàng chỉ có mỗi suy nghĩ này, nếu nàng sinh được con trai sẽ đặt tên là Tô Ninh, nhưng Ninh Nghị kiên quyết không chịu, hắn nói:
- Không thể được, tuyệt đối không thể, nếu vậy sinh con gái không phải đặt Tô Bạc sao...
Hắn không muốn đặt họ của hai người với nhau, làm cho Tô Đàn Nhi rất tổn thương, nên không khỏi suy nghĩ:
- Hay tướng không không muốn dùng chữ Ninh ở sau...
Nàng cảm thấy Ninh Nghị không muốn đặt họ Ninh ở sau họ Tô, khả năng
cái tên Tô Ninh này có lẽ nhấn mạnh thân phận ở rể của Ninh Nghị, Ninh
Nghị đành phải giải thích một hồi, biểu thị không có ý như vậy, hắn có
lý do riêng của mình, sau đó hắn đưa khá nhiều tên để nàng chọn nào là
Tô Thức, Tô Triệt, Tô Tuân, Tô Tụng, Tô Tiểu Tiểu, Tô Đông Pha.....
Những tên này so với Tô Ninh đều dễ nghe hơn...
Đối với việc
đặt tên thực tế như thế nào hắn đều đồng ý, sở dĩ phản đối cái tên Tô
Ninh cũng bởi vì cảm thấy nghe cái tên này khá xấu, rất buồn cười. Đương nhiên, mấy ngày nay hắn cũng nghiêm túc nghĩ một vài cái tên hay cho
con mình, dù gì thời gian để đặt tên cho con hắn còn khá dài, bây giờ
không cần quá sốt ruột. Lúc này hắn chỉ là nhàn nhã nghĩ đến chuyện đặt
tên cho con, Tô Đàn Nhi thì lại rất xem trọng chuyện này. Trưa ngày mùng sáu tháng ba, Tiểu Thiền cùng Tô Đàn Nhi ra cửa tản bộ, Ninh Nghị đọc
sách xong ra ngoài đi tìm, đi được nửa vòng nhà Tô Gia, vừa bước gần
viện tử của Tô Bá Dung, mơ hồ nghe tiếng nói chuyện của thê tử, sau đó
là thanh âm của Tô Bá Dung đang nói:
- Buồn cười, sao lại thế được.
Nội lực Ninh Nghị lúc này đã cao hơn trước nên thính lực có khả năng
nghe xa hơn một chút, giọng nói Tô Bá Dung cũng là bởi vì đề cao mới lờ
mờ truyền đến. Ninh Nghị biết quan hệ giữa nương tử nhà mình cùng người
cha vợ không quá hòa hợp, lúc này đại khái hai người bất đồng quan điểm.
Chính từ khi Tô Đàn Nhi chứng minh được năng lực của mình, đối với
chuyện trong nhà nàng đều có quyền lên tiếng, các phương diện nàng đều
giỏi hơn cha, Tô Bá Dung bỗng nhiên lại có ý kiến đối với nhi nữ. Trong
lòng Ninh Nghị thật sự cảm thấy rất tò mò, bay vọt qua tường, đi đến gần hơn để nghe rõ Tô Đàn Nhi nói chuyện.
-.... Đứa con trai đầu tiên nên đặt họ Ninh thì có sao chứ? Phụ thân, nó sẽ kế thừa y bát của
tướng công, cũng là trưởng đại của Tô gia, mọi việc vẫn làm cho Tô
gia....Thật sự tướng công con không để ý chuyện này, chàng nói với con
cho dù họ Tô hay gì đi nữa thì đứa con này vẫn là con của chàng, chàng
vẫn dạy bảo nên người. Cha, tướng công đối xử với nữ nhi thế nào, cha rõ nhất, việc này con đã suy nghĩ kỹ rồi cho nên hôm trước con mới nhờ mẹ
nói với cha....
Ngay từ đầu gánh vác công việc, Tô Đàn
Nhi đã cố gắng bắt chước theo cách thức làm việc của nam nhân, nỗ lực
của nàng rất nhiều người trong Tô gia đều thấy, tuy nhiên sự cố gắng của nàng đa số người liên tưởng nàng như một Võ Tắc Thiên thứ hai không an
phận. Nhưng từ khi Tô Đàn Nhi bắt đầu quản lý Tô gia, hầu hết những giấy tờ văn kiện buôn bán nàng đều làm khá hoàn chỉnh, tạo nên uy thế lớn, ở Tô gia hiện nay có mấy người có can đảm làm việc như nàng.
Lần này trở về, nàng ở Tô gia không tham gia việc gì nhưng mơ hồ vẫn có
ảnh hưởng khá lớn, dù là khi không có phụ thân Tô Bá Dung, mười năm, hai mươi năm sau toàn bộ Tô gia có lẽ sẽ do nàng quản lý, điều này đã là
tình huống có lẽ mọi người đã lường trước được.
Đương nhiên,
có một vài chuyện bí ẩn, ví dụ như mấy chuyện Ninh Nghị làm kia, liên
quan đến trình độ, thì lại là ngoài tầm với của mọi người, nếu như nói
vài năm sau bỗng nhiên hắn muốn làm chủ Tô gia, thay thế Tô Đàn Nhi làm
chủ điều này không phải không có khả năng, đương nhiên những thế gia
vọng tộc khác không thích chuyện như vậy xảy ra. Cũng có thể có trường
hợp các trưởng bối của Tô Đàn Nhi đã chết cả, đồng thời con trai lớn của nàng được xem là người có năng lực, có lẽ người trong nhà sẽ nguyện ý
cho một người đàn ông quản lý gia tộc, nhưng mặc dù là có khả năng như
vậy, thì Tô Đàn Nhi cũng phải xác định rõ người đó có đủ tiêu chuẩn để
nàng lui bước nhường vị hay không.
Có thể nói, mặc dù hiện
tại có nhiều việc, Tô Đàn Nhi cũng đã có địa vị là chưởng môn nhân của
Tô gia, nhưng dù vậy có rất nhiều sự tình, lúc này nàng không thể nào
giải quyết được, người quyết định chính là Tô Dũ, tiếp đến là Tô Bá
Dung, Tô Trọng, đám người này có thể sửa gia phả, nhập từ đường, gìn giữ huyết thống Tô thị, việc này dù nàng có tích lũy uy tín ba mươi năm
nữa, với thân phận nữ nhi như nàng cũng không thể quyết định những việc
quan trọng đó, điều này làm nàng sợ sau này ngay cả đời con cháu của
nàng cũng khó vượt bức tường đó.
Cũng bởi vì hiện nay nàng có thân thận như vậy, mới có thể trước mặt phụ thân đề xuất ra chuyện kia, còn thông qua mẫu thân khuyên nhủ nhằm giảm bất hòa, nhưng đương nhiên
việc này cũng đều bị cự tuyệt.
- Ta nghe mẹ con nói rồi, thật sự mẹ con không hiểu chuyện gì cả...Còn con, con nói cái gì con cũng
không biết sao? Chúng ta khổ cực một đời vì cái gì, chính vì Tô gia này, con cảm thấy tướng công con là người tốt, điều này không quan hệ gì cả, ta cũng biết hắn tốt nhưng có nhiều thứ con không thể thay đổi được.
Điều thứ nhất nếu để đứa bé họ Ninh thì người trong gia tộc nhìn chúng
ta thế nào, người ngoài nhìn ta ra sao? Một đứa ở rể mà lãnh đạo chúng
ta sao? Ta biết Lập Hằng có bản lĩnh nhưng hắn ở rể, chính là ở rể đấy.
Tiểu Thiền làm thiếp hắn, con biết người ngoài nói thế nào không? Nói
con căn bản không giữ được hắn, thứ hai nếu đứa nhỏ mang họ hắn thì
không tốt chút nào...Sẽ là cả đời không thể đến từ đường, ta không có
cách nào... Con còn ra thể thống gì chứ.
Từ sau khi hai bàn
chân bị tật, tính tình Tô Bá Dung gần như trở nên thô bạo, tuy cùng nữ
nhi nói chuyện bình thường nhưng dường như trong giọng nói của ông có
chút tức giận, Tô Đàn Nhi trầm ngâm một lát.
- Những người đó nói chuyện này không phải muốn con cùng tướng công mình trở nên nghi kỵ nhau sao? Lần này con quyết không tha nếu không sau này bọn họ còn ăn
nói đến mức nào nữa chứ!
Mặc dù không nhìn tới cũng có thể mơ hồ đoán được lúc này Tô Đàn Nhi vô cùng tức giận, nhưng đối với phụ
thân nàng cũng không muốn nói nhiều.
- Con có thể quản được việc người ta nói thế này thế kia sao?
- Bọn họ không chịu nhường bước thì đừng trách con đứng trên đầu bọn họ.
- Tóm lại chuyện đứa bé mang họ Ninh con đừng nhắc đến nữa, nếu để gia
gia con nghe thấy không bị con làm tức chết mới lạ. Ta biết lão nhân gia đối với Lập Hằng khá tốt nhưng nếu con nói ra chuyện này thì ông sẽ
nghĩ hắn thế nào? Tốt nhất con đừng nói.
Tô Bá Dung là người
hiểu rõ nhất, biết hậu quả chuyện này nếu cuối cùng thực hiện chung quy
cũng phải đi nói với Tô Dũ. Con gái mình chạy đến nói với mình như thế,
cũng chính muốn thuyết phục mình. Cố ngăn tức giận nhìn Tô Đàn Nhi gật
đầu, Tô Đàn Nhi trầm ngâm lúc lâu nói:
- Con biết rồi, nhi nữ muốn suy nghĩ.
Chương 317.2: Vở kịch gia đình.
- Con đừng suy nghĩ nhiều, con đang có mang.... Kỳ thật vài ngày trước
gia gia của con cùng các vị thúc bá có thương lượng chuyện của hắn,
nhưng không nói về chuyện đứa bé mang họ gì, chuyện này có gì hay mà
nói, chỉ nói về ngày giỗ tổ có nên cho hắn nhập từ đường hay không thôi. Dù sao khi ở rể hắn không sửa họ Tô, chính thế từ đường cũng không thể
nào vào được, mấy vị lão nhân gia cũng không nói về chuyện này
nữa....Đúng thật tướng công của con là người có bản lĩnh, nhưng con đối
đã hắn cũng đủ tốt với hắn rồi, không ai trách
con cả. Hắn...Hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Ông nói như thế quả thật đề cao địa vị của Ninh Nghị, người bên ngoài cũng sớm biết được vị trí của hắn, tự
nhiên sẽ không đối đãi với hắn như trước. Sáng sớm, có mấy lão thái công trong tộc cùng nhau nói về chuyện có nên để Ninh Nghị đến từ đường hay
không, điều này họ cũng không suy nghĩ quá nhiều chỉ thuận miệng nhắc
tới, rồi thuận miệng gạt đi. Mặc kệ bên ngoài hắn có quan hệ thế nào,
trợ giúp rất lớn với trong nhà ra sao, và dù là hắn quen biết Hoàng thái tử, trước mặt tộc quy cũng phải tuân theo quy tắc.
Đấy không phải cách nói của những lão nhân kiêu ngạo mà thực tế chính là như vậy. Đương nhiên, Ninh Nghị đối với việc này không phải chưa cần nói đến,
thật sự hắn không muốn suy nghĩ đến, sau đó Ninh Nghị lại nghe hai người nói đến việc nhà thường ngày xảy ra, hắn không tiếp tục nghe nữa bèn
vượt tường ra ngoài.
- Đúng là vở kịch gia đình.....
Hắn thì thào tự nói một câu, cười trở về, trong những tháng ngày này
chưa có chuyện gì vui cả, nghe qua chuyện này cũng làm hắn hứng thú.
Đợi khi Đàn Nhi trở về, nàng cũng không nhắc lại việc này với hắn, việc đặt tên cho đứa con vẫn suy nghĩ theo hướng mang họ Tô. Sự tình chưa có gì tiến triển, hai vợ chồng xem như không có gì xảy ra. Tối hôm đó sau
khi lên giường ngủ, Tô Đàn Nhi có chút buồn cười nói hai ngày trước các
lão nhân gia có nói đến chuyện của Ninh Nghị:
- Xem ra, tướng công đã làm họ phải suy nghĩ rồi.
- Chỉ thuận miệng nói thôi... Việc này là tốt hay xấu?
- Danh tiếng, xem như chuyện tốt đi.
Ninh Nghị cười nằm bên cạnh thê tử, vươn tay véo mũi nàng, một tay ôm đầu nàng gối lên tay:
- Ừ, nàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tên, ta không có ý định đổi lại, Tô Nghị không êm tai bằng Ninh Nghị, nghe rất kỳ quái, nhưng không nên
vì chuyện không đâu mà bực tức, trong chuyện này quả thật có gì khó
hiểu, nếu không lão nhân gia kia đã cho ta vào từ đường của Tô gia rồi,
không đến mức bị người ta cười khinh. Chuyện giống nhau cả...Nàng không
biết ý nghĩa của chuyện này sao?
- Ý nghĩa sao?
Tô Đàn Nhi chớp mắt có chút do dự.
- Ba cô sáu bà, chuyện nhà, những người này nắm khá rõ, ngay từ đầu họ
đã không thích, xem thường ta, như vậy cũng tốt, lúc ngạo mạn lúc cung
kính, tâm tư những người này thay đổi, nói chuyện thay đổi, thái độ thay đổi, thực sự có ý đồ. Giống như đang diễn vở tuồng giống nhau vậy, tâm
tư một người, một đám người, chỉ trong chốc lát đã thay đổi liên tục,
chỉ cần tụ tập là có thể ngả nghiêng ngay, có đôi khi họ la mắng vì chán ghét, có đôi khi chửi vì họ sợ, đôi khi thích mắng chửi người....Thậm
chí đôi khi họ chán ghét chính bản thân mình, những điều này có thể hiểu được, những đạo lý này cũng không khác nhau là mấy....
- Vậy...Thiếp cũng như họ sao? Đều bị tướng công quan sát?
- Quan sát đến cuối cùng cũng nhận ra...Nàng thích ta.
Ninh Nghị cầm tay nàng nói.
Tô Đàn Nhi nhìn lên trên, mặt thoáng đỏ dù hai người đã là phu thê,
"thích" có vẻ phương thức biểu đạt tình cảm nghe còn có chút xa lạ, một
lúc lâu mới nghe nàng nói.
- ..Chàng là tướng công của thiếp...
Sau đó một thời gian chuyện về đặt tên cho đứa con đầu tiên của họ
không biết Tô Đàn Nhi có còn vận động như trước hay không. Trong thời
gian ở cùng gia đình, Ninh Nghị chỉ đi thư viện một lần nhưng không
giảng bài, đám người Tiểu Thất thật ra đến thư viện tìm hắn vài lần,
quấn quýt hỏi hắn chuyện ở Hàng Châu, chung quy những chuyện này quá
không thích hợp, cuối cùng chỉ là kể chút về phong mạo Trấn Giang, và
Hàng Châu, sau đó qua không lâu, tiểu quận chúa Chu Bội đến nhà thăm
hỏi.
Từ khi Ninh Nghị rời Giang Ninh, hai tỷ đệ Chu Bội,
Chu Quân Võ tuy vẫn còn tên ở thư viện Dự Sơn nhưng không đến thư viện
học, hiện giờ Chu Bội đã đến tuổi kết hôn nên việc cần thiết là lo lắng
các loại chuyện kết hôn lựa chọn phò mã, việc đến thư viện nghe giảng
bài cũng bị cấm. Lúc này thiếu nữ đã thêm một tuổi, chỉ một năm không
gặp nhưng nhưng lúc này tiểu quận chúa đã trở nên duyên dáng, yêu kiều.
Mặc dù đã là thiếu nữ đến tuổi lập gia đình nhưng trong mắt Ninh Nghị
vẫn là cô nhóc không hơn không kém. Cách ăn mặc của nàng chú ý tỉ mỉ
hơn, nhưng hoàn toàn không có khí thế của công chúa.
Chu Bội vì đệ đệ của mình mới đến tìm hắn, chí ít là biểu hiện nguyên nhân bên ngoài là vì vậy,
Năm trước, khi Ninh Nghị rời Giang Ninh thì Chu Quân Võ cũng đam mê
theo đuổi cách vật học, đương nhiên người trẻ tuổi như cậu chăm chỉ học
được trong bao lâu lúc ấy không ai đoán được. Kỳ thật Ninh Nghị thấy,
các loại nghiên cứu về hóa học, vật lý bao giờ cũng buồn tẻ vô vị khô
khan, nhưng đối với Chu Quân Võ mà nói cũng trải qua một khoảng thời
gian như vậy, chẳng qua, từ lúc sự tích về Ninh Nghị tại Hàng Châu liên
tiếp truyền đến, đối với vị tiểu vương gia này mà nói không thể nghi ngờ cũng là một liều thuốc trợ tim tốt nhất. Sư phụ lợi hại như thế, đương
nhiên thuyết gì đó cũng sẽ không sai, hơn nữa hắn dùng hỏa dược trận ở
ngõ Thái Bình ngăn địch, làm cho đám người Thạch Bảo Lưu Tây Qua thất
bại trở về, loại sự tích này, thật sự đã làm cho Chu Quân Võ ước ao vô
cùng.
Vì thế trong gần nửa năm, cậu đều cố gắng nghiên cứu hỏa dược.
Vừa rồi xém chút đã tổn thương mặt mình.
Thân là tiểu vương gia, cậu được đảm bảo cả đời ăn no, ngủ kỹ mà không
lo nghĩ về những điều xấu xảy ra với mình, không sợ người ta ức hiếp,
chuyện này chắc chắn không đời nào xảy ra, cha cậu cơ bản lo lắng mọi
chuyện cho hắn. Nhưng Chu Bội thì khác, nàng hy vọng trong tương lai đệ
đệ của mình có tiền đồ sáng lạn, cố gắng vì nước vì dân làm nên nghiệp
lớn. Nàng đâu nghĩ tiểu đệ của mình biến thành một người đam mê khoa
học, điều này làm nàng không hài lòng.
Thời gian gần đây
nhất vì một sự cố xảy ra suýt nữa nổ mặt làm cho tiểu vương gia mặt mày
hốc hác, còn vô tình cháy xém một nhúm tóc. Thân thể tóc da chính của
cha mẹ ban cho nên điều này đã làm Khang Vương nổi giận, cấm túc Quân Võ trong phủ, áp lực hai bên đối với tiểu vương gia thật sự không tốt chút nào, chính vì Chu Bội quan tâm đến đệ đệ, lo cậu buồn lại mà đổ bệnh.
Ai buộc chuông thì phải tháo chuông vì vậy mới đến bái kiến, hy vọng
Ninh Nghị cởi bỏ khúc mắt cho đệ đệ.
Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, thiếu nữ dung mạo cử chỉ đoan trang đến thăm hỏi, cũng đã làm
cho Ninh Nghị thấy mà cảm thán. Chỉ là trong lúc nói chuyện của đệ đệ,
Chu Bội đã hỏi thăm hắn bao lâu thì chuẩn bị lên kinh, dường như hơi
chút sốt sắng..... Tâm ý này cũng chỉ là thoáng xẹt qua trong lòng Ninh
Nghị....