Mưa to xối xả, mặc dù là mưa cuối mùa xuân, nhưng lại có cảm giác của
mùa hè. Bầu trời thỉnh thoảng xẹt qua mấy tia chớp, trong thành Giang
Ninh đông nghìn nghịt, hỗn loạn đầu tiên từ hai nơi nhà ngục Giang Ninh
và Tô Phủ rồi lan ra những nơi khác, nhưng bởi vì mưa gió cũng lớn,
trong khoảng thời gian ngắn, vẫn chưa khiến cho thủ quân trong thành có
quá nhiều phản ứng.
Bởi vì chiến sự hai miền Nam Bắc Vũ triều đều đang căng thẳng, Võ Liệt Quân vốn dĩ đóng ở vùng gần Giang Ninh đã
nhổ trại xuôi về phía nam, để Đồng Quán dẫn cấm quân sau khi lên phía
bắc, phối hợp với các quân đội khác tiếp tục bao vây loại trừ Phương
Lạp.
Võ Liệt quân không chuyên về phụ trách đóng quân ở Giang Ninh, nhưng bởi vì vùng đất Giang Ninh vốn dĩ cần bỏ nhiều tâm sức vào
trị an thì lại không nhiều, ít nhất trong chuyện ứng phó với thổ phỉ mấy mươi năm mới gặp một lần này lại chẳng hề hao tâm suy nghĩ. Nhưng bọn
họ lúc này đã rời đi, Giang Ninh trước giờ tương đối thái bình, về mặt
lực lượng phòng ngự, liền trở nên trống rỗng.
Phụ trách bên
đánh sâu vào nhà tù cướp tù phạm, hơn mười tinh nhuệ lẻn vào nhà, thì
cùng lúc đó bên ngoài ngục sức chống cự đã vô cùng yếu ớt. Một là bởi vì lúc này ngục tốt của nhà tù Giang Ninh không có nhiều kinh nghiệm đối
phó với kiểu đánh bất ngờ này lắm, thứ hai lần này những người cướp ngục đều là những hảo hán tren núi. Đại thủ lĩnh bên đại ngục tham gia có
tám người, trừ “Báo Tử Đầu” Lâm Phong, “Hắc Toàn Phong” Lý Quỳ, lần này
đến đây, còn có “Bệnh Quan Sách” Dương Hùng, “Thánh Thủy Tương Quân” Đan Đình Oa, “Bát Tí Na TRá” Hạng Sung, “Phi Thiên Đại Thánh” Lý Cổn, “Trại Nhân Quý” Quách Thịnh và “Vân Lý Kim Cương” Tống Vạn…
Tám
người này dẫn theo thủ hạ tinh nhuệ sát nhập trên đường đi, cho dù trong ngục tốt có cao thủ, dưới tình huống không đề phòng bất ngờ, cũng không chịu nổi mấy chiêu thức của mấy người Lâm Phong, Lý Quỳ, Dương Hùng.
Hơn nữa Lý Quỳ vốn dĩ là ngục tốt Giang Châu, đối với chuyện trong ngục
rõ như lòng bàn tay, mọi người trong nháy mắt đã đột nhập vào trong nhà
tù, đến ngay cả những binh lính áp giải tù nhân, do bất ngờ không kịp
phòng ngự, liền bị tách ra, chia đàn xẻ nghé.
Mà đến lúc này
mới xuất hiện chống cự thật sự cũng đã muộn. Những binh lính áp giải tù
binh này mặc dù là vừa mới từ tiền tuyến về, coi như rất có sức chiến
đấu, nhưng bị xông giết đến tại các nơi ở nhà lao, cũng đã không thể
ngăn được các hảo hán Lương Sơn bắt đầu thả tù phạm ra. Phạm nhân trong
đại lao không ít, một khi bị phóng thích ra ngoài, trong thành sẽ trở
nên hỗn loạn. Lý Quỳ sử dụng một cặp búa chém khóa, gặp người thì chém
mở đường, mọi người mở đại lao ra, trong ngục đã hỗn loạn vô cùng, mà
tận đến khi mở một nửa cửa đại lao, lại xuất hiện chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
Đó là một gã tiểu giáo trong quân được giao phụ trách, chừng hai mươi tuổi, dung mạo nghiêm trang tay cầm một cây thiết
thương, dẫn theo ba gã binh sĩ từ trong hỗn loạn giết ra. Lúc này đám
người Lý Quỳ hô lên:
- Hảo hán Lương Sơn tới cứu người, ai có chuyện bất công thì cùng theo chúng ta đi giết địch! Xong việc lên núi
tụ nghĩa, uống bát rượu lớn ăn miếng thịt to!
Trong lao ngục này ngoại trừ những người lương thiện khiếp
nhược, thì phần nhiều là những phạm nhân vốn là phạm vụ án lớn hoặc là
những kẻ ngang ngạnh tàn ác, trong lòng biết lúc này ra ngoài lao thì
cũng sẽ bị bắt trở lại, lập tức cầm lấy các loại binh khí gậy gộc cùng
người của Lương Sơn quay giết binh sĩ ngục tốt.
Khi tiểu giáo kia xuất hiện, vài tên ngục tốt đã bỏ mạng rồi, tiểu giáo kia múa
thương xông tới, hai tay cầm thương đâm quét, sau đó thiết thương vung
múa như cuồng long vẫy đuôi đánh đao thương trong tay mấy người bắn ra,
vài người ngã rầm rầm nện vào hàng rào nhà tù, rơi xuống, máu tươi từ
thân thể tuôn ra, cả người co giật không còn khí lực để đứng lên nữa.
Xông về phía bên này là Bệnh Quan Sách Dương Hùng, sử dụng một thanh
đại đao răng cưa, võ nghệ thuộc hàng đầu trên Lương Sơn, lúc này một
đường xung phong liều chết xông tới, hạ thủ liên tục, ngục tốt trên
đường hầu như không một ai có thể đỡ được ba đao của gã, thấy tiểu giáo
bên này võ nghệ lợi hại, lập tức xông tới, tấn công liên tiếp, một đao
một thương va chạm vào nhau nổ vang, hoa lửa bắn tung khắp nơi. Tiểu
giáo kia võ nghệ rất cao, ba gã binh sĩ đi theo sau cũng không có cách
nào tham chiến, ba gã tinh nhuệ Lương Sơn đi theo sau Dương Hùng chính
là thủ hạ thân tín của Dương Hùng, từng huấn luyện phối hợp với Dương
Hùng, nhưng cũng rất khó khăn để tham gia cuộc chiến. Lúc này cọi trọng
chính là tốc độ, cũng không phải là quyết đấu giang hồ, trong nháy mắt
bốn người nắm binh khí chém về phía tiểu giáo kia, muốn phân thây hắn
trong loạn đao. Nhưng tiểu giáo kia chỉ khẽ đảo thân hình, cắn chặt răng đứng ở đó chịu đựng, bước tiến dưới chân không hề di chuyển, ngay cả
một tấc cũng không di dời, thương pháp trong tay hắn trầm ổn vững vàng,
trong mấy chiêu đầu, đã chiến ngang hàng với Bệnh Quan Sách, sau đó bị
bốn người cùng đánh, thiết thương trong tay càng lúc càng trầm ổn, mỗi
một thương vừa thủ vừa công, thế tiến công này bức tới những chỗ yếu hại của kẻ địch, nhìn chiêu thương vung lên đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
Chém giết như vậy chỉ trong chốc lát, chỉ nghe ầm một tiếng, khắp bầu trời đều là hoa lửa, tiểu giáo kia đã bức lui
đám người Dương Hùng nửa bước, sau đó lại ầm một tiếng, bức lui bọn họ
nửa bước nữa. Thiết thương ở trong tay hắn vung đâm, xem ra lực lượng
đao thương hùng hậu hơn bốn người kia.
Đây đương nhiên là ảo
giác rồi, sở dĩ hắn có thể bức lui được bốn người, không ngoài cường thế sắc bén, tấn công địch chắc chắn, nhưng dưới tình huống một đấu bốn
triển khai phản kích như vậy, tiểu giáo trước mắt rõ ràng là rất lợi
hại, lại chỉ chiến trong chốc lát, ánh mắt tiểu giáo kia phát ra tia sắc bén, lại bức lui Dương Hùng, cũng vào lúc này, phía sau truyền đến một
giọng nói:
- Cao thủ giỏi, tránh ra cho ta!
Hai gã tinh nhuệ bên cạnh Dương Hùng vội vã nhảy sang bên, chỉ nghe có tiếng
gió rít, hai thanh búa lớn từ phía sau bổ tới, tiểu giáo kia giơ thương
lên đón đỡ, hỏa quang nổ vang, lưỡi búa to lớn cùng với đao răng cưa của Dương Hùng cùng song song bổ tới, chém tiểu giáo liên tiếp lui bốn bước về phía sau, dùng thương chống xuống mới đỡ được thân mình.
Lúc này tới đương nhiên chính là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ rồi, y dùng hai
búa xuất thủ toàn lực cùng với Dương Hùng mới bức lui được tiểu giáo
kia, đồng thời cũng cười hả hả;
- Ta chính là Hắc Toàn Phong
Lý Quỳ dưới trướng của Tống Giang Tống ca ca Lương Sơn Bạc, nhìn ngươi
tuổi trẻ, võ nghệ lại cao, ngươi là anh hùng phương nào, hãy xưng tên
cho ta!
Y vốn tính tình lỗ mãng, nói như vậy nói đã rất có lễ phép rồi, tiểu giáo nói:
- Ta là nam nhi tốt, ngươi chẳng qua chỉ là một đám cường đạo sơn phỉ, làm dơ bẩn tên của ta, nhận lấy cái chết đi.
Lý Quỳ nghe vậy, râu tóc dựng lên, gầm lên giận giữ:
- Tên khốn kiếp!
Vung búa hai lưỡi xông lên phía trước, tiểu giáo kia quét nâng trường
thương, cùng vung lên đón đỡ, thế thương cuồn cuộn như cuồng long đi tới đón đánh. Trong nháy mắt, đã tiếp tục chiến với Lý Quỳ, Dương Hùng.
Nhưng lúc này trong nhà tù đã hoàn toàn rối loạn, tiểu giáo kia mặc dù
võ nghệ cao cường, nhưng dù sao chống lại hai người Lý Quỳ và Dương Hùng trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn, bất đắc dĩ đành phải không
ngừng lui về sau, cũng đã không ngăn được những người Lương Sơn khác
nữa...
Đồng thời trong nhà tù Giang Ninh hỗn loạn, thì ở Tô
phủ cũng đã rơi vào trong tình trạng khẩn trương sợ hãi. Lúc cường phỉ
Lương Sơn giết đến, tuy rằng hộ viện của Tô gia đã tổ chức chống đỡ đơn
giản, khiến cho một bộ phận người Tô gia có thể chạy trốn, tập trung,
nhưng thật ra việc chạy trốn lại không hề có tổ chức kỷ luật. Hơn nửa số người đã chạy đến chính sảnh, nơi đó cũng tụ tập tối đa nhân thủ hộ
viện, muốn kéo dài thời gian đợi quan binh tới cứu viện.
Nhưng có rất nhiều người bỏ lỡ thời gian tụ tập bị phân cách ở trong
viện, hoặc là trốn, hoặc là chạy không có mục đích, gặp phải hắc y nhân
tiến vào trong phủ, liền bị đuổi giết.
Nếu là từ trong màn mưa quan sát phía dưới, việc tàn sát vẫn đang được tiến hành trong viện tử lớn lớn nhỏ nhỏ của Tô gia.
Có người không
theo kịp đại đội, muốn từ cửa chính hoặc cửa hông chạy
ra nhưng chưa tới bên ngoài đã bị hắc y nhân gặp giết, có một nhóm năm
ba người tụ với nhau, gặp phải một gã hắc y nhân, cũng không đề nổi ý
niệ chém giết trong đầu. Tịch Quân Dịch hết sức quen thuộc với ngõ ngách của Tô gia, từng đường từng hướng đều hết sức quen thuộc rõ ràng, có
lão nhân ở trong sân chưa kịp chạy trốn, bị hắc y nhân tới lục soát giết chết, cũng có viện tử, hắc y nhân giết một đứa bé trai, đuổi theo phụ
nhân chạy ngã sấp trong mưa lớn, xé rách y phục mới khiêng nàng vào
trong phòng....
Ninh Nghị xông qua mấy sân, chạy qua sân
luyện võ của Tô gia vòng chuyển một khúc cong lớn, mới bỏ được vài người đuổi theo phía sau.
Người thật sự xông vào chính giữa Tô
phủ, cũng chưa thể bao trùm toàn bộ các nơi của Tô gia, nhưng bất kỳ
người nào Tô gia gặp phải, đương nhiên cũng sẽ bị đối phương hạ độc thủ. Trong quá trình hắn xông qua có bắt gặp thi thể của năm sáu người của
Tô gia, có biết, có lẽ chí ít đều có ấn tượng, trong đó có một đứa bé
chính là học trò năm xưa mà hắn đã dạy học, cả người ngã trên đất, thân
thể bị chém thành hai đoạn.
Dựa theo cảm giác bình thường,
nếu có cường đạo như vậy vào thành, trong thời gian rất nhanh, quân đội
thành Giang Ninh sẽ có hành động, nhưng lúc này, chưa hẳn đã theo lẽ
thường như vậy. Tịch Quân Dục không phải kẻ ngu, y chọn thời điểm này
động thủ, có thể thấy được chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó
rồi, chí ít có thể kéo dài thời gian cứu viện. Dù là lúc hắn tự mình lao ra, chỉ sợ cũng không tìm được cứu binh, với tình huống hiện tại của Tô gia, dù cho ngay từ đầu chống đỡ, nếu như là cao thủ Lương Sơn từ bỏ
tấn công mãnh liệt, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, dù sao hộ
viện một khi tan tác, tiếp theo cũng chỉ là bị tàn sát mà thôi.
Hắn chạy trốn trong mưa nghỉ đối sách, đồng thời trong lòng cũng lo
lắng Vân Trúc vừa rồi mới ra về trong mưa, ngày mưa, nàng không đi nhanh được, khả năng vẫn chưa đi ra ngoài, nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị
hắn gạt ra khỏi đầu, trước khi sự việc kết thúc, bất luận thế nào dù có
sốt ruột lo lắng cũng đều vô ích, lúc này chỉ có thể bình tĩnh. Lúc vọt
tới một cửa viện, nước mưa màu đỏ nhạt từ trong cửa viện tràn ra ngoài,
một bóng người đối mặt với hắn, lập tức bị hắn đánh một quyền ngã xuống
đất.
Một hắc y nhân khác rút đao kéo tới, vung một dải lụa
nước thật dài trong màn mưa, Ninh Nghị cúi đầu tránh thoát, hai người
giao thủ trong màn mưa vài hiệp, người nọ đột nhiên bị Ninh Nghị đánh
ngã xuống đất, liên tục trúng bảy tám quyền, ngất đi. Ninh Nghị quay đầu nhìn, thấy trong sân có ba cỗ thi thể, là người nhà Tô gia mà hắn gọi
là biểu thúc, vốn hắn muốn lấy đao cắt đứt yết hầu hai người, nhưng sau
một lát ngẫm nghĩ, cắn chặt răng, kéo hai gã hắc y nhân vào trong gian
phòng hẻo lánh, lấy khăn nhét vào miệng, sau đó lấy dây thừng trói chặt.
Lúc đi qua một viện tử, bên trong mơ hồ có tiếng động truyền tới, hắn nhìn một chút, trong sân có thi thể, nhưng cửa phòng bên trong mở ra, tiếng người khóc tiếng giãy dụa vang lên, Ninh Nghị đi qua nhìn
một chút, thấy bên cái bàn trong phòng, một gã hắc y nhân tay đề đao,
tay kia đè một phụ nhân đang vừa khóc vừa giãy dụa ở trên bàn để làm
nhục.
Thân thể hắc y nhân kia khẽ giật giật vài cái, hết sức
thỏa mãn, phá phong đột nhiên kéo tới, giống như một cỗ xe ngựa lao qua, phụ nhân trên bàn đang đau đớn khóc kêu "A" một tiếng, nghiêng đầu
nhìn, hắc y nhân trong hai mắt đẫm lệ của nàng đã không còn ở trước mắt
nữa, mà là bị kéo nặng nè bên vách tường cách đó vài mét, thân thể bị
trường đao đâm thủng, trực tiếp đóng ở trên vách tường, vẫn đang co
giật. Gã kêu không ra tiếng, bởi vì nam tử đứng trước mặt đã đấm một
quyền vào cằm gã, phỏng chừng là bị trật khớp rồi, trong tiếng giãy dụa
còn truyền đến tiếng xương bị gãy lách cách.
Phụ nhân kia vốn là một trong những người mấy hôm trước tham dự sự kiện bao vây làm nhục Vân Trúc, chính là vị biểu tẩu của phòng hai, đợi khi nhìn thấy người
xông vào là Ninh Nghị, tiếng khóc cũng chợt ngừng, sững sờ, Ninh Nghị
bóp nát cằm gã kia, lật tay hất y phục phủ lên người phụ nhân đó, xoay
người đi ra ngoài:
- Sự việc hôm nay, ngoài ta ra, sẽ không có người nào biết nữa.
Phụ nhân ôm y phục, rồi đột nhiên cầm lên tảng đá bên cạnh giá đồ cổ,
vọt tới bên tường, ra sức đập vào đầu hắc y nhân, vừa đập vừa khóc. Hắc y nhân kia thật ra đã thoi thóp rồi, lúc này từ từ co giật, đầu bị đập vỡ nát. Ninh Nghị vừa mới bước ra khỏi phòng, tiếng gió phá không từ trên
đỉnh đầu đánh xuống, hắn lui mạnh ra sau, một cú chém ầm rơi xuống đất.
Cùng thời khắc đó, phía sau truyền đến một tiếng nổ, cũng là một tảng
đá xuyên phá qua cửa sổ, tựa hồ như là đánh vào đầu phụ nhân kia, phụ
nhân kia bắn ra, ngã xuống đất, trên đầu máu túa ra, cũng không biết là
ngất hay là đã chết rồi.
Một bóng người xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ bị đánh vỡ, người này tay cầm một bảo kiếm rất nặng hơn so với
loại kiếm bình thường từ trên đánh xuống, chặn ở cửa. Ninh Nghị hít một
hơi, xoay người đi tới bên tường, rút trường đao cắm bụng thi thể kia
ra, thi thể rơi trên mặt đất, ruột gan xổ tuột ra ngoài, hắn giơ đao lên chĩa vào người cầm trọng kiếm kia, hắn có thể nhận ra được, hai người
này là đầu lĩnh luôn đi theo Tịch Quân Dục, chỉ là không biết bọn họ cụ
thể là vị nào ở trên Lương Sơn.
Nhưng, sau đó hai người cũng đã tự giải đáp.
- Ta là Thần hỏa tướng quân Ngụy Định Quốc, ngươi có thể chạy được sao?
Hán tử bên ngoài cứa sổ cao giọng nói.
- Gia gia là Tang Môn Thần Bào Húc, cả đời thích giết người.
Người cầm đại kiếm ngoài cửa cũng bật cười:
- Người chạy trốn rất nhanh, bây giờ còn có thể chạy đi đâu. Còn không
bó tay chịu trói, để gia gia giết cho nhanh, cho ngươi được chết một
cách sảng khoái! Ta nói cho ngươi biết, nếu rơi vào tay Tịch huynh đệ,
chỉ sợ ngươi sống không bằng chết, ha ha ha ha...
Tiếng mưa
rơi bên ngoài cửa sổ rào rào, hai người một chắn cửa, một chắn cửa sổ,
trong phòng, máu trên người phụ nhân trần truồng bắt đầu chảy ra, Ninh
Nghị cầm đao đứng đo, sau đó nghiêng đầu, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi,
tiếng giết chóc, tiếng khóc, một khắc, hắn nhẹ nhàng hạ đao phong, bước
về phía Tang Môn Thần Bào Húc đang chắn ở cửa.
Gió gào thét như hổ gầm, từ bầu trời Giang Ninh thổi tới..