Tề Tân Nghĩa nói:
- Sàn sàn nhau … Nếu là Phương Thư Thường, có lẽ chúng ta còn kém chút … Tóm lại thủ thắng rất khó, có lẽ giữ không để bị bại.
- À, Vương huynh chắc là rất lợi hại chứ?
Thủ lĩnh Lang đạo võ nghệ cao cường tới lui như gió người nghe thấy là khiếp đảm, Ninh Nghị có nghe qua, đánh giá như vậy mặc kệ như thế nào, thoạt nhìn đều có thể cùng Lâm Xung đấu ngang tay rôi, nhưng mà sau khi hỏi, Vương Sơn Nguyệt lại nói:
- Ngươi lầm rồi, võ công của ta không cao.
Y dừng một chút:
- Thuở nhỏ sức khỏe yếu, tập võ luôn phải nỗ lực, nếu như đánh nhau, đừng nói Chúc Bưu, Hỗ Tam Nương, ngay cả Chúc Long, Hỗ Thành bọn họ, ta cũng chưa hẳn là đối thủ …
- A? Ninh Nghị ngẩn người, rồi nhún vai ra vẻ không sao cả:
- Nhưng mà cũng không sao, ta chỉ là tò mò mà thôi, sau khi xem, cũng không sao.
- Vì sao tò mò?
- Bí mật.
Ninh Nghị cười rộ lên. Mặc dù hắn đối với chuyện Thủy Hử Lương Sơn không hiểu rõ lắm, nhưng cái tên Hỗ Tam Nương này đương nhiên có nghe qua, nghe nói võ nghệ cao cường vừa xinh đẹp vừa đa tình, đến Chúc gia trang thì cũng muốn đến xem xem. Chính là lúc này thấy qua, lại cảm thấy bất quá cũng chỉ là một cô con gái của thôn trưởng thôi, dáng vẻ cũng không tệ lắm, tự tin hơn so với các cô gái bình thường, cũng không trở thành quá mức thô lỗ. Nhưng nói thật, cũng chỉ giống như là Quách Phù có được chút tài.
Thoạt nhìn, một Hỗ Tam Nương khỏe mạnh, không bị tên lùn đáng khinh cưỡng ép, thiếu sức hấp dẫn … Đây chỉ là chút thú vui trên con đường làm chánh sự, Ninh Nghị sẽ không để ở trong lòng. Theo hắn thấy, lúc này đây thời cơ tới thật là hoàn hảo, tin tức tình báo từ các phía quan phủ, hắc đạo truyền tới, Lương Sơn đã chuẩn bị tốt một trận chiến chung quanh Định Thủy, trận chiến có lẽ sẽ xảy ra vào cuối tháng này.
Nán lại ở đồi Độc Long hai ngày sau đó, Ninh Nghị cũng đi một chuyến đến Vạn gia lĩnh, cũng lấy lý do "Nói chuyện làm ăn" để gặp gia chủ Kỷ gia Vạn gia lĩnh, có thể nói, nếu so về quy mô của Vạn gia lĩnh này với đồi Độc Long, nhìn chung thực lực chỉ độ khoảng sáu phần so với đồi Độc Long. Sau lần gặp gỡ sơ lược này, Ninh Nghị liền quay trở về đồi Độc Long, lại để cho Tề Tân Hàn đi theo Tô Văn Dục đi thành Tế Châu, liên hệ quan phủ phao một chút tin đồn.
Vương Sơn Nguyệt từ đầu đến cuối đối với những việc làm của Ninh Nghị có chút khó hiểu. Hắn để cho quan phủ tung tin đồn, đơn giản chỉ là "Tống Giang muốn cùng quan phủ đàm phán chiêu an", cũng không sắp đặt bố trí nhiều, tung tin đồn như vậy, độ tin cậy là cực thấp, đối với Mật trinh ti, khả năng làm việc của quan phủ vùng Lương Sơn này quá kém. Cho dù tin đồn lan khắp thiên hạ cũng không thể dao động đến nội bộ Lương Sơn nữa.
Một mặt, ngược lại là Ninh Nghị cùng với đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh nói về kế hoạch làm ăn cực kỳ kháo phổ. Ninh Nghị căn bản là đưa ra một cái kế hoạch buôn bán suốt vùng Sơn Đông, đồi Độc Long cùng Vạn gia lĩnh xem như là một khâu trọng yếu trong đó, bọn họ nếu như có thể cam đoan đường đi thông thoáng, sẽ cùng với thương gia kinh thành kết hợp, có thể thu được lợi nhuận rất lớn, thậm chí còn một bộ phận thương phẩm đều có thể làm gia công ở đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh. Kế hoạch này thậm chí có thể mở rộng hướng bắc, nếu là đả thông Lữ Lương Sơn, còn có thể vượt qua biên giới vào nước Liêu. Buôn bán muối sắt lá trà kiếm lấy món lãi kếch sù.
Gia đình Vương Sơn Nguyệt có tiếng là học vấn uyên bác, đối với một số việc có thể thực hiện được hay không, suy nghĩ một chút là có thể nhận ra. Vài ngày sau, y có vài phần hoài nghi, Ninh Nghị này có phải thật sự tới để tính chuyện làm ăn hay không. Ở tại khách điếm đồi Độc Long y trực tiếp đặt câu hỏi.
- Nếu là có tâm đối phó Lương Sơn, nên tập hợp chung quanh tất cả lực lượng, đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh, thậm chí các trại lớn nhỏ chung quanh, trước mắt cũng có thể liên hợp lại. Ngươi đã chuẩn bị tốt để cho quan phủ chứng minh thân phận, mấy ngày nay, vì sao chỉ nói việc làm ăn, không nói đến chuyện đối phó Lương Sơn? Đợi khi thực sự đánh nhau, có lẽ không còn cơ hội đó nữa …
Mấy ngày nay, trừ bỏ tới lui hai nơi là đồi Độc Long và Vạn gia lĩnh, Vương Sơn Nguyệt cơ bản chỉ cung cấp các tin tức về các lộ anh hùng ở Lương Sơn cho Ninh Nghị. Tối hôm nay đem những nghi hoặc nói ra, dưới ngọn đèn, Ninh Nghị vừa ăn đậu phộng vừa vỗ vỗ tay chỉnh sửa lại tin tức.
- Chưa đến lúc đó. Vương huynh cũng biết, ở đồi Độc Long này tuy rằng có chút thanh bạch, nhưng bọn hắn không có thiện cảm với quan phủ. Hoặc là nói, con mẹ nó ai mà biết quan phủ là cái đức tính gì. Võ Thụy doanh trước kia đã cùng đánh nhau với Lương Sơn, bị thua thật mất mặt. Khi đến đây Khang Phò mã và Tần tướng đều nói với ta, ép bon hăn xuất binh không phải không thể, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là tập hợp được hai mươi ngàn người, đánh một lần. Dưới tình hình ai cũng sợ chết, cho dù là trạng thái tốt nhất, hai mươi ngàn người Võ Thụy doanh, hơn nữa đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh gom được mười lăm mười sáu nghìn … Chẳng sợ tổng cộng gần được bốn mươi ngàn người nhé, cũng không muốn góp phần, còn không có ý nghĩa.
- Vậy theo tính toán của Ninh huynh như thế, Võ Thụy doanh nhất định sẽ tiếc mạng, đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh
bị buộc đến cực điểm có lẽ sẽ đánh, nhưng bởi như vậy, ý nghĩa cũng không lớn a, nếu như nói bọn họ bị đánh đến còn lại mấy ngàn người, cho dù liều mạng, cũng sẽ thua Lương Sơn. Cùng với làm cho bọn họ bị tiêu diệt từng bộ phận, nếu là có thể làm cho thanh thế lớn mạnh, giữ vững cục diện trước mắt, chẳng phải tốt hơn một chút sao?
- Ta không cần cầm cự, ta muốn đánh tan Lương Sơn.
Ninh Nghị lắc đầu, nhìn về phía Vương Sơn Nguyệt, sau đó chỉ vào một tấm bản đồ nhỏ ở bên cạnh:
- Vạn gia lĩnh, đồi Độc Long chỉ cần không phải bị kích phá trước tiên là được, hai nơi này đều là nơi bọn họ kinh doanh, đánh phòng thủ, bọn họ nhất định sẽ xuất lực, ta chỉ muốn bọn họ có tới có lui, thủ trên mười ngày hoặc là nửa tháng là được.
- Mười ngày … Nửa tháng?
Vương Sơn Nguyệt cau mày:
- Có thể xoay thế cục?
- Có lẽ có thể diệt được Lương Sơn.
Ninh Nghị cười cười:
- Chung quanh đã không có thế lực quá lớn nào khác rôi, dựa thế nhất định là muốn, ta không rảnh đợi cho bọn họ đánh Tế Châu, cho nên trước mắt mà nói, đây là cơ hội duy nhất. Đương nhiên … Phần nắm chắc của ta cũng không phải rất lớn, đi bước nào hay bước nấy thôi.
Vương Sơn Nguyệt một bên suy nghĩ một lúc lâu, những nơi Vạn gia lĩnh, đồi Độc Long này, là nơi sinh sống của gia đình những người trong trang, muốn thủ nhất định là có thể thủ một lát. Nhưng … Lương Sơn trước mắt đã muốn bành trướng đến hơn năm mươi ngàn người đến sau mươi ngàn ngươi rồi, chỉ dựa vào mười mấy ngàn người cua bon họ, chỉ dùng hơn bốn mươi người, chỉ trong mười ngày nửa tháng xoay thế cục huỷ diệt Lương Sơn? Người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì …
- Vậy … Kế tiếp chúng ta còn muốn chuẩn bị những thứ gì?
- Kỳ thật không có gì.
Ninh Nghị nhắm mắt lại nghĩ ngợi, lắc lắc đầu:
- Tin đồn bên Văn Dục đã ném ra, người của ngươi hẳn là cũng sắp tới, hiện tại … Cũng chính là chờ đánh nhau, mà duy nhất muốn cam đoan là …
Hắn cười cười:
- Lúc bắt đầu đánh, chúng ta phải ở trong trang …
Vương Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
- Ta rất mong chờ.
Sau khi đứng lên rời đi, y mới lắc lắc đầu, lang đạo tung hoành nơi đây, người tốt kẻ xấu đều nghe tin đã sợ mất mật, nhưng đối với Lương Sơn, y cũng không có cách nào khác. Mà trước mắt chuyện này, người này, thật là làm cho y cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu không nói nên lời.
Chỉ là sáu bảy ngày, đối với cảm nhận của người này, rất khó nói được rõ ràng.
Nhìn bề ngoài thì thoạt nhìn hắn có chút xằng bậy, nhưng về mặt trấn định, khi mọi người cùng một chỗ, hắn lại luôn luôn tự mình nói ra được tình hình Lương Sơn, cùng lúc trước hắn đối chiếu và chỉnh sửa tin tức, an bài người xử lí việc bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí. Tuổi của hắn xem ra còn trẻ hơn cả mình, nhưng khi đó làm cho người ta cảm thấy, lại là một loại cảm giác áp bách làm cho người khó nói lên lời, y từng gặp qua khí thế như vậy ở trên người của gia gia, lão sư. Cạnh mình … Có thể nhìn ra hắn ở còn thật sự làm việc, nhưng nhìn không ra hắn rốt cuộc nghĩ cái gì.
Lúc có tin tức từ kinh thành truyền tới, nói trong tương lai sẽ có người phụ trách công việc Lương Sơn thì y từng nghĩ tới những việc mà đối phương sẽ xử lý việc này.
Ví dụ như triệu tập lực lượng quan phủ, quân đội, đem các thế lực xung quanh bến nước hợp tung liên hoành linh tinh, sự tình tất nhiên vụn vặt mà gian nan, cục diện khổng lồ, nhưng vẫn cứ muốn giải quyết, duy trì thời gian khẳng định cũng là rất dài.
Nhưng việc trước mắt, chưa từng giống như suy đoán của y.
Hắn quả thật có sắp đặt chuyện cần quan phủ, quân đội phối hợp, vận dụng là người bên cạnh mình, bởi vì nán lại ở chỗ này một lát, mới có thể chân chính làm cho quân đội cùng quan phủ động, thậm chí cũng an bài những chuyện sau đó nếu không thể thực hiện được. Nhưng những thứ này ở trong kế hoạch của hắn lại không phải trung tâm, hắn dường như cũng không nghĩ tới độ bắt buộc quân đội cùng quan phủ ra để đối phó Lương Sơn. Mà không quá bảy ngày, trong tay có thể sử dụng chỉ là hơn bốn mươi người, hắn liền chuẩn bị trực tiếp đối mặt Lương Sơn.
Sau khi đánh nhau, nếu đứng ở trong trang, Lương Sơn công phá đồi Độc Long, là không có cơ hội đào tẩu.
Có lẽ cũng dăm ba bữa, khả năng sẽ có chiến sự mở ra, kế tiếp, giống như chỉ còn lại chờ đợi. Trong lúc nhất thời, Vương Sơn Nguyệt có chút hoài nghi, chẳng lẽ bản thân quyết định đem mạng sống của mình đặt ở chỗ này, tuy rằng lão sư có viết trong thư bảo mình phải toàn lực phối hợp hành động của người này … Y nghĩ đến những việc này, hơi có chút hoài nghi, nhưng thật ra cũng không biết, ngay khi y rời phòng không lâu sau đó, một bóng đen từ trong bóng tối bước ra, sau đó gõ cửa sổ phòng của Ninh Nghị.
Ngày hai mươi ba tháng năm, đêm tối như mực. Trước sau xem ra, cách trận chiến cũng càng gần, dường như cũng không có gì trì hoãn đại chiến, chỉ chừng năm ngày …