- Nghị ca ca.
Tiểu Thất Đi vào sâu trong sân, nơi ở của Tô Dũ, tiểu cô hương nhút nhát chào hỏi, Ninh Nghị vỗ đầu cô bé, cô bé liền cười rộ lên:
- Gia gia ở bên trong.
Biến cố mấy hôm trước, Tiểu Thất trong lúc hỗn loạn may mắn tránh được kiếp nạn nhưng trên mặt vẫn còn một vết sẹo nhỏ. Cái này đối với con gái chẳng khác nào phá hết dung nhan, nhưng dù sao tuổi của cô bé cũng chưa lớn, chỉ còn chờ xem sau này lớn lên dần dần sẹo có mờ đi hay không. Hắn hàn huyên với cô mấy câu rồi đi vào lương đình trong tiểu viện, Tô Dũ đang nói chuyện với mấy đứa nhỏ của Tô gia, thấy Ninh Nghị, ông liền bảo mấy đứa nhỏ đi chỗ khác chơi.
Đầu tháng tư, chuyện cường phỉ Lương Sơn cướp tù ở Giang Ninh truyền đi xa, làm thiên hạ lục lâm sợ hãi. Thực ra, họa diệt môn của Tô gia chẳng qua cũng chỉ là một làn sóng nhỏ, sau đó ba phòng Tô gia chính thức tách riêng, thì sóng càng gợn thêm một chút, vẫn khó có thể khiến cho mọi người chú ý.
Đứng ở góc độ thiên hạ mà nói là như thế, trên thực tế, nếu chỉ ở trong phạm vi Giang Ninh, người chú ý đến chuyện này có rất nhiều, như hai nhà Tiết gia, Ô gia đứng đầu trong ngành vải, hay là thương hộ Bộc Dương gia, hoặc là một vài gia đình vùng Hàng Châu từng chịu chút ân huệ của Ninh Nghị. Từ sau khi Tô gia trải qua chuyện này hoặc là thăm hỏi, hoặc là lẳng lặng quan tâm, đại để đều là biểu hiện lập trường của mình. Trong chuyện này, cho dù Ninh Nghị là kẻ như thế nào, không nên làm cho gia tộc mình khó xử, cũng có người tỏ vẻ dù thế nào thì cũng đứng sau lưng ủng hộ hắn. Các loại trường hợp cá biệt không phải nhưng vậy, nhưng đến cuối cùng, vẫn rời khỏi Tô gia.
Trong chuyện này Tô Dũ có tác dụng về chủ đạo, Ninh Nghị lại gần như tham gia vào tất cả các quá trình. Lúc này Tô gia chia nhà, với lúc trước ở cùng mọi người là không giống nhau. Nhìn thái độ biểu hiện của hai bên, một khi tách ra, phòng lớn tuy rằng vẫn còn duy trì danh nghĩa Tô gia, nhưng thực tế thì do phòng hai phòng ba hoàn toàn quyết định. Lão thái công đã hầu như tỏ thái độ quyết tuyệt phân chia nhỏ tài sản, vì biết kế hoạch sắp lên bắc của Ninh Nghị, dự phòng chia sản nghiệp cho phòng lớn hầu như đều là phía bắc Trường Giang. Sản nghiệp bên kia của Tô gia cũng không nhiều, thoạt nhìn thì bên nặng bên nhẹ nhưng trên thực tế nếu để cho Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị dựng lại cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng từ nay về sau chuyện của phòng hai phòng ba, phòng lớn đã không có nghĩa vụ phải hỗ trợ bất cứ lúc nào nữa. Chính là muốn cho đám người Ninh Nghị hoàn toàn thoát ly khỏi sự trói buộc của phòng hai phòng ba bên này, ra đi nhẹ nhàng.
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đối với việc được chia bao nhiêu tài sản, đều không có quá để ý. Đến lúc này, những người khác trong Tô gia mới cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Ngay cả những người thường oán thầm hai vợ chồng Ninh Nghị hắn thì sau liên tiếp những sự cố phát sinh, tư duy lên một chút họ mới hiểu được sức nặng của đôi vợ chồng này. Một khi không có bọn họ thì phòng hai phòng ba cùng chỉ có thể giữ cái đã có, còn năng lực giữ gìn thì không đủ.
Lúc nhận ra điểm này, đầu tiên là mấy vị lão bối khác trong Tô gia phản đối, bọn họ vẫn muốn cột vợ chồng Ninh Nghị ở Tô gia như cũ, dù Tô gia có nội chiến thế nào. Chỉ cần có hai vợ chồng hắn ở đây, thì cũng không đến nỗi nào. Rồi tiếp theo một vài bàng chi của phòng hai phòng ba cũng bắt đầu bàn tàn, nói rằng dù ra ở riêng thì vẫn là người một nhà, chỉ có đám người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương lần này trong đại loạn may mắn sống sót là nhân vật trung tâm của phòng hai phòng ba, lúc này cũng chỉ ngậm miệng nhìn, hoàn toàn không đưa ra yêu cầu gì với vợ chồng Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị, thậm chí còn tỏ thái độ ném hết lòng tự trong và sự thương tổn thì cũng tình nguyện dùng hơn phân nửa tài sản để hoàn toàn không đưa ra hết những việc mình làm, thậm chí chuyện chia hơn nửa tài sản để cho vợ chồng hắn.
Trong toàn bộ quá trình này Ninh Nghị đại diện cho Tô Đàn Nhi mỗi ngày đến đây ngồi một chút, không bày tỏ nhiều thái độ. Nhưng ngày đó tất cả mọi người đã nhìn thấy hắn đánh nhau với cường phỉ Lương Sơn tại sân rộng. Không một ai dám nói bừa, mò mẫm lợi ích trước mặt hắn. Mấy ngày qua thương nghị sự việc giải quyết dứt khoát xong, chuyện tiếp theo sau đó, sợ rằng chính là phải duy trì liên tục một hai tháng, chỉ là nếu Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đã không thèm để ý phân chia gì đó cho mình, thì cũng không quá mức để tâm gì cả.
- Nghe nói chuyện đã xử lý xong. Lập Hằng sẽ lên kinh chứ?
Lần này Tô gia đại biến số người tử thương mất quá nửa. Sau khi chuyện qua đi, bắt đầu xử lý việc tách ra, trong mấy ngày này ông cụ lại như già thêm mười tuổi, đầu tóc bạc phơ, tuy rằng nhìn đã già hơn trước nhưng xem ra tinh thần vẫn rất quắc thước. Lúc này ông rót cho Ninh Nghị một chén trà rồi bảo hắn ngồi xuống.
- Vẫn chưa quyết định, còn nhiều chuyện phải làm, huống hồ … Đàn Nhi còn đang tịnh dưỡng. Có lẽ cháu lên Kinh trước một chuyến thôi.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, nói như vậy. Nếu nói chuyện ở riêng, chuyện làm ăn của Đàn Nhi phải chuyển lên Bắc, mình lên Kinh trước thăm hỏi Tần Tự Nguyên, chính thức nhập vào Mật Trinh ti, có lẽ cũng là một bước tiến tốt nhất. Tô Dũ gật đầu:
- Ta hiểu rồi, cháu lên Kinh trước là chuyện tốt, nhưng Đàn Nhi bên kia, con không cần quá quan tâm, nó có thể tự làm được … Nhưng trong chuyện vợ chồng, ta cũng không nên nói quá nhiều.
Tô Dũ thở dài, nhìn xung quanh rồi lại nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa ở bên.
- Vốn dĩ với tính cách của ta, hy vọng Tô gia có thể toàn vẹn, vẫn là tốt nhất. Nhưng chuyện lần này khiến ta thấy rõ. Lập Hằng
là người làm chuyện lớn, ta không trói buộc cháu. Không nên thân với đám con cháu trong nhà Trọng Kham, Vân Phương, nhà này khi bọn chúng muốn bại thì cứ để bọn chúng bại đi. Nay tuy muốn ở riêng nhưng trên danh nghĩa vẫn là người một nhà. Hằng năm đến ngày tế tổ các cháu hãy về một lần. Tương lai cháu và Đàn Nhi sẽ có thành công lớn, nếu bọn họ không làm gì quá đáng, chỉ hi vọng các cháu có thể quan tâm một chút, để cho không đến mức lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Ninh Nghị gật đầu, Tô Dũ chỉ mấy đứa trẻ đang chơi đùa, cười:
- Bọn chúng đại nạn không chết, nếu có thể thành tài, ta chết cũng nhắm mắt.
Hơn nữa, bên kia cháu và Đàn Nhi, ta cũng không quản nữa, chỉ cần sống tốt, các cháu cũng tốt, bọn trẻ cũng tốt. Họ Tô, họ Ninh là các cháu quyết định. Nhưng ta hi vọng, cháu và Đàn Nhi hãy để một đứa mang họ Tô, vậy là đủ rồi.
Hai người người nói chuyện vụn vặt trong lương đình một chốc, Tô Dũ cũng nói với hắn về chuyện tổ tông, nói đến khi còn trẻ ông buôn bán thế nào, sau đó lại chấp chưởng mọi việc Tô gia; mấy lần chém giết trên thương trường; lòng người thay đổi kì lạ, cũng khó khăn không khác gì chuyện Ninh Nghị phá cục diện Hoàng Thương.
Đến sau khi vợ ông chết, nỗ lực đưa Tô gia vào nề nếp, có một chút địa vị trong xã hội. Cả đời ông cạn kiệt vì Tô gia, chặn sóng gió, mới có được gia sản lớn như thế, cũng để quần tộc Tô gia khai chi tán diệp, đứng vững gót chân trong Đại Thành tại Giang Ninh này; còn làm thư viện, thiện đường, nỗ lực làm cho Tô gia cao thêm một bậc, nhưng tới cuối cùng tất cả lại thất bại trong gang tấc, trong lòng ông khẳng định tràn ngập tiếc nuối.
- Cái nhà này, ta cơ bản cũng giữ được khoảng mấy năm nữa. Hi vọng mấy năm sau, bọn chúng đủ trưởng thành, vậy là tốt rồi …
Lúc sắp đi, Ninh Nghị thấy ông lão vẫn ngồi trong lương đình, lẩm bẩm mấy câu. Đây cũng là khu vực mà tạm thời hắn không có cách nào giao thiệp. Gần đến Hạ chí, hoa rụng đầy trong sân, gió mát, hắn nhìn bọn Tiểu Thất đang vui đùa, Tiểu Thất đi tới, hỏi:
- Nhị ca ca, ca sắp đi rồi đúng không?
Cô bé là con gái ruột của Tô Trọng Kham, tuy luôn ngưỡng mộ Ninh Nghị, nhưng trong nhà này, ít nhất là lúc này vẫn không thể nói được nhiều. Thậm chí trong thời gian hắn bị thương này, cô bé cũng không có cách nào đến thăm. Hắn nhẹ nhàng chạm vào vết thương mới hết máu, cười nói:
- Ngoan, chăm sóc gia gia tốt nhé.
Tiểu Thất gật đầu thật mạnh.
Đi ra bên này sân, Quyên Nhi đã ở bên ngoài chờ hắn, hai người cùng đi trên đường về phía tiểu viện kia. Qua mấy còn đường, mảnh sân vẫn như cũ, vốn những thứ ở đó chuyển đi cũng không nhiều. Dưới mái hiên có tiếng chuông gió reo như đợi chủ nhân về.
Đây là ngôi nhà mà Tô Đàn Nhi ở từ nhỏ, có lẽ cũng đã chứa bao kí ức, hỉ nộ ái ố của nàng. Khi nàng sắp thành thân quyết định đào hôn thì trốn ở chỗ này. Sau đó hàng đêm lại nói chuyện phiếm với Ninh Nghị cũng ở đây, để cùng Ninh Nghị viên phòng (chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng), nàng thiêu rụi tiểu lâu đối diện, vốn bắt đầu kế hoạch xây dựng lại, nhưng vì đi Hàng Châu tạm thời hoãn lại, nay chỉ là cái nền. Tô Đàn Nhi bị bệnh ở đây, Ninh Nghị thiết lập kế hoạch Hoàng Thương cũng ở chỗ này, ở chỗ này bọn họ còn thả đèn Khổng Minh, Đàn Nhi sinh con ở đây. Ninh Nghị cũng từng cả thấy ở nơi này cũng rất tốt, vốn là nghĩ sẽ ở mãi một nơi này, nhưng e rằng sau này cũng chỉ có thể là hồi ức.
- Ta muốn giết Tịch Quân Dục, có lẽ sẽ rất nhanh.
Ninh Nghị nhìn thứ gì đó trong viện tử, nói một câu, Quyên Nhi ở bên cạnh nhìn hắn, không có phản ứng gì, mãi đến khi Ninh Nghị đưa mắt dò hỏi nhìn nàng, thì nàng mới "a" một tiếng, không biết vì sao hắn dùng ánh mắt đó nhìn mình như vậy.
- Ta muốn hỏi một chút, tuy là trước kia hay nói đùa nhưng em … có phải Quyên Nhi em thực sự thích y không, nếu là thật …
- Đương, đương nhiên là không.
Mặt Quyên Nhi đỏ lên, sau đó lan sang hai tai:
- Sao em có thể thích y được, cái loại người tự cao tự đại, em sẽ không thích y đâu, Cô gia ngài không biết đó thôi, lúc y còn chưa làm chưởng quỹ, em đã biết y rồi, y nhiều tật xấu, tính không tốt, ban ngày mà còn thường xuyên đi đến kĩ viện …
Quyên Nhi nói liên hồi, rồi lại thấy mình nói nhiều, mặt đỏ cúi xuống. Ninh Nghị cười hà ha. Một lát sau, Quyên Nhi ngẩng đầu lên tò mò hỏi;
- Cô gia, chẳng lẽ nói …
Nếu em thích Tịch Quân Dục thì ngài sẽ không giết y sao?
- Sao có khả năng.
Ninh Nghị vỗ vai nàng:
- Ta sẽ khuyên bảo em nhiều hơn.
Hôm nay đến đây, ngoài có chuyện Tô Dũ phân chia nhà ra, Quyên Nhi còn dẫn theo người mang mấy thứ đi. Vết thương trên người Ninh Nghị đã dần khỏi, ngồi kiệu về mới ra khỏi cửa ngách của Tô gia thì một hòn đá bay tới ném vào trong rèm kiệu trúng vào đầu hắn. Viên đá cũng không lớn lắm, hắn ôm đầu vén rèm lên nhìn ra, bên kia đường Nguyên Cẩm Nhi đang trừng mắt há mồm nhìn sang, đại khái là cô không ngờ mình lại ném chuẩn như vậy, sau đó nhìn sang trái, nhìn phải như không có chuyện gì liền cất bước rời đi.
Người nâng kiệu muốn đi qua bắt cô lại, hắn vẫy tay:
- Bỏ đi.
Hôm nay về nhà, vết thương cũ chưa lành lại có vết thương mới, trán hắn nổi lên một cục.