Ninh Nghị mấy ngày nay đều rất bận rộn, ai cũng cảm nhận được điều đó. Tuy nhiên, buổi chiều sau khi nghe nói những chuyện này, Cẩm Nhi ít nhiều cũng có chút ngứa ngáy trong lòng. Nếu là khi còn ở Giang Ninh mà xảy ra chuyện như vậy, Ninh Nghị nhất định sẽ đến nói với nàng và Vân Trúc tỷ, nhưng lúc này hắn bận rộn, hắn hiển nhiên không để tâm đến chuyện này. Đương nhiên, cho dù hắn có đến nói, Cẩm Nhi cũng không biết nên trao đổi với hắn như thế nào.
Cứ như thế, sau khi ăn tối xong, Cẩm Nhi và Vân Trúc chơi tú cầu ngoài sân, ném qua ném lại, một lần Cẩm Nhi đang ưỡn ngực đỡ cầu, thì nhìn thấy Ninh Nghị xuất hiện ở bên kia cửa, nàng liền ôm lấy tú cầu. Lúc Vân Trúc ngẩng mặt, Ninh Nghị đứng ngoài cửa vẫy tay cười cười:
- Hai ngày nay bận quá, ngày mai là tết Đoan ngọ rồi, mọi người ra ngoài đi dạo, xem đấu thuyền rồng nhé.
- Được thôi.
Vân Trúc gật đầu nói.
- Đi ngủ sớm đi, còn nàng nữa, đi cùng nhé, Nguyên Bảo Nhi.
- Hừ!
Cẩm Nhi quay đầu, Ninh Nghị cười cười, xoay người bước đi. Nhìn thấy hắn như vậy, Cẩm Nhi có chút tức giận:
- Cái gì mà ta cùng đi chứ, cứ coi mình như trẻ con vậy.
Nàng phàn nàn với Vân Trúc, Vân Trúc cười nói:
- À, hóa ra không biết sao?
- Đương nhiên không biết
Cẩm Nhi quay đầu lẩm bẩm.
Nhưng mà cái tên Ninh Nghị kia không ở lại nói chuyện ngày mai với các nàng.
Cẩm Nhi có chút thất vọng, đi đến đại sảnh lầu hai phía trước tìm bàn trà có bình phong, muốn tiếp tục nghe tin tức ngày mai. Nhưng đáng tiếc Biện Lương lớn như vậy, cho dù sự tình có truyền đến những miệng của những gã thư sinh kia thì cũng chưa chắc đã nghe được trong gian phòng của trà lâu ồn ào này. Nàng uống đầy một bụng nước, trở về khi gió đêm khẽ thổi.
Chậm rãi đi qua phòng của Ninh Nghị, đèn lồng chiếu xuống ánh sáng màu vàng, hoa hồng trong viện đã nở, dưới ánh sáng màu vàng đó trông nó giống như mỹ nhân bị bệnh. Khi đi qua cửa phòng, ngẩng đầu nhìn vào, chỉ thấy Ninh Nghị vẫn đang viết lách bên bàn, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ đã viết xong, nhíu mày lại.
Khả năng, đây chính là bộ dạng chăm chú khi bàn việc lớn của nam nhân.
Trong nội tâm nàng nghĩ như vậy, đã không còn muốn tranh cãi nữa, thậm chí còn bất giác mỉm cười. Đương nhiên, không lâu sau, nàng đi qua cửa, tâm trạng không khỏi trùng xuống, bởi vì việc này, nàng không biết nên đối mặt với Vân Trúc tỷ như thế nào, thậm chí khi đối mặt với Tiểu Thiền nàng cũng có chút ngượng ngùng. Vốn nàng còn muốn dạy Tiểu Thiền ép chân, dạy tiểu nha hoàn này trở thành một con hồ ly tinh, để khiến gia đình hắn không yên.
Cứ như vậy trôi qua không lâu, khi nàng đi qua viện môn bên kia, vô tình nhìn thấy Ninh Nghị từ trong phòng đi ra, dường như còn đã thay một bộ y phục khác, đang nói chuyện với Tiểu Thiền, chuẩn bị ra khỏi nhà.
- Có một số việc, tối nay ta còn phải đi Phàn lầu một chuyến.
- À. Tướng công đi gặp vị Sư Sư cô nương kia sao? Tối có về không?
- Đương nhiên là về rồi.
Ninh Nghị cười cười, sau đó đi ra khỏi cổng.
Mình còn tưởng hắn muốn làm đại sự cơ đấy, hừ! Hôm nay hắn viết nhiều thơ hay như vậy để tặng hồ ly, đi muộn như vậy, nhất định là không có chuyện tốt. Cho dù hắn không muốn thì ả Lý Sư Sư kia cũng không buông tha cho hắn.
Cẩm Nhi nghĩ tới nghĩ lui, cũng có chút khó chịu, từ tối cho đến lúc sắp đi ngủ rồi mà Ninh Nghị vẫn chưa về. Nàng tắm rửa xong, thổi tắt đèn rồi lên giường ngủ với Vân Trúc. Nàng nghiêng người ôm lấy Vân Trúc, đặt tay lên ngực Vân Trúc. Vân Trúc tưởng rằng nàng tùy tay ôm lấy mình, ôm sai vị trí, cho nên đã khẽ dịch tay nàng sang chỗ khác, nhưng Cẩm Nhi lại đưa tay về chỗ cũ, tay còn ôm chặt hơn không chịu buông ra. Vân Trúc không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ cười cười sau đó chụp tay lên bàn tay nàng rồi ngủ đi.
Còn Cẩm Nhi thì không thể ngủ được, đến nửa đêm, ở phòng bên cạnh Ninh Nghị vừa mới trở về, nàng nghe thấy động tĩnh kia, trong lòng nghĩ Ninh Nghị và ả Lý Sư Sư kia có lẽ đã làm chuyện xấu gì đó. Đương nhiên, suy nghĩ ấy bản thân nàng cũng không tin. Một lúc lâu sau nàng mới dần dần thiếp đi, đêm hôm nay trằn trọc, mơ rất nhiều những giấc mơ cổ quái, ngày hôm sau là tết Đoan ngọ, khi tỉnh dậy hai mắt nàng thâm quầng, trông có chút tiều tụy.
Tết Đoan ngọ bắt đầu từ sáng hôm nay đã vô cùng náo nhiệt, Ninh Nghị đã dành hẳn một nửa ngày, cả nhà cùng nhau đi dạo phố, xem thi đấu thuyền rồng, và cả rất nhiều hoạt động khác. Buổi sáng nay quận chúa Chu Bội cũng tham gia vào trong đó, đến trà lâu ăn uống, nói chuyện, đố câu đốĐến buổi chiều, lại đi đến thăm Tần Tướng phủ. Ninh Nghị cũng nói qua chuyện Thúy Vi biệt viện, đến hôm nay, thật ra đã nghe được chuyện liên quan đến Ninh Nghị từ miệng người khác rồi.
Náo nhiệt có lẽ ở chỗ nào cũng giống nhau, đối với tết Đoan ngọ, quan phủ tổ chức, hoàng thất tham dự, cũng có rất nhiều hoạt động biểu diễn, buổi tối trở về Văn Hối lầu, mọi người cùng nhau ăn bánh chưng.
Tết Đoan ngọ qua đi, thời gian lại quay trở về với vẻ yên bình vốn có. Sự yên bình này chỉ là cảm giác thấu trong thời gian và ánh nắng mặt trời. Ninh Nghị đang vùi đầu làm việc, vì thế đối với mọi người mà nói, có lẽ cũng có chút nặng nề. Những ngày trước Ninh Nghị thường mời mọi người đến những trà lâu khác nhau, còn những ngày này đã dừng lại.
Thời gian của hắn, có vẻ thực sự bận rộn, đôi khi ở ngoài sân suy nghĩ nửa ngày, khi mấy người Vân Trúc, Cẩm Nhi đến, cố nhiên cũng cười nói mấy câu. Tuy nhiên các nàng cũng có thể cảm nhận được sự bận rộn của Ninh Nghị trong thời gian này.
Đang bận rộn như vậy nhưng hắn vẫn cố gắng giành chút thời gian để nói chuyện với các nàng, đây cũng là một sự quan tâm chăng, đến cả Tiểu Thiền gần đây cũng khắc chế không nói chuyện nhiều với Ninh Nghị. Có lúc Vân Trúc hoặc Cẩm Nhi nửa đêm tỉnh dậy, vẫn nhìn thấy phòng bên này vẫn sáng đèn, có những buổi sáng sớm Ninh Nghị ra đánh quyền, nhưng cũng không rõ là hắn đã ngủ dậy hay là chưa ngủ.
Cũng may hắn luyện qua võ công, cho nên tinh thần xem ra vẫn rất tốt.
Vân Trúc cũng hỏi hắn, có phải quá bận không, hắn chỉ cười nói sắp xong rồi.
Chuyện ở bên ngoài đã bị Ninh Nghị chặn ngoài cổng, chuyện hội thi thơ sau khi truyền ra ngoài, ông chủ của Văn Hối các đã đến hỏi thăm, Ninh Nghị gặp mặt một lần. Từ đó cũng có mấy người của hội thơ muốn đến tạ lỗi, Ninh Nghị cũng gặp một lần, thời
gian cũng không dài lắm. Từ đó hắn đều không tiếp khách từ bên ngoài đến nữa.
Nhưng trong thành Biện Lương, danh tiếng của hắn cũng dần dần truyền ra. Ninh Nghị không có thời gian để lo tất cả mọi chuyện, cho nên mọi người trong nhà cũng ai làm việc nấy. Tiểu Thiền và mấy người Tô Văn, Dục Tô, Yến Bình phải bố trí lại viện tử mới mua. Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng phải sửa sang lại tiểu viện ở gần Tướng phủ, có lúc ra khỏi nhà có thể nghe được những chuyện liên quan đến hội thi thơ trước tết Đoan ngọ.
Ngay cả buổi biểu diễn hôm tết Đoan ngọ, một đám hoa khôi cũng biểu diễn không ít những bài thơ hay. Nhưng lần này, thơ Đoan ngọ của Biện Lương, vẫn bị phong cách thơ trước đó bao phủ, mười mấy bài thơ phong cách khác nhau, cộng thêm những câu chuyện khúc chiết của hội thơ, đã truyền lưu khắp lâu trà. Người nói, người nghe, đều rất thích thú. Nghĩ lại hồi ở Giang Ninh, tình cảnh ngày hội sau bài thơ "Minh nguyệt kỷ thời hữu" và Thanh Ngọc Án, có cảm giác hiệu quả như nhau. Mặc dù đã đến Biện Lương, Ninh Nghị vẫn lấy ra khí phách một bài ép toàn thành.
Náo nhiệt như vậy, là một tác giả làm thơ, nhưng vẫn ở trong trạng thái bế quan, không giao tiếp với bên ngoài. Nghĩ ra thì đúng là một chuyện vừa phức tạp lại thú vị. Bởi vì hắn bế quan, cho nên Cẩm Nhi cũng lâm vào cảm xúc như vậy.
Đương nhiên, trong những ngày này còn có một việc khiến cho Cẩm Nhi cảm thấy bức mình, đó chính là Ninh Nghị thỉnh thoảng ra ngoài, đi nhanh về nhanh, nơi đến luôn là Phàn lầu. Hiển nhiên là hắn và Lý Sư Sư liên hệ không ít.
Thỉnh thoảng đi ra ngoài với Vân Trúc, xem này nọ, bố trí sân. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng có một số việc không nói với Ninh Nghị, nàng cũng không rõ bản thân mình cụ thể muốn nói cái gì, nhưng trong tình cảnh trước mắt, dường như càng không có cơ hội để nói rồi.
Đêm đến luôn không ngủ được, hôm nay sáng sớm tỉnh dậy, lại thấy tinh thần không được tốt cho lắm, Vân Trúc tỷ hôm nay cũng Vân Nương ở Tướng phủ hẹn nhau ra ngoài, Cẩm Nhi quyết định nghỉ ở nhà một ngày. Ăn sáng xong, Vân Trúc tỷ, Tiểu Thiền, Tô Văn Dục lần lượt ra khỏi nhà. Nàng ngồi dưới mái hiên, ngắm nhìn ánh nắng đang dần lên, con bướm bay qua mái hiên xa xa, tiếng ve kêu râm ran.
Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng giống như Vân Trúc tỷ, đi được một chút lại ngồi xuống, không biết nên làm cái gì.
Nhớ tới hội thi thơ ở Giang Ninh, hội thi thơ ở Biện Lương, nàng đã từng đi nghe qua, những câu chuyện liên quan đến Ninh Nghị. Ngay từ đầu nàng cũng nghe nói, cái tên đó, cũng không giống như trong "truyền thuyết". Lúc đó nàng vẫn ở Kim Phong lâu, còn tặng tiền cho Vân Trúc tỷ nữa. Lúc đó không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại ở đây, qua một buổi sáng yên tĩnh như thế. Nghĩ như vậy, không nhịn nổi hát lên:
- Minh nguyệt kỷ thời hữu … nâng rượu hỏi trời xanh
Hai tay khép lại, nhẹ nhàng nhảy múa, tiếng ca chính là giai điệu mà Ninh Nghị đã từng hát, Vân Trúc tỷ cũng từng hát bài này. Tính cách và khí chất của Vân Trúc tỷ rất thích hợp với bài này. Còn tính cách của nàng thì khác, không hợp với những thứ chậm rãi từ từ như vậy, chưa bao giờ nàng nghĩ có ngày mình lại hát bài này như vậy, học theo điệu múa của Vân Trúc tỷ, rất tập trung Buổi sáng lặng lẽ trôi đi.
Ninh Nghị vẫn đang viết lách trong phòng bên cạnh, nàng biết điều đó. Cả hai viện này, chỉ còn lại hai người bọn họ, không tự giác, nàng bưng cốc trà qua. Tiểu nhị tuy có thể gọi, nhưng có lẽ hắn quên kêu. Cứ như vậy đi qua bên kia, Ninh Nghị tạm thời rời khỏi đó một chút, nàng đẩy cánh cửa khép hờ đi vào, qua bên bàn kia đổi nước trà. Đổi xong, nàng thấy cửa sổ vẫn đóng, trong phòng có chút tối, đi qua mở cửa sổ ra, nhưng không ngờ gió thổi mạnh vào.
Một tập bản thảo bằng giấy điệp của Ninh Nghị liền bị gió thổi bay tứ tung.
Cẩm Nhi vội vàng đóng cửa sổ, nhìn giấy bản thảo rơi xuống khắp phòng, liền vội vàng nhặt lên, nàng biết Ninh Nghị mấy hôm nay bận rộn viết ra những thứ này, bỗng nhiên lại hỏng bét như vậy. Nhặt ở trong phòng xong, còn có mấy tờ bị gió thổi bay ra ngoài, nàng liền chạy ra ngoài sân để nhặt, còn có một tờ bị thổi sang hành lang bên kia, nàng vội vàng chạy theo, nhưng khi bước qua lan can bên hành lang, không biết vì sao chân nàng có chút bủn rủn, tay đã bắt được tờ giấy kia nhưng người nàng lại bị ngã xuống, đầu đập vào miếng khỗ trên mặt lan can.
Có chút đau, cũng may mà không nặng lắm. Trong nội tâm nàng nghĩ, tai thì nghe thấy tiếng của Ninh Nghị:
- Làm sao vậy?
Ninh Nghị từ bên kia chạy như bay tới.
Cẩm Nhi từ mặt đất đứng dậy, giơ bản thảo trong tay lên, ngượng ngùng cười với hắn:
- Ta muốn đổi trà cho ngươi, nhưng không cẩn thận để nó bay hết rồi, ta sẽ nhặt lại, ngươi đừng mắng ta nhé.
Người bò lên được một nửa, không biết vì sao mắt nàng hoa đi, cả người hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống. Ninh Nghị liền ôm lấy nàng:
- Nàng làm sao vậy?
Nàng cảm nhận được Ninh Nghị có chút hung dữ.
- Ta nói xin lỗi rồi, ngươi đừng mắng ta mà.
Nàng nghĩ, phải nói câu này.
Trước kia chưa từng nghĩ bài Minh nguyệt kỷ thời hữu lại thích hợp với Cẩm Nhi, nhưng hôm nay bỗng nhớ đến chuyện trước kia của Cẩm Nhi và Ninh Nghị, bất giác hát lên, dường như nhìn thấy một cô gái mặc áo trắng múa hát dưới mái hiên, hy vọng cảm giác cô đơn trong trẻo này có thể viết ra.
Chữ Tình này, thực dễ làm tổn thương người ta nhất, những lời này hẳn cũng thích hợp với Đàn Nhi và Tây Qua nữa.