Ở Rể (Chuế Tế)

Ác niệm đông thăng (4)


trước sau

Trong ánh trăng khuyết mờ ảo, gió thổi qua trên quảng trường, những chiếc đèn lồng treo trên cột cờ lung lay theo gió, tỏa ánh sáng màu cam hơi cổ xưa. Câu hỏi đơn giản nhưng máy móc, lạnh lùng như băng vẫn đang tiếp tục hỏi. Từng thi thể cứ thế tiếp tục chất lên trước quảng trường, thành đống cao dần. Mùi máu tanh tràn ngập lan ra, tiếp đó lần lượt có người đầu hàng.

Cứ thế khi hỏi được hai mươi mấy người thì ở lều bên cạnh đã có tám, chín người ngồi. Ninh Nghị vốn đang hỏi lần lượt từng người giờ mới vỗ vỗ tay:

- Được rồi, làm mẫu thế là đủ rồi. Tất cả mọi người là người thông minh, giờ cũng nên hiểu rõ rồi. Ta còn có việc, không rảnh chơi đùa ở đây với mọi người nữa. Tiếp đến sẽ vào phòng ở phía sau, nên nói gì thì nói hết ra. Bên này sẽ thay các ngươi ghi chép tốt, sau đó tiến hành đối chiếu, đối chất. Nói dối cũng không sao cả, chỉ cần các ngươi đủ cao minh, tiếp theo …

Hắn phất tay:

- Phiền toái một chút, huynh đệ Chúc gia trang, phân tán bọn họ ra, không cho nói gì hết. Kẻ nào châu đầu ghé tai, thông cung, truyền tin tức thì giết chết ngay tại chỗ … Sự tình từ từ sẽ đến, các ngươi có lừa dối cũng không sao cả, tối nay …

Ninh Nghị cười nói với mọi người:

- … Có vẻ còn rất dài đấy.

Đêm nhất định còn dài.

Đi ra khỏi quảng trường, Ninh Nghị hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra phía ngoài trang. Ở nơi tầm nhìn không thể nhìn tới, chiến đấu vẫn đang tiến hành kịch liệt.

Đối với đám người Lương Sơn mà nói, hết thảy đều đang tiến hành như dự tính.

Theo đại thế mà tới, dần dần chèn ép tiến tới, sự chống cự của đồi Độc Long vốn đã tạo thành rất nhiều phiền toái cho Lương Sơn nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ như một miếng gỗ nhỏ chắn đường một tảng đá lớn đang lăn, chỉ thoáng cản trở một chút liền bị tảng đá lớn đụng vỡ nát. Hiện giờ chút ưu thế nhỏ nhoi đã bị tiêu hao hầu như không còn, ngay cả đám người Loan Đình Ngọc vốn hăng hái chiến đấu chém giết giờ rốt cục cũng không giấu được thái độ mệt mỏi và những vết thương.

Chỉ có điều trên bàn cờ vô hình kia, ở thời điểm tưởng như đã không còn sức để xoay chuyển tình thế, một quân cờ nhỏ bé không đáng kể của một người vừa mới bắt đầu tham dự lúc này mới rốt cục được lặng lẽ đặt xuống không một tiếng động Ánh sáng chiếu lên mặt hắn, bóng tối hỗn loạn như vực thẳm cắn nuốt hết thảy.

Khi quay đầu lại, đám người Chúc Triều Phụng đang đi tới, hắn mới xoa tay tiếp đón …

- Nếu ngươi muốn tin tức tình báo về Lương Sơn thì nên sớm tách bọn họ ra để thẩm tra, họ mới nói càng nhiều. Làm sao phải giết người như thế?

Vừa đối mặt, Chúc Long liền chất vấn.

Gió đêm thổi qua dưới mái hiên, từ rất xa nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu tanh bay tới. Đám người Chúc Triều Phụng ở bên này nhìn thấy hết sự tình vừa xảy ra nên sắc mặt đều không chút niềm nở. Lúc trước, khi Ninh Nghị bày tỏ thân phận của mình với Chúc Triều Phụng sau đó yêu cầu phối hợp, Chúc Triều Phụng đã đáp ứng vì dù sao Chúc gia trang lúc này đã không còn đường lùi, có thêm sự giúp đỡ cũng tốt.

Nhưng khi đã bắt đầu thì rất nhiều thứ cần phải tĩnh tâm suy nghĩ và thương lượng với nhau. Chúc Long hỏi như vậy không phải là không có lý do. Lại nói tiếp, tuy rằng đám phỉ Lương Sơn được xưng là hảo hán cứng cỏi nhưng không thể toàn bộ bọn họ đều không tiếc mạng sống. Nếu lúc này thực sự cần tin tức tình báo gì, chỉ cần tách từng người ra để thẩm vấn thì đối phương sẽ lập tức biết cái gì nói cái đó, cho dù là mấy tên đầu lĩnh cũng không chắc sẽ lựa chọn cứng đầu đến chết. Ninh Nghị tập hợp bọn họ ra quảng trường để hỏi từng người từng người một mới là lý do khiến bọn họ chống đỡ đến chết. Lương Sơn tạo phản chính là dựa vào chữ "nghĩa".

Loại sự tình phản bội trước mặt mọi người thế này ai cũng sợ bị đồng bọn nhìn thấy.

Tuy nhiên Chúc Long hỏi rất thẳng còn Ninh Nghị cũng trả lời rất đơn giản.

- Tin tức tình báo … Ai cần tin tức tình báo của họ chứ? Chúc huynh hiểu lầm rồi.

Ninh Nghị cười cười, sau đó chắp tay với Chúc Triều Phụng:

- Đêm còn dài, Chúc lão bản, phiền toái ông triệu tập các tiên sinh biết viết chữ, có thể thấy máu trong trang lại đây, để cho họ xem và học tập một chút cách thẩm vấn và sắp xếp hồ sơ, về sau sẽ có chỗ để dùng.

Lúc này trên người hắn đầy máu, khuôn mặt vẫn còn vài phần lạnh lẽo giết người vừa rồi. Tuy rằng hắn cười ôn hòa nhưng cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thường hắn. Chúc Triều Phụng gật đầu, một lát sau mới rốt cục ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị.

- Lôi công tử, ngươi dùng loại phương pháp này khiến hơn hai trăm người bọn họ phải lục đục khiến lão hủ rất bội phục, nhưng cho dù là như thế thì có tác dụng gì với chiến sự Chúc gia ta chứ? Ngươi đã là người trong quan phủ, tới lúc này mới cho thấy thân phận, rõ ràng là muốn dùng đồi Độc Long làm thương để dùng. Việc này lão hủ nói có gì sai không?

Đây đúng thật sự là chất vấn.

Là người của quan phủ, ẩn núp ở đây lâu như vậy mới lộ diện, rõ ràng là muốn chờ cho tới khi chiến sự không thể ngừng lại được nữa, khiến đồi Độc Long hao tổn chiến lực của Lương
Sơn, quan phủ mới làm ngư ông đắc lợi sau khi trai cò đánh nhau. Chỉ có điều dưới ánh mắt chất vấn của Chúc Triều Phụng, Ninh Nghị trên người dù đang nhiễm máu tươi nhưng vẫn chắp tay cười, nói với giọng điệu thản nhiên:

- Chúc lão bản hiểu rõ trong lòng là tốt nhất.

Chúc Triều Phụng đột nhiên phất phất tay:

- Nếu ngươi và người của quan phủ thật sự có lòng trừ diệt bọn giặc cướp, vì sao không xuất đại quân tới đánh? Bọn chúng đánh đồi Độc Long ta, ngươi lấy quân đội trước sau giáp công, nhất định có thể khiến đám giặc cướp Lương Sơn này bị trọng thương! Hiện giờ quân đội Võ Thụy Doanh ở đâu?

Trong khi Chúc Triều Phụng chất vấn thì Chúc Long cũng nhìn Ninh Nghị với vẻ đầy sát khí. Ninh Nghị nhìn lão, cười nói:

- Chúc lão bản đang nói đùa à? Vừa rồi còn nói ông hiểu rõ trong lòng, hiện giờ lại nói ra những lời như thế này sao? Võ THụy Doanh có thể có chiến lực như thế nào, ông hẳn là hiểu rõ hơn so tới ta chứ? Hai mặt giáp công à? Nếu như lần lượt bị tiêu diệt từng bên một thì thì ta lại cảm thấy là có khả năng hơn đấy … Hoặc là lui một bước, chúng ta thật sự đánh lui trận tấn công này của Lương Sơn, Chúc lão bản cảm thấy ba tháng hoặc nửa năm sau, bọn chúng sẽ không đến đây nữa sao?

- Nếu là hợp lực mà vẫn lần lượt bị tiêu diệt từng bên một thì hiện giờ Chúc gia trang ta có thể chống đỡ thêm được bao lâu chứ? Chu dù ngươi muốn đồi Độc Long ta xuất lực, ít nhất trước hết cũng phải đẩy lùi tai họa này cho ta. Nếu không qua mấy ngày nữa, Chúc gia trang ta bị phá, ngươi có thể làm được chuyện gì? Lấy sinh mạng của ba trang chúng ta nhằm hao tổn một chút thực lực của Lương Sơn à?

Hai người đối thoại một hồi, Chúc Long ở bên cạnh bất chợt nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Hay là các ngươi lấy đồi Độc Long ta và Vạn Gia Lĩnh làm mồi nhử, kỳ thật là cho Võ Thụy Doanh đánh lén Lương Sơn, cướp hết nhà của chúng? Nếu thật sự là kế vây Ngụy cứu Triệu thì tin tức này cũng nên đến nơi rồi, cũng là các ngươi thực sự coi Chúc gia trang chúng ta là quân tốt thí.

Chúc gia trang khó có thể chống đỡ được thêm lâu, tuy rằng cảm giác này không lan truyền với quy mô lớn nhưng ít ra trong lòng mọi người Chúc gia trang đều đã hiểu rõ. Hiện tại mọi người đều cố gắng thể hiện hết sức lực của mình cũng chính là vì để tự bảo vệ. Nếu quân đội nhân cơ hội chạy tới Lương Sơn chiếm tiện nghi và coi họ là quân tốt thí thì tâm tình của họ quả thật ai cũng có thể hiểu được. Nhưng nói thật ra, loại sự tình thế này Võ Thụy Doanh rất có thể là làm được.

Tuy nhiên sau khi Chúc Long hỏi xong, Ninh Nghị lại không kìm nổi mỉm cười.

- Nếu không ngại mình chết quá sớm thì sẽ chẳng ai đi làm loại việc này đâu …

Hắn giơ tay bóp trán:

- Ha ha … Trực diện mà đánh còn không lại, còn chạy tới cướp nhà người ta, bức ép người ta thành cùng đường bí lối. Người ta tạo phản cũng là vì họ có người nhà, một khi xảy ra loại chuyện này, mặc dù hơn hai vạn người Lương Sơn ở bên này không so sánh được với đám quân lính Nữ Chân ở phương bắc nhưng ít nhất đánh thẳng vào Võ Thụy Doanh là không hề có vấn đề gì. Trong vòng nửa năm, bọn họ có thể sẽ quét ngang một nửa Sơn Đông. Đến lúc đó, Tống Giang muốn làm Hoàng đế, đám thủ hạ của y chính là những chiến binh lợi hại nhất, y sẽ đến chắp tay cảm tạ chúng ta …

Hắn cúi đầu cười, khi nói xong lại ngẩng đầu lên, sắc mặt hoàn toàn lạnh lùng.

- Ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Chúc lão bản, tiếp theo ta thành tâm thành ý nói rõ hết cho ông. Ta có thể điều động Võ Thụy Doanh nhưng nhiều lắm chỉ là đánh một trận. Chiến lực của bọn họ thế nào, ông biết rõ rồi mà. Mặc kệ là muốn đi phá sào huyệt của Lương Sơn hay là hai mặt giáp công để giải vây cho Chúc gia trang của ông, vấn đề đều không thể được giải quyết. Lương Sơn lại đến thì các ông nhất định phải chết.

- Nhưng quân đội mà không đến thì hiện tại Chúc gia trang ta có lẽ sẽ chết luôn bây giờ.

Chúc Triều Phụng nhìn hắn, nói.

- Ít nhất thì ta sẽ chết cùng các ông.

Ninh Nghị thản nhiên trả lời:

- Nếu bọn họ không chết thì chúng ta sẽ chết, vậy chỉ có một biện pháp. Lúc này khiến đám người Lương Sơn chết ở đây, một lần đánh tan bọn chúng, quét sạch hết luôn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện