Ninh Nghị cuối cùng không gõ cửa đi vào gặp Tiểu Thiền và Vân Trúc để xem các nàng đang trò chuyện gì. Khi rời khỏi thuyền của Vân Trúc và Cẩm Nhi, sắc trời đã tối, ca hát hí khúc dưới rộn ràng, đèn đuốc sáng trưng, Ninh Nghị đứng bên cạnh nhìn một hồi, một lúc lâu sau, tiếng tranh cãi truyền đến, chỉ thấy cách đó không xa bên mạn thuyền chính, vị Trần phó tướng kia cùng với quản sự của phủ Phò Mã đi theo thuyền đang vừa to tiếng vừa đi xuống.
- … Hôm nay không tìm được Tiểu Hầu gia, nha dịch huyện Hu Di không đáng tin cậy, Hà tiên sinh, lần này sự an toàn lên phía bắc do Trần Kim Quy ta phụ trách, nếu làm lỡ thời gian, đương nhiên có ta gánh trách nhiệm, hiện tại vốn đã rất gấp, vì sao không thể tiếp tục dừng lại một hai ngày …
- … Nếu mục đích kẻ tặc thật sự là vì lễ vật sinh nhật, xảy ra vấn đề ngươi gánh nổi không! Bọn họ muốn giữ chúng ta ở chỗ này, nhân lực bị tiêu hao, rõ ràng là đều có mưu đồ. Trần tướng quân ngươi cũng bị kẻ tặc nắm mũi dắt đi sao … Chỉ cần vận chuyển thứ đó đến Hoài An, tất cả đều dễ làm, ngươi muốn ở lại nơi này một tháng cũng tùy ngươi …
- Nếu đám tặc có gan lớn như vậy, Hà quản sự, sự an toàn của tuyến đường này từ bao giờ xuất hiện đám tặc dám cướp lễ vật sinh nhật chứ! Ngươi chỉ là suy đoán mà thôi …
- Ta muốn không vấn đề gì xảy ra!
- Nếu như ngươi để một hai thuyền đi trước, vừa lúc chúng ta bị phân chia binh, chẳng phải là cho kẻ tặc toại nguyện sao.
- Trần tướng quân ngươi nói đi, kẻ tặc không dám cường công, ta cũng hỏi người khác rồi, nếu thật sự có người có mưu đồ cướp lễ vật sinh nhật, suy nghĩ kế sách quyết không đến mức cường công đâu. Ta chỉ lo lắng cứ để những thứ này ở Hu Di … ta muốn một con thuyền, một thuyền binh, mặt khác cũng có thể điều người đi theo, thời gian nửa ngày là đến Hoài An, đến lúc đó ngươi vẫn muốn tìm Lư tiểu Hầu gia, ta trở về toàn lực phối hợp với ngươi … còn muốn thế nào …
Hai người tranh luận liên tục, Trần Kim Quy đương nhiên không hy vọng binh lực hiện nay bị phân tán, trong khoảng thời gian này, y cũng đã cảm giác được, phỉ nhân bắt cóc Lư tiểu Hầu gia này tựa hồ có ý định xoay vòng bọn họ, để dời lực chú ý của bên này đi, mà nếu quả lúc đó nói có người muốn cướp lễ vật sinh nhật, dù sao cũng là chuyện quá mức đa nghi rồi.
Mà ở phương diện Hà quản sự, chỉ cần xác định đối phương không đến mức cứng rắn đi đoạt, thứ đồ này đưa đến Hoài An, bên này đương nhiên có thể không lo.
Quan phủ bên kia biết nặng nhẹ, đương nhiên sẽ phái người trông giữ nghiêm ngặt, dù là có người thật sự nghĩ vậy, Hoài An là thành lớn, đủ loại ứng phó cũng tiện, sinh ý của phủ Thành Quốc công chúa ở khắp nơi, bên Hu Di này cũng có chút liên quan, cũng có thể điều động nhân thủ từ mấy chục đến trăm người theo đội thuyền đi Hoài An, dù sức chiến đấu không mạnh, nhưng dù gì cũng là người đông thế mạnh.
Lúc đi qua bên này, Hà quản sự đánh mắt sang Ninh Nghị một cái, sau đó lại vừa đi vừa tranh luận với Trần Kim Quy.
Buổi đêm gần tới giờ Hợi, người chèo thuyền, lao dịch trên thuyền chính bị ép khiêng hoặc di chuyển số rương này từ phía trên sang thuyền phía sau. Người chỉ huy chính là Hà quản sự. Trần Kim Quy cuối cùng biết rằng mình không thể lay chuyển được ông ta, đành phải đáp ứng với phương pháp của ông ta. Lúc này những người đang tụ tập ở bên tàu xem hí kịch chủ yếu là con cháu quan lại, hoàng thân quý tộc có thân phận ở địa phương, không để tâm đến việc này lắm, chỉ chú tâm xem náo nhiệt.
Khi dọn mấy thứ này được non nửa, trời lại nổi mưa, mưa không lớn, nhưng lập tức cũng làm cho phía dưới hỗn loạn. Ninh Nghị đứng ở trên thuyền nhìn xuống dưới thấy mọi người chạy tới chạy lui, ngay cả tôi tớ cũng lộn xộn, nhìn có chút buồn cười. Tuy rằng chưa tới giờ tý, nhưng sắc trời dù sao cũng đã muộn, các con dòng cháu giống phía dưới tụ tập xe ngựa, muốn đến một vài khách điếm trong thành thị để ngủ, một trận lộn xộn đã dần dần thanh tĩnh lại, sau đó việc di chuyển đồ vẫn tiếp tục, người của gánh hát phía dưới có lẽ là được gọi tới tửu lâu trong khách sạn cũng bắt đầu rỡ sân khấu, việc di chuyển càng trở nên nhộn nhịp hơn.
Tiểu Thiền ở thuyền bên kia ảo não nhìn ra ngoài một lúc, sau đó mới miễn cưỡng mở dù chạy về. Lúc này Ninh Nghị cười nấp đi, khi trở lại phòng, gọi hạ nhân mang nước đến, chuẩn bị tắm, giữa lối đi nhỏ có rất nhiều người đều di chuyển đồ, người đến người đi hết sức náo nhiệt. Sau khi Tiểu Thiền về đến nơi, Ninh Nghị liền kéo nàng tắm cùng, tuy nhiên Tiểu Thiền lại nói phải thu dọn một vài thứ, sau đó quay lại chà lưng cho hắn, nhưng vì Ninh Nghị cứ kiên trì, nàng thì từ trước đến nay không phải là người bướng bỉnh, thấy không chối được, đành phải nhân lúc Ninh Nghị hụp đầu xuống thùng nước tắm thì trút bỏ quần áo ra. Tuy nàng đã là thiếp thất của Ninh Nghị, nhưng trong lòng vẫn luôn coi mình là nha hoàn, để Ninh Nghị giúp nàng cởi quần áo vẫn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, nên nếu có thể tự cởi, nàng đương nhiên tự làm còn hơn là để tướng công làm.
Sau đó là cảnh hương diễm trong phòng, không cần nói gì thêm, Tiểu Thiền được Ninh Nghị ôm vào lòng cả người dán chặt vào hắn, chăn đơn mỏng đắp lên hai người. Hai người nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng dần lắng đi, thuyền theo sóng dập dềnh, những cái rương kia đã dọn xong, lại nghe có tiếng bước chân ngập ngừng bên ngoài cửa, một lúc lâu sau, lại đi vào gian phòng sát vách, chính là tiểu Quận chúa quay lại, đại khái là nghĩ Ninh Nghị và Tiểu Thiền đã ngủ rồi, hoặc là đang làm những việc mờ ám, nên không tới quấy rối nữa.
Trong tiếng mưa rơi, Ninh Nghị và Tiểu Thiền nặng nề ngủ, nhưng tới nửa đêm, có những tiếng bước chân lần thứ hai vọng đến, có những thanh âm ồn ào. Đây là một bộ phận con cháu quan gia đến thanh lâu nhưng không ngủ lại đó đã trở về. Ninh Nghị tỉnh lại trong chốc lát, nghe tiếng nghị luận của bọn họ ở bên ngoài, đều rất cao hứng, có người còn uống say, ngâm thơ cười to, cũng không biết là đã trải qua chuyện thú vị gì.
- "Côn sơn ngọc toái phượng hoàng khiếu Phù dong khấp lộ hương lan tiếu. Thập nhị môn tiền dung lãnh quang Nhị thập tam ti động tử hoàng …
(Bài thơ Lý Bằng Không Hầu dẫn của Lý Hạ)
Hay, hay, bài thơ này cũng chỉ có Quỷ Thi Lý Trường Cát mới có thể miêu tả được, đàn Không tài giỏi, có thể kinh động quỷ thần …
- Tuy đây là Hu Di một địa phương nhỏ, nhưng từ nay về sau sẽ thành giai thoại …
- Địa phương nhỏ mới có linh khí … Còn từ Hoài An, Giang Ninh, Đông Kinh, náo nhiệt, tất cả đều là tục khí rượu thịt, thảo nào …
- Hôm nay người có thể cùng nàng ca xướng đối đáp cũng rất lợi hại … Mọi người ồn ào, có người vẫn còn kích động, muốn sáng tác thơ. Ninh Nghị nghe thanh âm đi qua từ phụ cận cửa sổ sát vách:
- Hơn nửa đêm rồi còn ngủ được nữa không.
Giọng nói đó không cao, trầm thấp bình ổn, mọi người đi qua cửa sổ đại khái là uống rượu nhiều, sau đó nghe những người đó kêu lên:
- Đừng lôi kéo ta, ai đó ai đó.
- Biết ca ca ta là ai không …
- Đi ra đi ra, vừa nói cái gì …
Tiếng lao xao bên ngoài cửa sổ ngay cạnh, tiểu Quận chúa khoác áo lên người, mở cửa sổ, sau một hồi hỗn loạn, có người nhận ra nàng, có người nói năng lộn xộn, cửa sổ lại đóng sập lại. Ninh Nghị nghe mà buồn cười, tiếp tục ôm Tiểu Thiền ngủ.
Có lẽ là bởi vì tối qua bị ảnh hưởng, buổi sáng hôm sau, Chu Bội ngủ dậy rất muộn. Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, bởi nàng đã bộc lộ thân phận, nên sáng hôm nay, ngoài cửa đã có một nha hoàn của nhà hoàng tộc đang đứng chờ, nàng mơ màng đi rửa mặt mũi xong mới ra mạn thuyền hít thở không
khí.
Thấy mưa giăng khắp nơi, chiếc thuyền lớn vốn đậu ở phía sau lúc này đã không còn nữa. Trác Vân Phong cũng tới chào hỏi nàng. Nàng vẫn đứng đó ngẩn người ra, nhớ đến chuyện muốn nói với Ninh Nghị, liền hỏi Trác Vân Phong thuyền kia đi bao lâu rồi, khi biết vừa mới đi, liền chạy vào trong khoang thuyền:
- Ngươi không được theo ta, ta có việc quan trọng.
Hôm nay thiếu nữ đã mặc quần áo hoa lệ, nàng cầm vạt váy chạy rất nhanh.
Trác Vân Phong đi theo phía sau:
- Có chuyện gì vậy? Ngươi dùng điểm tâm chưa?
- Không được theo ta! Thiếu nữ vừa chạy vừa cầm vạt váy, đột nhiên lại quay đầu lại, chỉ vào gã. Trác Vân Phong ngẩn ra, sau đó thấy nàng chạy về hướng phòng của Ninh Nghị.
Lúc này Ninh Nghị đang ở trong phòng chỉnh lý lại vài thứ mình viết, đón Chu Bội vào phòng, cũng không khách khí.
- Ăn điểm tâm chưa? Uống trà nhé, mà gấp gáp có việc gì?
- Thầy nghĩ để thuyền đi trước sẽ không vấn đề gì chứ?
- Hử?
Ninh Nghị môt tay cầm bút lông, một tay cầm tờ giấy vừa viết xong phẩy phẩy vài cái, có chút nghi hoặc nhìn nàng.
- Lúc này thế cục thiên hạ khác trước rồi, trước đây có thể không có người nào dám cướp lễ vật sinh nhật, nhưng hiện tại thì có thể đấy. Ta biết Hà quản sự đã triệu tập trên trăm hỏa kế của cửa hàng hoặc là hộ viện nha dịch đi theo, đây là sản nghiệp của phủ Công chúa, có thể sẽ khiến cho nhiều người thèm muốn, nếu như đánh cướp trên sông, bọn họ không thể chống đỡ nổi.
Chu Bội đi tới hai tay đặt lên bàn, mắt hạnh trợn tròn, chăm chú nhìn hắn. Ninh Nghị nhìn biểu hiện nghiêm túc của tiểu cô nương, dần dần bật cười, sau đó chấm bút lông tiếp tục viết:
- Cô cũng biết là có người sẽ cướp lễ vật sinh nhật à?
- Ta … là thầy nghĩ có khả năng mà …
Chu Bội ngẩn người, nhìn Ninh Nghị rất lâu:
- Hôm qua ta muốn đi tìm thầy để nói chuyện, dù không phải là vấn đề cướp lễ vật sinh nhật, thì cũng không nên phân chia thuyền đi Hoài An chứ, nhiều người thì sao, nếu thật sự có người muốn cướp …
- Hà quản sự không muốn bị đám phỉ trêu chọc, thuyền đi nhanh, nửa ngày là tới Hoài An rồ, bọn chúng phản ứng không kịp đâu.
Ninh Nghị thuận miệng đáp. Chu Bội suy nghĩ một chút:
- Nhỡ đâu bọn họ đã sớm chuẩn bị rồi, nhỡ có người sớm đã theo dõi rồi!
- Bọn họ theo dõi thế nào?
- Rất nhiều biện pháp, thầy xem hôm qua bọn họ ở dưới mời gánh hát để biểu diễn, ăn uống nhiều như vậy, muốn trà trộn vào chẳng phải rất dễ dàng sao … ồ …
Tiểu quận chúa nghĩ việc này, sắc mặt lại trở nên âm trầm:
- Nhóm người này, vào lúc này, hẳn là sẽ làm hỏng chuyện, nếu như ta, sẽ mắng chửi bọn họ, thầy …
Nàng đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng đập cửa, Ninh Nghị đứng lên đi ra, cười chỉ chỉ Chu Bội:
- Cô nói rất có lý.
Hắn mở cửa, Chu Bội cũng thò đầu ra, lập tức sững người, bởi vì bên ngoài chính là Trần Kim Quy, vị phó tướng này thì thầm nói với Ninh Nghị mấy câu, lúc nhìn thấy Chu Bội trong phòng, thần sắc trở nên phức tạp trốn tránh, sau đó giao cho Ninh Nghị một tấm thiếp, rồi đi rất nhanh. Ninh Nghị cầm thiếp nhìn một lúc, quay lại nói:
- Cô còn chưa ăn điểm tâm, còn không mau đi ăn đi, ta còn có việc phải làm.
Ninh Nghị cầm lấy cây dù cạnh cửa, Chu Bội nghi hoặc đi chầm chậm ra ngoài, đợi Ninh Nghị khóa cửa rồi, mới đi theo:
- Chuyện gì xảy ra vậy, thầy và Trần phó tướng chẳng phải không biết nhau sao.
Hà quản sự chắc chắn nghe theo thầy, mà Trần phó tướng này hẳn là nên đối đầu với thầy mới đúng.
Ninh Nghị bật cười lên, tay cầm thiếp đánh lên đầu Chu Bội một cái:
- Cô còn nhỏ, nghĩ nhiều chuyện như vậy làm gì.
Chu Bội ôm đầu, sắc mặt lập tức đỏ lên, đứng tại chỗ. Ninh Nghị đi vài bước, lại quay đầu lại:
- Còn không phải là rất thông minh sao.
Chu Bội vội vàng đuổi theo sau, sắc mặt vừa đỏ lên vừa hưng phấn, lại sôi nổi:
- Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trước đó nàng vẫn luôn muốn làm nên chuyện lớn, lúc này rốt cuộc cảm thấy mình thân ở trong âm mưu quỷ kế rồi, trong lòng vô cùng kích động.
- Đi ăn trước đi đã, lát nói với cô.
Ninh Nghị nói xong, Chu Bội gật đầu như gà mổ thóc, chạy đi ăn điểm tâm sáng.
Cách đó không xa, Trác Vân Phong cau mày nhìn tiểu Quận chúa hoạt bát, khổ não gãi đầu. Gã thấy Ninh Nghị đi ra ngoài, vì vậy cũng đi theo.
Bên ngoài trời còn đang mưa, gã đi đến mạn thuyền, nhìn Ninh Nghị xòe ô xuống thuyền, đến cửa lớn bên kia bến tàu nơi có hai nữ tử đội nón rộng, mang khăn che mặt. Nhìn cô gái kia có chút quen quen, Trác Vân Phong chăm chú nhìn một lát, cuối cùng mới nhận ra, đó là hoa khôi Lý Sư Sư hai ngày trước đã đến Tây Uyển, là đệ nhất danh kỹ kinh thành, Trác Vân Phong cũng vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ, gã đêm trước tại Tây Uyển có được thấy bóng dáng của cô ấy, có người nói tối qua vị Lý cô nương này tại Tây Uyển đàn một khúc Không Hầu trong trẻo kỳ ảo linh hoạt, âm thanh réo rắt động lòng người, sau đó lại có một gã nam tử cất cao giọng hát tương hợp, nghệ kinh tứ tọa, được người ta lan truyền thành giai thoại. Chỉ là Trác Vân Phong đang ở cùng Chu Bội, không thể đến đó, sáng hôm nay nghe nói tới, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Trước đó tuy rằng gã đã được thấy vị Lý cô nương này, nhưng dù sao cô ấy lộ diện không lâu, chỉ là hàn huyên với mấy bằng hữu tại Giang Ninh mà mình quen biết, nhưng Lý Sư Sư này khí chất thật sự nổi bật, cao quý, chỉ là không ngờ hôm nay cô ấy lại đơn độc ra ngoài gặp Ninh Nghị như vậy. Trác Vân Phong suy nghĩ một chút, cũng hiểu ra, Ninh Nghị thi từ rất hay, là đệ nhất tài tử Giang Ninh, từ xưa nói tài tử giai nhân cũng chính là như thế, chắc bởi vậy Lý Sư Sư mới đến gặp hắn ta.
Nhìn Lý Sư Sư này, lại nghĩ đến tiểu Quận chúa, trong lòng gã không khỏi có chút đố kỵ, chỉ là thi từ hay thôi, có gì đâu chứ, đại bộ phận danh kỹ thanh lâu, cuối cùng đều là gả cho nhà phú quý đó sao, nếu có cơ hội bộc lộ một chút những mặt hơn Ninh Nghị thì tốt rồi … Trong lòng gã cũng biết so thi từ thì mình khẳng định không thắng Ninh Nghị, nếu không biết lượng sức, chỉ là làm trò cười thôi. Bình thường, gã có thể dùng quyền quý áp chế hắn, để người khác ý thức được người này chung quy chỉ là một kẻ không có địa vị, nhưng có Chu Bội ở đây, gã cũng biết quyền quý không trấn áp được Ninh Nghị, nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy khổ sở.
Cùng lúc đó, chiếc thuyền lớn tiếp tục đi về phía trước trong mưa gió, có mấy chiếc thuyền nhỏ bảo vệ chung quanh, từ từ tiếp cận cửa hồ Hồng Trạch, trong rừng bên miệng hồ, có một nhóm người cưỡi ngựa, khoác áo tơi đứng từ xa nhìn.
- Thời tiết này, quản sự kia và phó tướng tranh cãi nhau, cuối cùng vẫn nhất quyết trời đang mưa gió cũng phải đi Hoài An. Ta đã nói rồi, trong triều đình, cho dù có một số người có năng lực, nhưng khi tụ cùng nhau, lại chẳng làm nên chuyện gì, ha ha ha … đi, chúng ta đi theo sau!