Ở Rể (Chuế Tế)

Nước lũ (Hạ)


trước sau

Dịch giả: luongsonbac1102

Đêm ngày mùng bốn tháng tám, đám người Sử Tiến vượt qua đường núi trở lại Hân Châu. Lúc rạng sáng, đoạn đường núi dần dần có nhiều thám báo Nữ Chân đi dò la. Điều này chứng tỏ rằng mấy vạn quân đội Nữ Chân đã vượt qua bọn họ, tạm thời đóng quân ở đồi núi. Đó là do quan đạo từ Đại Huyện tới Hân Châu có một khe núi gần đó. Vượt qua đồi núi, có thể mơ hồ trông thấy ánh sáng từ lửa trại. Có thể cảm giác được tiếng ong ong truyền tới từ mấy vạn nhân mã.

Trong không khí, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc mơ hồ.

Rạng sáng mùng năm, bọn họ đã chạy tới Hân Châu. Lúc này cửa bắc thành Hân Châu đã đóng. Cửa nam mở ra, để cho binh lính và bình dân chạy vào. Tin tức quân đội Nữ Chân đang tiến tới từ phía nam cũng đã truyền tới hoàng cung. Đám người sử Tiến kịp thời vào được thành trước khi nó đóng cửa. Lúc này bên trong thành, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Người Kim đột nhiên xuôi nam, đã tạo nên cơn sốc lớn với toàn bộ Vũ triều. Nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ chỉ nhận được những tin tức lẻ tẻ, không ăn nhập với nhau. Mặc dù người Nữ Chân đã phá Nhạn Môn Quan một đường xuôi nam. Phần lớn mọi người vẫn không thể lý giải chuẩn xác ý nghĩa trong đó. Có người rời đi, cũng có rất nhiều người trong khoảng thời gian ngắn do dự không nỡ rời đi, trong lòng lo sợ chờ đợi tình thế phát triển. Do rất nhiều dân chạy nạn, mấy vạn quân đội dũng mãnh vào, cùng với một bộ phận dân cư muốn chạy nạn, khiến cho tòa thành không khỏi rơi vào khủng hoảng. Dần dần không kiểm soát được.

Dân chạy nạn tuôn vào trong thành, bắt đầu hướng quan phủ đòi lương thực. Một nhóm người thấy dân trong thành rời đi, bắt đầu lấn chiếm phòng ốc để trống. Khủng hoảng dẫn tới không ít ẩu đả. Vài bang phái trong thành có mâu thuẫn ngầm, dần trở nên gay gắt. Quân đội chỉ cần để ý trong thành không tới mức đại loạn, nên không để ý tới mấy việc đó. Bọn họ trưng dụng rất nhiều tòa nhà ở phía bắc thành, phá hủy phòng ốc lấy gỗ tạo thiết bị phòng ngự. Cũng có không ít dân chúng nhiệt huyết tham dự vào. Ở trên tường thành đặt rất nhiều vật tư phòng thủ.

Ở khu vực quanh đây, Tiền Phi có một vài mối quan hệ. Y nhanh chóng tìm được người quen trong quan phủ, rồi an bài Sử Tiến, Trần Tú Thanh vào đội ngũ dân phu. Về phần "Hà Bắc song anh", bởi vì Trần Diễn bị đứt tay phải, nên không thể làm việc được, Đường Tổ Hán phải chiếu cố bạn mình, hai người liền tách khỏi đội. Giang hồ hợp tan như bèo trôi, lần này chia tay, lần sau có lẽ khó gặp lại.

Bỏ hết việc phiền não trong đầu, đám người Sử Tiến bắt đầu hỗ trợ đội ngũ dân phu hủy phòng cố, củng cố phòng ngự. Mà tới mùng sáu, quân đội đầu tiên của Nữ Chân đã tới triền núi phía tây bắc hoàng cung. Tiếp đó là đội kỵ binh, đội bộ binh, đội Nghĩa Thắng Quân áp giải tù binh là dân thường, từ các hướng phía bắc tụ tập ở trước thành Hân Châu.

Từ trên tường thành Hân Châu nhìn xuống, các nhóm quân từ vùng quê đối diện, từ sườn núi, dần tụ tập lại, tạo thành quy mô mấy vạn người, kéo dài khắp núi đồi. Ở phía trước đội quân người Nữ Chân, rất nhiều dân chúng Vũ triều bị tụ tập lại. Thỉnh thoảng có đội kỵ binh phụ trách đi qua đi lại, vung roi vào đám người. Thậm chí vung cả đao, chém vào người cả trai lẫn gái. Một hàng người đồng nghìn nghịt xen lẫn trong tiếng khóc, giống như là một đàn dê bò thật lớn.

Có cụ già bước chân lảo đảo, có đứa nhỏ mặt trắng bệch không chút máu, có người mẹ ôm tã lót, có nam nhân cường tráng cả người dính đầy máu, thậm chí là thi thể. Phần lớn đều bị dây thừng buộc thành chuỗi. Phú thương, quan viên, binh lính, bình dân đều có trong đội ngũ đồng nghìn nghịt kia. Bọn họ chỉ dám khóc âm thầm, bởi vì nếu khóc lớn tiếng, sẽ bị người Nữ Chân quát mắng, đánh giết. Ngẫu nhiên có một hai người, liền bị xạ thủ Nữ Chân gần đó bắn chết. Dù như vậy, tiếng khóc vang trời vẫn truyền tới tường thành Hân Châu.

Quân coi giữ trên thành chỉ có thể yên lặng nhìn hết thảy. Tới buổi chiều, thấy bên ngoài thành có chút hỗn loạn, một tướng lĩnh trẻ tuổi muốn lãnh binh tập kích, thì bị chủ tướng thủ thành mắng trở về. Sử Tiến ở một góc tường thành chuẩn bị lăn cây, cũng yên lặng nhìn phía dưới.

Quân đội Nữ Chân, cùng với Nghĩa Thắng Quân do người Liêu tạo thành, còn đang không ngừng tụ tập. Bình dân xung quanh bị bắt tới cũng ngày càng nhiều. Tới ban đêm, quân đội Nữ Chân ngoài thành thậm chí không dựng lều với quy mô lớn. Bọn họ đang chuẩn bị thang công thành ở phía sau núi, đồng thời chờ đợi quấn tiếp viện mang khí giới tới. Phần lớn người Nữ Chân ngủ luôn trên đất, trên sườn núi, gối giáo chờ trời sáng.

Ánh lửa kéo dài. Tối hôm đó, quân đội Nữ Chân một mực tập kết, không ngừng nghỉ. Kỵ binh thám báo giơ ngọn đuốc đi qua đi lại trước thành nhằm dự phòng quân đội Vũ triều tập kích. Sáng sớm ngày thứ hai, không khí vẫn còn sương mù Hoàn Nhan Tông Hàn đứng trên sườn núi nhìn tình cảnh phía trước, sau đó phất tay.

- Tấn công.

Y ra lệnh.

Người Nữ Chân thổi kèn lên.

Đau đớn kéo dài giờ đã trở nên chết lặng. Gió lạnh thổi vào người, cũng đã không còn cảm giác. Lúc tiếng huyên náo vang lên, y bị bắt đứng dậy, đẩy về phía trước. Không khí vẫn còn là sương mù. Rất xa là tường thành hoàng cung. Còn tiếng của người Nữ Chân thi ở phía sau truyền tới.

Y tên là Võ Thành, là nông hộ gần Đại Huyện, ba mươi lăm tuổi. Không lâu trước đó y có một thế tử, có một con gái sắp tới tuổi lập gia đình. Giờ đã không còn ai.

Y vẫn cho rằng tất cả những điều trước mắt chỉ là ảo giác. Có lẽ tới một lúc nào đó, là có thể tỉnh

Hai ngày trước, Nghĩa Thắng Quân xông vào thôn trang của y, lôi gia đình y ra khỏi nhà. Y thấy vợ và con gái bị đám người đó lăng nhục rồi giết chết. Chính y cũng bị cắt một cái tay, rồi bị đập đá vào đầu.

Lúc y tỉnh lại, đã bị trói cùng đội ngũ rồi. Mỗi lần lôi kéo, cánh tay phải bị đứt lại đau khôn tả. Y thất tha thất thể đi về phía trước, cả người đều run rẩy. Hiện lên trước mặt là hình ảnh vợ và con gái chết đi. Y không ngừng nhớ lại giờ khắc đó, hối hận vì sao lúc đó mình không tìm một cái cuốc hoặc cái cào, hoặc là... Lúc ấy có một con dao làm bếp cách y không xa. Nhưng y không biết vì sao mình lại không đi lấy.

Ở phía trước y là một nữ nhân béo bị kéo tới quần áo rách tơi tả, chừng bốn, năm mươi tuổi, một mực khóc nức nở. Cánh tay đứt bị lôi kéo, đau tới mức y không ngừng ngã xuống. Quần áo trên người vốn không phải tốt lắm, dây lưng quần bị đứt, quần tụt xuống khiến y vấp ngã. Người Nữ Chân lại đánh y một trận. Đội ngũ vẫn đi tiếp, kéo luôn y vào trong vũng nước bùn. Tiếp theo ngay cả quần cũng không có, cứ như vậy y bị kéo theo đội ngũ.

Một nam tử trung niên, không có quần bị lôi kéo trên đường, ý vị như thế nào, chính y cũng không nghĩ rõ ràng. Một mực đi về phía trước, không dừng lại. Trong đám người có rất nhiều người cũng khống chế được nước tiểu và phân. Mùi hôi thối nồng nặc. Bọn họ không được ăn. Chỉ lúc đi ngang qua dòng suối, bọn họ mới được phép uống nước. Đi được hai ngày, bọn họ bị đưa tới tụ tập ở dưới chân thành Hân Châu. Sau đó tới ban đêm, Võ Thành bị kéo dậy.

Vì sao mọi người không liều mạng chứ... Trong lòng y nghĩ vậy. Nhưng mà xung quanh đều là tiếng khóc. Bất đắc dĩ đứng dậy đi lên phía trước. Dường như có người đằng sau bị giết. Thanh âm của người Nữ Chân rất hung bạo. Ánh mắt đờ đẫn, Võ Thành biết người Nữ Chân đang đưa bọn họ đi về hướng thành Hân Châu. Trên tường thành có cờ xí của Vũ triều, có quan binh đông đúc. Võ Thành nghĩ, có lẽ bọn họ sẽ đi xuống cứu người. Nhưng trong lòng có chút hiểu ra, khiến y càng thêm sợ hãi. Trong lòng y biết, chuẩn bị chiến tranh rồi.

Lực kéo khiến cho y lảo đảo tiến lên vài bước. Thanh âm của người Nữ Chân càng ngày càng gần. Sau đó có người đi ngang qua y, vung đao chém đứt dây thường. Nhưng đây lại là đám binh lính Nữ Chân ăn mặc quái dị. Bọn chúng len lỏi trong đám người, giơ cung bắn về hướng tường thành.

Trong thanh âm huyên náo, có người ở đằng sau hô to:

- Chạy, chạy mau, không chạy sẽ chết đó.

Thỉnh thoảng vang lên thanh âm thảm thiết. Tay trái của Võ Thành vẫn bị dây thừng trói lại, tuy đã không còn trói buộc với người phía sau và phía trước, nhưng Võ Thành vẫn bị dòng người đẩy lên phía trước. Mà phía trước y, là một người Nữ Chân đang giương cung bắn tên. Võ Thành chỉ muốn lao lên cắn y một cái, nhưng dường như có một cái gì ngăn cản y làm vậy. Cảnh tượng vợ và con gái bị vũ nhục lại lung lay trước mặt. Con gái bị xé toang quần áo, thét chói tai trong đám người...

Binh lính Nữ Chân phía trước buông dây cung. Tên bay về phía tường thành Hân Châu. Cách đó không xa, có một cây thang thật dài đang được di chuyển.

Trận thế phía trước đột nhiên xảy ra hỗn loạn. Rất nhiều thanh âm ồn ào truyền vào tai Võ Thành. Y bị đẩy ngã lăn lốc xuống đất. Có người giẫm lên người y. Đợi khi y lấy lại được tầm nhìn, thì thấy nữ nhân béo chính đang gào khóc nằm trên mặt đất. Nửa người nàng ta dính máu tươi, một chân của nàng ta bị người khác dẫm gãy, máu chảy không ngừng, lộ ra xương trắng hếu. Lúc một người Nữ Chân vọt tới bên này, nàng ta liều mạng dùng hai tay chống mặt đất, muốn tránh sang bên cạnh.

Vì sao lại không liều mạng... Trong đầu Võ Thành vang lên suy nghĩ này. Tuy cả người y đau nhức, tay đã đứt, nhưng y nghĩ, y vẫn có thể dùng thân thể của mình đụng chết một người, cắn chết người. Nghĩ như vậy, y không còn khó khăn khi đứng dậy nữa rồi. Đột nhiên, một lực cực mạnh đẩy ngã xuống đất. Một mũi tên từ trên tường thành bay xuống, bắn thẳng vào cổ họng y.

Võ Thành bị găm xuống mặt đất, vĩnh viễn chết đi.

Xung quanh đó, vô số người kêu gào thảm thiết, chạy trốn, hò hét. Người Nữ Chân xua đuổi dân thường, tù binh, bắn cung tiễn, khiêng thang, xông tới tòa thành Hân Châu cao ba trượng

Sử Tiến lăn một nồi dầu sôi xuống, đứng ở đằng kia, nhìn người Nữ Chân điện cuồng lao tới.

Y từng trong tám trăm nghìn quân của giáo đầu Vương Tiến, sau lại gia nhập Lương Sơn. Cũng từng đối đầu với quan binh, gặp qua một số trận chiến. Cũng đại khái hiểu được công thành thủ thành nó như thế nào. Lúc này tuy rằng không rõ lắm quân Hân Châu của Vũ triều chuẩn bị bao nhiêu quan binh. Y chỉ nhìn sơ qua là nơi này đã chuẩn bị chu đáo việc phòng ngự.

Mà người Nữ Chân gần như không chuẩn bị khí giới công thành, bọn chúng tụ tập dưới thành Hân Châu. Tuy mất thời gian một ngày, có thể vận chuyển nguyên vật liệu từ Nhạn Môn Quan hoặc Đại Huyện tới, hoặc là tìm tài liệu tại chỗ để chế tạo. Nhưng chỉ có thể chế tạo được thứ đơn giản như cái thang. Còn những khí giới lớn như máy bắn đá, bọn chúng không có cái nào. Vậy mà bọn chúng vẫn phát động tấn công.

Tên bao trùm trên tường thành. Quân coi giữ Vũ triều cũng bắn tên đáp trả vào đám đông phía dưới. Kỳ thực hơn nữa là bắn vào dân thường Vũ triều. Nhưng ở thời khắc này, không ai có quyền được lựa chọn. Khi người Nữ Chân xua bọn họ tới nơi này, vận mệnh của bọn họ đã được quyết định rồi.

Sau đó, thang dựng lên, tiếp theo là quăng dây thừng.

Người Nữ Chân trèo thang, quăng dây thừng, điên cuồng trèo lên. Quân coi giữ phía trên ném đá, ném Lang Nha Phách, Dạ Xoa Lôi xuống, tiến hành phòng ngự. Sử Tiến nhìn thấy, người Nữ Chân tuy leo nhanh, nhưng vẫn có thể tránh né dược.

- Ngươi làm gì vậy, không muốn sống nữa à, mau đi xuống.

Thấy Sử Tiến đứng ở đó, một quan quân Vũ triều vọt tới, kéo áo Sử Tiến. Đó là một tiêu quan trẻ tuổi. Sử Tiến vội vàng né ở phía sau. Tiêu quan kia bảo y đi khiêng đá. Còn lấy một miếng phòng ngự giống như cái nồi sắt từ trong ngực đưa cho Sử Tiến.

Tiểu quan núp sau tường thành, không ngừng hô:

- Đội lên đầu! Đội lên đầu!

Y coi Sử Tiến như một người cao lớn, ngốc ngếch.

Sử Tiến lao xuống tường thành. Lúc đi lên lần nữa thì trông thấy vị tiểu quan kia đã bất động trong vũng máu. Trên đầu cắm một mũi tên. Y cởi cung tên trên người tiểu quan, hướng về dưới tường thành bắn mấy mũi. Một mũi tên từ trong đám người bay lướt qua máy. Một xạ thủ Nữ Chân nhìn thấy y. Sử Tiến bắn ra một mũi tên. Mũi tên này không bắn trúng đối phương, mà bắn phải một người dân thường. Đối phương lại bắn tới một mũi. Sử Tiến tránh thoát, dùng toàn lực kéo cung tên. Cây cung nhỏ kia liền bị gãy đôi.

Trận chiến kéo dài khắp tường thành. Người Nữ Chân đang điên cuồng trèo lên trên. Bọn họ tránh né Lang Nha phách, Dạ Xoa lôi, thậm chí còn chặt đứt dây thừng của khí giới phòng ngự. Chỗ xa hơn, đội kỵ binh Nữ Chân rất nhanh triển khai về hai hướng. Đội kỵ
binh này phần lớn mang theo cung tiễn, dây thừng, nhằm tạo uy hiếp về hướng khác của thành Hân Châu.

Sư Tiến có nghe nói qua về việc người Kim công thành. Trong đó có tin, Hoàn Nhan A Cốt Đã từng dẫn đại quân, chỉ mất ba canh giờ, đã phá được thượng kinh của nước Liêu. Đây là một việc gần như không thể tin nổi. Nhưng nhìn thế công lúc này của người Nữ Chân, y bỗng nhiên hiểu ra. Tin tức đó chưa hẳn là đồn bậy.

Lúc tên bao trùm tường thành, quân coi giữ Vũ triều gần như không dám nhấc đầu lên. Mà ở dưới tường thành, người Nữ Chân cao lớn hung hãn không ngừng theo thang và dây thừng trèo nhanh lên. Một số người do dây thừng bị chém đứt, mà rơi xuống con kênh đào bảo vệ thành. Nhưng kênh đào đã sớm bị thi thể và máu tươi của dân chúng Vũ triều lấp đầy. Nếu những người này chưa chết, bọn họ lại tiếp tục trèo lên. Dùng tường thành làm ngăn cách, trong sự xung đột và hỗn loạn, chưa tới nửa canh giờ từ lúc khai chiến binh lính Nữ Chân đầu tiên xông được lên đầu thành. Sau khi bị binh lính Vũ triều chém giết, tường thành Hân Châu liền nhiều lần bị người Nữ Chân đặt chân lên.

Sử Tiến cắn răng một cái, chạy xuống tường thành, tới một lò rèn bị tháo bỏ gần đó. Thợ rèn đã bị quân đội kêu đi chế tạo binh khí, nhưng chỗ này vẫn còn mấy binh khí mà quân đội không cần, đó là một cây côn sắt được giấu trong đống hoang tàn. Sử Tiến rút nó ra, lần nữa trở lại đầu thành. Tiếng hỗn loạn thật lớn vang lên ở một bên khác của tường thành. Mà bên này Sử Tiến, một tên Nữ Chân leo được lên tường thành, bị Sử Tiến dùng một côn đập vào đầu. Cả cái đầu giống như quả dưa hấu bị nổ tung, rơi xuống thành.

Xung quanh là tiếng tên bay và tiếng chém giết. Sử Tiến tránh dưới một mái hiên. Cứ một tên binh lính Nữ Chân xông lên, y lại đánh chết. Mà cách đó không xa, tiếng chém giết vang lên. Một tên Nữ Chân cao lớn xông tới, đao thép múa may, giống như bổ dưa thai rau giết chết hai binh lính Vũ triều. Sử Tiến tiến tới, gậy sắt vung xuống đánh nát đầu gối người nọ. Tên Nữ Chân kia ngã quỵ xuống mặt đất, đao thép vẫn vung ra, lại chặt đứt chân của một binh lính, rồi mới bị người ghìm xuống đất.

Càng ngày càng nhiều binh lính Nữ Chân xông được lên tường thành.

Đầu tiên là một hai, rồi sau đó là năm, sáu tên... Lúc giết tới người thứ năm, "Thiết Câu Tử" Trần Tú Thanh cũng vọt lên, gật đầu coi như chào hỏi Sử Tiến. Lúc này Sử Tiến đã đổi cây côn sắt thành trường thương, nhằm tiện cho việc giết người.

Khí huyết dâng lên cuồn cuộn trong người Sử Tiến, lòng bàn tay cũng trở nên nóng rực. Ở trong chiến trường này, tinh thần của con người có thể ngưng tụ tới đỉnh. Mỗi một khắc có thể bị tên bay lạc lấy đi tính mạng. Mà dưới tình huống như vậy, y vẫn có thể giết địch nhân mà không lầm, mỗi một kích đều chứa lực lượng cực hạn. Hơn nữa những kinh nghiệm chiến đấu lúc trước, đều không thích hợp với hiện tại.

Người trong lục lâm đấu võ, có hư có thật. Sở dĩ có hư có thật, là vì ngươi đánh một chiều về đối phương, nếu đối phương thấy lợi hại thì sẽ tránh đi. Cho nên rất nhiều chiêu thức võ công, còn tính toán hướng đối phương tránh né. Ngươi ra hư chiêu, giả vờ như tấn công vào chỗ hiểm của đối phương. Đối phương né, ngươi lại dùng chiêu lợi hại hơn tấn công. Nhưng nơi này không hề có hư thật gì cả. Mỗi một chiêu đều phải dùng toàn lực. Đối phương gần như sẽ không để ý tới hư chiêu của ngươi. Đối phương chém một đao về phía trước, nếu ngươi không thể đẩy đối phương vào chỗ chết, thì chính người sẽ chết.

Mà bình thường đối diện với kẻ thù, bất kể là quan binh hay là sơn phỉ, Sử Tiến sẽ vung nhanh côn sắt, đánh cho đối phương đứt tay đứt chân. Đối phương ngã xuống, kêu rên, mất đi sức chiến đấu. Hoặc có người thậm chí bị sự dũng mãnh của y dọa chạy. Mà giờ khắc này, đánh gãy đầu gối đối phương, đối phương vẫn sẽ chém một đao về phía ngươi. Giống như khi người đâm xuyên bụng một người, nếu không xoắn đao khiến ruột đối phương tan nát, thì đối phương có thể vung đao chém đứt đầu ngươi. Tình cảnh người chết ta sống như vậy, mỗi thời khắc đều phát sinh trên tường thành

Tường thành kịch chiến suốt một canh giờ không ngừng. Thế công của người Nữ Chân đơn giản mà trực tiếp, ý chí chiến đấu mãnh liệt và kỹ thuật chiến đấu cá nhân hóa làm một, đứng vững trên tường thành. Sử Tiến chưa từng trải qua cuộc chiến như vậy, cho dù là lúc ở Lương Sơn.

Y dùng trường thương hoặc là đao, một kích đâm vào chỗ hiểm, giết chết đối phương. Giết được chừng hơn mười người, Trần Tú Thanh bị binh lính Nữ Chân giết, ngã trong vũng máu. Mà trên vai Sử Tiến trúng một mũi tên, trên người trúng hai đao. May mà võ nghệ y cao cường, nên mấy cái đó chỉ là vết thương nhẹ. Nhưng chiến đấu kịch liệt, điên cuồng tạo áp lực cho tất cả người trên tường thành. Mỗi một lần giết một người, Sử Tiến đều cảm nhận được thể lực của mình hao mòn nhanh chóng. Mà thế công của người Nữ Chân gần như vô cùng vô tận, giống như dòng nước không ngừng va vào đá ngầm. Thỉnh thoảng có người leo lên tường thành, thậm chí còn phá tan trở ngại. Sau đó thì bị quân phòng ngự Vũ triều áp chế rơi xuống thành. Nhưng với tốc độ như vậy, có thể thấy cục diện đang dần xấu đi.

Đối với tướng lĩnh Vũ triều mà nói, Nhạn Môn Quan, Sóc Châu, Đại Huyện, hay Hân Châu, mỗi tướng phòng ngự đều từng nghe nói qua những lời đồn đại về người Nữ Chân, nhưng phần lớn trong bọn họ, đây mới lần đầu tiên giáp mặt với người Kim. Trong quá trình chiến đấu thủ thành, bọn họ ít nhiều vẫn giữ được sự tự tin và quyết tâm. Nhưng mỗi một lần chiến đấu, sự tự tin của bọn họ dần biến mất trước sự điên cuồng của người Nữ Chân.

Cuộc chiến Hân Châu, Vũ triều tụ tập bốn vạn tám nghìn quân coi giữ, đánh với ba vạn hai nghìn bộ kỵ Nữ Chân do Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ huy cùng với hơn một vạn Nghĩa Thắng Quân. Người Nữ Chân xua người dân thường triển khai tấn công từ sáng sớm. Tới buổi trưa, thì chỗ đầu tiên bị phá, là cửa nam Hân Châu.

Trận chiến này, nơi bị người Nữ Chân tấn công ác liệt nhất, là tường thành tây bắc Hân Châu. Hơn một vạn binh lính Nữ Chân, cùng với Nghĩa Thắng Quân của người Liêu xua người dân thường gần như tấn công không ngừng nghỉ. Đồng thời, hai đội kỵ binh Nữ Chân liên tục vờn quanh thành trì.

Kỵ binh Nữ Chân có tốc độ cực cao. Quân coi giữ tường thành chưa hẳn có thể nhanh như vậy. Tới gần giữa trưa, bọn chúng đánh nghi binh phía đông tường thành. Sau đó nhanh chóng tụ tập gần cửa nam, dùng cung tiễn dây thừng tiến hành công kích mãnh liệt. Phá thành mất không tới một chén trà, người Nữ Chân vọt vào mở cửa thành. Phía nam thành Hân Châu lâm vào cục diện chiến đấu trên đường phố. Đồng thời, cắt đứt khả năng chạy trốn của quân coi giữ Vũ triều và cư dân.

Ước chừng nửa canh giờ sau, cửa Bắc bị phá. Phòng ngự Hân Châu chính thức bị phá hủy. Bắt đầu cuộc chiến thảm thiết trong thành.

Mặt trời bắt đầu lặn dưới chân trời. Rất nhiều cột khói bay lên. Vô số thanh âm gào thét, tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ tai. Lúc chiến mã xông tới, nam tử cắm trường thương xuống đất để chống đỡ cơ thể, chân thì trầm xuống.

Ấm ầm, con ngựa ngã xuống đất. Tay kỵ sĩ Nữ Chân mất đà, bay lên trời, rơi xuống vào một căn nhà gỗ nhỏ. Trong tro bụi, tên Nữ Chân thất tha thất thểu đứng lên. Y còn đang chưa lấy lại tinh thần, một một mũi thương đã đâm thủng cố y.

Cả thân thể y đều là máu. Quần áo rách nát lộ ra phần ngực và lưng. Lộ ra hình xăm con rồng rõ ràng đằng sau.

Xong rồi, đã xong rồi...

Nhìn tòa thành đang bị hủy diệt, trong lòng Sử Tiến hiện lên suy nghĩ đó. Cả ngày hôm nay, y tham dự từ đầu cuộc chiến, cũng thấy được cái gì gọi là tính áp đảo. Ở trước mặt quân Kim, cho dù là cố thủ trong thành, cũng chỉ có thể làm được như vậy. Chứ đừng bàn tới ra ngoài tác chiến.

Kết quả... Thực ra đã quên mình tới đây làm gì rồi...

Lúc ấy nhìn dân trong thành chạy nạn, y cũng muốn chạy theo. Nhưng nghe đám người Tiền Phi thương lượng, liền muốn ở lại nhìn xem. Kết quả tới lúc này, người chết người tán, mà mình cũng có khả năng bỏ mình ở đây...

Y lấy một miếng lương khô trên người, chỉ ăn một miếng nhỏ, tận lực hô hấp, khôi phục thể lực. Lại có tiếng bước chân truyền tới. Y trèo qua tường vào nhà.

Nghe nói mấy chỗ mấu chốt để thoát khỏi thành đều đã bị người Nữ Chân nắm giữ. Lúc này mấy vạn quân đội và mấy vạn bình dân đều bị ngăn cách tòa thành thị này. Chống cự và chém giết vẫn mãnh liệt, nhưng phần lớn đều sắp sụp đổ, sớm hay muộn cũng phải buông tay, Hân Châu thực sự xong rồi. Y cũng không biết mình còn có thể sống sót hay không. Lúc nhảy qua tường vào nhà, thì thấy nơi đó đã đầy máu tanh. Đột nhiên y giáp mặt với năm tên Nữ Chân vừa mới thảm sát tòa nhà này xong.

Hai bên sửng sốt, phía đối phương liền vung đao đánh tới. Sử Tiến xoay người bỏ chạy, xuyên qua các phòng. Lúc chạy tới phía trước, thì bị đụng phải một tên binh lính Nữ Chân. Đối phương vung đao chém tới, bị Sử Tiến dùng một chiêu Ký Thiếp Sơn Kháo đánh bay vào tường. Sử Tiến vung đao chém vào yết hầu người nọ. Máu tươi phun ra. Mấy tên còn lại đã đuổi tới.

Múa may thanh đao, Sư Tiến chặt đứt yết hầu của một người. Cánh tay của y cũng trúng một đao. Chính vào lúc này, một thanh âm xé gió mà tới. Có người cũng lao vào gian phòng, múa may một cây đao, chém về phía bốn tên binh lính Nữ Chân còn lại. Sử Tiến nhân cơ hội chém chết một tên. Người cầm đại đao kia giết một người, còn hai tên binh lính Nữ Chân cũng trúng phi tiêu ở đằng sau, liền ngã xuống.

Múa đại đao là một đại hán có dáng người khôi ngô cao lớn. Còn người ném phi tiêu ở bên ngoài lại là một cô gái trung niên. Hai người đều trải qua chém giết kịch liệt, dính rất nhiều máu trên người. Ba người nhìn nhau một lát. Vị đại hán kia nói:

- Là huynh đệ cùng đường à? Thân thủ không tệ, muốn đi chung với chúng tôi không?

Sử Tiến nhìn bọn họ, cô gái kia hơi ngẩng đầu:

- Võ công của ngươi không tệ, muối đi thì đuổi theo.

Nói xong, nàng xoay người rời đi. Đại hán cao to giơ tay lên nói:

- Đi thôi. Mọi người đi cùng nhau, còn hơn đi một mình.

Sử Tiến gật đầu, hồ nghi nhìn đằng sau. Nàng kia có thân pháp cực nhanh. Đại hán cũng nhanh chóng đi theo. Sử Tiến liền phát lực, tốc độ không hề kém so với hai người kia. Cô gái đi phía trước rõ ràng có võ công rất cao, chỉ sợ cho dù đấu với Sử Tiến cũng không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa khí mạch trầm sâu, vẫn còn thừa lực. Mỗi khi đi được một đoạn, nhìn thấy phía trước có binh lính Nữ Chân, liền nhanh chóng thay đổi tuyến đường. Đại hán phía sau cầm đao, thấy võ nghệ của Sử Tiến rất cao cường, chắp tay thấp giọng nói:

- Tại hạ là "Song Liên Sơn" Bành Đại Hổ, huynh đệ từ đầu tới, tên là gì?

- Người vùng sơn dã, Sử Tiến.

Tới lúc này, y đã không cần phải giấu diếm thân phận. Một bên chạy, một bên chắp tay nói:

- Các vị đang định đi đâu vậy?

- Đi gặp Chu tông sư.

Bành Đại Hỗ nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện