Dịch giả: luongsonbac1102Từ khi cắm rễ tại Biện Lương, bắt đầu mở rộng Trúc Ký, tình hình cuộc sống của Ninh Nghị so với lúc ở Giang Ninh có rất nhiều thay đổi.
Mặc dù đã trải qua rất nhiều chông gai từ cuộc sống tiền kiếp, nhưng tính tình của hắn vẫn chẳng hề có gì là biến đổi cả, vẫn trong khuynh hướng thích sự yên tĩnh, không thích ồn ào. Tuy nhiên sau khi Trúc Ký khai trương, mức độ hắn bị cuốn vào vòng tròn của xã giao trong cuộc sống hàng ngày càng ngày càng mở rộng, như là kết giao bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh, rồi thi thoảng tụ tập ngâm thơ. Trong nửa năm Cảnh Hàn thứ mười một, Iần tụ hội nào hắn cũng sẽ tới tham gia một chút, cũng thăm dò một chút. Bởi vậy, sau khi việc giúp nạn thiên tai xảy ra, ngoại trừ gia tộc quyền thế, bạn bè trên phương diện làm ăn không biết ra, ngẫu nhiên cũng sẽ có tài tử học sĩ tự xưng là "bằng hữu" đến khuyên bảo hắn. Những người này, Ninh Nghị cũng lười muốn gặp, chỉ uyển chuyển từ chối.
Một nhân sĩ thành công có thể có rất nhiều tư chất đặc biệt, nhưng tuyệt đối không bao gồm "tai mềm" có thể nghe những lời thị phi chê bai mình. Có một số người được xưng là khiêm tốn tiếp nhận những góp ý về mình, phân tích đúng sai, dựa vào đó mà hiểu rõ về ý nghĩ của đối phương, nếu cảm thấy cũng có đạo lý thì tiếp nhận, còn nếu cảm thấy đối phương là kẻ ngu ngốc thì cũng tuyệt nhiên không bao giờ để lộ ra mặt, lúc nào cũng có thể cười ha hả, đưa ra những lời cảm tạ, như vậy chính là người khiêm tốn rồi. Về phần cảm thấy bất luận người ta nói gì mình cũng đều thấy rằng họ rất có thiện ý, có đạo lý, vậy không gọi là khiêm tốn mà chỉ là tam quan của bản thân không ổn, đương nhiên, thường thường ý tốt đều phù hợp, nhưng ý tốt, nông cạn và ngu xuẩn, giữa ba cái này đôi khi ủy cũng có ý nghĩa giống nhau.
Đối với Ninh Nghị mà nói, hễ người bình thường vừa mới mở miệng ra nói là hắn có thể nhìn thấu được ý nghĩ, kiến nghị của đối phương sâu xa hay giả bộ thiện ý, đối với hắn không hề có ý nghĩa gì, đại đa số thời gian hắn sẽ chỉ tiếp đón qua loa, nếu cần thiết, thậm chí hắn sẽ tỏ ra cũng có thái độ thiện chí như đối phương để đưa đối phương đến một cách suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên, những kẻ cần phải dùng biện pháp như vậy không nhiều, song ngày hôm qua trong lúc cùng Văn Nhân Bất Nhị tiếp đón một người thì hắn đã phải dùng tới biện pháp này rồi.
Lúc trước vì muốn giúp cứu nạn thiên tai, hắn vốn định mời Sư Sư cô nương ra tay trợ giúp bằng cách đi thuyết phục cổ động một số người, nhưng sau này vì mọi người cũng đều bận cả, bản thân hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh, có nhiều việc cần phải suy tính nên phía bên Sư Sư cô nương cũng bị trì hoãn.
Ngày hôm qua Văn Nhân Bất Nhị mang tin tức về Tả Kế Lan tới, Ninh Nghị thầm nghĩ rằng có thể tìm nàng làm thuyết khách. Lý Sư Sư cô nương là người có cá tính, nàng có khát vọng chân thành, lại hiểu biết thức thời, thuộc mẫu người mà ta có một thỉnh cầu hơi khó khăn với người, đối phương sẽ tự chủ động trợ giúp. Kiểu tính cách như vậy một mặt hình thành nên từ sự chân thành cảm thông cho người khác, một mặt khác vẫn giữ được sự tỉnh táo giữ khoảng cách cần thiết.
- Song ta cảm thấy, Lý Sư Sư cô nương lại chủ động muốn qua đây đấy, không phải vì Tả Kế Lan, cũng khẳng định rằng không phải Tả Kế Lan mời nàng ấy đến
Giờ ăn trưa, Văn Nhân Bất Nhị cầm một chiếc đũa và nói ra việc này:
- Dù sao ngày hôm qua Lý Sư Sư cô nương không hé nửa lời về việc của y
- Thời gian trước đây ta bận quá, bây giờ đột nhiên cô ấy lại nói có việc muốn đến tìm ta. Kiểu này hẳn là đang vướng vào việc gì đó rất khó khăn đây. Song Lý Sư Sư cô nương là người thức thời, nàng đi chuyến này cũng có nhiều khả năng là Lý Uẩn để cho nàng đi
Ninh Nghị nói xong, Văn Nhân Bất Nhị gật gật đầu, tay chỉ lên không trung khuơ khuơ nói:
- Đã có kẻ tới tìm Lý Uẩn, Lý Uẩn không muốn đích thân tới bàn chuyện với ngươi do đó phó thác cho Lý Sư Sư cô nương tới. Như vậy, Lý Ma Ma này xem ra cũng hiểu rất rõ về tính cách của ngươi rồi
- Điều này nói rõ là bà ấy không muốn xé rách da mặt với ta, chỉ là đã nhận sự nhờ vả của người khác cho nên cũng chỉ muốn đến nhắc nhở ta mà thôi
Ninh Nghị cười rồi lắc lắc đầu nói:
- Như vậy là vẫn còn may đấy, những người khác còn xé rách da mặt, hợp tác cùng với Phàn Lâu, có lẽ vẫn đang tiếp tục thực hiện đấy
- Vậy ngươi chuẩn bị tiếp lấy lệ ư?
- Nước tới đất ngăn, để ta xem xem có thể thuyết phục Lý Sư Sư được không
- Ta phát hiện khi Lập Hằng ngươi nói tới Lý Sư Sư cô nương thì luôn luôn kéo cả họ người ta vào, dường như giữa các ngươi vẫn có ngăn cách
- Tuy là quen biết nhau từ thời còn nhỏ tuổi, nhưng trong xã hội này chung quy vẫn coi trọng lợi ích quyền thế, Lý Sư Sư cô nương là một người bạn cũng rất chân thành, song giữ một khoảng cách là tốt nhất. Nàng hiện giờ là một hoa khôi, sau này cũng phải đi lấy chồng, lúc đó có thể kết bạn được nữa hay không còn chưa biết? Lùi một bước mà nói, chẳng lẽ còn có thể lấy được nàng hay sao?
Văn Nhân Bất Nhị nghĩ một hồi rồi nói:
- Haiz, Sư Sư cô nương quả thực rất xinh đẹp
- Xem ra Văn Nhân huynh cũng có cảm tình với cô ấy đấy nhỉ
- Xinh đẹp này, lại khí chất nữa, nàng lại là đệ nhất hoa khôi ở Thành Biện Lương này, điều này không phải là rất hợp lý hay sao
- Á à, muốn lấy cô ấy hả
- Ha ha, nhà ta đã có bà vợ hung hãn rồi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, tốt nhất là thôi đi. Nhưng Lập Hằng ngươi có thể nha
Hiện tại ta đã có bốn cô rồi, ta cũng muốn sống thêm vài năm nữa mà.
Hai người đều cười lớn, Ninh Nghị nghĩ bây giờ đã bốn cô, lại còn thêm Hồng Đề và Tây Qua, tất cả là sáu rồi, vốn ban đầu hắn cũng không muốn làm kẻ lãng tử đa tình, nhưng giờ thì lại trở thành như thế rồi. Nam nhân đúng là không thể quản được bản thân.... Nghĩ là như vậy, hắn không khỏi chép miệng thở dài một tiếng.
Học trò, trợ lý của Tần Tự Nguyên phần lớn đều là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, từ người cho đến việc lúc nào nhìn cũng rất chuẩn. Ngày bình thường thì nói chuyện phiếm, dự đoán tình hình thế tục thì chuẩn xác. Lúc này Ninh Nghị và Văn Nhân Bất Nghị đã nói chuyện phiếm được một hồi rồi, cũng đại khái là đã bố trí xong việc những điều cần nói khi Sư Sư cô nương tới. Song sau khi Sư Sư cô nương đến, hai người đã trò chuyện đến tận chiều, Ninh Nghị mới phát hiện bản thân đối với việc này đã sai lầm rồi.
Ăn trưa xong chưa được bao lâu thì Sư Sư đến. Trong Tướng Phủ có một viện tử dành để tiếp khách, viện tử không rộng lắm, nhưng cũng có những hòn non bộ nho nhỏ, hoa, cây, do mùa đông đã đến nên phần lớn hoa cũng đã tàn rồi. Sau khi hàn huyên được một hồi, Sư Sư đưa ra vấn đề trước, nói là hai ngày trước nàng có tiếp đãi một vài thanh niên trẻ tuổi, từ chỗ của họ mà nghe được tình hình về những khu vực gặp thiên tai. Ninh Nghị suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vu gia à, thật ra ta còn nhớ. Sau khi bàn chuyện làm ăn buôn bán xong hắn sáng nay họ đã khởi hành rồi. Mấy người đó đi một chuyến tới tìm ta nhưng ta lại đang ở Tướng Phủ, vì vậy là Đàn Nhi đã tiếp đãi bọn họ
- Vậy tình hình tại các khu vực gặp tai ương hiện nay như thế nào?
- Không được tốt cho lắm
Ninh Nghị do dự một chút mới vừa mở miệng cười nói.
- Đã tận tình dốc toàn lực trên mọi phương diện rồi, chúng ta hiện nay chỉ có thể duy trì để giá lương thực thực phẩm không bị sụp đổ, thời tiết trở lạnh rồi, hiện tại đã bắt đầu có người chết. Nhưng thật sự bùng nổ là khi có trận tuyết đầu tiên, chúng ta đều đã chuẩn bị hết rồi
- Những thương nhân đang thu gom lương thực kia
Sư Sư cô nương cắn răng nói một câu:
- Việc này, ta có thể làm gì đó giúp các ngươi một chút không?
- Tất nhiên là được rồi
Ninh Nghị cười lớn rồi nói:
- Ta vốn đang muốn tìm nàng đây. Sư Sư, nàng ở kinh thành quen biết rất nhiều người, có một vài người trong nhà có lương thực, hoặc là có quan hệ, có thể hỗ trợ vận chuyển một vài thứ, ta muốn nàng đi thuyết phục họ một chút. Ở đây có một danh sách, nàng xem có quen biết những ai thì nói với họ một tiếng giúp ta
Sư Sư cúi đầu suy nghĩ, trong ánh mắt có phần phấn khởi:
- Ta có biết
- Ài, lúc đầu thấy nàng khá bận rộn, mà việc chỗ ta cũng rất nhiều...
- Ai da! Lúc đó...
Sư Sư suy nghĩ, gương mặt lộ vẻ thẹn thùng cười nói:
- Đều là việc liên quan đến Đồng Thư Nhi
- Ta biết rồi, cũng đã nghe nói, kẻ kia đã bị lưu đày ba ngàn dặm rồi
- Đúng vậy. Lý Sư Sư vui vẻ cười rộ lên, một lát sau mới nhìn Ninh Nghị nói:
- Còn chưa muộn phải không?
- Chưa muộn
- Vậy tốt rồi
Sư Sư ngẫm nghĩ một lát
- Ta có một vài người tỷ muội, chính là những người từng giúp trong vụ án Đồng Thư Nhi, bọn họ cũng có thể giúp đỡ. Ta cũng biết vài nhà.... Quan hệ của tướng phủ này là không nói ra đấy, chúng ta hẳn có thể thuyết phục được bọn họ giúp. Tiếp đó, Lập Hằng à, chúng ta có thể khiến cho những gian thương nhà giàu kia bị thiệt bao nhiêu? Hiện tại có bao nhiêu lương thực rồi
- Thiệt ư?
Hai người lúc này đều đứng ở trước cửa sổ của phòng tiếp khách, thần sắc Ninh Nghị thoáng có phần phức tạp, nói:
- Làm sao mà có thể thiệt được
- Ồ...
Sư Sư ngẩn người ra.
Ninh Nghị nhìn ngoài cửa cổ, thái độ trở nên nghiêm túc, một lát sau mới thốt ra một câu:
- Bọn họ đều không thể bị thiệt đâu, chỉ có thể phân biệt là kiếm được nhiều hay kiếm được ít mà thôi. Sư Sư, nàng nói xem những người này tích cóp lương thực, mục đích của họ là để làm gì?
- Hả, bọn họ là
Trong đầu Sư Sư vốn đã có đáp án, nhưng nghe Ninh Nghị nói thế lại cảm thấy sẽ không hề đơn giản chút nào, không khỏi có chút do dự.
Ninh Nghị hướng ánh mắt của mình ra ngoài cửa sổ nói:
- Lương thực có giá là hai lượng một thạch, bây giờ bán thì đã lãi gấp mười lần rồi. Mặc dù nói uy lực đồng tiền rất lớn, tất cả mọi người đều muốn có nhiều tiền, nhưng một khi quan phủ áp chế, chẳng lẽ nhiều người chịu thỏa mãn như thế thôi ư? Những người cảm thấy lợi nhuận gấp bội vẫn không đủ, đó là bọn họ không phải vì tiền nữa mà là vì địa vị
Sư Sư nhìn hắn.
Ninh Nghị lắc đầu nói:
- Chỉ có nhà nghèo mới tích góp lương thực vì tiền, họ cho rằng giá của lương thực sẽ tiếp tục lên cao nên mới mua về tích trữ thật nhiều. Về phần những nhà giàu, trong nhà họ vốn đã có rất rất nhiều lương thực rồi, sau đó lại ăn nhập vào một số lượng rất lớn để duy trì mức giá cao của lương thực, rồi không phải đợi đến lúc giá cao nhất mới bán mà chính là sau khi lương thực trên thị trường bị giảm đi, lúc đó làm cho người ta đổi đất đai lấy lương thực. Chỉ có đất mới là thứ mà họ cảm thấy có giá trị thực tế nhất, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu bọn họ đấu với quan phủ. Về phần nói là kiếm tiền, lúc 30 lượng thì họ kiếm gấp 10 lần, cho dù giảm xuống mười lượng thì bọn họ cũng lời được bốn lần rồi. Sư Sư, mong muốn của chúng ta hiện nay cũng chỉ là đợi tới mười lượng mà thôi
- Nhưng... kia... những người đó...
- Không phải là quan phủ không cứu nạn thiên tai. Nhưng vì muốn thôn tính đất đai bọn họ sẽ liều mạng đấy. Hấp dẫn càng cao thì họ đầu tư mua vào càng lớn, rồi sau đó mới trích ra một chút từ món lợi kếch xù đó mà đem đi cứu đói hạn hán. Những kẻ làm quan cũng nằm trong số đó, họ cũng trực tiếp đi cứu đói. Muốn giúp nạn thiên tai, việc thì nhiều công thì ít, người bán ruộng bán đất càng ngày càng nhiều, người cần cứu tế rồi cũng càng lúc càng nhiều, cứ như vậy thì trở nên bế tắc rồi. Chúng ta vận chuyển lương thực cũng chính là đang đánh vào lòng tham của những kẻ đó. Và từ việc lấy đi một chút của những kẻ giàu có, sẽ có thể cứu được hàng ngàn người đang trong cảnh đói khát lầm than
Sư Sư lẳng lặng nghe, Ninh Nghị cười cười nói:
- Nhưng để cho bọn họ bị thiệt là không thể, chỉ có một số rất ít không ngăn được lòng tham, có bao nhiêu lương thực thì nuốt bấy nhiêu, cuối cùng tự làm thiệt cho bản thân mình mà thôi, những kẻ như thế là ngu chết. Nếu không thì bất kể là như thế nào bọn họ cũng đều kiếm lời cả...
Hắn dừng lại một chút:
- Hiện giờ chúng ta đang đợi tuyết rơi, quan phủ nay cũng đã theo chân bọn họ đi tuyên truyền. Lương thực của chúng ta cũng đủ rồi, chẳng bao giờ phải sợ cả, mọi người đều có cái ăn. Bọn họ sẽ chẳng tin quan phủ nói sẽ giúp nạn thiên tai, mà ngay cả thương nhân cũng đã tập hợp rất nhiều lương thực cũng sẽ không tin. Chỉ có đợi đến khi tuyết rơi, quan phủ mới có thể đem lương thực đi cung ứng. Nhóm tiểu thương đầu tiên xem chừng mới có thể hiểu được độ mạnh yếu của thiên tai, đợi cho đến khi giá lương thực thực phẩm lên cao họ mới bắt đầu cơ hội bán tháo ra, giao lưu buôn bán trong sạch xuất trướng mới có thể làm cho giá lương thực hạ xuống được. Chúng ta vận chuyển lương thực đi, kì thực cũng đã dự tính để lại một bộ phận lớn trong kho, cũng là muốn chờ đến lúc tuyết rơi, nhưng về tổng sản lượng e là vẫn chưa đủ. Số lương thực này có càng nhiều càng tốt
Ngồi trầm mặc trong phòng một hồi, Sư Sư rốt cục cũng thốt lên một câu:
- Ta hiểu rồi
Miệng nàng mấp máy, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên nghị.
- Ta sẽ lập tức đi làm chuyện này, tranh thủ trước khi tuyết rơi có thể tìm được một kết quả tốt. Mặt khác, hi vọng tuyết rơi muộn một chút
Ninh Nghị cũng cười cười rồi nói:
- Hy vọng tuyết rơi muộn chút
Từ lúc đó trở đi hai người không nói quá nhiều chuyện nữa, chỉ là thuận miệng hàn huyên vài câu về việc của bản thân. Ninh Nghị tiễn nàng ra ngoài tướng phủ. Xe ngựa vừa đi khuất, cửa tướng phủ được đóng lại, Ninh Nghị đứng đó ngẫm nghĩ một lúc, ngón tay gõ gõ lên đùi, trong lòng hắn đã có một vài cảm nhận khác biệt đối với Sư Sư rồi.
Mấy ngày sau đó, Sư Sư chạy qua chạy lại trong kinh thành, cũng đã gọi cho các vị tỷ muội đi tuyên truyền việc giá lương thựca đang ngày càng tăng cao ở hai miền Nam Bắc. Hành vi của các nàng có phần hiệu quả đấy. Ở tướng phủ, đám người Ninh Nghị đã sàng lọc những nhà giàu ở kinh thành quá một lần, lại kích động vài người trẻ tuổi, bắt đầu đại quy mô vận chuyển lương thực. Mấy ngày này, nàng cũng có gặp Ninh Nghị một chút, bảo cho hắn biết tiến triển sự việc, hỏi còn có gì cần giúp đỡ. Sau đó chuyển lương thực đến những công tử, tỷ muội đã hẹn, rồi lên đường đi về phía Bắc. Bắc.
Nàng mặc dù đã bảo với Ninh Nghị một tiếng, nhưng kì thực trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ninh Nghị gật đầu, chỉ nói với nàng rằng nếu gặp chuyện gì đó khó khăn thì hãy nhanh chóng liên hệ với quan địa phương.
Tháng 11, Mẫn gia giàu có ở kinh thành tổ chức đội tàu vận chuyển lương thực bắt đầu rời khỏi bắc tiến Hà Đông. Chỉ vài ngày sau, đội vận chuyển đã vào tới địa phận của Hà Đông Lộ.
Cùng lúc đó, sau khi lưu lại vài ngày ở kinh thành, Vương Trí Trinh cũng về lại Tả Gia.
Xuôi nam đến kinh thành vốn là muốn phát động các mối quan hệ nhằm tạo áp lực cho Tướng phủ, cũng để cảnh cáo kẻ bày ra bố cục là Ninh Lập Hằng kia, ai có thể ngờ lại đụng phải một đòn cảnh cáo như vậy, Vương Trí Trinh lúc đó cũng đã không còn biện pháp nào nữa.
Tuy rằng Văn Nhân Bất Nhị từng nói với y một câu "Kinh thành nước sâu", nhưng y vẫn mang theo hy vọng ở lại kinh thành, thỉnh cầu Tả Hậu Văn hỗ trợ, cũng đến nhà thăm hỏi các nhà, muốn tìm cách cứu Tả Kế Lan ra, nhưng mà những người này tuy rằng đã đồng ý sẽ tạo áp lực đối với việc này rồi, vậy mà sau khi nghe kể chuyện đã xảy ra lập tức đều biểu thị Tần Tự Nguyên là rất khó chọc vào đấy. Tả Hậu Văn từ sau một lần đến Tướng phủ rồi trở về đã nổi giận lôi đình, hiển nhiên đối phương không hề nể mặt y chút nào, có một số người khác đến Tướng phủ biện hộ thay, biết Tần Tự Nguyện viết một phong thư cho Tả Đoan Hữu, sau khi trở về đã nói:
- Một khi đã như vậy rồi, Vương tiên sinh nên sớm quay về đi thôi, đừng để chậm trễ đại sự
Đối với
họ mà nói, chuyện này dù có chút lộn xộn, nhưng nếu giữa hai người Tần - Tả có thể trực tiếp đàm phán thì còn quản việc của người ta làm gì nữa.
Lấy cấp bậc như Tần Tự Nguyên, Tả Đoan Hữu mà nói, bọn họ thư từ qua lại, quả thật được xưng tụng là đại sự chân chính. Vương Trí Trinh cũng đã hiểu nếu mình cứ ngây ngốc ở lại nơi này cũng sẽ chẳng làm được cái gì, trong lòng đành phải ôm đủ loại bất an quay trở về Hà Đông.
Chiều cùng ngày trở lại Tả gia, y đi cầu kiến Tả Đoan Hữu, dù nói bản thân y đứng giật giây thiếu gia tích trữ lương thực, giật giây thiếu gia lên kinh thành, sau khi lên kinh còn khiến thiếu gia không thể quay về được, tất nhiên không thể nào khiến Tả Đoan Hữu không nổi giận được, nhưng dù sao duỗi một đầu đao co rút một đầu đao cũng vẫn là đao, y chỉ hy vọng hiềm khích giữa Tả Đoan Hữu và Tần Tự Nguyên sẽ sâu hơn như người ta tưởng tượng, vừa thấy thư của Tần Tự Nguyên sẽ giận giữ mà quên lỗi lầm của mình.
Tả Đoan Hữu ở trong một viện tử sâu trong Tả gia, phụ cận viện tử có một rừng trúc nhỏ tươi tốt, trong sân đầy các loại hoa cỏ, căn bản là Tả Đoan Hữu và vài lão hạ nhân tự chăm sóc nuôi trồng. Lão nhân này địa vị cao được người ta tôn sùng, tuổi đã gần bảy mươi, râu tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, y phục chỉnh đề đơn giản, cẩn thận tỉ mỉ. Lão cũng không hề chỉ trích Vương Trí Trinh đã gây chuyện, bởi vì Vương Trí Trinh không phải là học sinh trong phủ Tây Tịch, đối phương chỉ xưng y là "Vương tiên sinh", bảo y ngồi bên cạnh. Sau khi Vương Trí Trinh kể lại những điều mình chứng kiến ở kinh thành xong mới đưa cho lão lá thư của Tần Tự Nguyên.
Lão nhân ngồi sau bàn híp hai mắt lại, đọc thư của Tần Tự Nguyên.
Lão đặt ngón tay trên tờ giấy, không hề ngẩng đầu lên, một lát sau mới hỏi:
- Ta biết bên ngoài vì thiếu lương thực đã khiến nhiều người chết đói, Tả gia ta tham gia việc này có bao nhiêu người?
- Việc này...
Vương Trí Trinh mở miệng hết sức khó khăn. Tả Đoạn Hữu cũng không thích việc này, mà Tả Kế Lan lần này chỉ đạo tích trữ lương thực cũng xuất phát từ sự giật dây của y, nếu nói là đã kéo hơn phân nửa người của Tả gia xuống rồi, đối phương sẽ nghĩ như thế nào.
Tuy nhiên, sau đó Tả Đoan Hữu lại phất phất tay:
- Không cần phải nói nữa, ta hiểu, loại cơ hội tốt như này, bọn họ sao có thể bỏ qua
Lão nói tiếp:
- ... Cũng không sợ giảm thọ
Lão nhân thở dài, sau đó lấy ra một tờ giấy, lại lấy bút lông, ngẫm nghĩ một chút, liếc nhìn Vương Trí Trinh:
- Vương tiên sinh à, ngươi mài mực hộ ta đi
Vương Trí Trinh vội vàng đi qua, thấy lão nhân bưng trà đổ chút nước trà vào trong nghiên mực, y bắt đầu mài mực. Lão nhân nói:
- Ta biết quan phủ trấn áp, những người khác ta không quản được rồi, lương thực của nhất phòng ta sẽ phát ra toàn bộ. Vương tiên sinh, việc này người từng xử lý rồi, người tiếp tục đi xử lý đi
Vương Trí Trinh vội vàng gật đầu:
- Vâng
Nước mực trong nghiên mực càng ngày càng đậm, lão nhân cầm bút lông:
- Ta viết một lá thư, ngươi... ừm, không, bảo nhị ca Kế Quân của nó đi kinh thành đón nó trở về
Tay của Vương Trí Trinh run lên, trong khoảnh khắc đó bỗng nhiên y đã hiểu, Tả Kế Lan đã không còn tư cách kế thừa nữa rồi. Bọn họ vào kinh là muốn tạo phiền toái cho Tần Tự Nguyên. Tần Tự Nguyên chỉ gửi một phong thư, Tả Đoan Hữu đã lập tức thu lại tư cách kế thừa của Tả Kế Lan, từ nay về sau Tả Kế Quân sẽ kế thừa chức vị gia chủ rồi, cơ hội trả thù của Tả Kế Lan cũng đã mất hoàn toàn.
Trong đầu Vương Trí Trinh hỗn loạn, cả người trầm xuống, bên tai lùng bùng tiếng Tả Đoan Hữu:
- Làm phiền Vương tiên sinh đi phát lương thực.
Y ngây ngốc đáp lời, cũng không biết mình đi ra từ lúc nào, chỉ biết lúc đi ra mơ hồ nghe được tiếng thở dài của Tả Đoan Hữu:
- Không có gì cả. Thế giới phồn hoa mười trượng này, một đám người... chung quy... không ở được...
Vương Trí Trinh nghe không hiểu hàm nghĩa trong câu nói đó, vào ban đêm, y trằn trọc không thể nào ngủ được, rạng sáng y thức dậy khoác áo đi ra viện tử. Cả một đêm đông rét lạnh khiến y bình tĩnh nhiều hơn, y biết rất nhiều thứ mình vốn áp chế, câu nói cuối cùng của Ta Đoan Hữu lại vang lên trong óc của y, y ngẫm nghĩ rất nhiều lần ý nghĩa của nó, đó giống như lời tiên tri hắc ám mà thâm thúy. Y lắc lắc đầu, muốn gạt lời nói ở trong đầu này đi, bất giác hai mắt mở to nhìn về phía tiền viện, tay vươn ra...
Một chậu than bay ra ngoài, ngọn lửa nổ bung ở trong bóng đêm, sau đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng huyên náo ồn ào.
Trong gió đêm giá lạnh, đây là một tòa sơn trại trên núi Song Liên Hà Đông Lộ, phỉ nhân bên trong trại đại khái hơn một trăm người, ngoài ra còn có gia quyến ước chừng hơn ba trăm người. Âm thanh hỗn loạn vang lên không lâu, toàn bộ trại cũng sáng lên.
Bên Hà Đông lộ này có không ít dân địa phương tâm không tĩnh, bất bình thế đạo, nếu không làm dân được thì đi làm phi cũng là một con đường sống. Trại tử núi Song Liên có tên là Đại Hổ trại, nguyên nhân vì trại chủ tên là Bành Đại Hổ. Họ tên của y tuy không dễ nghe, nhưng cũng là cao thủ số một số hai trên giang hồ. Có một thời gian ngắn Hổ Vương Hà Bắc Điền Hổ có đến chiêu mộ y tụ nghĩa. Y thẳng thắn cự tuyệt, gọi Điền Hổ là con hổ trong ruộng, còn y không chỉ là hổ, còn là hổ lớn, nên sao phải nghe lệnh người khác. Y còn đánh bại cả sứ giả có võ nghệ cao cường mà đối phương phái tới, từ đó về sau đôi bên trở nên xa cách, Điền Hổ chung quy không thể nào khống chế được y.
Là chúa tể một phương, bảo vệ bình an một phương, làm sơn phỉ, Bành Đại Hổ đối đãi với thủ hạ của mình cũng không tệ, trong hai năm này mọi người cũng coi như là cơm áo không phải lo. Nhưng vào lúc này, cổ của vị trại chủ võ nghệ cao cường này lại đang bị một bàn tay giống như kìm sắt siết chặt, y đang nửa quỳ dưới đất, mặt đỏ ngầu, tay vung loạn xạ ra đằng sau ra hiệu với nhóm thủ hạ, khó khăn lên tiếng:
- Không được không được không được động thủ...
Trong đêm khuya có ba người xông vào sơn trại, cầm đầu là một lão giả thân hình cao lớn mặt áo bào xanh, một nam một nữ khác chừng bốn năm mươi tuổi, đang giằng co với đám phỉ nhân, âm thanh huyên náo ồn ào vẫn không ngớt.
Bành Đại Hổ khó khăn vung tay ra hiệu mọi người dừng lại. Y tên là Đại Hổ, sở trưởng chính là hổ trảo, nhưng mới vừa rồi trong bóng tối giao thủ với đối phương cũng chỉ ba chiêu thì y đã bị đánh bại rồi, sau đó còn bị đối phương ném ra khỏi phòng. Lúc này bàn tay của đối phương đang siết chặt cổ họng y, Bành Đại Hô biết chắc chỉ cần đối phương dùng lực một chút thôi thì cổ họng của y sẽ nát thành bùn máu.
- Lão nhân gia, lão nhân gia... Ta nhận thua, ta nhận thua, ta biết... lão là...
- Lão phu Chu Đồng
Lời này vừa thốt ra khiến người trong trại đều hít một luồng khí lạnh, có một vài người theo bản năng lui về phía sau. Bành Đại Hổ giơ tay, khó khăn nói:
- Ta biết, ta biết... ta biết ý đồ của lão anh hùng đến đây là gì... ta đồng ý... ta đồng ý
- Hử?
Chu Đồng nhìn y:
- Thật sao?
Bành Đại Hổ nói:
- Giữ lại lương thực để qua mùa đông, còn lại phát ra hết... Trong trại, kho lương thực ở bên kia... sổ sách... sổ sách ở trong phòng...
Chu Đồng thoáng buông lỏng tay, nữ tử bên kia là Tả Văn Anh nhảy vào trong phòng, Bành Đại Hổ chỉ sang một bên, hướng dẫn nàng tìm sổ sách. Chu Đồng nói:
- Khi ta tới cũng đã điều tra, ngoại trừ đồ ăn, các ngươi có thể xuất ra hơn hai trăm thạch lương thực đến...
- Hai trăm mười sáu thạch, hai trăm mười sáu thạch, ta tính rồi, ta tính rồi
Tả Văn Anh liếc nhìn sổ sách, một lát, hướng về phía Chu Đồng gật gật đầu. Bởi vì lúc họ tới có điều tra rồi nên lúc này cũng không cần phải đi thăm dò kho lương nữa. Chu Đồng nói:
- Buổi sáng ngày kia hãy vận chuyển số lương thực này đến quan đạo Xóa Khẩu Phương thôn, sẽ có người tới nhận. Bành trại chủ, hiện tại làm phiền người tiễn chúng ta ra ngoài rồi. chúng ta ra ngoài rồi
Bành Đại Hổ tuy rằng thừa nhận việc này rồi nhưng tay đối phương vẫn nắm cổ họng y vẫn không hề lơi lỏng. Bành Đại Hỗ đành phải nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, các ngươi tản ra, các ngươi tản ra!
Cổ bị siết, y chỉ có một con đường để đi, nhưng ánh mắt y nhìn Chu Đồng lại không có chút oán hận nào, dọc đường đi còn nói với Chu Đồng.
- Chu lão anh hùng, Chu tông sư, sau khi ta biết chuyện về lão thì hiểu lão nhất định sẽ đến tìm ta. Cho nên ta sớm đã tính toán rồi. Bành Đại Hỗ ta không có gì để nói. Chu anh hùng, lão thấy ta võ nghệ thế nào, ta luyện Hổ trảo, vì sao... vì sao ta vừa ra tay, lão cũng chẳng đỡ. Không đúng, vừa rồi một chút kia... Chu anh hùng, lão chỉ điểm cho ta hai chiêu đi, lão chỉ điểm một chút cho ta đi...
Chu Đồng nhíu nhíu mày:
- Đợi khi nào ngươi không làm phỉ thì ta sẽ dạy cho ngươi
- Ta cũng hết cách, Chu anh hùng, ta cũng hết cách, lão nhìn đi
- ... Đợi ngày nào đó người tìm ra biện pháp thì ta sẽ dạy cho ngươi
Đoàn người đi ra cửa sơn trại, sau khi đi ra ngoài, Chu Đồng buông Bành Đại Hổ ra, nói câu này. Đợi bóng của ba người đã biến mất trong bóng đêm, Bành Đại Hổ ở đằng sau cung kính hành một lễ. Huynh đệ trong trại xông lên:
- Đại ca, có đuổi theo không, hiện tại chúng ta nhiều người...
Bị Bành Đại Hổ đẩy ra.
- Đuổi? Các ngươi muốn làm gì? Có biết đó là ai không? Đó là Chu Đồng Chu anh hùng, thiên hạ đệ nhất nhân đấy. Người ta hành hiệp trượng nghĩa, vì cứu người mà tới đây, chúng ta không đáng bị cướp sao! Mẹ nhà ngươi, đây là việc tốt! Không nhớ Chu anh hùng nói gì sao? Nhanh đi điểm lương thực chuẩn bị chuyên chở ra ngoài, nói cho các ngươi biết, hai trăm mười sáu thạch phải đủ, nếu thiếu ta sẽ nhét lương thực vào miệng các ngươi...
Gió núi gào thét, trong bóng tối, Chu Đồng, Phúc Lộc, Tả Văn Anh đi giữa loạn thạch. Đi được một lúc mới nghe Tả Văn Anh nói:
- Lại thêm hơn hai trăm thạch nữa
Phúc Lộc nói:
- Có thể cứu sống thêm được người rồi
Trong lời nói toát lên sự nhẹ nhõm.
Chu Đồng thở dài:
- Đáng tiếc... Ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này để cứu người...
Tuy rằng nói như thế, nhưng tiếng thở dài cũng không lộ vẻ nặng trĩu nữa. Hơn hai trăm thạch, có thêm bao giờ cũng luôn tốt.
Sau khi thiếu lương thực, đây cũng không phải là trại duy nhất mà họ đến. Chu Đồng võ nghệ cao cường, đối với giúp nạn thiên ta, dù sao lão cũng không có biện pháp cụ thể gì, lão lại không thể đi giết tham quan, giết nhà giàu để thu thập lương thực, cuối cùng nghĩ đến cũng chỉ có biện pháp này. Gần hai tháng nay ba người theo từ tây lộ Hà Bắc đánh tới Hà Đông lộ, xuống tay với những trại tử chừng hai ba trăm người. Ba người võ nghệ tuyệt cao, nhưng muốn tàn sát với bất kỳ sơn trại nào đương nhiên không thể, chỉ có thể đêm khuya đi vào bắt chủ trại, sau đó uy hiếp đối phương giữ lại lương thực qua mùa đông, còn lại thì phải phát ra toàn bộ.
Những người trong trại này không ai không dám đáp ứng, không nghe theo không chừng vài đêm sau lão nhân này lại lẻn vào bắt người thì sao.
Tuy Chu Đồng không biết những đại quan cấp bậc như Tần Tự Nguyên nhưng quan hệ trên giang hồ không ít, lão lẻn vào, lấy lương thực đi, chắc chắn không ít bằng hữu giang hồ hay tin sẽ đến hỗ trợ cứu tế. Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Đồng cũng thấy Trúc Ký phát động thương nhân vận chuyển lương thực đến các khu vực thiên tai, lão vốn cũng không hiểu những việc này, sau đó lại thấy những người đó làm đến khí thế ngất trời, không chỉ bán không, còn ra sức phát cháo miễn phí. Khi hai người Phúc Lộc và Tả Văn Anh nghe ngóng xong đã quay về kể lại những đạo lý tuyên truyền của nhân viên Trúc Ký, làm cho lão suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng thừa nhận:
- Ninh Lập Hằng không tệ chút nào
Khi đi qua một thành thị, thấy thương nhân bán lương thực phát sinh xung đột với nhà giàu địa phương, lão còn từng ra tay giúp đỡ, đuổi hết thảy tôi tớ của những nhà giàu đó đi, còn đem lương thực bên chỗ lão phát miễn phí để cứu tế.
Trên đường đi, ba chủ tớ từng nói đến chuyện cứu người phụ cận. Trong lúc đó, Chu Đồng dừng bước vươn bàn tay ra, Phúc Lộc và Tả Văn Anh cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn trời.
Một chút hơi lạnh trong lòng bàn tay tức thì trôi qua.
...
Thượng tuần tháng 11, sáng sớm, đội tàu chạy trên hà đạo, Sư Sư mơ màng tỉnh dậy, mở cửa sổ nhìn ra cảnh sắc màu xám chì dọc hà đạo.
Trên thuyền lớn dẫn đầu của đội tàu này không chỉ có Sư Sư, còn có vài công tử văn nhân trong kinh thành và vài ba tỷ muội thanh lâu, bởi vì đều là tài nữ, thanh quan, các nàng cũng không đến mức bị người khác khinh thường, ngược lại, hành trình lần này cũng được coi là một chuyến đi nhàn nhã.
Những văn nhân công tử rời khỏi kinh thành này phần lớn là gia cảnh giàu có, tài hoa cũng có. Lần này bắc tiến giúp nạn thiên tai, cả trai gái ở chung lẫn lộn, mỗi ngày một tiết mục, cũng được coi là sống phóng túng. Hoặc là xem người nào đó hào hứng biểu diễn, hoặc là tụ tập cùng nhau trò chuyện, đánh trúc bài, song lục, toàn bộ không khí cũng được coi là vui vẻ thoải mái. Đối với những thứ này không ai có thể chỉ trích, thậm chí chỉ sợ ngay cả Ninh Nghị cũng tán dương họ, chỉ có bản thân Sư Sư hoặc nhiều hoặc ít trong lòng có chút áp lực và cảm thấy cấp bách, cảm giác này khiến nàng mỗi ngày đều dậy thật sớm.
,Tuy nhiên, cũng có lúc có người còn thức sớm hơn nàng đấy. Trời đã sáng, bọn người hầu dưới boong thuyền đã quét tước dọn dẹp đâu vào đấy rồi. Ban đêm Sư Sư mơ hồ nghe bên ngoài dường như là có mưa, lúc này nhìn quả nhiên là trên boong thuyền ẩm ướt.
Nàng mặc quần áo đi ra ngoài, boong thuyền trên mũi tàu bất ngờ vô cùng lạnh, không khí biến thành mà trắng. Sư Sư siết chặt y phục, bất chợt nàng nhìn thấy gì đó, khẽ run rẩy vươn tay ra.
Trong nháy mắt nàng đã hiểu, tối hôm qua không phải là mưa.
Đêm muộn đã có hai trận tuyết rơi xuống.
Đội tàu chạy nhanh về phía trước, sông lớn trải rộng trước mắt, rừng và đồi núi ở hai bên sông mở rộng ra, tuyết lớn như lông ngỗng màu trắng chạm trên bàn tay mảnh mai của nàng, hóa thành giọt nước ẩm ướt. Trên bầu trời phía trước, trên sông lớn, giữa núi rừng, tuyết lớn như lông ngỗng từ trên trời giáng xuống che phủ tầm nhìn.
Nước mắt chảy ra, nàng dùng tay che miệng lại.
Trong vòng ba ngày sau đó, Hoài Nam, Kinh Hồ và những nơi khác lần lượt đều có tuyết lớn, Ninh Nghị trong kinh thành cũng đã biết tin tức. Đây là việc hắn sớm đã dự đoán trước rồi.
Đợi cho từng đợt tuyết trắng trải rộng khắp thiên địa thì đó cũng là lúc một đợt gió tanh mưa máu sẽ tới....