"Đây là... kẻ đó thật độc ác..."
Đã gần đến hoàng hôn, hai gã bộ đầu đang đứng tại một nơi ven rừng trúc, một hồi trôi qua, Trần bộ đầu mới thì thào nói ra những lời này.
"Sao vậy?"
"Kẻ đó... hắn ngồi ở chỗ này..."
Dường như phát hiện ra điều gì đó, Trần bộ đầu có chút không khỏe, hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống, cầm một nhánh cây bên cạnh lên. Xung quanh khu vực này phần lớn đều là trúc, nhánh cây trước mắt chắc là bẻ từ nơi khác tới, lá đã hơi héo.
"Hắn hẳn là ngồi đây chờ người... nếu ngồi đây thì chắc cái ghế đẩu hoặc ghế dựa đã được đốt luôn rồi... hẳn là thời gian đợi không ngắn. Trên người hắn bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không có ý định đi mà ngồi lại đây chờ đợi... Như vậy có khả năng hắn chính là người đã giết hết cả nhà Dương Dực Dương Hoành..."
Gã vừa nói vừa quan sát phế tích trên bãi sông bên kia, tay ngắt một cái lá cây bỏ vào miệng, lông mày lập tức nhíu lại.
"Không đúng, nếu đây là tác phong của nữ thích khách kia, nếu là võ lâm nhân sĩ gì đó thì sẽ không bị thương nặng như vậy..."
Phó bộ đầu bên cạnh cũng nhíu mày: "Ý ngươi là vụ án Cố Yến Trinh này là do người khác làm hay sao?"
"Rất có thể là như vậy, người kia..." Trần bộ đầu dừng một chút," Người kia có khúc mắc gì đó, giết hết một nhà Dương Dực Dương Hoành, sau đó hắn bị trọng thương nhưng vẫn chờ ở đây, đợi chủ tớ Cố Yên Trinh tới để giết nốt. Ngươi nhìn dưới mặt đất kìa..."
Trần bộ đầu chỉ về cánh rừng đằng trước, nhưng vết tích bên này phần lớn bị lá trúc rơi xuống che dấu, ánh chiều tà làm cho không nhìn được rõ ràng.
"Hắn nhai nuốt loại lá này, hương vị rất đắng nhưng vẫn cố gắng, tại sao phải như vậy? Bởi vì cái gì, hắn còn nôn mửa ở đây hai lần, mặc dù nôn ra không nhiều lắm, thế nhưng lúc hắn rời đi sao không xóa những dấu vết này... Tại sao bắt buộc phải đợi ở đây, tại sao nôn ra, tại sao lại ăn loại lá cây này? không lẽ là vì sở thích đặc biệt..." Trần bộ đầu dừng trong giây lát, "Hắn bị thương, hơn nữa là trọng thương, cần dùng lá cây này để bảo trì thanh tỉnh. Bị thương quá nặng làm hắn nôn mửa đến hai lần. Hắn phải ngồi đợi ở đây, nhiều khả năng không phải để cố giết người, mà là để nhìn thấy được người đến là ai..."
Từ phó bộ đầu quan sát dấu vết lá cây bị nhai và vết tích nôn mửa còn lưu lại: "Việc này rất phức tạp."
"Ta cũng biết là phức tạp." Trần bộ đầu nhổ lá cây trong miệng ra, tay ném nhánh cây đi, "Thật không muốn nhai thứ này lại lần nữa... Mấy năm nay huynh đệ Dương Dực Dương Hoành thường dùng thủ đoạn bắt trói người, có thể là báo thù, cũng có lúc tiếp nhận ủy thác của mấy tên nhà giàu bắt mấy cô nàng mà họ yêu thích. Cố Yến Trinh đêm hôm tới đây chứng tỏ hắn cũng không phải tốt đẹp gì, có lẽ là ủy thác đối phương bắt người... Người ngồi ở chỗ này không biết là do thân nhân trong nhà bị bắt cóc, hay là chính bản thân hắn bị bắt cóc, bởi vậy phải ngồi ở đây đợi tên chủ mưu xuất hiện..."
"Có thể giết chết cả nhà Dương Dực Dương Hoành chỉ sợ cũng là một nhân vật hung ác khó dây vào, hẳn không phải chính hắn là người bị bắt cóc chứ."
"Quá tàn nhẫn..." Trần bộ đầu thở dài, "Sau khi giết chết cả nhà họ Dương, bản thân bị trọng thương như vậy mà vẫn lặng lẽ chờ ở đây, gắng gượng đợi tên chủ mưu đứng sau mọi việc tới, sau đó giết chết cả chủ tớ Cố Yến Trinh... lão Từ, chúng ta đã làm bộ đầu nhiều năm như vậy, đã từng thấy qua nhiều kẻ liều mạng, nhưng có mấy người tới được trình độ thế này?"
"Sau khi trọng thương giết chết chủ tớ Cố Yến Trinh, người này có khả năng vẫn là nữ thích khách kia. Giả định một người rất quan trọng đối với nàng bị bắt cóc, Dương Dực Dương Hoành dùng người đó uy hiếp làm nàng trọng thương, nhưng cuối cùng nàng vẫn giết được cả nhà họ Dương. Sau đó nàng kiên quyết ở lại chỗ này đợi chủ tớ Cố Yến Trinh xuất hiện..."
"Đó cũng là một giả thiết, chỉ là ngày hôm sau lúc nàng xuất hiện giết chết hai gã đầy tớ kia, bộ dạng vẫn sinh long hoạt hổ như thường..." Trần bộ đầu lắc đầu, "Người này có lẽ không biết võ công, nhưng tàn nhẫn cực độ, vừa hung ác với người vừa hung ác với chính mình, dù đánh cược tính mạng cũng phải ở lại đây chờ xem chủ mưu thực sự, bởi vì hắn không muốn có người theo dõi hắn mà hắn không biết, những kẻ như vậy thật đáng sợ..."
"Như vậy... tình tiết vụ án biến đổi, vậy biết báo cáo thế nào?" Từ phó bộ đầu hỏi.
"Báo cáo như thế nào hả? Nếu đại nhân đã nói những lời kia, chẳng lẽ còn định nói với ông ấy vụ án này có biến sao? Huống chi mấy dấu vết đó có thể nói lên điều gì, rất khó làm bằng chứng xác thực. Sau khi trận mưa này đổ xuống thì mọi thứ cũng biến mất." Trần bộ đầu vỗ vỗ cây trúc bên cạnh, "Cứ y án đi, xác nhận mọi chuyện đều do nữ thích khách kia gây nên, ai biết đấy là đâu. Huống gì số người chết dưới tay Dương Dực Dương Hoành này cũng có tới hàng chục, Cố Yến Trinh kia ủy thác bắt người cũng không phải loại tốt đẹp gì. Nếu người nhà ta bị bắt, ta cũng sẽ bất chấp mà giết hết cả nhà bọn chúng, việc này hai chúng ta âm thầm dò xét là được."
Rất nhiều cố sự trong dân gian đều nói tới những nhân vật thiết diện vô tư, được nhân gian ca tụng, thế nhưng trên thực tế thứ gọi là cương trực cũng có quy tắc của nó. Trong những chuyện nhỏ thì cương trực không sao, nhưng nếu lúc nào cũng cứng ngắc cố chấp thì rất khó để giữ được địa vị, đặc biệt là chuyện có thể làm quan trên bị quở trách, do suy giảm thành tích vì rối loạn trị an.... Nếu vậy thì đừng lạ nếu ngày hôm sau ngươi bị giáng cấp, vậy nên vấn đề này chỉ có thể âm thầm tra xét rồi báo cáo lại sau, đặng hai bên cùng vui vẻ.
Trần bộ đầu nói xong, lão Từ bên cạnh cũng nhẹ gật gù: "Phải làm như thế."
Không lâu sau đó, mưa to bắt đầu trút xuống.
Thời gian đã đến trung tuần tháng sáu, ảnh hưởng của lũ lụt lên thượng du sông Trường Giang bắt đầu biểu hiện ra. Thời điểm Ninh Nghị trở lại Giang Ninh, dân tị nạn cũng lục tục kéo từ phương tây tới, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà nội thành đã có chút khẩn trương hơn mặc dù vẫn chưa rõ ràng. Chỉ là với những người có kinh nghiệm đều biết rõ chuyện gì đang diễn ra.
Gặp mặt Trần lão Khang lão, gặp mặt bọn người Lý Tần... Tất cả mọi người đều ân cần hỏi thăm cái tay trái bị bỏng của Ninh nghị, lúc hỏi nguyên do thì gã cũng nói qua loa như từng nói với người trong Tô gia. Tô Sùng Hoa vốn dặn dò gã nghỉ ngơi một thời gian, thế nhưng không lẽ nghỉ chơi cả nửa năm, vài ngày sau lại thấy gã đến học viện Dự Sơn dạy học.
Thí nghiệm rượu cao độ trên cơ bản đã hoàn thành, không có Lục Hồng Đề trong tiểu viện nên Ninh Nghị cũng không thường xuyên qua
đó làm thí nghiệm mỗi ngày, vì vậy chiều đến thường ra bờ sống Tần Hoài đánh cờ đàm đạo với Tần lão. Trong khoảng thời gian gã không ở Giang Ninh thì Lý Tần dạy thay đám học trò, vậy nên sau khi trở về gã cũng mời hắn ăn bữa cơm nhằm cảm tạ. Lý Tần cũng giống như Khang lão Tần lão, gần đây rất quan tâm đến chuyện dân tị nạn.
"...Cho đến hiện tại, thượng du đã có bốn nơi bị ngập, còn đê ở sông Hoàng Hà là nơi quyết đinh. Sau tháng bảy, dân tị nạn sẽ tràn về như thủy triều, sợ là lại phải đóng kín cổng thành. Hôm nay giá lương thực bắt đầu tăng nhanh, ài, mùa thu năm nay không biết sẽ giết chết bao nhiêu người..."
Mùa thu năm nay sẽ chết rất nhiều người, chuyện này mọi người đều biết, đương nhiên trong thành Giang Ninh vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu rối loạn, sinh hoạt thường ngày vẫn tiếp diễn. Thanh lâu thuyền hoa vẫn kinh doanh thuận lợi, đám quan viên danh sĩ ngày đêm hô hào lo cho dân cho nước cũng không tệ, biểu hiện qua mấy bài thơ nói về tình trạng của đất nước, của nhân tình... Mấy ngày nay có thể thấy các xe lương thực ra vào Tô phủ, dường như cứ mỗi lần có đại nạn là lại có việc này, rất nhiều nhà giàu đều lo tích trữ lương thực. Tô Đàn Nhi cũng có việc phải lo lắng, nhưng việc phải lo lắng lại không giống nhau.
"Sức mua tại các nơi đều giảm xuống, đến trung tuần hạ tuần tháng bảy cả thành chỉ còn mở một cửa, đoán chừng nội thành cũng sẽ bị phong bế... Phải chuẩn bị phát cháo phát cơm miễn phí bên ngoài thành, còn phải quyên góp một phần lớn cho quan phủ. Bồ câu đưa tin trong nhà chuẩn bị không nhiều lắm, nếu bay ra ngoài bị người ta bắn rớt xuống để ăn thì rất phiền toái, vì thời gian này muốn mượn người ngựa đưa tin tốn chi phí rất lớn, trong thời gian mấy tháng này không thể chậm trễ được..."
Buổi tối nàng thường trò chuyện với Ninh Nghị trên lầu hai, vừa ăn ít quà vặt vừa nói mấy chuyện này. Gần đây nàng cũng rất bận rộn, thế nhưng dù ngoài miệng than khổ nhưng tinh thần xem ra không tệ, có lẽ việc buôn bán với triều đình đã có tiến triển tốt.
Vào cuối tháng sau khi đến Trúc Ký ăn uống, lần đầu gặp được Cẩm Nhi. Có vẻ như nàng đang rảnh rỗi, chạy đến tìm Vân Trúc tỷ chơi, thấy Ninh Nghị đến liền xung phong nhận bưng chén trứng muối thịt nạc đi ra, đặt cái phệt trước mặt Ninh Nghị làm gã hơi hoảng, trông thấy thân ảnh này có chút quen thuộc, liền nở nụ cười: "Tiểu nhị, cô không chuyên nghiệp như vậy coi chừng bị mắng đấy."
"Bị mắng thì bị mắng." Nguyên Cẩm Nhi hai tay chống nạnh, lè lưỡi ra làm mặt quỷ, sau đó quay người nghênh mặt đi mất. Lát sau Vân Trúc cười đi ra, nàng cũng theo ra ngồi xuống bên cạnh, xụ mặt hồi lâu, sau đó nói: "Họ Ninh kia, làm cho ta bài thơ xem."
Ninh Nghị đang ăn cháo trứng muối thịt nạc, nhẹ gật đầu: "Được."
"Hở?"
Ninh Nghị trả lời dứt khoát làm nàng càng hoảng sợ hơn, sửng sốt hơn nửa ngày mới nói: "Thật sự làm cho ta à?"
"Cô từng hỗ trợ tuyên truyền trứng muối, hiện tại đã mở lời thì làm sao ta có thể cự tuyệt."
"Hừ, lần đó là ta giúp Vân Trúc tỷ." Nguyên Cẩm Nhi nâng cằm lên suy nghĩ một lát, ngón tay gõ gõ lên má. "Không phải đạo sĩ kia chỉ viết có hai bài sao?"
"Lần này là hòa thượng viết."
Nguyên Cẩm Nhi nhịn cười: "Thế nhưng ta sẽ lấy nó ra để đi hát, nói là Ninh Lập Hằng làm riêng cho ta, không, phải nói là Ninh Lập Hằng chuyên làm thơ riêng cho ta."
Ninh Nghị giang tay ra.
Nguyên Cẩm Nhi nhìn gã hồi lâu, rồi lại nhìn Nhiếp Vân Trúc: "Người này cũng không tệ lắm, thế nhưng muội vẫn ghét hắn, chúng ta đi Vân Trúc tỷ, không cần thơ của hắn, cùng không thèm nói chuyện với hắn."
Nàng kéo tay Nhiếp Vân Trúc đi, Nhiếp vân Trúc kêu "Cẩm Nhi, Cẩm Nhi." mấy lần nhưng cuối cùng cũng bị nàng ương ngạnh kéo đi.
Việc Nguyên Cẩm Nhi bất mãn đối với mình Ninh Nghị đã từng nghe Vân Trúc nói qua, nguyên nhân đại khái là do trong hội thi hoa khôi gã ủng hộ Ỷ Lan, vấn đề này không có cách phân rõ đúng sai, đường nhiên cũng chẳng cần phải phân rõ.
Cuối tháng sáu vẫn chưa qua những ngày tam phục( thời kỳ nóng nhất trong năm), thời tiết nóng bức, bởi vì tình hình mưa lũ từ thượng du làm cho không khí thành Giang Ninh cũng bắt đầu có chút nặng nề tiêu điều.
Tình hình con nước, dân tị nạn... lúc đọc sách trong học đường thỉnh thoảng gã vẫn bàn luận với Lý Tần, đôi lúc lại chú ý tình hình động tĩnh phía quan phủ, vì sau khi Cố Yên Trinh chết, dường như vẫn có người đi tìm Lý Tần, Nhiếp Vân Trúc để nghe ngóng thêm. Việc làm ăn của Trúc Ký vẫn tiến triển tốt, bên phía Tô gia thì đang bận rộn ứng phó với tình hình do tai ương mang lại. Tô Đàn Nhi vẫn tiếp tục kế hoạch của nàng, có một ngày nọ mang theo một mảnh lụa to cỡ bàn tay có màu sắc rất đẹp, tối đến lén đưa cho Ninh Nghị xem: "Có đẹp không?"
Hôm nay trưa ăn tô cháo, chiều ra bờ sông gặp ngay Tần lão Khang lão đang ở đó. Kỳ lũ thật ra đã sắp kết thúc, nhưng có lẽ vẫn còn một con nước lớn, hai lão nhân đang bàn luận các phương pháp nhằm khắc phục lũ lụt sau thiên tai.
"Thiệu Hòa đang ở Giang Châu, sắp tới chắc sẽ rất bận rộn, khắc phục thiên tai không giống như những chuyện khác, chuyện gấp như thế hẳn Tự Nguyên đã nhắc nhở những điểm quan trọng." Khang Hiền đang nói tới con cả Tần Tự Nguyện là Tần Thiệu Hòa, hiện tại đang làm quan tại Giang Châu. Tần Tự Nguyên cũng gật đầu: "Hai tháng trước đã gửi thư, những điều nên nói hầu như đều đã nói, tình huống bên kia theo như nhưng gì đã hồi đáp cũng không khác là mấy."
Lúc này vốn Khang lão và Tần lão đang nói chuyện với nhau, trong lòng Ninh Nghị bỗng nghĩ tới một chuyện, hồi lâu sau Tần lão hỏi tới, gã liền cười nói: "Chỉ là có mấy phương án.. Ừm, đêm nay sửa sang lại rồi ngày mai đem tới cho mọi người xem, nếu như hữu dụng... Ừm, liền muốn gửi gắm cho Tần lão hai chuyện."