Ở Rể (Chuế Tế)

Cá chép vượt long môn


trước sau

Dịch giả: luongsonbac1102

Sắc xanh non trên lá cây đã chuyển đậm hơn, mưa xuân bay bay rồi biến mất, hoa hồng đã tàn phai, chớp mắt một cái mùa xuân đã qua đi. Vào hạ tuần tháng ba, trên sông Tần Hoài vẫn có những sợi tơ liễu bay phất phơ, nhưng mùa hè đã thật sự đến rồi, gia đình Ninh Nghị và Đàn Nhi ở trên thuyền ngoài thành Giang Ninh, đi đường thủy trở về kinh thành.

Trở lại Giang Ninh một tháng, việc mà Ninh Nghị và Đàn Nhi cần làm cũng không nhiều, ngoại trừ tế bái người nhà qua đời trong biến cố năm trước, còn lại chỉ là thuận tiện đưa quà mừng đến Khang vương phủ, đến nơi liền làm ngay là được. Tuy nhiên trước khi thành thân mấy ngày, Tiểu Bội lại không ở Giang Ninh, bởi vậy trong suốt đoạn đường này Ninh Nghị cũng không thấy mặt nữ đệ tử sắp phải gả chồng này.

Tiểu quận chúa sắp lập gia đình, cũng chính là đã trưởng thành, đối với một thầy giáo khách khanh như Ninh Nghị, Khang vương cũng không quá mức chậm trễ, tự mình đi ra tiếp đãi Ninh Nghị, nhận lấy bức thư họa Tần Tự Nguyên và rất nhiều quà tặng khác do Tô gia đưa tới, lại cũng không nói quá nhiều, mà sau đó khi Ninh Nghị tiến đến thăm hỏi Khang Hiền mới hiểu cụ thể sự tình.

Lúc này những thân thuộc của Võ triều vẫn luôn có rất ít tự do, chỉ có số ít mấy người, miễn cưỡng có thể ngoại lệ. Sản nghiệp hoàng tộc dưới danh nghĩa Thành quốc công chúa Chu Huyên lúc này trải rộng Thiên Nam, ở một mức độ nào đó đã đủ ảnh hưởng đến cục diện chính trị, mà nay Chu Huyên và Khang Huyền đều đã già, cũng là thời điểm bắt đầu lựa chọn người nối nghiệp.

Bản thân bọn họ cũng có mấy người con, nhưng luận về sự nhạy cảm với kinh doanh, tài chính thì ai cũng không sánh bằng Chu Bội. Cũng vì điều này mà sau khi Chu Bội ít nhiều tỏ ra hứng thú với mặt này, Chu Huyền quyết định đem một phần công việc giao cho nàng, trong khoảng thời gian này, Chu Huyền quyết định đi đến các hoàng trang, cũng dẫn theo cả Chu Bội, thứ nhất là để nàng hiểu biết cụ thể công việc cần làm, thứ hai là để các quân sự đều biết đến nàng. Chu Bội rất có thiên phú và cũng rất yêu thích công việc này, Khang Hiền cũng liền thuận miệng kể cho Ninh Nghị.

Dù có phải là chuyện tốt hay không, Chu Bội đã tìm được địa vị cho bản thân. Một mặt khác, Truy Nguyên xã của tiểu Vương gia Chu Quân Võ tuy rằng không mấy được coi trọng nhưng ít nhiều cũng có chút quy mô, khi trước y chỉ biết tìm một đám bạn tùy ý làm. Sau khi nói chuyện với Ninh Nghị vào năm trước, y mới bắt đầu tìm hiểu thợ thủ công xung quanh, bắt đầu làm từ những con diều, dần dần tăng thêm kích thước, độ chắc chắn, lựa chọn chất liệu phù hợp. Cho đến năm nay, điều đã có thể mang theo đồ vật lớn hơn nhiều. Một mặt khác, việc thúc đẩy làm đèn Khổng Minh cũng đang tiến hành.

Một Truy Nguyên xã từ công việc làm ăn nhỏ lẻ lúc đầu, trong Khang vương phủ cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở không bận tâm, đến nay sau khi mở rộng quy mô, vấn đề tài chính không thể tránh khỏi phải đem ra tính toán rạch ròi. Chu Quân Võ thật ra là một người rất tự giác, bắt đầu từ mấy tháng trước liền bắt đầu tìm hiểu nguồn thu nhập của vương phủ, muốn thử đem một số cửa hàng để vào dưới danh nghĩa của mình.

Tiểu Vương gia có ý muốn kiếm tiền, cầm quyền, hơn nữa nhiều ít còn muốn giải quyết chuyện chính sự chứ không phải vơ vét tài sản của mấy kẻ cùng hội, cũng không như đám con cháu hoàng tộc khác, chỉ cần tiền mà không lo hậu quả. Cũng coi việc này như là y đã nhượng bộ trước. Nói chuyện này với Chu Ung, Chu Ung cũng có chút cao hứng. Sản nghiệp của Khang vương phủ tuy không sánh bằng sản nghiệp của phủ Thành Quốc công chúa, nhưng cũng chịu sức ép của y. Vì thế trong thời gian gần đây, tiểu Quân Võ gian lận vài cửa hàng trên tay các vị quản gia, lấy thu nhập của các cửa hàng này đến trợ cấp Truy Nguyên xã, khó khăn cũng coi như được giải quyết, những ngày qua sống cũng tạm coi yên ổn.

Sau khi Ninh Nghị trở về, Quân Võ rất vui mừng bám lấy hắn khoe ra thành tích của mình, cũng dẫn Ninh Nghị đi xem qua. Y nhớ kĩ lời Ninh Nghị nói phải để cho các thợ thủ công có được địa vị, từ đó chiêu mộ một đám thợ thủ công, chưa bao từng bạc đãi, thậm chí hơi có phần quá mức trọng đại. Ninh Nghị lại đề xuất một vài ý kiến với y, để y thực hiện cơ chế thưởng phạt phân minh, làm việc cũng không có thể tốt với tất cả mọi người, thuận tiện dạy y một chút kinh nghiệm buôn bán.

Về chuyện Truy Nguyên xã cuối cùng có thể có được chút thành tựu, Ninh Nghị thật ra cũng không mấy bận tâm Khinh khí cầu chạy bằng khí nóng thì còn có thể chứ dù là chính mình cũng đâu thể tạo ra máy bay. Quan trọng là Quân Võ có thể từ trong việc này học được kinh nghiệm sinh tồn. Cũng bởi vì thế mà với việc Quân Võ thắt chặt tính toán thu chi, Ninh Nghị lại đặc biệt dặn dò một phen, tiết kiệm thì được nhưng các chi phí xã giao cần thiết thì vẫn phải chi ra, cũng may Quân Võ cũng được dạy dỗ rất tốt, rất hiểu về điểm này, y không hề hà tiện trong việc xã giao với đám con cháu hoàng gia quý tộc, chỉ là chi phí đồ ăn vặt hay đi xem các cuộc vui đều cắt bỏ. Ninh Nghị thấy vậy, lại thấy tiểu Vương gia này có chút đáng thương.

- Sau này tìm tỉ tỉ để lấy tiền

Ninh Nghị vỗ vai y nói.

Quân Võ cũng cho là đương nhiên, gật đầu:

- Vâng, đương nhiên rồi.

Ngoại trừ chút việc đi lại sau khi về nhà ấy, ngày thường Ninh Nghị cũng chỉ ở thư viện Dự Sơn giảng bài, không đi lại nhiều nữa. Lúc này Giang Ninh hoàn toàn là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình, không cuồng nhiệt như ở Biện Lương, lại vẫn luôn có nét ưu nhã của vùng đất Giang Nam. Tần Hoài hàng đêm thắp đèn, văn nhân sĩ tử thỉnh thoảng lại có tác phẩm xuất thế, mừng quốc thái dân an, bắc phạt thuận lợi. Có vài người đến mời Ninh Nghị tham gia hội họp, Ninh Nghị liền một mực từ chối.

Đương nhiên đôi khi cũng có những tài nhân đến tìm, những người tìm đến không chỉ có mấy người này. Phú hộ bậc nhất Giang Ninh Bộc Dương gia công tử Bộc Dương Dật cũng mấy lần tìm đến nhà, đôi khi còn dẫn theo một hai người. Bộc Dương gia có chút quan hệ trên quan trường, lại chiếm một phần kinh doanh trà muối, mặc dù ở Biện Lương có lẽ không nổi tiếng, nhưng nếu đặt ở phía nam thì đã là một gia tộc đủ để đề cập đến trong danh sách lúc trước rồi. Y đến đây tìm Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi đương nhiên là muốn bàn chuyện làm ăn, cũng không thể không giữ phép lịch sự.

Khi thiếu nữ tên là Chu Bội trở về Giang Ninh đã là tháng năm năm nay rồi.

Biết được sự phụ trở về Giang Ninh rồi lại rời đi, thiếu nữ đến nhà kho nhìn từng món lễ vật Tô gia đưa tới, cũng không tỏ ra có gì khác thường. Ngày tốt để thành thân là ngày sáu tháng sau năm nay, mọi chuyện đều từng bước tiến hành theo sắp xếp từ trước.

Đối với việc thiếu nữ động lòng, không mấy người có thể biết được, kể cả đệ đệ thân thiết của nàng là Quân Võ, đều chưa từng biết đến đoạn tình cảm nàng từng có khi còn ngây ngô kia. Thiếu nữ rốt cục cũng quyết định chôn sâu tất cả vào trong đáy lòng, nàng trong đêm trước hôn lễ liền tự mình tìm đến quận mã Cừ Tông Tuệ nói chuyện, cụ thể nói gì thì không ai biết được, chỉ biết là sau lần đó, hôn lễ cử hành đúng ngày, hai người xuất sắc liền trở thành một đôi phu thê trẻ tuổi tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) khiến người ta phải hâm mộ.

Vật đổi sao dời, năm tháng như một dòng thác nước, vận mệnh của một hai người cũng không thể là tiêu điểm để mọi người mãi chăm chú ngắm nhìn vào. Mùa hạ năm nay, nạn hạn hán nhiều lần xảy ra, khắp bên bờ sông Hoài đất đai khô hạn, rất lâu không mưa, thành mối họa lớn. Phía nam có một số cùng chìm trong nhiệt độ khắc nghiệt, lúa gạo cũng không thu hoạch được gì.

Cùng lúc đó, tình hình bắc phạt bắt đầu có biến hóa.

Trong nửa năm qua tuy trong Võ triều vẫn luôn là ca múa mừng cảnh thái bình chúc mừng bắc phạt thuận lợi, từng nhóm văn nhân mặc khách đều vô cùng cao hứng, viết văn ca ngợi đại thế mấy trăm năm qua mới có được. Nhưng ở Nhạn Môn quan phía bắc, cục diện đang bắt đầu trở nên khẩn cấp. Việc khẩn cấp này cũng có mấy nguyên nhân.

Lúc trước Võ triều kết liên minh với người Kim, ước định sau khi liên thủ phạt Liêu, Võ triều sẽ được chia mười sáu châu Yến Vân vốn bị chiếm đóng. mà nay Yến Kinh được khôi phục, mười sáu châu Yến Vân cũng đều đã thay chủ. Việc đàm phán trả lại mười sáu châu đã bắt đầu từ năm trước lại trở nên khá là khó khăn.

Đối với các quan văn võ của Võ triều tham gia đàm phán, người Kim lúc này không còn là đồng minh khiêm tốn trước khi khởi sự nữa rồi, bọn họ quên đi mất sự khống chế từ trước đến nay của người Võ đối với người Liêu, ỷ vào một loạt thắng lợi mà trở nên kiêu căng. Mà đối với người Kim thì người Võ lại luôn chậm trễ trong chuyện bắc phạt, bao gồm cả những thất bại từ trước đến nay đã khiến cho bọn họ từ hoang mang lo lắng trở thành khinh thường. Tuy rằng trong số người Kim vẫn còn một bộ phận như Hoàn Nhan Hi Doãn vẫn như cũ kính trọng Võ triều, nhưng đa phần mọi người đã không coi triều đình phía nam này ra gì rồi.

Đương nhiên, người Nữ Chân số lượng cũng không nhiều, sau khi nhanh chóng thôn tính hơn phân nửa Liêu quốc, cũng đã bắt đầu chậm lại bước chân chinh phạt, bắt đầu thụ hưởng thành quả của nền kinh tế bọn họ là không cần thiết đi đánh Võ triều nữa. Nhưng Võ triều yêu cầu mười sáu châu Yến Vân thì lại tuyệt đối không cho.

Như vậy kéo dài làm cho trong triều đình Võ triều, đa phần quan viên ủng hộ bắc phạt cũng bắt đầu sốt ruột, cuối năm trước đám người lấy Đồng Quán làm chủ, yêu cầu điều kiện tăng thêm một trăm vạn Tuế tệ (tên loại tiền) làm điều kiện, mua Yến Kinh và sáu châu Trác, Dịch, Đàn, Thuận, Cảnh, Kế. Lúc này trong triều đình việc tuyên dương và khen phong thưởng càng ngày càng nhiều, nhưng đàm phán sau đó đã lâm vào cục diện bế tắc.

Mấy châu còn lại, người Nữ Chân cũng đâu lười đến mức cho không, thậm chí người Nữ Chân lúc trước còn có một cách nói: "Các ngươi đánh không lại người Liêu, sau đó liền phải tiến cống cho họ. Bây giờ chúng ta cũng không ngại đánh với các ngươi một trận ở biên giới, nếu như chúng ta thắng, các ngươi phải tăng thêm tiền tiến cống, nếu như các ngươi có thể chiến thắng liền có thể thắng lại tiền tiến cống hàng năm, thế nào?".

Để duy trì thành tích thắng lợi, đám người Đồng Quán đã tập trung tài sản hơn năm nghìn quan tiền, bắt đầu mua lại các thành của người Nữ Chân, đồng thời hướng về phía nam tuyên bố: "Đây là chúng ta tự mình đánh xuống đấy". Một mặt là thành tích thắng lợi của đám người Đồng Quán, một mặt khác là người Nữ Chân lật lọng, hoàng đế Chu Triết ở kinh thành bắt đầu hạ mệnh, rất không thoải mái mà hạ lệnh phải "Cứng rắn, mạnh mẽ một chút" với người Nữ Chân, khiến cho những người hành sự ở phía bắc một phen khó xử.

Nhưng những người khó xử thật sự lại không phải đám quan to như Đồng Quan, bọn họ còn có tiền, thành trống không cũng tốt, tàn thành cũng được, tóm lại có thể tiếp tục mua thể tiếp tục mua. Hiện giờ đám người Quách Dược Sư đóng quân phía bắc mới thật sự nổi lên xung đột với người Nữ Chân, mà nguyên nhân xung đột lại vì hiệp ước trao đổi sáu châu trước đó.

Vì muốn trước tiên thu công lao này về phía mình, điều kiện hiệp ước mà đám người Đồng Quán kí với người Kim không chỉ là Võ triệu mỗi năm phải cống nạp cho người Kim một triệu tuế tệ, ngoài ra Đồng Quán hứa hẹn cùng lúc giao lại sáu châu, người Kim có thể mang đi toàn bộ lụa là và nữ quan. Đồng Quán căn bản không bận tâm mảnh đất được giao đến có còn người ở hay không, chỉ cần mảnh đất tới thì công lao đã thuộc về mình rồi.

Nữ Chân thiếu người, lực lượng bản thân có thể phát động cũng có hạn, bắt đầu từ các quan thân phú hộ ở đây càn quét một lượt, bọn họ đầu tiền là muốn lấy tài vật, sau đó bắt lấy thanh niên trai tráng. Một mặt khác, Quách Dược Sư trước khi vào kinh nhận thưởng cũng đã ý thức được binh lực dưới tay trọng yếu, trong quá trình giao thành đã dặn dò thuộc hạ bắt đầu thu nạp bá tánh bình dân xung quanh tham gia quân ngũ, vì thế trong vòng mấy tháng kế tiếp, ở biên giới ba nước Võ, Liêu, Kim đã xảy ra chuyện, biến thành "Tử đã bất quá Nhạn Môn quan" (chết cũng không qua được Nhạn Môn quan), câu ngạn ngữ này quả là phản ánh đúng tình hình hiện thực.

Người Kim bắt đầu từ các phú hộ nổi loạn, Thường Thắng quân chiêu mộ phần lớn là các hộ bần hàn, từ một góc độ ý nghĩa nào đó mà nói thì coi như là Quách Dược Sư vì muốn tránh xung đột mà cố ý lâm vào. Nhưng bất kể như thế nào, khi hai bên bắt đầu tiếp xúc, nhất định sẽ có xung đột. Người Kim bên kia tìm đến khiêu khích, bọn họ cũng không phải muốn trong lúc này thật sự tìm đến Võ triều đánh một trận, mà Quách Dược Sư bên này cũng đang cố gắng nín nhịn, lúc này đàm phán còn đang tiến hành, quan viên Võ triều không ngừng tham gia vào việc lấy lại mười sáu châu, người Nữ Chân căn bản cũng lười phản ứng. Đến khi người Nữ Chân bên kia bắt đầu suy nghĩ lại thì lại
phái Vương An Trung dẫn đầu quan văn sang giao thành, điều hòa, xin lỗi. Còn dân chúng thì nơi nơi tan cửa nát nhà, sớm đã lầm than.

Đối với tình hình này, rất nhiều người ở phía nam đều rất rõ ràng, trong đó bao gồm đám người Tần Tự Nguyên, Ninh Nghị. Thái độ của Mật Trinh ti cũng rất rõ ràng: "Toàn lực trợ giúp Quách Dược Sư, để Quách Dược Sư yêu cầu tiền, yêu cầu binh khí từ Võ triều, yêu cầu phải bảo đảm hậu cần", bên phía tướng phủ hoàn toàn trợ giúp. Mà Quách Dược Sư không ngừng bắt lấy phu đinh, tăng cường quân bị, thật ra lại khiến một nhóm người tham gia quân đội gần như không còn đường sống.

Mà bên phía quan văn, đám người Vương An Trung cũng rất sầu não, Võ triều từ trước đến nay là quan văn tiết chế quan võ, nhưng cho đến hiện nay không chỉ có việc chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt Quách Dược Sư, phải chịu tội với người Kim. "Quan phụ mẫu" như y dưới thế cục hỗn loạn cũng thật sự bất lực.

Quan viên được phái đến đây cũng không phải là không biết quản lý hay không có năng lực, làm quan phụ mẫu một phương, đương nhiên ai cũng cũng muốn bảo vệ an ninh, cho dân chúng một cuộc sống ấm no. Nhưng địa hạt mình quản lý đã oán khí ngút trời, chỉ dựa vào bọn họ thì đâu có khả năng quản nổi. Mà Quách Dược Sư Thường Thắng quân lại càng gây thêm nhiều phiền toái, trong mắt Vương An Trung, Quách Dược Sư người này lộng quyền ương ngạnh, bắt tráng định đến không còn nhân tính, y cướp đoạt tiền tài khắp nơi rồi phân phát cho quan viên. Tuy rằng người bị đưa thì không thể không lấy, nhưng điều này lại càng khắc sâu hơn ác cảm của y với Quách Dược Sư: "Một tên tiểu nhân kết bè kết đảng, lấy lợi ích mua chuộc lòng người!".

Tất cả những điều này cũng chỉ có thể quy kết lại là: "Y căn bản không có biện pháp quản thúc Quách Dược Sư này lúc này đang là "đại hồng nhân" (người rất được coi trọng), lại vẫn phải mang lên khuôn mặt tươi cười. Làm một quan văn, lên phía bắc là vì kiến công lập nghiệp, nhưng bây giờ... Chức quan này làm cũng không mấy ý nghĩa nữa rồi!".

Tháng sáu, không khí khẩn trương cũng theo bối cảnh như vậy tràn đến.

Từ sau khi Yến Kinh bị phá, Liêu quốc đã lâm vào hoàn cảnh kéo dài chút hơi tàn. Thiên Tộ Đế lưu vong, những trụ cột của Liêu Quốc như Da Luật Đại Thạch hoặc tản mạn khắp nơi hoặc trốn về phía tây. Trong tháng giêng, ngay đúng vào thời điểm Quách Dược Sư vào kinh nhận thưởng, Bắc Viện đại vương Tiêu Can tự lập làm đế, chiêu tụ các bộ hạ của Liêu quốc lập nên nước Đại Hề. Tiêu Can này là người hùng tài đại lược (có tài, có dũng, có mưu lược), có thể đánh được cả tướng lĩnh người kia, đánh với người Võ thì càng không phải nói. Quách Dược Sư lúc trước tạo nên Oán quân, vốn là đặt dưới sự khống chế của y. Trận chiến ở Yến Kinh, cũng là y giết ngược trở lại, đám người Quách Dược Sư gần như chết trong tay y, rất có ám ảnh với y. Cho đến tháng sau, bởi vì thiếu lương thực, Tiêu Can lại lần nữa xuống tay với Võ triều, xuất binh đến Lư Long lĩnh, không bao lâu liền dẫm nát Cảnh Châu, thẳng tiếp bức bách đến.

Không khí xơ xác tiêu điều.

Lúc này Võ triều tuy trên danh nghĩa là bắc phạt, nhưng quân lính có thể ra trận đánh nhau chẳng có được bao nhiêu, nhất là ở trước mặt tướng lĩnh của người có thể đối chọi trên võ đài với người Nữ Chân như Tiêu Can, trong lòng mọi người đều rất lo sợ. Lúc này Thường Thắng quân đã mở rộng tới năm vạn người, nhưng vẫn đang trong quá trình huấn luyện, mà các hương binh dưới trướng, cũng là những dân binh có thể động viên, số lượng đến ba mươi vạn. Dưới sự thúc giục từ khắp nơi, trung tuần trong tháng, Lưu Thuấn Nhân, cũng là tướng lĩnh một đội Thường Thắng quân như Quách Dược Sư, dẫn quân xuất phát, một đòn đánh tan Tiêu Can.

Sao đó, Tiêu Can đánh tan Trương Lệnh Huy ở Thạch môn, Lưu Thuấn Nhân trong nháy mắt, công hãm Kế Châu.

Đây mới thực là binh sĩ hung hãn chiến trận nguy nan, lúc này Đại tướng quân Đồng Quán đã hồi kinh nhận thưởng, mấy lần gửi công văn trách cứ Vương An Trung, Quách Dược Sư. Cùng lúc đó, bọn chúng liên lạc với người Kim, thuyết phục đối phương đánh bại Tiêu Can, thuận tiện thì giao Tiêu Can cho Võ triều. Nội dung trong cuộc giao dịch với người Kim này quả thật là một trò cười.

Trung tuần tháng bảy, mùa thu đã tới, cái nắng gắt kéo dài dường như còn chưa rút đi. Trong kinh thành, rất nhiều quan to đều vì tình hình nam bắc mà bất an không thôi. Mà ở khoảng thời gian ở giữa như vậy, trong rất nhiều cuộc nói chuyện phiếm của mọi người chủ đề đều không tránh được hướng về phương bắc, kể cả đám người Tần Tự Nguyên, Ninh Nghị, Nghiêu Tổ Niên cũng đều như thế.

Cũng vào thời khắc này, ở một địa điểm tên là Yêu Phô trên mười sáu châu Yến Vân, đại quân dưới trướng Quách Dược Sư rốt cuộc cũng đến đây, tiền quân của y bắt đầu giằng co với Tiêu Can.

Quách Dược Sư ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ xa lá cờ lớn mà lửa đỏ thuộc về Tiêu Can, về mặt đã trở nên trầm mặc mà kiến nghị. Y nhớ tới tâm trạng hai năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Can.

Oán quân thật ra được tổ chức và thành lập vào bảy năm trước. Lúc ấy ở nước Bột Hải có phản loạn Cao Vĩnh Hưng, người Liêu lúc ấy thảo phạt gặp bất lợi, bị người Nữ Chân ủng hộ Cao Vĩnh Hưng đánh bại, vì thế Thiên Tộ Đế để Yến vương Da Luật Thuần chiêu mộ những dân chúng đói khổ ở Liêu Dông tòng quân, lấy ý tứ báo oán quân Nữ Chân mà đặt tên là "Oán quân".

Trong lúc ấy đám người Liêu Đông này chỉ vì tranh một miếng ăn mà tòng quân, nhưng Liêu quốc lúc này như mặt trời sắp lặn, đãi ngộ với đội quân này rất tệ. Cuối cùng, "Oán quân" chưa giành được thắng lợi nào mà lại nhiều lần phản loạn. Hai năm trước, trong lúc các Đổng Tiểu Sửu và các thủ lĩnh Oán quân khác vì đánh giặc bất lợi mà khởi nghĩa vũ trang, những người như Da Luật Tư Đổ, Tiêu Can liền đứng ra dẹp loạn. Quách Dược Sư biết rằng Oán Quân cũng không hề chống lại, giết chết Đổng Tiểu Sửu, chấp nhận chiêu an, đó cũng chính là lần đầu tiên y nhìn thấy Tiêu Can.

Lúc ấy từng có lời đồn thổi rằng Da Luật Tư Đổ vì muốn một lần giải quyết triệt để việc của Oán quân nên đã thương lượng với Tiêu Can, thẳng tay một lượt giết sạch Oán quân, làm một mẻ, khoẻ suốt đời. Nhưng Tiêu Can tính tình quang minh lỗi lạc, cho rằng "Có những người trung nghĩa nhất thời làm tòng phạm vi bị cưỡng ép, sao có thể giết sạch toàn bộ". Tiêu Can mở miệng cứu một mạng đám người Quách Dược Sư, sự tình truyền ra, trong lòng mọi người đều mang ơn Tiêu Can. Quách Dược Sư lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Can liền cảm nhận được sự ung dung quý khí trên người đối phương, đó là khí phách của kẻ bề trên, khí phách anh hùng không sợ khiêu chiến, ngạo nghễ với tứ phương.

Nhưng trong lòng y lại chưa thấy thần phục, chỉ có sự có sợ hãi và nhỏ bé.

Oán quân ở trong mắt của những người này, kỳ thật không được coi là người. Lúc trước đối phương chiêu mộ đám dân đói khổ, chẳng qua là vì ý muốn thí mạng, những người bên phía mình chẳng qua chỉ là một con tốt thí mạng mà thôi. Nhưng mà tham gia quân đội rồi, cuộc sống của mọi người cũng đâu tốt hơn được bao nhiêu. Kỳ thật những người đã sắp chết đói thì còn suy nghĩ được bao nhiêu, nếu không phải cứ luôn bị cắt xén quân lương, vị trí trong quân đội có khi chẳng bằng con chó, thì những người dân sắp chết đói này có mấy người thật tâm muốn làm phản?

Y hiểu được sự bất đắc dĩ của đám người Đổng Tiểu Sửu, cũng biết chính mình tự tay giết đám người Đổng Tiểu Sửu có bao nhiêu bất đắc dĩ. Khi họ làm công thần dẹp loạn ngồi trước mặt đám người Tiêu Can, khi Tiêu Can khen ngợi công lao của bọn họ, điều y cảm nhận được, như cũ vẫn chỉ là sợ hãi.

Phía trên kia đấy, chính là lão hổ, mà bọn họ thậm chí ngay cả cẩu cũng không bằng, có lẽ chỉ được coi là con gián. Đối phương có thể bình thản mà thảo luận vấn đề có thể làm cả vạn người phía mình một lượt giết sạch hay không, cũng có thể nhẹ nhàng giữ lấy tính mạng cho cả vạn người bọn họ, để biểu đạt lòng nhân hậu của bọn họ. Khi người khác cảm thấy may mắn, y nhìn thấy khí độ ung dung của Tiêu Can, chỉ cảm thấy sợ hãi.

Lão hổ duỗi duỗi móng vuốt, lười biếng gảy con giản trước mặt một cái, ngáp một cái, buông tha cho nó một mạng.

Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Can, y dù trải qua hàng trăm trận chiến vẫn chỉ cảm thấy sợ hãi.

Ý nghĩ này vốn là cũng không còn mãnh liệt đến vậy, biết được người Kim, người Võ liên thủ tấn công Liêu quốc, đám người Tiêu Can đã bắt đầu không tín nhiệm hệ thống quân đội, bởi vì trong lịch sử đã có một Oán quân phản loạn. Một lần ấy, Tiêu Can vốn đã buông tha Oán quân một lần quả nhiên tự mình động thủ, chỉ có Quách Dược Sư nhạy bén nhất, y ngay trong lúc ấy cổ vũ mọi người đầu quân cho Võ triều. Chuyện sau đó đã chứng minh, quyết định này qua nhiên là chính xác.

Ngày ấy, Quách Dược Sư chợt phát hiện y không thể là một con gián, càng không thể làm một con chó, ít nhất y muốn làm một con người.

Sau đó y vạch ra kế hoạch đánh chiếm Yến Kinh, nhưng mà quan lại trong Võ triều thật sự rất ngu xuẩn, Tiêu Can trở về như một cơn ác mộng dồn nén tới. Y cũng từng nghĩ tới trên chiến trường dồn sức vào một đòn tấn công, nhưng sự tan tác nhanh chóng của quân đội Võ triều làm rối loạn kế hoạch của y, cuối cùng thậm chí ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có, y chỉ có thể chạy trốn dưới sự yêm hộ của số ít huynh đệ.

Ngoại trừ một tiếng mắng to lúc đầu trong doanh địa, y cũng không có chút gì oán hận với người luyện võ, chỉ có thể không ngừng tăng cường quân bị và bắt phu đinh. Y lợi dụng chức vụ cướp đoạt một lượng lớn tiền vàng, rồi dàn xếp các huynh đệ, mặt khác lại tặng lễ vật cho các quan lại trong triều, bời vì quan viên trong Võ Triều đều rất thích điều này.

Mọi người thích, y mới có thể có được lương thảo, binh khí cac đồ trợ cấp. Có thể mọi người thấy chuyện y bắt phu đinh đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, y cũng biết một bộ phận quan văn bất mãn, từng đưa số cá nhân của y trình lên triều đình, y liền đưa nhiều tiền bạc đến chỗ đối phương hơn. Sau khi Thường Thắng quân được thành lập, một bộ phận huynh đệ đã bắt đầu trở nên có ngạo khí, khi có đụng độ với người Kim, đầu tiên là y xuất đầu lộ diện, sau đó mọi người đều tỏ vẻ bất mãn:

- Không có thành tích thắng lợi gì cả, các người làm gì cũng không được tính, tất cả nhịn cho ta!

Lúc này Tiêu Can xuôi về phía nam, y cũng âm thầm ẩn nhẫn một thời gian dài, chấp nhận áp lực đến từ bốn phía, đầu tiên là khiến đám người Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân kể qua một chút về thành tích của đối phương, rồi sau đó lẳng lặng chờ đợi thời cơ, chờ đợi đến tận lúc này.

Mây bay lưu chuyển, ánh mặt trời rực rỡ, dưới cái nóng vẫn thuộc về mùa hè, cờ lớn màu lửa đỏ của Liêu Quốc thật giống như một ngọn lửa ngưng tụ mãnh liệt của Liêu quốc. Dưới mặt lá cờ lớn, còn có vị anh hùng sững sững như núi. Hiện giờ đang có mấy vạn người đang giằng co trên chiến trường, sẽ gây sức ép về phía bên này.

Quách Dược Sư lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, sừng sững như một khối đá nhìn về phía trước. Chỉ có tuấn mã dưới thân dường như cảm nhận được bất an, hơi hơi giật giật. Y tự tay vuốt ve, vỗ vỗ phần cổ của nó, trong lòng âm thầm nói một câu gì, nét mặt lại càng thêm lạnh lùng trầm ổn.

Sát khí đã tràn ngập ra.

Ở phía nam Hoàng Hà, mùa xuân hàng năm thường đàn cá chép ngược dòng vượt qua núi Long Môn, đuôi sau khi đốt qua lửa trời liền biến thành đuôi rồng. +

Tiền phương, chính là Long Môn của y rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện