Hạ chí chưa đến nhưng không khí cũng đã có vài phần khí tức của mùa hè,
lúc sáng nắng to xế chiều trời lại đầy mây. Những người đi trên đường
Giang Ninh vội vội vàng vàng, bà chủ vội vơ quần áo phơi trong sân vào,
đã lác đác có hạt mưa.
Trong Tô gia cũng là một vẻ lo lắng, tuy
bề ngoài không nhìn ra nhưng bên trong áp lực đã bao phủ. Hôm qua Ninh
Nghị đại náo một phen, hơn nữa người của Tô Dũ lại càng mượn chuyện để
nói chuyện của mình, điều này có thể mang đến nhiều thay đổi, mà thay
đổi này ngay từ đầu dù có rất nhiều suy đoán, nhưng khi bạo phát thì đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sự cứng rắn kịch liệt của Ninh Nghị và việc Tô Dũ thu lại mạng lưới đánh cho đám người Tô Trọng Kham, Tô Vân
Phương không kịp trớ tay, quyền lực của phòng hai phòng ba chắc chắn là
phải giao ra rồi. Tô gia rất giàu có, cũng là muốn tập trung đến chỗ Đàn Nhi, nhưng Tô Dũ hạ quyết tâm nhanh như vậy, việc này đúng là bị ép
ngay trước mắt rồi.
Tình hình trong Tô gia vốn tinh tế, chứ cũng
không phải là thế cục chân vạc ba phần gì, lúc trước tuy phân thành ba
nhà nhưng đại bộ phận quyền lực thực ra vẫn chưa phân tán. Làm ăn cũng
được mà sản xuất cũng tốt, những người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương đều
không có đủ sức mạnh và khí phách của mình, nhưng Tô Dũ định để cho bọn
họ dời khỏi vũ đài Tô Gia, hoàn toàn quyết định địa vị chủ đạo của phòng lớn, từ nay về sau phòng hai phòng ba cố nhiên vẫn còn có sản nghiệp
của mình, dù cho khai chi tán diệp, một chi của Tô Trọng Kham và Tô Vân
Phương cũng không đến mức rời khỏi trung tâm biến thành bàng chi, nhưng
trong một vòng lúc này, bọn họ thật sự là thua trận then chốt rồi.
Vốn là nghĩ, có lẽ phòng lớn huyết mạch loãng, mới giúp đám người ngu ngốc
Tô Văn Hưng đời thứ tư của Tô gia có thể tái sinh người có trọng trách
đủ để chống đờ nắm giữ Tô gia. Nhưng trước mắt Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi lợi hại như thế, đối với bọn họ mà nói, hy vọng này cũng là vô cùng xa vời
rồi.
Phòng hai phòng ba ý đồ trong thời gian cuối cùng này cũng có
thể khiến cho Tô Dũ hồi tâm chuyển ý hoặc là tranh thủ thời gian hòa
hoãn. Loại người chủ sự như Tô Dũ cũng đang suy nghĩ xem người nào của
phòng hai phòng ba có thể bị loại khỏi đội ngũ cạnh tranh. Tình hình
cũng không náo nhiệt, bây giờ trời đầy mây, chuyện phần lớn cũng đã lắng đọng không còn gợn sóng gió nữa, nếu là người ngoài, chi hằng ngày tiểu thương hộ đến Tô gia đưa đồ ăn hoặc nhận hương liệu cũng lờ mờ nhận ra
không khí của Tô gia bây giờ và trước kia không giống nhau. Tình cờ hỏi
ra, câu trả lời cũng rất mơ hồ, cũng bởi vì đa số hạ nhân của Tô gia
cũng không nắm rõ được thế cục, không có gì ngoài người của phòng hai
phòng ba nhân tâm hoảng sợ.
Chuyện thuận lợi hôm qua có quan hệ
lớn đến phòng lớn của Tô gia, nhưng lúc này không khí lại có vẻ nặng nề. Không riêng gì Tô Đàn Nhi trầm mặc, mà đến Tô Bá Dung bên kia cũng
không có phản ứng gì. Ngay cả quản sự hoặc chướng quỹ thuộc bên phòng
lớn hôm nay nhắc đến cũng không phải là thắng lợi đó, mà là âm thầm
phỏng đoán nguyên
nhân thúc đẩy chuyện này: Ninh cô gia và vị nữ tử
thanh lâu kia rốt cuộc có mờ ám gì hay không. Lại hoặc là: thái độ của
Nhị tiểu thư rốt cuộc là như thế nào?
Chuyện này ngoài mặt thì đã sáng tỏ, phòng hai phòng ba không thể lại được nhắc nữa, đến lúc này,
rốt cuộc mọi người của phòng lớn cũng cẩn thận nhìn nhận việc xảy ra
trước mắt, sau đó phân tích. Theo ý nào đó mà nói thì đồng thời với việc âm mưu của Tô Văn Hưng thuộc phòng hai phòng ba của Tô gia bị phát sản
thì ảnh hưởng mặt trái của chuyện này vẫn còn xuất hiện.
Dù sao
thì Tô Đàn Nhi cũng mới sinh con, sức khỏe còn yếu ớt và lại đây là lúc
nàng cần phu quân che chở, chồng mình lại xảy ra chuyện này. Dù sao thì
Ninh Nghị cũng không trực tiếp nói ra chuyện này, có thể hắn cảm thấy
không cần thiết, nhưng cũng có thể lý giải thực sự là có những việc này, chi là sự tình đã bị Ninh cô gia dùng thủ đoạn che đậy. Với năng lực và tầm quan trọng trong nhận thức của mọi người đến giờ, quan hệ của
hắn và Tô Đàn Nhi làm sao giành được sự hiểu và bỏ qua vẫn là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.
Giữa cảnh im lặng và suy đoán ở đây thế này, đương sự lại làm ra phản ứng
đầu tiên. Mặc dù hai vợ chồng cũng không phải là có tính cách bị động
nhưng đột nhiên Tô Đàn Nhi lại ra quyết định, ở một mức độ nào đó vẫn
khiến cho Ninh Nghị bất ngờ.
Buổi chiều, lúc bị gọi đến phòng, Tô Đàn Nhi vẫn đang nằm trên giường nhìn vào danh sách phòng hai phòng ba
của Tô gia. Mặc dù vừa mới sinh con xong, nhưng dù sao cũng không phải
là chuyện đả động gì đến xương cốt, nghe nói người phụ nữ ở nông thôn
sinh con xong đã phải đi làm việc ngay. Nàng sinh mẹ tròn con vuông cũng đã hai ngày rồi, có thể động não nhẹ một chút cũng không sao. Chuyện
sắp xếp phòng hai phòng ba do Tô Dũ chủ đạo, nàng chỉ là tiện xem. Sau
khi Hạnh Nhi đi vào nàng còn cúi đầu nhìn ra ngoài một lúc nhưng thực ra trong đầu là đang suy nghĩ chuyện khác.
Hạnh Nhi rót cho nàng một chén nước, nàng uống một ngụm rồi dừng lại một chút
Tướng công đâu?
Không nằm xuống giường nên tiếng nói cũng có chút yếu ớt.
Hình như là... lão gia gọi đi rồi ạ.
- À.
Tô Đàn Nhi gật đầu, đặt danh sách kia xuống, cầm chén trà một lúc rồi mới nói:
Hạnh Nhi, em đi tìm Quyên Nhi lại đây, chiều em ra ngoài làm giúp ta chuyện
Được.
Vừa nghĩ chuyện vừa ra quyết định. Hạnh Nhi có thể nhìn ra thái độ của Tô
Đàn Nhi lúc này giống như khi quyết định những việc trên thương trường
vậy, nhưng lúc này cảm giác có hơi không giống, rõ ràng là nàng đang do
dự, nhưng rốt cuộc vẫn
gượng cười nói: Ta cũng không biết làm chuyện này có đúng không nhưng mà... Em hãy ra ngoài tìm Nhiếp cô nương nhé, thay
ta nói với cô ấy một câu, nói là... Ngày mai nếu rảnh thì mời cô ấy qua
phủ. Hạnh Nhi, em phải giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa...
Hạnh Nhi hơi chần chừ một chút:
Vị Nhiếp cô nương kia...
Chính là Nhiếp Vân Trúc cô nương.
Tô Đàn Nhi cười cười, Hạnh Nhi nhìn vẻ tươi cười của nàng, lúc này mới gật đầu:
À, em em biết...
Tô Đàn Nhi im lặng một lát rồi lại bổ sung:
Đây là cá nhân ta mời, Hạnh Nhi em sắp xếp đi cũng không cần bí mật đâu
nhưng cũng đừng quấy rầy Nhiếp cô nương. Xin lỗi gì đó thì tạm thời
không cần, chỉ làm càng làm cho người ta khó xử. Cũng nói với cô ấy
rằng, chi đi gặp một mình ta là được, đừng có người khác ...tốt nhất là
đừng để cho tướng công biết, em cứ nói với cô ấy như vậy...
- Vâng
Hạnh Nhi gật đầu:
Nhưng mà Cô gia bên kia... Nếu Nhiếp cô nương đến phủ, cuối cùng hắn cũng
biết...
Ngay lúc này thì không biết là được... thực ra biết cũng không sao cả.
Tô Đàn Nhi phức tạp rồi lại cười dịu dàng:
Thực ra tướng công cũng không biết ta muốn làm gì.
Hạnh Nhi gật đầu, ở bên cạnh chờ một lúc, thấy Tô Đàn Nhi không dặn dò gì
nữa liền chuẩn bị ra ngoài gọi Quyên Nhi. Đi được hai bước, nàng lại
quay đầu lại mún môi nói:
Tiểu thư, thực ra, thực ra Cô gia luôn
là người quang minh lỗi lạc, ngài đã nói trước mặt mọi người... Nói vị
Nhiếp cô nương kia vẫn còn là xử nữ, nói vậy hẳn là đúng. Em cảm thấy,
tình cảm của tiểu thư và Cô gia luôn rất tốt, nếu nghe những người đó
nói xong, thì, thì...
Giữa Hạnh Nhi và Tô Đàn Nhi tình như tỷ muội, nhưng dù sao nha hoàn xen vào
chuyện của chủ nhân cũng là không tốt, tính cách ba nha hoàn của nàng tương
đối thẳng thắn, nói ra những lời này hẳn là đúng vậy. Nhưng Tô Đàn Nhi
sẽ không để ý, nàng ngồi trên giường, hai tay xoa chén trà rồi quay đầu
lại cười, một lát mắt lại nhìn ra cửa sổ, tâm sự:
Ta cũng biết
tính tinh của tướng công, chàng rất khinh thường những người nói dối
trong nhà. Ta gọi vị Nhiếp cô nương kia đến cũng không phải là lấy thân
phận vợ cả ra để chất vấn gì, hoặc là để cho nàng ta nhìn thấy cái gì
tốt. Nhưng... Hạnh Nhi, ta muốn không phải là những chuyện này...
Nàng dừng lại một chút:
Lúc trước ta để tướng công đi tham gia hội thơ, để chàng kết giao với những tài tử kia... Cho dù là giai nhân, thì cũng không có gì cả. Tướng công
tài hoa, có người thích
chàng cũng là điều dễ hiểu. Trong tứ đại hoa
khôi của Giang Ninh chúng ta, Khởi Lan các nàng, nếu tướng công từ lâu
đã cố ý thì sớm đã bị người ta truyền nhiều lần rồi... Vậy cũng không có gì cả...
Nàng định nói gì đó nhưng không nói ra, ngữ khí nhỏ xuống, đại khái vẫn là còn có cái gì đó. Sau đó lại nói tiếp:
Nhưng tướng công không hề xằng bậy với các nàng đó một chút nào... Chi có vị
trại chủ Lưu Tây Qua ở Hàng Châu kia, là thích tướng công, tướng công cô ấy... nhưng cũng chỉ là ngưỡng mộ, loại ngưỡng mộ này ta cũng không để ý đến. Tướng công đối với ta, đối với các ngươi như vậy là tốt rồi. Ta
thấy rất ít đàn ông được như chàng. Nhưng cũng vì thế, lại đến vị Nhiếp
cô nương này... ta cũng không biết mình phải nghĩ thế nào...
Có lẽ cô ta và tướng công trước kia quen nhau, tướng công còn dạy nàng ta mở cửa hàng, cùng là bạn bè. Rốt cuộc là nàng ta coi tướng công là gì của
mình...
Nàng cười khổ:
Hạnh Nhi, chuyện này ta không dám đi
hỏi, ta cũng không muốn thăm dò tướng công. Vị Nhiếp cô nương kia... ở
lầu xanh lâu như vậy mà vẫn giữ được tấm thân ngọc ngà, mới có thể được
tướng công để ý đến mà thôi...
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
Thực ra...
đến giờ đến bản thân ta cũng không biết tâm trạng của Nhiếp cô nương thế nào, ta cũng không muốn đi thăm dò tướng công. Có lẽ phải gặp một lần
ta mới có thể biết rốt cuộc lòng mình nghĩ thế nào...
Nàng nói
xong câu này, một lúc sau Hạnh Nhi gọi Quyên Nhi đến. Tự mình đi hỏi
thăm địa chỉ của Nhiếp cô nương, trên đường đi tìm, trời đầy mây, đường
bên bờ sông Tần Hoài còn dấu vết của ngày hôm qua, tường của tiểu lâu bị đồ cũng chua tu bồ, tuy cửa phụ có những người bảo vệ nhưng cũng không
ngăn cản nàng, nàng đi qua gõ cửa, sau đó
cũng nhìn thấy cô nương Nhiếp Vân Trúc.
Lúc trước ở nhà nghe tiểu thư nói những câu đó, nàng cũng có chút tò mò đối với Nhiếp cô nương, Mãi đến khi chuyển lời xong, đi xuống lầu, trong
lòng Hạnh Nhi cũng nghĩ, sao vị Nhiếp cô nương này lại có dáng vẻ điềm
tình thanh nhã như vậy, nàng thoáng cảm thấy ngày mai tiểu thư và cô
nương này gặp mặt chưa chắc đã là chuyện tốt.