Trong lúc đó, không ít hộ nông dân Độc thị, ngay cả mấy người trẻ tuổi Hỗ Thành, Hỗ Tam Nương tuy rằng đã chuẩn bị xong nhưng trong lòng cũng hy vọng sự việc sẽ không phát sinh. Ngược lại có tam công tử Chúc gia trang Chúc Bưu thì lại mong ngóng chiến sự tới, chuẩn bị dạy cho chúng phỉ Lương Sơn một bài học, thỉnh thoảng lại luận bàn đấu vật với thanh niên lợi hại nhất trong trang, rất có cảm giác "Đại thương ta đã nhịn khát đến không chịu nổi rồi", võ nghệ của y cao cường, trong lúc nhất thời bầu không khí chuẩn bị chiến tranh của Chúc gia trang trở nên hết sức sôi nổi, một đám thanh niên xoa xoa tay, sĩ khí dâng cao.
Trong bầu không khí như vậy, Lôi Phong công tử chạy đi chạy lại làm ăn thỉnh thoảng có chen vào trong đó, nhưng cũng chỉ là một sự tồn tại rất nhỏ bé không có đóng góp gì trong việc phòng vệ vũ trang của ba thôn trang. Đối với ba thôn trang mà nói, vị Lôi Công tử này thời gian nấn ná trong đồi Độc Long, trên người mang nhiệm vụ là cung cấp các loại đồ ăn cho cho mọi người. Hai ngày nay, cũng có một chiếc xe ngựa tới, đều là các loại hàng hóa mua ở phụ cận tới.
Tuy rằng miệng nói không coi trọng việc làm ăn, nhưng vị Lôi công tử này lại rất có phong thái làm ăn. Mà miệng hắn luôn miệng nói hành hiệp trượng nghĩa, nam nhi sao không mang kiếm Ngô câu gì đó, chỉ là nói hươu nói vượn không biết trời cao đất rộng, đối với việc bài binh bố trận thì hắn ta lại dốt đặc cán mai. Tuy rằng hai ngày trước có vẻ rất gan dạ nói bên này hình như sắp có trận chiến, hắn phải tới xem, sẽ tham gia vào, nhưng sau đó khi thấy bầu không khí xơ xác tiêu điều, có đôi khi sẽ nghi hoặc hỏi:
- Thật sự sẽ không có đánh nhau chứ?
Người bên ngoài đương nhiên có thể nhìn ra, đây mới là ý nghĩ thật trong lòng hắn.
Mấy thôn trang đều tự có hệ thống phòng ngự, những cái này hắn không thể tiếp xúc được, nhưng phần nhiều thời gian là hắn mon men đến bên cạnh sàn đấu vật quan sát trang dân thao luyện. Bởi được Chúc Triêu Phụng dẫn tiến, vị Lôi Phong Lôi công tử được giang hồ tặng ngoại hiệu "Hỗn Nguyên Phích lịch thủ" kia thậm chí còn yêu cầu muốn được luận bàn với Giáo tập Loan Ngọc Đình.
Giao thủ vài lần, hắn bị đánh cho ngã lên ngã xuống, tính cách của Loan Ngọc Đình cũng không tệ, hạ thủ rất có chừng mực, giao thủ vài chiêu thì dừng, để đối phương hiểu chêch lệch là đủ rồi. Sau vài lần không khuất phục không chịu từ bỏ, vị Lôi Phong công tử này cũng biểu thị:
- Ngày hôm nay bị tiêu chảy, thời tiết không hợp, võ nghệ của Loan Giáo tập quả nhiên không tệ, ngày khác tiếp tục luận bàn …
Lúc tỷ thí như vậy, đám người Chúc Long Chúc Bưu dắt ngựa đi qua, trùng hợp còn có cả Hỗ Tam Nương cũng ngang qua nữa, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường, nhưng nhiều hơn là sự chán ghét và bất đắc dĩ. Nhưng việc làm ăn của vị Lôi công tử này lại rất lợi hại, vài ngày gần đây nghe nói còn đưa ra ý kiến xây dựng xưởng nhỏ ở trong thôn trang, Tổng quản phụ trách việc làm ăn khá tôn sùng hắn, Chúc Triêu Phụng cũng rất trọng thị điểm ấy, nên đối với tính tình của vị công tử không biết trời cao đất rộng kia ông cũng có chút nhẫn nại hơn. Thậm chí Chúc Hổ trong ba huynh đệ cũng có chút khách khí đối với hắn, thỉnh thoảng còn kể một vài câu chuyện xưa về trận chiến với sơn phỉ khác ở trong trang cho hắn nghe.
- Ba thôn trang thái độ bất đồng, nhưng hiện nay, cũng coi như là đoàn kết.
Trong lúc rảnh rỗi đứng ngoài quan sát, Ninh Nghị cũng sẽ nói mấy tin tức cho Vương Sơn Nguyệt, các huynhh đệ Tề gia, dù là vẫn bàn chuyện làm ăn buôn bán, nhưng có nhiều thứ trong đó cũng có thể thấy rõ.
- Chúc gia trang là chủ, vị Chúc Triêu Phụng kia thế lực rất mạnh, hắn nhất định sẽ đánh, còn bảo đảm lực lượng của Chúc gia trang là mạnh nhất tại đồi Độc Long.
Lúc ta bàn việc làm ăn với ông ta, nghe ông ta nói đến viễn cảnh phát triển thôn trang của mình; Hỗ Thái công thì khá bảo thủ một chút, ông ta thích cuộc sống yên bình vui vẻ, thấy con cháu đầy nhà, có thể tốt hơn nữa thì càng tốt, không hề tỏ ra quá bức thiết. Nhưng quan hệ giữa Hỗ gia trang và Chúc gia trang lại mật thiết nhất, Chúc gia trang đánh, bọn họ sẽ đánh, về phần vị Lý trang chủ kia …
Ninh Nghị nhíu mày:
- "Phác thiên điêu" Lý Ưng, Tổng quản của trang Đỗ Hưng biệt hiệu 'Quỷ Kiếm Nhi", hai người này … khụ … nghe nói lúc còn trẻ rất hiếu chiến, nhưng hiện giờ Lý Ưng kia lại rất nhiệt huyết với việc buôn bán, khi ta bàn chuyện, y rất thích, bàn về kinh thành, về đại thế phát triển các nơi, y lại càng thích, còn có các loại kiến giải, xem xét thời
thế … Trong xương cốt y vẫn có bản chất "gặp sao hay vậy, bo bo giữ mình"; mẹ nó cái gì mà người giang hồ …
Ninh Nghị biết đến hai người kia sau cùng nhất khi lên Lương Sơn, nhưng lúc này đương nhiên phải nói là mình cái gì cũng biết trước rồi, nhưng từ tính cách của những người này cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
- Đỗ Hưng nhìn có vẻ rất trung nghĩa, chẳng qua Lý gia trang có liên hệ với Lương Sơn, nghe nói năm ngoái từng phát sinh mâu thuẫn với Lương Sơn, là Bệnh Quan Tác Dương Hùng thông qua quan hệ với Đỗ Hưng xin Lý gia trang đứng ra giải quyết hộ. Lúc đó chuyện Tăng Đầu Thị vừa mới phát sinh, Chúc gia trang mới nhượng bộ. Việc này không lớn, đồi Độc Long cách Lương Sơn không xa, đều là hắc đạo, có nhiều va chạm cũng là bình thường, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Lý gia trang vẫn phải chuẩn bị tâm lý trước …
Mấy ngày nay mặc dù Ninh Nghị biểu hiện thao lược võ nghệ tồi tệ, nhưng lại dùng lối buôn bán vô cùng đơn giản thuyết phục được thủ lĩnh mấy thôn trang, từ đó suy luận ra tính tình, lập trường của mọi người, bản lĩnh này thật sự quá kinh người.
Trong bầu không khí chuẩn bị chiến tranh của đồi Độc Long, Vương Sơn Nguyệt thấy sự cảnh giác của đám người Chúc Triêu Phụng đã nhanh chóng tan rã.
Hắn là người ngoài, nhưng thứ nhất trong thời gian vài ngày nay mấy xưởng trong thôn trang đều được hắn chỉ điểm, thứ hai là vị Công tử Lôi gia này nếu xảy ra chuyện gì, Lôi gia cố nhiên không diệt được Lương Sơn, nhưng nếu xuất hiện tình huống xấu nhất, đồi Độc Long thật sự không thủ được, hắn ở chỗ này gặp chuyện không may coi như là một kẻ thù của Lương Sơn. Bởi vì tâm lý như vậy, đám người Chúc Triêu Phụng cố gắng không muốn cho vị Lôi công tử rời đi, mà là an bài người đi theo, để mặc hắn ở lại, phát biểu ấu trĩ, chiến tranh ngôn luận gì đó … chỉ cần không động chạm đến tình hình phòng ngự của đồi Độc Long là được.
Từ ý nghĩa nào mà nói, trong tình huống sôi sục và áp lực bao phủ lấy đồi Độc Long, mọi người đều đang chuẩn bị chiến tranh, mà dựa theo tình báo thu thập được từ các phương diện, trên Lương Sơn tất nhiên cũng có bầu không khí hưng phấn và cuồng nhiệt. Hai bên bảy tám vạn người đều bị cuốn vào, bao trùm lên đại cục, còn vị thư sinh gần như là ẩn trong bóng tối không bị mọi người chú ý đến, lẳng lặng chờ đợi điều mà hắn đang đợi. Lúc biết hắn từng giết chết Bao Đạo Ất, Vương Sơn Nguyệt thỉnh thoảng cũng thấy lạnh cả sống lưng, nghĩ tới những tính toán kỹ càng trước đó của hắn, biết đâu là có thể thành công? Đối với Vương Sơn Nguyệt mà nói, nay khiến y do dự nhất cũng chính là xe ngựa hàng hóa đang được hơn ba mươi người của Lang đạo áp tải tới đồi Độc Long, nếu như chiến sự thật sự nổi lên, mình lại cùng thư sinh tên là Ninh Nghị này tham dự vào, cũng chính là kéo tính mạng của mình và mọi người vào đó rồi, không thể thay đổi được. Y làm Lang đạo nhiều năm, nay trên người gánh vác không chỉ tính mạng của y, mà trước đó chỉ thị trong thư của sư phụ cũng chỉ hy vọng thời gian khai chiến có thể kéo dài hơn chút, nhiều thời gian để suy xét về cục diện hơn một chút.
Nhưng Lương Sơn lại không cho mọi người có nhiều thời gian, tuy rằng ngay từ đầu nhiều người cảm thấy điềm báo trước, khi bọn họ bỗng nhiên tới, lại khiến trong lòng những người tham dự đột nhiên trầm xuống.
Ngày hai mươi lăm tháng năm năm Cảnh Hàn thứ mười, chạng vạng, ráng mây đỏ rực, kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng, ngân giáp, lưng mang cương thương, trường cung xuất hiện giữa mặt trời chiều, cài tên ở bên ngoài trăm bước, giương cung, chậm rãi bắn ba mũi tên về phía Tiểu Thị Tập của đồi Độc Long. Hai mũi tên trước bắn vào mũ trang đinh canh giữ bên ngoài Thị Tập, mũi tên thứ ba mang theo một phong chiến thư, cắm trúng vào bảng hiệu "Đồi Độc Long".
Kỵ sĩ quay đầu ngựa, chầm chậm chạy đi. Lúc đó Ninh Nghị đang đứng bên ngoài, hăng hái nhìn một màn này, chép chép miệng, xoay người đi về khách sạn bình dân. Dù là trước đó chưa từng gặp, nhưng hắn có thể đoán được thân phận của đối phương: Tiểu Lý Quảng - Hoa Vinh!
Còn chưa tối hẳn, Lương Sơn đã tới triển khai chinh phạt đồi Độc Long, Thị Tập lập tức hỗn loạn …