Đêm đã khuya, tiếng chém giết sôi trào trên đồi Độc Long vẫn không thể lắng xuống.
Trên con đường giữa Chúc gia trang và Hổ gia trang, từng đám chém giết vẫn đang tiếp tục tiến hành. Hổ Tam Nương cưỡi ngựa lao tới một đám sĩ tốt Lương Sơn ở phía trước, nhắm tới mục tiêu là đầu lĩnh đang đứng ở trước mặt đội sĩ tốt này.
Trong bóng đêm mờ tối, Nhật Nguyệt song đao va chạm với thiết chùy trong tay đối phương, những thành viên đi theo nàng cũng lao tới đánh.
Cho đến tận khi đánh lui đối phương, nàng cũng không biết tướng lãnh kia rốt cục là ai.
Trong bóng tối, nàng đã đi tới cách cửa đông Chúc gia trang không xa, thấy bên cạnh đường lại có một đám người Lương Sơn giơ đuốc lên đánh giết tới. Chỉ thấy ở phía trước có một tướng lãnh cưỡi một con Thanh Thông chiến mã, đội mũ, râu dài, trong tay cầm Thanh Long đao. Trong lòng nàng vừa trầm xuống thì đối phương đã lao thắng tới đánh.
- Tiểu cô nương, nên ngồi ở nhà mà thêu hoa! Binh hoang mã loạn, ra ngoài làm chi!
Trường đao trảm mạnh, Hổ Tam Nương cắn răng múa song đao đón đỡ.
Tuy rằng chưa gặp mặt người này nhưng mấy ngày này đánh nhau liên miên, nàng vẫn được nghe người ta nói tới tên của một số tướng lĩnh bên phía Lương Sơn.
Đại đao Quan Thắng này nghe nói là dòng dõi của Quan Vân Trường thời Tam Quốc, dùng một cây Thanh Long đao chém giết trên chiến trận hiếm khi gặp địch thủ, chính là một trong những đầu mục lợi hại nhất trên Lương Sơn. Trong lúc nhất thời, nàng cũng không chắc mình có ứng phó được hay không. Chém giết một hồi, đám người dần dần lùi về phía Chúc gia trang.
Giao thủ hơn mười hiệp, trước đó lại đã tiêu hao rất nhiều thể lực trên chiến trường, Hổ Tam Nương chống đỡ có chút chật vật, nhưng cũng may đã tới gần lầu gác cửa Chúc gia, đối phương cũng không dám tiếp tục truy đuổi mà chỉ cầm đao dừng ngựa, nhìn mấy trăm người đi vào trong trang, lúc này mới cầm đao trở về, đi tới trợ giúp ở những nơi khác.
Cuộc chiến đấu trên đồi Độc Long cứ thế diễn ra từng đám từng đám. Tuy rằng mỗi bên đều có tổng nhân số hơn vạn người nhưng bởi vì khu vực đồi Độc Long đa phần là đường sá quanh co, ngoắt nghéo, có rộng có hẹp, nhưng cho dù là nơi rộng rãi nhất cũng không đủ để chiến đấu với quy mô lớn. Mỗi khi có một viên tướng lĩnh mang theo hai ba trăm người tới đánh thì nhiều nhất cũng chỉ tổng cộng năm trăm người liều chết đánh giết mà thôi. Trong cuộc chiến như vậy, vũ lực của tướng lĩnh càng có vẻ trọng yếu.
Lúc này là rạng sáng mùng một tháng sáu, Hổ Tam Nương hơi nghỉ ngơi một chút ở gần cửa trang rồi được trang dân (người dân trong trang) dẫn đi gặp Chúc Triều Phụng. Trên đường đi qua một tòa nhà, thấy vị Lôi thiếu gia mặc quần áo lòe loẹt của công tử ca đang vươn vai đứng ở cửa. Nhìn thấy nàng, y cười lễ độ với nàng.
Nhìn bộ dạng luôn luôn nhàn nhã của y, Tam Nương cũng lười phản ứng với y. Có khi tên này còn tưởng rằng bên mình đang chiếm thượng phong ấy chứ. Tuy rằng mình cũng hy vọng như vậy nhưng đúng hay sai thì … Y sẽ sớm biết là nhầm thôi.
Người ta là công tử con nhà giàu, tới đây làm ăn buôn bán, bên mình cũng không có biện pháp trách móc người ta, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi. Tiếp đó, lại thấy một tùy tùng có bộ dạng rất giống nữ nhân đi tới bên cạnh vị công tử ca kia, chắp tay hơi chào nàng.
Tình hình phiền toái nhỉ … Vương Sơn Nguyệt nghĩ thầm.
Chiến sự đã tiến hành được ba ngày, ít nhất thì ở bề ngoài, tình hình vẫn duy trì ở trạng thái giằng co. Mới đầu, nhân mã Lương Sơn còn bị chút thiệt hại. Địa hình đồi Độc Long khá phức tạp, phải qua mấy đường vòng, đường rẽ mới có thể tìm được đường chính. Ở phương diện địa hình mới đầu còn khiến đối phương gặp một ít phiền toái nhưng rất nhanh đã bị phá giải.
Đương nhiên, cho dù có thể tìm được đường thì người bên phía đồi Độc Long vẫn chiếm thượng phong về mặt địa thế. Dù sao bọn họ cũng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, mỗi khi tập kích dựa vào địa lợi cũng có thể khiến đối phương phiền toái một chút. Lúc đầu thậm chí còn đánh thắng mấy trận, bắt giữ mấy tiểu đầu mục của Lương Sơn. Cho dù bên mình cũng có tổn thất về nhân sự nhưng vẫn có tác dụng ủng hộ sĩ khí. Đáng tiếc … Nếu lúc này quân đội Lương Sơn đến tấn công với khí thế hoành tráng thì bên phía đồi Độc Long xem như xuất hết tất cả các bản lĩnh của mình mới có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình bất bại. Sau mấy trận đánh nhau mệt mỏi, bọn họ cũng phát hiện được việc này … Hơn nữa … Bên này còn tồn tại vấn đề Lý gia trang xuất công không xuất lực.
Phác Thiên Điêu Lý Ứng vẫn đang lưỡng lự chờ xem chiều gió … Vương Sơn Nguyệt nhíu mày, đi về phía Ninh Nghị lúc này vẫn đang đứng im lặng.
- Quân ta đã nắm giữ đại thế.
Trên mỗi bãi đất trông bên rừng cây cạnh chiến trường, Ngô Dụng nhìn ánh sáng trên bầu trời xa xa, phe phẩy quạt cười nói. Ở bên cạnh, Tống Giang làn da ngăm đen, mắt như mắt phượng đi tới, hai tay chắp sau lưng:
- Chiến cuộc này chẳng phải ngay từ đầu quân sư đã dự liệu được sao!?
Ngô Dụng giơ quạt chỉ sang bên kia:
- Hiện giờ mới có thể nhìn được rõ ràng hơn một chút. Một khi quân ta áp
tới bên trang, bọn họ sẽ khó có địa lợi nữa, quân ta sẽ sớm nắm được thắng lợi. Hiện giờ chẳng qua chỉ là cố gắng giảm bớt thương vong, thêm chút thời gian nhìn đối phương giãy dụa mà thôi.
Trong tiếng nói chuyện, một đám binh lính đã trở về. Hắc Toàn Phong Lý Quỳ nửa người là máu, cầm hai cây búa lớn, cười đi tới:
- Sảng khoái, giết sảng khoái thật! Công Minh ca ca, quân sư, khi nào thì chúng ta phá thôn trang của chúng?
- Thiếu Ngưu đừng gấp, mấy ngày nữa thôi mà.
- Đến lúc đó nhất định phải giết chết hết cả nhà đám khốn khiếp này!
Nói đến đó lại có thêm những người khác trở về. Hiện giờ từng đám từng đám quân được phái đi ra, Ngô Dụng cũng là có ý muốn dùng thực chiến để luyện binh, làm chuẩn bị cho việc khuếch trương Lương Sơn ở bước tiếp theo. Về phần đồi Độc Long thì dù sao cũng sẽ bị giết, sớm hay muộn mấy ngày đều không sao cả. Chờ sau khi cướp được tiền và lương thực của đồi Độc Long, không gian hoạt động của Lương Sơn sẽ càng lớn hơn nữa. Vừa luyện binh vừa bảo tồn thực lực Lúc này trở về là ba người Sách Siêu, Dương Chí và Lâm Xung.
Lúc trước, ở bên ngoài Chúc gia trang, Sách Siêu và Dương Chí hợp nhau đấu với tên giáo đầu Loan Đình Ngọc. Giao thủ hơn hai mươi hiệp, không ngờ đối phương vẫn rất vững vàng, chỉ hơi lui bước và vẫn bất bại. Tiếp đó Lâm Xung tới, thấy hai người khả năng bị dẫn vào mai phục của thôn trang liền vội vàng cảnh báo. Lúc này ba người mới trở về, khi thảo luận về Loan Đình Ngọc cũng đều khá khâm phục. Lúc trước đánh nhau, thậm chí Phích Lịch Hỏa Tần Minh của bên mình cũng thất bại bởi y, sau đó bị bắt.
Mấy ngày nay liên tục đánh nhau, ngay cả mấy người Quan Thắng, Hoa Vinh, Lâm Xung đều bị đánh lui, thật là lợi hại.
Mọi người nói:
- Đây đúng là một hảo hán.
- Sau khi phá trang, nếu y thức thời, có thể đối xử tử tế với đám người Tần huynh đệ thì giữ lại tính mạng của y cũng không sao.
- Nếu không đầu hàng thì cho y ăn một búa của ta, chém đầu y!
Bên phía Lương Sơn mặc dù rút lui nhưng vẫn không hề hiện ra vẻ suy sụp. Còn khi Loan Đình Ngọc cầm Bát Giác Bổng (bổng = côn) tiến vào cửa trang, người trong trang đều hoan hô một tràng:
- Mấy tên vừa rồi thật cao thủ!
- Cái gì mà Thanh Diện Thú, Cấp Tiên Phong, đều là đại tướng trên Lương Sơn đấy!
- Loan giáo đầu suýt nữa còn bắt được bọn chúng!
- Quá lợi hại!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Loan Đình Ngọc cũng cười cười, giơ Bát Giác Hỗn Đồng Bổng trong tay lên ra hiệu một chút. Khi ánh mắt hạ xuống mới thoáng hiện một tia tàn khốc, mà cánh tay thì hơi run nhè nhẹ ở một góc độ mà mọi người không thể nhìn được.
Đáng tiếc, không thể bắt được hai tên kia … Chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Mấy ngày này, y vẫn toàn lực tác chiến, cũng đã ép mức lên tới tiêu chuẩn cao nhất, liên tiếp đánh bại đối thủ, thậm chí còn bắt được ba tên đầu mục. Nhưng mặc dù là vậy, dù có thêm đám đệ tử Chúc Bưu chiến đấu hăng hái nhưng tình huống vẫn không chuyển biến tốt đẹp lên. Áp lực căng thẳng trong lòng chỉ càng ngày càng nặng.
Trên đường đi vào, Loan Đình Ngọc thấy Chúc Bưu đã chém giết gần mỏi tay, người đầy máu tươi, hưng phấn trở về. Chào hỏi xong, sau khi xuống ngựa, mấy đứa bé sôi nổi đi tới đưa cho Loan Đình Ngọc rượu, còn lấy khăn mặt giúp y lau máu dính trên mũ giáp. Y biết trên người mình đầy máu tanh, liền uống một chén rượu rồi bảo bọn trẻ đi ra. Trở về nhà, lúc này sự mệt mỏi và giận dữ mới ập đến. Y vào phòng, đặt Hỗn Đồng Bổng ở cạnh tường, ngồi trên ghế, hít sâu một hơi, ánh mắt hung bạo.
Nếu thật sự không chống đỡ nổi đám người này … Y nhớ lại tình cảnh Tăng Đầu thị, cũng nhớ lại những điều mà gần đây Lương Sơn vẫn hô hào thay trời hành đạo và tuyên truyền tội trạng của đồi Độc Long … Nói thật, y sinh sống ở đây lâu như vậy, mảnh đất Sơn Đông này Mã bang, hắc đạo hoành hành, Tăng Đầu thị cũng thế, đồi Độc Long cũng thế, chắc chắn là đều từng dính vào các loại sự tình lung tung lộn xộn. Thỉnh thoảng có xung đột với người khác, cũng không thấy bên mình sạch sẽ được bao nhiêu. Nhưng Lương Sơn mà thay trời hành đạo ư? Chỉ bằng đám Lương Sơn trồng trọt vài mẫu đất, nuôi mấy con lợn ư? Vậy đám khốn khiếp vừa muốn thay trời hành đạo lại vừa muốn uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to sẽ lấy rượu và thịt ở đâu ra?