Dịch giả: luongsonbac1102Tiếng người ngẫu nhiên vang lên.
Bên ngoài vẫn trời đầy mây. Trong căn nhà nhỏ giản đơn, thỉnh thoảng có người đi qua, cũng có người ngẫu nhiên ló đầu từ ngoài nhìn vào rồi lại vội vàng chạy đi.
Trong chính sảnh đãi khách, sau khi nhận khay trà từ thiếu niên đen gầy vừa mang đến, đặt nước trà trước từng người chủ khách, Hồng Đề nghe đề tài hai người đang đàm luận, mà nàng không thể nào hiểu được.
- ... Lập Hằng cũng học Nho, ngày xưa từng đọc sách gì vậy?
- ... Năm đó khi dốc lòng cầu học, đã từng đọc Luận ngữ, Tả truyện, Trung dung.... Luận Ngữ hơi nhiều một chút...
- ... Đó đều là chính đạo, nhưng thực ra lão phu nhớ tới năm đó, gia sư lại hơi cho rằng Trung dung không đúng lắm. Ha ha... Nói về mấy loại sách đó, đọc cũng vô dụng, cách đại đạo khá xa... Lão phu ngược lại xem nhiều...
- ... Kỳ thật đại đạo thông nhau mà...
Bởi vì thân phận hiện tại của Ninh Nghị khó có thể nhận định, lại cùng trở về với Hồng Đề một cách lặng lẽ nên cũng không mấy người trong trại biết. Ngoại trừ lão nhân nghênh đón ngoài cửa viện thì không còn ai khác đón nữa. Hết thảy phát sinh trong tiểu viện lúc này liền giống như một sơn nữ dẫn theo chú rể mới về nhà. Có người tò mò nhưng cũng không ai nói to làm ồn ào. Trong phòng khách chỉ có những câu hội thoại mộc mạc mà giản dị, cũng không có quá nhiều sóng gió. Mà ở trong viện, các nam nhân trầm mặc không nói, các nữ nhân thì vừa tò mò vừa làm việc của mình, thì thầm to nhỏ phỏng đoán sự tình.
- Lại nói tiếp, nhà Lập Hằng ở Giang Ninh nhỉ. Năm xưa lão phu cũng từng qua đó một chuyến, chẳng biết hiện giờ Giang Ninh ra sao rồi...
Lương Bỉnh Phu ngồi trên ghế chủ toạ, vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với Ninh Nghị. Ánh mắt ông quắc thước, lưng thẳng tắp. Trên chiếc ghế bên cạnh, Ninh Nghị cũng cung kính trả lời những câu hỏi. Ở trong phòng, Hồng Đề im lặng không nói gì. Lúc này nhìn nàng hơi giống một cô dâu mới cưới hoặc như tỷ tỷ của Ninh Nghị. Đầu tiên là nàng bưng trà tới cho hai người, sau đó nhẹ nhàng bóp vai cho Lương Bỉnh Phu, tiếp nữa lại tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Nghị, hơi cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh. Chỉ lúc nào đó cảm thấy hơi nhàm chán thì nàng lại kẹp hai tay vào giữa hai chân.
Khi nói xong tình huống Giang Ninh, ông lão lại hỏi tới chuyện Hàng Châu. Lão uống hết chén trà, Hồng Đề lại rót thêm nước. Ông lão khẽ gõ quải trượng, cười nói:
- Hồng Đề, nếu cháu cảm thấy nhàm chán thì ra ngoài làm việc khác đi. Giữ cậu ấy lại ở đây ăn tối, cháu đi bảo người chuẩn bị một chút.
Hồng Đề gật đầu, liếc nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cười khoát tay, khẽ nói:
- Để ta tiếp Lương gia gia.
Không bao lâu, Hồng Đề rời khỏi phòng, khẽ vuốt vuốt tóc. Mấy tên nam tử đang giả vờ giả vịt loanh quanh trong sân liền vội vàng chạy sang một bên. Có thể ở đây lúc này đều là người già và nòng cốt của Thanh Mộc trại và cả gia quyến của họ nữa. Hồng Đề liền đi tới hỗ trợ, giúp rửa rau quả, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía căn phòng đó.
Ngọc Tử Yên hiểu, cửu ngũ chí tôn vị, hắn nhất định phải được.
Nàng biết hắn cơ quan tính toán tường tận, lại không biết chính mình sớm đã thân vùi lấp nhà tù.
Đối với h...
Được một lát, nàng vẫy tay gọi thiếu niên đen gầy vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc Lương Bỉnh Phu, cũng hỏi y tình hình thân thể của lão nhân gia hôm nay. Nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện, nàng đương nhiên biết rằng tình hình thể trạng của ông cũng không tốt như biểu hiện bề ngoài.
Trên thực tế, mặc dù trình độ học vấn chính thống của Ninh Nghị không cao, nhưng mỗi ngày đều tiếp xúc với những đại gia Nho học như Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên. Lương Bỉnh Phu chẳng qua chỉ là người có chút học vấn nhưng đã nhiều năm không nghiên cứu chuyên sâu, nếu muốn hỏi khó Ninh Nghị thì chắc chắn là không thể nào. Sau khi hàn huyên một hồi, liền trở thành là Ninh Nghị nói, lão lắng nghe. Tuy nhiên dù sao lão nhân cũng đã gánh vác trại này nhiều năm, ngẫu nhiên nghĩ đến gì đó cũng liền phát biểu một ít ý tưởng.
Tuy rằng là mùa hạ, nhưng buổi chiều thời gian trôi vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xẩm tối. Sau khi chuẩn bị tốt bữa tối, bày ra bàn ghế, ông lão vẫn ngồi thẳng tắp nói chuyện với Ninh Nghị. Lúc này đã nói đến những việc mà Hữu tướng phủ đang phụ trách, thế cục phương bắc, thế cục biên quan. Bắt đầu từ chuyện Trương Giác, Ninh Nghị lần lượt nói từng chuyện cho lão nhân nghe. Việc này không thể nghe và nói hời hợt được, lão nhân cẩn thận lắng nghe. Nghe tin Trương Giác chết, lão thở dài nặng nề. Đến khi biết được rằng, vì chuyện đó mà khắp nơi có phản ứng, tay phải nắm quải trượng của lão lại nắm chặt, hơi hơi run rẩy. Sau khi ăn tối xong, Hồng Đề muốn khuyên lão nghỉ ngơi, lão chỉ khoát tay nói:
- Cháu đi ra ngoài đi, cứ để ta tiếp tục nói chuyện cùng Lập Hằng...
Hồng Đề ra khỏi phòng, đi tới sân bên ngoài. Ban ngày trời đầy mây, buổi tối thì chẳng chút trăng sao gì. Trong thung lũng bên dưới có khá nhiều ánh đuốc. Trên cổng sau viện cũng có hai bó đuốc đang cháy. Nàng nhìn ánh lửa đó thật lâu. Hai người nam nhân quan trọng nhất của nàng lúc này đang nói chuyện phiếm ở bên trong. Còn bản thân nàng lúc này cũng đang có những cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Cứ như vậy hồi lâu, nàng đi vào trong viện, châm lửa cho chiếc đèn lồng dưới mái hiên. Nghe thấy có tiếng loạt soạt vang lên, từ trong căn phòng có ánh đèn vàng ấm áp, Ninh Nghị đi ra, đứng đó nhìn nàng chốc lát rồi giơ hai ngón tay lên quơ quơ và cười.
- Lương gia gia...
Hồng Đề đi tới.
- Đã ngủ rồi.
Ninh Nghị hạ giọng nói.
- Lão nhân gia vẫn còn khỏe lắm.
- Là chỉ cố gắng gượng mà thôi.
- Ta biết, nhưng như thế cũng có nghĩa là lão nhân gia coi trọng chuyện này. Đây là người đang khảo thí ta...
- Lương gia gia
cũng không làm khó dễ chàng...
- Đúng vậy, nhưng ta cũng rất coi trọng chuyện này.
Vừa khẽ nói chuyện, hai người vừa đi ra ngoài cửa như thể đang tản bộ. Ninh Nghị cười cười:
- Lão nhân gia làm những việc này, thực ra là rất khả kính. Người phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm... cũng giống như nàng.
- Ta... ta không bận rộn bằng Lương gia gia.
- Phân công khác nhau mà.
Ngọn gió đêm hè từ sườn núi thổi tới. Đi đến bên đường nơi có thể quan sát thung lũng, Ninh Nghị ngồi xổm xuống, Hồng Đề cũng ngồi xuống cùng hắn. Trong thung lũng, từng nhà đều đã ăn tối. Ban đêm không có nhiều hoạt động giải trí, mọi người chen chúc trong phòng hoặc đi ra đường nói chuyện phiếm. Có tiếng trẻ con đuổi nhau trêu đùa ầm ĩ truyền đi rất xa trong bóng tối. Ngoại tập Lữ Lương thực ra hơi náo nhiệt hơn một chút, cũng có vẻ khá hỗn loạn. Hồng Đề chỉ xuống phía dưới, giới thiệu cho Ninh Nghị, đâu là chỗ ở, đâu là chỗ để các loại vật tư linh tinh, chỗ nào cần phải xây dựng nhà mới, ở đâu xảy ra chuyện gì, vân vân...
Không lâu sau liền giới thiệu đến mấy căn nhà ở sườn núi bên dưới, chính là nơi tụ tập của đám "khách khứa" lần này đến Lữ Lương. Hà viên ngoại có chỗ dựa là Tề gia, sứ giả do Đổng Bàng Nhi phái tới, Thiên tướng đến từ Võ Thắng quân, hào khách đại hiệp được xưng là "Đánh khắp Trung Nguyên không địch thủ", các đại đầu mục của các núi lân cận Lữ Lương sơn... Phần lớn mỗi người đều có mục đích của mình, hoặc là gánh vác sứ mệnh. Ngoài ra còn có những kẻ thực sự nghĩ rằng Hồng Đề tỷ võ chiêu thân, cho nên mấy ngày này đều đến liên hệ với Lương Bỉnh Phu. Mà bởi vì Hồng Đề còn chưa trở về nên Lương Bỉnh Phu cứ lần lữa kéo dài tới tận bây giờ.
- Ta đã đến rồi, và nàng cũng đã trở lại, vậy đừng để lão nhân gia mệt mỏi như vậy nữa. Mấy ngày tiếp theo liền giải quyết những chuyện này đi.
Ninh Nghị khẽ nói:
- Ở đây, nàng cơ bản biết hết thân phận của bọn họ chứ?
Hồng Đề gật đầu:
- Biết!
- Ừ, đợi Chúc Bưu tới tìm ta, ta sẽ dặn dò y một chút, hai ngày sau, đại khái nên biết làm những gì. Nhưng thực ra trước đó thì nàng cứ mang ta đi xem "thứ đó" tiến triển thế nào đi.
- Được.
Hồng Đề đứng lên, giơ tay chỉ về phía sườn núi bên kia. Ở đó, trong bóng đêm loáng thoáng thấy ánh sáng màu đỏ sậm.
Không lâu sau, hai người đi dọc theo đường núi tới bên kia. Đó là cao tác phường ẩn trong lòng núi. Đối với Ninh Nghị, thì dù là Hà viên ngoại hay sứ giả, hay là chiếu chiêu an chấn động phương bắc triều Vũ, đều không phải là mục đích hắn tới đây. Ở ngoài Lữ Lương sơn, người Kim đã gần tới chóp đỉnh, người Mông Cổ đang càn quét mở rộng. Một ngọn núi Lữ Lương vừa chẳng cao vừa chẳng rộng thì chẳng đáng là gì.
Nhưng đương nhiên, ở đây cũng có những thứ rất quan trọng. Ví dụ như nữ tử điên ở trong sơn thôn, như lão nhân đang mệt mỏi nằm ngủ, như nữ tử đứng đầu cái trại này nhưng vẫn còn mặc quần áo vá. Có đôi khi hắn lại nhớ tới câu nói đơn giản mà Hồng Đề nói khi mới gặp "Sống không giống như con người..." Tương đối mà nói, một đám hề nhảy nhót bên kia thực sự làm cho người ta cảm thấy rất nhàm chán bất đắc dĩ.
Nhưng cho dù có cảm xúc như vậy, chuyện hiện tại vẫn là ưu tiên hàng đầu. Tối nay, Ninh Nghị và Hồng Đề xem qua tiến độ cải tiến lò cao và vật liệu thép vừa được luyện ra - sau khi được Ninh Nghị căn dặn. Hồng Đề và Lương Bỉnh Phu đều rất nỗ lực trong chuyện này, hiện giờ, tuy rằng tiến triển không nhiều nhưng cũng đã là cực kỳ cố gắng - Tiếp đó Ninh Nghị gặp Chúc Bưu, dặn dò việc điều tra những người đến từ bên ngoài sơn trại, tiếp đó căn dặn y càng nhiều kế hoạch tỉ mỉ hơn.
Cùng lúc đó, ở một bên Lữ Lương, tại sơn trại Tiểu Hưởng Mã, việc thống nhất chỉnh đốn đám sơn phỉ cũng đã đến công đoạn cuối cùng. Sáng sớm hôm sau, bọn họ mang theo binh lính khởi hành, đến đêm, sứ giả của Tấn vương Điền Hổ đến Thanh Mộc Trại, nhận được sắp xếp và chiêu đãi. Trong khi đề xuất yêu cầu được gặp mặt Hồng Đề, Lâu Thư Uyển cũng đồng thời bắt đầu cho người hỏi thăm thân phận của những người khác, rồi sau đó nhanh chóng đưa ra phản ứng, bắt đầu hợp tung liên hoành, thăm hỏi các nhà.
Cũng chạng vạng tối hôm đó, Ninh Nghị đứng trên sườn núi, cầm một chiếc kính viễn vọng một mắt, nhìn thấy nàng trong đội ngũ đi vào trong núi. Lúc này thấu kính của kính viễn vọng hoàn toàn là do thủ công mài mà thành, cho dù là dùng sản phẩm tốt nhất, nhưng độ trong suốt cũng không cao, cho nên hắn phải ngắm nhìn rất lâu.
- Oa a, kia là... Lâu Tiểu Uyển, còn Lâu cái gì nhỉ... Thư Hằng ở đâu rồi...
Cầm kính viễn vọng soi trái soi phải thật lâu sau, Ninh Nghị mới đưa kính cho Chúc Bưu ở bên cạnh.
Sau đó hắn có vẻ cao hứng:
- A, ít nhất cũng biết vì sao mình bị đánh. Cũng coi như một chuyện tốt...
Đương nhiên, tối nay Ninh Nghị không đi tới chào hỏi người bằng hữu đã lâu không gặp đó.+
Lâu Thư Uyển gặp mặt hắn là chuyện của mấy ngày sau...