Đến một bước này, bố trí chiến lược rốt cục xem như đúng chỗ. Tiếp theo có lẽ mình chỉ cần xem xét lại những khiếm khuyết và hoàn thiện nó, còn việc vận dụng gián điệp trong đối phương cũng thuộc loại sự tình chiến thuật, còn càng nhiều tùy cơ ứng biến, cho nên trí nhớ cũng không đến mức phải căng thẳng như trạng thái lúc trước.
Ninh Nghị ra ngoài lều trại hóng gió. Kỳ thật công tác lúc này còn không được tính là chiến trận quy mô lớn thực sự, chỉ có điều lúc này hắn vẫn chưa thành lập được một đoàn thể đủ để vận hành một cách chuyên nghiệp, làm việc gì cũng phải tự thân vận động nên cũng chỉ đành phải cố gắng như vậy.
- Ta thực khâm phục những gì ngươi làm mấy ngày nay.
Vương Sơn Nguyệt đi tới từ cách đó không xa, cười cười với hắn:
- Ta vốn tưởng rằng sau khi đám người Tống Giang trốn đi, ngươi sẽ dùng kỳ mưu càng khoa trương hơn, nhưng nhìn đến hiện tại thì chân tướng là … Giống như một tấm lưới.
- Kỳ mưu đều là thuyết thư tiên sinh dùng để lừa gạt người ta, cho những kẻ không muốn làm mà chỉ muốn hưởng, không chịu cố gắng, có được chút an ủi gì đó mà thôi.
Ninh Nghị quay đầu lại, nhìn doanh trại trong bóng đêm:
- Trên thế giới này tất cả sự tình đều là làm từng bước. Muốn giải vây đồi Độc Long, đánh bại người Lương Sơn thì có thể, nhưng đánh bại như thế nào, bên trong thì làm cho bọn họ biến thành yếu ớt, bên ngoài thì luôn luôn phải đánh. Nhưng bên trong biến thành yếu như thế nào, làm cho bọn họ phân liệt, đánh vào khí thế của bọn họ, phương pháp có thể thiên biến vạn hóa, kỳ thật đạo lý rất đơn giản, từng bước từng bước làm là được.
- Hiện tại cũng như thế. Ta chỉ làm cho bọn họ cảm nhận được ba điểm. Thứ nhất, quan phủ tuyệt đối không dám tiếp nhận bọn họ đầu hàng. Thứ hai, bọn họ bị mỗi người đều hô đánh, chúng ta nhất định sẽ cắn chết bọn họ. Thứ ba, việc mà bọn họ đang làm là vô ích. Còn lại chính là chuyện trên chiến trường.
Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Ta chưa bao giờ nhận kỳ mưu, cũng không có cái gì là kỳ mưu mà đều là thủ đoạn làm tốt các sự tình mà thôi. Chỉ cần thực sự có thể từng bước làm xong những việc nghĩ được thì mưu kế gì cũng là kỳ mưu diệu kế. Nếu làm việc không tốt thì có kỳ mưu diệu kế cũng vô dụng.
Hiện giờ Vương Sơn Nguyệt coi như một thành viên trong đoàn đội của hắn.
Ninh Nghị nói xong liền cười cười:
- Đương nhiên, phương pháp nhìn sự việc của mỗi người lại khác nhau. Nếu ngươi nghĩ đó là kỳ mưu thì coi như vậy cũng không sao cả.
- Ta chỉ có chút tò mò ngươi nghĩ thế nào đối với đồi Độc Long.
Dù sao Vương Sơn Nguyệt cũng xem như người trong quan phủ nên vẫn có chút sầu lo đối với người của đồi Độc Long. Ninh Nghị liếc y một chút, hơi hơi suy nghĩ rồi cân nhắc một câu:
- Ta là một thương nhân, sau khi báo thù xong thì cuối cùng lại trở về làm ăn buôn bán. Ở Sơn Đông này còn nhiều chỗ mà quan phủ không quản đến lắm. Hơn nữa Lương Sơn đã bị diệt trừ, mặt kệ lần này tiêu diệt có sạch sẽ hay không thì các thế lực sẽ đều tẩy bài một lần nữa. Thật vất vả mới có thể đánh được như vậy, ta hy vọng bọn họ có thể biến thành một Tăng Đầu Thị mới.
Ninh Nghị nhìn Vương Sơn Nguyệt, nói tiếp:
- Chúng ta có quan hệ, kinh doanh sẽ tốt hơn. Ta biết Vương Công năm đó lấy nho học chính đạo trị gia, tuy nhiên ngươi cũng nói, hiện giờ Vương gia ở kinh thành có lẽ cũng không được như ý. Vương gia các ngươi có danh tiếng và có quan hệ, còn có một nhà phụ nữ và trẻ em cần được nuôi dưỡng và bảo vệ, mọi người hợp tác sẽ không tồi. Ngươi có muốn tham gia cổ phần hay không?
- Ta cam đoan sẽ không làm chuyện quá phận sự … Cam đoan kiếm được tiền.
Suy xét một chút chứ? Ninh Nghị cười cười giơ tay lên, sự cuốn hút trong giọng điệu giống như ác ma thông hiểu lòng người. Vương Sơn Nguyệt vốn đi tới đây để nói mấy việc, là y có chút băn khoăn rằng địa phương này sẽ không ai quản lý, không muốn đồi Độc Long lại biến thành một Lương Sơn khác, nhưng tới lúc này hai mắt lại đột nhiên hỗn loạn.
Trên thực tế, tuy rằng đầu óc y rất tốt nhưng từ nhỏ đã được giáo dục Nho gia cực kỳ chính quy, sau đó lại bị ép tới mức buộc phải ăn thịt người để gia tăng sức uy hiếp của bản thân, cho nên trong lòng có rất nhiều điểm vẫn kiên trì chính đạo Nho học cuối cùng.
Nhưng sau khi Vương gia đến kinh thành, kiên trì chính đạo cũng không chắc đã có thể làm gia tộc thịnh vượng. Một nhà toàn nữ nhân, cho dù có kén được mấy người con rể môn đăng hộ đối nhưng ngoại trừ ân tình và danh tiếng mà Vương Kỳ Tùng tích lũy được thì hiện tại Vương gia cũng không được tốt cho lắm. Vương Sơn Nguyệt là nam tử duy nhất trong nhà, bị ép đến mức độ này đương nhiên.
- Cái, cái gì cơ? …
- À, cuối cùng là chuyện làm ăn ấy mà, để nói sau đi. Cứ yên tâm, sẽ tuyệt đối không khiến ngươi bôi nhọ thanh danh của gia đình. Bên phía Tô gia ta thì không có thanh danh gì cả, có danh tiếng của Vương gia, đến Sơn Đông còn dễ nói chuyện với quan trên. Nếu không, ta còn phải nhờ Tần lão giới thiệu những người
khác giúp ta.
Ninh Nghị cười rộ lên, tiếp đó nhìn về phía xa, ánh mắt đã lạnh xuống:
- Tuy nhiên, đó là chuyện sau này, trước hết phải giết hết đám người đó đã rồi nói sau.
Hắn dừng lại một chút, vỗ vỗ vai Vương Sơn Nguyệt rồi quay người đi. Vương Sơn Nguyệt cau mày đứng đó, nhìn hướng Ninh Nghị rời đi, trong lòng đầy rối rắm.
- Nhưng … Hiện tại ta rất muốn nói …
Y cứ đứng đó ngơ ngẩn một hồi, rốt cục bật cười vỗ vỗ trán mình, cảm giác như bị đùa giỡn hoặc là như bị kích động. Tuy nhiên trong lòng y, quả thật có tâm tình rất muốn người nhà mình được sống tốt. Tâm tình đó vẫn luôn nóng bóng, lúc này lại dần dần nóng lên hơn nữa …
Trong đêm tối, giao thủ tuy ngắn ngủi nhưng rất kịch liệt. Máu tươi bắn ra, thi thể văng vào bụi cây. Dưới ánh sao mỏng manh, những người truy đuổi không biết đến từ nơi nào giờ đều bao vây lại đây, tiếng hò hét xé rách không gian của khu rừng, vô số tiếng động cũng hòa lẫn vào đó.
Hai bóng người cũng lao đến từ hai phương hướng khác nhau, trong đó một người vừa ra tay thì toàn bộ thân thể liền bị quăng bay ra xa, đánh vào một thân cây cách đó hai trượng rồi lăn xuống đất. Khi muốn đứng lên thì trong bóng tối bên kia, một tia sáng đã lóe lên cắt vào giữa hai người. Bốp! Lang Nha bổng mà đồng bạn múa may trong tay quay tròn bay ra khỏi tầm nhìn, nện lên một thân cây ở xa xa. Nữ tử ra tay như điện, ra sức đập văng thế công của một người đàn ông cao lớn hơn nàng cả một cái đầu.
Quyền, chưởng, trảo, cầm nã, xé ngược, cứng rắn đập, bước chân một khắc cũng không ngừng, từng bước ép sát. Nàng bước chân cũng không dài, cũng không hung mãnh nhưng lại rất nhanh. Bước chân liên hoàn di chuyển giống như thiết ngưu cày đất, cực kỳ vững chắc, đồng thời liên tiếp đá vào ống chân và hạ âm của đối phương, trong nháy mắt đẩy gã đàn ông đi xa hơn một trượng. Ngay trong nháy mắt khi lưng gã đàn ông đó dựa lên thân cây thì một quyền vô cùng hung ác đã nện vào hầu kết của y. Thân cây dao động dưới ánh sao, lá cây rơi rụng ào ào.
Càng nhiều đồng bọn đang chạy đuổi tới đây. Khi Cửu Văn Long Sử Tiến đánh bọc sườn đến thì đã không còn nhìn thấy tung tích của nữ tử nữa ở xung quanh nữa, liền kêu lên:
- Tất cả tới đây!
Y ngưng thần, tìm kiếm, chợt trong bụi cỏ dưới tàng cây cách đó mấy trượng bị lưỡi kiếm sắc bén quét ngang. Chỉ xoẹt xoẹt hai nhát, một tảng lớn cây cỏ bay tung lên. Hai tên sĩ tốt Lương Sơn bên bụi cỏ, một người thì thân thể đột nhiên ngắn xuống một đoạn, người còn lại thì cánh tay bị cắt ngang khuỷu tay. Máu tươi bay loạn trên không trung cùng với vô số cây cỏ.
- A a …
Hàn quang của thương thép đâm tới, ý đồ chắn đường chạy trốn của nàng kia.
Nhưng chỉ giao thủ mấy chiêu, bóng dáng đó đã lao ra nhanh như báo săn, trong khu rừng ở xung quanh, hơn mười bóng người đang vây kín tới.
Đao, thương, kiếm, mâu, dây thừng … Một người trong bóng tối ném ra một thứ gì đó, sau đó ầm một tiếng, lửa bốc lên trong rừng cây. Nhưng cũng ngay khi ánh lửa bốc lên, một gã đàn ông đứng ở đầu tiên chợt thấy bóng người phía trước đột nhiên phóng đại, sau đó một bàn tay dán lên mặt y. Uy hiếp của tử vong đột nhiên bốc lên trong lòng, nhưng ngay sau đó, bóng người đó đã tới sau lưng y, kéo y đi.
Hơn mười người cùng tới đây, ý đồ công kích nữ tử đang kéo đồng bạn của họ ở sau lưng để rút lui kia. Nhưng nữ tử đó kéo tên quân tốt tinh nhuệ Lương Sơn ở sau lưng, chỉ để lộ ra đôi mắt sau vai y, không ngừng lui lại sau nhưng tốc độ cũng mau lẹ vô cùng. Sau đó tên quân tốt điên cuồng la lên thảm thiết.
Trong lúc lùi về phía sau, lưỡi cổ kiếm vẫ không ngừng dán lên khắp tứ chi và thân thể y giống như linh xà. Gân tay, gân chân, bắp thịt trên tứ chi không ngừng bị cắt đứt, máu tươi liên tục văng về phía sau. Trong nháy mắt, tứ chi của tên quân tốt kia đã hoàn toàn nhuộm đẫm máu. Lúc này nữ tử mới ấn vào lưng y một chưởng, đánh văng y về phía mọi người. Thân thể nàng xê dịch, chạy trốn trong rừng cây, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp đã biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả đám người Lâm Xung, Sử Tiến cũng không thể truy cản nổi.
Bọn họ đuổi theo ra một trận rồi lại vội vàng trở về. Một cơn gió thổi qua trong rừng, mọi người tụ tập lại một chỗ, ngoại trừ chửi rủa thì còn lại chính là một đám kêu thảm thiết. Lỗ Trí Thâm nện mạnh một trượng lên thân cây. Có thể thấy, trong những thanh âm quát mắng đó, ngoại trừ phẫn nộ còn có sự sợ hãi.