Chuyện của Cẩm Nhi đã được dàn xếp trước khi đi Sơn Đông, đối với Ninh Nghị mà nói thì đây là một chuyện vui, đó cũng là chuyện đầu tiên trong ba chuyện thời gian này phải giải quyết. Chiều hôm nay, tâm trạng của Cẩm Nhi đã khôi phục lại như bình thường. Buổi tối, nàng trò chuyện với Tiểu Thiền ở trong sân:
- Tiểu Thiền, lúc trước dạy cô những thứ này, cô không luyện ạ?
- À, nhưng … Cái đó rất đau …
Sau đó, Tiểu Thiền liền bị lôi đi.
Nhưng thái độ rõ ràng là thay đổi, đại khái là người trong nhà có thể đoán ra chuyện gì đó. Lúc ngồi nghỉ dưới mái hiên cùng với Vân Trúc, trong nụ cười của Vân Trúc bao hàm cả những thứ này. Buổi tối, Tiểu Thiền bị Cẩm Nhi giằng co một trận đương nhiên cô cũng hiểu được. Chỉ là trước mắt cô biết Ninh Nghị đang có rất nhiều chuyện phức tạp. Có thể giải quyết chút chuyện phiền lòng ấy, thậm chí nàng còn vui mừng.
Tối hôm đó hai người đi thẳng lên giường ngủ. Đêm đã về khuya, Tiểu Thiền rúc vào ngực của hắn, Ninh Nghị ôm lấy nàng, vuốt vẻ những sợi tóc:
- Đợi đến … Đàn Nhi lên dây, nàng mang hết những chuyện ở dây nói cho cô ấy biết nhé.
Tiểu Thiền ngẩng đầu lên:
- Ừ?
- Chuyện của Nhiếp Vân Trúc, Nguyên Cẩm Nhi, nói đến những chuyện này, ta thực sự có lỗi với các nàng.
Nghe thấy những câu này, Tiểu Thiền đang nằm trong ngực hắn liền vươn tay ra ôm lấy hắn, vùi đầu mình sát vào ngựa hắn giống như là tiếp sức cho nhau vậy, một sát sau nàng cười trong lòng hắn:
- Thực ra … chuyện của Cẩm Nhi cô nương làm cho tướng công có hơi khó xử đúng không?
- À … có chút trở tay không kịp …
- Thực ra Nhiếp cô nương, Nguyên cô nương đều là người tốt …
Tiểu Thiền ở trong ngực hắn nói:
- Nhưng có một số việc, không phải cứ người tốt thì sẽ không sao cả … Trước kia tại Tô gia, các thê tử, tiểu thiếp được một số lão gia lấy về mới đầu tình cảm cũng tốt, không khí gia đình hòa thuận … Nhưng thời gian dần dần trôi qua, thì có một số việc liền thay đổi …
Ánh trăng môn lung, cô vợ nhỏ trong lòng hắn nói những lời này cũng rất nhẹ nhàng, nghe cũng không có quá nhiều cảm xúc:
- Cao môn đại hộ chính là như vậy, các lão gia mang những chuyện bực tức từ việc làm ăn, từ bên ngoài về. Sự bực dọc cứ dần dần tích lũy lại. Rồi thành bất hòa. Người thân dần dời xa. Chuyện trong lòng cứ chồng chất dần lên, sau đó … trong lòng người tốt, người xấu người thì oán giận, người thì đắc ý … Chuyện này, cô gia có biết không?
Cô vợ nhỏ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng. Những chuyện này đại khái đều là những tâm sự của nàng. Ninh Nghị gật đầu, ôm nàng hôn môi lên vầng trán của nàng. Tiểu Thiền nhắm mắt lại, cứ ôm như vậy một lúc lâu.
- Những chuyện này, thực ra là tiểu thư nói … Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện của Nhiếp tỷ tỷ. Cô ấy nói cũng không phải cứ nhà cao của rộng là như thế này, chỉ cần vợ chồng luôn thông cảm cho nhau là được. Tiểu thư nói, cô gia là một người kì lạ, nguyện ném tất cả những chuyện bên ngoài đi chứ không bao giờ ném bọn thiếp đi. Tiểu thư cảm thấy như vậy, thiếp cũng nghĩ như vậy …
Tiểu Thiên áp mặt hẳn lên người hắn:
- Tiểu Thiền … chỉ là một nha đầu dọn phòng, có những chuyện vẫn không nên nói trước mặt cô gia. Nhưng … Cô gia là một người kỳ lạ, lại làm hư cả Thiều Thiền. Tiểu Tiền nói với cô gia, không phải là nói xấu Nhiếp cô nương và Nguyên cô nương. Tiểu thư từng nói, những chuyện này thực ra giữa vợ chồng có thể thông cảm với nhau là được …
Nàng nằm trong lòng Ninh Nghị dừng lại một chút rồi nói:
- Cuộc đời này của Tiểu Thiền đã gặp được quá nhiều chuyện tốt rồi, làm nha hoàn cho
Tô gia là một chuyện tốt, gặp được tiểu thư là chuyện tốt. Có Quyên Nhi, Hạnh Nhi làm tỷ muội là chuyện tốt. Nhưng Tiểu Thiền cảm thấy, chuyện tốt nhất là gặp được cô gia. Có thể gửi gắm mình cho Cô gia chứ không phải người khác, đây là chuyện tốt nhất trong cuộc đời của thiếp. Nhưng có đôi lúc nghĩ ra, nếu sau này Tiểu Thiền biến thành một người vừa ghen tỵ vừa độc ác, thì trong lòng sẽ rất khó chịu …
Nàng nói đến đây, tiếng nói cũng nghẹn ngào hơn:
- Tiểu Thiền chỉ có cô gia thôi, chuyện phải làm cũng không nhiều, lo quần áo, pha trà, dọn dẹp này nọ cho Cô gia. Tiểu Thiền chỉ hi vọng … khi Cô gia không muốn thiếp, chỉ cần ôm thiếp một cái là thiếp đã rất vui rồi, khi không vui thì mắng thiếp, chỉ cần có Cô gia bên cạnh. Tiểu Thiền cũng sẽ không biến thành một cô gái độc ác hay ghen tỵ. Dù sao Cô gia cũng là một người kì lạ, chuyện này Cô gia có thể nhớ là được rồi … Chỉ cần nhớ thì sẽ không thay đổi …
Những câu này nàng đã suy nghĩ rất lâu, lúc này nói ra lại khiến Ninh Nghị im lặng một lúc lâu, hắn nói:
- Ta biết rồi.
Những lời này của thê tử đối với hắn mà nói chẳng khác nào là câu châm ngôn khiến người ta tỉnh táo, một lát sau, hắn lại nói thêm:
- Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu.
Tiểu Thiền đang nằm trong ngực hắn cũng cười:
- Chuyện này … Có thể khó nói …
- Ừ?
Tiểu Thiền "xem thường" hắn như vậy chẳng khác nào coi hắn là "Hoa tâm đại ba lặc), hắn có hơi khó chịu.
(Hoa tâm la bặc (hoa tâm cây củ cải): đây vốn là tên một bộ phim, về sau có biếm ý từ. Câu nói này dùng cho nam nhân không đứng đắn, đặc biệt là nam nhân câu dẫn nữ nhân và hay thay đổi thất thường. )
- Cô gia của thiếp là người rất có tài, những cô gái bình thường cho dù có cảm tình với chàng thì chàng cũng sẽ không vì thế mà thay đổi. Khởi Lan cô nương ở Giang Ninh, nhiều người như vậy, tất cả đều giống nhau. Nhưng cô gia đối với người khác là thật lòng, lại không từ chối được. Cẩm Nhi cô nương chính là như vậy, không phải sao?
Tiểu Thiền ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn, láu lỉnh cười nói.
Ninh Nghị nhíu mày, không thể nào cãi lại được với lời "lên án" đó, qua một lát, Tiểu Thiền nói:
- Thật ra … giống như vị Đại đao Tây Qua công chúa kia, cô gia và cô ấy … sau này sẽ thế nào?
Tiểu Thiền với Ninh Nghị từng ở Hàng Châu khi bị bao vây, biết toàn bộ quá trình giữa hắn và Lưu Tây Qua, nàng nhắc đến chuyện này, hắn lại cười:
- Lưu Tây Qua ư … cô ấy đang làm việc lớn là tạo phản và cứu nhân loạn, lúc trước tại Bá Đao Doanh, những việc ấy là do ứng biến, chứ không thể nói là có gì cả, Tiểu Thiền nàng nghĩ quá nhiều rồi …
- Ồ …
Tiểu Thiền hơi chần chừ, nàng thật ra cũng chỉ cảm giác quan hệ giữa Ninh Nghị và Lưu Tây Qua khá ám muội, chứ không thể nào xác định.
- Không có thật sao?
- Không có.
Ninh Nghị trả lời một câu, lại nghĩ một lúc:
- Hơn nữa … quên hết chuyện trước đây mới tốt nhất, sợ rằng sau này ta và cô ấy sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, với lại hai người đều bề bộn công việc, ta chỉ hy vọng … cô ấy sẽ không bị triều đình bắt được, tương lai có thể sống yên lành …