Dịch giả: luongsonbac1102Năm nay gặp nạn đói, nhà giàu phát cháo miễn phí, Quách gia là hộ đứng đầu việc này ở huyện Hiếu Nghĩa, nhưng thật sự phát cháo miễn phí đâu chỉ có một mình Quách gia. Trong huyện Hiếu Nghĩa cũng có mấy hộ gia đình nữa thỉnh thoảng bố thí cơm và cháo, trong huyện cũng được quan phủ cứu tế. Lần này sau khi gặp tai họa, lương thực dự trữ các nơi tuy rằng không nhiều lắm nhưng quan phủ vẫn luôn phải đảm bảo một số người được sống sót, điều này cũng rất phù hợp với lợi ích của đám cường hào.
Nhưng cứu tế như vậy cũng không đủ để ăn no, dù sao cũng vẫn phải có những người vứt bỏ tôn nghiêm, đi tranh cướp cật lực mới có thể sống sót. Cứ như vậy cho dù có đất có vườn cũng lấy tâm trí đâu mà chăm lo, đành phải bán nhà bán đất đi để lấy tiền, đám thân hào nhà giàu nhờ thế lại càng tích lũy thêm nhiều đồn điền đất đai.
Từ một khía cạnh nào đó, nếu chỉ nói đến ích lợi mà không bàn đến tôn nghiêm thì càng thấy nhiều hơn ở giai đoạn tư bản hoành hành sau này. Nếu là ở cổ đại, lại là vùng nông thôn sức sản xuất không cao, mọi người vẫn là tương đối có cốt khí, đương nhiên, loại khí phách này thể hiện ra rất đơn giản, chỉ cần trong nhà còn một chén gạo cũng không muốn cầu cứu người khác quá nhiều, kẻ hơi có tiền tài một chút lại càng quan trọng thể diện hơn nhiều.
Cũng bởi điều này mà đa phần mọi người khi gặp phải nạn đói, đầu tiên là quan tâm đến lương thực, sau đó là vay mượn bạn bè người thân, nếu tất cả mọi người đều không có thì chỉ còn cách bán đất. Nếu cùng cực thêm nữa mới đến mức cầu xin bố thí.
Thường thì khi Quách gia phát cháo miễn phí ở sân lớn trước nhà mình, bởi vì diện tích rộng nên người đến cũng đông hơn, quan phủ thỉnh thoảng cũng đặt luôn quầy phát cháo ở đây. Ngoài ra còn có hai cỗ xe ngựa, thỉnh thoảng cũng chở các sản phẩm lương thực như cháo, cơm bánh mỳ đến đây phát. Nghe nói đa phần những người đến đây đều là người lương thiện, thấy mọi người cơ hàn nên động lòng trắc ẩn, đến đây cứu tế.
Quách gia rất hoan nghênh những chuyện như vậy, dù sao đây cũng là sân nhà y, sau này người khác nhắc đến, cũng là nhắc đến Quách gia nhân từ đại lượng. Đến hôm nay đến kích động mọi người, Quách Minh Nghĩa cũng phải mua chuộc mấy nha dịch coi giữ bạo loạn ở gần đây, để cho quan phủ không quá để ý đến khu vực này. Mới bắt đầu tuyên bố, ai ngờ đâu lời còn chưa dứt đã có kẻ đứng trong đám đông dân chúng hô to:
- Y nói dối!
Người kia vừa cất tiếng, giọng nói rất to truyền khắp cả khoảng sân rộng trong lòng Quách Minh Nghĩa liền biết là không ổn liền hô lên:
- Ngươi là ai, ngươi chính là con chó săn cho đám quan lại
Y hô đến khàn giọng mới có người phối hợp:
- Bắt y đến đây!
Nhưng người kia cũng rất nhanh nói tiếp:
- Các bà con hương thân phụ lão, y đang lừa các vị đấy, đám người Quách gia tích trữ lương thực trong nhà, có ý đồ nâng giá lương thực lên khi bị tra xét đó! Hôm nay y còn muốn kích động các ngươi tấn công quan phủ. Đây là đại tội phản nghịch! Tru di cửu tộc! Quan binh sớm đã lên đường, trong khoảng thời gian một nén nhang nữa là tới! Ai tin lời y, sẽ là đồng phạm của Quách gia!
Trong Luận ngữ, Khổng Tử có nói: nhân chi sinh dã trực, võng chi sinh dã, hạnh nhi miễn (Lẽ sống là phải ngay thẳng, chẳng ngay thẳng mà sống thì ấy là nhờ may mắn tránh...
Người nọ xốc bộ y phục rách rưới lên, để lộ thân hình cao lớn, tóc cắt trọc nhưng lại không phải hòa thượng. Có người nhận ra y, đây là người thường đi theo hai cỗ xe ngựa đến đây phát cháo và cơm miễn phí. Mặc dù quần áo mặc trên mình có chút đáng sợ nhưng khi phát cháo phát cơm miễn phí thì mặt mũi hiền lành, nhiều khi y còn trị bệnh cho vài người trong đám người nghèo đến xin cháo, đã sớm quen mặt với mọi người. Hiện giờ y vừa mở miệng đã nói đến "mưu phản", "tru di cửu tộc", "quan binh sắp đến", tuy rằng không biết có phải thật hay không nhưng cũng là một cú cảnh cáo Quách Minh Nghĩa, cũng dội một gáo nước lạnh lên đầu mọi người.
Quách Minh Nghĩa bên kia bắt đầu muốn lấy giọng nói áp chế y, khi ấy vẫn còn hô to:
- Đây là con chó săn của đám quan lại, chư vị, bọn chúng muốn đổ tội cho ai thì cũng dễ thôi, đâu cần nói thêm, đám cầu quan đó lòng tham không đáy, vừa thấy trong nhà Quách mỗ có lương thực liền ăn gian nói dối
Trong đám người cũng có người hô:
- Quách lão gia là người lương thiện mà
Quách Minh Nghĩa làm việc thiện nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút nền tảng, sau đó lại có người phụ họa:
- Cái mạng này của ta là do Quách lão gia cứu về đấy
- Đúng vậy, chắc do quan phủ nhầm lẫn thôi
- Quách lão gia không phải người xấu...
Lúc này mọi người ngươi một câu, ta một câu nhao nhao lên, nhưng bởi vì mấy câu nói của gã nam nhân đầu trọc kia mà chung quy không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có những kẻ vốn là người của Quách Minh Nghĩa lẫn trong đám người có ý đồ kích động sự ủng hộ của mọi người:
- Bắt lấy chó săn của đám quan kia lại. Lôi y ra ngoài
Mấy người vừa hô hét vừa chen chúc trong đám người đi ra, cầm dây thừng muốn bắt lấy y, lại bị người nam nhân kia một tay bắt lấy sợi dây thừng, dễ dàng vung tay lên, chỉ nghe một tiếng hét to:
- Ai dám xằng bậy!
Sợi dây thừng đứt thành từng đoạn trên không trung, mấy tên gia đình vừa muốn xông đến bắt người đều ngã ngoài trên mặt đất.
- Chư vị, không nên để lão già này kích động, giá lương thực huyện Hiếu Nghĩa tăng lên là do đám người này đầu cơ lương thực. Hiện giờ không phải là không có lương thực, chỉ là do bọn chúng khư khư ôm giữ không chịu thả ra! Hiện giờ Lý đại nhân mới nhậm chức ở Hà Đông sẽ tới ngay, y sẽ lấy lại công bằng cho mọi người, lại có mấy ngàn thạch lương thực mà triều đình chuẩn bị để cứu tế nạn dân giờ đã ở ngoài thành. Quách gia không phát cháo miễn phí, quan phủ tuyệt đối không thể không quan tâm đến các ngươi
Kích động dân đối tác loạn, vấn đề quan trọng nhất là phải thật nhanh, chỉ cần khiến một nhóm người mất đi lý trí, làm ra hành động quá khích, những người còn lại cũng sẽ bị cuốn vào mà khó quay đầu lại được. Nhưng mà người đàn ông đầu trọc ứng phó đã ở đây ngay từ đầu, lời nói của y đáng tin đến đâu thì cũng chưa biết chắc được, nhưng chỉ là mấy câu nói đơn giản cũng đủ để dọa dẫm ngăn cản dân chúng nổi loạn. Quách Minh Nghĩa hiện nay có thể nhanh chóng áp chế sự xao động trong mọi người cũng là do đã có sự chuẩn bị từ mấy ngày trước. Thật sự là không ngờ đến ngay khi hành động lại vấp phải một đòn trời giáng như vậy.
Y ngã thẳng xuống đất trước mặt một đám người, chờ người khác khiêng về nhà xong, y lập tức gọi đứa con trai y coi trọng nhất đến, sai con mình tức tiến đến Tả gia mật báo, cũng hy vọng tìm được sự bảo vệ.
- Tên Lý đại nhân kia đã sớm có chuẩn bị, nhà chúng ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi, con mau đi báo tin cho Tam thiếu, phải nói là ta Quách Minh Nghĩa thề sống chết quyết không buông ra, để y mau nghĩ cách cứu giúp Quách gia chúng ta. Đi mau! Không còn thời gian nữa đâu...
Đứa con đang chuẩn bị đi, lão nhân lại đột nhiên mở mắt, hung hăng nhéo tay y:
- Đợi một chút, từ từ, con không cần đi Tả gia, cứ sai hạ nhân đi báo tin là được. Con tìm một chỗ thật an toàn mà trốn đi, nếu như... nếu như lần này Quách gia chúng ta không gắng gượng qua được, ít nhất vẫn lưu lại được người thừa kế hương hỏa
Lão nhân
này quả thật vẫn còn rất tỉnh táo, biết được tình cảnh của Quách gia hiện nay đã đi đến đường cùng. Trước khi hành sự y chưa ý thức được đến chuyện này, nhưng sau khi bị tên đầu trọc kia đánh, trong nháy mắt y liền ý thức được. Thủ đoạn của vị Lý đại nhân kia hết sức xảo quyệt, sắc bén, bên mình lần này quả là đã đưa mạng đến cửa rồi. Quả nhiên, đứa con trai vừa rời khỏi không lâu, đã có một đội người đầu tiên đến vây chặt lấy các cửa của Quách gia, sau nửa canh giờ, một đội quân đồn trú ở ngoài thành tiến đến chém giết. Lý Tần từ cửa lớn lãnh binh thần tốc tiến vào, đi đến trước giường Quách Minh Nghĩa.
- Quách lão gia, ngươi làm vậy thật không thông minh chút nào
Quách Minh Nghĩa sớm khóc đến nước mắt tuôn đầy mặt:
- Lý đại nhân. Tiểu lão nhân xin nhận tài năng có hạn, tiểu lão nhân cũng là nhất thời bị ma quỷ ám mà thôi
- Vậy thì, thả lương thực
- Lý đại nhân, ngài lòng dạ từ bi, nếu buông lương thực ra, Quách gia sẽ hoàn toàn sụp đổ, tiểu lão nhân chết không có gì đáng tiếc, cầu xin ngài hãy cho Quách gia một con đường sống
Y vừa khóc lóc lại hạ thấp giọng nói xuống:
- Lý đại nhân, Lý đại nhân, có năm vạn lượng bạc và châu báu, là số tiền trấn gia của Quách gia, Xin ngài ra ngoài, ta nguyện hiến cho Lý đại nhân, cầu Lý đại nhân...
Y còn đang nói..., Lý Tần vốn cũng còn đang nghe, lúc này mặt không đổi sắc thẳng người đứng lên, phất tay với người phía sau.
- Niêm phong
Lý Tần động thủ với Quách gia, có thể nói là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Trước tiên hạ ngục, niêm phong nhà cửa, khám xét nhà, trấn an nạn dân. Một phần ý đồ đằng sau đó là sự bày bố đằng sau của Thành Chu Hải.
Không chỉ có như thế, sau khi người nhà của Quách Minh Nghĩa bị hạ ngục năm ngày, Thành Chu Hải thành công khiến đối phương lơi lỏng tâm lý phòng bị, đây cũng là năm ngày đã bào mòn toàn bộ sự kiên cường của Quách Minh Nghĩa. Mà trên thực tế, ngay trong ngày Quách Minh Nghĩa sắp xếp để đứa con trai rời đi, hành tung của đối phương cũng bị người của Mật Trinh ti tìm thấy. Khi khuyên bảo Quách Minh Nghĩa, Lý Tần cũng làm như không biết, đến năm ngày sau mới đem thông tin này nói cho đối phương. Không lâu sau đó, hai bên đã hoàn thành giao dịch.
Quách Minh Nghĩa giữ lại năm vạn lạng bạc trấn gia của mình, sau đó đưa cả nhà rời đến Giang Nam, mãi mãi không quay về Hà Đông nữa, còn Quách gia đã nhả toàn bộ số lương thực và gia sản ra để trợ giúp nạn dân.
Tuy rằng trong lòng Quách Minh Nghĩa cũng hiểu được, phía mình một khi phản bội sẽ khiến cho Tả gia nổi giận. Nhưng một mặt khác, nếu không phản bội, nguy cơ lớn nhất là bản thân mất mạng, người nhà thì bị lưu đày. Việc cân nhắc thì ai cũng hiểu được, dù là kẻ gan lì cứng rắn đến mấy, một khi nhìn thấy được con đường sống thì sẽ vẫn cứ lựa chọn thỏa hiệp.
Phía bên Quách Minh Nghĩa thả lỏng cũng khiến cho giá lương thực Phần châu xuất hiện lỗ hổng, đầu tiên là số lượng lương thực mà quan phủ có thể sử dụng được tăng lên khoảng tám ngàn thạch, mà sức ảnh hưởng ngầm không chỉ có thế, nhà giàu phải nhả lương thực ra cũng khiến cho một phần nhỏ tiểu thương cho rằng giá lương thực sẽ hạ xuống, bắt đầu xuất một phần lương thực ra, sau đó thì Tả gia, Tề gia dù rất tức giận nhưng vẫn phải cố nín nhịn xuống.
Tả Kế Lan lại liên tục có hành động. Tả, Tề tìm đến rất nhiều kẻ có máu mặt, áp lực chốn quan trường đột ngột tăng lên, không ít người tìm đến Lý Tần, bề ngoài thì rất hồ hởi, ngầm cũng là khuyên bảo:
- Làm người nên để lại một đường lui, ngày sau sẽ còn gặp lại
Còn từ hai phía Tả, Tề, trong hành động của Vương Trí Trinh và Từ Mại, hai nhà đã hạ quyết tâm, dùng toàn bộ vốn liếng. Trong nhất thời, không khí Phần châu như con cá kình trong nồi áp suất cũng đánh tan. Lúc này mọi chuyện không chỉ liên quan đến giá lương thực mà còn là thể diện của hai nhà. Ta Kế Lan đã tuyên bố trước mặt người khác rằng:
- Chuyện này ta nhất định phải truy cứu đến cùng!
Thương nhân khắp nơi nắm bắt được tin tức này, giá lương thực đang có khuynh hướng giảm xuống lại lần nữa tăng lên, mà áp lực do quan phu gây nên cũng có phần giảm bớt. Cứ tiếp tục giằng co trong cục diện này, hai bên đều lâm vào bế tắc, đợi đến thời cơ khi đợt tuyết đầu tiên rơi. Ninh Nghị ở kinh thành đang chờ đến thời cơ khi đợt tuyết đầu tiên rơi, mà đối với hai người Vương Trí Trinh, Từ Mại mà nói thì làm con rắn đầu đàn, từ khi thời tiết bắt đầu lạnh thì họ không thể khiến giá lương thực tiếp tục tăng lên, đây quả là một cái tát rất mạnh vào mặt. Sau khi tăng cường thông tin tình báo, bọn họ cuối cùng cũng biết được tên tuổi người sắp đặt thế cục ở kinh thành.
- Người trong tướng phủ phụ trách về giá lương thực lần này tên là Ninh Nghị, các ngươi xem
Tả Kế Lan đưa thông tin tình báo đến trước mặt hai người, lại chau mày:
- Ninh Lập Hằng?
Vương Trí Trinh cũng nhìn y:
- Có phải là kẻ viết chữ rất đẹp đó không?
- Ta mặc kệ hắn viết chữ đẹp đến đâu, ta cũng không quan tâm đám thổ phỉ Lương Sơn chúng lợi hại đến đâu!
Tả Kế Lan xanh mặt:
- Ta nhất định không thể để mất mặt như vậy được!
Tề Phương Hậu nói:
- Ta cũng không muốn mất mặt như vậy
Từ sau khi ý thức được tình hình lần này không hề đơn giản, một loạt hành động của hai bên Tả, Tề quả thật rất nhanh gọn và dứt khoát, quyết đoán chứ không dây dưa như đám công tử nhà giàu hay làm. Nói thêm vài câu, Vương Trí Trinh và Từ Mại nhìn nhau:
- Tam thiếu, Tề thiếu gia, mấu chốt của giá lương thực chính là ở trận tuyết rơi đầu tiên, nếu không muốn thất bại thì trong chuyện này phải nhanh lên, ai càng chuẩn bị tốt thì phần thắng càng cao
- Ta đương nhiên hiểu được
Tả Kế Lan gật đầu:
- Không có ai không có nhược điểm, hắn dùng thủ đoạn trên thương trường, ta phải đoạt được lòng người. Tề thiếu, chú họ của ta ở kinh thành, ta sẽ lên kinh thành, tự mình tìm Ninh Nghị kia nói chuyện, ngươi trấn thủ nơi này có được không?
Tề Phương Hậu gật đầu:
- Nhà ta cũng có chút quan hệ ở kinh thành, để ta viết mấy phong thư, Tam thiếu thay ta mang đi. Việc này cần phải nhanh, không được chậm trễ, ta chờ tin tốt từ Tam thiếu.
- Hừ!
Tả Kế Lan cười lạnh:
- Chờ nắm được nhược điểm của Ninh Nghị, ta liền lấy mạng hắn!
Trong giọng nói lạnh lùng ấy, hành động kế tiếp cũng được quyết định. Ngày hôm sau, Tả Kế Lan xuất môn đến thẳng kinh thành. Cùng lúc đó các thế lực khắp nam bắc cũng có chủ ý này, tràn lên kinh thành. Khi lâm vào cục diện bế tắc trên thương trường, bọn họ vẫn có vô số thủ đoạn lợi hại, có thể sử dụng ở bất kì chỗ nào. Bình thường thì họ dùng những thủ đoạn này để đánh bại địch nhân vô số lần, mà lần này cũng đồng dạng như vậy.