Khi nghe Quyên Nhi nói chuyện thì Tiểu Thiền đang ở trong nhà thay tã
lót cho đứa bé mói sinh. Nhìn vẻ mặt Quyên Nhi, thực sự là hơi bị dọa
sợ.
Sợ rằng tạm thời cũng chỉ có thể nói sự tình với nàng, hiện
tại nói với Hạnh nhi tỷ cũng không có tác dụng gì, mà ngay lúc này cũng không thể đi báo với tiểu thư được. Tiểu Thiền có chút không tín,
trong lúc nhất thời, đầu óc hơi mơ hồ, nhưng Quyên Nhi luôn không nói
gì nếu không nắm chắc. Cho dù tạm thời căn bản không thể suy xét vấn đề thì hai người cũng vẫn có phản ứng theo bản năng: đi về phía cửa ngách Tô phủ, ý đồ tìm Ninh Nghị trờ về.
Tiểu Thiền biết Ninh Nghị đi đâu nhưng lúc này cũng không biết là nên đi bộ trên đường tìm hay lấy
một chiếc xe ngựa để đi. Trên đường đi, Tiểu Thiền suýt nữa phát khóc.
Trẽn đường trở về, Ninh Nghị thấy hai thiếu nữ vừa mới ra khỏi cửa.
Tiểu Thiền vừa nhìn thấy hắn liền ngây ngẩn cả người, vẻ muốn khóc, quay
đầu đi một bước rồi mới quay lại. Quyên Nhi cúi đầu đứng ở một bên.
Tình hình có chút quỷ dị.
Ninh Nghị cũng nháy mắt đứng lại ở đó. Lúc này trong lòng hắn đương nhiên cũng có việc, cũng hiểu được ý
nghĩa ánh mắt của đám người Tô Văn Hưng nhìn hắn hôm qua, nhưng lúc này mới bắt kẻ theo dõi thì có lè cũng sè không xảy ra chuyện gì, bời vậy
không hiểu được tại sao Tiểu Thiền và Quyên Nhi lại phải như vậy. Một
hồi lâu sau, Quyên Nhi mới lén kéo tay áo Tiểu Thiền. Ninh Nghị mở
miệng hỏi:
- Làm sao vậy?
Tiểu Thiền nắm chặt hai tay đứng đó, cúi đầu một lát mới nhìn thắt lưng Ninh Nghị, nói:
- Cô gia, bọn họ nói, bọn họ nói...
Nàng nói được mờ đâu rồi mãi không nói được tiếp. Quyên Nhi giơ tay chọc
chọc vào eo nàng, Tiểu Thiền mới nhìn Quyên Nhi rồi nói tiếp:
- Bọn họ nói, cô gia có nuôi nữ nhàn ở bên ngoài, là một là một kỳ nữ hoàn lương, tên là Nhiếp Vân Trúc. Cô gia
Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, trong mắt đầy vẻ dò hỏi và tìm tòi nhưng có vẻ lại sắp chảy nước mắt. Ninh Nghị trầm mặc nhìn nàng, lại nhìn Quyên Nhi, hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Bọn họ gọi mấy đường tẩu,
biểu cô (chị họ, cô họ) của phòng hai, phòng ba, muốn đám nữ nhàn đó
muốn đi tìm Nhiếp cô nương để gây sự. Quyên Nhi đại khái hiểu được tâm
tình phức tạp lúc này của Tiểu Thiền liền hoi ngẩng đầu lẽn, vẻ mặt hơi sợ hài, bổ sung:
- Nhưng thật ra không đi quấy rầy tiểu thư!
- Đúng là hiếm khi làm được chuyện thông minh thế này.
Ninh Nghị nghe xong không khỏi bật cười nhưng chỉ lướt qua trong giây lát. Hắn vỗ vai Tiểu Thiền, một tay ôm lấy nàng. Lúc này vẫn đang ở cửa
ngách nhà, Tiểu Thiền liền đỏ mặt. Ninh Nghị nói:
- Mọi người về trước đi. Ta biết rồi.
Hắn trờ lại Tô phủ, dắt một con ngựa, đi về phía sông Tần Hoài. Tiểu Thiền và Quyên Nhi cùng ờ cửa nhìn. Đến lúc này, các nàng cũng vẫn không
hiểu sự việc sẽ biến thành thê nào nữa Đôi với Vân Trúc và cẩm Nhi mà
nói, sự tình cũng là thình lình xảy ra. Giữa trưa hôm nay, các nàng mới từ Trúc Ký trờ về. Cuộc sống của hai người vẫn luôn thanh tịnh.
Lúc này, trong nhà cũng không có người nào khác. Nha hoàn Khấu Nhi của cẩm Nhi, nha hoàn Hồ Đào của Vân Trúc và tướng công Nhị Ngưu, tổng cộng
cũng chi năm người.
Thường ngày, Nhị Ngưu vẫn làm các công
việc nặng ở đây rồi cùng thê tử (Hồ Đào) trở về nhà cách đó không xa.
Hôm nay mặc dù y không trở về nhưng khi hơn hai mươi người đột nhiên
đánh tới cửa, năm người có chống cự lại một chút kỳ thật cũng không làm nên cơm cháo gì.
Trừ đám phụ nhân, nữ tử (đàn bà, con gái) của
phòng hai, phòng ba, đi theo còn có mấy tên gia đinh của Tô gia. Khi
đám người bỗng nhiên xông tới thì Nhị Ngưu đang ở phòng bếp liền buông
dao chẻ củi, cầm lấy một cây gỗ muốn phản kích nhưng lập tức bị đánh
gục trong vũng máu. Khi tiếng thét chói tai và tiếng khóc của nữ tử
vang lên thì cả Vân Trúc, cẩm Nhi và tất cả những người khác đều như
đang trong mộng.
Nữ tử của nhà chỉnh thê đi tìm nữ nhân mà nam
nhân nhà đó nuôi ở bên ngoài để gây sự, đây là việc làm chính nghĩa một cách thiên nhiên ở niên đại này. Cho dù có lên công đường cũng sè
không có lão gia nha môn nào ủng hộ loại nữ nhân như Vân Trúc, Cẩm Nhi
trong những sự việc gia đình thế này. Cùng lắm thì họ sẽ nói là nam
nhân này thật sự ngu xuẩn, vốn là một việc phong lưu mà lại để lộ dấu
vết. Đối với Vân Trúc mà nói, có một số việc có lè nàng đà chuẩn bị tâm lý từ lâu, có lê cũng đà từng thấy những chuyện tương tự, nhưng khi
chính mình ở trong hoàn cảnh đó thì ngay từ đầu đà ngờ ngàng không biết nên làm gì. Nhìn thấy đám nữ nhân như hùng thần ác sát tràn vào, hùng
hùng hổ hỗ, xô xô đẩy đẩy, trong tàm nàng đại khái hiểu là chuyện gì
nhưng phần nhiều là đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.
Nàng nhớ được rằng mình đại khái kêu lên một tiếng "Cẩm Nhi", cẩm Nhi cũng
kêu lẻn một tiếng "Các ngươi làm gì?". Tiếp đó sự việc trờ nên hỗn độn. Vô số thanh âm vang lên bên tai nàng, có người túm tóc nàng, có người
muốn đánh nàng. Trên mặt nàng hình như trúng hai đánh nhưng nàng cũng
không rõ ràng lắm. Trên cơ thể nàng không còn cảm giác gì nữa. Thậm chỉ có người muốn xé y phục của nàng, nàng cũng chi có thể ôm chặt lấy
mình. Nàng muốn tìm cẩm Nhi nhưng cẩm Nhi đà bị tách rời ra.
Nguyên cẩm Nhi cũng chi vùng vẫy một lát thì đà bị thanh âm che mất. Dù tính
cách nàng có mạnh mẽ thì lúc này cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Không có tâm tính như Ninh Nghị thì trong tình huống bạo lực tập thể này,
tính cách như nàng căn bản là không có ý nghĩa gì mấy. Chủ yếu nhất có
lè bởi vì trong lòng nàng cũng không cảm thấy bên mình có chính nghĩa.
Lúc đầu khi những nữ nhân kia xông đến thì nàng còn muốn ác độc liều
mạng, nhưng sau đó thì cũng không có biện pháp. Lúc mới thấy Vân Trúc
bị thương thì nàng cố gắng huých được bốn, năm ả phụ nhân hùng hùng hổ
hổ trước mặt xuống nước nhưng sau đó cũng vô ích. Dù sao ngay từ đầu đă là song quyền khó địch bốn tay. Tiếp đó, tóc nàng bị kéo rối loạn,
trên người bị đánh, bảy tám cánh tay vung tới, đánh lại cũng không hiệu quả. Khi cảm thấy có người cào trên mặt minh đau rát, nàng nghĩ mình
bị hỏng khuôn mặt xinh đẹp rồi liền bật khóc.
Tiếng bảy mồm tám mỏ huyên náo trên đường cạnh tiểu lầu lập tức thu hút mọi người.
Ban ngày thì đường này vốn không đông người đi lắm nhưng không lâu sau đó đã có khá đông người tụ tập lại. Mọi người truyền miệng nhau sự việc
xảy ra, tiếp đó thấy hai nữ tử bị tóm chặt kéo ra, một đám phụ nhân
(phụ nữ) chửi rủa đánh nhau, liền có người ở xung quanh vây xem tiến
đến giải thích sự việc phát sinh.
- Đường muội (em gái họ) nhà ta vừa mới sinh em bé, hôm nay chợt nghe có chuyện này
- Quá đáng thật
- Hôm qua vừa mới sinh em bé, thân thể vốn không tốt, chuyện này sẽ náo loạn thành cái dạng gì nữa chứ
- Lẳng lơ không biết xấu hổ.
- Thật sự là đáng tức giận
Một hồi thêm mắm thèm muốn, mọi người xung quanh đều oán giận.
- Sự việc thể này làm sao có thể tha cho hai ả được
- Nhốt vào chuồng lợn
- Vẽ lên mặt hai ả, xem hai ả về sau còn tùy tiện quyến rũ nam nhân nữa không
- Trước hết cứ bôi phân vào hai ả
- Bộ dạng cũng dễ coi nhưng không ngờ lại là người như vậy
- Đúng là chi có loại nữ nhân này mới lúc nào cũng quyến rũ nam nhân
- Nam nhân đó ờ đâu? Hắn cũng nên bị bắt lại đây.
Tiếng hò hét vang lên khắp xung quanh, đồng thời cũng truyền vào tai Vân
Trúc và Cẩm Nhi. Cẩm Nhi thật vất vả ôm lấy Vân Trúc, khóc òa lên. Vân
Trúc ôm chặt lấy Cẩm Nhi, cũng ôm chặt lấy thân thể của mình, cắn chặt
môi, cổ hết sức không để mình khóc lên.
Có người lại muốn tới xé quần áo nàng thì nàng mới ra sức đánh một cái, lập tức càng bị chửi
rủa nhiều hơn, trên mặt lại bị đánh một phát. Những nữ tử kia quyền đấm cước đá, lập tức nghe thấy xoẹt xoẹt, váy ngoài bị xé rách một miếng.
Nàng giãy dụa ngã xuống đất.
Cẩm Nhi khóc hu hu nhưng cũng không có tác dụng gì.
- Xé y phục của ả cho mọi người xem.
- Nhốt vào chuồng lợn.
- Gọi cả nam nhân kia cùng đến
Người xung quanh cũng đã bắt đầu hò hét nhiều lên, thanh âm càng lúc càng
lớn nhưng Vân Trúc cảm thấy mình đã không còn nghe được gì nữa. Trong
hỗn loạn, bất chợt nàng giật mình nghe được tiếng vó ngựa, thanh âm
xung quanh như ngừng lại một chút, nhưng trên thực tê vân là nàng và
Câm Nhi bị vô sô người vây quanh Khi Ninh Nghị nhảy xuống từ trên lưng
ngựa đang phi thật nhanh, đám người đánh nhau đúng là có an tĩnh lại
một chút, bời vì đã có người nhìn thấy hắn. Mấy thủ tính phụ nhân trao
đổi ánh mắt, người xung quanh vẫn không biết là chuyện gì xảy ra, vẫn
còn ồn ào. Mấy tên hộ viện Tô gia muốn ra nghênh đón, ý đồ ngăn Ninh
Nghị đang hơi thô bạo đẩy đám người ra để đi vào.
Một ả phụ nhân trong đó cao giọng hô lên:
- Ninh cô gia, chuyện này ngươi không nhúng tay vào được. Ngươi nên tự ngầm lại mình nên ăn nói thế nào đi.
Đám nữ tử còn lại cũng ồn ào kêu la:
- Đúng vậy đó.
- Xem ngươi đà làm việc tốt gì kìa.
- Đàn Nhi vừa mới sinh em bé
- Chúng ta tức giận, tới thay mặt cho nàng.
Lúc này mọi
người mới hiểu thư sinh đang chui vào đúng là vai nam chỉnh. Một người
trước mặt đang định tránh đường để hắn đi vào thì một người hộ viện
trung niên đi tới. Ở Tô gia, thân phận của y cũng khá cao, có chút vô
nghệ, cơ bản là tương đương với Cảnh hộ viện. Y bộ dạng trầm ổn, hung
hàn, giơ tay che trước mặt Ninh Nghị, bàn tay to như cái quạt mo đè lẻn vai Ninh Nghị:
- Cô gia.
Hộ viện trung niên này khoảng ba bổn mươi tuổi, khôi ngô cao lớn như một bức tường. Ninh Nghị thì văn
nhược, mặc áo dài thư sinh, đó cũng là lý do khiến những người đứng xem phía sau dám tùy tiện chõ mồm vào. Hộ viện kia cũng không muốn làm
thương tổn Ninh Nghị, nhún chân xuống, chi muốn giữ Ninh Nghị dừng lại
chỗ này, nhưng Ninh Nghị không hề dừng chân, lách người sang, vung tay
tát một phát.
Bốp một tiếng, máu tươi và răng cùng văng ra, tên hộ viện kia lảo đảo lùi lại, ngã nhào xuống sông Tần Hoài ở bên cạnh.
Tên nam nhân kéo tay trái hắn ở phía sau cũng bị kéo tới trước mặt Ninh
Nghị. Ninh Nghị vung ngược tay, tên đó kêu lên một tiếng, thân thể lăn
mấy vòng trên không trung rồi mới lăn xuống đất. Việc này chi diên ra
trong tích tắc thời gian. Bộ pháp của Ninh Nghị quá nhanh, một gã hộ
viện khác xông tới bị hắn dùng một tay tóm được cố, kẹp lại, đi về phía trước mấy bước mới ném sang một bên. Gà ôm cồ lãn lộn dưới đất, liều
mạng ho khan.
Trong nháy mắt, Ninh Nghị đà thu ngắn lại khoảng
cách với những phụ nhân kia, cũng nhìn thây Vân Trúc bị rách miệng, đang bị các ả vây quanh, cô găng lôi kéo, xé quần áo, cũng thấy Nguyên cẩm Nhi đang ôm lấy Vân Trúc quỳ ở đó khóc
hu hu.
Những tiếng hò hét lại nổi lẽn:
- Ninh cô gia, ngươi còn dám như vậy
- Ngươi đã làm sai còn đánh người
- Ngươi làm Đàn Nhi thất vọng quá
- Cẩu nam nữ, đánh chết đám cẩu nam nữ đi.
- Ngươi là một kẻ ở rể, vô pháp vô thiên.
Bình thường gặp chuyện như vậy, ngay cả nhiều quan viên có thân phận rất
cao cũng phải nén giận. Trong lòng các ả vẫn cho rằng Ninh Nghị sẽ
không dám làm xằng làm bậy, nhưng không ngờ Ninh Nghị vẫn dám đánh tới
trước mặt. Chuyện của Ninh Nghị đã truyền một hồi ở Hàng Châu, nhưng
hắn đối xử rất tốt vói mọi người. Đó cũng là nguyên nhân khiến các ả
cảm thấy chung quy thì Ninh Nghị sè không dám làm quá phận. Hắn đột
nhiên vọt tới, chi sợ cũng là phô trương thanh thế.
Trong tiếng hò hét, một phụ nhân xách một cái bô tách đám đông ra, xông đến:
- Đến đây, đến đây.
Đây là một biểu tẩu (chị dâu họ) của Tô Văn Hưng, bộ dạng cao to đen hôi, có tính cách cực kỳ mạnh mẽ ở Tô gia, vừa rồi mới chạy tới làm nhục Vân Trúc và cẩm Nhi, lúc này thấy Ninh Nghị tới, tuy hơi sững sờ một chút nhưng lập tức liền hừ lạnh nói:
- Ninh cô gia, cho dù ngươi có đến đây cũng không cứu được họ đâu.
Ninh Nghị sắc mặt lạnh lùng, lao thẳng đến chỗ Vân Trúc và cẩm Nhi. Mấy phụ nhân muốn kéo hắn lại cũng chi có thể lùi lại theo bước chân của hắn.
- Buông!
Ninh Nghị vừa đi vừa nói một câu. Một phụ nhân nhanh tay kéo áo hấn, liền
bị Ninh Nghị vung ngược tay tát một phát lảo đảo lui lại. Nếu nói đánh
mấy tên hộ viện vừa rồi chi làm mọi người hơi bất ngờ thì một tát này
thực sự khiến mọi người xung quanh phải tinh mộng. Làm gì có nam nhàn
nào không giảng đạo lý như vậy chứ? Nếu hắn ăn mặc như đồ tể thì thôi,
nhưng hắn lại cố tình mặc một bộ áo dài thư sinh. Có người kêu to lên:
-Ngươi dám..
Biểu tẩu xách cái bô kia cũng ngẩn người, trong lúc nhất thòi dẫm chân:
- Ninh Nghị ngươi...
- Buông ra.
Ninh Nghị đã ép tới gần.
- A...
Phụ nhân kia xối cả cái bô vào, một cái tát cũng đồng thời vang trẽn mặt
ả, đánh ả ngà xuống đất. Mùi hôi thối bốc lên bốn phía, cái bô lăn lóc dưới đất. Ninh Nghị bị hắt nửa người, những người xung quanh cũng bị
dính lây. Nhưng lúc này xung quanh lại thật an tĩnh trở lại, ngay cả cẩm Nhi đang gào khóc lớn bên kia cũng ngây ngẩn cả người.
Ninh
Nghị đứng đó, như thể không biết sự hôi thối trên người minh. Phụ nhân
nằm dưới đất kia bị đánh gãy mấy cái răng, đó còn may là Ninh Nghị đã
kìm tay. Phụ nhàn kia phun ra máu tươi và răng, vừa khóc hu hu vừa chửi mắng. Những người xung quanh cũng bắt đầu kêu lên. Ninh Nghị liền đá
một phát vào bụng ả, kìm tiếng khóc của ả lại.
Lần này lại càng khiến tình cảm quần chúng kích động hơn, người chung quanh cũng đều hô lên. Nhưng ngay lập tức thấy ánh lửa lóe lên, Ninh Nghị giơ tay lên.
"Ảm", một tiếng nổ chấn động cả vùng. Cái cây ở cách đó mấy mét bị bắn
rơi rụng cành lá xuống đầu những người vây xem xung quanh. Tuy rằng
người bị dính phân nhưng dù sao hỏa thương (súng) để ờ trong áo choàng
không bị dính. Hắn bắn phát súng này xong, đến khi phụ nhân kia tình ra đang định kêu khóc tiếp thì hắn đã đi tới, gí súng vào đầu ả. Trong
súng đương nhiên là không có hỏa dược và đạn nhưng vẫn còn hơi nóng sau khi bắn.
- Làm loạn nữa thì ta bắn chết ngươi.
Hắn gằn từng chữ:
- Ngươi có tin hay không?
Tin hay không, trong lúc nhất thời cũng không ai dám náo loạn nữa. Trong
đám người vâỵ xem cho dù có người còn nói nói nhưng ngay lập tức không
còn ai dám cao giọng mắng to gì nữa, đại khái là nghĩ Ninh Nghị đà điên rồi. Tiếp đó, hắn đứng lẻn đi về phía Vân Trúc, vừa đi vừa nói:
- Trờ về nói cho Tô Văn Hưng, ta sê đi tìm y tính sổ.
Nói dứt lời, hắn đã tới cạnh Vân Trúc và cẩm Nhi cách đó không xa. Hắn hơi lúng túng chi vào người, tiếp đó cười hỏi:
- Có chỗ nào có thể tắm rửa chút không?
Đen chiều, Ninh Nghị còn chưa trở về, Tô gia đã ồn áo, nháo nhác, khắp nơi hỗn loạn và kích động phẫn nộ.
- Không ngờ lại xảy ra loại chuyện này, thế thì quá lắm rồi!
Tuy lúc trước Tô Văn Hưng nói loại chuyện này không nên náo đến mức để phụ thân biết nhưng khi đám phụ nhân khóc sướt mướt trở về vẫn kinh động
đến Tô Trọng Kham và đám bề trên trong nhà. Cũng không phải tin tức của họ linh thông, cũng không phải Tô Văn Hưng không có đấu óc, mà là vừa
nhìn thấy đám người kia bị đánh đập đến mức đó, lại nghe kể chuyện đã
xảy ra, y liền biết mình không gánh nổi chuyện này nữa rồi.
Ninh Nghị sẽ không thèm quan tàm mà ra tay nặng như vậy thực sự là chuỵện
ngoài dự kiên của mọi người, nhưng hắn đã ra tay như vậy cùng thê hiện
sự quyết tâm của hắn.
Ở Hàng Châu, hắn đã từng giết người, cũng
đã từng đánh nhau với đám phi Phương Lạp; nếu thực sự nổi điên lên thì
hiện tại cũng chi có gia pháp của Tô gia mới có thể ngăn chặn hắn.
Đầu tiên là một đám phụ nhân khóc lóc náo loạn đến bên Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương, sau đó đám người liền chạỵ tới trước chính sảnh, làm kinh động tới hai vị lão nhàn trong tộc. Tô Trọng Kham biết tính nết con
mình, trước hết cho người gọi Tô Văn Hưng tới, gay gắt hỏi chân tướng sự việc. Tô Vãn Hưng liền kể lại hết sự tình.
- Chuyện này thực sự không liên quan đến con. Ai biết vì sao tỷ phu lại chụp mũ chuyện này
lên đầu con chứ? Con cũng không biết đầu tiên truyền ra từ đâu, nhưng
bọn con nghe thấy đương nhiên là tức giận trong lòng. Hắn nuôi nữ nhân ở bên ngoài, mà nhị tỷ thì vừa mới sinh em bé ... Chuyện này đâu liên
quan gì tới con chứ. Hắn đánh biểu tẩu thành thế này, sắp chết rồi, cha cùng thấy đó ... Cha, mọi người mau nghĩ biện pháp đi. Cả nhà này đều
biết nhị tỷ phu lợi hại như thế nào, hiện giờ hắn chụp mũ việc này lẻn
đầu con, con phải làm sao bây giờ ...
- Con không cần gọi hắn là nhị tỷ phu!
Tô Văn Hưng khóc lóc kể lể khiến Tô Trọng Kham cũng phát cáu:
- Hắn còn có thể ăn thịt con sao!
Mười mấy phụ nhân khóc sướt mướt trở về, huyên náo kể lể toàn bộ sự việc
cho cả nhà đều biết. Không đến một lát, toàn bộ phụ cận sảnh chính đều
đã chen chật người. Kẻ ở rể nhưng lại luôn được ưu đãi là Ninh Nghị xảy ra chuyện thế này, mọi người xung quanh ít nhiều đều có chút vui sướng khi người gặp họa, đều hùa theo lẻn án, chi trích. Sự tình càng trờ
nên nghiêm trọng hon.
Một mặt, Tô Trọng Kham vốn không tin con
mình tham gia vào việc này nhưng trong chuyện này đúng là Ninh Nghị đã
quá phận. Ở bên ngoài nuôi nữ nhân, sau khi bị phát hiện còn phát rồ
đánh người nhà. Một đại nam nhân đánh một phụ nhàn gần chết, như vậy
căn bản là đánh vào mặt cả nhà, cho dù sự thật chi tiết như thế nào.
Ngay lập tức, Tô Trọng Kham gầm lên triệu tập gia đinh hộ viện, mặt
khác thông báo sự tình cho Tô Bá Dung.
Chi có điều ở phương diện ứng đối với Tô Đàn Nhi thì y vẫn còn vài phần do dự.
- Đàn Nhi bẽn kia ... Nó vừa mới sinh em bé, các ngươi đừng làm kinh động tới nó.
Chuyện này chờ đại ca đến, cân nhắc xem nên nói với nó như thế nào ... Còn
các ngươi nữa, mau im lặng cho ta! Chờ súc sinh kia trở về thì lập tức
gọi hắn tới đây! Trong lúc nhất thời Tô Bá Dung không xuất hiện nhưng
không khí đã trở nên nghiêm trọng. Một đám hộ viện được an bài ờ sảnh
chính, một đám ờ các cửa. Tô Trọng Kham cẩn thận hỏi han toàn bộ sự
tình. Mọi người liền kể lể, thêm mắm thêm muối về việc Ninh Nghị bao
nuôi danh kỳ như thế nào, đánh người hôm nay như thế nào, V. V ... Mọi
người càng nghị luận, càng thương lượng thi trong lòng càng thêm căm
phẫn
- Được rồi, thế là đủ rồi!
- Lung tung lộn xộn ... cuối cùng cũng gom lại về một chỗ. Nguyên Bảo Nhi, ngươi không sao chứ?
Dù sao trận náo loạn lúc trước cũng đà được ngăn lại đúng lúc. Tuy bị
biến thành cực kỳ nhếch nhác nhưng cũng may là cả Vân Trúc và cẩm Nhi
đều không bị thương hoặc rách mặt, xem như là may mắn trong bất hạnh.
Lúc này thay trang phục xong, đại khái cũng khôi phục được bộ dạng
không tệ lắm, nhưng về mặt công kích tinh thần thì đúng là vẫn bị ảnh
hưởng. Trên mặt cẩm Nhi vẫn còn vết đỏ, ngồi xị mặt ở đó tức giận không nói một lời, nhìn bộ dạng khá khổ sờ, đáng thương. Tuy nhiên Vân Trúc
lại khác, sau khi thay quân áo xong mặc dù nhìn tiêu tụy, gây yêu hơn
bình thường nhưng trên mặt lại thêm vẻ âu lo.
- Huynh làm như vậy ... Đánh người ... Trở về nhà thì phải làm sao ... Huynh kích động quá ...
Nàng lo lắng không biết sau khi về nhà, Ninh Nghị sẽ ăn nói như thế nào.