Chiều ngày hai mươi tám tháng giêng, Ninh Nghị trở về thì vẫn còn sớm nên hắn nghĩ buổi tối sẽ đưa Đàn Nhi, Tiểu Thiền ra ngoài đi dạo. Về đến nhà, khi trở vào sân trong thì hắn nghe thấy hình như con đang khóc và có người đang dỗ dành nó, tiếng khóc vì thế cũng dần ngừng lại. Thế nhưng trong nhà chả có người nào, chỉ có Quyên Nhi đang chơi đùa với Ninh Hi trong phòng.
- Mọi người đi đâu cả rồi? Tiểu Thiền đâu? Con ta có phải là đói rồi hay không?
- Thiếu gia vừa mới ăn sữa xong.
Quyên Nhi ngồi bên cạnh giường, bế đứa bé, nhìn hắn và nói nhỏ.
- Tiểu Thiền cùng với tiểu thư đi đến huyện Mộc Nguyên rồi, không phải cô gia cũng biết rồi hay sao?
- Sao? … Tiểu Thiền…… Ta vẫn biết Đàn Nhi đi Huyện Mộc Nguyên, nhưng Tiểu Thiền đi theo làm gì chứ…khoan đã…ngươi
Ninh Nghị cau mày, rồi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
- Tiểu thư nhà ngươi đâu?
Một bên gian phòng, tay nải đã được chuẩn bị sớm hơn hai ngày, nay đã bị mang đi rồi. Quyên Nhi nói:
- Tiểu thư vẫn còn ở cửa bên, không biết có đi hay không
- Có chuyện gì thế nhỉ?
Ninh Nghị lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài thì thấy sân bên có một bóng người đi qua, hắn đột nhiên gọi.
- Tô Văn Định, ngươi lại đây!
Tô Văn Định liền đi lại phía hắn. Trong mấy anh em nhà Tô gia thì Văn Định là trợ thủ luôn theo sau Đàn Nhi. Những người còn lại thì ở bên cạnh Ninh Nghị. Lúc này gọi y lại, Ninh Nghị mới hỏi:
- Rốt cục huyện Mộc Nguyên là như thế nào? Dạo này ngươi đang làm cái gì? Tại sao Đàn Nhi không để ngươi đi mà phải đích thân đi?
Sắc mặt Tô Văn Định rất phức tạp, y có chút gì đấy cứ quanh co úp mở, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Nhị tỷ phu, huynh thực sự không biết sao?
- Ta biết cái gì chứ?
- Mọi người đều nói huynh tính toán không bỏ sót gì cả, có điều nói thực ra chuyện của nữ nhân mà, nhị tỷ phu huynh nên…
- Ngươi đang nói cái gì vậy?
Ninh Nghị có chút tức giận, Tô Văn Định cũng không dám ấp úng giấu giếm nữa:
- Nghe nói, thực rata cũng chỉ là nghe nói thôi, cái cô nương họ Nhiếp đó đi rồi, mấy ngày trước nhị tỷ nghe nói chuyện này thì ngồi ngẩn ra trong phòng cả một buổi chiều. Đương nhiên, nhị tỷ phu à, đệ thì cảm thấy nam nhi đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là huynh đừng khiến nhị tỷ đau lòng là được rồihơn nữa đối với nhị tỷ mà nói đây làm sao có thể coi là chuyện tốt được. Tôi cũng có chút không hiểu
Ninh Nghị ngẩn người ra:
- Sao nàng ấy biết được?
- Cái đó thì đệ cũng không rõ. Nhưng nghe nói sau khi đến kinh thành thì nhị tỷ có gặp mặt Nhiếp cô nương đó. Thực ra đệ cảm thấy, với sự khôn khéo của nhị tỷ, lúc nào tỷ ấy cũng chỉ quan tâm đến huynh nên tỷ ấy biết những chuyện này cũng chẳng có gì là lạ
Trong khi Tô Văn Định dài dòng lôi thôi thì Ninh Nghị đi qua bên này sân. Hắn đi đến gần bên cạnh cửa mới nhìn thấy một đám người đang tụ tập tại đó. Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, Đàn Nhi đang nói nói cười cười tạm biệt mọi người. Tiểu Thiền ôm tay nải đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Ninh Nghị đến vào lúc này thì ngẩn người ra, huých huých vào cánh tay Đàn Nhi làm dấu. Đàn Nhi liền nhìn sang bên đó, vô thức cười một cái, nhưng trong ánh mắt thì hiện rõ một thần thái phức tạp.
Mọi người liền quay đầu lại chào hỏi Ninh Nghị. Ninh Nghị phất phất tay, qua một lát mới đi đến gần hơn:
- Tata có chuyện muốn nói với Đàn Nhi, mọi người
Trong khi hắn vung tay thì mọi người cũng đều có ý rời đi chỗ khác.
Đàn Nhi đứng ở đó, hai tay bắt lại ở phía trước, cười dịu dàng.
Ninh Nghị nhìn nàng:
- Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Đâu có gì đâu, thiếp chỉ là đến huyện Mộc Nguyên một thời gian thôi mà.
- Tiểu Thiền cũng đi cùng sao?
- Tiểu Thiền
Đàn Nhi nhìn Tiểu Thiền một cái.
- Tiểu Thiền bắt buộc phải đi cùng.
Đàn Nhi khi nói thần sắc vẫn cứ như thường, nhưng khi nói đến từ cuối cùng thì ngữ điệu
không tự nhiên, bất giác nuốt vào một cái, giống như là âm điệu của người đang phải chịu uất ức, tủi thân vậy. Đàn Nhi nhíu mày, thần sắc lộ ra vẻ không muốn nói chuyện.
- Có chuyện gì nàng phải nói rõ ràng với ta chứ?
Đàn Nhi lắc đầu:
- Nàng để lại Tiểu Hi là cớ gì chứ
Đàn Nhi tiếp tục lắc đầu.
- Cho dù….cho dù là vì chuyện của Nhiếp Vân Trúc
- Thiếp biết cô ấy đã rời khỏi kinh thành rồi.
Lần này Đàn Nhi rốt cục cũng ngẩng đầu lên và nói ra câu đó, ngữ điệu không chút văn vẻ. Ninh Nghị nhíu mày:
- Đúng thế, cô ấy đã đi rồi, nhưng màcô ấy đi rồi, sao nàng còn
- Thiếp không muốn để cô ấy đi.
Ninh Nghị muốn nói rằng hắn cũng không muốn để nàng đi, nhưng lời nói này rốt cục cũng không thể nói ra thành lời. Hắn nhìn thê tử trước mặt mình. Người thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp và có tinh thần chín chắn cùng sự kiên cường chống đỡ được mọi việc nhìn hắn nói:
- Thiếp ở lại đây, không muốn chàng cảm thấy là thiếp đuổi cô ấy đi.
- Nàng đang nói đùa gì vậy, nàng biết là không thể nào
- Nhưng cô ấy đi rồi còn thiếp ở lại. Cô ấy đau lòng, còn thiếp thì vui, như thế chàng sẽ nghĩ như thế nào chứ, chàng sẽ cảm thấy không phải với cô ấy …
Ánh mắt trong vắt của Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị, sau đó nàng cắn chặt răng, toàn thân đều run rẩy. Đã muốn có thể đè nén những nghẹn ngào xuống, nhưng cuối cùng nàng hít thở liên tục mấy lần và nói.
- Tướng công, thực ta thiếpthực ra trước giờ thiếp chưa từng hỏi chàng một cách nghiêm túc rằng, sau khi chàng và thiếp thành thân, rốt cục chàng có bao giờ nghĩ lại những việc trước đây?
Ninh Nghị nghĩ một chút, nhìn nàng và khẽ lắc đầu:
- Không, một chút cũng không.
Nước mắt của Đàn Nhi liền rớt xuống:
- Chàng xem, chàng đã quên hết những chuyện trước đây rồi, giờ chàng đã là một người khác rồi. Trước kia thiếp không quan tâm, thực ra thiếp không quan tâm đến. Ninh Lập Hằng, trước đây, cũng từ đó, có một chuyện từ khi gặp Nhiếp cô nương thiếp mới suy nghĩ. Thiếp nghĩ thiếp đối với chàng không tốt, thiếp đào hôn, thiếp chia phòng ra với chàng. Lúc đó thiếp cảm thấy thiếp đối xử với chàng như thế là quá tốt rồi. Rồi cũng có một ngày thiếp trở thành thê tử của chàng. Thế nhưng khi thiếp biết được sự tình về Nhiếp cô nương thì thiếp đột nhiên nghĩ rằng
- Thiếp đột nhiên nghĩ rằngcứ như vậy, tình cảm của chàng và Nhiếp cô nương đó
Đàn Nhi chợt khóc òa.
- Có phải là còn sớm hơn cả thiếp?
Trong đình viện, tiếng khóc của Đàn Nhi thật đau thương làm sao. Ninh Nghị nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đành chỉ nghe Đàn Nhi nói.
- Có phải là chàng và cô ấy sớm đã có tình ý với nhau rồi hay không? Theo như tính cách của chàng, chàng không coi Tô gia là nhà của chàng. Có phải có có một thời gian chàng đã muốn rời khỏi Tô gia hay không, để đi cùng cô ấy
- Cái này …
Ninh Nghị tiến đến gần hơn, Đàn nhi chợt lui về phía sau.
- Thiếp không để bụng là chàng sẽ lấy cô ấy về, thiếp không quan tâm chàng thích cô ấy hay cô ấy thích chàng, thiếp cũng không để ý là trong lúc cô ấy bị bệnh chàng thường đưa cô ấy đi ra ngoài, thiếp thậm chí không quan tâm chuyện chàng bảo Tần tướng thu nhận cô ấy làm nghĩa nữ. Thiếp chỉ quan tâm đến duy nhất một điều, chàng có biết không
Ninh Nghị bắt được hai cánh tay nàng, thê tử trước mặt hắn lần đầu tiên giằng tay ra khỏi hắn.
- Chàng là tướng công của thiếp.
Nàng khóc, nàng gào thét.
Trong lòng Ninh Nghị đột nhiên như là bị thứ gì đó bóp chặt.