Dịch giả: luongsonbac1102Sau khi cỗ kiệu rời khỏi cửa cung, Tần Cối vén rèm nhìn xem người đi lại và hàng quán ở hai bên đường phố.
Kinh thành đang ở vào thời gian tháng tám, nắng mùa thu phản chiếu làm cho sắc mặt của hắn có chút khó coi. Lúc này, kinh thành đang là đoạn thời gian diễn ra cuộc thi võ trạng nguyên. Tuy rằng từ trước tới nay, loại võ trạng nguyên này cũng không được coi trọng gì lắm, nhưng lúc này đang là thời gian triều đình đầy lòng cảnh giác đối với phương bắc, phối hợp với "Chiếu chiêu an" phía bắc, cùng với trong khoảng thời gian gần đây có một ít dư luận thổi phồng, nên địa vị của võ giả trong thành Biện Lương thăng cao không ít, một số người đeo kiếm đi trên đường phố với tư thái hăng hái dâng trào.
Tần Cối xuất thân văn nhân, đối với việc địa vị của võ giả tăng cao, vốn cũng nên giữ thái độ không hài lòng, nhưng không biết vì sao, nhìn những bóng dáng đó trong chốc lát, nét buồn bực trên mặt hắn ngược lại tan đi không ít. Tiếp theo hắn buông rèm xuống, tựa lưng lên chiếc ghế trong kiệu.
Trong tâm, thật ra là mệt chết đi được!
Bởi vì hắn biết, sáng nay được triệu tới Kim Loan điện, xuất hiện đủ loại chuyện, lúc này cũng đã truyền ra ngoài, nếu hắn không đoán sai, hẳn là có người đang chờ hắn ở nhà.
Vừa một đường về đến phủ, quản gia liền chạy lại báo cáo: La công tử đã chờ ở thượng đường (phía trên chính sảnh) rồi! Tần Cối một mặt đi vào, một mặt sai quản gia gọi người đến thư phòng.
La công tử theo như lời quản gia nói, tên gọi là La Cẩn Ngôn, chính là đệ tử của Tần Cối thu nhận, hiện giờ đã nhậm chức ở Ngự Sử đài. Tiểu lại cũng có quan thân (lính quèn cũng quen biết quan to), nhưng bởi vì Tần Cối và La Cẩn Ngôn quan hệ thân như cha con - Tần Cối nói không chỉ một lần: nếu có con gái nhất định sẽ gả cho đối phương - nên quản gia liền xưng hô y là La công tử.
Trở lại thư phòng, chỉ chốc lát liền có một nam tử trẻ tuổi từ ngoài sân đi vào. La Cẩn Ngôn tuy chỉ hai mươi tuổi, nhưng bộ dạng tuấn tú, dáng người cao lớn, xử lý sự việc cũng thông minh tháo vát, tuy rằng hiện giờ chức quan không cao, nhưng ở rất nhiều sự việc, thật ra cũng giúp Tần Cối không ít. Lúc này nói về việc phát "Chiếu chiêu an", con số của "Phỉ chuyển binh" phương bắc liền nhanh chóng bành trướng. Triều đình cũng không phải kẻ ngốc, đối với chuyện này yêu cầu giám sát rất nghiêm, không chỉ có phải quan viên ra ngoài bất cứ lúc nào theo dõi việc này, mà riêng Tần Cối cũng phái ra không ít người theo dõi điều tra.
La Cẩn Ngôn là một trong những người hắn phái đi, cũng có thể nói là người quan trọng nhất. Gần hai tháng nay, La Cẩn Ngôn sưu tập một lượng lớn chứng cứ việc làm trái pháp luật, nhìn thấy mà kinh người. Đầu mối của chứng cứ đều chỉ thẳng vào mấy vị lão đại trong triều đình. Liêu quốc đã bị hủy diệt, Kim quốc đi vào thời kỳ mềm nhũn ẩn mình, nhưng áp lực đã bắt đầu chuyển biến lớn. Trong lòng đám người Tần Cối biết đây là cơ hội củng cố phòng tuyến cuối cùng. Sau khi chứng cứ quay về, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, Tần Cối nhìn thấy mà vẫn nghiến răng nghiến lợi, miệng thì mắng to tham quan hại nước, gian thần hại nước, kẻ tầm thường hại nước.
Nhưng mà toàn bộ tình thế liên lụy thật sự quá lớn, hắn ở trong nhà suy ngẫm mấy ngày, môi miệng đều nổi lên bọt lửa. Lúc dâng tấu chương lên buộc tội quan viên, cũng không thể nào xuất ra được tất cả chứng cứ mấu chốt.
Tất cả chứng cứ giao lên, đều trải qua bày xếp mổ xẻ tỉ mỉ, được coi là vụ án lớn của Ngự Sử đài. Mà tin tức truyền đi trước sau vẫn còn có một nhóm người có thể nhìn thấu manh mối. Các đại lão như Tần Tự Nguyên tạm thời không lên tiếng, nhưng La Cẩn Ngôn là người hiểu rõ sự việc nhất. Tuy rằng lần này đề cập tới rất nhiều quan lại, nhưng chứng cứ bị chặt đứt khéo léo ở bên ngoài trung tâm, vụ án truy tới trình độ nhất định là có thể kết án. Hơn nữa rất khó tiếp tục... cho dù lấy thêm ra chứng cứ, vụ án này cũng rất khó tiếp tục. Nói cách khác, do vì chứng cứ đưa ra trước đó bởi vì tính suy luận khách quan liên đới bị xáo trộn lẫn lộn với nhau, điểm mấu chốt của chứng cứ bị xào nấu một cách khéo léo, mất đi ý nghĩa rồi.
Có thể làm được loại chuyện như vậy, chỉ có thể là Tần Cối tự mình thao tác. Hắn thực là rất hiểu biết nhân tính, một đao kia chém xuống, sẽ khiến người ta lấy làm kinh sợ, nhưng đến đúng điểm là dừng, canh vừa đúng lúc đặt chân lên đường... nói không chừng đám người Đàm Chẩn, Đồng Quán còn phải cảm kích ông ta.
Nhưng rất rõ ràng, La Cẩn Ngôn cũng không hài lòng.
- Ân sư...
- Ngươi đừng nóng vội lo lắng, ngồi xuống trước đi đã!
La Cẩn Ngôn vừa đi vào, Tần Cối phất phất tay, nói.
- Ân sư! Đệ tử... đệ tử không ngồi!
La Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, có lẽ y đã cân nhắc rất lâu, lúc này cắn chặt răng, nói:
- Người, người làm cái gì vậy...
- Làm gì...
Tần Cối gõ gõ ngón tay lên bàn:
- Ngươi chất vấn ta ư?
- Đệ... đệ tử không dám! Nhưng mà...
- Nhưng mà... ngươi đích thực không nhịn được mà thôi!
Tần Cối liếc mắt nhìn y một cái, La Cẩn Ngôn nhìn lại lão sư trước mắt, vẻ mặt chính khí trước đây, lúc này hốc mắt hiện đầy tơ máu đỏ, môi khô nứt, ánh mắt hung bạo... Lập tức y bị áp lực, có chút không dễ nói chuyện.
Tuy nhiên rốt cuộc Tần Cối cũng không dùng các loại câu nói mạnh miệng như: "Ngươi không hiểu cách làm của ta" hù dọa y. Chỉ có điều qua một hồi lâu sau, hắn hít một hơi nói:
- Ngươi là hy vọng của vi sư đó, ngươi có biết không... Không, ngươi có biết, lần này đề cập có bao nhiêu người, thế cục lớn biết bao nhiêu...
- Đệ tử đương nhiên biết!
La Cẩn Ngôn nói:
- Nhưng ân sư cũng từng nói: với sự hung tàn của Man nhân phía bắc Nhạn Môn Quan, cứ chờ chiến sự phương bắc dừng lại, có khả năng rất lớn đóng cửa quan. Đây đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta, cho dù rơi vào cảnh tan xương nát thịt, cũng không thể để vuột mất cơ hội cuối cùng này... Ân sư, những lời này người đã từng nói...
- Ta đã nói đương nhiên ta nhớ!
"Bùng Bùng" Tần Cối vỗ trên bàn hai cái. Tuy rằng lúc ông ta còn trẻ nóng tính một chút, nhưng mà tới từng tuổi này, nhất là sau khi đạt tới địa vị hôm nay, cũng đã có thể kiềm chế cảm xúc. Thế nhưng lúc này, vẫn như cũ để lộ ra dáng vẻ phẫn nộ như sư tử.
- Người của phương bắc, vị sư đương nhiên biết! Ăn sống uống máu, như lang như hổ! Bọn họ tôn trọng người mạnh, sùng bái kẻ mạnh, muốn được bọn họ tôn kính, bản thân người phải có thực lực! Nhưng những năm gần đây chúng ta đã làm gì! Âm mưu quỷ kế, âm thầm hoạt động! Đây là Tần Tự Nguyên hoa mắt ù tai đến cực điểm! Mà Lý Cương thì sao? Bản thân không đủ thủ đoạn, lúc làm chính sự chỉ biết hô khẩu hiệu? Hắn chính trực thì chính trực, nhưng trên triều đình hắn đối phó được ai! Vì sao để hắn làm tể tướng! Đồng Đạo Phu ư? Là "thằng chột làm vua sứ mù"(nguyên văn: trong đám lùn, kẻ cao lãnh đạo), hắn lấy cái gì để đánh? Nói xong một cái liền liên hợp với Nữ Chân xuất binh, vì một chút chuyện Hàng Châu mà kéo dài cả năm, 20 vạn đại quân kéo đi mà đánh không lại một vạn quân của người ta! Hỏi sao người Nữ Chân không xem thường người?
Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Làm xong chuyện chưa báo cáo kết quả, quẳng xuống quan gánh liền chạy. Chính là cái tên về phía sau nắp quan tài! Cái gì sáu châu Yến Vân, sáu mươi triệu xâu bạc! Sáu mươi triệu xâu bạc đấy! Dùng nó mua về! Người Nữ Chân người ta còn làm thế nào xách nổi! Sáu mươi triệu xâu bạc mua sáu châu, bọn họ còn trước tiên ôm đi các thứ đáng giá của sáu địa phương đó, người của cũng đều bắt đi rồi... Giao dịch như vậy bọn họ cũng dám làm! Nhưng ngươi có thể làm gì được, sau lưng bọn họ là Thái Thái sư. Là một nửa quan lại của triều đình, thương nhân của một nửa giang sơn đấy!
- Một lũ giống nhau, tất cả đều làm cho người ta xem thường. Còn có Trương Giác... cái gì Mật Trinh t i, ngươi không bảo đảm không nên tùy tiện chiêu hàng chứ! Lúc phản lúc phục, thay đổi thất thường, làm cho người ta thất vọng đau khổ. Bộ dạng đối thủ như vậy, nếu ngươi... Ha ha...
Tần Cối cười rộ lên mỉa mai:
- Nếu ngươi là người Nữ Chân, người bỏ qua không đánh sao? Nhất định là ngươi phải đánh tiếp! Cả triều văn võ không nhìn thấy chuyện như vậy, còn đang đoán tới đoán lui, trong lòng còn cảm thấy may mắn....
- Nhưng...
Tần Cối ngồi xuống lại trên ghế:
- Nhưng... Cẩn Ngôn này, sau khi ta nhiều lần cân nhắc cảm thấy chuyện làm được, ta nhất định sẽ vạch trần chuyện này ra. Thế nhưng làm không được, vi sư chết chỗ này đều không làm được! Vi sư không sợ chết nhưng nếu chết đi thì phải làm thế nào đây...
La Cẩn Ngôn cứng cổ:
- Nếu như chết... Ít nhất có thể giống như Tiền Hi Văn kia...
- Tiền Hi Văn chết đi nhưng đã làm dân chúng tỉnh ngộ! Vi sư chạm Trụ mà chết chỉ sợ sẽ khiến người ta chê cười!
Tần Cối gõ cái bàn:
- Chỉ vì dân chúng hoa mắt, ù tai, bên ngoài nói thế nào, bọn họ nghe thế đó! Mà quan viên trên kim điện đều là nhân tinh! Chạm Trụ mà chết. Bọn họ chỉ nói người si ngốc điên khùng! Muốn đấu võ đài với bọn họ, bọn họ trước tạt nước bẩn lên người của ngươi, giết người diệt tâm! Nhục mạ ngươi rồi mới giết! Đến lúc đó quan viên, dân chúng, đều thóa mạ ngươi! Ngươi cho là mọi sự công đạo đều có người bình luận ư? Vớ vẩn! Biết bao nhiêu người ngay thẳng cả đời, sau khi chết cho tới bây giờ còn bị mắng là tham quan gian thần đấy!
- Nhưng đó... cũng không phải cái gì cũng không làm...
- Làm không được!
Tần Cối thoáng thu liễm cơn tức giận, ngả lưng lên ghế dựa:
- Hoàn Nhan A Cốt Đả chết rồi! Cẩn Ngôn, ngươi có biết sau khi Hoàn Nhan A Cốt Đả chết đi, ảnh hưởng lớn nhất là gì không? Là thánh thượng yên tâm, thánh thượng có thể thở phào nhẹ nhõm, ít một chút phiền toái rồi. Báo tin dữ cho thánh thượng... không quan hệ với thời điểm nỗi lo trong lòng của thánh thượng, thời điểm trong lòng của thánh thượng càng muốn nghe nói chuyện thái bình, người báo lên, ngay từ đầu thánh thượng cũng sẽ coi trọng, song khi Đàm Chẩn đi ra, tiếp theo Đồng Đạo Phu đi ra, rồi sau nữa cả đám người Thái Thái sư bọn họ đều đi ra, bao gồm nhiều gia tộc phương bắc làm quan ở đây đều đi ra... lúc này người cho là thánh thượng tin ai?
La Cẩn Ngôn ngẫm nghĩ một chút:
- Ít nhất, Lý tướng, Tần tướng bọn họ sẽ nói chuyện với chúng ta...
- Đó chính là đảng phái tranh giành!
Tần Cối mở to hai mắt nhìn:
- Vi sư không sợ đảng phái tranh giành, nhưng lúc này mà bắt đầu phe đảng tranh giành... Cẩn Ngôn, ngươi có biết điều này ý nghĩa gì không? Một phòng tuyến lộn xộn lung tung ít nhất còn có phòng tuyến, còn một khi đảng phái tranh giành, cả triều nội chiến... khi đó người Nữ Chân xuôi nam, thì ngay cả phòng tuyến cuối cùng chúng ta cũng không có!
- Cẩn Ngôn, ngươi ngẫm lại xem, tình thế kéo dài bốn năm, năm năm, sáu năm, bảy năm... Tể tướng đương triều thay đổi bao nhiêu lần, nửa năm liền đổi một người, mãi cho đến bắc phạt, Lý tướng lên đài, rồi bắt đầu dùng Tần Tự Nguyên giằng co mấy năm nay. Hai năm qua trong triều đình có bao nhiêu tấu tố nhằm vào bọn họ, vi sư có thể xếp lại thì xếp lại, có thể xóa thì xóa đi... Có người nói vi sư ba phải, đâu có ai biết là vi sư dùng hết toàn lực duy trì, không cho xuất hiện đảng phái tranh giành lớn!
- Vi sự muốn bảo toàn nhị tướng Lý, Tần, cho dù là bọn họ làm không được như lòng người, chí ít có người đi làm, có ai hiểu được vị sư bỏ ra bao nhiêu công sức! Người lại có thấy hay không, trước khi tin tức Hoàn Nhan A Cốt Đả chết đi truyền đến, triều đình đối với kỳ thi Võ Trạng nguyên lần này có coi trọng biết bao, bởi vì nó là cùng theo thiếu chiêu an tới! Nhưng tin tức cái chết của hắn vừa tới, trên triều đình lại bắt đầu xuất hiện tiếng hô chèn ép người luyện võ, phủ Khai Phong Vương Thì Ung còn nói người luyện võ gần đây làm rối loạn trị an kinh kỳ! Luyện văn nhiều năm như vậy, ở vào thời điểm này, bọn họ còn sợ một đống... quân nhân hỗn loạn đè ép bọn họ một đầu hay sao?!
- Làm việc phải có biện pháp, hơn nữa trong triều đình...
Tần Cối thở dài:
- Chân chính quyết định chuyện này là tâm tình của thánh thượng, thánh thượng lo âu, thì thiên hạ âu lo, thời điểm thánh thượng không âu lo, thiên hạ cũng không lo âu. Trong thời gian tới vị sư sẽ nghĩ biện pháp, làm cho thánh thượng có thể lo âu một chút, đây mới là làm việc, mới là phương pháp làm việc trên triều đình. Ngươi sớm muộn gì sẽ đi vào cung vàng điện ngọc, đến lúc đó, người sẽ hiểu: một sự kiện muốn thành công, có thể có nhiều khó khăn... Vi sư nói đến thế thôi, người suy nghĩ cho kỹ... đi xuống đi!
- Nhưng...
La Cẩn Ngôn do dự và đấu tranh hồi lâu, Tần Cối đã hạ lệnh tiễn khách, rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, rốt cục, nam tử trẻ tuổi vẫn phải đi ra khỏi phòng.
Trong phòng yên tĩnh, qua một hồi, có người từ bên ngoài đi vào, chính là Vương thị thê tử của Tần Cối. Nàng bưng một chén canh thang đi vào, thấy phu quân đang nhắm mắt dưỡng thần, liền đặt chén canh thang xuống, bước tới xoa bóp một hồi sau lưng và trên đầu Tần Cối. Tần Cối mở mắt, cầm tay bà.
- Nghe nói Cẩn Ngôn đến đây, hắn rời đi rồi à?
Vương thị nhỏ giọng hỏi.
- Hắn... Ôi, đi rồi...
Tần Cối ngáp dài đầy vẻ mệt mỏi đáp một câu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, ánh mặt trời đang chiếu vào từ nơi đó...
La Cẩn Ngôn một đường đi ra sân, đi ra Tần phủ. Khi về đến nhà, thê tử chạy ra đón chào:
- Đi gặp ân sư rồi, thân thể ân sư như thế nào?
Tần Cối xem La Cẩn Ngôn như con cháu, cũng là nguyên nhân này, thê tử của La Cẩn Ngôn gặp mặt Tần Cối cũng không ít lần, có khi là đi tới Tần phủ, cũng có một số thời điểm là Tần Cối đích thân tới nhà chơi. Đối với vị ân sư của phu quân một thân chính khí kia, Vu Yên thê tử của La Cẩn Ngôn cũng có chút tôn kính.
Nghe câu hỏi của thế tử, trong mắt La Cẩn Ngôn nhoáng qua cặp mắt đầy tơ máu và cặp môi khô khốc của Tần Cối kia, rốt cục vẫn là cười cười nói:
- Ân sự thân thể rất tốt, ngài có hỏi thăm nàng và con nhỏ!
- Ân sư chính là yêu quá quan tâm!
Vu Yên cười cười. Nàng thấy tâm tình của tướng công nhà mình dường như không cao hứng lắm, nghĩ có lẽ là việc công gặp phiền toái gì chăng, nàng định nói vài lời vui đùa để giải tỏa một chút, bất chợt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc của trẻ con, vội vàng chạy đi.
Hai người thành thân đã có thời gian mấy năm. Vợ chồng tình cảm nồng nàn, nhưng mãi đến tháng hai năm nay, Vu Yên mới sinh ra một con trai, cũng là đứa con đầu của hai người. La Cẩn Ngôn đi vào sân nhà phía sau, thê tử đang ôm đứa nhỏ sáu tháng tuổi, ngồi ở lan can dưới mái hiên cho con bú, hào quang giống như phấn vàng chiếu vào trên người hai mẹ con. La Cẩn Ngôn đi qua một bên sân ngồi xuống ghế, cách xa hơn trượng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này. Vu Yên liếc mắt nhìn tướng công một cái, tiếp theo tươi cười, im lặng ngồi ở đó, lúc này đứa nhỏ đã bú xong, không còn khóc, hài lòng chìm vào giấc ngủ say, nàng cũng ngồi ở đó nhẹ nhàng đung đưa cái địu, không có rời đi.
Nàng biết phu quân ngồi ở đối diện thích xem cảnh này.
La Cẩn Ngôn ngồi rất thẳng, hai chân hơi mở ra, ngón tay nhẹ nhàng về về giữa hai chân, thoạt nhìn như một học sinh cầu thúc. Y nhìn vợ con, ánh mắt khi thì mơ màng, khi thì rõ ràng, ngẫu nhiên cũng theo bản năng lộ ra một nụ cười với thê tử. Cứ như thế một hồi lâu, gió mùa thu dường như ngừng thôi, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng, nhớ tới câu nói của ân sư: Chạm Trụ mà chết, nhớ tới lời nói giết người diệt tâm... rốt cục vẫn phải đứng lên.
Y đi vào trong phòng, lấy một ít gì đó, gói thành một gói, rồi đi ra ngoài cửa.
- Ta đi ra ngoài một chút, trở về có thể hơi muộn!
- Dạ! Thiếp chờ chàng dùng cơm!
Đường phía tây Hà Bắc, Tương Châu, Thang Âm huyện.
Nhạc Phi Nhạc Bằng Cư ngồi trên ghế trong căn nhà đất, nhìn hai đứa bé trong sân, một đứa trong đó là con gái, mái tóc thưa thớt thắt bím nhỏ, chỉ khoảng ba bốn tuổi, cầm một cây gậy đang cười hì
hì chạy loạn ở trong sân. Bên cạnh là một bé trai chừng hai tuổi, mặc quần yếm, đi theo ở phía sau, thỉnh thoảng ngã nhào trên mặt đất.
Hai đứa bé là nghĩa nữ và đứa con cả của y, nghĩa nữ tên là Nhạc Ngân Bình, chính là một bé gái ba năm trước đây y nhặt được, thu làm dưỡng nữ, đứa con cả là Nhạc Vân, còn kém một tháng là hai tuổi.
Trong căn nhà đất, lúc này còn có thể tử và mẫu thân, tạm thời mà nói, đây chính là người một nhà của y.
Một năm nay, bởi vì phụ thân Nhạc Hòa qua đời, nguyên vốn y đang đi lính dưới trướng Tân Hưng Tông không thể không về nhà chịu đại tang. Mặc dù đang ở dưới trướng Tân Hưng Tông, y luôn luôn tác chiến dũng mãnh, cũng đã thăng chức Đô Ngu Hầu đảm nhiệm một doanh, nhưng sau khi về nhà chịu đại tang, những thứ này cũng trả về nguyên hình.
Lúc này trong lòng y đang nghĩ tới một mệnh lệnh ngày hôm qua đưa tới. Mệnh lệnh tới rất đột ngột, là về chuyện cường đạo ở gần Tượng Châu. Nguyên vốn vì nguyên nhân Chiếu chiêu an, toàn bộ cường đạo phương bắc gần đây tất cả đều bận rộn chiêu an. Có một số phương diện rối loạn, ngược lại trị an cho dân gian khá hơn một chút. Nhưng trong công văn mệnh lệnh gửi tới ngày hôm qua, viết chính là gần Tương Châu nạn trộm cướp nghiêm trọng, với Đào Tuấn cầm đầu mấy trại cường đạo không chịu phục Vương hóa, đã nhiều loạn trị an của Tương Châu nghiêm trọng. Bởi vì lúc này Tương Châu cũng không đủ binh mã, bởi vậy phải ngộ biến tùng quyền, Nhạc Phi chiếm được tình lý được đề cử giữ ấn quản hạt Tương Châu, tạm thời thống lĩnh quân đội vùng ven Tương Châu, thậm chí có thể chiêu mộ một nhóm người, đợi cho diệt trừ xong nạn trộm cướp, có thể đề nghị làm tiếp.
Sự tình vô cùng quỷ dị!
Tuy rằng hiện giờ chiều an cường đạo, các loại danh hiệu phát ra cũng nhiều, nhưng trước mắt đây là chức vụ thực, hơn nữa việc chiếm tình lý này từ trước đến nay rất nghiêm trọng... chủ yếu là có chút phiền phức... Nói như vậy, nếu là người khác gặp loại chuyện này, Nhạc Phi sẽ cảm thấy, khẳng định người này muốn làm quan đã đi vòng rất nhiều quan hệ, quan hệ như vậy cũng không tốt lắm, nhưng y tin tưởng mình không có tìm tới bất kỳ mối quan hệ nào.
Về phương diện khác, thời điểm có đại tang lại lên chức, cho dù là người khác giúp đỡ nói chuyện, có đôi khi cũng sẽ lưu lại một chút hậu quả xấu. Thí dụ như bị người công kích là làm chuyện bất hiếu. Điều này làm cho y có hơi sầu lo. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, thực muốn đối phó với một số cường đạo, có thể rút ra quân đội, tướng lĩnh ở phụ cận chỗ nào cũng có, còn tốt hơn nhiều so với lựa chọn một tên quan quân nhỏ không có bối cảnh chiếm được tình lý... ai ngờ để cho y nắm chức thế này?
Mà chủ yếu nhất, chính là mình thật sự đi cầm binh, thì vấn đề trong nhà làm sao bây giờ. Phụ thân đã chết, mình lại ra đi, đàn ông còn lại duy nhất trong nhà này là Nhạc Vân cũng mới có hai tuổi, con nhỏ vợ đơn chiếc... thời gian này làm thế nào vượt qua đây?
Y ở trong quân không liên tục qua không ít ngày, tham gia đánh Hàng Châu, tham gia diệt Phương Lạp, cũng tham gia tiêu diệt Vương Khánh... Đồng thời cũng không ít lần gặp phải vấn đề nội bộ trong quân đội, y tuổi còn trẻ, võ nghệ cao cường, lại chỉ có các loại cản trở trong nội bộ quân đội, cản tay về quyền lực, làm cho y cảm thấy vô cùng phiền toái. Sau khi về đến nhà, y đã suy nghĩ các loại chuyện này, bởi vậy, y có chút do dự có nên hay không đi tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nạn trộm cướp ở chung quanh, thật sự đã tới mức này sao?
Đi ra quân doanh, Tần Thiệu Khiêm đi đến thị trấn gần bên, ở khách điếm gặp được Ninh Nghị.
- Ninh huynh đệ! Chuyện để giao phó, vị huynh giúp để làm xong rồi. Đệ nói xem, làm thế nào cảm tạ ta đây?
- Nhị ca muốn giết ta rồi, ta nào dám giao phó chứ, chính là thỉnh cầu, thỉnh cầu mà thôi!
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Nhưng thật ra huynh muốn cảm tạ cái gì, cứ việc nói ra!
- Đệ làm thần tài đãi ta cùng vài huynh đệ của ta, đến Trúc Ký ăn một bữa là được rồi! Tính tiền ở trương mục của đệ!
Tần Thiệu Khiêm cười ha hả, vỗ vỗ vai Ninh Nghị nói. Y cũng không để Ninh Nghị tiếp khách mời khách, xem ra chỉ là để thỏa mãn ham muốn ăn uống mà thôi. Đối với hạng người này mà nói, cũng không tính là yêu cầu hoặc là cảm tạ gì:
- Ta nghe nói chuyện của đệ ở Lữ Lương, nhưng thật ra Nhạc Bằng Cử này, đệ hỏi thăm tìm hắn lâu như vậy, là chuyện gì?
- Cũng không có gì, hắn có tài ba, muốn điểm sáng cho hắn một chút!
Ninh Nghị cười cười nói.
- Có đại tang chiếm tình lý, nhưng có hậu hoạn đấy...
Tần Thiệu Khiêm ngẫm nghĩ một chút rồi nói. Hiện giờ tuy rằng y miệng đầy râu mép, xem ra ăn nói có chút tục tằn, trên thực tế y còn là người khôn khéo, kế thừa đầu óc của Tần Tự Nguyên đấy:
- Ta biết lúc ở Giang Ninh hắn xông vào nhà để giúp đệ, nhưng để ưa thích người này, ta cảm thấy... cảm thấy có hơi kỳ quái! Hay là để ta thu hắn làm thủ hạ, hoặc là chính đệ mời chào hắn đi...
- Mũi bảo kiếm sắc bén nhờ mài giũa mà ra!
Ninh Nghị cúi đầu cười nói, cũng mở lớn hai mắt, trong ánh mắt cũng có thứ gì đó không thể xác định, nhưng rốt cục vẫn nói ra:
- Luôn giúp đỡ, chiếu cố, làm sao xuất ra được nhân vật lợi hại chân chính! Lúc đó chẳng phải nhị ca không có dựa vào Tần tướng chiếu cố, mới có thể tích lũy đến bây giờ. Nhạc Phi người này, ta xem hắn cũng là người phi phàm, tốt hơn cứ để cho hắn một mảnh bầu trời, để hắn tự bay đi. Có lẽ sau này có thể làm cho ta và huynh kinh ngạc cũng không chừng!
- Ta cũng là bị một số chiếu cố đấy, chưa nói tới toàn bộ là mình dốc sức làm!
Tần Thiệu Khiêm bĩu môi, nhưng sau đó nói:
- Tốt lắm, ta biết rồi! Tận lực để cho hắn tự bay nhảy, tuy nhiên... ta sẽ theo dõi hắn, nếu như gặp phải đại sự gì còn có thể giúp đỡ một chút. Hà hà... Nhạc Phi Nhạc Bằng Cử, thật là tên rất hay... Không nói chuyện này nữa, lần này để tạt qua đây, khi nào thì đi?
- Tối nay bồi tiếp Nhị ca uống rượu, buổi sáng ngày mai sẽ khởi hành, cần phải trở về
- Ta hiểu! Nhớ đệ muội rồi phải không!
Tần Thiệu Khiêm búng tay cái tách, nói.
Ninh Nghị cũng cười:
- Cũng có rất nhiều chuyện cần phải trở về!
- Nói ta hiểu, không cần giải thích!
Tần Thiệu Khiêm phất mạnh tay áo:
- Tối nay ta thiết yến ở sân đẹp nhất, rượu ngon nhất, nữ nhân xinh nhất... Không say! Không về!
Bóng đêm phủ xuống thành Biện Lương, nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, trên đường lớn ngựa xe dập dìu, La Cẩn Ngôn từ trong đó đi vòng ra, theo đường nhỏ đi về nhà. Khi sắp đến cửa nhà, y nhìn thấy cửa phủ rộng mở, mấy cỗ xe ngựa đang ngừng lại ở cửa, bên kia đứng một vài người y quen bình thường, nhưng lúc này cũng không quen thuộc như vậy.
Y dừng lại chỗ này một chút, trong đầu nhoáng qua một ý niệm gì đó, nhưng rốt cục y vẫn đi tới. Đi qua cửa thị vệ nhìn chăm chú, trong phòng khách, truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng cười, y đến gần ngọn đèn sáng, lại đến chỗ mờ tối, dưới mái hiên cách đó không xa, vị trung niên sư trưởng kia đang ôm đứa nhỏ, nhỏ giọng vui đùa, thê tử Vu Yên đứng ở bên cạnh. Khi đi tới còn cách không đến một trường, La Cẩn Ngôn ngừng lại, nhìn vào cái bọc trên tay một gã tùy tùng cách đó không xa.
- Cẩn Ngôn, ân sư đến đây!
Vu Yên hạ giọng nói.
La Cẩn Ngôn chắp tay:
- Ân sư. Yên, nàng mang đứa nhỏ vào trong đi!
- Không cần, không cần mang vào trong!
Tần Cối đùa với đứa bé trong địu, có chút vui vẻ, lúc này ông cười điểm điểm hai má đứa nhỏ, nói:
- Cẩn Ngôn này, ngươi cũng biết, ta với sư mẫu người vẫn không có con, ta xem ngươi là mình sinh ra, ta cũng xem con của ngươi như con của mình... Người thấy đó, trước nay ta đối đãi với người cũng là thật tâm thực lòng chứ?
- Ân sư nói cái gì vậy...
Dường như nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Vu Yên cười cười.
La Cẩn Ngôn chắp tay, cúi đầu:
- Ân sư đối đãi Cẩn Ngôn trước nay rất tốt, là chân tâm thật ý!
Tần Cối nhìn đứa bé kia nói:
- Trước nay ta vẫn nói, Cẩn Ngôn người tuổi còn rất trẻ, cũng quá lỗ mãng đi!
Chuyện hôm nay, ngươi là nhất thời xúc động rồi, ngươi... cũng biết sai chứ?
La Cẩn Ngôn đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn lão sư bên kia, sau một lúc lâu mới nói:
- Đệ tử không sai! Đệ tử... đã nghĩ rất kỹ!
Tần Cối ngang đùa với đứa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn y, không lâu lắm, lắc lắc đầu.
- Nuôi con không dạy là lỗi của cha, dạy mà không nghiêm là do thầy lười. Ta với người cũng là sự cũng là phụ, nên nói cho ngươi biết sai ở điểm nào. Ngươi hãy nói cho ta biết: vì sao ngươi không cầm thứ này đi tìm Tần Tự Nguyên!
- Tần tướng thủ đoạn ác liệt. Cẩn Ngôn và ân sư giống nhau đều sợ sẽ phát triển trở thành phe đảng tranh giành. Hơn nữa cũng thật sự chưa giao tế quá nhiều với Tần tướng. Đi tìm Yến Đạo Chương, bởi vì ông ta xưa nay thanh liêm chính trực, đệ tử chỉ muốn giao nộp mấy thứ này lên kim điện, rồi sau đó hết thảy hậu quả, chỉ do đệ tử gánh vác là tốt rồi, chẳng sợ thần chết nhà diệt vong, hậu quả này đệ tử đã nghĩ kỹ rồi!
- Nhà diệt vong ngươi cũng nghĩ kỹ...
Tần Cối lặp lại một câu, thanh âm của ông không cao, nhưng ánh mắt rất nghiêm khắc:
- Biết không, giao vật này cho Tần Tự Nguyên, người còn chuyện có thể làm! Yến Chính Yến Đạo Chương nhìn như ra vẻ đạo mạo, sau lưng chính là người của Thái Thái sư, người giao vật này cho y, y bám lấy ngươi, vật này sẽ trở lại là chuyện đấu tranh người chết ta sống trong triều đình. Người có hai chuyện sai lầm lớn: thứ nhất là không rõ địch ta, thứ hai là lòng dạ đàn bà! Hai sai phạm này phạm phải một đều là chết trăm lần không đủ... Ngươi làm việc có biện pháp, nhưng dù sao còn quá trẻ tuổi, người làm thế nào tiếp bước chân của ta? Ngươi... biết sai rồi chứ?
- Đệ tử... biết sai rồi!
La Cẩn Ngôn nhìn đối phương:
- Nhưng... ân sư cũng có sai lầm!
- Con không nói lỗi của cha, kị húy người trên, lỗi của ta, ngươi không nên nói!
- Ân sư đã sai ở chỗ bị ép bất đắc dĩ!
- ...
Tần Cối nhìn chằm chằm vào y với ánh mắt nghiêm nghị.
- Những năm gần đây, ân sư làm biết bao nhiêu chuyện bị ép bất đắc dĩ, ân sư rất hiểu đạo lý lòng người, chuyện gì nhỏ làm được, lớn thì bị ép bất đắc dĩ. Một người vào quan trường, quan trường đều tham nhũng, hắn thoái thác có thể thoái thác được sao? Đúng là bị ép bất đắc dĩ đấy, cũng chỉ phải nhận lấy, trước thu một lượng, tiếp đó thu vài lượng, sau nữa thu một trăm lượng, bất đắc dĩ phải lấy tiền, bất đắc dĩ phải làm trái pháp luật, bất đắc dĩ không làm tròn trách nhiệm, bất đắc dĩ mở một con mắt nhắm một con mắt... nhắm một con mắt...
La Cẩn Ngôn nói xong, Tần Cối cũng bắt đầu nói:
- Đạo lý nói ra dù có tốt đẹp mấy đi nữa, làm việc vẫn phải có phương pháp. Quan lại thanh liêm một lượng bạc cũng không lấy, đứng trơ trọi một mình, có lẽ làm quan thanh liêm còn có thể nói hắn làm việc ấy là vì dân chăng! Người không hiểu quan trường đón ý nói hùa, có thể vì dân chúng làm chuyện hiện thực ấy ư? Thế đạo hiện thực này, không phải một tiểu bối như người muốn thế nào là như thế đấy...
- Ngày qua ngày bị ép bất đắc dĩ, từng sự kiện từng sự kiện bị ép bất đắc dĩ! Kỳ thật, đâu có chuyện nào làm ra mà không phải trả giá! Ở đâu có thế đạo không đánh ra máu mà có thể bỏ qua! Ân sư! Ngài tỉnh lại đi! Trên đời này gian lớn tham lớn, người nào từ nhỏ lập chí làm người xấu chứ? Người nào không nói mình là bị ép bất đắc dĩ chứ? Ân sư! Ngài là Ngự Sử trung thừa, là ngôn quan đứng đầu thiên hạ, ngài chính là kẻ lên tiếng! Chuyện của thiên hạ, có người trong thiên hạ làm, hơn nữa, cũng nhiều người có lòng thiện. Mặc dù ngàn vạn người hướng tới ta, ngài luôn nói chết đi cũng sẽ không có kết quả! Đệ tử nguyên dùng thân mình này thử một lần, nói không chừng có kết quả thì sao!?
- Nếu như người trong thiên hạ đồng loạt đứng lên, có bất cứ chuyện gì không làm tốt mới kì quái! Vi sư nói, sự thật như thế nào, không can hệ với đạo lý... Cẩn Ngôn! Vi sư nói ngươi còn trẻ, người xem không hiểu mấy thứ này, không có vấn đề gì, chỉ cần người cho mình thời gian nhìn là được. Việc này, mặc dù Thái Thái sư đã biết rồi, nhưng nếu như người biết sai, vị sự nguyện bảo vệ ngươi...
- Đệ tử nguyện dùng thân này thử một lần, chỉ cầu ân sư cho đệ tử cơ hội này...
La Cẩn Ngôn quỳ trên mặt đất, bắt đầu dập đầu. Tần Cối hít một hơi:
- Ngươi không có cơ hội... Chuyện của người phát sinh rồi...
Ông ta vung mạnh tay lên, một trang giấy từ trong tay áo bay ra. Trong đình viện, đứa nhỏ khóc "Oa Oa", La Cẩn Ngôn còn đang dập đầu, thê tử của y cũng theo dập đầu ở bên cạnh:
- Ân sư Đệ tử nguyện dùng tấm thân này thử một lần! Ngài đã nói, đây là cơ hội cuối cùng rồi..
- Ngươi không thể được! Trên Kim điện, người nói dừng là dừng ư!? Ngươi đi lên rồi, một đám người cùng chết với người, phe đảng tranh giành! Người dân nửa nước cùng chết với người! Bắt lấy hắn!
Phía sau có người cầm gông xiềng đi lên, bắt lấy La Cẩn Ngôn. La Cẩn Ngôn bị kéo dậy khỏi mặt đất, trong miệng y kêu to:
- Ân sư! Ngài tỉnh lại đi! Ân sư! Dù ta có chết, cũng phải nói ra chuyện này...
- Ngươi ai cũng không gặp được nữa...
Lời nói nhẹ tênh mang theo chút thống khổ, trong lúc nhất thời đứa nhỏ còn đang khóc, ở trong sân bình thường trong thành Biện Lương này, huyên náo hù dọa một trận, sau đó lại yên tĩnh.
Triệu người trong thành thị, hết thảy giống như không có gì phát sinh.
Tần Cối về đến nhà, cầm tay vợ, lẳng lặng ngồi trong chốc lát.
**************
Thang Âm.
Thê tử và mẫu thân thu dọn bao bị trong phòng, Nhạc Phi đứng trên đường nhỏ ngoài sân, nhìn hình ảnh qua song cửa sổ.
Sau đó nhìn về phía bóng đêm bên kia.
Ánh trăng sáng ngời, chiếu sáng lên chân núi chập chùng phía trước, như là có quầng hào quang màu bạc đang từ bầu trời phủ xuống.
Tám ngàn dặm đường mây và trăng.
Đó là tương lai của y...