Trong gió tuyết, Lâu Thư Uyển nhìn y, gằn từng chữ một, nói:
- Ta vực Lâu gia đứng lên! Ta … là vi báo thù cho cha và đại ca …
- Ha ha ha ha, báo thù.
Lâu Thư Hằng cười đến loạng choạng suýt ngã, sau đó lắc đầu.
- Ngươi muốn báo thù, ta không cần! Ngươi là đồ điên này … Ngươi còn không thấy rõ ràng, ngươi căn bản báo thù không được, coi như là khi ở Hàng Châu ngươi không nhìn rõ, đến nơi này thì cũng nên thấy rõ rồi mới phải chứ! Báo thù cái gì! Toàn bộ Lương Sơn đều chết sạch! Ngươi muốn báo thù, cái gì … ngươi cho là tự mình giết tướng công là lợi hại sao, ngươi … ngươi chỉ là kẻ giết tướng công mình mà thôi, hơn nữa ngươi căn bản cũng không để ý y, ta thấy rất rõ ràng đấy, tại sao ngươi không giết ta đi …
Tiếng nói của Lâu Thư Hằng thấp dần, Lâu Thư Uyển đứng ở đằng kia chằm chằm nhìn y, tròng mắt đầy tơ máu, đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu ngươi không phải la ca ca của ta, ta cũng sớm giết ngươi rồi …
- Ha ha, đúng vậy. Ta có lỗi với ngươi, ta cùng y đều xin lỗi ngươi, ban đầu giữa lúc chạy nạn, ta thần trí hồ đồ, sắp chết đói, ta thần trí hồ đồ, không nên dùng ngươi để đổi lấy lương thực …
- Ngươi câm miệng!
- Ah.
Lâu Thư Hằng cười điên cuồng.
- Ngươi không thích, ta không nói nữa. Nhưng … ta thấy rõ, Lâu Thư Uyển, ngươi không báo thù này được, ta cũng không muốn ngươi báo thù, bởi vì trong lòng ngươi căn bản …
- Câm miệng!
- Trong lòng ngươi căn bản là …
- Câm miệng
Bốp, một bạt tai vang lên ở trên mặt của Lâu Thư Hằng, Lâu Thư Hằng loạng choạng lùi sang bên cạnh hai bước, ngồi bệt xuống trên mặt đất bên cạnh bánh xe ngựa, y cười ha ha, lấy ra một bầu rượu giấu trong tay áo, mở ra định uống, Lâu Thư Uyển tiến lên, đá vào bụng y một cước, sau đó lại đá vào tay y.
- Không được uống, ca ca
Nàng xông lên đá một trận quyền vào Lâu Thư Hằng, trong ngày mùa đông thân hình mặc quần áo dày, Lâu Thư Uyển cũng không có bao nhiêu khí lực, đá Lâu Thư Hằng một trận, cũng chỉ là đá bay được bình rượu của y, quấy rầy y mà thôi. Lâu Thư Hằng lúc này căn bản chính là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, đã bị đánh một trận nhưng người đầy mùi rượu vẫn đứng ở đàng kia cười nhạo, Lâu Thư Uyển đứng lại nhìn y một lát, rốt cục phân phó người bên cạnh nói:
- Dẫn y về nhà trọ.
Lâu Thư Hằng được mang lên một chiếc xe ngựa, khi xe ngựa sắp chạy đi, Lâu Thư Uyển ngẩng mặt lên nói:
- Ca, chúng ta quay về bàn lại.
Đầu của Lâu Thư Hằng cúi ở chỗ cửa sổ xe ngựa, hoảng hốt thấp giọng nói:
- Ta còn muốn đi Xuân Hương các …
Cỗ xe ngựa kia đi rồi, Lâu Thư Uyển đứng một hồi lâu, sau đó giơ tay sờ lên trán, khi xoay người, thấy bầu rượu bị đánh bay nằm trong đống tuyết, bèn đi qua nhặt lên. Rượu bên trong đã đổ không ít, nhưng chung quy còn có, nàng đứng đứng, giơ bầu rượu lên uống ùng ục ùng ục mấy ngụm, trên mặt lộ ra một tia đỏ ửng. Sau đó nói với người tùy tùng còn lại:
- Đi … chúng ta làm tốt chuyện của Hổ Vương … sau khi làm xong, thì tốt rồi …
Đoàn người đi tới chiếc xe ngựa còn lại, khi xe ngựa lăn bánh, một làng nhỏ của huyện Ngư Doanh cách đó không xa. Trong phòng củi mờ tối, đôi mắt nhìn lên ngắm bông tuyết đang rơi ở trên cửa sổ, đó là ánh mắt của một gã nam tử gầy dơ xương, ăn mặc lôi thôi, có vẻ dị thường gầy yếu, nằm ở trong đống củi hỗn độn, vết thương nửa bên mặt chông chât, một nửa dung mạo đã bị phá huỷ, cũng bởi vậy, không ai có thể thấy trên khuôn mặt kia đã lưu lại bao nhiêu vết chém.
Cách phòng bếp không xa, một nông phụ quần áo đơn bạc một bên tay dỗ đưa trẻ hai tuổi, một bên tay thì thêm củi vào bếp, thêm chút nhiệt độ.
Nàng đang lải nhải nói chuyện:
- … Lúc trước nhặt ngươi về, đúng là thân hình ngươi cao lớn, cho dù không phải cường nhân lục lâm, thân thể tốt rồi cũng có thể làm giúp một
số việc. Nào biết đem vết thương của ngươi chữa được rồi, ngươi lại biến thành thằng ngốc, ôi … thật là lỗ quá, ngươi còn như vậy đầu xuân năm sau ta sẽ đuổi ngươi đi … Ngươi làm cái gì mà cứ luôn nhìn cửa sổ vậy, ta biết, ngươi lạnh đúng không, để cho ta giúp ngươi lấy đồ vật này nọ chắn một chút …
Nàng là một quả phụ trong thôn, có chút tư sắc, khi ở nhà chồng, gia cảnh cũng coi là giàu có, nhưng từ khi chồng qua đời, hết thảy liền chuyển biến đột ngột.
Mấy tháng trước nàng cứu một gã đàn ông bị nước trôi dạt bên bờ sông, thoạt nhìn đều là tổn thương của đao. Trong nội tâm nàng băn khoăn, vài thứ trong nhà từ lúc trượng phu mất đã bị thân tộc chiếm hết, cứu một tên cướp, chữa cho y khỏi sẽ làm việc giúp mình, nào ngờ đâu chữa xong thì người này cả ngày chẳng nói lấy một câu, bị đánh mắng cũng không biết phản kháng, khiến nàng cảm thấy việc mua bán này thật sự là không có lời, nhưng thời tiết dần dần lạnh lên, nàng cũng không thể đuổi một kẻ ngốc ra ngoài, đành phải dàn xếp cho y ở trong phòng củi, ở một phương diện nào đó mà nói, cũng là để y tự sinh tự diệt rồi.
Tuy nhiên chuyện như vậy kỳ thật cũng mang đến cho nàng không ít phiền toái, những thứ của nhà chồng cuối cùng vẫn là nhà chồng, thỉnh thoảng vẫn có một vài thân tộc đến lấy đi cho dù nàng có che che giấu giấu thế nào. Mà lúc này nàng chứa chấp một nam nhân, mấy ngày nay người tới cửa nói xấu nhiều hơn, cũng đúng lý hợp tình, mỗi khi như vậy lại khiến nàng và đối phương cãi vã một phen.
Khi cãi vã, nam tử ở trong phòng củi, lẳng lặng nghe. Khi quả phụ ầm ĩ xong rồi trở về, lúc nào cũng oán trách y một trận:
- Nếu không phải thời tiết quá lạnh, ta sớm đuổi ngươi ra ngoài rồi …
Khi đến đầu xuân, trong thôn trang đã có thêm một nông phu bị thương một bên mặt, bởi vì thân hình y cao lớn, trên người lại có không ít vết sẹo trên mặt, người trong thôn dần dần biết y rất dễ bắt nạt, nhưng cũng không có ai thực sự làm đến quá phận, không ít người đều cảm thấy y có chút lai lịch có lẽ là Sơn đại vương trên núi nào đó. Loại chuyện này cũng không sao cả, nhưng thật ra cũng không ai có tâm tư đi báo quan.
Lúc y xuống ruộng trồng trọt, quả phụ sẽ bế theo đứa bé mang chút đồ tới, có đôi khi chỉ đứng ở bên ruộng để trông chừng. Trong thôn tin đồn rất nhiều, nàng cũng không sợ xấu, tính cách mạnh mẽ, ngẫu nhiên còn cãi vã với người ta. Đợi cho những đồ vật còn lại bị nhà chồng nàng được chia xong, hai người liền ngủ cùng một giường rồi, đó là chuyện của mùa thu năm thứ hai … Bánh xe vận mệnh giống như vô số cung loạn, có đôi khi sẽ cùng xuất hiện, sau khi tách ra, liền chẳng biết lúc nào, thậm chí là không có khả năng gặp lại. Đầu tháng mười hai năm Cảnh Hàn thứ mười, Tô Văn Dục và Vương Sơn Nguyệt rời khỏi Sơn Đông, trở về Biện Lương.
Trải qua mấy tháng quản lý việc kinh doanh kia, làm cho Tô Văn Dục gặp phải một lễ rửa tội khó tả, lúc này cả người khí chất đều đã biến đổi. Về phần Vương Sơn Nguyệt, y gần đây cùng Chúc gia trang xảy ra một chút xung đột, thậm chí còn làm cho Chúc Bưu định đánh cho y một trận.
Nguyên nhân là vì, y là kẻ thứ ba trong chuyện hôn sự của Hổ Tam Nương và Chúc Bưu … Mà sau khi đánh y rồi, Chúc Bưu lại tiện thể nhờ y nhắn với Ninh Nghị:
- Qua năm sau, ta sẽ tới kinh sư.
Lúc này ở giữa kinh thành, gần cuối năm, một mảnh phồn hoa …