- Đồng bạn của ngươi không có việc gì chứ?
Vừa chạy vội chạy vàng, Lục Hồng Đề vẫn không quên quay đầu hỏi Ninh Nghị.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Trong thành luôn luôn có những kẻ muốn giữ mạng. Chỉ cần bọn họ canh giữ ở khách sạn hoặc một nơi nào đó thì hẳn là sẽ không bị đuổi tận giết tuyệt. Chỉ cần chúng ta còn sống là được … Thương thế của ngươi không có việc gì chứ?
- Không sao!
Nữ tử chỉ trả lời một câu đơn giản.
Trong thành triển khai lùng bắt quy mô lớn hướng tới phía ngõ nhỏ này. Xung quanh đều là người giang hồ. Ninh Nghị thì không có bản lĩnh mấy trong phương diện chạy trốn, có một lần kinh động người truy đuổi. Lục Hồng Đề giết chết hai người, dẫn hắn chạy đi, sau đó lại có một lần mạo hiểm thoát được vòng vây. Không lâu sau, ở trên tường thành phía đông của thị trấn An Bình, hai người nhảy xuống dòng sông nhỏ bên ngoài tường thành, tiếp tục chạy về phía bóng tối xa xa. Rồi sau đó là một mảng đuốc từ trong thành chạy ra, mở rộng về phía núi rừng.
Có lẽ là bởi vì sau cơn mưa lớn, bầu trời đêm rất sáng trong, vầng trăng tròn treo trên đỉnh trời, chiếu khắp núi rừng hoang dã. Hai bóng người vội vã chạy trong rừng núi, chân núi, thỉnh thoảng lại vượt qua thung lũng, dòng suối.
Hẳn là đã tới nửa đêm, trăng đã ở giữa đỉnh trời, Ninh Nghị và Lục Hồng Đề mới dừng lại ở một khe núi. Trước lúc đó, hai người đã liên tục chạy vội vàng gần hai canh giờ, thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh lửa đuổi bắt.
Bọn họ tìm thấy một sơn động nho nhỏ giữa khe núi. Đương nhiên, nói là sơn động chẳng qua chỉ là một nơi lõm vào trên vách núi đá, tương đối khô ráo, cũng có thể che mưa gió một chút. Ninh Nghị thở hồng hộc, ngồi xuống liền không muốn đứng lên nữa, chỉ có điều cười nói với Lục Hồng Đề:
- Xin lỗi!
Lục Hồng Đề đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn, một lát sau mới nói:
- Thật ra ta không nghĩ rằng ngươi lại tới nhanh đến như vậy …
Không lâu sau, nàng cũng đi tới bên cạnh Ninh Nghị, ôm đầu gối ngồi xuống.
Trên thực tế, sau khi hai người nhảy xuống sông, chạy trốn một mạch cho tới lúc này, quần áo trên người cơ bản là vẫn ẩm ướt. Sau trận mưa to vừa rồi, đêm thu đã hiện ra cảm giác mát lạnh. Lúc trước, Ninh Nghị bị đánh cho hộc máu, lúc này cảm giác hơi lạnh.
Trước kia, hai người chia tay ở Giang Ninh, vốn tưởng rằng phải rất lâu sau mới có thể gặp lại, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy nhau, lại xảy ra việc này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Không lâu sau, Lục Hồng Đề nói:
- Khả năng là bọn chúng còn có thể đuổi theo.
Ninh Nghị cũng biết là có khả năng này, đáp:
- Tạm thời bọn chúng chỉ có thể đuổi theo, qua hai ngày mới có thể lựa chọn chạy trốn.
Nói chuyện mấy câu, tuy rằng cảm thấy còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh nhưng lúc này mọi âm thanh đều rất tĩnh lặng, giữa đêm tối, hai người ngồi trong sơn động nhỏ trên núi này, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, đúng là vẫn tìm lại được cảm giác tương đối quen thuộc lúc trước. Tính cách Ninh Nghị vốn thoải mái, liền nói:
- Quần áo … Của ta ẩm ướt hết rồi, phải cởi ra phơi một chút. Ngươi …
Lục Hồng Đề cũng gật đầu:
- Ừ.
Lúc này hai người vẫn còn đang chạy trốn chết, không thể nhóm lửa được. Ninh Nghị cởi quần áo ngoài, tìm một nhánh cây phơi lên ở cửa động. Không lâu sau, Lục Hồng Đề cũng nói:
- Ngươi đừng quay đầu lại.
Nàng cởi áo khoác đưa cho Ninh Nghị để Ninh Nghị treo lên, sau đó mở cái bao vốn buộc rất chặt trong người, tìm quần áo để thay, lấy ra một bộ quần áo không bị ướt đẫm, mặc vào người.
Sau khi xử lý xong chuyện Lương Sơn, đi thẳng đến đây, không thể lường trước được chuyện lại xảy ra như vậy, nhưng dù sao Lục Hồng Đề cũng vô sự, còn mình lúc này cũng coi như tạm thời thoát hiểm. Hắn nghĩ tới bộ dạng giang hồ trước kia, tự xưng là Huyết Thủ Nhân Đồ, cảm thấy thú vị, tự vui vẻ, lúc này mới xem như thực sự vùi lấp trong giang hồ, ngẫm nghĩ một chút không khỏi mỉm cười.
Mấy bộ quần áo treo ở cửa động, sơn động này liền giống hệt như một căn phòng nhỏ có rèm che. Ninh Nghị cởi trần, chỉ mặc quần đùi. Thực ra hắn cũng không ngại, chỉ có điều không tiện tới gần Lục Hồng Đề, làm hại thanh danh của nàng. Sau khi ngồi xuống, Lục Hồng Đề hỏi hắn sự tình liên quan tới Lương Sơn. Ninh Nghị liền cười, kể lại đầu đuôi sự việc … Như thể là ở Giang Ninh, còn là trong miếu sơn thần ngoài thành Giang Ninh, chuyện kể ngàn lẻ một đêm lại tiếp tục.
Trong sơn động nho nhỏ trên ngọn núi hoang, hai người vừa mới thoát hiểm thì thầm khe khẽ. Trong núi rừng hoang dã bên ngoài, trong sự yên ắng cũng thỉnh thoảng có xao động mơ hồ. Tiếng sói hú kinh động bóng đêm. Bóng người khoác áo cà sa rộng thùng thình bị mưa ướt nhẹp và chạm vào lá cây và cành cây. Đám người Lâm Xung, Sử Tiến cũng đang tìm kiếm, càn quét không xác định phương hướng. Ánh trăng như nước, đêm còn rất dài … Sơn động nho nhỏ chặn gió đêm lại, ánh trăng từ ngoài động chiếu vào. Ninh Nghị kể lại quá trình tiêu diệt Lương Sơn, đồng thời tay vẫn nghịch hỏa súng trên tay.
Tuy rằng nhảy xuống sông, trên người đều đã ướt đẫm nhưng trên người vẫn mang theo mấy bao vải
dầu nhỏ, trong đó có một bao đựng hỏa dược (thuốc súng) và đạn. Lúc này đùa nghịch một lát, cũng coi như còn lại một kiện vũ khí phòng thân.
Tiếp đó Ninh Nghị hỏi Lục Hồng Đề vì sao nàng lại đi tới đây. Lục Hồng Đề liền nói cho hắn nguyên nhân, từ lúc núi Lã Lương phân liệt cho đến lúc xuống núi. Nàng đi một mạch đến Biện Lương lại không thể tìm được những người đó của núi Lã Lương, lại đi tới tìm Văn Nhân Bất Nhị, nói cho y biết sự việc. Văn Nhân Bất Nhị cũng nói cho nàng biết rằng hắn đi tới bên Sơn Đông, tiếp đó là gặp đám người Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm, đánh giết cho tới tận lúc này.
Tuy rằng Lục Hồng Đề không nói nhiều về lý do nhưng Ninh Nghị cũng đại khái hiểu được ý tưởng càng sâu trong đó. Hiện giờ danh hiệu Tâm Ma của hắn đã lan truyền rộng ra, thế gian có người người sợ hắn, có người chán ghét hắn. Lục lâm có quy củ của lục lâm, cũng giống như Nho gia vệ đạo, người thao túng nhân tâm đều không được người ta thích thú gì. Lục Hồng Đề ra tay cũng là vì lấy thân thủ của nàng, cho mình một tầng bảo vệ rất tốt.
Chu Đồng quản lý Ngự Quyền Quán, cũng không quan tâm tới đám đệ tử gia nhập vào thổ phỉ, bởi vậy mọi người mới đánh tới đánh lui không hề e ngại. Lần này sau khi Lục Hồng Đề ra tay, đã đánh ra danh tiếng, tất cả mọi người lục lâm muốn động thủ với mình sẽ đều phải suy nghĩ một phen.
Nhưng thực ra nàng nói lần này vào thành là vì định tìm cái ăn, Ninh Nghị mới mở một gói giấy dầu, lấy ra một miếng thịt hun đưa cho nàng. Đây là lương khô mà Ninh Nghị vẫn luôn mang theo người.
Bên người hắn luôn luôn có tiền, cũng luôn chú ý tới vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại.
Ăn không quan trọng tới hình thức. Lương khô đó đã trải qua rất nhiều trình tự chế biến, mùi vị cũng khá ngon. Lục Hồng Đề vốn tưởng rằng hôm nay đói bụng nên cũng không để ý, nhưng có đồ ăn đương nhiên là niềm vui bất ngờ. Nàng cắn lấy nửa miếng thịt hun, khi ăn miếng thứ nhất thì thần sắc có chút phức tạp, sau đó chậm rãi nhai, nuốt. Ninh Nghị nhìn nàng đang vuốt ve mái tóc của mình.
Bình tĩnh mà xét thì các loại tri thức, giáo dục của thời đại này đều không được phổ cập như ở đời sau. Nếu nói về giáo dưỡng, loại khí chất vừa cao quý vừa khiêm tốn tự nhiên như Lý Sư Sư đã hơn rất nhiều thê tử của những người đời sau. Đám người Tiểu Thiền thì bởi vì do sự giáo dục của nhà giàu Giang Ninh, ánh mắt, cử chỉ cũng có nhiều khí thế thanh tịnh của nữ nhân nhà có học. Lục Hồng Đề trước mặt này thì không có cơ hội như vậy.
Ninh Nghị đã nhìn ra từ sớm, do được vị Lương gia gia ở trên núi Lã Lương dạy bảo nên nàng đã có tính tự giác một cách rất tự nhiên của nữ giới, nhưng chính bởi vì cuộc sống gian nan nên nàng cũng không có nhiều cơ hội để chú ý. Hình thức của nàng đương nhiên là rất xinh đẹp, mặt trái xoan, ánh mắt ôn hòa và khí chất cũng không hề ác liệt, nhưng cũng bởi vì không có gì bảo dưỡng nên thoạt nhìn lần đầu tiên rất khó khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách, ngược lại chính vì bộ dạng phong trần mệt mỏi khiến ấn tượng đầu tiên của người ta đối với nàng thường là rất bình thường, không có gì là lạ. Nhưng có lẽ nàng chính là người có đầy đủ nữ tính dễ thấy nhất mà Ninh Nghị từng gặp.
Nếu trong cuộc sống thong thả, hẳn là nàng sẽ là loại người mà cho dù cuộc sống gian nan vất vả nhưng nàng vẫn có thể vui vẻ chịu đựng, chờ sau khi thành thân là có thể giúp chồng dạy con, bộ dạng có lẽ sẽ bình thản nhưng vẫn xinh đẹp, cũng không nhiều chuyện. Một nữ tử mà cuộc sống dù gian nan những vẫn luôn luôn lạc quan. Nàng chính là đặc trưng nhất của nữ tử thời đại này, hiền lành tầm thường nhất mà không phải là hùng mạnh.
Thế nhưng mặc dù có cảm giác này, nàng lại quả thật có võ nghệ cao cường cấp bậc Tông sư.
Một đời người, có lẽ ai cũng phải gánh vác thứ gì đó một mạch tiến về phía trước. Mà trên lưng nàng, có rất nhiều thứ, rất nhiều long đong lận đận, nhiều thứ đã bị sự hùng mạnh của bản thân nàng mài đi sạch sẽ. Nhưng mỗi khi nhìn thấy manh mối của những thứ này, Ninh Nghị đều cảm thấy trong lòng có cảm giác như bị gõ, bị đập vào. Giống như cái chết của Tiền Hi Văn, giống như vẻ mặt và tiếng kêu khóc của cô nhóc trên đường trốn chết ở Hàng Châu, cũng như lúc này nàng liếc nhìn hắn một chút, sau đó nói:
- Ngươi đừng nhìn ta nữa, cái này ăn ngon lắm!
Rất nhẹ nhàng và thản nhiên.