- … Tống Giang cũng không biết có thể đánh bại kẻ này hay không. Chư vị có huynh đệ, người nhà, lúc này muốn đi, Tống Giang cũng hiểu được, tặng chút lộ phí, cũng chỉ hy vọng mượn miệng của chư vị nói ra việc ác của người này, nói ra việc ở Lương Sơn. Nếu người này tồn tại thì đạo nghĩa trong lục lâm không tồn tại, mỗi người đều có thể trở thành con rối trên tay y. Việc này … Chư vị không thể không đề phòng.
Những lời này cũng không bí mật mang theo cái gì "Tụ nghĩa lệnh" mà chỉ lấy danh nghĩa của Hô Bảo Nghĩa Tống Giang, bắt đầu từ hôm nay lan truyền khắp lục lâm, giang hồ. Ở toàn bộ giang hồ triều Vũ, tên của y có lẽ còn chưa theo kịp Thánh công Phương Lạp, nhưng dù sao danh tiếng của Hô Bảo Nghĩa Cập Thời Vũ Tống Giang vẫn có trọng lượng rất lớn. Trong thời gian vài ngày, tin tức chỉ khuếch tán một chút, gợn sóng cũng vẫn còn đang lén lút nổi lên, chỉ có một số người có thể hiểu được sức mạnh ẩn chứa trong những lời đồn đại như thế này.
- Nếu chúng ta đã ra chiêu khiến y thống khổ thì đương nhiên cũng phải chuẩn bị tâm lý đỡ chiêu mà y ra.
Ngay khi biết được tin tức này, Ninh Nghị trầm mặc một lúc lâu, sau đó chỉ thản nhiên cười:
- "Tâm Ma" Ninh Lập Hằng, ừ, ngoại hiệu này khá phong cách, không biết về sau ta có thể biến thành đại ma đầu cùng cấp với Phương Lạp không nhỉ …
Mà trên thực tế, lúc này hắn đang muốn toàn tâm toàn ý đối phó với đám người Tống Giang, bất kể là hắn hay là Tống Giang, kỳ thật đều có chút xem nhẹ gợn sóng mà chuyện này gây nên. Nếu đứng ở phía ngược lại với Ninh Nghị mà xem thì đây gần như là bắt đầu của một "Đại họa võ lâm" kéo dài hơn mười năm, không hơn không kém … Hiện giờ, hết thảy những thứ đó vẫn còn đang lặng lẽ nhen nhóm lên, truyền bá rộng ra từ sau khi kết thúc trận chiến tàn sát Lương Sơn. Trong những ngày như vậy, cũng có một số người khách từ núi Lã Lương tới, lúc này mới lặng lẽ đến vùng Sơn Đông, sau đó …
- … Ta xxx mẹ ngươi … Vì sao các ngươi không chết đi! Chết sớm một chút đi! Các ngươi làm sao không nói sớm là phải bắt cóc người như thế! Bố đi với các ngươi lâu như vậy, đám khốn khiếp các ngươi toàn bộ chán sống muốn đi tìm chết! Bắt người!? Sáu vạn người ở trước mặt y đều chết sạch hết rồi! Ta xxx … Số lẻ ta bỏ, các ngươi đi mua quan tài cho mình đi! Ta muốn sau khi trở lại núi Lã Lương thì cùng với mọi người cười nhạo các ngươi. Đám khốn khiếp các ngươi! Ta muốn về nhà nhà nhà nhà …
Giọng nói như vậy không biết vang lên ở đâu. Cũng dưới bầu trời, trên một con sông nhỏ tiến vào Sơn Đông, một bóng người đứng trên chiếc thuyền nhỏ, xuôi dòng đi xuống. Bóng người đó mặc váy đỏ, mang nón tre, lưng đeo cổ kiếm, giống như tiên tử đạp sóng (Lăng Ba Tiên Tử), xuyên qua bình minh, đạp trên hoàng hôn mà đến … Một người, một ngựa, một thương, từ trên núi chậm rãi đi xuống. Ánh mặt trời mãnh liệt, nhiệt độ không thấp nhưng cảm giác trong lòng giống như gió tuyết bên ngoài miếu sơn thần năm ấy. Mất đi hết thảy, không còn nơi để đi. Duy nhất thay đổi có lẽ là đau đớn trong lòng đã không mãnh liệt và sâu sắc như lúc trước, nó đã giống như rượu ngâm lâu dài, ngấm vào mỗi bộ phận của thân thể.
Trong đời này sẽ luôn có một sự tình không bị phai màu hoặc bị lãng quên theo thời gian dần trôi. Nó chỉ bị không ngừng lắng đọng lại trong lòng, hóa thành thứ khác trước nhưng lại còn trầm trọng hơn. Giống như cơn đau đó, nó sẽ giống như giòi ở xương mu bàn chân chui về các nơi trên thân thể, xé rách con người ta từ ngoài vào trong, tiếp đó lại cắn nuốt sạch từ trong ra ngoài. Khi mọi người bắt đầu quen thì cả người cũng đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại đau đớn và hư không kết hợp lại với nhau, bổ sung cho hết thảy những thứ vốn có.
Hài cốt của thê tử đã lạnh từ lâu, dần dần sẽ có một ngày, ngay cả giọng nói, dáng điệu và nụ cười cũng đều nhớ không ra. Vết thương sẽ lành, vết sẹo để lại cũng sẽ không còn đau nữa. Dấu vết xăm trên mặt cũng đã sớm quen rồi. Thù hận vẫn còn đó, cùng với trong lòng yếu đuối không có chỗ để đi. Lương Sơn bỗng nhiên sụp đổ, gió tuyết cũng lại rơi xuống, một lần nữa nhắc nhở y về sự thật là không còn chỗ để đi. Y cười cười tự giễu, uống môt ngụm rượu trong túi da, dẫn ngựa đi về phía trước dưới ánh mặt trời.
Tóm lại, sẽ không liên lụy tới người khác nữa.
Dưới chân núi đường chật hẹp gập ghềnh, cây cỏ mọc thành bụi, vùng này không phải là con đường thương nghiệp thì cũng là bọn cướp lớn chiếm núi, cũng không đến mức có bọn trộm cướp vặt, có thể miễn đi rất nhiều phiền toái. Một đường đi quan thung lũng trước mặt liền có một đoạn đường hơi bằng phẳng một chút, có dấu vết thường đi của con người. Trong thời gian mấy ngày này, đầu lĩnh và quân tốt tan tác của Lương Sơn đều chạy loạn để trốn trong phạm vi rừng núi, thôn xóm quanh đây. Cũng không biết quan phủ có bố trí chốt chặn ở phía trước hay không. Nghĩ đến điều này, y liền đi cẩn thận hơn một chút.
Cứ thế đi về phía trước được mấy dặm đường thì đột nhiên nhận thấy ở ngã rẽ trước mặt có người đang đi đến. Y
hơi dừng lại nhưng người bên đó cũng đã phát hiện từ trước, liền cười ha hả với bên này, ra sức vẫy tay.
- Huynh đệ!
Bên phía đối diện chỉ có mấy người, nhưng người cẩm đầu có thân hình cao lớn, mặc một bộ tăng bào màu xanh xám, tay cầm thiền trượng, chính là huynh trưởng kết nghĩa Lỗ Trí Thâm.
Sau khi hai người lên Lương Sơn, bởi vì Lâm Xung là nguyên lão từng sống mái với Vương Luân, Lỗ Trí Thâm lại là thủ lĩnh của quần hùng núi Nhị Long, cho nên ở trường hợp công khai, hai người cũng không đi lại thân cận quá, tuy nhiên vẫn giữ tình cảm huynh đệ trong lòng. Lúc này bỗng nhiên gặp lại cũng không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, y liền dẫn ngựa đi tới. Lỗ Trí Thâm vỗ vỗ vai y:
- Ta biết Lâm huynh đệ ngươi không đi cùng một đường với Tống đầu lĩnh nên đi tìm ngươi ở khắp nơi. Như thế nào? Các huynh đệ mà ngươi che chở xuống núi đâu rồi?
- Chia tay với bọn họ rồi!
Lâm Xung cười trả lời, sau đó chào hỏi với mấy người bên cạnh Lỗ Trí Thâm.
Đó là Kim Nhãn Bưu Thi Ân, Hỗn Thế Ma Vương Phàn Thụy, Bát Tí Na Tra Hạng Sung và mấy tiểu đầu mục quen biết khác. Trước kia, Lỗ Trí Thâm ở núi Nhị Long còn có các đầu lĩnh như Dương Chí, Võ Tòng, Tào Chính, Trương Thanh, Tôn Nhị Nương, nhưng trong trận chiến đồi Độc Long đã chết mất hai người Dương Chí và Tào Chính, còn Võ Tòng và vợ chồng Trương Thanh nghe nói lần này đi theo Tống Giang. Về phần Phàn Thụy, Hạng Sung, bởi vì bọn họ mấy lần cãi nhau với Lý Quỳ về cái chết của Lý Cổn, nghĩ nếu đi cùng cũng sẽ không có gì hay ho nên không đi cùng, trong quá trình thoát đi lại gặp Lỗ Trí Thâm nên cùng đi tới đây.
Lỗ Trí Thâm đại khái hiểu được tính cách Lâm Xung, vỗ vỗ vai y cười sang sảng, mời y cùng đi, còn lại cũng không nói nhiều. Một đám chín người đi một hồi, thấy ở ngã rẽ phía trước có một quán ăn nhỏ đơn sơ, nghĩ lại thấy cũng đã đói bụng liền đi tới, buộc mấy con ngựa lại, sau khi tiến vào trong quán liền nhìn tình hình xung quanh.
Trước kia tuy rằng vùng này cằn cỗi nhưng vẫn có thương nhân đi đường, nơi nghỉ chân giữa vùng rừng núi hoang vu thế này là không dễ có, cho nên trong những loại quán hàng thế này luôn tụ tập không hề ít người. Tuy nhiên lúc này đây quan binh tiêu diệt Lương Sơn, cũng khiến rất nhiều người chỉ có thể trốn tránh ở trong các thành trấn để xem chừng. Khi tiến vào, trong quán chỉ có ba người khách, xem ra đều là người giang hồ. Hai nam tử mang theo thiết phiến đao trên người, mang theo hàng hóa, đang ăn cơm. Bộ dạng thổ phỉ trên người bọn họ khá nặng, ánh mắt hung bạo, xem ra đều là những tay già đời trong giang hồ cho nên mới dám đi loạn ở đây.
Một người khách khác của quán ăn lại là một nữ tử. Nàng ngồi ở một chiếc bàn ở sườn quán, mặc váy đỏ, nhưng bộ dạng phong trần mệt mỏi, quần áo cũng có vẻ cũ.
Nơi nữ tử ngồi chỉ có một đĩa dưa muối nhỏ và cơm gạo lứt. Nhìn cái bao và thanh kiếm trên lưng, nàng coi như là một nữ tử giang hồ, nhưng không có ác khí đầy gai góc như những người lão luyện giang hồ. Khi mấy người tiến vào, nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Thấy đột nhiên Lỗ Trí Thâm tiến vào, hai nam tử có vẻ lão luyện giang hồ vốn đều đang nhìn nàng kia, khe khẽ bình phẩm từ đầu đến chân, lúc này đều hiện lên vẻ cảnh giác và khiêm tốn. Đám người Lỗ Trí Thâm đương nhiên sẽ không coi bọn họ ra gì, nhưng thực ra quần áo và khí chất của nàng kia lại khiến bọn họ nhìn nhiều hơn mấy lần.
Nữ tử đi lại trên giang hồ không nên mặc loại quần áo gây chú ý như màu đỏ thế này. Hơn nữa tuy rằng nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi nhưng thân hình, diện mạo nữ tử này vẫn là rất không tồi. Loại nữ tử thế này lăn lộn trên giang hồ chỉ sợ sớm hay muộn cũng sẽ bị kẻ nào đó chà đạp. Thoạt nhìn, nữ tử này hoặc là chưa thâm nhập sâu vào giang hồ, hiện giờ xuất hiện ở Sơn Đông là vì có nỗi khổ nào đó, hoặc là chính nàng đi thăm viếng người thân, bất đắc dĩ phải mang thanh kiếm để phòng thân. Đương nhiên, chỉ cần không phải là loại tiểu thư khuê các gì là được rồi.
Có suy nghĩ như vậy, chín người ngồi xuống hai chiếc bàn gỗ, gọi tiểu nhị đến kêu mang rượu thịt lên. Lỗ Trí Thâm hỏi Lâm Xung sau này có tính toán gì không, Lâm Xung chỉ cười khổ lắc đầu:
- … Tạm thời … Kỳ thật cũng không có tính toán gì. Việc Tô gia ở Giang Ninh, ta từng tự mình đi tới nhà y, chuyện như vậy, y lại giết tới đây, đến nỗi như bây giờ, ta cũng không còn lời nào để nói. Chắc hẳn y sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng hai ngày này, ta luôn luôn nghĩ về tình hình mấy ngày cuối cùng trên núi …