Ở Rể (Chuế Tế)

Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ (2)


trước sau

Dịch giả: luongsonbac1102

Đầu tiên, không khí rung động rất khẽ.

Trên cánh đồng hoang bên cạnh rừng cây thấp, có khô héo rũ xuống, mặt có hơi rung động, tiếng động càng lúc càng lớn, tiếng vó ngựa dần dần biến thành những âm thanh dồn dập vang dội, rồi đột nhiên, chiến mã từ rừng cây bên cạnh mạnh mẽ lao ra!

Một kỵ mã, mười kỵ mã, trăm kỵ mã...đoàn kỵ mã phóng băng băng như dòng nước lũ, chạy về phía cánh đồng hoang, kỵ sĩ trên lưng ngựa có thân hình cao lớn, thô kệch, mặc áo choàng rộng thùng thình của vùng phía bắc, đội mũ đuôi cáo, rõ ràng là kỵ binh nước Kim từ phía bắc tới. Trong lúc phi ngựa băng bằng, những kỵ sĩ thành thạo giương cung, lắp tên.

Tầm mắt hướng về vùng đất rộng lớn phía trước, hơn năm trăm binh sĩ Vũ triều bày thành một đội hình chặt chẽ, những ngọn trường thương như rừng, tua tủa chĩa ra phía trước trận địa. Bộ tướng Đường Vũ Quang thấy những kỵ binh tinh nhuệ Nữ Chân chạy như bay đến, liên vung nắm đấm lên cao, quát lớn:

- Đừng hoảng sợ! Trận địa không được rối loạn! Kéo cũng thật căng! Cung tiễn chuẩn bị:

- Bắn!

Mưa tên bay lên trời, đan nhau trong không trung, rồi rơi xuống khắp nơi.

Trong khi đang phi nhanh, đội kỵ binh mấy trăm người ngoặt lại, vẽ thành một đường vòng cung rộng rãi, những âm thanh vang rền, tên phầm phập rơi xuống, nhiều mũi bắn trúng thuẫn, nhiều mũi cắm xuống đất, cũng có một số ít khiến máu tươi bắn ra.

Đường Vũ Quang đẩy người cầm thuẫn hộ vệ bên cạnh, mở to mắt nhìn đội kỵ binh lao tới ầm ầm như nước lũ, vẽ nên một đường vòng cung về phía cánh bên.

- Cung tiễn sẵn sàng! Truyền mệnh lệnh của ta! Trận hình chuyển về phía tây, đừng rối loạn! Chỉ cần không rối loạn, bọn chúng sẽ không thể làm khó chúng ta!

Trận địa với trường thương và đao thuẫn ở phía trước chuyển hướng, lại đối mặt với đối kỵ binh Nữ Chân.

- Tiến!

Rừng thương từ từ đi tới, ở tiền phương, kỵ binh Nữ Chân lại lao tới như nước lũ, từ tiền phương mà nhìn, đội hình của chúng lại tạo thành một đường vòng cung.

Hầu như đồng thời với lúc kỵ binh Nữ Chân bắn tên, Đường Vũ Quang mạnh mẽ phất tay.

- Phóng!

Mưa tên lại đan chéo nhau, lác đác rơi xuống, bên phía Nữ Chân cũng có kỵ binh rơi khỏi lưng ngựa.

- Không có gì phải sợ, nhằm chính xác vào bọn chúng, tiến!

Hàng ngũ bộ binh với rừng trường thương từ từ tiến tới. Cung thủ lại giương cung, kỵ binh Nữ Chân điều chỉnh cự ly, rồi chạy vòng lại đánh tới, bắt đầu lần bắn tên thứ ba. Sau lần bắn tên này, đội hình kỵ binh Nữ Chân tách ra làm hai, phóng nhanh tới, đánh bọc sườn từ hai phía. Đội hình bộ binh cũng bắt đầu biến đổi lần nữa, đồng thời triển khai xiết chặt đội ngũ về phía trung tâm, đôi bên lại cùng bắn ra một lượt tên. Sau đó hơn bốn trăm kỵ binh Nữ Chân hội hợp, lượn qua một vòng nhỏ, cuối cùng đành chạy về phía xa xa, bỏ lại mấy thi thể binh lính Nữ Chân và chiến mã bị thương mà chúng không kịp thu nhặt.

Đường Vĩ Quang nắm chặt nắm đấm, nhìn ra xa, lòng bàn tay vịn mồ hôi, hơi run rẩy. Y còn đang xác định xem quân Nữ Chân có bỏ đi thật không. Mấy lượt giao chiến vừa rồi, tổn thất của hai bên không lớn, cách đối phó và biến trận xem ra cũng rất đơn giản, nhưng trong lòng Đường Vũ Quang hiểu rõ, chỉ cần một chút sai lệch, hơn năm trăm lính của mình sẽ tan vỡ trong nháy mắt và sẽ bị quân Nữ Chân thẳng tay chém giết như một bầy dê trên đồng hoang.

- Đại nhân, chúng ta thắng rồi!

Mấy người bên cạnh mừng rỡ nói:

- Lũ chó Kim bị chúng ta đánh chạy rồi!

Đường Vi Quang ngẩn người, theo phản xạ định phản bác, nhưng rồi lại gật đầu:

- Tìm người thu thập chiến lợi phẩm, băng bó cho người bị thương.

Y đi tới trước mặt các binh sĩ:

- Thấy chưa, lũ chó Kim đã bị chúng ta đánh lui! Bọn chúng không có gì đáng sợ, chỉ cần dựa theo những yếu lĩnh quân sự mà thực hiện, lũ chó Kim sẽ không dám đối chọi với chúng ta! Thường ngày chúng ta đã được huấn luyện kỹ càng như vậy, có gì phải sợ chứ!

Lập tức nhiều người hô lớn:

- Đại nhân, chúng ta không sợ!

- Đúng vậy! Đó chẳng qua là lũ Nữ Chân man di mọi rợ chưa được chúng ta khai hóa, chúng tới người nào, chúng ta giết người đó!

Có người bật cười ha hả, Đường Vĩ Quang cũng cười vang:

- Tốt lắm! Đúng là như vậy, khi trở về, ta sẽ báo công cho các ngươi!

Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.

Tiếp đó thám báo đi theo hướng quân Nữ Chân bỏ đi để dò xét, một đám binh sĩ thu dọn các thi thể binh lính Nữ Chân trên đồng hoang.

Trong phạm vi trăm dặm ngoài thành Biện Lương, đại quân từ bốn phương tám hướng tập trung lại, khu vực đóng quân ở trung tâm lên tới mười bảy vạn người, chủ yếu tập trung ở Lan Khảo, huyện Kỷ, triển khai thế giằng co với quân Kim, mà hiện thời, tổng binh lực trong thành Biện Lương là từ bảy đến chín vạn. Mặt khác, còn có mấy vạn binh sĩ rải rác ở xung quanh phủ Khai Phong, chịu trách nhiệm phòng thủ địa phương và đưa dân chúng rời đi, tạo ra sức ép đối với các đội đánh cướp lương thực của quân Nữ Chân, đè nén không gian sinh tồn của quân Nữ Chân.

Các đội Bách nhân, Thiên nhân, Lưỡng thiên nhân, phân tán khắp nơi trong khu vực này, mỗi ngày các xung đột bùng lên ở khắp nơi, do họ gặp phải đội cướp lương thực của Nữ Chân, đôi bên liên tục đánh nhau. Từng tin tình báo bay về, đều báo cáo về tình trạng xung đột kịch liệt trước trận đại chiến...

****************

- Trung bình mỗi ngày, có ít nhất hai mươi cuộc xung đột với hai trăm người trở lên, bên chúng ta đến tám mươi phần trăm là tin chiến thắng, ta nghĩ quân Nữ Chân sẽ phải nhanh chóng đầu hàng thôi.

Lá vàng nhè nhẹ rơi, đoàn xe ngựa chạy trên con đường giữa rừng cây, tiến về phía trước, Ninh Nghị ngồi trên lưng ngựa, cau mày thấp giọng nói. Bên cạnh hắn, là Tô Văn Định của Tô gia, trước kia là một thanh niên còn non nớt, giờ đây khuôn mặt cũng lộ vẻ khá trầm ổn.

- Trận đại chiến sắp diễn ra đến nơi rồi, ta nghĩ, cũng nên làm tinh thần binh sĩ phấn chấn lên một chút.

- Vấn đề là, thật ra mấy thứ này không có tác dụng lắm đâu.

Ninh Nghị nói.

- Hơn nữa, người quá ngây thơ rồi, đại chiến sắp tới, nhưng rất nhiều người chẳng có chút khí thế nào, tầng lớp cao cấp trong quân đội và Đồng Quán, Cao Cầu cũng không có khí thế gì, cả Lý tướng cũng vậy...Đương nhiên, có lẽ không thể nói Lý tướng không có, nhưng lần này ông ấy chịu áp lực quá lớn, kinh thành có hơn tám vạn quân, nhưng bọn họ không phái ra lấy một người, mà bên ngoài thành, hiện giờ đã lên tới hai mươi vạn quân, nếu như khai chiến với Hoàn Nhan Tông Vọng, không ai tự tin là có thể chiến thắng, điều mọi người đang thật sự chờ đợi, chỉ là đàm phán.

- Đương nhiên, đối với chuyện này, chúng ta cũng không thể lo lắng quá nhiều.

Ninh Nghị không tiếp tục bàn luận về tình hình, thở dài:

- Gần đây ta đang đau đầu nghĩ cách đối phó với kỵ binh Quải Tử Mã (1) của quân Kim, ngoại trừ có một đội kỵ binh đối địch, thật sự không còn biện pháp nào khác.

Tô Văn Định suy nghĩ một chút:

- Không phải phải trong quân đều nói, chỉ cần bộ binh giữ vững hàng ngũ, thì chưa chắc đánh không lại kỵ binh của chúng.

- Đó là nói cho êm tại thôi.

Ninh Nghị lắc đầu:

- Suy cho cùng, quân số của Nữ Chân ít hơn chúng ta, hơn nữa đại chiến chưa bắt đầu, bọn chúng chưa muốn tận lực đối chọi, mà đều chỉ đánh thăm dò, bên ta đối phó được, chúng bỏ đi, bên ta không đối phó nổi, chúng thừa cơ sấn tới, mà bên ta có muốn truy đuổi chúng, cũng vô phương đuổi kịp. Bởi vậy những tin chiến thắng này đều là giả, không có ý nghĩa gì hết.

- Quân Nữ Chân không muốn đối đầu trực diện, có biện pháp nào ép buộc chúng phải đối đầu trực diện không?

- Chưa nói đến làm thế nào để ép buộc, ngay cả chúng chịu đối đầu trực diện, cũng là bên ta đâm đầu vào chỗ chết. Khi kỵ binh của chúng thật sự xông trận, hàng đầu sẽ có một số bị tử thương, thế nhưng khi đó, hàng ngũ của bộ binh chúng ta đương nhiên sẽ bị rối loạn, sau đó sẽ bị chúng tàn sát thẳng tay. Đến lúc đó, quá nửa tin tức sẽ là tin thảm bại, còn lúc này, chỉ là vì ngay cả một chút tổn thất, quân Nữ Chân cũng không muốn đánh đổi mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, từ phía trước đột nhiên có người cưỡi ngựa chạy tới, đó là một cao thủ do Trúc Ký mời tới, lúc này đang làm trinh sát dò đường ở tiền phương, y thấp giọng nói mấy câu khiến Ninh Nghị hơi biến sắc.

******************

Ngoài bìa rừng là một sườn núi nhẵn nhụi, dưới sườn núi, cuộc truy đuổi, chạy trốn và giết chóc đã sắp đến hồi kết thúc, các binh sĩ chạy tứ tán, bị kỵ binh địch đuổi theo, vung trường đao chặt đầu, rất nhiều người bị thương vong khắp nơi trên đường.

Đây là một đội quân bị tách ra của quân Vũ triều, có một số bại binh bị đuổi theo, chạy vào một ngôi làng nhỏ ở tiền phương, nhưng người trong làng đã rút lui hết rồi, một số kỵ binh Nữ Chân xông vào, không lâu sau, một ngọn lửa bùng lên trong làng.

Một số kỵ binh ở ngoài đường cướp đoạt tiền bạc trên những thi thể, nhưng hành động rất nhanh, chút lương khô khó ăn mang theo liền bị bọn chúng vứt đi. Thoạt nhìn, đám kỵ binh này còn có việc phải làm, sau khi tập trung lại, liền quay đầu chạy về hướng cũ, trong ánh nắng chiều, một tên kỵ binh Nữ Chân vừa reo hò, vừa tung đầu người lên trời.

Đội kỵ binh đã đi xa, một lát sau, Ninh Nghị, Tề Tân Hàn và mấy tên hộ vệ mới xuất hiện ở ven rừng, Ninh Nghị đã chứng thực tỷ lệ tin chiến thắng thật sự chỉ là hai mươi phần trăm.

Mọi người men theo cây cỏ trên sườn núi, kiểm tra xem còn ai sống sót hay không, cuối cùng phát hiện trong một bụi cỏ ven đường, có một thương binh gần chết, nghe người đó nói xong, Ninh Nghị hơi ngẩn người, dõi mắt nhìn theo hướng đám kỵ binh Nữ Chân đã đi xa.

Nhưng lúc này, hắn cũng không có biện pháp nào.

Đám kỵ binh Nữ Chân chạy trở về khoảng vài dặm, bắt gặp một đám hơn nghìn người dân chạy loạn, bèn bao vây. Bọn lính Nữ Chân buộc đám dân lành nộp quần áo, tiền bạc, lương thực...Vào lúc này, việc giao nộp đã sắp xong,
những thứ mọi người giao ra chất thành một đống lớn ở trước hàng ngũ của bọn chúng...

*******************

Điền A Sơn cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người run rẩy, nghĩ mình sắp bị giết chết.

Vợ gã ôm lấy cánh tay gã, liên tục khóc nho nhỏ, nàng không dám khóc to, sợ động đến quân Nữ Chân, cho nên cứ nấc nghẹn từng cơn, cả người run rẩy.

Khi bọn lính Nữ Chân gấp rút hối thúc mọi người giao nộp tiền bạc, lương thực, hai người liền cầm bao quần áo và vàng bạc trên người ném vào đống đồ vật kia, tiếp đó nghe mấy tên lính Nữ Chân nói mấy câu gì đó, Điền A Sơn ngẩn người, rồi bọn chúng nhắc lại lần nữa, lần này Điền A Sơn nghe rõ ràng đối phương dùng tiếng Hán: "Các ngươi cởi quần áo ra!"

- Cái gì?

- Cởi quần áo ra, ai biết các ngươi có giấu thứ gì trong quần áo hay không? Còn các ngươi nữa, tất cả cởi quần áo ra!

Mấy người Nữ Chân liền hùa theo:

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Tiếp đó là tiếng cười ầm ĩ.

Điền A Sơn sững sờ, theo bản năng lắc đầu, liền sau đó, bọn Nữ Chân sốt ruột xông tới, kéo vợ gã qua một bên, "soạt" một tiếng xé quần áo của nàng ta ra:

- Cởi ra!

- Á!

Người phụ nữ điên cuồng hét ầm lên, Điền A Sơn theo phản xạ vung tay:

- Các ngươi làm cái gì? Các ngươi không được...

Cách đó không xa, một tên tướng Nữ Chân vẻ mặt lạnh lùng bước tới, vung đao lên, rồi một cước hung bạo đá bay Điền A Sơn.

Điền A Sơn chỉ kịp thấy hai cánh tay mình bay đi, máu tươi phun ra suối, rồi thanh đao của tên tướng Nữ Chân kia đâm xuyên qua người vợ mình từ sau ra trước.

- Các ngươi làm gì vậy? Không cần dây dưa nữa!

Tên tướng Nữ Chân kia quát lên:

- Giết!

- Dạ!

Hơn bốn trăm kỵ sĩ Nữ Chân đồng thời rút đao, xông vào đám dân chúng mà chém giết thẳng tay.

...

Cuộc chém giết hỗn loạn, ầm ĩ chỉ diễn ra trong chốc lát, rồi tất cả trở nên vắng lặng. Đám kỵ binh Nữ Chân thu thập chiến lợi phẩm, ngắm nhìn nắng chiều cuối ngày, rồi quay về hướng Mưu Đà Cương. Không lâu sau đó, trên đường về bọn chúng đụng phải một đội quân nghìn người của Vũ triều, đôi bên chỉ giằng co trong chốc lát, đám lính Nữ Chân vứt lại một số đồ vật nặng nề và vài chiếc xe ngựa, chỉ mang theo tài sản quý giá dễ mang và lương thực, bỏ chạy.

Không lâu sau đó, trong số tin tình báo, Ninh Nghị thấy tin báo cuộc chiến thắng này, nói rằng quân Nữ Chân hung ác tàn sát một đoàn người dân hơn nghìn người, cướp bóc hết tài sản của họ, sau đó quân Nữ Chân gặp phải một đội quân của Võ Tiệp doanh, đôi bên ác chiến một phen, quân Nữ Chân chạy trối chết, quân Vũ triều đoạt lại phần lớn tài sản.

Ngày nào, loại thắng bại kiểu này cũng diễn ra một cách quyết liệt.

********************

Thái Nguyên. Gió thu xào xạc thổi.

Tần Thiệu Hòa từ một tòa lầu cổng thành đi ra, bất chợt ho khan vài tiếng, khép chặt y phục lại.

Trên tường thành đầy binh linh đang canh gác, trong ngoài tường thành là vô số dấu vết để lại từ những cuộc chiến đấu, như vết máu, vết lữa cháy, vết đạn đá nện vào...Ngoài thành, doanh trại của quân Nữ Chân trải dài mãi ra, cách lớp tường gỗ dày, có thể thấy được bóng dáng binh lính đi lại trong đó. Trận tấn công và phòng thủ kéo dài hơn một tháng đã kết thúc mấy ngày rồi, thoạt nhìn có vẻ như quân Nữ Chân định cố thủ chứ không tấn công. Lúc này đi trên tường thành, giữa đám binh lính, Tần Thiệu Hòa bỗng có cảm giác đất trời đều trở nên yên tĩnh.

Hơn một tháng trời tấn công và phòng thủ hết lần này đến lần khác, khó mà tưởng tượng ra được áp lực đó lớn đến mức nào, tường thành trải qua mấy lần bị đột phá, lại mấy lần đoạt lại, đã nhiều lần Tần Thiệu Hòa nghĩ rằng Thái Nguyên sắp rơi vào tay giặc. Ở ngoài thành, Hoàn Nhan Tông Hàn từng đe dọa sau khi phá thành Thái Nguyên, sẽ tàn sát toàn thành, gà chó cũng không tha, nhưng cuối cùng tòa thành này vẫn đứng vững.

Mặc dù là lần đầu tiên phải đi đầu làm gương cho binh sĩ trong chiến đấu, Tần Thiệu Hòa vẫn chưa thật sự cầm đao chém giết, nhưng ở trên tường thành, y vẫn bị mấy vết thương. Lúc này Tần Thiệu Hòa đã gầy đi rất nhiều, trên người tỏa ra mùi thuốc bắc, khiến người ta có cảm giác y có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Tuy nhiên ánh mắt của y lại càng điềm tĩnh và kiên định hơn trước, đó là điều có được sau khi chứng kiến rất nhiều đồng đội ngã xuống trước mặt mình..

Y bình thản dõi mắt nhìn về phía doanh trại Nữ Chân ở phía xa, mà vào lúc này, thật ra y cũng không hiểu được cảm giác bình thản này vì sao mà có.

Thái Nguyên đã trở thành một tòa thành đơn độc.

Sau trận chiến công thành kéo dài nửa tháng, người chỉ huy cuộc chiến phía Nữ Chân không phải là Tông Hàn, mà là đại tướng Ngân Thuật Khả dưới trướng của y, còn Tông Hàn thì dẫn một số binh lính, san bằng tất cả các thành thị xung quanh phụ cận Thái Nguyên trong vòng nửa tháng, biến Thái Nguyên thành một tòa thành đơn độc.

Nhưng nó cũng như một cái gai chưa nhổ được, khiến quân Nữ Chân chôn chân đây, không thể an tâm đánh xuống phía nam.

Có người lại gần, cũng gầy ốm, trên người cũng phảng phất mùi thuốc bắc như vậy, đó là Lý Tần. Trước đó không lâu, Tần Thiệu Hòa đã từng cười nhạo y, nói văn nhân quá ốm yếu. Lý Tần ngã bệnh do kiệt sức, nhưng mặc dù bị bệnh, y vẫn hoàn thành tốt công tác mình phụ trách. Mà một người cũng trong tình trạng sức khỏe không được tốt lắm, nhưng vẫn phụ trách việc kích động rất nhiều người lên tường thành, đó là Thành Chu Hải.

- Tần đại nhân, lương thực đã tập trung xong.

Lý Tần nói:

- Lương thực trong kho, căn bản là còn có thể đủ cung cấp cho người trong thành ba tháng nữa, nếu tiết kiệm từ bây giờ, chúng ta cũng có thể kéo dài đến nửa năm.

- Vậy là đủ rồi.

Tần Thiệu Hòa cười vang:

- Khi tin tức bên ngoài bị đứt đoạn, ta biết rằng cả chục vạn người đã tập trung thành Biện Lương, chỉ cần có thể phá được vòng vây ở Biện Lương, vòng vây ở Thái Nguyên đương nhiên sẽ được giải tỏa. Quân Nữ Chân tiến rất nhanh, với thế công mạnh mẽ như thế, theo ta thấy, bọn chúng sẽ không kéo dài quá mùa đông này. Khụ khụ...Thế này thì ta và người đành phải ở lại Thái Nguyên này, giằng co với bọn Niêm Hãn rồi.

- Đó là may mắn của ty chức.

Lý Tần chắp tay cười cười.

- Không đánh không biết được.

Tần Thiệu Hòa chắp hai tay sau lưng, ngẩng nhìn bầu trời, thở ra một hơi dài:

- Nếu không có cuộc phòng thủ lần này, Tần mỗ cũng không biết rằng, vậy mà mỗ lại có thể đánh nhau, vậy mà...có thể bảo vệ tòa thành này...

Giọng y chợt nhẹ đi một chút, sau khi nói xong, nhớ tới rất nhiều người đã gục ngã trên tường thành trước mặt mình, quan binh có, dân thường có. Trải qua cuộc chiến đấu quá kịch liệt, trên người y cũng thường xuyên nhuốm máu, thường xuyên vượt qua vô số xác người trong lúc vội vã, thậm chí không kịp nhìn kỹ người chết, bây giờ y lại nhớ tới.

Tòa thành này, rốt cuộc là bọn họ đã bảo vệ được.

Gió thu lạnh thấu xương thổi tới, mùa đông sắp đến rồi, khi nào tuyết rơi đầy núi, mặc dù nơi cư ngụ của quân Nữ Chân vốn là vùng băng tuyết ngập trời, chúng cũng rất khó triển khai công thành trong thời tiết này, đến lúc đó, có lẽ áp lực đối với thành Thái Nguyên cũng giảm đi rất nhiều. Trong lòng Tần Thiệu Hòa thoáng trầm tĩnh lại, y biết rằng, chỉ cần mình giữ chân Tây lộ quân của Nữ Chân, sẽ giảm nhẹ chiến cuộc kinh thành rất nhiều. Điều này, những người trong thành như Tần Thiệu Hòa, Lý Tần, Thành Chu Hải và phần đông các tướng lĩnh, quan lại, đều ngầm hiểu.

Bởi vì tin tức bị đứt đoạn, Tần Thiệu Hòa cũng không biết rằng, lúc này dưới sự thống lĩnh của Thiệt Khả Cầu và Lưu Quang Thế, một bộ phận Tây quân rất mạnh của Vũ triều, đã bắt đầu đánh nhau với Hoàn Nhan Tông Hàn ở ải Thiên Môn. Y cũng không biết, cùng lúc đó, trong lúc ngoài kinh thành trận chiến đang giằng co, thì trong triều đình đang bàn bạc về điều kiện cắt nhượng Thái Nguyên để chấp nhận hòa đàm của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Y cũng không biết, khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi này, sẽ lập tức bị thay thế bởi một địa ngục kéo dài dằng dặc...

(1) Quải tử mã: là tên do người Tống gọi đội kỵ binh chủ lực Lưỡng Dực của quân Kim. "Quải Tử Mã" là một loại kỵ binh hạng nhẹ hoặc trung, được bố trí ở hai cánh (lưỡng lực), có thể lợi dụng tối đa tính cơ động và lực xung kích lớn nhất tạo ra khi xung phong, để đánh bọc sườn địch quân, sau đó đánh úp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện