Mặt trăng dần hạ xuống nhường chỗ cho ánh mặt trời chiếu rọi. Vào buổi sáng, trong sân Văn Hối Lâu, một không khí nặng nề u uất bao trùm.
- Những thứ này không phải làm bây giờ, nhưng ít nhiều có sự chuẩn bị thì vẫn sẽ tốt hơn. Còn về việc phải chọn ông chủ mới như thế nào thì tự các nàng biết rõ. Người mà chúng ta cần tạm thời không nhất thiết phải quá hoàn hảo, quan trọng là người đó có thể làm tốt những việc được giao. Về vấn đề này thì phía bên Tướng phủ cũng sẽ giúp đỡ nên cũng không cần phải quá lo lắng. Thời gian này ta vắng nhà, chỉ cần mọi thứ cứ từng bước mà làm, đợi đến khi ta về thì mọi thứ phải đâu ra đó
- Các nàngphải biết phối hợp với nhau, phải thường xuyên đến chào hỏi Tướng phủ, chỗ Tần phu nhân và Vân nương. Tần phu nhân thì không nói, nhưng riêng Vân nương thì thực ra hầu như mọi chuyện trong Mật Trinh ti đều là do bà ấy quản lí, bà ấy thường thay Tần tướng sắp xếp, xử lí mọi việc. Vậy nên các nàng nên thường xuyên lui tới chỗ bà ấy
Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, Ninh Nghị, Vân Trúc và Cẩm Nhi đang ngồi ở trước bàn để bàn giao mọi việc lớn nhỏ. Cẩm Nhi nói:
- Huynh nói ngày mai đi, sao đột nhiên lại đổi sang hôm nay?
Liệu có phải là chuyện tối qua xảy ra điều gì phiền phức?
Ninh Nghị lắc đầu, cười:
- Phiền phức thì đương nhiên là có, nhưng không phải như muội nghĩ. Chuyện tối qua là phủ Thái úy không đúng nên cũng không dám động thủ với ta. Thế nhưng bên trên một khi đã bắt đầu điều tra thì ta có thể sẽ phải ở đây mười, mười lăm ngày nữa. Thời gian không đợi chờ ai nên ta phải ra khỏi thành trước đã. Ngoài ra bên chỗ Tướng phủ cũng có thể sẽ gây áp lực cho ta.
Đêm qua, Thành Chu Hải ra tay quá đột ngột khiến cho Ninh Nghị không kịp chuẩn bị trước gì cả. Nhưng Thành Chu Hải là một trong số những người chiếm giữ vị trí quan trọng trong Mật Trinh ti nên làm ra chuyện như vậy Ninh Nghị cũng không phải lo lắng y chỉ là kẻ đầu óc thuần túy.
Sự việc buổi đêm được tiến hành từng bước một. Khi người của Sùng vương phủ đuổi đến nơi thì Ninh Nghị đang dìu Chu Bội toàn thân đầy máu tươi, quần áo bị rách bươm đi ra ngoài. Sùng vương Chu Kí nổi cơn thịnh nộ, rút đao đuổi theo Cao Mộc Ân đang trong bộ dạng nhếch nhác thê thảm. Lúc này Lục Khiêm chỉ có thể giúp Cao Mộc Ân trốn chạy. Trong cơn thịnh nộ, Vương gia đã chém chết hai thị vệ của phủ Thái úy. Lục Khiêm cũng không dám né tránh quá đà nên cũng phải chịu sự trừng phạt, gã bị đánh đến mức chảy cả máu đầu. Khi Cao Cầu vội vàng dẫn người đến bèn khóc lóc kể tội muôn lần đáng chết, cũng là lúc sự việc cũng đã xong xuôi đâu đấy rồi.
Những chuyện xảy ra sau đó thì Thành Chu Hải đã chuẩn bị trước đó rất lâu rồi nên chắc sẽ không xảy ra sai sót gì quá lớn. Thế nhưng Ninh Nghị chỉ là một người bị quấn vào vòng xoáy đó nên không muốn bị giữ ở lại. Vì vậy nên phải nhanh chóng rời khỏi đây. Tối hôm đó sau khi trở về, hắn nói những việc cần phải lo liệu với Tiểu Thiền đến cả nửa đêm. Sáng sớm hôm nay thì gọi Vân Trúc và Cẩm Nhi đến để dặn dò. Sự tình đột nhiên phải tiến hành trước một ngày, hai bên tuy rằng có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi thì không thể nói hết được những điều mình muốn nói.
Cũng vào lúc này, trong ngự thư phòng ở hoàng cung, đương kim Thiên tử ba mươi tuổi đang gạt hết đồ đạc trước mặt xuống, hắn nổi cơn thịnh nộ với Thái úy Cao Cầu đang quỳ trước mặt.
- Khốn kiếp! Cao Cầu!
Trẫm đúng là nhìn nhầm ngươi rồi. Ngươi dạy con không nghiêm, chuyện này khiến trẫm trở thành trò cười rồi.
Hắn cầm lấy cây đèn lưu ly ném xuống trước mặt Cao Cầu và lớn tiếng quát mắng:
- Cháu gái ta đến đây là để chúc thọ Thái hậu. Ở đất kinh thành này, ngay dưới chân thiên tử mà lại xảy ra chuyện như vậy. Hoa hoa Thái tuế à! Sáng sớm nay Thái hậu nổi giận đùng đùng, ngươi bảo trẫm phải làm con thế nào đây, phải làm chú thế nào đây? Cao Cầu, ngươi tưởng rằng trẫm khen ngợi ngươi thì ngươi có thể tùy ý hành sự vô pháp như vậy hay sao?
Cao Cầu quỳ khúm núm vâng dạ nhận tội. Chỉ là lúc sau thì hơi có ý tỏ ra là tên nghịch tử nhà y có thể bị kẻ khác hãm hại. Y chưa nói xong thì lại một chiếc đĩa vỡ tan trước mặt.
- Hãm hại? Cao Thái úy, con trai ngươi tính tình như thế nào, ngươi tưởng rằng trong thành Biện Lương này có ai là không biết hay sao? Ngươi tưởng rằng ngày ngày trẫm ở trong cung thì không biết chuyện của lê dân trăm họ hay sao? Con trai ngươi làm bao nhiêu chuyện ác, trẫm không giết hắn là niệm tình ngươi còn có chút công lao. Thế mà giờ ngươi lại dám ở trước mặt trẫm lên tiếng kêu oan?
- Tội thần không dám
Cao Cầu không dám thanh minh gì thêm.
- Tên nghịch tử đó tính tình ngỗ ngược là do tội thần dạy con không nghiêm. Lần này trở về thần nhất định sẽ nghiêm trị, quyết không nuông chiều
Cao Cầu thì cứ vâng vâng dạ dạ, Thiên tử thì thịnh nộ mắng nhiếc một trận rồi đuổi y cút ra ngoài. Sau khi Cao Cầu rời đi thì cung nữ đến quét dọn những mảnh vỡ ngổn ngang trên mặt đất. Thiên tử ngồi sau chiếc bàn, không hề tỏ ra một chút tí gì là tức giận
sau cơn thịnh nộ vừa rồi, thậm chí còn thản nhiên đưa tay chỉnh lại dây buộc mũ miện.
Hoàng hậu từ phía sau bưng lên một bát canh, cười nói:
- Bệ hạ thật là nóng nảy quá!
- Con trai hắn có xấc xược vô lối cũng không đến mức dám xuống tay động thủ với Quận chúa. Trẫm không biết kẻ nào đứng đằng sau làm chuyện này. Nhưng nỗi nhục này, hắn lại để trẫm phải gánh chịu.
Thiên tử sắc mặc trầm ổn, ung dung nói.
- Quan văn quan võ, trung thần lộng thần làm ra những chuyện ồn ào như thế cũng có cái hay của nó. Dù sao trẫm cũng là Thiên tử, nắm quyền lực vương pháp trong tay. Trẫm không quan tâm là kẻ nào đã giở trò, nhưng chuyện này có liên quan đến Hoàng thất, nếu như trẫm nói giúp Cao Cầu thì chắc chắn hắn sẽ phải chết. Trẫm mắng hắn chính là đang cứu hắn, chắc hắn sẽ hiểu Hoàng hậu nghĩ sao?
- Bệ hạ anh minh! Chỉ có điều, lần này rốt cuộc là kẻ nào đã kéo Quận chúa vào vòng xoáy này chứ? Có thật là không cần phải làm rõ chuyện này?
- Làm rõ rồi thì có thể thế nào nữa?
Hoàng đế cười, đón lấy bát canh từ tay Hoàng hậu, uống một ngụm canh.
- Trong hoàng tộc, tuy là thân tộc của trẫm, nhưng có đến hơn một nửa là những kẻ ngu dốt. Còn trong ngoài triều đình thì đều là những kẻ thông minh thích vui đùa. Bọn họ lúc nào bị cuốn vào, lúc nào bị trục xuất thì đến ngay cả chính bản thân họ cũng chưa chắc đã rõ. Nếu như mỗi người họ bị lợi dụng mà trẫm đều nhúng tay vào thì chẳng phải là sẽ mệt chết hay sao? Việc lớn của thiên hạ, trẫm quan tâm, còn về việc tranh đấu trong triều đình, trẫm sẽ không can thiệp, chỉ cần bọn họ biết tự cân bằng là được.
Chuyện xảy ra đêm qua, đối với rất nhiều người mà nói thì có quan hệ đến tính mệnh của bản thân và gia đình. Thế nhưng đối với Hoàng thượng mà nói thì đó chỉ như một tiếng chuông gió thoảng qua dưới mái đình của hoàng cung, trong nháy mắt thì đã bị chìm ngập theo làn gió bay đi mất rồi.
Suốt buổi trưa, Ninh Nghị đến Sùng vương phủ, vào nơi mà giờ Chu Bội đang ở.
Một thiếu nữ trên đầu cuốn một dải băng đang đứng ở dưới mái hiên đợi hắn. Hôm qua trong lúc đánh nhau, Chu Bội muốn ép Cao Mộc Ân vào chỗ chết, Cao Mộc Ân sau khi bị chặt đứt hai ngón tay thì hô ầm lên kêu cứu rồi bỏ chạy, gã cũng có ý đồ định phản kích nên khiến Chu Bội bị chút thương tích. Nhưng băng bó như vậy, chắc chắn là muốn có người đồng cảm với mình. Chỉ là một dải băng và một ít mùi thuốc cũng khiến cho thiếu nữ trước mặt có phần mảnh mai, yếu đuối hơn.
- Sao cô lại phải làm chuyện này?
- Chu Bội sắp trở về rồi, ta muốn giúp thầy một số chuyện. Việc này Chu Bội đã nghĩ cả rồi, hi vọng sẽ không mang đến cho thầy thêm phiền phức gì quá lớn.
- Thế thì cũng không sao cả, chỉ là cô mới mười lăm tuổi, không nên mạo hiểm, cũng không nên dây dưa gì với những chuyện này và cũng không nên tùy tiện tin tưởng người khác.
Ánh mặt trời long lanh, hai người ngồi xuống chỗ có bóng râm trong sân nhà.
Sắc mặt Chu Bội có hơi ửng lên.
- Thực ra trở về là ta phải thành thân rồi. Trước đó có thể giúp thầy được chuyện gì đó, quan trọng nữa là có thể giúp thầy được chuyện này, đối với bản thân Tiểu Bội mà nói, cũng là … việc rất có ý nghĩa.
Lúc trước nàng tự xưng là Chu Bội, thế mà lúc này lại xưng Tiểu Bội. Ninh Nghị nghe nàng nói chuyện, quan sát vẻ mặt nàng và lờ mờ cảm thấy sau chuyện xảy ra tối hôm qua thì người thiếu nữ trước mặt hắn đây hình như có chút gì đó không giống trước đây. Kiểu như là sau khi đưa ra một quyết định nào đó thì đã lĩnh ngộ ra được thêm điều gì.
- Chắc chắn là sẽ thành thân sao?
- Đúng thế.
Vẻ mặt Chu Bội có vương vấn chút buồn, sau đó lại cười.
- Dù sao thìcũng không thể kéo dài thêm được nữa. Ta vẫn chưa tìm được người thích hợp với mình, nhưng cái gì phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt. Nếu cứ lân la kéo dài thì cũng không phải là cách hay, thầy nói có đúng không?
- Vì phải làm mà làm thì cũng không ổn, có điều cô có thể nghĩ thông như thế thì cũng tùy cô quyết định thôi.
Chu Bội cười nói:
- Đúng rồi, lúc trước chuyện của thầy và sư nương Đàn Nhi là như thế nào ạ?
- Không phải là trước giờ cô vẫn biết hay sao?
- Chỉ biết một chút thôi ạ. Thầy có thể nói cho Tiểu Bội biết được không?
Nét mặt Tiểu Quận chúa có chút gì đó rất tò mò, khao khát được biết. Ninh Nghị nghĩ một chút và nói:
- Ha, chúng ta ấy hả, thực ra khi mới thành thân thì căn bản là không quen biết, ta thì bị đánh, còn nàng thì đào hôn