(1)
Trên khúc cong của con đường giữa cơn mưa lớn, mưa tóe lên lầy lội, khi An Tích Phúc đột nhiên xông về phía Vương Dần, tám kỵ phía sau An Tích Phúc cũng đột ngột thúc ngựa, lao như điên xung phong liều chết về phía người của Vương Dần.
Hắc Linh vệ là Quân pháp đội thủ hạ của Phương Bách Hoa, đồng thời cũng là một bộ phận tinh nhuệ nhất trong quân Vĩnh Lạc. Khi Vĩnh Lạc triều hoàn toàn sụp đổ, tám người này đều đi theo An Tích Phúc để làm việc, bản thân cũng từng trải qua trăm trận chiến, tính cách cứng cỏi mạnh mẽ, thân thủ cực giỏi, đặc biệt là thủ đoạn ẩu đả trên chiến trận có hiệu suất cao.
Về phần bản thân An Tích Phúc thì rất được Phương Bách Hoa coi trọng, cũng là người có tính cách kiên nghị quả quyết. Luận võ nghệ, tuy rằng gã không phải là kỳ tài ngút trời sánh bằng Lưu Tây Qua, Trần Phàm, nhưng so với "Giang Nam thập nhị thần" thì cũng không hề kém, trong giới lục lâm giang hồ thì gã cũng là người trẻ tuổi nổi bật, khiếm khuyết duy nhất có lẽ chính là tuổi tác mà thôi.
Tuy nhiên, khi gặp Vương Dần tại chỗ này thì hết thảy đều không có ý nghĩa gì nữa.
Nếu như nói trong lục lâm An Tích Phúc là xuất sắc, thì Vương Dần lại là một trong những người đang trên đỉnh cao nhất rồi. Cũng bởi vì điều này, khi An Tích Phúc liều chết xông lên, y chỉ một tay cầm kiếm, chém ra màn mưa. Song phương chênh lệch quá lớn, trong bóng người xông giết lên, An Tích Phúc vốn còn chạy như điên nhưng ngay lập tức liền bị bức bách nhanh chóng biến thành thủ thế, lúc kiếm thế vừa vung lên tại không trung, người mặc áo tơi mới khẽ cử động một chút.
Trong mưa to, Vương Dần thuận tay xuất kiếm, tựa như một cảnh quan nghệ thuật vô cùng hoa mỹ, nước mưa bị ép dừng ngay tại không trung trong giây lát, hình thành một đường ánh nước thẳng tắp bắn ra xa hơn vài mét mới dừng lại, mưa lớn như thể được chém ra từng đạo ánh nước hình quạt, làm cho người khác nhìn thấy ánh nước kia đều không kìm nổi phải né tránh, bởi nếu bị hạt nước ngầm ẩn chứa sát khí mạnh mẽ kia bắn trúng lên người chẳng khác nào bị trúng kiếm quang mà chết.
An Tích Phúc xuất ra một kiếm phải dừng lại, lúc ra chiêu thứ hai, thân hình chật vật lui ra, đập sang bên cạnh mới tránh thoát được một chiêu sắc bén kia. Một gã Hắc Linh vệ mãnh liệt nhào về phía trước, cánh tay Vương Dần khẽ động, người nọ lập tức bị chém đứt đoạn trong mưa, đao gãy, tay đứt, máu tươi bay đầy trời, xoáy lại trong mưa to rồi đột ngột bị áp chế, Vương Dần tiến tới chỗ An Tích Phúc, lại một kiếm, đánh bay An Tích Phúc.
Năm đó những người tụ nghĩa dưới trướng Thánh Công hiện giờ đã không còn nhiều nữa.
Y vẫn tiếp tục bước đi trong mưa, vừa nói:
- Tuy rằng ngươi thật sự không thuộc nhóm chúng ta, nhưng ta cũng không muốn mình sẽ chính tay giết ngươi. Chỉ có điều vật trên tay ngươi lại có tác dụng với ta, lấy ra đi, ta sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.
Tham sống sợ chết, phản chủ cầu vinh. Vương Dần, bọn họ năm đó đã nhìn lầm ngươi rồi.
Việc không thể thành, chỉ có thể buông tay, An Tích Phúc, cách làm của ta không cần phải giải thích với ngươi, ngươi chỉ cần biết hiện tại
-Vương Dần.
Vương Dần còn chưa dứt lời, một thanh âm đã lọt vào tai y. Chữ "Vương" kia dường như còn ở rất xa, nhưng giờ "Dần" thì đã xuất hiện ngay sau đó. Tiếng xuất hiện trước khi đến, đây là tác phong quang minh lỗi lạc của cao thủ giang hồ, cũng là trong khoảnh khắc Vương Dần xoay người lại, một người như đã tồn tại trước đó từ trong mưa bạo phát mở ra, sát ý mãnh liệt cuồn cuộn đến.
Bóng người kia ở trên đường chạy như điên nhanh chóng tới gần không gây ra chút động tình thiên địa nào, nhanh như tia chớp, Thiền trượng múa dựng lên, trên không trung bọt nước tóe lên như vòi nước, hai bóng người đột ngột lao vào nhau.
Giao thủ phút chốc, nước mưa bị bức mở, ngay sau đó, Vương Dần nhảy vọt ra sau ra khỏi vòng chiến mấy trượng. Khi y đứng lại, áo tơi trên người đã bị phá rách,rơi xuống mặt đất dưới màn mưa, hai tay y đã cầm hai thanh trường kiếm, một thanh đang được nâng lên, một thanh được tay nắm chặt, mà người bên kia vừa giao thủ với y là một người đàn ông khôi ngô, vung múa thiền trượng, rồi đột ngột khựng lại, mũ rộng trên đầu ông ta bị trường kiếm chém vỡ, sau đó cũng được lấy ném xuống, lộ ra đôi mắt không giận tự uy. Đó là một hán tử mặt dài có bộ râu quai nón dưới cằm, nhưng bất luận là tóc hay râu cũng không dài.
- "Bảo quang Như Lai" Đặng Nguyên Giác.
Thiền trượng mơ hồ kêu ong ong trong không khí.
Vương Dần nhìn An Tích Phúc nằm trong đống lầy lội, khẽ lộ ra nụ cười tán thưởng.
Trời mưa liên miên kéo dài phía bắc Trường Giang ở trong thiên địa liên tục không ngừng. Khi sấm mùa xuân cắt qua không trung, thiếu nữ bên đường nhìn ra sau, đột nhiên trở nên thất thần.
Sao vậy?
Khi đồng bạn hỏi, thiếu nữ quay lại, ngẫm nghĩ một chút.
Ồ, không có gì.
- Phía sau có người đi theo à?
Bởi vì tin tưởng thực lực của thiếu nữ, người đồng hành nhìn nhìn phía sau, nghĩ hẳn nàng đã phát hiện gì đó, tuy nhiên thiếu nữ lại lắc đầu.
Không phải.
Nàng im lặng chốc lát:
- Chỉ là đang nghĩ đến Thiến Nhi tỷ, không biết hiện giờ tỷ ấy thế nào rồi.
Tiểu Phàm sẽ bảo vệ cho tỷ ấy.
Lúc trận chiến tan, tỷ ấy bị thương không nhẹ.
Thiếu nữ nói như vậy, bầu trời lại lóe sáng lên, sau đó là ầm một tiếng.
Ba người ở ven đường là Lưu Tây Qua, Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh. Họ ra ngoài để tra xét tình hình.
Tàn quân Ma Ni giáo dưới trướng Tư Không Nam tham gia vào sự việc lần này có rất nhiều cao thủ, đuổi theo truy vây nguy hiểm trùng trùng, nhưng bên này cũng khá cảnh giác, bình thường luôn không để cho đối phương tụ tập đại đội nhân mã trước đề mang đến tai họa ngập đầu cho bên này. Nhưng lúc này khu vực bên này khá nhiều người tụ tập, mà phần nhiều là tai mắt của quan phủ, bên mình lại không có bất kỳ con đường tình báo nào, phiền toái đến cũng khá lớn.
Hiện giờ bên họ phần lớn là một đống người bệnh, tuy rằng dựa vào kinh nghiệm giang hồ có thề ẩn nấp, nhưng thường là trong vòng nửa ngày vẫn phải di chuyển địa điểm. Trong số thủ hạ của Lưu Tây Qua, người có võ nghệ cao nhất vốn là Đỗ Sát và La Bính Nhân, sau khi Đỗ Sát bị mất một cánh tay, thì trách nhiệm hắn thủ giao cho La Bính Nhân. Trong số những người này, phong cách của Phương Thư Thường tương đối vững vàng hơn, Tiền Lạc Ninh thì thông minh hơn, Lưu Tây Qua dẫn hai người họ đi ra ngoài, cũng là định tiến hành điều tra ngược, hiểu biết tình trạng chung quanh một chút xem rốt cuộc là như nào, nếu thuận lợi, còn có thể an bài một chút, để người bên cạnh mình có thể tranh thủ được chút thời gian.
Đối phương từng bước ép sát thì tuyệt đối không thể thả lỏng được, có thể né tránh mấy ngày, hoặc là có thể xuôi nam vượt qua Trường Giang hay không để đi đến một địa phương an toàn đã là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.
Khi tiếng sấm vang lên, Tây Qua bước đi tiếp, Tiền Lạc Ninh thì ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại quay lại sau, còn muốn nói gì đó, nhưng Phương Thư Thường đã kịp phản ứng, vỗ vỗ bả vai Tiền Lạc Ninh, ra hiệu gã không cần nói gì nữa.
Y đi lên trước, nói về tin tức mà Tây Qua vừa mới nhận được:
- Ngươi cảm thấy là hắn sao?
Trước khi đi ra ngoài, họ đã âm thầm đi thám thính vùng phụ cận thì lại đụng phải vài thủ hạ của Tư Không Nam, bèn lặng lẽ theo dõi một chút, phát hiện trong thời gian nửa ngày tình huống dường như có biến hóa. Hôm nay vẫn có không ít người đang điều tra truy tìm họ, nhưng ngoài những người này ra, lại có một nhóm người được phân tán ra ngoài đi vây đuổi khiến cho họ chú ý hơn.
Mấy trăm người lúc trước dù là bị phân tán ra, nhưng người còn lại cũng không nên gây ra động tĩnh như vậy mới đúng. Bọn họ lúc thám thính có nghe mơ hồ như đối phương đang tính toán gì đó, nhưng lại không nghe được nhiều, nên nhất thời không truy tra được gì.
Phương Thư Thường cũng là người ở bên cạnh Tây Qua, trước đây cũng là người tiếp xúc với Ninh Nghị nhiều nhất, lúc tiếng sấm vừa vang lên, y đã mơ hồ đoán được ý nghĩ của Tây Qua. Tuy nhiên, Tây Qua ngẫm nghĩ một chút, lắc lắc đầu:
Không giống.
Không nghe rõ ràng lắm là bày mưu tính kế, nghe như
là hắn đang đùa giỡn ở đây.
Nhưng ta cảm thấy không giống, hơn nữa thời gian không kịp.
Nếu hắn theo Trần Phàm ngày đêm cấp tốc xuôi nam, chung quy còn có khả năng, nếu hắn đến
Hắn đến thì phải làm thế nào đây?
Thiếu nữ nhíu mày:
Ta cũng biết hắn giỏi tính kế, nhưng tình huống hiện tại khác biệt. Hẳn tam ca còn nhớ tình huống lúc trước, trong mấy tháng sau khi hắn bị chúng ta bắt được, nếu chúng ta muốn giết hắn, hắn cũng không phải là kẻ ngửa cổ chờ chết. Võ nghệ hắn không cao, đó cũng là điểm yếu duy nhất, hiện giờ chung quanh đây đều là cao thủ tụ tập ở đây thì hắn nhúng tay vào cũng sẽ không có đường sống, thời gian bày mưu tính kế không đủ, sẽ là tự tìm cái chết.
Nhắc đến các loại âm mưu quỷ kế mà trước đây Ninh Nghị đã làm đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho mọi người. Hắn đã lừa gạt Bá Đao Doanh thậm chí là cả rất nhiều nhân vật cấp cao trong quân hệ Phương Lạp. Nhưng muốn nói về trí tuệ, Tây Qua cũng không hề kém hơn so với bất cứ ai, bằng không đã không được tín nhiệm dẫn dắt mọi người ẩn nấp mai phục trong thời gian mấy tháng qua.
Nếu không hành sự theo hoàn cảnh, năm xưa Ninh Nghị cũng rất có khả năng bị người ta giết chết rồi, tiếp theo đó là cái gì mà truyền kỳ Tâm Ma ba ngày phá Lương Sơn, người khác có thể sợ hãi, nhưng trong mắt Tây Qua thì đó chính là kết quả của việc dựa vào lực lượng của triều đình và mấy tháng bày mưu tính kế.
Hiện giờ tụ tập tại nơi này đều là cao thủ hạng nhất trong lục lâm, vói chút công phu này của Ninh Nghị lúc này chạy tới đây ngầm giở trò mưu không hẳn đã không thực hiện được, nhưng nếu vận khí không tốt gặp phải cao thủ nào đó như Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, Vương Nan Đà kết quả kia căn bản Tây Qua không dám nghĩ đến. Hơn nữa, trực giác cũng nói cho nàng biết, những chuyện này không liên quan đến Ninh Nghị, nàng cũng không biết là vì điều này nên vui hay là không vui, tóm lại, giọng điệu của nàng hơi đề cao lên.
Phương Thư Thường bĩu môi, nhưng Tiền Lạc Ninh đi theo tới vỗ vai Phương Thư Thường, hai người dừng bước, khi quay lại, thấy Tiền Lạc Ninh đang nghi ngờ nhìn ra sau.
Mưa rào rào, cỏ xanh trên đường núi rạp xuống, cách đó không xa là rừng cây sâu âm U hắc ám, một lát, Tây Qua cũng hơi hơi nhíu mày. Ngay trong nháy mắt này, Tiền Lạc Ninh đột nhiên cúi xuống, rút đao, lao tới như báo đi săn.
Gã nhảy vào lùm cây âm U kia, ngay sau đó là Phương Thư Thường, cây rung lên, tiếp theo là mưa từ tán cây rơi xuống rào rào, trong lúc này không có tiếng binh khí vang lên, chỉ có tiếng xoạt xoạt như tiếng gió to nổi lên cổ vũ, Tây Qua cũng rút đơn đao vọt vào, lúc nhảy vào trong, đao trong tay nàng và quyền nhập vào một, lập tức truyền đến những âm thanh giao thủ rầm rầm.
Có vật gì đó bị nàng đánh trúng vài cái, lập tức trong rừng cây kia có tiếng kêu, ống tay áo rộng thùng thình đảo qua, ba người Tây Qua, Phương Thư Thường, Tiền Lạc Ninh cùng đồng thời bay ngược ra ngoài.
Tăng bào rộng thùng thình, mặt tròn tròn, mang theo khí thế như vực sâu dần dần xuất hiện ngay trước mắt ba người. Đó là Lâm Ác Thiện, lão mỉm cười, bước bộ thong dong trầm ổn.
Luận thân thủ, hiện giờ ba người Lưu Tây Qua, Phương Thư Thường, Tiền Lạc Ninh đều là những người đứng hàng đầu, hơn nữa đều là nhất mạch Bá Đao, liên kết chặt chẽ, trên giang hồ khó gặp địch thủ, nhưng một trận giao chiến vừa rồi ba đấu một là Lâm Ác Thiện, tuy rằng không ai chiếm tiện nghi gì, nhưng biểu hiện thực lực của đối phương thật sự là kinh người. Quyền pháp trên tay Tây Qua chính là năm xưa Lưu Đại Bưu tỉ mỉ sáng chế ra, kết hợp với Bá Đao, đại khí sung mãn bên trong vô số sát chiêu.
Tuy rằng Tây Qua nhỏ nhắn, nhưng công phu nội lực cũng đủ để phá mở bia đá, mới vừa rồi giao chiến vài hiệp với Lâm Ác Thiện, đối phương da dày thịt thô dường như không bị tổn thương chút nào. Ba người nhìn lão, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Lần trước các ngươi đi quá gấp gáp, gặp con gái của cố nhân nhưng lại không kịp nói gì, có chút tiếc nuối.
Lâm Ác Thiện nói:
Ngươi là con gái của Lưu Đại Bưu, tên là Tây Qua đúng không? Còn hai vị kia, hẳn là đệ tử thân truyền năm xưa của Lưu Đại Bưu, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Ừ, trong này có cả người nhà chồng của ngươi sao?
Tây Qua cầm đao nhìn lão, Tiền Lạc Ninh nói:
Cái gì mà "Ma Phật Đà" Lâm Ác Thiện, ngươi thật là béo nha, không hợp làm chuyện theo dõi này, hay là ngươi xẻo bớt thịt trên người mình xuống đi.
Tây Qua vặn tay, giọng nói khàn khàn thô lỗ:
Hơn nữa thân pháp cũng chẳng cao minh chút nào, có tránh cũng không thể tránh khỏi quyền pháp của ta được.
Phương Thư Thường thì nói:
Ngoài ra, mở miệng thì nói nhà chồng người ta, chẳng có giáo dục gì cả.
Ba người châm chọc khiêu khích, nhưng Lâm Ác Thiện vẫn mỉm cười, vẻ như không chút nào để ý:
Ba chữ Lâm Ác Thiện chính là tên lúc còn trẻ sử dụng, hiện giờ không đáng nhắc đến. Một ngày trước, ta đã sai người gửi thiệp khiêu chiến với Chu Đồng rồi, hiện giờ ta sử dụng tên chính của mình là Lâm Tông Ngô. Nay đến đây, tuy rằng không phải có ý tốt gì, chẳng qua là muốn gặp hậu nhân của Lưu Đại Bưu, chào hỏi một câu thôi.
Lão nói tới đây, Phương Thư Thường trề môi dài ra, Tiền Lạc Ninh thì liếc nhìn Phương Thư Thường, hai người cùng phì cười, đầy vẻ trào phúng. Nhưng Lâm Ác Thiện vẫn còn tiếp tục nói.
- Thiên Nam Bá Đao không hổ là nhất đại tông sư, năm xưa ta không bằng hắn đấy. Mà năm xưa đại tỷ cũng từng nói, nếu muốn soán quyền Lưu Đại Bưu, Phương Lạp, ít nhất ta phải rèn luyện mười năm nữa. Nhân kiệt một đời như thế, là chí hướng của lòng ta, khi Đại sư tỷ năm xưa bảo ta bày kế giết Lưu Đại Bưu, trong lòng ta vẫn có chút tiếc nuối đấy.
Ngươi nói cái gì!?
Nói xong câu đó, bầu không khí đột nhiên thay đổi!
Thiếu nữ cắn chặt răng, nắm chặt chuôi đao, gằn từng chữ một, trong mắt tràn ngập tơ máu, bắt đầu đò ngầu lên.
Lâm Ác Thiện chắp tay sau lưng, nhìn bên này, khẽ cười cười. Ngoại hiệu năm xưa của lão là "Ma Phật đà", vừa có mặt "Ma", vừa có tướng "Phật đà", hiện giờ trong vẻ tươi cười của gương mặt tròn vo này đầy bình tĩnh, lại mang theo chút nhã nhặn, phối hợp với bầu không khí lạnh băng càng gợi nên một sự quỷ dị không thể diễn tả được.
- Lão mập kia. Ngươi lặp lại lần nữa đi!
Tây Qua hơi khom người, đao nhọn trầm xuống, ánh mắt đỏ ngầu và hàm răng run rẩy, khí huyết vận chuyển đã tới cực điểm, thân hình cùng đã tràn ngập khí tức hung bạo đáng sợ, nhìn như một con dã thú đáng sợ sẽ bất kỳ lúc nào nhào đến đối phương, dùng răng nanh xé nát đối phương!