Ở Rể (Chuế Tế)

Ác niệm đông thăng (13)


trước sau

Ninh Nghị cười rộ lên:

- Nói khoa trương quá. Bên kia quả thật bị mắc bẫy một chút, tuy nhiên tạm thời thì bọn chúng vẫn sẽ không thèm coi chúng ta ra gì. Chỉ có đợi đến khi vấn đề mở rộng … Ồ, đến lúc đó còn phải nhờ Tam công tử giúp một chuyện, cho bọn chúng ăn chút thiệt ngầm.

Nghe nói có thể khiến đám người Lương Sơn ăn chút thiệt ngầm, hai mắt Chúc Bưu sáng ngời, nói:

- Ca, huynh nói đi. Cái gì cũng được.

Hai người nói loáng thoáng một hồi, Chúc Bưu đầu tiên là vẻ mặt nghiêm túc, sau đó là mặt mày sáng lên, nở nụ cười gian trá … Bên phía Chúc gia trang vẫn tiếp tục thả người ngay cả trong lúc nhất thời không thể nhìn thấy được sự phiền toái của phía Lương Sơn. Đối với việc người liên tiếp được thả tạo thành ảnh hưởng như thế nào thì nội bộ Lương Sơn ấm lạnh tự biết.

Các tù binh được Chúc gia trang thả ra, đại bộ phận quả thật đã bị các đội ngũ quân pháp quan của Lương Sơn tập hợp lại một chỗ để tập trung quản chế, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ thông qua đủ loại con đường, lặng lẽ trở về đội ngũ. Đối với rất nhiều người tự cảm thấy là "khôn khéo" mà nói, sau trận chiến đầu tiên mở rộng của Lương Sơn, việc thăng tiến của họ là rất quan trọng. Nếu có khả năng, bọn họ cũng không hy vọng lý lịch của mình bị nhiễm bẩn vì việc này, bởi vậy những kẻ thực sự có quan hệ đều cố gắng ẩn núp.

Loại người này chỉ có một bộ phận nhỏ, cũng không chắc thực sự sẽ động thủ làm những sự tình tổn hại đến Lương Sơn. Mà cùng lúc đó, rất nhiều tình huống phiền toái nhưng lại vụn vặt cũng đang xuất hiện.

Thứ nhất, lúc này tụ nghĩa ở Lương Sơn có một bộ phận rất đông người đều là hảo hán trong giang hồ lục lâm. Cũng không phải cứ người như Lâm Xung, Lỗ Đạt (Lỗ Trí Thâm) mới có thể xưng là hảo hán. Lúc này trong quân đội Lương Sơn, những kẻ chân chính lăn lộn giang hồ phải đến gần một nửa.

Những kẻ lăn lộn giang hồ đó hoặc nhiều hoặc ít đều thật sự có tài. Trong đó một ít người thậm chí còn có thể là lưu manh, ác nhân người gặp người sợ hay cường hào ác bá ở một địa phương nào đó. Bọn họ chưa chắc đã là người cứng cỏi. Dưới đao thương của Chúc gia trang, bọn họ sẽ bị trói bắt quỳ xuống, nhưng trở lại bên này Lương Sơn, bọn họ lại không muốn chịu nhục. Ta nghe nói Lương Sơn tụ nghĩa nên ngàn dặm xa xôi tới giúp đỡ, ngươi lại dám hoài nghi ta à? Khi quân pháp quan cảnh giác thi thố nhiều biện pháp một chút, những người này sẽ náo loạn lên ngay tại chỗ. Trong số họ kỳ thật cũng có người chột dạ, tự cân nhắc suy nghĩ. Trong lòng bọn họ cũng biết mình đã bị hoài nghi. Trong quân trận mà tất cả đều là "hảo hán" này, nếu còn muốn thăng tiến thì không thể cứ nén giận như vậy được. Hảo hán chính là một danh tiếng, cho dù phải đánh nhau với kẻ khác, sau đó lúc tỉnh táo lại đều cùng tiếc, vẫn còn hơn là người ta bảo người làm gì thì ngươi làm cái đó. Những kẻ từng lăn lộn trong giang hồ lục lâm đều có trí tuệ sinh tồn của chính mình.

Thứ hai, đội ngũ dưới trướng Sách Siêu là bị bắt toàn bộ. Khi tù binh lần lượt được thả về thì nhân số không giống với lúc trước. Có một số người không có cách nào tìm được đầu lĩnh có thể chứng minh thân phận của mình. Quân pháp quan chỉ có thể tập trung bọn họ lại, trông giữ nghiêm mật. Mà nghe nói để đối phó với tình huống này, tên ác tặc người của quan phủ tên là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong ở bên kia đã bố trí một ít nhân sự của Chúc gia trang lẫn vào trong này, ám sát quân pháp quan rồi sau đó trốn đi.

Đối với những người ở tầng cao của Lương Sơn chân chính biết được toàn bộ tình huống, tình huống như vậy cũng quả thật đúng với tin tức tình báo đã nhận được.

Trong quân trận mấy vạn người, có một người ở trên chiến trường bị đối phương phái gian tế tới ám sát rồi chạy trốn, kỳ thật cũng không coi là đại sự gì. Nhưng ở tầng thấp nhất thì lại nhanh chóng lan truyền, đặc biệt là trong số những quân pháp quan ít ỏi kia, khiến bọn họ càng thêm cảnh giác đối với những tù binh được thả về.

Có những lúc vì phòng bị quá độ mà nổi lên mấy lần va chạm nhỏ.

Thứ ba, đến buổi chiều, có người châm lửa đốt một đống cỏ khô ở gần quân doanh. Khi khói bụi bay lên, thoạt nhìn giống như quân doanh bị tập kích. Nhìn thấy từ xa, lòng mọi người đều không kìm nổi nghi hoặc một hồi. Mà khi ở trên chiến trường, quả thật có người thừa dịp chém giết hỗn loạn, giết chết một gã đồng bạn, cầm đầu người bỏ chạy về Chúc gia trang. Trên chiến trường quá mức hỗn loạn, chuyện này chưa từng được chứng thực, chỉ có điều nghe nói tin tức về gia đình người đó bị triều đình biết được, bất đắc dĩ chỉ có thể làm như vậy. Tin tức lan truyền một trận trong phạm vi nhỏ.

Từng sự kiện một liên tiếp, những va chạm lớn nhỏ, trước kia trong quân doanh không phải là không có. Đêm qua sau khi Ngô Dụng đưa ra quyết định, các đầu lĩnh cũng đều truyền đạt mệnh lệnh xuống cấp dưới. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi thứ đều vây trong trạng thái bị ngăn chặn, chỉ có điều những
bạn bè quen biết thì túm năm tụm ba, châu đầu ghé tai. Chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng tới chiến lực, cũng không kinh động tới tầng cao. Đối với Ngô Dụng, ngày hôm nay chân chính khiến y cảm thấy khó chịu nổi chính là sau khi đám người Lâm Xung mai phục lại bị kẻ địch lợi dụng ngược trở lại.

Sau buổi trưa hôm nay, Lâm Xung và các đầu lĩnh dựa theo kế hoạch của Ngô Dụng, gửi thư tới bên phía Chúc gia trang, đồng thời tụ tập lại chuẩn bị phục kích, bao vây. Nhưng không chờ người tới, đám người Loan Đình Ngọc, Chúc Bưu thừa dịp bọn họ tập trung ở một nơi, ngược lại đánh lén đội ngũ binh lực bạc nhược ở gần đó của Xích Phát Quỷ Lưu Đường. Lưu Đường võ nghệ cao cường, binh sĩ dưới trướng cũng dũng mãnh, đã ra sức kháng cự, nhưng Loan Đình Ngọc còn cao cường hơn, trước khi đám người Lâm Xung chạy tới thì đã đánh cho Lưu Đường một côn, khiến bả vai y máu thịt nhầy nhụa, thương thế khá nặng. Về sau như thế nào còn khó nói nhưng ít nhất trong trận chiến đấu này là khó có thể tham chiến trở lại.

Ai cũng biết biến cố này xảy ra là vì sử dụng kế sách của quân sư Ngô Dụng, tuy rằng mọi người không nói nhưng Ngô Dụng vẫn thành khẩn đi tới xin lỗi đám người Lưu Đường. Mặc dầu vậy, y vẫn cảm thấy như bị người ta cho một bạt tai thật mạnh.

Sau khi sự tình lan truyền ra, các tướng lĩnh lại càng hiểu sâu thêm một tầng đối với tên ác tặc quan phủ Lôi Phong kia. Đúng như lời Chúc Bưu nói, quả thực giống như trong thuyết thư, là trận đấu mưu kế qua lại lẫn nhau giữa các quân sư. Đương nhiên, đây cũng chỉ là cách nói cá nhân mà thôi.

Hôm nay mùng sáu tháng sáu, Lương Sơn tấn công tới tận đêm khuya mới nghỉ.

Tình thế trên chiến trận mới là trọng điểm. Cho dù đối phương dùng mưu kế nhỏ gây chút phiền toái cho Lương Sơn nhưng nếu không thể chân chính mở rộng ảnh hưởng ra trên chiến trường thì vẫn không hề có ý nghĩa.

Đêm nay, trong hai trang Chúc, Hổ, mọi người tuyên truyền cho nhau nghe sự tình mà "quân sư" mới đã làm, kể lại những thứ mà hắn đã bố trí, kể lại sự kinh ngạc của Ngô Dụng, nhằm nâng cao khí thế của người trong trang.

Còn ở quân doanh Lương Sơn, va chạm đã mở rộng dần. Hơn hai trăm quân tốt được thả về bị cách ly đã nhiều lần xung đột với những người khác. Mọi người vẫn thì thào to nhỏ tình thế hiện nay. Nói rằng hết thảy mọi thứ đều do kẻ tên là Lôi Phong bày ra. Đêm nay lại xảy ra mấy chuyện khiến mọi người khá xôn xao, thậm chí lại có người bị giết. Một tên quân tốt cầm đầu người ý đồ chạy ra khỏi quân doanh, bị người phát hiện liền nổi điên đánh bị thương hai người, cuối cùng bị bao vây xung quanh.

- Nương tử của ta, con ta và mẹ ta còn chưa kịp lên núi! Thân phận của ta đã bị bọn họ nhận ra! Ta chỉ có thể làm như vậy!

Sau khi bị vây kín, tên quân tốt kia la to, rồi quay mũi đao lại kê vào ngực mình:

- Ta tên là Cảnh An! Ta tên là Cảnh An! Các ngươi nói cho họ biết sự tình ta đã làm! Các ngươi nhớ nói rõ cho hắn biết nha! Ta tên là Cảnh An!

Sau đó tên quân tốt tên là Cảnh An này liền tự sát ngay trước mặt mọi người.

Mấy trăm người bị bắt chắc chắn sẽ có một số người bị nhận ra, cũng chắc chắn có những người mà người nhà còn chưa lên Lương Sơn, bởi vậy sẽ có người bí quá hóa liều mà làm việc, cũng chính là điều Ninh Nghị đã đoán được lúc trước.

Kỳ thật chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chiến lực ngày hôm sau. Ngô Dụng ổn định ở lại trong đại trướng, bình tĩnh giám sát tác chiến, không để mình bị bất cứ thứ gì phân tâm. Chỉ cần bình định xong thì hết thảy thủ đoạn của đối thủ đều hóa thành tro bụi.

Mà trong ngày mùng bảy tháng sáu hôm nay, những tin tức liên quan đến Lôi Phong, đến thủ đoạn mà hắn xuất ra, kỳ thật đã lan tràn gần như toàn bộ tầng thấp nhất Lương Sơn, khiến mọi người đều đang thảo luận về nó. Dù sao tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tình thế hiện tại. Kỳ thật tầng thấp nhất nghị luận cũng không tính là tác động quá lớn tới quân tâm, mà các loại va chạm nhỏ cũng không đến mức thay đổi toàn bộ tình trạng chiến cuộc. Tin tức này lan tràn thật sự nhanh, ngay cả đám người Ngô Dụng cũng không thể hiểu nổi tại sao chúng lại lan tràn nhanh đến như vậy.

Đương nhiên, chiến cuộc vẫn là chiến cuộc. Lúc này tuy rằng tầng thấp nhất nghị luận rất nhiều nhưng nếu thật sự muốn khuếch trương đến mức ảnh hưởng và xoay chuyển toàn bộ chiến sự đồi Độc Long thì vẫn ít có khả năng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện