- Lỗ Trí Thâm ư, tất cả mọi người đều nghĩ gã tiêu dao tự tại, có đại trí tuệ. Tuy rằng gã không tích thiện quả, giết người phóng hỏa, nói không chừng có một ngày gã sẽ đại triệt đại ngộ, còn có thể ngộ đạo thành Phật nhỉ. Nhưng trước khi gã thành phật, gã lại che chở cho các ngươi, lại giết người. Vậy những kẻ bị các ngươi giết chết phải làm sao bây giờ? Trước khi gã thành Phật lại giết chết ta, ta phải làm sao bây giờ? Phật gì như vậy? Ta muốn vậy làm chi? Ta cũng muốn giống các ngươi uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng to. Ai chẳng muốn chứ? Nhưng các ngươi rượu thịt mà các ngươi ăn uống lại là của ta thì sao? Ngươi xem, các ngươi đến nhà ta, giết người đó …
Ninh Nghị nhìn y, ánh mắt khẩn thiết, thanh đao chuyển động trên tay:
- Cho nên, ta nói những điều này, ngươi có thể hiểu không?
Tống Giang rung rung khớp hàm, muốn nói gì đó, vẻ mặt biến ảo liên tục. Gió thổi đến, Ninh Nghị chuyển hướng mũi đao lên phía trên, ánh mắt dừng lại.
- Cảm ơn đã hiểu!
Nói một câu bình thản, Ninh Nghị bước lên một bước, một đao đâm thẳng vào bụng Tống Giang, sau đó cầm chuôi đao đột nhiên kéo lên.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trong ánh lửa, máu tươi phun lên trời.
Trong không khí dường như có tiếng hò hét gầm lên. Ở bên cạnh Tống Giang, Tịch Quân Dục vẫn nghe hết toàn bộ quá trình, kêu to lên "A … ", đột nhiên lui lại phía sau, nước tiểu đã ướt cả quần. Ninh Nghị lắc đầu, mặc kệ máu bắn tung tóe trên người mình, liếc nhìn Tịch Quân Dục một cái, đưa đao thép trong tay cho đồng bạn bên cạnh, giơ tay về phía Tịch Quân Dục. Đây là xử trí cuối cùng của hắn dành cho Tịch Quân Dục. Sau đó giữa tiếng xôn xao ầm ĩ, Ninh Nghị quay người, giữa ánh lửa sáng rõ, giơ một bàn tay lên.
- Sát …
Dùng Phá Lục Đạo phát ra tiếng gầm giận dữ, khuếch trương ra bốn phương tám hướng. Ở một bên đài gỗ, những binh lính giơ đao thép lên, liên tục chém thẳng vào những hảo hán Lương Sơn đang bị áp ở trước trận kia: Chu Vũ, Đới Tung, Sài Tiến, Trương Thanh … Từng loạt máu tươi phun ra mãnh liệt. Sát khí kích động, ngọn lửa như xé rách bầu trời đêm. Tống Giang bị xé rách cả người, quỳ xuống rồi ngã xuống.
Máu tanh chảy xuôi trên đài gỗ, dưới chân Ninh Nghị, chảy tràn ra … Sau trận mưa tên, quân tiên phong bắt đầu xung phong liều chết lao lên. Trận giết chóc thực sự của đêm nay đã bắt đầu … Tiếng hô giết xé rách bầu trời đêm, ánh lửa sôi trào, bụi mù tràn ngập. Trong khe núi, từ chỗ cao, có người bắt đầu châm lửa vào những quả cầu mây rồi ném xuống.
Tuy rằng khe núi không hề nhỏ nhưng lửa hun khói vẫn ép hơn hai ngàn người phải chạy ra.
Khi binh khí giao nhau, có người phản kháng như thể bị điên, có người khóc lóc vì bị thương, có người thì ý đồ đầu hàng. Nhưng tại thung lũng Chiến Gia đêm nay, giết chóc đã là chủ đề chính. Khi Tống Giang ngã xuống, đầu lĩnh của tất cả mọi người đã ngã xuống, mất đi người cầm đầu, mất đi căn cứ địa, liên tục chạy trốn nhưng vẫn không ngừng trúng kế, đám người Lương Sơn đã không còn chút khí thế nào nữa. Khi mọi người của đồi Độc Long dẫn quan binh, mang theo nợ máu tấn công vào khe núi, để lại sau khi hỗn chiến là những thi thể và những mảnh xác thịt, chân tay cụt, v. v … Cũng có một ít kẻ có ý đồ báo thù hoặc phá vây, lúc này vẫn cố gắng ra sức phá vây nhưng đã không thể tổ chức nổi lực lượng đủ lớn để công kích.
Lòng người đã tan, tim gan đã lạnh. Cho dù là muốn sống thì nhiều lắm cũng chỉ là giãy dụa ngoan cường một chút, nhưng dưới tầng tầng lớp lớp tấn công thì chẳng bao lâu đã bị đè bẹp.
Khi Yến Thanh và Quan Thắng đi ra khỏi doanh trại liền chứng kiến biển người sôi trào chém giết trong khe núi phía trước. Thương thế trên người bọn họ không nhẹ, sau khi băng bó, xử lý xong thì toàn thân vẫn đau đớn, vô lực. Nhưng họ chỉ hơi nghỉ ngơi một chút, sau đó sự kích động trong lòng vẫn thúc đẩy bọn họ không kìm nổi đi ra ngoài xem. Một tên lính của Chúc gia trang lặng lẽ đi theo sát bọn họ.
Bọn họ đi lên một sườn đất nhỏ. Trong khe núi phía trước, vô số cây đuốc, chiến kỳ lăn lộn hòa vào nhau. Tên bay qua không trung, cầu lửa từ hai sườn của khe núi lăn xuống. Trong số những người đang ra sức chém giết muốn lao ra kia, có những gương mặt mà họ vốn rất quen thuộc. Ở trước mặt quân Lương Sơn, người của đồi Độc Long xung phong hàng đầu, cũng chém giết hung hăng nhất. Nhưng dù sao khe núi cũng không rộng, có người có thể đi qua, có người thì bị ách lại phía sau. Vừa đi họ vừa nhìn thấy, trong số binh lính, có người hưng phấn như phát bệnh tâm thần, có người thì cười đỏ cả mắt, có người thì mặt mày hung bạo, kêu la rằng phải đi giết người. Đối với những kẻ đó thì đây chính là một bữa tiệc báo thù lớn.
Một ít người bị thương, được nâng trở về. Khi Yến Thanh, Quan Thắng đi tới, có thể nghe thấy một người nằm trên cáng bị chém đứt
cánh tay đang hô to:
- Ta báo được thù rồi! Ta giết chết hai tên! Ta báo được thù rồi …
Không biết là báo thù cho ai nhưng khi nói xong thì y lại khóc lóc. Mặc dù tiếng khóc chỉ yếu ớt nhưng vẫn cực kỳ buồn bã, bi ai. Thầy thuốc đi bên cạnh khuyên y bình tĩnh nhưng dù thế nào cũng không nín lại được. Rốt cục khi đi được một đoạn xa thì không còn tiếng động nữa, cũng không biết là đã ngất đi hay là chết mất rồi.
Thi thể đám người Tống Giang vẫn còn đặt ở bên cạnh đài gỗ. Đối với Yến Thanh và Quan Thắng, khó có thể nói rõ tâm tình lúc này là như thế nào. Hơn nữa với ánh mắt của bọn họ, đều có thể phát hiện được rằng thung lũng Chiến Gia lúc này đã là một trận tiêu diệt hoàn toàn không chút tha thứ, ép người vào đất chết. Ngay cả khi bên phía Lương Sơn đã không thể tổ chứ nổi quân thế thống nhất nhưng nếu muốn giết sạch người Lương Sơn cũng chắc chắn sẽ phải trả giá rất đắt. Chỉ ở trong lời nói, trong vẻ mặt hưng phấn, trong những đôi mắt đỏ bừng, của những người đồi Độc Long trước mặt này mới có thể nhìn thấy sự tất yếu phải tiêu diệt của trận chiến này.
Mà ở một chỗ bên sườn phía trước, bọn họ nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi đã chủ đạo hết thảy việc này. Hắn ngồi trên chiếc ghế dựa, giữa chiến trường ồn ào, náo động.
Đó cũng là một sườn đồi nho nhỏ, dưới một gốc cây không có ánh lửa. Hắn ngả lưng vào ghế dựa, hơi ngửa đầu ra phía sau, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Toàn bộ thân thể hắn như ngập chìm hoàn toàn trong bóng tối vậy. Thị vệ cầm thuẫn ở xung quanh ra sức bảo vệ cho hắn. Ở xa hơn một chút nữa là mọi người của đồi Độc Long.
Còn ở phía Lương Sơn, cũng có thể phát hiện thấy chỗ này. Đám người Lý Quỳ, Hoa Vinh, Tôn Nhị Nương cầm đầu, giãy dụa, gào thét, muốn giết tới chỗ đó. Mặc dù những người bên cạnh đã càng ngày càng ít nhưng vẫn muốn mở một đường máu lao tới …
Mà Ninh Nghị vẫn chỉ ngồi trong bóng tối đó, không biết là đang suy nghĩ gì … Ở thời điểm huyên náo nhất, sẽ có thứ gì đó dũng mãnh phun ra từ đáy lòng, giống như hoa quế rải trên đường mùa xuân, hoặc như những hạt mưa rơi xuống mái hiên mang theo chút hơi lạnh, thấm vào ruột gan, có vài phần êm dịu nhưng lại không thể nắm bắt được.
Tại Giang Ninh, ở thư viện Dự Sơn không hề to lớn cũng không hề nổi tiếng mấy, từng có một đám trẻ nhỏ như vậy. Khi trời âm u hay trời trong xanh, dù là mùa xuân hạ thu đông, bọn nó đều đến nghe giảng bài. Có lẽ không phải tất cả bọn nó đều có bộ dạng đáng yêu, hoặc là hơi ngu ngốc, hoặc là nghịch ngợm không chịu nổi.
Bọn nó vốn lẽ ra đều có một ngày mai … Ở thư viện Dự Sơn, đa phần là những đứa bé dạy tại nhà. Có đứa bé mới chỉ sáu tuổi đã bị Ninh Nghị kêu đến trường. Đứa bé ở tầm tuổi đó đa phần là rất ngoan ngoãn. Ninh Nghị dạy nó lễ phép này nọ, v. v … Sau trận mưa to đó, đứa bé đó cả người biến thành hai đoạn. Khi thu xếp những thi thể, còn có mấy đứa bé mà hắn nhận ra được … Con người ở trên đời sẽ có lúc gặp phải hổ. Câu nói này thoạt nghe có vẻ lưu manh có thể an ủi một ít người, trong đó có cả hắn. Có lẽ có thể đắp nặn mình không phải vô tội nữa, có thể có chút giải thích cho việc mình gặp phải những chuyện xấu, khiến cho một người … Không đến mức sa vào đau khổ và tự chất vấn. Nhưng câu nói như vậy lẽ ra không nên đặt trên người những đứa bé này.
Trí tuệ quá mức thì dễ tổn thương, tình cảm quá sâu thì không thọ. Đi trên con đường như vậy, có lẽ hắn có thể áp chế sự thông cảm, thương hại ở trong lòng, nhưng nói chung có một số thứ vẫn sẽ tích lũy ở trong lòng. Đến một lúc nào đó, nó sẽ dũng mãnh phun ra, khiêu khích cảm xúc của hắn … Tuy rằng khi làm việc không nên mang theo cảm xúc, nhưng dù sao sự tình đến đây cũng có thể coi như một đoạn kết … Trong bóng đêm, hơi thở máu tanh quanh quẩn trong mũi. Khi tiếng giết chóc truyền tới, vòng tay vẫn như thể lần tràng hạt, từng viên từng viên chuyển động trong tay.
Kẻ đang hô lên ở xa xa kia là Lý Quỳ, nhưng y hô gì thì Ninh Nghị cũng không thèm để ý đến.
Ngay thời khắc đao thép đâm vào thân thể Tống Giang, có cảm xúc gì đó nảy lên trong lòng, buông lỏng tảng đá lý trí ở trong lòng, nhưng dù sao cũng không sao cả.
Hắn lẳng lặng cảm thụ điều đó, thương cảm và phẫn nộ giao thoa với nhau. Đây chính là thứ vẫn luôn ở trong lòng hắn.
Từ cơn mưa cuối tháng ba đó, khi hắn ý thức được toàn bộ tình thế, hắn chưa từng biểu hiện cảm xúc đó ra ngoài một chút nào.