Dịch giả: luongsonbac1102Sau khi đến Lại bộ báo danh rồi đến phủ Hữu tướng quân thăm hỏi việc này, Lý Tần cũng tạm thời lưu lại kinh thành ít ngày.
Theo lý mà nói thì kinh thành chính là nơi quan to quyền quý và các thế hệ thứ hai của các gia tộc tụ hội, một huyện lệnh nhất phẩm nho nhỏ, cho dù có thăng quan thì cũng chẳng ai thèm ngó ngàng đến y. Tuy nhiên vì sự khoản đãi của Ninh Nghị với đám người Hữu tướng quốc nên trong khoảng thời gian ngắn ngay sau đó, y thật ra lại không hề cô quạnh mà liên tục tham gia vào các hoạt động xã giao, cuộc sống cũng rất vui vẻ nhiều màu sắc. Mà trong đó người hay đến tìm y nhất chính cũng là cháu của Tần Tự Nguyên, thập lục thiếu của Tần gia, Tần Thiệu Du.
Nói đến người tên là Tần Thiệu Du này, y quen biết Ninh Nghị chủ yếu là do Tần Tự Nguyên lúc trước tùy ý an bài. Sau khi Tần Tự Nguyên khôi phục lại, các thân tộc đều đến đầu nhập dưới trướng của y, y lại không thể từ chối, uyển chuyển khéo léo đẩy một số người ra, lưu lại một số nam tử thông minh trẻ tuổi bên người, Tần Thiệu Du chính là một trong số đó. Nhưng ở một nơi như chốn kinh thành này vừa muốn phô diễn tài hoa lại theo kịp sự dạy bảo của Tần Tự Nguyên thì không phải chuyện chỉ cần thông minh một chút là có thể đạt được. Có thế lực của tướng phủ, không lâu sau đó, Tần Thiệu Du cũng hòa vào trong đó, thậm chí sánh với những hồng nhân (người tâm phúc của bề trên, rất được những người khác quan tâm, hoan nghênh) chốn kinh thành như Cao Mộc Ân.
Tần Tự Nguyên biết rằng sau lúc đó có nhắn đến y, cũng may Tần Thiệu Du tuy sợ hãi vị bá phụ này nhưng ít nhiều còn biết tiết chế. Sau đó theo sự an bài Tần Tự Nguyên, y đến chiêu đãi Ninh Nghị. sau khi Tần Thiệu Du biết được sự ưu ái của bá phụ dành cho mình liền khiêm tốn quan sát, không lâu sau đó lại hoàn toàn bị thuyết phục bởi những việc Ninh Nghị đã làm. Sau khi Ninh Nghị định cư ở kinh thành, y lại càng thường xuyên lui tới Ninh phủ hơn.
Trên thực tế, trong tướng phủ, phụ tá khách khanh rất đông, người thông minh ở đâu cũng có, như Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn, Thành Chu Hải, thậm chí cả đám môn sinh khác của Tần Tự Nguyên. Tuy nhiên, những người này hoặc là lớn tuổi, hoặc là dung nhan tính cách chính trực, hoặc là rất có nhuệ khí. Chỉ có Ninh Nghị xấp xỉ tuổi của y, nhiều khi đứng nói chuyện với y rất vui vẻ. Y khâm phục Tần Tự Nguyên, cũng khâm phục Ninh Nghị, đằng sau của việc khâm phục là ý định bắt đầu học tập theo Ninh Nghị.
Một người nam nhân luôn lấy một nam nhân khác làm gương để noi theo, Tần Thiệu Du chính là đang trong giai đoạn này. Đương nhiên, khí phách và mưu lược của Ninh Nghị đương nhiên không phải muốn học mà có thể học được. Lúc mới học theo, luôn là học theo thần thái và cách nói chuyện. Không lâu sau đó, mấy lần cùng Ninh Nghị trao đổi đã giúp y dần dần tìm được vị trí của mình.
Nếu xét về thông minh tài trí thì y tuyệt đối không bì kịp đám người cơ trí kia, nhưng y lại là họ hàng của Hữu tướng quân, đã không bì kịp bọn họ, liền muốn kết giao với bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu. Trong suốt quá trình qua lại với đám người Ninh Nghị, y vẫn giao lưu với đám người Biện Lương. Lần này y không qua lại với đám người Cao Mộc Ân nữa mà là có ý tiếp xúc vào giới văn nhân danh sĩ, khiêm tốn đối đãi, qua lại, tạo quan hệ và tiến cử một vài thư sinh có tiếng tài hoa. Quan trọng nhất là cố ý đến làm thân với những kẻ tài hoa trong mắt y như Ninh Nghị, Tần Tự Nguyên, nhất là đám bạn đồng môn cũ của Tần Tự Nguyên.
Y là người của Hữu tướng phủ, cho dù tài học không cao nhưng muốn kết thân thì cũng chẳng kẻ nào dám không nể mặt. Từ đó mà qua lại với những người này, cách đối nhân xử thế của y cũng đã có mấy phần giống cái người ta hay gọi là khí chất của danh sĩ công tử.
Trong đám con cháu của Tần Tự Nguyên, cũng có những người ở lại kinh thành, dốc sức học tập. Nhưng trong nửa năm qua, Tần Tự Nguyên lại bắt đầu tỏ ra hài lòng về y, khen ngợi sự tiến bộ của y. Hai tháng gần đây, hòa thượng Giác Minh có quan hệ thân thiết với tướng phủ cũng thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với y, chỉ điểm một số thứ, mà sau khi qua lại với những người này, y cũng hiểu biết về các điển tích thơ văn hơn rất nhiều.
Bởi vì những điều này mà Tần Thiệu Du lại càng thêm tin phục Ninh Nghị. Sau khi Lý Tần thượng kinh, Ninh Nghị từng nói:
- Người này rất có tài học, hơn nữa rất có bản lĩnh
Tần Thiệu Du liền chủ động nhận trách nhiệm chiêu đãi, an bài những cuộc du ngoạn rồi cả hội họp bình luận văn thơ, tiệc tùng thanh lâu, rất nhiệt tình.
Lý Tần cũng rất hiểu điều này nên cũng không từ chối mấy chuyện xã giao đó. Được công tử của tướng phủ đích thân đón tiếp cũng là một bàn đạp đưa y đến danh lợi, không lâu sau đó trong vài lần hội tụ văn nhân phô triển thơ phú lại càng khiến cho tài tử Giang Ninh nổi danh trong đám người Biện Lương Đến lúc này, kinh nghiệm làm quan khiến y càng thêm thành thục, trầm ổn, nếu như nói lúc trước y đối với việc nổi danh trong đám văn nhân trẻ tuổi này vẫn có lòng hư vinh của tuổi trẻ, một mực theo đuổi danh tiếng, thì bây giờ y đã lĩnh hội được những điều phồn hoa vui sướng trong đó, cũng không quá vì thanh danh mà sa vào trong đó nữa.
Mà trên thực tế khoảng thời gian gần đây, Biện Lương và nhận được tin Quách Dược Sư đánh bại Tiêu Can, các nơi đều hứng khởi ăn mừng. Trên thì các công khanh đại thần riêng tư chúc tụng, tầm trung thì tới văn nhân mặc khách mở hội thi ca, đến thanh lâu rất náo nhiệt, đến cả một số thương gia, bao gồm Trúc Ký tạm dừng buôn bán, quay lại đóng góp cho đất nước, biến tất cả các thành thị đều ngập trong không khí vui mừng như ngày xuân năm mới.
Nếu như nói việc Đồng Quán thu phục Yến Kinh đã dẫn đến từng trận từng trận thắng lợi tiếp theo vẫn ít nhiều có kẻ còn biết rõ nội tình trong đó, thì thắng lợi hiện nay đã xua tan toàn bộ nghi ngờ của mọi người với "Thịnh thế".
Hề vương Tiêu Can là một đại tướng quân trụ cột của Liêu quốc, cho dù trong tình hình người Nữ Chân khởi sự, càn quét qua phía bắc gần như dẫm nát mọi thứ dưới gót sắt cũng không thể ngăn cản được ánh hào quang của người này. Thừa tướng Liêu quốc, Hề đại vương của sáu bộ, cuối cùng là người nắm giữ binh mã của Liêu quốc, chống lại sự tấn công của người Nữ Chân. Mặc dù đa phần mọi người đều nói là Liêu quốc đã không chịu nổi một đòn, song khi Quách Dược Sư thật sự khiến người này đại bại, mọi người mới vỡ òa trong niềm vui sướng.
Lý Tần cũng đắm chìm trong niềm vui này, cùng Tần Thiệu Du làm quen với một vài nữ tử khá nổi danh ở kinh thành, cũng kết giao với vài người trẻ tuổi có tài học nổi danh. Trong đó có cả học sinh của thái học viện Trần Đông, tuy nhiên Tần Thiệu Du cũng không thích người này, bởi vì đối phương từng đến nhà chỉ trích Ninh Nghị không biết cầu tiến, uổng công là người đọc sách.
Kinh thành là vùng đất điển hình, chuyện thiên hạ phức tạp nan giải đều hội tụ ở đây. Cùng lúc cảm nhận được mùi vị này, y cũng tìm hiểu đủ loại sự tình trên chốn quan trường, bao gồm nỗi lo về tình hình tai nạn khắp nơi, tiếp theo là làm sao phân bổ cứu tế, bình ổn giá lương thực tăng cao, bao gồm cả những kế hoạch với những nước mạnh trong vòng hai năm tới, thậm chí còn hy vọng triều đình cảnh khác một chút khi giải quyết vấn đề Quách Dược Sư.
Đương nhiên từ sau khi làm quan, mỗi ngày đều cảm thấy làm không hết việc, y suy xét đến những chuyện này, cũng không cho rằng là cực kỳ bức thiết. Đó giống như những người thanh niên thời hậu thế lo lắng phẫn nộ với tình hình quốc gia, mặc dù có thời điểm có thể nói đất nước đã đến bên bờ nguy vong, nhưng nếu đưa mắt nhìn lại, thế giới xung quanh vẫn cứ bình tĩnh chuyển động, nếu ai cũng lo lắng rối loạn thì sao có thể sống nổi qua ngày.
Về cá nhân, y viết ra mấy kế hoạch và ghi chép, chuẩn bị nếu có cơ hội sẽ lần lượt giao lại, hoặc là diễn giải trước mặt Tần Tự Nguyên. Đồng thời y cũng tìm hiểu người chiêu mộ y vào kinh rốt cuộc là ai, đương nhiên nhất định là có liên quan đến Hữu tướng, với cả chuyện sẽ an bài y vào chức vụ gì, dụng ý ra sao.
Việc này Tần Thiệu Du không biết, Ninh Nghị cũng không nói với Lý Tần rõ lắm là y biết hay không biết. Theo y, khả năng Ninh Nghị không biết rất lớn. Bởi vì cho dù Ninh Nghị có thể ở trước mặt Tần Tự Nguyên nói chuyện, thì thân là một tể tướng, cũng không thể đem việc an bài quan viên nói với một thương nhân.
Mà đối với Ninh Nghị, cái nhìn của hắn không cực đoan như Trần Đông, nhưng nhiều ít cũng có chút ngao ngán, có chút đáng tiếc.
Thời gian gần đây nhất, y và Ninh Nghị gặp nhau mấy lần. Ninh Nghị đối với y vẫn là thân thiết và chiếu cố, có đôi khi cùng hắn tán gẫu lại nói đến chuyện làm huyện lệnh, rồi bàn đến tình trạng cuộc sống của những người dân đen thuộc tầng lớp thấp nhất. Ninh Nghị thực sự không phải là một người không am hiểu tình hình các nơi, nhưng ở trong mắt Lý Tần, những hiểu biết này của đối phương, hiển nhiên cũng là vì việc buôn bán. Y cũng không nắm được ý nghĩ của Ninh Nghị. Khi mới bắt đầu quan biết, việc Ninh Nghị vận chuyển trứng muối khiến y âm thầm khen ngợi, y cũng từng tham gia hỗ trợ trong đó, nhưng dù sao đó cũng chỉ là việc nhỏ, đại trượng phu sao có thể chỉ biết quan tâm đến mấy việc này!
Một mặt khác, những lời nói sùng bái của Tần Thiệu Du lại càng khắc sâu thêm ấn tượng ban đầu về người này.
Kinh doanh lợi hại, hiện giờ thậm chí còn phụ giúp quản lý thu nhập trong tướng phủ. Có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, khiến các kẻ thù trong lục lâm vừa nghe tin đã sợ mất mật. Bản lĩnh trong việc buôn bán cũng rất cao siêu, các sản phẩm xa hoa mới ra mắt đã rất nhanh càn quét thị trường. Y biết đến sự khuếch trương của Trúc Ký, lần này lại ở trong phòng thượng hạng của Trúc Ký, càng có thể tận mắt nhìn thấy hết thảy.
Đóng gói đẹp đẽ tinh tế, lại thêm nước hoa đắt tiền, xà phòng thơm, độ xa hoa lãng phí chỉ sợ phải cao hơn giá trị chế tạo gấp mấy chục lần. Vài quả trứng chim cút đựng trong bình sự tinh tế mỹ lệ có thể bán
mười mấy lượng bạc, chưa nói đến những dược liệu trân quý có công dụng kéo dài tuổi thọ. Quạt giấy chào giá kinh người, phiếu bán hàng và rất nhiều thứ khác nữa. Những thứ cố quái và những vật phẩm trân quý được đưa lên xe ngựa của Trúc ký đưa ra các địa phương xung quanh đẩy mạnh tiêu thụ, thậm với việc kinh doanh y phục, vải dệt của Tô gia do thê tử hắn đảm đương cũng đầu tư rất tỉ mỉ vào thiết kế, nhìn vào rất đẹp đẽ và có khí khái, bên trên còn gắn thêm nhãn hiệu "Tô Ninh" rất đẹp. Nhưng giá bán ra quả thật dọa người, mà nghe nói có một bộ phận phú thương đã coi việc mặc những trang phục này lấy làm đắc ý.
Những chuyện này, lại làm tăng thêm "tiền hô hậu ủng" mỗi khi Ninh Nghị ra ngoài, lại càng làm tăng yêu cầu và quản thúc đối với mỗi người làm công trong Trúc Ký, mỗi ngày sẽ đọc một vài quyển sổ tay bất kỳ của một vài người, đây chính là cái gọi là phú hộ càng giàu có lại càng tham lam, ngang ngược, bắt đầu nuôi dưỡng tư nô và có tính bài ngoại. Tuy rằng thủ đoạn lợi hại, nhưng chung quy không phải đạo nghĩa của kẻ quân tử.
Trước khi rời kinh, dù sao cũng phải tìm một thời cơ thật tốt để khuyên nhủ hắn, như vậy khó tránh khỏi phụ lại nghĩa tình bằng hữu.
Ánh nắng mùa thu xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, những chiếc lá vàng rơi xuống đình viện. Trong một cuộc tụ tập ở phường Tiểu Khúc, khi có người đến cạn ly rượu với y trong lòng y vẫn như cũ suy tư chuyện này nhưng nhanh chóng đứng dậy nâng chén lên nói chuyện xã giao.
Cùng lúc ấy vào buổi chiều, Ninh Nghị dẫn bảy tám hộ vệ, xuống xe đi đến hậu viện của Hữu tướng phủ. Tiến vào trong hậu viện, các hộ vệ đều tự tản ra, chỉ có Chúc Bưu đi theo tiến vào nội viện. Khi đang rảo bước tiến vào nội viện của phủ Hữu tướng, đi ngang qua gặp Nghiêu Tổ Niên liền chào hỏi:
- Niên Công, hôm nay ra sao rồi? Sự tình đã có manh mối gì chưa?
Nghiêu Tổ Niên vuốt râu mỉm cười:
- Sáng nay có tin, trận chiến ở Phong Sơn đã có kết quả, Quách Dược Sư đánh đại bại Quỳ Ly Bất, hiện nay đang phô trương thanh thế, tàn quân của Tiêu Can đã quét sạch sẽ rồi!
- Thật tốt quá
Ninh Nghị cũng cười rộ lên:
- Trận chiến này có thể thắng, cho thấy khi trước không phải là do may mắn. Tối nay thêm đồ ăn, ta mời khách
Từ hạ tuần tháng bảy đến nay đều xảy ra chiến sự, đến mấy hôm trước có tin Quách Dược Sư đối đầu với tàn quân của Tiêu Can là Quỳ Ly Bất. Đây là đội quân cuối cùng của nước Hề sau khi Tiêu Can chết, Quách Dược Sư đã chiếm ưu thế, nhưng vẫn như cũ không hề khinh thường đối phương. Lúc này biết chắc chắn, đám người Ninh Nghị đều là vui mừng từ tận đáy lòng. Tuy rằng trong khoảng thời gian này, chuyện khiến bọn họ phải lo lắng nhất cũng không phải chuyện này.
Ninh Nghị còn đang cười, hòa thượng Giác Minh đã từ bên kia tới:
- Thêm đồ ăn là chuyện tốt, chỉ sợ sau khi thêm đồ ăn, những ngày sau cũng không được nhàn nhã
- Sớm đã đoán trước được, việc cần làm thì mọn người cũng đang dốc sức làm, đều đang đợi kết quả
Ninh Nghị chắp tay trước ngực, cười và chào hỏi hòa thượng Giác Minh.
Không lâu sau, mọi người tiến vào thư phòng, những người có mặt gồm Nghiêu Tổ Niên, Kỳ Khôn, hòa thượng Giác Minh, Ninh Nghị cùng với ba gã phụ tá ở trong tướng phủ. Bảy người lại thêm Tần Tự Nguyên, cơ bản đã nằm trong tay toàn cục của phủ Hữu tướng. Ninh Nghị cũng là bởi vì muốn phô diễn khả năng quyết sách và khống chế lực lượng nhiều tuyến mới đến tham gia cuộc họp này. Trong tướng phủ cũng có những người khác năng lực còn cao hơn, nhưng những nhân tài phụ trách các công việc riêng khác nhau thì không phù hợp đến tham dự cuộc họp này.
Một quốc gia có hàng ngàn hàng vạn con người, người thật sự gây ra hàng ngàn hàng vạn chuyện này chuyện kia, cũng không chỉ có một mình phủ Hữu tướng. Hiện nay ở phủ Lý Cương, phủ Thái Kinh, phủ Đồng Quán và rất nhiều nơi khác chỉ sợ đều có một cục diện giống nhau xuất hiện, đang gánh vác lo lắng cho rất nhiều việc, mà ở phía Ninh Nghị, bên phía Hữu tướng phủ có lẽ thắng lợi của Quách Dược Sư đã khiến thiên hạ khiếp sợ. Nhưng thời gian gần đây, việc mọi người đang làm cũng không chỉ là tới tấp đến chúc mừng, mà còn vì ứng phó với toàn bộ thế cục thiên hạ, nội ưu và ngoại họa. Kỳ thật còn có rất nhiều chuyện khủng khiếp gấp trăm vạn lần những việc xảy ra khi hắn kinh doanh đều bị thúc đẩy phát triển lên.
Bởi vậy không lâu từ khi về Hoàng thành, Tần Tự Nguyên cũng chỉ là hơi chút tỏ ra vui mừng, liền bắt đầu nói đến chính sự.
- Trận đại thắng ở Phong sơn lần này, đã kéo theo rất nhiều chuyện khác, bao gồm các hoạt động trước đó của chúng ta nữa. Thánh Thượng tinh thần cũng tốt, sau này còn phải quyết định rất nhiều chuyện quan trọng. Hôm nay ở trên điện, hành động của Đàm Chẩn rất nhanh. Người muốn Quách Dược Sư cứu nạn những người dân bị đói ở Liêu Đông. Hiện giờ có thể có chiến thắng này, đủ thấy những người trung nghĩa, anh dũng vẫn còn đang ẩn nấp chưa hiện thân. Để phòng người Kim sau này bội ước, phòng bị một cách chu toàn, hắn đề nghị chiêu mộ nghĩa quân do người Hán thành lập ở Hà Đông, Hà Bắc. Hiện giờ đám phỉ tặc, hạng người như Điền Hổ, nếu là trung nghĩa, cũng có thể chiêu an. Đồng Xu Mật cũng ủng hộ việc này, hẳn là rất nhanh sẽ được thông qua.
Tần Tự Nguyên nói xong những lời này, Ninh Nghị lại hơi hơi nhíu nhíu mày, Nghiêu Tổ Niên bên kia nói:
- Chuyện mà Đồng Xu Mật muốn rút lui, đương nhiên là chính là đây rồi
Hòa thượng Giác Minh ngồi ở một bên, khẽ mỉm cười:
- Đồng Quán muốn hoàn toàn từ quan, Đàm Chẩn lại muốn thăng chức, những chuyện trong dự liệu bắt đầu xảy ra rồi Nhưng Lập Hằng, lúc trước vẫn luôn cho rằng người Kim sẽ xuôi nam, bây giờ điều này lại càng thêm chắc chắn, vì sao vẫn cứ nghiêm túc như vậy?
Y vừa hỏi, Ninh Nghị liền cười cười, lắc đầu:
- Nhạn Môn quan phía bắc vốn là vùng đất của Liêu quốc, Quách Dược Sư lùi về, cho y lương bổng chiêu mộ dân đói đánh giặc thì không sao. Nhưng phía nam Nhạn Môn quan, vốn là đất của chúng ta, nếu cứ rập khuôn như vậy thì ta lại thấy không hợp lý. Như ta không hiểu việc nhà binh, có lẽ cũng là chuyện tốt.
Tần Tự Nguyên lại gật gật đầu:
- Kỳ thật Lập Hằng nói rất có đạo lý, đặc biệt là việc chiêu an đám người Điền Hổ, cho bọn chúng danh phận, ngược lại là nuôi hổ thành họa, Đổng Bàng Nhi đó chính là tấm gương, hừ!
Tiếng hừ lạnh này của Tần Tự Nguyên cũng rất bình thường, Đổng Bàng Nhi là một thủ lĩnh quân khởi nghĩa phản Liêu trước đó vài năm, bị người Liêu đánh bại, đầu hàng Võ triều. Đồng Quán chiếu hàng y, lập nên công tích thành công chống đỡ quân Liêu, hiện giờ làm Tuyên sử ở Hà Đông, trở thành mối hại của địa phương. Nhưng người như vậy tạm thời cũng không có cách nào đụng vào, đó là mặt mũi của Đồng Quán, vài năm qua, đặc biệt trong thời gian gần đây, thân phụ của Đồng Quán có công lớn thu phục Yến Vân, hơn nữa chiến thắng của Quách Dược Sư, có thể nói là "đại diện cho hiện tài khắp đất nước", bây giờ lại muốn từ quan để lưu lại thanh danh. Tần Tự Nguyên đã rất không vừa lòng với kẻ như Đổng Bàng Nhi rất lâu, nhưng bây giờ đối phương đã quy thuận rồi, cũng đâu thể đụng đến y nữa.
Đương nhiên lão rất kiềm chế, chỉ hừ một tiếng:
- Bất kể như thế nào, bên phía Lý tướng lo chuyện đối ngoại, nhiệm vụ của chúng ta chung quy vẫn là đối nội. Như Lập Hằng nói, phía bắc chuẩn bị không được bằng chúng ta. Thánh Thượng cũng đã hạ lệnh củng cố biên phòng, bên phía Sơn Tây đã hạ lệnh chiêu mộ những người đầu hàng khắp nơi. Hai việc khi trước chúng ta phải làm: việc đầu tiên đã có thể động thủ, việc kia thì còn phải đợi xem thái độ của đám người Thái Thái sư và Đồng Xu Mật.
Tần Tự Nguyên gõ nhẹ lên bàn:
- Phía bắc khi trước đã nói qua, tiếp xúc với trị châu Bình Châu là Trương Giác, có thể bắt đầu thiết lập mối liên minh. Vùng đất U Yến, người Kim vẫn luôn vi ước không chịu trả lại, Thánh Thượng cũng rất tức giận, sớm đã nói phải cho chúng biết thế nào là lợi hại. Hiện giờ Quách tiết độ đánh đại bại Tiêu Can, tin tưởng cũng có thể khiến người Kim kinh sợ. Trương Giác sớm đã muốn dẫn binh Bình Châu đến quy thuận triều đình của ta, hiện giờ đã đến lúc rồi. Đây là chuyện ở phía bắc
- Về phần chuyện còn lại, mới thực sự là khó giải quyết
Tần Tự Nguyên dùng một chút.
- Hai bên nam bắc, thiên tai thì đã cứu nạn rồi, nhưng vấn đề giờ mới bắt đầu, hiện giờ giá lương thực tăng nhanh như vậy, thân hào đại tộc các nơi đều nhúng tay vào. Lương thực cứu nạn khi đến được vùng thiên tai, mười thì đã mất chín, cứ như vậy thì có bao nhiêu lương thực cũng vô dụng, huống chi còn phải bảo đảm bắc phạt. Năm nay... đã vận chuyển hơn sáu mươi vạn quan tièn lên phía bắc, đấy là nhà giàu sang quyền quý có nhiều xuất tiền, bây giờ bọn họ đang muốn thu về một ít. Ta cũng không biết việc liên kết với đám người Thái Thái sư, Đồng Xu Mật sẽ có kết quả ra sao, có thể được sự đồng ý của bọn họ không?
- Nhưng nếu không có kết quả gì...
Ánh mắt của Tần Tự Nguyên đảo qua mọi người:
- ... Chúng ta phải nghĩ đến chuyên dùng sức mạnh rồi!