Lục Khiêm trầm mặc một lát:
- Hiện tại còn chưa biết tất cả bối cảnh của hắn, nhưng nhìn chiêu số hành sự của hắn, nói thực, ngứa tay lắm.
- Ngay cả ngươi cũng nói vậy à.
Cao nha nội vẻ mặt như đưa đám nhìn gã.
- Thuộc hạ ăn ngay nói thật mà.
- Vậy mau đi điều tra bối cảnh của hắn đi. Xem chúng ta có động vào được không? Rồi xem có biện pháp gì hay không. Nếu hắn cố là ra vẻ thì ta sẽ giết chết hắn luôn. Ha, ta khó chịu quá, ta muốn đàn bà.
Nghĩ lai sự rối rắm và khiếp đảm lúc đó, Cao Mộc Ân chịu không nổi la hét ầm ĩ, bên kia Lục Khiêm liên tục gật đầu. Xoay người bước ra ngoài lần nữa.
Ở tửu lâu uống trà nói chuyện phiếm, hết cả một buổi chiều, giờ Mùi qua đi, thời tiết râm mát. Bốn người xuống trà lâu, cáo từ nhau rồi ra về.
Nghiêu Tổ Niên và Thành Chu Hải rời đi trước, sau đó Ninh Nghị đưa Chu Bội lên xe ngựa, đối với việc hôm nay, Chu Bội tâm tình phức tạp, cũng không có nhiều lời muốn nói:
- Sư phụ, ngày mai đi xem đấu thuyền rồng không?
- Chắc mai sẽ đi xem một chút.
Việc càng ngày càng nhiều, không biết khi nào thì làm xong, nhưng Tiểu Thiền, Vân Trúc, Cẩm Nhi đều ở đây, tết Đoan ngọ đi xem đấu thuyền rồng, Ninh Nghị vẫn cố giành thời gian để cùng mọi người ra ngoài chơi.
- Vậy con sẽ ở phía trước xem trên lễ đài, sư phụ nhớ gọi con.
Nàng ngại ngùng cười cười, khi xe ngựa đi đến, liền cáo từ lên xe, sau đó vì có chuyện, không nhịn được bèn quay đầu lại:
- Sư phụ?
- Ừ!
- À… Chu Bội nghĩ nghĩ, một lúc sau, rốt cuộc vẫn lắc đầu.
- Không có việc gì đâu ạ, con đi nhé, hẹn mai gặp sư phụ.
Khẽ nói xong, nàng tiến vào trong xe ngựa, buông mành xuống.
Ninh Nghị nhìn theo xe ngựa đi xa dần, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Chuyện của Cao Mộc Ân, hắn không nói ra trước mặt hai người Nghiêu Thành.
Trong thành Biện Lương, Tiểu Thiền như vậy mà Vân Trúc, Cẩm Nhi cũng thế, cho dù mình rời đi, cũng có thể nhờ Tướng phủ bí mật chiếu cố. Trên lý luận mà nói, an toàn chắc hẳn không có vấn đề. Hắn sẽ không vì những lời của Cao Mộc Ân nói hôm nay mà thấy lo lắng. Đối phương có chút xằng bậy, nhưng chưa chắc đã phải là người độc ác thực sự. Hai bên bày ra bối cảnh, ít nhất bên Lục Khiêm sẽ không thể động thủ. Gia quyến của phụ tá Tướng phủ đối đầu với một giáo đầu cấm quân không có bối cảnh như vậy lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Nhưng mặc dù hiểu được những thứ này, xung đột đã nổi lên, hắn chắc sẽ cũng không thể không có sự phòng bị nào. Nếu như có thể làm điều gì thì hắn sẽ suy nghĩ mà làm điều đó. Ngay cả khi không rõ ở chỗ nào đó ở trong thành Cao Mộc Ân đang nghĩ cách giết chết mình, nhưng loại tình cảnh tương tự như vậy chắc chắn sẽ xảy ra, sau đó mới điều tra bối cảnh, nếu có khả năng, hắn vẫn bằng lòng để cho sự tình an toàn một chút.
Nếu như thật sự có thể tìm được biện pháp tốt, thì có thể giải quyết được người này. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, đương nhiên, hiện tại ở kinh thành cũng không có quá nhiều thế lực có thể lợi dụng, chuyện này tạm thời cũng không nên thông qua mật trinh tư. Có tính khả thi hay không, còn phải thu thập tình báo, sau đó xem có tìm được lỗ hổng hay không, việc nàye rằng cũng chỉ có thể tìm Lý Sư Sư.
Sẽ nhận được tin tức như thế nào, có khả năng hay không, thì còn phải xem vận khí, nhưng ít nhất, loại sự tình này cũng nên phòng ngừa chu đáo. Chỉ là kể từ đó, sự tình trên tay mình quả thật càng ngày càng nhiều, nghĩ như vậy, trong lòng cũng không thể không thở dài một hơi.
Chẳng qua trong lúc này, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ đến, xung đột nho nhỏ xảy ra đột ngột này sau này nó sẽ mang lại những động tĩnh cùng biến hóa như thế nào, gây nên những cơn sóng dữ, ảnh hưởng hữu hình hay vô hình, trực tiếp hoặc gián tiếp ảnh hưởng đến vô số nhân sinh. Dài đến hơn mười năm thậm chí nhiều hơn mười năm. Việc này, khi nhiều năm sau hắn nghĩ lại, cũng chỉ có thể thở dài, thổn thức cười.
Mà vào lúc này, trời đầy mây, che hết cả mặt trời. Hình ảnh chuyển hướng sang bên kia, xe ngựa của Nghiêu Tổ Niên và Thành Chu Hải đang xuyên qua đường phố, trở về Tướng phủ. Thành Chu Hải ngồi cúi đầu suy nghĩ, trên mặt tươi cười. Một lúc sau, vén rèm cửa lên kêu dừng xe ngựa.
- Tự nhiên nhớ ra, còn một số việc phải làm, Ngũ Công quay về Tướng phủ trước. Đệ tử khả năng muốn đi một chút, xử lý xong việc sẽ về.
Nghiêu Tổ Niên gật gật đầu, ông ta cũng không rõ Thành Chu Hải nghĩ gì, nhưng đương nhiên sẽ không phải là tự nhiên nhớ ra,
nhưng cũng không có hứng thú để theo đuổi chuyện này, gật gật đầu mỉm cười, cáo từ đối phương.
Xe ngựa chạy xa, Thành Chu Hải nhìn những người đi lại trên đường, sau đó chọn một phương hướng, thản nhiên đi bộ đến, đi xuyên qua con phố nhỏ.
Thời tiết râm mát, Chu Bội trở về phòng trong Vương phủ, bảo nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại, nàng nằm sấp trên giường, vùi đầu vào trong chăn trong chốc lát, sau đó ôm lấy chiếc gối dài, quỳ ngồi dậy.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc gối, sau đó hai tay ôm lấy, rồi tựa đầu vào bên cạnh gối. Nếu như có người nhìn thấy nàng lúc này, có lẽ sẽ cảm thấy biểu tình và ánh mắt nàng đều rất lạ.
- Các ngươi cũng không biết ta là ai, tại sao phải làm như vậy chứ, có biết lần đầu tiên gặp ngươi ta biết ngay chúng ta có thể trở thành bằng hữu, ngươi khiến ta thất vọng quá.
Giọng nói của nàng trầm thấp nói xong, nhấc cằm lên, ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ. Một lát sau, lại thay đổi tư thế và thần thái, nói lại những lời mình nghe thấy.
Ôm gối, ngẫm nghĩ, sư phụ đúng thật là lợi hại.
Nàng nằm sấp xuống giường, sau đó lật người, miệng mở rộng, ánh mắt cảm thán nhìn trần nhà, một lúc sau lại lăn người lại.
Cuối cùng nàng nằm ngửa, giơ chiếc gối trong tay lên, ngắm nhìn nó, ánh mắt lạnh xuống, nhìn một hồi lâu.
- Ngươi thật đáng chết.
Nàng nghiêng đầu, miệng lẩm bẩm, sau đó lại ôm gối vào người, bắt đầu nghĩ lại những việc mà mình đã nhìn thấy. Cho đến khinha hoàn gõ cửa.
- Quận chúa điện hạ.
- Chuyện gì thế?
- Có vị Thành tiên sinh cầu kiến.
- Hả? Thành tiên sinh?
- Là một thư sinh hơn ba mươi tuổi, tên là Thành Chu Hải, nói là quận chúa biết hắn.
- À…
Chu Bội ngẩn người, trước đó không lâu chia tay với mọi người, vị Thành Chu Hải này trước đó nàng đã biết rồi. Hôm nay trên đường nói không nhiều, ngoài nói mấy câu trên đường đi đến biệt viện ra thì hai người hầu như không nói chuyện. Vậy tại sao gã muốn đến vương phủ bái phỏng riêng mình như vậy?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn kêu nha hoàn ra ngoài mời vào. Sau khi mời ngồi xuống, Chu Bội hỏi mục đích đến của đối phương, Thành Chu Hải uống một ngụm trà, sau đó mỉm cười nhìn nhìn nha hoàn đang đứng trong phòng.
- Các ngươi đi ra trước đi, ta có lời muốn nói với Thành tiên sinh.
Chu Bội bảo nha hoàn ra ngoài, đóng cửa lại. Thành Chu Hải đặt chén trà lên bàn, đứng lên. Bởi vì hiểu được thân phận phụ tá Tướng phủ của gã, cho nên Chu Bội cũng không có ác cảm gì với gã cả. Chỉ thấy Thành Chu Hải đi đến bên cửa, liếc mắt xung quanh, xác định không có người rồi mới nói:
- Tại hạ lần này đến đây, thực sự là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với quận chúa điện hạ. Đương nhiên, nếu tại hạ nói sai, kính xin quận chúa điện hạ coi như chưa nghe thấy.
- Thành tiên sinh cứ nói đừng ngại, Chu Bội biết lợi hại mà.
Thiếu nữ mười lăm tuổi cười đáp.
Thành Chu Hải quay đầu nhìn nàng, một lát sau nói:
- Quận chúa điện hạ, muốn động thủ với tên Cao nha nội kia có đúng không?
- Hả?
Chu Bội ngẩn người, một lát sau nói:
- Thành tiên sinh, tại sao lại nói như vậy?
Thành Chu Hải nhìn kỹ biểu tình của nàng, sau đó nở nụ cười nói:
- Hôm nay quận chúa đứng né sau xe ngựa nhìn thấy việc đó thì cũng là lúc Thành mỗ đứng phía sau, nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Chu Bội vẻ mặt dao động, sắc mặt dần đỏ lên, cũng may Thành Chu Hải không nhìn thấy nàng, chỉ hơi khom người nói:
- Thành mỗ chỉ muốn nói, mỗ ở Mật Trinh Ti nhiều năm làm việc tại Biện Lương, những việc xấu của tên Hoa hoa thái tuế kia đương nhiên là biết, quận chúa điện hạ nếu muốn động thủ với hắn, trong lúc nhất thời không biết xuống tay thế nào, Thành mỗ có thể hỗ trợ điện hạ một hay, vì thành Biện Lương trừ đi mối hại này.