- Chỉ có một vấn đề.
Văn Nhân Bất Nhị đi tới nói:
- Tên Chu Vũ kia không đơn giản, vì sao không làm thịt y?
- Có đôi khi, người thông minh lại càng dễ đoán hơn so với kẻ ngốc.
Ninh Nghị trả lời, sau đó nghiêng đầu nói:
- Đi thôi, trở về đi. Ta còn phải đi cảm ơn nữa.
Bọn họ đi qua cánh rừng xuống núi. Ven con đường núi gập gềnh có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ lại. Ninh Nghị lên một chiếc xe. Khi vén rèm lên, ánh sáng chiếu len bóng người ở trong xe. Đó chính là kẻ mà Chu Vũ cho rằng "đã chết"
- Lư Tuấn Nghĩa.
Y vốn đang như thể cúi đầu nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Nghị liền ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt không được coi là hiền lành.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt hoặc là nói chuyện với nhau kể từ sau khi Ninh Nghị uy hiếp y trong khoang thuyền. Ánh mắt Ninh Nghị vẫn hiền lành, thậm chí còn có chút hiền lành quá phận.
- Ủy khuất ngươi rồi. Diễn rất tốt. Mặt khác … Cảm ơn!
Ninh Nghị đi tới, chủ động cầm tay Lư Tuấn Nghĩa, tiếp đó vỗ vỗ vào mu bàn tay của y.
- Ca (huynh - anh)!
Thái độ của hắn thành khẩn, cũng không phải là châm chọc. Tiếng gọi "ca" này cũng không phải là nịnh nọt nhưng lại rõ ràng dọa cho Lư Tuấn Nghĩa giật thót mình, có lẽ là chưa bao giờ nhìn thấy hành vi thoạt nhìn cực kỳ không có tiết tháo này.
Tiếp đó Ninh Nghị ngồi xuống xe, gõ tấm ván gỗ để phu xe cho xe khởi hành:
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Lư viên ngoại, trong lòng ngươi có gì nghi ngờ thì có thể nói ra. Ta sẽ giải thích một chút ngay tại đây.
Lư Tuấn Nghĩa nhìn hắn một lát, thẳng lưng lên, nói:
- Được, mỗ cũng đang có chuyện tò mò.
- Nói đi.
- Ta chẳng qua chỉ gật đầu một cái, ấn dấu tay một cái, vậy mà ngươi đã cố ý thả ta ra. Nếu ta không phối hợp với ngươi, chỉ coi những gì ngươi nói lúc trước là đánh rắm thì ngươi có thể làm gì được ta!?
Trong lòng y ngạc nhiên nhất chuyện này. Đêm qua khi y gật đầu với Văn Nhân Bất Nhị, Văn Nhân Bất Nhị nói cho y biết việc phải làm nhưng lại không hề có thêm bất cứ trói buộc nào.
- Đừng nói như vậy chứ. Dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin nhân phẩm của Lư viên ngoại ngươi.
Ninh Nghị bật cười, có chút thành khẩn nhưng Lư Tuấn Nghĩa nhìn hắn, rõ ràng là không tin. Dù sao loại chuyện thế này thì là ai cũng sẽ đều không tin. Ninh Nghị cười tủm tỉm một hồi, tiếp đó mới kiềm chế lại, thản nhiên nhìn đối phương.
- Thứ nhất, ta tin ngươi thật sự là bị ép làm như vậy. Trong lòng có oán, có thể đánh cuộc một phen. Đây là nói thật. Nếu không phải vậy, ta nhất định sẽ không tìm tới ngươi. Thứ hai, ngươi đứng về phía chúng ta, ta có thể đánh ngã toàn bộ Lương Sơn đơn giản hơn rất nhiều. Nếu ngươi không tính toán xé rách mặt mũi với Lương Sơn, ta tình nguyện bỏ qua thái độ của ngươi hôm nay, còn hơn là khi ta thực sự khai đao với Lương Sơn, ngươi lại ở sau lưng quấy rầy kế hoạch của ta. Đây cũng là đầu danh trạng của viên ngoại ngươi. Hôm nay viên ngoại ngươi làm như thế nào cũng sẽ ảnh hưởng không lớn đối với kế hoạch của ta. Chỉ khi ngươi đột nhiên phản bội lúc ta đang thực thi kế hoạch, mới có ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của ta.
- Vậy nếu hôm nay ta trực tiếp dẫn người chạy thoát, ngươi thật sự không ngại sao? Ngươi không nên tự tin …
- Không phải là việc tự tin hay không tự tin. Có một số việc nhất định phải làm.
Ninh Nghị mỉm cười nhìn y:
- Nếu ta muốn động thủ, mục đích là bốn vạn người Lương Sơn. Lần này chỉ hơn hai trăm người, viên ngoại ngươi cho là thật sự rất trọng yếu đối với ta sao? Hôm nay ta giết, ngày mai ta giết, bọn họ đều phải chết. Nếu hôm nay viên ngoại ngươi đổi ý, mang theo bọn họ trốn trở về Lương Sơn, ít nhất ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không thật tâm giúp ta. Đối với ta mà nói, xác định được tin tức kỳ thật cũng có thể xem như một tin tức tốt.
- Ha ha … Lư Tuấn Nghĩa cười rộ lên:
- Không đơn giản như vậy chứ? Trong số chúng ta, ngươi còn xúi giục mấy người nữa? Nếu ta không giao đầu danh trạng này, có phải các ngươi vẫn có thể tìm được chỗ trốn của mọi người không? Ai là người của ngươi? Trần Đạt? Trịnh Thiên Thọ? Trái lại, ta không quá cảm thấy đó chính là Yến Thuận …
- Suỵt! Ninh Nghị dựng thẳng ngón tay lên:
- Đây chính là bí mật … Nói tới việc này dù sao cũng có chút ảnh hưởng đến tình cảm. Viên ngoại, nói chút việc mà ngươi muốn nghe nhé. Ở trên Lương Sơn thì ngươi đã chết. Lần lên theo thuyền lên phía bắc, trong lúc nhất thời rất khó để ngay lập tức tẩy trắng thân phận cho ngươi. Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài để ngươi và Tần tướng gia gặp nhau, trực tiếp đề cử ngươi với ông ấy. Đến lúc đó có lẽ sẽ thử thách võ nghệ, binh pháp của ngươi. Ngươi phải nắm chặt lấy cơ hội này, hết thảy đều không phải lo lắng. Quan tòa này nọ cho đến khi Lương Sơn bị diệt, sẽ do chúng ta ra mặt đánh cho ngươi. Trên cơ bản, ta là kẻ mang thù nhưng vẫn ân oán rõ ràng. Nếu ngươi đứng về phía chúng ta, ta sẽ không mang khúc mắc gì trong lòng đối với ngươi. Đương nhiên những thứ đó thì sau này ngươi sẽ thấy. Mà tốt nhất là, chúng ta hẳn sẽ không phải cộng sự, ngươi sẽ không cần quá
để ý tới ta.
Đối với vị viên ngoại từng có thân phận và thế lực ở phủ Đại Danh như Lư Tuấn Nghĩa mà nói, có thể tự mình đi gặp Hữu tướng (Hữu thừa tướng) Tần Tự Nguyên dù sao cũng là việc cực kỳ khó được. Lúc này Ninh Nghị nói một cách rất đơn giản khiến sắc mặt y phải hơi biến đổi. Y là người có bản lĩnh, chỉ cần có thể được Tần Tự Nguyên thưởng thức thì cho dù Ninh Nghị thực sự muốn đổi ý, xé rách hiệp nghị thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Mà trước khi đánh đổ Lương Sơn, Ninh Nghị tự nhiên sẽ không giết y, đồng thời cũng sẽ phải thực hiện lời hứa hẹn đưa tới gặp Hữu tướng.
Y thoáng suy ngẫm một chút, tiếp đó kiềm chế tâm tình, nói:
- Không có gì khúc mắc thì có lẽ chưa chắc. Nếu thực sự tin ta, vì sao lại muốn ta giả chết? Ta trở lại Lương Sơn chẳng phải rất tốt sao? Tuy là phản bác nhưng dù sao cũng rất ít ý tứ đối chọi gay gắt, chỉ như là hơi bực tức mà thôi.
Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Đây không phải khúc mắc mà là năng lực. Viên ngoại, nói thật ra ngươi tuyệt đối không thích hợp làm gian tế. Tiểu Ất ca mới là thiên tài chân chính. Ngươi vừa nói với y ở trên chiến trường gấp gáp, vậy mà y đã ngay lập tức có thể phối hợp để ngươi "bị giết" như vậy. Ở rất nhiều phương diện, ngươi không bằng y đâu. Nếu y đã là tâm phúc của ngươi, có chuyện gì, về sau ngươi vẫn có thể tin tưởng y. Có câu này chỉ hiện tại ta mới nói với ngươi: Con người phải nhận thức được năng lực của mình ở đâu. Tốt nhất là ngươi nên ngẫm lại những sự việc phát sinh lúc trước. Ngươi chết, Tiểu Ất ca trở lại Lương Sơn tất nhiên sẽ được trọng dụng. Ta phối hợp với y sẽ tốt hơn nhiều so với ngươi, mặc kệ ngươi có thừa nhận điểm này hay không.
Bản thân Lư Tuấn Nghĩa là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo. Nếu là ngày xưa, có lẽ y đã phải đánh nhau với Ninh Nghị, nhưng sau khi đã xảy ra rất nhiều sự tình, y đương nhiên không thể động thủ với Ninh Nghị lúc này, chỉ có điều mặt lộ vẻ không cho là đúng. Ninh Nghị phủi phủi tay áo, đứng dậy.
- Cứ như vậy đi, ta đi trước. Sau này có chuyện gì cứ nói với ta hoặc Văn Nhân Bất Nhị là được. Nếu ngươi không có việc gì … Hoan nghênh cải tà quy chính.
Ninh Nghị gõ vào thùng xe, chờ sau khi xe ngựa dừng lại thì vén màn xe lên rồi đi xuống. Lư Tuấn Nghĩa ngồi đó, nghĩ lại những chuyện đã phát sinh mấy ngày nay, lại nhìn ánh sáng xuyên qua màn xe. Từ trước tới giờ, y đã trải qua rất nhiều sự tình nhưng chưa từng gặp kẻ nào kỳ quái như vậy …
Ánh dương tươi sáng, đội tàu đi trên dòng sông nước hơi đục, những cây cối xanh xanh vàng vàng bên bờ sông càng lộ ra rõ ràng dưới ánh nắng mùa hè. Trên bờ Vận Hà đoạn gần Tống Châu và Biện Châu này đã có chút phồn vinh. Những mảnh ruộng được nước sông tưới tắm, ánh nắng chiếu trông đầy sức sống … Đường lớn song song với Vận Hà có xe ngựa qua lại …
Sau sự kiện kẻ cướp Lương Sơn định cướp lễ vật sinh nhật, đội tàu lại khôi phục lại cảnh tượng thái bình lúc trước. Tuy rằng trên đường đi, đám người Trần Kim Quy tuần tra phòng ngự càng nghiêm mật hơn nhưng không khí giữa mọi người trên đoàn thuyền đi lên phía bắc này đã hài hòa hơn rất nhiều. Đám công tử không còn cãi nhau hay khó quản lý nữa. Ngay cả chứng say tàu của Tô Văn Dục cũng dần dần tốt lên.
Đại khái có lẽ là do áp lực từ bên ngoài.
Ngày hôm đó, đám tù binh Lương Sơn bị bắt lần trước chạy thoát mất một nửa, mà những kẻ chạy đi đó cũng đều cơ bản là chết hết. Mười, hai mươi người cuối cùng còn sót lại thì không bị phơi nắng đến chết mà được giao cho các bên có lợi ích liên quan để báo cáo kết quả công tác. Dù sao sự việc này cũng liên quan đến mưu phản, bắt được tù binh như vậy thì bên phía quân đội cũng muốn mấy tên, quan lại địa phương cũng muốn mấy tên, tam ti ở kinh thành cũng có nhu cầu, bản thân Trần Kim Quy cũng phải giữ lại vài tên. Tất cả đều là để báo công. Về phần thẩm vấn, điều tra, có lẽ cũng sẽ không ra kết quả gì mà chỉ làm cho đủ thủ tục, quá nửa sẽ là kết quả chém đầu.
Vốn Ninh Nghị nói sẽ phải đánh gãy chân những người này rồi phơi nắng đến chết nhưng cuối cùng vẫn nể mặt mọi người mà "nhượng bộ" khiến Trần Kim Quy rất là cảm kích. Ngay từ đầu, y vẫn không thèm coi người thư sinh này ra gì. Tuy Mật Trinh Ti có thể kết nối thẳng với Tần tướng gia nhưng cấp trên vẫn rất nghiêm khắc đối với Mật Trinh Ti. Tuyệt đại thời điểm khi chấp hành những sự vụ cụ thể, loại tổ chức tình báo thế này chỉ có quyền đề nghị mà thôi. Trần Kim Quy không cần phải nể mặt bọn họ.