Dịch giả: luongsonbac1102Vào hai tháng trước đây tức là vào tháng tám, hoặc là sớm hơn một chú gì đó, chính là thúc khởi điểm bắt đầu mọi chuyện.
Toàn bộ triều đình, dựa vào hai vị tướng gia làm trụ cột, họ vận dụng sức mạnh khổng lồ ở hai phía nam bắc, nổi lên rất nhiều lực lượng, vận chuyển một số lượng lương thực lớn đến những vùng đang phải chịu thiên tai.
Trong đó, Trúc Ký cũng góp một phần công sức lớn, thêm vào đó là sự giúp sức của nhiều thế lực khác. Bọn họ phụ trách việc liên lạc nam bắc, sắp xếp hành trình cho mọi người, đảm bảo an toàn cho họ, phối hợp với quan phủ để việc vận chuyển có thể diễn ra thuận lợi, khoảng thời gian đó cũng đúng lúc Ninh Nghị đang bắt đầu bận, còn nàng thì còn bận quan tâm vụ án mạng của Đồng Thư Nhi, suốt ngày bận việc chạy qua chạy lại, sau đó mới biết được chuyện về giá lương thực, dần dần nảy sinh nghi ngờ.
Rồi vào khoảng thời gian sau đó, Trúc Ký lại hoãn việc mở rộng chi nhánh lại, mà đúng lúc tâm trạng của nàng không được tốt vậy nên mới muốn cắt đứt mối liên hệ với Ninh Nghị. Trong quá trình đó, từng đoàn từng đoàn người một tiến đến Hà Đông, Hà Bắc, Hoài Nam, Kinh Hồ vân vân, vào lúc mới bắt đầu, bọn họ cũng chỉ là đến với tâm thế của một người làm kinh doanh buôn bán đơn thuần, nhưng trong chuyện này, có một nhóm người đã phát huy được vai trò khá lớn, ví dụ như Diêu trưởng quầy người mà được thanh niên kia nhắc đến, trong quá trình đi từ nam chí bắc, ông ta đã dùng một đạo lý vô cùng đơn giản để soi đường dẫn lối cho họ đi phát cháo miễn phí cho người dân, đồng thời vạch ra ranh giới giữa họ với những kẻ nhà giàu muốn tích trữ lương thực, từng bước từng bước một đạt đến hiệu quả công kích.
Lúc mới đầu nghe thấy, Sư Sư chỉ cho rằng chỉ có một mình Diêu chương quỹ mà thôi, là người lãnh đạo có kinh nghiệm giúp mọi chuyện có thể đạt được đến hiệu quả tốt nhất. Nhưng nghe dần nghe dần, Sư Sư phát hiện ra người có khả năng như vậy không chỉ có một hai người.
Lần này trong mấy lộ đều gặp phải nạn thiên tai, triều đình chỉ có khả năng chống đỡ lại bảy nhánh thương đạo lớn, sau khi tiến vào những vùng thiên tai, thì bảy lộ tuyến này sẽ được phân tán ra, mà trên mỗi một lộ, sẽ nhận được một số lượng nhất định, ở đó có những người mang trong mình đầy nhiệt huyết như Vu gia vậy. Bọn họ vốn dĩ là sống nhờ buôn bán, già trẻ lớn bé bọn họ, đầu tiên là được tiếp xúc rộng rãi với thế giới bên ngoài sau lại gặp được những người có tình trạng thê thảm, gặp những kẻ nhà giàu bất nhân. Từ đó thức tỉnh trái tim căm thù giặc trong họ, và họ bắt tay vào chuẩn bị những lần thứ hai thứ ba đi giúp nạn thiên tai, đồng thời kêu gọi mọi người trong nhà chung tay giúp đỡ.
- Càng về sau này, lương thực càng khó thu mua và khó vận chuyển, nhưng lần này chúng ta đã sớm dự định rằng sẽ phải qua lại vài lần, rồi cuối cùng Vu gia chúng tôi mới vận chuyển vào. Ít nhất phải hai đến ba nghìn thạch mới có thể an lòng được!
- Hai ba nghìn thạch mà cũng nói một cách kiêu ngạo vậy sao, có biết Hầu gia lần trước mà chúng ta gặp không, nhà bọn họ vận chuyển bằng tàu có một lần mà đã được 1500 thạch
- Có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu mà, chúng ta luôn tận tâm tận lực, và chưa bao giờ hổ thẹn với lương tâm hết. Hơn nữa Hầu gia cũng là người thân của chúng tôi, lần trước không phải đã nói, Hầu lão gia muốn gả thất cô nương nhà họ cho Tiểu Lục hay sao. Cũng bởi lúc phát cháo miễn phí Tiểu Lục đã khóc, Hầu lão gia thì lại có thiện tâm biết thế lúc đó ta cũng khóc cho rồi
Văn án:
“Không được công cộng trường hợp bính ta.”
“Không được công khai nói ta là thê tử ngươi.”
“Không được làm cho người ta biết ta với ngươi ở cùng một chỗ.”
Lục C...
- Trời. Ngũ ca không nên nói lung tung, bọn họ cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, việc này không nên nói lung tung ra ngoài
- Việc này sao lại coi là thuận miệng, người ta để mắt đến ngươi. Tuy nhiên nói đến chuyện khóc, nạn dân thì ta đã gặp qua, nhưng chuyện của Cảnh Thanh Thiên đúng là khiến người ta phải khóc mà
- Chuyện đó... nếu lúc đó ta cũng có mặt, không biết với tính tình của ta thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ
Thời gian cứ trôi đi, cuộc nói chuyện giữa bọn họ vẫn tiếp tục diễn ra. Cái nghề mà Sư Sư đang làm này nên đã quen với chuyện đó, nàng rút ra được chút manh mối từ những lời bọn họ nói, rồi chắp vá lại thành một trình tự, nhưng càng chắp vá, trong lòng lại càng cảm thấy khó khăn.
Vũ triều lúc này, nạn đói đâu đâu cũng có, chứ đâu còn là xuất hiện ở một địa phương nhỏ nào nữa, cũng không có là thảm kịch hiếm thấy nữa. Ít nhất ngay bản thân Sư Sư, nàng cũng đã từng gặp qua nạn đói, nhìn thấy chuyện cứu tế, và cả cảnh thương nhân, đại chủ từ nam chí bắc bán lương thực. Hằng năm nạn đói cuối cùng cũng hết, nhưng năm nay lại khác biệt hoàn toàn so với trước.
Những nhân viên trong Trúc Ký này đang cố gắng để có thể khơi dậy được lòng thiện tâm trong tâm hồn bọn họ, cũng lúc đó, từ khắp nơi, khí thế của những người vận chuyển lương thực cũng tiếp thêm cho họ lòng tin rằng mình sẽ không phải cô độc, bọn họ cùng nhau cố gắng, khiến trong trong lòng càng trở nên sôi sục. Nghe được những lời mà đám người trẻ tuổi này nói với nhau nào là "nghe nói phía nam như thế nào" "nghe nói giá lương thực ở Hà Bắc lộ ra sao", Sư Sư nhận thấy được, chí ít trong họ đã có được những đầu mối then chốt, không ngừng cung cấp cho bạn họ những thông tin này, còn chuyện của Cảnh Huyện lệnh, nghe nói chỉ trong mấy ngày đã truyền đến hết những vùng chịu thiên tai, không phải có một thế lực chống đằng sau lưng, có ý thức khống chế thì sao có thể làm được những chuyện này.
Một Huyện lệnh thanh liêm, vào một năm mất mùa đã nguyện để những người trong gia đình mình phải húp cháo, cũng muốn cố gắng hết sức cứu vãn sinh mạng cho những nạn dân, mà vào lúc ông ta đồng ý cho những kẻ nhà giàu bán lương thực thì lại bị bọn chúng phải người đi ám sát, có thể thấy được bọn chúng ác độc đến cỡ nào.
Sau khi những người này tiến vào những vùng bị nạn và thu hút được sự chú ý của họ, mấy nơi đều đã xảy ra xung đột, nhưng sau đó đều đã được giải quyết. Những lời khuyên bảo của vị Diêu chưởng quỹ kia đúng là có hiệu quả, sau này khi họ tiến sâu thêm vào những vùng khác, chuyện một số người bị đám nhà giàu thuê người đánh bị thương đã khiến cho một bộ phận có ý rút lui, nhưng cũng có một bộ phận khác thì càng trở nên kiên cường, trong những lời nói mà đám người trẻ tuổi này nói ra, có vẻ rằng họ cảm thấy chuyện bị đám nhà giàu kia đánh bị thương mà một chuyện đáng tự hào.
Nam bắc các nơi, từng nhóm từng nhóm người đều bị kích động như vậy, lòng nhiệt huyết của bọn họ được khơi dạy lên khi mà tận mắt nhìn thấy những vùng phải chịu nạn. Khiến cho Sư Sư cũng không khỏi liên tưởng đến hành động thu hút những người đọc sách mà khi trước Trúc Ký đã làm.
Tối hôm đó, đến khi mọi người đều đã đi, đêm trăng tĩnh mịch, trong đầu của nàng luôn vang vọng lên những âm thanh đó, rồi bất chợt nàng nhớ đến lòng nhiệt huyết của bọn họ, nghĩ đến chuyện bọn họ đã phải đấu tranh với đám cẩu nhà giàu kia từ nam chí bắc, bất chợt lại nghĩ đến Tả Kế Lan, nghĩ đến Kinh Hồ Tôn công tử, và cả gia tộc Hoài Nam kia nữa, mọi chuyện khiến nàng trằn trọc không thể ngủ say.
Đến cuối cùng thì cảm giác sợ hãi đó vẫn không thể hết được.
Mấy năm gần đây nàng chỉ sống ở kinh thành, cũng vì thân là nữ tử nên có lẽ một số kiến thức có thể không bằng được những người bên ngoài. Nhưng nàng vẫn có thể hiểu rõ được sự đáng sợ của quyền lực. Hành động của những người trẻ tuổi này đương nhiên là đáng khâm phục và kính trọng, giữa chốn nam bắc, những người mà ta có thể kêu gọi được họ đứng lên hô ứng với nhau có lẽ là không ít, nhưng đặt vào bối cảnh triều đình, hay quyền lực chốn thương trường thì bọn họ vẫn không thể làm được một hậu đài vững chắc.
Ở địa phương có lẽ họ cũng là những gia tộc có địa vị không tồi, có điền có đất, cũng có thể được xưng tụng là gia tộc có nhà cao cửa rộng, nhưng Sư Sư chỉ cần nghe qua là biết, những người này đâu đủ tài năng để tiến vào được vòng tròn đó, bọn họ không có người ở kinh thành, còn ở địa phương lại không đảm nhận một chức quan nào to cả, cho dù là có cũng chỉ là một hai người. Nhưng cũng chỉ là quan nhỏ mà thôi. Còn Tả gia, Tôn gia, thương gia Hoài Nam đều là những gia tộc quyền thế, những người có liên quan đến bọn họ đều là quan to một phương, nếu có việc cần, có thể nói được vài lời trước mặt Thái Kinh, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Đồng Quán. Thậm chí còn có người có quan hệ mật thiết với hoàng tộc.
Lúc này đây, nhiệt huyết cũng chỉ là nhiệt huyết, trong khi nói chuyện, dường như cũng lộ ra được một dòng suy nghĩ rằng theo thời gian thì tà không thể thắng chính. Nhưng trên thực tế, nếu không phải lần này Tướng phủ đã nắm chắc được lực lượng trị an trên mấy lộ vận chuyển lương thực. Với bộ dạng như vậy của bọn họ, chuyện đè giá lương thực ắt sẽ bị kẻ khác đè bẹp. Trong quá trình bán lương thực, bọn họ phải tranh giành quyền lợi với đám địa đầu xà, bảo hộ lớn nhất của bọn họ chính là ở đây. Sư Sư cũng hiểu được, để đạt được hiệu quả như vậy thì Tướng phủ và đám người Ninh Nghị đã phải bỏ ra không ít tâm lực.
Mà hiện giờ, bọn họ đang ở thiên nam địa bắc bán lương thực, nhóm gia tộc địa phương quyền thế cũng đã tìm ra được vấn đề mấu chốt, bọn họ bắt đầu hướng đến việc kinh doanh. Nếu như nói chỉ có ba người đã tìm lại được chính mình, vậy thì ngoài họ ra, những kẻ có ý đồ động thủ có lẽ nhiều đến ba mươi, thậm chí là ba trăm người.
Trong lòng mang một nỗi lo lắng như vậy. Ngày hôm sau tâm tình của nàng mang nặng chút lo âu. Nếu như trước đây khi nghe được chuyện của các vị anh hùng hào kiệt, nàng có thể tán thưởng họ gấp ngàn vạn lần. Nhưng chuyện lần này thì không phải vậy, nàng hiểu được sâu trong đó có những gì, ngược lại lại càng cảm thấy sợ hãi.
Trong hai năm qua, vị trí của hai vị tướng tả hữu đã duy trì được một khoảng thời gian rất dài, Lý tướng tính cách cương trực kiên định, Tần tướng làm việc thủ đoạn linh hoạt sắc bén. Hai người một chủ một phụ thúc đẩy mọi mọi việc trong đó có bắc phạt. Những khi mọi việc đến lúc kịch điểm, trong tâm trí Sư Sư vẫn duy trì một ấn tượng, hiện giờ trong kinh thành này, hùng mạnh nhất vẫn còn là những vị quan như Thái thái sư, Vương thiếu sư, vây cánh của bọn họ lan tràn thiên hạ, hiện giờ chỉ là ẩn nhẫn vì đại cục. Nhưng nếu xung đột thực sự bùng nổ, hai vị Tướng gia chưa chắc đã tiếp nổi những chiêu đòn linh hoạt và sắc bén của họ. Bởi vì nếu muốn làm chuyện gì, đám Thái thái sư chỉ đắc tội với dân chúng, không đắc tội tham quan, còn hai vị Tướng gia thì lại đắc tội nhiều với những người quyền quý. Mà còn chuyện lần này nữa, e rằng số người họ đắc tội lại càng nhiều.
Cho dù thủ đoạn của họ có lợi hại đến đâu, nhưng chuyện có thể kháng cự nổi hay không, cho dù nàng là người ngoài cuộc nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Buổi sáng hôm đó, nàng ngồi suy nghĩ đến chuyện này, và sau đó chuẩn bị để buổi chiều đi tìm Ninh Nghị. Có lẽ do nàng đã lo lắng quá, nhưng tốt nhất nên thay hắn mật báo là tốt nhất, Tả gia,Tôn gia nào đó, dù sao cũng không dễ đụng vào. Vậy mà qua buổi trưa, khi nàng vẫn chưa ra ngoài thì có người đến thông báo, nói Tả Kế Lan công tử đến mời nàng đi ra ngoài. Sư Sư muốn kéo dài thời gian, vội kêu nha hoàn mời Tả công tử vào chờ một chút, nói nàng có việc nên phải đợi một hồi, nhưng không lâu sau đó, nha hoàn đi vào nói Tả công tử đang đứng bên ngoài cửa lớn chờ nàng, nói rằng y đã không vào đây ngồi chờ.
Chiêu thức ấy biểu hiện lên khí chất mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách của nam tử, nhưng Sư Sư lúc này vẫn mặc kệ. Nàng vội vàng đi đến tìm Lý ma ma, rồi kể cho bà ta chuyện của Tả Kế Lan, nhờ bà ta giúp nàng đến tìm Ninh Nghị, để chào hỏi trước vài câu, còn nàng sẽ ở lại đây để kéo dài thời gian. Lý Vân nhìn nàng với ánh mắt cổ quái, rốt cuộc vẫn phải tự mình đi mật báo.
Sư Sư đi đến một phòng bên phía lầu đối diện, lặng lẽ mở cửa sổ ra nhìn xem tình hình bên dưới. Bên ngoài, Tả Kế Lan và Vương Trí Trinh đang đứng nói chuyện gì đó, được một lát, cũng có một vị quan viên dừng lại nói chuyện cùng bọn họ, đó là Lý viên ngoại một viên quan Công bộ, không ngờ ông ta cũng quen Ta Kế Lan, hai bên nói chuyện với nhau một hồi, trong lúc nói chuyện thi thoảng Ta Kế Lan vẫn quay đầu lại, nhíu mày nhìn về bên phía Phàn Lâu.
Sư Sư biết rằng nếu nàng không khéo léo mà cứ kéo dài mãi thì sẽ đắc tội với đối phương, nhưng nàng mà đắc tội thì là chuyện nhỏ, cái nàng lo lắng là nếu bây giờ đưa đối phương qua bên Ninh Nghị thì nên nói điều gì, bản thân phải xử trí ra sao để có thể làm dịu đi chút không khí để hai bên không cần phải vạch trần bộ
mặt của nhau ra, rồi lại phải đặt mình vào vị trí của Ninh Nghị để suy nghĩ xem chuyện này phải giải quyết thế nào: Cho dù là tại khu bên đó không được, hoặc là phải quản chuyện đó, nhiều người như vậy thì sao có thể đắc tội nổi.
Trong lòng đang lo lắng, rồi nàng đột nhiên nghe thấy bên dưới có tiếng xôn xao, chỉ nghe thấy tên Tả Kế Lan kia nói lớn một tiếng:
- Ngươi muốn làm gì
Theo sau là những tiếng la hét lớn, rồi những âm thành hỗn loạn, ồn ào vang lên.
Về việc vào kinh thành lần này, Tả Kế Lan cũng không hề tưởng tượng đến quá nhiều chuyện có thể xảy ra, ở vị trí của y, chuyện gì cũng có thể từ từ làm từng bước một: Đi thăm hỏi nhà đường thúc Tả Hữu Văn, đi thăm hỏi những vị quan viên thân thiết với gia đình mình, cùng với việc thay mặt Tề Phương Hậu chuyển giao thư tín cho một số vị quan to trong thành. Mấy chuyện này đều có thể làm được rồi thì sẽ có thể tạo được sức ép với Tướng phủ, áp lực với Ninh Lập Hằng sẽ càng lớn, y muốn để đánh động với hắn một tiếng. Y cũng đã nghĩ kĩ rồi, mang vai trò là một người thừa kế của Tả gia, nên làm chuyện gì cũng phải có tình có lý một chút, y sẽ nói rõ cho đối phương biết:
- Lần này ta đã không thể rút lui, nhất định sẽ hạ bệ được ngươi
Lời thì có thể nói rõ một chút, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Tuy kiêu ngạo, nhưng y cũng không phải dạng người không có lý trí, mà ngược lại. Y còn biết rằng lần này vào kinh nhất định phải làm cho nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, bởi vậy nên y mới không muốn chậm trễ một chút thời gian nào hết, sau khi vào kinh cũng đã nhanh chóng đi thăm viếng mọi người, đưa thư đến tay họ. Khi nhìn thấy Lý Sư Sư ở hội thi thơ thì trên thực tế là y đang đi thăm hỏi mấy vị thúc bá, Tả Hữu Văn biết rằng y có hứng thú với Lý Sư Sư, chủ ý sắp xếp lấy một người trung gian, đợi cho Lý Sư Sư đi rồi, cũng đã cười và tiết lộ với y rằng "Ta sẽ tạo cho ngươi một cơ hội".
Ta Kế Lan chỉ cười kiêu ngạo, trong lòng y không hề có tâm tư gì, nhưng Lý Sư Sư quả thật vô cùng xinh đẹp, khí chất lại rất tốt, nếu lần này lên kinh mà có thể thuận tiện chiếm được trái tim nàng thì cũng là một chuyện tốt.
Trong kinh thành, e rằng cũng có nhiều người đều vây quanh nhằm lôi kéo vị hoa khôi này, nhưng y lại không làm như vậy. Khi tới Phàn Lâu, nha hoàn để y đi vào ngồi chờ, nhưng y lại ở bên ven đường chờ. Cũng là muốn ngầm thông báo cho đối phương rằng: Người mau ra nhanh lên cho ta. Sẽ có nữ tử vì chuyện đó mà tức giận, nhưng y có cái tư cách đó, thậm chí sẽ còn có kẻ tức giận, nhưng đến cuối cùng chẳng phải họ cũng ngoan ngoãn khuất phục đó sao. Nữ nhân mà, cái họ quan tâm chính là tiền.
Tuy nhiên lần này, đối phương có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện rồi, để y đợi một hồi lâu, có thể là chỉ muốn dùng kiểu lạt mềm buộc chặt với y, có ý đắn đo một chút. Không lâu sau đó, y lại gặp được vị công bộ Lý viên ngoại mà mấy ngày trước y đến thăm hỏi, nên tán gẫu trong chốc lát, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự sốt ruột: Nữ nhân này không biết là y đang tới làm việc sao, ai mà có thời gian đùa cùng nàng kia chứ.
Cũng vì chuyện này, y cũng thấy vô cùng tức giận. Khi thấy một đám người trên đường đột nhiên đụng phải mình, y liền thuận tay đẩy đối phương ra:
- Ngươi muốn làm gì
Cũng khá điềm tĩnh và cho là lẽ đương nhiên như Tả Kế Lan, Vương Trí Trinh lại càng hiểu được cảm giác rắc rối và phức tạp, y thích cảm giác như vậy.
Lần thượng kinh này, cái mà Tả gia mang đến chính là một phần áp lực đối với Tướng phủ và cả Ninh Nghị. Mà ở khắp nơi trong thiên hạ, mọi luồng áp lực đều xuất hiện từ phía bên này triều đình, cuối cùng bọn họ đều đã được thỏa hiệp, đây mới là điểm thâm thúy.
Đây là một con đường đúng đắn, nhưng điểm tinh túy mà quyền thế ngưng tụ lại được, tồn tại một sức mạnh to lớn, một sức mạnh thực thụ, không phải một vị Tể tướng, thậm chí hàm tước của một vị hoàng đế cũng có thể thay thế được, sức mạnh thực sự nằm ở chỗ thuận thế mà làm, người có quyền lực lớn hơn nữa cũng nhất định phải thỏa hiệp. Còn y, một thân phụ uyên bác sáng suốt lại mấy lần thi rớt tài tử, cuối cùng thúc đẩy một bộ phận lớn này, che mắt kẻ ở trên cao như vậy.
Lý tướng, Tần tướng, Lý Tần, Ninh Nghị cùng với một số người cùng phe với bọn họ, có lẽ là rất cứng rắn, nhưng bọn họ cũng hiểu được rõ cái gì gọi là đại thế lực. Người chết đói vào năm mất mùa, họ cũng sẽ vô cùng thương tiếc, nhưng sao có thể áp chế được dục vọng kìm nén trong họ? Nếu một ngày để y lên một địa vị cao hơn, có lẽ y sẽ dùng những thủ đoạn lợi hại hơn để thay đổi hết thảy, chứ không giải quyết một cách ngu xuẩn. Trước đây, y thích nhìn thấy sự sụp đổ và thỏa hiệp của những kẻ ngu xuẩn này.
Bởi vậy y cũng rất hy vọng lần gặp mặt này, y cũng mong chờ không biết rằng đối phương sẽ biểu hiện một thái độ ra sao? Cho dù ghét vẫn phải có lễ phép? Khiêm tốn hoặc táo bạo? nhưng cho dù là người thông minh, vẫn sẽ phải hiểu cái gì là chiều hướng phát triển của thế lực, bất lực xoay chuyển trời đất, y cũng đã chuẩn bị những lời mong giáo huấn cho đối phương hiểu được điểm này.
Hà Đông lộ đã áp giá, Tả gia cũng đã ra tay, Tề gia cũng chung sức, hơn nữa còn có vô số người cũng đang cố gắng đè giá xuống
Nhưng y không ngờ đến cảnh tượng tiếp theo này.
- Ngươi muốn làm gì
Tả Kế Lan đẩy tên ăn mày đụng vào người y ra, tên hành khất kia ngã ở ven đường, rồi trên đầu người này chảy ra máu tươi đỏ sẫm.
Tả Kế Lan và Vương Trí Trinh đều ngẩn người, rồi sau đó hiểu ra được:
- Mẹ nhà nó, dám ăn vạ với ta à! Không nhìn xem đây là đâu. Đánh chết nó cho ta, không, bắt y, đưa về phủ khai phong nghiêm trị!
Tả Kế Lan gào thét lên, thị vệ bên cạnh lập tức đi tới, tên ăn mày nằm bê bết trên mặt đất kia đã bị bắt lại, cùng lúc đó bộ khoái của Phủ Khai Phong cũng đã đến nơi:
- Các ngươi làm gì
- Này, Ngột Na bộ đầu, người tới đây cho ta, tên này giữa ban ngày ban mặt dám lăn ra ăn vạ, nhất định phải nghiêm trị y
- Tên kia, người là kẻ nào, sao dám hành hung người ta như vậy
- Vị bộ đầu này, ta là Công bộ viên ngoại Lý Cánh
- Bắt lại!
- Đừng
- Các ngươi làm gì
- Mau đi mời Lang Trung, người này sắp chết rồi
- Ngươi muốn đánh chết người
- Này, này, này, làm gì, ngươi không muốn sống nữa hả
Trong đám hỗn loạn, đám bộ khoái bắt đầu đem gông xích đến chụp lên người bên trái Tả Kế Lan. Sư Sư ở trên lầu trợn tròn mắt lên, nàng cũng có thể thấy rõ là kẻ kia ăn vạ, nhưng Tả Kế Lan lại bị bắt lại, Lý viên ngoại kia căn bản không thể ngăn lại được, có người bắt đầu thổi phồng chuyện lên "Người nơi khác đến hành hung". Tả Kế Lan cũng thấy bối rối, sau đó giãy giụa hô to:
- Có biết ta là ai hay không hả, có biết ta là ai hay không
- Cha ta là Tả Đoan Hữu! Cha ta là Tả Đoan Hữu! Các ngươi chết chắc rồi, các ngươi có biết không hả! Cha ta là Tả Đoan Hữu
Trong tiếng gào rú, có một người trẻ tuổi chắp tay với Lý viên ngoại. Lý viên ngoại đi qua phía bên kia. Hai bên hàn huyên vài câu, Lý viên ngoại kia nhìn sang bên này, không biết nên nói gì cho phải. Sư Sư nhận ra, người này là Văn Nhân Bất Nhị, là đệ tử bên cạnh Tần tướng, hình như nói xong, gã đi về phía bên Vương Trí Trinh.
Thấy Lý Cảnh nói chuyện cùng đối phương. Vương Trí Trinh liền biết đã hiểu được nội tình bên trong. Biến cố lần này, quả thực đã mang đến cho họ cảm giác, y muốn ngăn cản đám bộ khoái bắt Tả Kế Lan, nhưng bộ khoái lại đây gã ra, Tả Kế Lan thì kêu gã đi tìm người, giết chết tên kia. Người thanh niên kia sau khi nói chuyện với Lý Cánh xong thì đi sang bên này.
- Vương Trí Trinh Vương huynh có phải không. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Đối phương chắp tay
- Các ngươi là ai, các ngươi có biết ta là ai hay không
- Tại hạ đến đây, là muốn đến đưa một vật
Văn Nhân Bất Nhị lấy từ trong tay áo ra một phong thư ấy được đóng lại bằng sáp, bên trên viết:
- Tả huynh Đoan Hữu kính khải. Câu đề viết là: Đệ, Tần.
- Trước mắt mọi chuyện sẽ là như vậy, Tả công tử sẽ ăn và ở trong này, sẽ không bị bạc đãi. Vương huynh không cần lo lắng, phong thư này là gia sư Tần công tử viết cho Tả công, kính xin Vương huynh quay về Hà Đông lộ, đến lúc đó Vương huynh tự nhiên sẽ biết làm cách nào đó để tiếp đón Tả công tử về, thời gian không có nhiều, kinh thành lại hỗn loạn, Vương huynh không cần quá lo lắng, xin hãy sớm trở về trước
Lần này Vương Trí Trinh thật sự bối rối, gã mới đến kinh thành vài ngày, cho dù không có công mà lại cũng không sao, cũng sẽ không có ai suy xét quá chuyện chuyện gì, nhưng lúc này đây mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Gã chính là người phụ tá bên cạnh Tả Kế Lan, chuyện Tả Kế Lan tụ tập lương thực là một tay gã hoàn toàn xử lý. Bọn họ đến kinh thành xử lý việc ép giá, Tần Tự Nguyên lại trực tiếp bắt Tả Kế Lan, còn viết thư gửi lại cho Tả Hữu Đoan vậy khi gã quay về bẩm báo và trình bức thư đó, nên nói với ông ta thế nào đây. Khi đó Tả Hữu Đoan sẽ nhìn gã thế nào, không cần nghĩ cũng đã biết được.
Bọn bộ khoái bắt lấy Tả Kế Lan, lôi xềnh xệch y đi trong tiếng ồn ã, Vương Trí Trinh cầm lấy bức thư đó, đứng ngây người ra một hồi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh chạy tới bên cạnh gã.
Sư Sư nhìn từ trên lầu xuống, khi nàng nhìn thấy Văn Nhân Bất Nhị, thì đã hiểu ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đó Lý ma ma đi ra mới được một lúc, tất nhiên không phải là sau khi nhận được tin tức thì đối phương mới có sự ứng đối, nói cách khác, họ đã sớm có sự chuẩn bị với đám Tả Kế Lan bên kia. Thủ đoạn nhanh gọn và xuất sắc khiến Sư Sư thở ra một hơi, nhưng nàng không hề cảm thấy chút gì thoải mái, hiện giờ hai bên đã bắt đầu giao thủ với nhau, cho dù đã bắt được Tả Kế Lan, thì đối phương bên kia còn có rất nhiều gia tộc khác ở trên các lộ, thủ đoạn cứng rắn như vậy chỉ ứng phó được với vài người.
Nàng từ trong lầu chạy ra, đuổi theo kịp Văn Nhân Bất Nhị đi ở cuối cùng.
- Văn Nhân Bất Nhị công tử, Văn Nhân Bất Nhị công tử.
Sư Sư xưng hô một cách nhẹ nhàng, Văn Nhân Bất Nhị quay đầu, theo sau chắp tay:
- Ô, Sư Sư cô nương, cô có chuyện gì vậy?
Sau đó gã nói tiếp:
- Không lẽ là đến biện hộ cho tên giữa ban ngày ban mặt mà dám đánh người sao?
Sư Sư cười lắc đầu:
- Gã ta muốn đi tìm Lập Hằng, ta chỉ ở trong lầu để kéo dài thời gian, còn gọi Lý ma ma đi báo tin, không thể tưởng tượng nổi các người đã ra tay rồi. Văn Nhân Bất Nhị công tử, bên các người thật là quá phiền toái mà?
Văn Nhân Bất Nhị mỉm cười, ngẫm nghĩ một chút:
- Là không được thoải mái. Lý cô nương cũng biết mà?
- Lập Hằng, bên hắn, chỉ e là còn có nhiều chuyện phiền toái?
- Đúng là phiền toái, gần đây có một số người có quan hệ với trong nhà tìm đến, gần nhất có mấy thương nhân bông, tơ vốn có chút hợp tác với Trúc Ký tìm đến cửa, nói muốn hắn dùng tay lại, nếu không sẽ uy hiếp không tiếp tục hợp tác nữa, cũng không cung cấp hàng cho hắn nữa. Nương tử nhà hắn vì niệm tình cũ, nên cũng đang chờ hắn về, vậy nên vẫn chưa ra tay tàn nhẫn với mấy kẻ kia. Hôm nay chúng tôi bắt Tả Kế Lan, cũng là muốn để về xử lý mấy chuyện kia
Hai người vừa nói vừa đi lên phía trước.
- Khó trách gần đây hắn bận vậy. Có điều hiện tại tôi còn có vài chuyện, ngày mai tôi đến Tướng phủ tìm hắn có được không?
- Thật ra cũng không phải là quá bận, Sư Sư cô nương mà qua, hắn nhất định là sẽ có thời gian để tiếp
Thời gian không lâu trước đó, vào đúng lúc Ninh Nghị rời khỏi tướng phủ để bớt chút thời gian về nhà, xử lý chuyện của những vị khách. Hạ tuần tháng mười, những chuyện phiền toái nhỏ nhặt đúng là rồng rắn kéo nhau đến.