Ở Rể (Chuế Tế)

Lòng người khó tĩnh, ly biệt khó rời (2)


trước sau

Nàng nói tiếp:

- Đây là kết quả tốt nhất. Chu tiền bối nói đúng, nếu chúng ta đã nói ra bên ngoài rằng chúng ta là thầy trò thì không nên là tình lữ nữa … À, tình lữ … Vốn là ta tưởng bở mà thôi. Ta không muốn nghe ngươi nói, dù hay dù dở cũng không muốn. Ta đã quyết định, ngươi không thể ngăn cản được ta. Ta chỉ muốn … Đến đây … Nói với ngươi những điều này. Ngươi đừng cử động, sẽ lập tức ngủ thôi. Sáng mai thức dậy, ta đã không còn ở đây nữa. Ngươi đừng tìm ta, ta đã thật sự quyết định. Ta …

Giọng nàng nghẹn ngào, ngón tay đang muốn dùng sức để Ninh Nghị ngủ thì thấy trong bóng tối mờ mờ, Ninh Nghị trợn tròn mắt, mạch máu trên trán đều nổi phồng lên. Khí huyết vận chuyển nhanh chóng, nội lực của Phá Lục Đạo cố gắng duy trì sự tỉnh táo của hắn, chen chúc mở kinh mạch, huyết quản bị Lục Hồng Đề bóp chặt. Lục Hồng Đề lắc lắc đầu:

- Ngươi làm gì … Ngươi đừng như vậy …

Đương nhiên nàng có lẽ làm cho Ninh Nghị ngủ, nhưng nếu như vậy thì Ninh Nghị đương nhiên sẽ bị thương nghiêm trọng. Trên thực tế, lúc này khí huyết vận hành trên đầu đã tạo thành áp lực cực lớn đối với hắn. Ninh Nghị trợn mắt hung bạo, môi run run mấy lần, gian nan nói:

- Nàng … Nghe …

Lục Hồng Đề buông gáy hắn ra. Phụt một tiếng, máu tươi trào mạnh ra từ miệng Ninh Nghị. Nàng lập tức luống cuống, khí huyết cũng dồn lên hai tay, dùng nội lực cố gắng truyền vào để hòa hoãn huyết mạch trên đầu Ninh Nghị. Ninh Nghị thở dốc mấy cái, mắt nhìn nàng chằm chằm, một bàn tay cố gắng giơ lên, tóm lấy quần áo nàng, cũng mặc kệ là tóm vào đâu. Lục Hồng Đề vẫn ấn tay trên trán hắn, lắc đầu nói:

- Ngươi đừng như vậy … Ngươi đừng động …

Ninh Nghị cắn chặt răng, ra sức kéo người Lục Hồng Đề đến bên giường, hai người gần như lăn lên trên giường. Lục Hồng Đề lo lắng cho tình trạng của hắn nên không dám ra sức, lúc này nửa thân mình Ninh Nghị gần như đè trên người nàng. Hai tay Lục Hồng Đề vẫn đặt bên cạnh trán hắn, còn muốn nói chuyện thì lập tức mở to hai mắt, bởi vì Ninh Nghị đã thô bạo luồn cánh tay vào trong quần áo nàng, dán vào da thịt, hướng lên ngực nàng. Nàng không thể nói ra được gì, bởi vì Ninh Nghị đã cúi xuống, đặt đôi môi lên miệng nàng. Đối với lần đầu tiên Lục Hồng Đề cảm nhận được hương vị như vậy. Hơi thở lẫn với máu tươi, giao hòa ở trong khoang miệng, mềm mại, ấm áp, mà lại máu tanh. Đồng thời, một bàn tay của Ninh Nghị đã nắm lấy ngực nàng.

- Ta … Ninh Nghị rời khỏi đôi môi nàng, cố gắng duy trì ý thức:

- Ta, ta có thể đồng ý với quyết định của nàng … Và việc nàng làm như vậy với ta dù rằng ta không thích! Nhưng … Nàng phải nghe cho hết lời ta nói. Ta muốn giữ nàng lại …

Hắn nói xong, cánh tay kéo xuống dưới:

- Cho dù là như vậy … Cũng sẽ không tiếc!

Ninh Nghị dán lên người nàng, trong hơi thở dồn dập, máu lại từng giọt từng giọt chảy ra từ trong miệng, cũng không còn nhiều khí lực lắm. Nhưng tay hắn vung lên liền kéo rớt thắt lưng váy và lưng quần lót của Lục Hồng Đề. Bởi vì Lục Hồng Đề nằm đó nên váy và quần lót của nàng chỉ bị kéo ra một đoạn, lộ ra cái mông và hai chân. Tay Ninh Nghị liền dừng lại ở giữa hai chân nàng.

Ninh Nghị đè lên người nàng, cố gắng duy trì ý thức của mình để không bị ngất đi. Lục Hồng Đề đã bị nửa khắc mãnh liệt này của hắn dọa cho ngây người. Võ nghệ của nàng cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc này dù chỉ một chút phản kháng cũng không có. Sau một lúc lâu thì ấn vào trán Ninh Nghị, bật khóc lên …

Cửa đóng lại, gió vẫn thổi bên ngoài hành lang. Trong phòng, đèn đã được châm lên, chậu nước đặt trên ghế bên cạnh giường. Lục Hồng Đề đã khóc được một lát, lúc này đang dùng hai tay điều hòa khí huyết cho Ninh Nghị.

Trước đó đám người Vương Sơn Nguyệt bị tiếng động làm cho kinh động liền đi sang hỏi, thấy Lục Hồng Đề ở đây thì đều trở về.

Ngược lại với sự đau đớn lúc trước do sự vận hành của Phá Lục Đạo tạo thành, lúc này được ngón tay của Lục Hồng Đề nhào nặn, cảm giác đau đớn trên đầu đã giảm bớt rất nhiều. Nhưng theo cảm giác thả lỏng đó thì sự mệt mỏi và thả lỏng đó cũng khiến hắn phải tốn rất nhiều nghị lực mới có thể duy trì tỉnh táo, hai mắt hoa lên.

Một bàn tay vẫn nắm lấy vạt áo váy của Lục Hồng Đề, nhưng không lâu sau thì tay không còn lực nữa, cánh tay hạ xuống đùi Lục Hồng Đề. Đối với nữ tử thì vị trí như vậy cũng chẳng khác gì sự sàm sỡ vừa rồi, chỉ có điều Lục Hồng Đề cũng không dám tránh ra, chỉ nói:

- Ta không đi, chờ ngươi tỉnh lại … Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi đi …

Ninh Nghị yếu ớt lắc đầu:

- Ta không … tin nàng …

Hắn hít một hơi, cảm giác nói một cách đứt quãng.

- … Kỳ thật, kể từ đêm hôm đó, ở dưới tảng đá ấy. Lần thứ hai ta ôm nàng … Nàng không đẩy ta ra, ta đã biết. Mấy ngày nay … Ta vẫn luôn nghĩ … Nghĩ tới núi Lã Lương …

Hắn nằm đó, nhắm mắt lại, thở mấy hơi rồi lại nói tiếp:

- Trước kia, ta rất hâm mộ cuộc sống của nàng. Những sự tình, nghĩ đến thấy rất lãng mạn … Ta làm việc đều rất cụ thể. Ta vẫn nghĩ sự tình núi Lã Lương, nghĩ … Quy nạp rõ ràng sự tình rồi sau đó mới quyết định. Muốn đêm nay nói với nàng … Muộn muộn một chút …

Lục Hồng Đề hai mắt rưng rưng, lắc đầu:

- Ngươi không cần nghĩ Lã Lương … Ta không muốn ngươi …

- Nếu đã nghĩ đến núi Lã Lương thì không thể không nghĩ.

Ninh Nghị cười cười, ánh mắt thâm sâu, cũng không phải nói đùa:

- Ta không phải … Là nhóc con chưa ráo máu đầu, nói sau lưng nàng có núi Lã Lương thì liên lụy đến ta. Trên người nàng có một bộ phận của núi Lã Lương, nàng không thể rời bọn họ được. Đó là chuyện tốt, vì vậy … Ta khâm phục nàng, cũng thích nàng. Nếu ta đã muốn nàng thì cũng phải có tâm lý chuẩn bị việc này … Cũng may có lẽ ta cũng có năng lực đó …

Dưới ánh đèn chỉ nhỏ như hạt đậu, Lục Hồng Đề cúi người xuống, khịt khịt mũi.

Nàng một đường đi tới, không hề kêu khổ, chỉ cảm thấy đó là việc nàng đương nhiên phải làm. Nàng có thể ăn bánh bột ngô, kèm với lá cây đắng chát, nhưng không hề nghĩ rằng Ninh Nghị ăn ngon như vậy là có gì không
ổn. Núi Lã Lương vốn là khổ sở như vậy mà … Không hề có ai có thể nói là cùng chia sẻ núi Lã Lương với nàng như vậy. Thậm chí nàng đã từng có lần cảm thấy rằng, Thanh Mộc Trại sau lưng mình chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của nhà chồng sau này, cũng chắc chắn sẽ tạo thành liên lụy đối với người bên cạnh. Chỉ có điều lúc này hai tay nàng vẫn đặt trên đầu Ninh Nghị, nước mắt rơi xuống lại không có cách nào lau quệt đi, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo Ninh Nghị.

Ninh Nghị lại bị yếu ớt, nhắm mắt lại, một lát sau mới mở hai mắt ra, sắp xếp lại suy nghĩ một chút.

- Đáng tiếc … Vẫn là nghĩ hơi lâu một chút. Nếu hôm nay nàng đi rồi, ta sẽ rất thương tâm, bởi vì tạm thời ta không thể đi được … Hơn nữa, sợ là nàng sẽ phải lập gia đình nhỉ?

Lục Hồng Đề kìm nén cảm xúc, lắc lắc đầu:

- Ta quá già rồi … Ta là sư phụ của ngươi … Ta không muốn để núi Lã Lương liên lụy tới ngươi … Nàng cảm xúc dao động, nói năng đứt quãng.

Ninh Nghị lắc đầu:

- Ta mặc kệ những thứ đó. Nàng muốn làm sư phụ ta cũng được. Việc nên làm thì ta cứ làm. Chu Đồng nói gì với nàng thế, lão già chết tiệt đó …

- Không có, Chu tiền bối cũng không nói gì nhiều lắm. Ông ấy chỉ là tiện mồm nhắc nhở một chút mà thôi …

- Ta mặc kệ những thứ đó! Luôn luôn có biện pháp giải quyết. Nàng chỉ cần nghe ta là được! Ta đã ghét đám người Tô Văn Dục cả ngày nói ta … Không biết tán gái rồi. Ta đã ôm nàng, hôn cũng hôn rồi, quần áo cũng cởi rồi. Nàng là nữ nhân của ta, chỉ cần nghe ta là đủ rồi. Về phần núi Lã Lương … Về phần núi Lã Lương …

Hắn mấp máy miệng, thở ra một hơi, duy trì tỉnh táo:

- Nàng có biết ta … Tại sao phải đến làm việc … Vì sao phải giúp Tần Tự Nguyên không …

- Ngươi, ngươi … Khi ở Hàng Châu từng nói, người Liêu sẽ xuôi về phía nam, sẽ trăm họ lầm than, cho nên ngươi …

- À, cái đó là sự tình cần phải đối mặt … Nhưng không phải nguyên nhân.

Ninh Nghị hơi hơi lắc đầu:

- Nguyên nhân là … Khi đang bỏ chạy trốn chết, có người đói bụng, suýt nữa bị đói đến chết, có … Cô bé còn rất nhỏ … Còn có Tiền Hi Văn, và mấy đứa bé trong nhà ông ấy … A, ta không phải ý chí sắt đá. Rất nhiều khi, ta sẽ cảm thấy thương hại, sẽ cảm thấy không thể nhìn nổi. Không thể nhìn nổi nên ta lại muốn làm một ít việc trong khả năng … Kỳ thật có đôi khi, yêu người bên cạnh mình, yêu nước yêu nhà vân vân không phải là không có lý do gì. Phải có gì đó đáng giá. Nếu tất cả mọi người bên cạnh đều là loại ác nhân như trên Lương Sơn kia, nếu tất cả mọi người đều là những kẻ vô dụng khiến người ta chán ghét, thì người Liêu có xuôi về phía nam cũng làm sao chứ? Bọn họ chết sạch, ta cũng sẽ không hề nháy mắt chút nào …

- Sau đó … Ta không thể nhìn nổi …

Ninh Nghị nhắm mắt lại, một lúc sau mới lại mở mắt ra, nói tiếp:

- Nàng … Chuyện của nàng … Ta không nhìn nổi. Ta cũng đã nghĩ nàng rất tốt, nhưng hai ngày ở trong rừng đó, ta đã nghĩ được rất nhiều điều. Ta đã nhìn thấy nàng ăn đồ sống … Ta không thể nhìn nổi. Ta không phải đang thương hại nàng, nàng đừng cảm thấy rằng … Ta thương hại nàng … Ta chỉ là rất cảm động. Thế gian này không nên như vậy đối với nàng …

Lục Hồng Đề bật khóc lên. Ninh Nghị trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy suy nghĩ sắp tới cực hạn.

- Trước kia ta từng hỏi nàng, nàng nghĩ tới cái gì khi dạy ta võ công. Nàng nói vì mở ra thái bình muôn thuở. Khi đó đều là vui đùa, nhưng hiện tại thì khác … Ta muốn nàng, nàng có mở lòng hay không thì nàng vẫn là của ta. Nhưng ta cố sức để nàng vui vẻ, cho nên ta muốn hỏi nàng … Hỏi lại nàng một lần …

Ninh Nghị giơ cánh tay lên, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười hơi yếu ớt.

- Ta muốn hỏi nàng … Nàng muốn cái gì? Có cái gì có thể khiến nàng vui vẻ ? Mặc kệ là nguyện vọng lớn đến mức nào …

Giọng điệu hắn trở nên mỏng manh. Bên cửa sổ có giọng nữ tử khẽ khóc nức nở.

Thanh âm mỏng manh như vang lên trong gió.

- Nàng nói ra, ta sẽ đi lấy nó về, thắt nơ con bướm … Rồi đưa đến trước mặt nàng …

- … Ta … Khả năng là phải ngủ một lát … Đừng đi nhé … Được không …

Thời gian dần dần trôi qua trong sự vuốt ve dịu dàng của gió đêm. Ninh Nghị khi thì tỉnh khi lại ngủ, tổn thương tinh thần khiến tinh thần hắn suy yếu, vừa mơ mơ màng màng vừa có chút dựa vào. Khi tỉnh lại, trong lòng nhớ tới liền nhất định phải xác nhận một chút xem Lục Hồng Đề còn ở đó hay không. Cảm xúc như vậy có lẽ ngay cả chính hắn cũng có chút mơ hồ. Lục Hồng Đề thư giãn huyết mạch cho hắn xong, khuyên bảo hắn ổn định tâm thần, không cần nghĩ nhiều, nhưng Ninh Nghị chỉ lắc đầu không chịu, cứ kéo quần áo nàng. Sau mấy lần như vậy, Lục Hồng Đề đành phải cởi giày, tất, đi lên trên giường nằm cạnh hắn để chứng minh rằng: Ta không đi nữa! Nhưng lúc này ngay cả Ninh Nghị cũng không chắc biết được mình đang làm gì.

Lúc này hắn tỉnh lại có lẽ đã là tầng ý thức mơ hồ rất sâu, chỉ nhớ kỹ không cho Lục Hồng Đề đi. Trong tâm đã có sự độc đoán từ kiếp trước của hắn, sau khi tỉnh lại hai lần thì cởi luôn quần áo của Lục Hồng Đề. Lý do là: Cởi sạch quần áo của nàng, ném quần áo đi rồi, nàng không thể đi được.

Tuy rằng lúc này Lục Hồng Đề thuận theo hắn nhưng vẫn rất thẹn thùng đối với việc này. Khi Ninh Nghị tỉnh lại động thủ với nàng, cũng nói chuyện mơ mơ màng màng, nàng cũng chỉ có thể cố sức cẩn thận ôm lấy Ninh Nghị, mặt dán mặt, thân thể dán vào thân thể, mỗi lần đều hứa hẹn không đi. Mà sau khi nghe hiểu được ý đồ của Ninh Nghị thì trên mặt nóng như phải bỏng, cũng chỉ có thể cố sức ma sát trên mặt Ninh Nghị, kìm nén xuống …

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện