Với Chu Bội mà nói, ở một mức độ nào đó, có lẽ đây là một ký ức mà sau này cô không muốn nhắc tới. Mười lăm tuổi đào hôn trốn lên kinh, nỗ lực muốn tạo nên một giai thoại cân quắc không thua gì đấng tu mi, sự việc cũng không có gì, chỉ là nàng không ngờ mình lại gặp phải sự trắc trở to lớn như thế. Vốn là trốn trong cái rương, cân nhắc mình có nên ra hay không, đợi khi quyết định xong thì sự việc đã chậm rồi.
Từ bến tàu Giang Ninh ra Trường Giang, dọc đường đi nước sông xóc nảy, Chu Bội bị nhốt trong một chiếc rương lớn không có ánh sáng, đối với một cô gái từ nhỏ đến giờ quen sống an nhàn sung sướng mà nói thì trong lòng cực kỳ sợ hãi. Nhưng ngay cả dù nàng ra sức gõ vào rương gỗ,nhưng thanh âm truyền ra lại cực kỳ nhỏ bé.
Các rương bên cạnh bên trong đều đựng vật nặng, nhưng trên đường đi xóc nảy đã dịch chuyển gần nhau. Khi nàng ý thức được muốn kêu cứu lại không thể, may mắn trên người còn mang theo một thanh chủy thủ, sau đó bắt đầu vừa khóc vừa cắt mặt rương, nhưng cắt rất lâu cũng chỉ được một lỗ nhỏ. Trên thực tế, nếu không phải là có lỗ nhỏ kia mà làm cho tốc độ thông khí nhanh hơn một chút,sợ chẳng chẳng bao lâu nữa nàng cũng bị nghẹt thở chết ở trong rương rồi.
Từ đó về sau, đó hoàn toàn là một cơn ác mộng, bóng tối, đói khát, khủng hoảng, mệt mỏi, đối với Chu Bội mà nói thực sự là một cực hình chưa bao giờ nghĩ tới, cái rương đó tuy rằng khá lớn, nhưng thiếu nữ mười lăm tuổi nằm trong đó, thân thể cũng không thể nào duỗi ra được. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, dùng dao nhỏ khoét được một lỗ hổng, nàng hơn một lần cho rằng mình sắp chết rồi, sau đó phản ứng cực điểm nhất xuất hiện là nàng muốn đi vệ sinh … nàng cũng không biết mình sẽ ở trong rương chờ bao nhiêu lâu nữa, khi ý thức tính táo thì gõ cái rương, có lúc thì dùng chân để đạp, có lúc thì dùng ngón tay để cào, có lúc nghĩ "ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi", cũng có lúc nghĩ không bằng mình chết đi để quên hết, hô hấp và ý thức thời gian trong rương bắt đầu trở nên kỳ quái, trong mơ hồ, nàng nghĩ mình quả thực giống như ác ma bị nhốt ở trong cái chai mà trước đây thầy giáo từng kể, nghĩ mình thế nào cũng sẽ được phát hiện ra.
Có lúc nàng nghĩ, nếu có người có thể cứu nàng ra ngoài, nàng sẽ cả đời thích người đó, báo đáp người đó, bất kể người đó đối xử với nàng thế nào. Nghĩ đến điểm xấu hổ, thân thể nàng cuộn tròn lại, cảm thấy một dòng nước ấm từ giữa hai chân chảy ra, nàng dựa vào mặt rương đau khổ khóc lên.
Có lúc nàng nghĩ tới sự giáo dục trong nhà, nàng là thân phận Quận chúa, là cốt nhục của Hoàng thất, trên người có tôn nghiêm của Hoàng thất, tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy bộ dạng của mình, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng được hiện tại mình vô cùng thảm hại, nếu bị người nào vào nhìn thấy, sợ rằng đầu tiên nàng muốn làm là giết người diệt khẩu rồi.
Trong lòng mơ hồ lúc nghĩ lấy thân báo đáp lúc nghĩ giết người diệt khẩu, mơ mơ màng màng mơ thấy mình thành thân, sau đó là giết chết tướng công của mình, có khi là Hoàng gia hạ chỉ, có khi là tự mình động thủ, mặt kệ là như nào, nàng đều khóc. Có lúc nhớ đến thầy giáo, thật ra nàng cực kỳ bội phục thi từ và tài năng của thầy, nhưng cơ bản thầy không biết. Nàng rất muốn nói vài điều, cũng luôn muốn thể hiện cho thầy biết mình kiến thức tài giỏi, nàng là Tiểu quận chúa có nhiều người khen, có nhiều người thích, nhiều người tới cửa cầu hôn. Một mặt muốn biểu hiện nàng ưu nhã cao quý trước mặt thầy, nhưng thầy xem ra không hề có ý khen ngợi nàng.
Trong vòng tròn cuộc sống đó của nàng, rõ ràng nhiều lần nàng mơ ước như vậy. Chẳng phải mọi người đều thi đua trong vòng tròn đó sao, Ninh Lập Hằng quá kỳ lạ, hắn không trong một vòng tròn nào cả, sau đó trong mộng nàng lại nghĩ đến thầy giáo, nghĩ … sau này hắn chết, nàng sẽ rất đau lòng … Đủ loại suy nghĩ hỗn loạn ở trong mơ, thời gian như dài dằng dặc, ý thức đã càng lúc càng không rõ ràng, khó nắm bắt được.
Đúc lúc đó thì thấy một luồng ánh sáng đầu tiên xuất hiện, khi nhìn thấy Ninh Nghị, nàng nghĩ mình vẫn đang ở trong mộng cảnh, nhưng giữa mộng cảnh và hiện thực, khi hiện lên bóng hình đó nàng cảm thấy vô cùng bình an, cuối cùng nàng mệt mỏi thiếp đi … Không có xóc nảy quá lớn, đội thuyền tiếp tục rẽ sóng đi.
Ninh Nghị đứng ở mép hông thuyền ngắm phong cảnh, lúc này là chạng vạng, cảnh quan hai bên bờ sông theo thuyền lướt qua. Hôm nay đã là ngày thứ ba khởi hành, tuyến đường bắc tiến nhập vào Đại Vận Hà rất an toàn, không khí tươi mát, ánh nắng rực rỡ, mấy chiếc thuyền rẽ sóng mà đi, khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Mà về phương diện khác, căn phòng vốn hắn vẫn ở nay đã bị Chu Bội chiếm lấy, Tiểu quận chúa mới mười lăm tuổi dựa theo cách nói hậu thế đang ở độ tuổi nổi loạn, Ninh Nghị không muốn tham dự vào trong tâm sự quấn quýt lẫn kỳ quái của nàng, tuy rằng nói hai người có danh phận thầy trò, nhưng ít ra phía Ninh Nghị không cảm thấy là thân cận, bởi vậy hắn không dám biểu hiện quá mức thân cận với một tiểu cô nương như vậy.
Lúc đưa Tiểu quận chúa từ trong rương di ra, thiếu nữ bị giam trong một đêm quả thật đã ở trong trạng thái cự kỳ thê lương, nói là hấp hối cũng không quá. Một người bị nhốt trong hoàn cảnh như thế trong khoảng thời gian dài như thế, ngay cả người lớn cũng chưa chắc có thể chống đỡ được chứ đừng nói là một tiểu cô nương.
Lúc buổi chiều tỉnh lại, nàng cuộn mình trên giường không nói gì, dáng vẻ đơn bạc rất nhiều so với vẻ hăng hái trước đây, đoán chừng trong lòng nàng bị hoảng sợ, trong lúc nhất thời khó có thể bình ổn lại được.
Nếu làm một gia trưởng có trách nhiệm, đáng nhẽ lúc này nên bắt nàng về Giang Ninh mới đúng, nhưng Ninh Nghị lựa chọn không làm vậy. Viết thư dùng phi cáp truyền thư gửi về cho Khang Hiền, nhường gian phòng cho thiếu nữ đang bị tổn thương tâm hồn ở, để tránh trở thành đại ác nhân trong mắt nàng.
Lúc này bên cạnh Tiểu quận chúa ở trên thuyền không có người thân nào, ngoại trừ hắn và gã quản sự hôm qua canh giữ ở bên ngoài ra, thì cũng chỉ có Tiểu Thiền.
Chỉ là Tiểu Thiền chăm sóc người khác không thành vấn đề, nhưng đối với tâm lý tổn thương của thiếu nữ thì cũng bất lực, tới giờ ăn, lại do Ninh Nghị bê cháo đi vào. Có lẽ nguyên nhân là vì bị nhốt trong bóng tối quá lâu, nên dù là thấy Ninh Nghị, thiếu nữ đang ở trên giường ôm chăn vẫn mang thần sắc phức tạp như cũ, như là sợ hãi hoặc là hãi hùng, nhưng nếu là Tiểu Thiền, dù là đến gần đối phương cũng không có phản ứng tích cực nào, thậm chí còn ôm chăn chui vào một góc.
Lúc được Ninh Nghị cứu ra khỏi chiếc rương, trước tiên hắn để Tiểu Thiền tắm rửa thay y phục, băng bó vết thương cho Chu Bội. Khi đó nàng đang trong trạng thái hôn mê, tất nhiên là để mặc Tiểu Thiền làm gì thì làm, nhưng sau khi tỉnh lại, liền không để như vậy nữa, nàng ở trên giường mặc áo đơn do Tiểu Thiền mang theo dọc đường, ngay cả là y phục đẹp nhất của Tiểu Thiền, mặc trên người Chu Bội cũng có vẻ có chút giản dị, ngón tay nàng bị thương cũng được băng bó, mái tóc dài rối tung xõa xuống, ngồi trên giường gầy nhỏ, vô cùng đáng thương.
Ninh Nghị ngồi bên giường, múc từng thìa cháo bón cho nàng ăn.
- … Thuyền qua Dương Châu rồi, không ở Trường Giang nữa, kế tiếp sẽ không xóc nảy nữa. Hiện tại thời gian không còn sớm, buổi tối đại khái sẽ cặp bờ phụ cận Hoài An, rất nhiều người trên thuyền sẽ xuống vào thành, cô không cần phải lo lắng nữa. Tin tức cô ở trên thuyền tạm thời chưa công bố ra ngoài, mà đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu như cô nghĩ quá nhiều, thì ra ngoài một chút, phong cảnh trên thuyền cũng không tệ lắm.
Hắn nói đến đây thì ngừng lại, bón thìa qua, Chu Bội ăn một lát, lại lùi về, ôm
chăn cúi đầu. Ninh Nghị nói:
- Nhưng tin tức đã được phi cáp truyền thư gửi về cho Khang gia gia của cô rồi.
Tiếp theo rốt cuộc như nào, tự cô suy nghĩ đi. Tốt nhất là quay lại, cô là hoàng tộc, may mà không sao, nếu sự việc gây náo loạn lớn, có người không kiêng nể gì mà gây chuyện, vậy thì Lưu quản sự trên thuyền sẽ bị cô dọa sợ chết rồi.
Ninh Nghị nói vài câu, Chu Bội thoáng giật mình, ấm ấm ức ức, khẽ nói:
- Thầy … thật sự phiền phức thế sao?
Nàng hỏi như vậy, nếu là người bình thường sợ rằng trả lời có lẽ là không phiền phức, nhưng Ninh Nghị gật đầu:
- Đúng là có chút phiền phức, nhưng hiện tại cô cứ tịnh dưỡng đi đã … Đưa tay ra đây.
Bón cháo xong, Ninh Nghị thay băng ở ngón tay cho cô, ngón tay của Chu Bội thon dài trắng nõn, duỗi ra, khi bị đụng vào, rơi rung động, cảm thấy có chút đau đau.
- Lần sau để Tiểu Thiền thay cho cô, trước đây cô cũng từng gặp nàng ấy rồi, hiện tại nàng ấy là thê tử của ta, cũng coi như là sư nương của cô, thân phận cô rất cao, nàng ấy có chút áp lực, cô đừng làm nàng sợ.
Trên thực tế hôm nay bị thương là Chu Bội, nhưng nàng dù sao cũng là giáo dục rất tốt, lúc Ninh Nghị nói vậy, nàng dù chống cự người khác, nhưng ít nhất cũng tỏ ra chút thân cận với Tiểu Thiền. Nghe nàng ở bên kia khẽ nói:
- Tiểu Thiên không phải là thiếp thất của thầy sao …
- Thiếp thất cũng là thê tử.
Ninh Nghị đáp.
- Chưa, chưa từng nghe ai nói vậy cả …
- Là quy củ nhà ta.
Ninh Nghị cười cười, thấy nàng bắt đầu mở miệng nói chuyện, nói tiếp:
- Đúng rồi, Trác Vân Phong và cô có quan hệ gì?
- Trác … Trác Vân Phong? Chu Bội cơ bản một lúc lâu mới phản ứng.
- Y … y không vấn đề gì chứ …
Không rõ vì sao Ninh Nghị lại hỏi vấn đề này.
- Ta thấy y ăn nói đĩnh đạc, cũng rất có tài học, thấy trong lời nói của y thể hiện tình cảm rất chân thành với cô …
- Thầy … Thầy đã gặp y rồi?
Chu Bội hơi ngẩng lên, sau đó lại cúi xuống, khẽ nói:
- Vâng … là y đến tìm thầy ư?
- Y đang ở trên thuyền.
- Hả?
Điều này lại càng làm Chu Bội hoảng sợ, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lại nghe Ninh Nghị nói tiếp:
- Thấy y rất có tình cảm với cô, đoán chừng đã đến nhà cô xin hỏi cưới rồi …
Chu Bội lắc đầu liên tục, sau đó mới nói:
- Y … y là con trai một Huyện chủ Triêu Dương, cô cô Triêu Dương vốn gả cho một vị Chỉ huy sứ, sau đó vị Trác Chỉ huy sứ kia phạm tội, gia đạo sa sút. Bởi vì liên quan đến Triêu Dương, Hoàng thượng không giáng tội quá nặng. Trác Vân Phong … là người thông minh, lúc còn nhỏ đã được cô cô Triêu Dương đưa tới đây, cùng ta học, cho nên ta với y cũng coi như có quen nhau …
Trong lòng nàng nghĩ việc này, hẳn là có rất nhiều tâm sự mà không biết thổ lộ với ai. Trong đám thanh niên bên cạnh Chu Bội, Trác Vân Phong là người nổi trội hơn hẳn, đây cũng được coi là có giao tình, chỉ là vẫn chưa đi đến mức tình cảm nam nữ. Hai nhà tuy rằn đều là Hoàng tộc, nhưng huyết mạch lại cách nhau vài đời, sau khi chuyện Chu Bội tuyển quận mã truyền ra, Trác gia từng phái người tới hỏi cưới, bên nhà Chu Bội uyển chuyển cự tuyệt, Trác Vân Phong cũng là người kiêu ngạo, từ đó về sau không nhắc tới chuyện này nữa.
Nếu Chu Bội có chút thưởng thức tài hoa của y, hẳn là giữa hai người thân cận hơn so với người khác, bởi nàng cũng ngưỡng mộ tài học của Ninh Nghị, đôi khi khó tránh khỏi trong biểu hiện lời nói và việc làm, Trác Vân Phong hẳn là biết điều đó, chỉ là y không biết nói gì với thầy mà thôi.
Biểu hiện xưa nay của Chu Bội với Ninh Nghị luôn không phục, lúc này nếu để Ninh Nghị biết việc này, đương nhiên rất mất mặt. Dù nàng nghĩ đến lúc trước được hắn ôm ra khỏi rương cũng đã mất mặt vô cùng rồi, lúc này nàng nằm trên giường, vẫn hơn một lần nghĩ đến lúc đó rốt cuộc nàng được ôm ra như thế nào, trong tưởng tượng của nàng, quả thật là cảnh đó còn khó khăn hơn cả so với bị cởi sạch ôm ra ngoài, thế nên khi thì nàng muốn khóc, khi thì nàng trốn không muốn gặp bất kỳ ai, nhưng lúc này trong lòng lại không khỏi thấp thỏm, cũng may Ninh Nghị nghe nàng nói vậy chi gật đầu, không hỏi nhiều.
Trò chuyện với Chu Bội vài câu, thấy trạng thái của nàng chuyển biến tốt đẹp, Ninh Nghị cũng yên lòng, lúc cầm bát ra ngoài, đã thấy Trác Vân Phong cùng mấy người khác từ trong buồng nhỏ trên thuyền đi ra nhìn sang, muốn tới chào hỏi, thấy Ninh Nghị cầm khay, hỏi:
- Ninh tiên sinh, ăn xong thì dọn đồ sao?
Ninh Nghị cười:
- Tiện thôi mà.
Đi theo Trác Vân Phong còn có một vài con cháu quyền quý vùng Giang Ninh, Ninh Nghị không biết bọn họ, nên không chào hỏi, đợi hắn đi rồi, Trác Vân Phong có chút nghĩ nghĩ nhìn căn phòng kia vài lần, vừa cùng nói chuyện với người khác vừa đi, mấy người nghị luận, cũng là nói về thân phận của Ninh Nghị, có người nói.
- Ở bên cạnh chẳng phải là phòng của tiên sinh thu chi đó sao?
- Nhìn thái độ của Vân Phong, như là phụ tá nhà ai đó, có thể là cùng đi lên kinh.
Trác Vân Phong nói:
- Đó là Ninh Lập Hằng.
Mọi người hình như đã nghe đến cái tên này:
- Thì ra là đệ nhất tài tử của chúng ta? Trong lời nói ngược lại cũng không quá mức kinh ngạc, sau đó cũng có người nói:
- Thầy giáo của Quận chúa ư? Lúc này đương nhiên cũng có người khá thân thiết với Trác Vân Phong, đi phía trước ngoặt sang, mới khẽ hỏi:
- Trước đó chẳng phải Vân Phong muốn kết hôn với Tiểu quận chúa sao, lần này vì sao đột nhiên lại muốn lên kinh … Trác Vân Phong quay lại, chỉ nhíu mày lắc đầu không đáp.
Bọn họ dần đi xa, thanh âm cũng loáng thoáng, trong bọn họ ngoại trừ Trác Vân Phong, đương nhiên cũng có người biết Chu Bội, nhưng ngay lúc bọn họ đi qua, Chu Bội nằm trên giường trong phòng khẽ cắn ngón tay nghĩ nghĩ, tâm sự rối loạn, nên không nghe thấy tiếng ồn áo bên ngoài.
Cách phòng này không xa, Tô Văn Dục đi theo đang mặt tái nhợt nằm trên giường, mấy ngày nay, y bị say tàu xe kinh khủng. Trên mép thuyền bên ngoài Ninh Nghị đang trò chuyện với Văn Nhân Bất Nhị. Phía sau có một con thuyền lớn, Vân Trúc và Cẩm Nhi đan ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, thì thầm trò chuyện với nhau. Trên thuyền đều là người lạ, các nàng là nữ, từ lúc lên thuyền thì không ra ngoài, mặt trời chiều đỏ rực, chiếu xuống mặt nước sông cuồn cuộn, mang theo tiếng tâm sự của mọi người, buổi tối, đã đến thị trấn Hu Di phụ cận Hoài An.
Hoài An là giao tiếp điểm giữa sông Hoài và Kinh Hàng Đại Vận Hà, tuy Du Hi không phồn vinh bằng Hoài An, lúc buổi tối vẫn có không ít người đi vào thành tìm những nơi náo nhiệt. Nhưng lúc vào đêm muộn, có vài tôi tớ thảm hại chạy về, nói rằng một vị tiểu Hầu gia có xích mích với người trong thanh lâu tại thị trấn, sau đó bị người ta cướp đi …